Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Lộ Lộ
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1795 / 8
Cập nhật: 2015-11-24 19:54:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
gô.............Thật là khổ sở, ai có thể tới cứu nàng đây?
Kia vừa đau lại mặt thật Mai tử không ngừng rót vào trong miệng của nàng, nàng muốn lên tiếng hô cứu mạng cũng không thể làm được, ngay cả mũi cũng bị nước ngập vào, khiến cho nàng sặc đến không cách nào kêu lên một tiếng.
Hạ Nhĩ Trúc, cứu ta..........Đã ở bên bờ vực của sự sống và cái chết, trong đầu nàng, chỉ hiện lên hình ảnh của Hạ Nhĩ Trúc, chỉ hiện lên khuôn mặt hắn.
Chẳng lẽ phản ứng này chính là hồi quang phản chiếu? Trước khi chết, trong đầu chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh của một người sao?
"Khụ....khụ" Thượng Quan Tiểu Mai đang trong hôn mê, đôi tay nhỏ bé đưa lên không trung vung lung tung.
"Nhị tỷ thế nào rồi?" Thượng Quan Tiểu Điệp ngồi ở mép giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Trong khuê phòng của Thượng Quan Tiểu Mai, tụ tập tất cả các thiên kim của Thượng Quan phủ.
"Đại phu nói tạm thời không có việc gì" Lục cô nương Thượng Quan Tiểu Thố, trên tay cầm một hộp nhân sâm thượng đẳng, để cho Nhị tỷbồi bổ khí huyết.
"Mọi người nghe, Nhị tỷ trong miệng kêu tên của Hạ ca ca này" Thất cô nương Thượng Quan Tiểu Thước cúi người lắng nghe âm thanh từmiệng Thượng Quan Tiểu Mai—–là tên người.
Thật tốt quá, nàng có thể giúp nhị tỉ bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn lễ rồi. Thượng Quan Tiểu Thước nghĩ tới mà thấy vui vẻ.
"Nhị tỷ vốn cứng đầu bướng bỉnh, cuối cùng rốt cuộc cũng thông suốt" Tứ cô nương Thượng Quan Tiểu Tuyền lắc đầu nói
Ngũ cô nương Thượng Quan Tiểu Ương cũng gật gật đầu " Không uổng công Hạ ca ca đối với nàng tốt như vậy."
Bát cô nương – Nàng út Thượng Quan Tiểu Du cau mày, cúi đầu nghĩ ngợi "Vậy tại sao Nhị tỷ lại rơi vào thùng mơ lớn như vậy?"
Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều rơi vào trầm lặng.
Thượng Quan Tiểu Mai được người đưa về, hơn nữa toàn thân đều ngấm nước mơ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Nghe nói, nếu chậm một bước tới cứu nàng, chỉ e là vô phương cứu chữa.
Mà người phát hiện ra Tiểu Mai trong thùng mơ lại là......Hạ Nhĩ Trúc.
Nếu không phải Hạ Nhĩ Trúc đúng lúc đến xưởng mơ, chỉ sợ Thượng Quan Tiểu Mai cũng không thể bảo toàn mạng sống, cũng không thểxuất hiện trước mặt các nàng.
"Các ngươi đừng có ríu ra ríu rít trong phòng Tiểu Mai như vậy" Thượng Quan Tiểu Nguyệt từ ngoài đi vào, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ánh lên một tia nghiêm nghị.
"Đại tỷ" Sáu tỷ muội vùa thấy Đại tỷ, tất cả đều cung kính lên tiếng.
"Để cho Tiểu Mai thở một chút" Nàng xoay chân ngồi vào ghế thái sư, tất cả các tỷ muội đều vòng quanh nàng.
Muốn uống trà thì có trà dâng lên, muốn điểm tâm liền có ngay điểm tâm trước mặt, các nàng phục vụ Thượng Quan Tiểu Nguyệt chẳng khác gì một vị nữ vương.
"Đại tỷ, Nhị tỷ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lòng hiếu kỳ đã đè nén trong lòng Thượng Quan Tiểu Tuyền từ nãy đến giờ, nàng nôn nóng hỏi
"Chuyện như vậy, Hạ Nhĩ Trúc đã đi điều tra rồi" Thượng Quan Tiểu Nguyệt chăm chú nhìn Nhị muội của mình đang nằm trên giường.
