Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 240
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ai người ngồi lại xuống bàn ở hai phía đối diện, lần lượt kể cho nhau nghe những điều trong lòng mình. Phần lớn trong số đó là những chuyện được cất giữ ở một nơi sâu thẳm của linh hồn mà chưa từng được nói ra suốt một khoảng thời gian dài. Họ nhấc nắp đậy trái tim, mở cánh cửa ký ức, nói lên tâm trạng đúng như những gì vốn có, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của người kia.
Eri nói.
“Rốt cuộc mình đã bỏ rơi Yuzu. Mình đã muốn bằng mọi cách thoát khỏi cậu ấy. Mình muốn tránh càng xa càng tốt khỏi cái đang ám vào cậu ấy, bất kể đó là cái gì; vì vậy mà mình vùi đầu vào làm gốm, cưới Edward, rồi sang tận Phần Lan. Tất nhiên xét cho cùng, đối với mình thì đó là một diễn biến tự nhiên. Mình không hề làm thế một cách có ý thức. Nhưng cậu biết không, không phải mình không có cái cảm giác rằng, nếu làm những việc ấy thì mình sẽ không cần phải trông nom Yuzu nữa. Mình yêu quý cậu ấy hơn bất kỳ ai và suốt một thời gian này mình còn coi cậu ấy như chính phân thân của mình, nên dù thế nào mình vẫn muốn làm chỗ dựa cho cậu ấy. Nhưng mặt khác, cõi lòng mình đã mệt mỏi rồi. Việc phải liên tục chăm sóc cho cậu ấy đã khiến mình thật sự rã rời. Dù cố gắng thế nào, mình cũng không thể ngăn cậy ấy trượt ra khỏi hiện thực mỗi ngày, đó thật sự là điều đau xót đối với mình. Nếu vẫn ở lại Nagoya, chắc mình sẽ điên lên mất. Nhưng, đó chẳng qua chỉ là lời biện hộ thôi đúng không?”
“Chỉ là cậu đang nói thật tâm trạng của mình. Nó khác với biện hộ.”
Eri cắn chặt môi một lúc. “Nhưng việc mình bỏ rơi cậu ấy thì không thay đổi. Và Yuzu đã một mình tới Hamamatsu để bị giết theo cái cách tàn ác như thế. Mà này, cậu ấy có một cái cổ mảnh mai rất đẹp. Cậu nhớ không? Nó giống như một con chim đẹp, chỉ cần lỡ tay một cái là có thể gãy ngay. Nếu mình còn ở Nhật Bản thì chuyện tồi tệ ấy chắc hẳn đã không xảy ra. Mình không đời nào để cậu ấy đến một thành phố xa lạ như thế.”
“Có thể là vậy. Nhưng dù cho không xảy ra vào lúc ấy, thì chuyện tương tự vẫn có thể xảy ra ở một nơi nào đó khác. Cậu đâu phải là người bảo hộ của Yuzu. Cậu đâu thể theo sát cậu ấy suốt hai mươi tư tiếng. Cậu có cuộc đời của cậu, khả năng là hữu hạn.”
Eri lắc đầu. “Mình cũng từng tự nhủ như thế, rất nhiều lần. Nhưng điều đó chẳng đem lại sự cứu rỗi nào. Bởi lẽ, việc mình lánh xa Yuzu, ở khía cạnh nào đó là để bảo vệ mình, rõ ràng là một thực tế không thể chối cãi. Đó là chuyện phải xử trí thế nào với tâm lý của bản thân mình, chứ không liên quan gì tới cái kết quả là cậu ấy có được cứu sống hay không. Hơn nữa trong quá trình ấy, mình đã đánh mất luôn cả cậu. Vì ưu tiên vấn đề của Yuzu mà mình buộc phải cắt đứt với cậu Tazaki Tsukuru vô tội. Chỉ vì để thu xếp cho ổn thỏa vấn đề ở phía bọn mình mà mình đã khiến cậu bị tổn thương sâu sắc. Trong khi mình đã thích cậu biết nhường nào…”
Tsukuru im lặng.