Nhìn nàng ngủ một chút cũng không yên
Đại phu nói, do nàng quá kinh hãi, lại thêm tự nhiên sốt cao, trước mắt phải để tiểu tỳ chăm sóc cẩn thận
"Muội cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy." Thượng Quan Tiểu Điệp vuốt vuốt cằm, nàng và nhị tỷ là tỷ muội sinh đôi, luôn là tâm hữu linh tê một chút thông
"Tam tỷ nói rõ đi" Thượng Quan Tiểu Thố tròn mắt nói
"Nhị tỷ dù ngây thơ như thế nào, cũng không thể không biết thùng mơ to nằm ở đó" Thượng Quan Tiểu Điệp thuyên con mắt, lạnh lùng nói.
"Tam tỷ nói rất đúng" Thượng Quan Tiểu Du thanh âm nhẹ nhàng gật đầu một cái "Huống chi Nhị tỷ làm mơ dầm đã 10 năm, sao lại còn không biết mức độ nguy hiểm của nó"
Lúc này, cả đám tỷ muội lại cúi đầu không nói
Xem ra các nàng đều hoài nghi việc xảy ra là có nguyên nhân
Thượng Quan Tiểu Nguyệt mở nắp tách trà, uống một ngụm, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống
"Ta sẽ đòi lại công đạo từ Hạ Nhĩ Trúc" Quả không hổ là Thượng Quan Tiểu Nguyệt, nói chuyện uy nghiêm lên tới mười phần, hơn nữa nàng tận mắt nhìn thấy muội muội mình gặp phải bất hạnh như vậy, chút xíu nữa là mất mạng, chuyện này làm cho nàng vô cùng tức giận.
Nàng gaio muội muôi của mình cho Hạ Nhĩ Trúc, thế mà hắn lại không chăm sóc nàng thật tốt, vậy tương lai làm sao nàng có thể yên tâm gả Nhị muội cho hắn.
Đại tỷ nói chuyện, để cho chúng thiên kim âm thầm vì Hạ Nhĩ trúc kêu to không ổn.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt từ trước đến nay không bao giờ để người ngoài khi dễ người nhà, mặc dù chính nàng cũng biết nàng rất nghiêm khắc với muội muội, nhưng cũng không để cho các nàng thua thiệt, hoặc chịu ủy khuất.
Trong khi chúng tỷ muội đang nói chuyện, thì tổng quản của Thượng Quan phủ tiến lên bẩm báo
"Đại tiểu thư, Hạ thiếu gia tới phủ, nô tài không ngăn được hắn, hắn muốn đến khuê phòng của Nhị tiểu thư trước"
Thượng Quan Tiểu Nguyệt lấy chiếc khăn tơ lụa lau lau khóe miệng, sau đó phất phất đôi tay nhỏ bé "Đừng cản hắn"
Tổng quản đáp thanh dạ, liền lui xuống.
Trong chốc lát, Hạ Nhĩ Trúc vội vội vàng vàng bước vào khuê phòng của Thượng Quan Tiểu Mai, trên mặt không dấu nổi lo lắng.
Hắn một lòng chỉ nhớ kỹ Thượng Quan tiểu Mai, căn bản không quan tâm trong phòng nương tử quân cửa.
"Từ từ" Thượng Quan Tiểu Điệp dù có yêu mến Hạ NHĩ TRúc thế nào, nhưng nghĩ đến việc hắn đẻ tỷ tỷ nàng bị thương,nàng không khỏi tức giận nhìn chằm chằm vào hắn
"Là thôi" Thượng Quan Tiểu Tuyền cũng vô cùng tức giận, không để cho Hạ Nhĩ Trúc đến gần Thượng Quan Tiểu Mai nửa bước.
Tiếp theo, các vị thiên kim khác cũng vây quanh hắn, nhất định không để cho hắn tới gần giường.
"Các ngươi làm cái gì vậy?" Hạ Nhĩ Trúc nóng vội, gầm nhẹ lên một tiếng.
Ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đến gần Mai tỷ tỷ" Thượng Quan Tiểu Du nhẹ giọng nói
Trong phòng ồn ào như cái chợ, khiến cho Thượng Quan Tiểu Nguyệt đầu như muốn nổ tung
Cả người buồn bực, nàng uyển chuyển đứng lên, quyết định đuổi hết đám muội tử đang tranh cái ầm ĩ này đi
"Tam tứ ngũ lục thất bát, tất cả ra ngoài sảnh lớn hết cho ta" Thượng Quan Tiểu Nguyệt lạnh giọng nói "Các ngươi không định để cho Nhị ỷcác ngươi được nghỉ ngơi sao?"