“Nhưng không chỉ có vậy.” Eri nói.
“Không chỉ có vậy?”
“Ừ, thú thật, mình cắt đứt với cậu không chỉ vì phải lo cho Yuzu. Đó chẳng qua chỉ là lý do bề ngoài, mà mình làm thế rốt cuộc là vì hèn nhát. Mình không có sự tự tin của một người con gãi. Mình thừa biết, dù thích cậu đến mấy thì cậu cũng chẳng bao giờ thèm đếm xỉa tới mình. Mình đoán chắc lòng cậu đang hướng đến Yuzu, bởi vậy mình mới loại bỏ cậu một cách không thương tiếc như thế đấy. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc chặt đứt tình cảm của mình dành cho cậu. Giả sử mình có được dù chỉ chút ít lòng tự tin và can đảm, đừng vì lòng kiêu hãnh ngớ ngẩn, thì dù hoàn cảnh có thế nào, mình cũng không loại bỏ cậu một cách nhẫn tâm như thế. Nhưng lúc ấy đầu óc mình bị làm sao đó, mình nghĩ mình đã thật sự làm điều có lỗi với cậu. Mình thành thật xin lỗi.”
Im lặng trong chốc lát.
“Đáng lẽ mình phải xin lỗi cậu như thế này từ lâu rồi.” Eri nói. “Mình vẫn biết điều đó. Nhưng mình không sao làm được, vì mình luôn thấy rất xấu hổ về bản thân.”
“Nếu là chuyện của mình thì cậu đừng bận tâm.” Tsukuru nói. “Bằng cách này cách kia, mình đã vượt qua được thời kỳ nguy khốn nhất. Mình đã xoay xở để bơi được qua vùng biển đêm một mình. Mỗi đứa bọn mình đều đã gắng hết sức để sống tiếp trên con đường đời của mỗi đứa. Và nếu nhìn rộng ra, dù cho lúc đó bọn mình có đưa ra những nhận định khác, lựa chọn cách hành động khác thì có lẽ cuối cùng bọn mình vẫn sẽ chịu sự an bài giống như bây giờ, dẫu rằng có thể có chút sai số nào đó. Mình cảm thấy thế.”
Eri cắn môi, rút vào suy nghĩ một mình trong chốc lát, rồi cất tiếng “Tsuruku này, cho mình biết một điều được không?”
“Bất cứ điều gì.”
“Giả sử rằng, hồi ấy mình dám thổ lộ với cậu là mình thích cậu, thì cậu có chịu nhận mình làm người yêu không?”
“Đột nhiên bị cậu đứng trước mặt và nói ra điều ấy thì chắc mình không dám tin.” Tsukuru nói.
“Tại sao?”
“Vì mình chưa bao giờ hình dung ra việc có ai đó thích mình và muốn mình làm người yêu.”
“Cậu dịu dàng, bảnh bao, điềm đạm, và ngay từ hồi đó đã xác định được cách sống riêng, lại còn đẹp trai nữa.”
Tsukuru lắc đầu. “Mình có một bộ mặt rất nhàm chán. Mình chưa bao giờ thích cái mặt mình cả.”
Eri tủm tỉm cười. “Có lẽ vậy. Có lẽ thực ra thì cái mặt cậu khá nhàm chán, và đầu óc mình bị làm sao đó. Nhưng ít ra thì đối với một con bé mười sáu tuổi ngốc nghếch, cậu vẫn mười phần đẹp trai đấy. Mình từng nghĩ thật tuyệt biết bao nếu có một người yêu như cậu.”
“Mình chẳng có cái gì giống như cá tính.”
“Chừng nào còn sống thì ai mà chẳng có cá tính. Chỉ khác nhau ở chỗ, nhìn từ bên ngoài thì có người dễ nhận thấy, còn có người thì không.” Eri nheo mắt, nhìn thẳng vào Tsukuru. “Thế còn câu trả lời thì sao? Cậu có chịu nhận mình làm người yêu không?”