"Nhưng, nhưng là..." Thượng Quan Tiểu Điệp quắt miệng, dường như là không phục
"Ừ..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt thiêu mi, mi mâu nheo lại
Mọi người không lên tiếng, từ Tam cô nương tới Bát cô nương, tất cả đều giống như con chuột nhỏ co bả vai lại, đều đi ra khỏi phòng Thượng Quan Tiểu Mai
"Ngươi" Thượng Quan Tiểu Nguyệt đưa con mắt dời về Hạ Nhĩ Trúc "Hôm nay trước khi mặt trời lặn, ngươi phải tìm cho ra ai đứng đằng sau tất cả chuyện này"
Không đợi Hạ Nhĩ Trúc trả lời, nàng nhấc váy, cùng tiểu tỳ rời khỏi phòng, để cho Hạ Nhĩ Trúc và Thượng Quan Tiểu Mai có thời gian ởchung một chỗ
"Hạ Nhĩ Trúc.." Dù Thượng Quan Tiểu Mai sốt rất cao, nhưng miệng vẫn không ngừng nói mê
Hạ Nhĩ Trúc vừa nghe thấy nàng gọi tên hắn, vội vàng bước tới.
"Ta đây." Hạ Nhĩ Trúc đi tới mép giường, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng
Nàng thì thào, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to của hắn "Cứu, cứu ta......"
"Đừng sợ" Hạ Nhĩ Trúc đưa bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trước ngực "Ta sẽ luôn ở bên nàng"
Nàng vô tri vô giác, cuối cùng mắt cũng mở ra
"Hạ Nhĩ Trúc..." Nàng nuốt từng ngụm nước miếng
"Ta đây" Hạ Nhĩ Trúc đưa bàn tay khác dặt lên trán nàng, giúp nàng lật mặt khăn ướt
"Ngươi không cứu ta.........." Nàng mở to đôi mắt, kích động nhìn hắn.
"Ta có, ta có..." Hắn nhíu mi lại, đau lòng nói "Là ta cứu nàng lên, nàng quên rồi sao?"
Nàng thống khổ than nhẹ " Thật là thống khổ......Ta suýt chút nữa...suýt chút nữa....là đã chết ngập"
"Ta biết" Hắn nhất định không quên cảnh tượng đó
Nếu không phải hắn tới đúng lúc, chỉ sợ kiếp này hắn chẳng còn được gặp mặt nàng nữa
"Mịch Ngưng........." Nàng thở hỏn hển, miệng nàng khô sáp
"Mịch Ngưng?" Hắn nhíu mày vội vàng nâng nàng dậy, để một chiếc gối mềm phía sau cho nàng tựa "Nàng không phải muốn nói cho ta chuyện gì chứ?"
"Nước........." Nàng liếm đôi môi khô khốc, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy được vị chua ngọt.
Hắn vội vàng đi lấy chén nước cho nàng, đến bên cạnh nàng, cẩn thận đưa lên miệng
Cho đến khi chén nước không còn giọt nào, nàng mới thở hổn hển
Giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy thật khó khăn
"Nói cho ta biết, có phải Mịch Ngưng gây bất lợi với nàng không?" Hắn để cho nàng lấy hơi, rồi khăng khăng đưa nàng nằm xuống giường
Tình hình lúc đó, hắn chỉ thấy được Mịch Ngưng hô to kêu cứu, vừa nhìn thấy hắn, liền khóc kêu hắn cứu Thượng Quan Tiểu Mai
Hắn cứ như vậy mà cho rằng Thượng Quan Tiểu Mai không cẩn thận mà trượt chân vào thùng mơ dầm.... Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Thượng Quan Tiểu Mai, nàng dù có liều lĩnh thế nào, cũng không thể nào bất cẩn như vậy.
Vì thế, trong lòng hắn lúc này, nảy lên chút nghi ngờ
"Nàng, nàng thích ngươi......." Bàn tay nhỏ bé của nàng lại đặt lên tay hắn, cuối cùng gắt gao nắm lấy bàn tay to của hắn thật chặt.
Lúc này, chẳng hiểu tại sao, nàng chỉ muốn nắm lấy bàn tay của hắn thật chặt, thật chặt, có như vậy nàng mới cảm thấy an toàn
Thanh Mai Đấu Trúc Mã Thanh Mai Đấu Trúc Mã - Mễ Lộ Lộ Thanh Mai Đấu Trúc Mã