“Tất nhiên.” Tsukuru đáp. “Mình rất thích cậu. Mình mê cậu kinh khủng, theo một nghĩa khác so với mê Yuzu. Nếu hồi ấy cậu thổ lộ thì mình tin là mình sẽ nhận cậu làm người yêu, và hẳn bọn mình sẽ ăn ý với nhau lắm.”
Có lẽ hai người sẽ trở thành một cặp thân thiết và tạo dựng được mối quan hệ tình dục phong phú, Tsukuru tin là như vậy. Giữa Tsukuru và Eri chắc chắn có vô khối thứ để chia sẻ với nhau. Về bản tính, thoạt nhìn thì họ khác xa nhau (Tsukuru ít nói, dè dặt, còn Eri thì xởi lởi, và cơ bản là lắm lời), nhưng cả hai đều muốn tự tay tạo ra những thứ hữu hình, những thứ có nghĩa. Tuy nhiên, có lẽ khoảng thời gian mà tâm hồn họ gắn bó với nhau theo cách ấy sẽ chẳng kéo dài lâu, gã có cảm giác như vậy. Theo thời gian, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi việc có sự lệch pha giữa cái mà Eri tìm kiếm với cái mà Tsukuru tìm kiếm. Cả hai mới đang ở độ tuổi mười mấy. Họ còn đang trong quá trình trưởng thành với những mục tiêu riêng, nên khi con đường họ đi cuối cùng gặp phải một ngã rẽ, chắc hẳn họ sẽ chia tay. Nhưng chắc sẽ không có chuyện cãi vã, không có chuyện gây tổn thương cho nhau, mà theo một cách tự nhiên, êm đềm. Thế rồi chẳng phải cuối cùng cũng vẫn hóa ra là Tsukuru thì tiếp tục xây dựng ga tàu ở Tokyo, còn Eri sẽ cưới Edward và chuyến đến Phần Lan hay sao.
Không có gì khó hiểu nếu chuyện đó xảy ra. Khả năng ấy là hoàn toàn có thể. Và trải nghiệm ấy hẳn sẽ không khiến cuộc đời của hai người trở nên tiêu cực. Dù không còn quan hệ yêu đương thì sau đó hai người nhất định vẫn sẽ là những người bạn tốt. Tuy nhiên, khả năng ấy đã không xảy ra trên thực tế. Chuyện xảy ra với hai người trên thực tế lại hoàn toàn khác. Vào lúc này, sự thật ấy có một ý nghĩa vô cùng lớn lao.
“Dù cho cậu nói dối thì mình vẫn thấy vui.” Eri nói.
“Mình không nói dối.” Tsukuru nói. “Trong chuyện này, mình không bao giờ nói bừa. Mình nghĩ mình và cậu chắc chắn sẽ có được những khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau, chỉ tiếc rằng thực tế đã không như vậy. Mình nghĩ thật lòng đấy.”
Eri mỉm cười. Trong nụ cười ấy không có vẻ mỉa mai.
Gã nhớ đến việc đã nhiều lần mộng tinh thấy Yuzu, cả Ẹri cũng xuất hiện trong đó. Họ lúc nào cũng sánh đôi cùng nhau. Nhưng trong mơ gã lại luôn xuất tinh vào trong Yuzu. Gã chưa một lần xuất tinh vào trong Eri, có thể việc này đã mang một ý nghĩa nào đó. Nhưng gã không thể kể nó với Eri. Dù cho cởi lòng thành thật đến đâu thì vẫn có những chuyện không được phép nói ra.
Nghĩ đến những giấc mơ ấy, Tsukuru không thể nói chắc như đinh đóng cột rằng, đó là chuyện bịa, rằng mình chẳng biết gì, mặc cho Yuzu quả quyết rằng đã bị gã cưỡng hiếp (cũng như quả quyết rằng kết quả là cô đã mang thai đứa con của gã). Cho dù đó chẳng qua chỉ là hành vi trong mơ, thì gã vẫn không khỏi cảm thấy như mình phải mang một trách nhiệm nào đó. Không, không chỉ riêng chuyện cưỡng hiếp Yuzu, mà ngay cả việc Yuzu bị giết cũng vậy. Có thế vào đêm mưa tháng Năm ấy, có cái gì đó bên trong gã đã đi tới tận Hamamatsu mà gã không biết, và siết cổ cô, cái cổ nhỏ nhắn, xinh đẹp như một con chim.
Hiện lên trước mắt gã là quang cảnh gã đang gõ cửa căn hộ của Yuzu và bảo “Cậu mở cửa cho tớ được không? Tớ có chuyện cần nói với cậu”. Gã trùm chiếc áo mưa đen và ướt, thoang thoảng mùi mưa của màn đêm trĩu nặng.
“Tsukuru?” Yuzu hỏi.
“Tớ có chuyện nhất định phải nói với cậu. Chuyện rất quan trọng, vì thế mà tớ mới phải đến tận Hamamatsu. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Tớ muốn cậu mở cửa ra.” Gã nói. Gã tiếp tục giải thích qua cánh cửa đang đóng. “Tớ xin lỗi vì bất chợt tới thăm mà không liên lạc trước. Nhưng có lẽ nếu tớ liên lạc trước thì chắc chắn ngay từ đầu cậu sẽ không chịu gặp tớ.”
Yuzu phân vân một lúc lâu, rồi im lặng tháo xích cửa. Bàn tay phải của gã đang nắm chặt sợi dây trong túi áo.
Tsukuru bất giác nhăn mặt. Cớ sao mình lại phải tưởng tượng ra điều vô nghĩa này? Cớ sao mình buộc phải siết cổ Yuzu?
Tất nhiên, chẳng có bất cứ lý do nào để gã buộc phải làm thế. Tsukuru chưa từng muốn giết một ai. Tuy nhiên, có thể chỉ là gã đã giết chết Yuzu một cách tượng trưng. Đến ngay bản thân Tsukuru cũng không thể đoán được bên trong mình ẩn chứa thứ bóng tối dày đặc như thế nào. Gã chỉ biết rằng, bên trong Yuzu chắc chắn cũng có một bóng tối đậm đặc. Và có thể bóng tối ấy tương thông với bóng tối của Tsukuru ở đâu đó, dưới mãi sâu trong lòng đất. Và có thể việc gã siết cổ Yuzu chính là điều cô mong muốn. Có thể gã đã nghe thấy mong muốn ấy của cô trong bóng tối thông nhau.
“Cậu đang nghĩ đến Yuzu phải không?” Eri hỏi.
Tsukuru nói. “Trước đây mình vẫn nghĩ mình là nạn nhân. Mình luôn cho rằng mình đã vô cớ bị đẩy vào một hoàn cảnh nghiệt ngã. Rằng vì thế mình đã phải chịu một vết thương sâu đậm trong lòng, và vết thương ấy đã hủy hoại dòng chảy vốn có của cuộc đời mình. Nói thật, mình cũng đã từng hận bốn người bọn cậu, rằng tại sao chỉ một mình mình là phải chịu điều tồi tệ này. Nhưng có lẽ thật sự không phải vậy. Có thể không chỉ riêng mình là nạn nhân, mà tự lúc nào, mình đã làm tổn thương cả những người xung quanh. Rồi nhân đà đó, làm tổn thương luôn cả chính mình.”
Eri không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Tsukuru.
“Và có thể mình đã giết chết Yuzu.” Tsukuru nói thẳng ra. “Có thể kẻ gõ cửa phòng Yuzu đêm hôm ấy chính là mình.”
“Theo một nghĩa nào đó.” Eri nói.
Tsukuru gật đầu.
“Theo một nghĩa nào đó, mình cũng đã giết chết Yuzu.” Eri nói, rồi quay mặt sang bên. “Có thể kẻ gõ cửa phòng Yuzu đêm hôm ấy chính là mình.”
Tsukuru ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng rám nắng rất đẹp của cô. Từ ngày xưa, gã đã thích cái mũi hơi hếch đó.
“Bọn mình, cả hai đứa đều mang nặng trong lòng điều ấy.” Eri nói.
Hình như gió ngừng thổi trong chốc lát, tấm rèm trắng bên cửa sổ im lìm. Cũng không còn nghe thấy tiếng lịch kịch của con thuyền, chỉ có tiếng chim hót vẳng đến bên tai. Con chim đang tấu lên một giai điệu lạ kỳ chưa từng thấy.
Cô lắng nghe tiếng chim hót lâu, sau đó cầm lấy kẹp tóc và gài lại mái trước. Rồi cô tì nhẹ đầu ngón tay lên trán. “Cậu nghĩ sao về công việc Đỏ đang làm?” Cô hỏi. Dòng chảy thời gian đã nhẹ hơn phần nào, tựa như vừa trút được gánh nặng.
“Mình chịu.” Tsukuru nói. “Thế giới mà cậu ấy đang sống cách quá xa cái thế giới của mình. Không thể nhận định là tốt hay xấu một cách đơn thuần được.”
“Còn mình thì không thích việc Đỏ đang làm một tẹo nào, chắc chắn đấy. Nhưng mình không thể vì thế mà cắt đứt với cậu ấy. Bởi vì cậu ấy đã từng là một trong những người bạn tuyệt vời nhất của mình. Và ngay cả bây giờ, cũng vẫn là một trong những người bạn tốt, dù cho đã bảy, tám năm rồi không gặp.”
Cô một lần nữa lấy tay vén mái tóc, rồi nói.
“Hàng năm. Đỏ đều quyên góp một số tiền khá lớn cho cơ sở của Giáo hội Công giáo ấy, để duy trì ngôi trường kia. Những người ở đó vô cùng biết ơn hành động của Đỏ, vì cơ sở ấy đang phải chật vật xoay xở với nguồn tài chính eo hẹp. Nhưng không ai biết về khoản quyên góp, Đỏ tha thiết đề nghị được làm nhà tài trợ giấu tên. Ngoài những người trong cuộc, có lẽ chỉ có mình là biết chuyện này, qua một việc tình cờ. Tsukuru này, cậu ấy nhất định không phải người xấu đâu. Cậu phải hiểu điều ấy. Cậu ấy chỉ giả vờ xấu thôi. Mình không biết tại sao, nhưng có lẽ cậu ấy buộc phải làm thế.”
Tsukuru gật đầu.
“Trường hợp của Xanh cũng thế.” Eri nói. “Cậu ấy vẫn giữ một tâm hồn thuần phác. Mình biết chắc điều ấy. Chỉ có điều, thật nhọc nhằn để tồn tại trong thế giới hiện thực này. Và cả hai cậu ấy đều đã đạt được những thành quả hơn người trong cái thế giới ấy. Dốc hết sức, và đàng hoàng theo cách riêng của mình. Tsukuru này, không vô ích chút nào khi bọn mình đã từng là bọn mình, đã từng là một chỉnh thể thống nhất. Mình tin là như vậy, dù cho nó chỉ kéo dài trong vài năm ngắn ngủi.”
Eri lại úp hai tay lên mặt, im lặng một lúc. Sau đó, cô ngẩng lên và tiếp tục câu chuyên.
“Nhờ thế mà bọn mình đã vượt qua và sống sót, cả mình và cậu. Và những người sống sót có một nghĩa vụ phải thực hiện, đó là tiếp tục sống như đã từng sống một cách kiên định, dù cho không thể làm được mọi thứ một cách trọn vẹn.”
“Cùng lắm thì mình cũng chỉ có thể tiếp tục làm ra những nhà ga.”
“Như vậy là đủ. Cậu chỉ cần tiếp tục làm ra những nhà ga. Mình tin là cậu đang làm ra những nhà ga hoàn chỉnh, an toàn và đem lại sự thoải mái khi sử dụng cho mọi người.”
“Mình lúc nào cũng mong làm được ra những nhà ga như thế.” Tsukuru nói. “Đáng lẽ thì không được phép, nhưng mình thường gắn tên mình vào một vài nhà ga mà mình phụ trách thi công. Mình lấy đinh vạch tên mình lên mặt bê tông còn ướt. Tazaki Tsukuru, ở nơi không thể thấy từ bên ngoài.”
Eri bật cười. “Cho dù cậu không còn nữa, thì những nhà ga tuyệt vời của cậu vẫn còn. Giống như mình luôn để chữ cái tên mình dưới trôn đĩa vậy.”
Tsukuru ngẩng lên nhìn Eri. “Mình kể về bạn gái mình được chứ?”
“Tất nhiên.” Eri đáp. Và nở một nụ cười duyên dáng trên khóe môi. “Mình cũng rất muốn nghe về cô bạn gái hơn tuổi thông minh của cậu.”
Tsukuru kể về Sara. Gã bị cuốn hút một cách kỳ lạ ngay từ lần gặp đầu tiên và có quan hệ tình dục trong lần hẹn hò thứ ba. Nàng muốn biết từ đầu đến cuối câu chuyện về nhóm năm người ở Nagoya. Thế rồi lần gặp nàng gần đây nhất, không hiểu sao gã không thể khơi dậy tiềm năng tình dục cần thiết. Gã không thể đi vào trong người nàng. Gã mạnh dạn kể với Eri cả những chuyện như thế. Thế rồi, Sara đã hết lời khuyên nhủ Tsukuru tới Nagoya, và tới Phần Lan. Nàng nói, có thể vấn đề tâm lý đang đè nặng trong lòng gã sẽ không giải quyết được nếu không làm thế. Tsukuru nghĩ mình yêu Sara, gã sẵn sàng cưới nàng. Đây có lẽ là lần đầu tiên gã dành cho ai đó một cảm xúc mãnh liệt đến vậy. Nhưng hình như nàng có một người yêu hơn tuổi. Lúc đi bộ trên phố với người đàn ông ấy, Sara trông thật vui vẻ. Biết đâu gã không thể đem lại cho nàng cái cảm giác hạnh phúc nhường ấy.
Eri chăm chú lắng nghe câu chuyên của gã. Cô không xen ngang một lời nào, đợi đến cuối cùng mới cất tiếng.
“Tsukuru à, cậu phải giành được cô ấy, dù trong tình huống nào. Mình nghĩ như vậy đấy. Nếu vuột mất cô ấy bây giờ, thì không chừng cậu sẽ chẳng có được ai sau này nữa đâu.”
“Nhưng mình không đủ tự tin.”
“Tại sao?”
“Vì trong mình không có cái tôi. Không có một cá tính cụ thể, cũng chẳng có chút màu sắc sinh động nào. Mình không có bất cứ thứ gì để chìa ra cho người khác. Đó là vấn đề mà mình phải đối mặt suốt từ ngày xưa. Mình luôn cảm thấy mình là cái bình rỗng. Tuy có thể có hình thù nhất định theo nghĩa là một vật đựng, song hoàn toàn không có cái gì đáng gọi là nội dung ở trong đó. Mình không dám tin là mình xứng đáng với cô ấy. Thời gian trôi qua, khi hiểu hơn về mình, biết đâu Sara sẽ cảm thấy thất vọng, và biết đâu cô ấy sẽ rời xa mình.”
“Tsukuru, cậu phải tự tin và can đảm lên chứ. Chẳng phải mình đã từng thích cậu hay sao. Đã có lúc, mình nghĩ mình sẵn sàng hiến dâng cho cậu. Mình nghĩ mình sẽ làm bất kỳ điều gì cậu muốn. Một đứa con gái căng tràn dòng máu nóng đã nghĩ đến chuyện ấy một cách nghiêm túc. Cậu có giá trị đến thế kia mà, cậu không trống rỗng một chút nào.”
“Mình rất vui khi nghe cậu nói thế.” Tsukuru nói. “Thật đấy. Nhưng, mình không hiểu cái bây giờ cơ. Mình đã ba mươi sáu tuổi, nhưng khi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về cái tôi, mình vẫn thấy bối rối như xưa, mà không, thậm chí hơn xưa. Lòng mình không xác định được phải làm thế nào, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời mình dành cho ai đó một tình cảm mãnh liệt đến vậy.”
“Cứ giả sử rằng cậu là một cái bình rỗng, thì cũng được chứ sao.” Eri nói. “Nếu đúng như vậy, thì cậu là một cái bình rất tuyệt vời và hấp dẫn. Mình là gì ấy à, thật sự chẳng ai biết đựợc điều đó. Cậu không nghĩ thế sao? Nếu vậy, cậu hãy là một vật đựng thật đẹp mắt. Một cái bình dễ mến đến mức mà ai đó chỉ chực đút cái gì đó vào bên trong.”
Tsukuru thử suy nghĩ về điều này. Gã hiểu điều cô muốn nói. Dù chưa biết nó có ứng nghiệm với trường hợp của mình hay không.
Eri nói. “Khi nào về Tokyo, cậu phải thổ lộ mọi chuyện với cô ấy ngay, đó chính là việc cậu cần làm. Thành thật bao giờ cũng đem lại kết quả tốt nhất. Chỉ có điều, cậu không được kể rằng đã nhìn thấy cô ấy đi cùng với người đàn ông kia. Riêng chuyện ấy cậu phải giữ kín trong lòng. Cậu biết đấy, phụ nữ có những chuyện không muốn người khác trông thấy. Còn lại, cậu nên thẳng thắn nói ra tất cả tình cảm của mình với cô ấy.”
“Mình sợ. Biết đâu mình làm hoặc nói sai điều gì đó, sẽ khiến cho mọi thành quả tan vỡ và biến mất vào thinh không.”
Eri chậm rãi lắc đầu. “Nó cũng giống như làm ra một ra nhà ga vậy. Nếu như đó là một thứ có ý nghĩa và mục đích lớn lao, thì nó không thể bị bỏ đi hoặc biến mất vào thinh không chỉ vì đôi chút sai sót. Việc trước nhất là phải xây dựng nhà ga, dù chưa thật hoàn hảo. Không phải vậy sao? Vì không có nhà ga thì tàu biết dừng ở đâu. Và cậu làm sao đón được người mình yêu thương. Chừng nào phát hiện ra điều gì đó trục trặc, cậu có thể sửa chữa lại sau nếu thấy cần thiết kia mà. Trước tiên, cậu phải dựng lên nhà ga cái đã. Một nhà ga đặc biệt dành cho cô ấy, một nhà ga mà con tàu luôn muốn dừng lại dù thực ra chẳng có việc gì ở đó. Cậu hãy hình dung ra một nhà ga như thế, và đem đến cho nó những màu sắc và dáng hình cụ thể, rồi lấy đinh khắc tên cậu lên nền móng, và thổi hồn vào trong đó. Cậu có cái sức mạnh ấy. Chẳng phải cậu đã vượt qua vùng biển lạnh lẽo trong đêm tối một mình đấy thôi.”
Eri mời gã ở lại đến sau bữa tối.
“Ở đây có thể đánh được những con cá hồi béo ngậy và tươi ngon. Cách chế biến rất đơn giản, chỉ là nướng với rau thơm, nhưng mà ngon tuyệt. Hay cậu ở lại ăn cơm với gia đình mình.”
“Cảm ơn cậu. Nhưng mình nghĩ mình phải đi rồi. Mình muốn về Helsinki trong lúc trời sáng.”
Eri bật cười. “Trong lúc trời còn sáng? Này, bây giờ đang là mùa hè Phần Lan đấy. Ở đây trời gần như còn sáng trưng tới tận nửa đêm cơ.”
“Kể cả là như thế.” Tsukuru nói.
Eri hiểu tâm trạng của gã.
Cô nói. “Cảm ơn cậu đã từ xa lặn lội tới thăm mình. Thật vui khi được nói chuyện với cậu như thế này. Thật đấy. Mình như trút đi được những vướng bận trong lòng bấy lâu. Tất nhiên, không phải mọi thứ đều đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng, nhưng về phần mình, mình đã được giải thoát rất nhiều.”
“Mình cũng vậy.” Tsukuru nói. “Cậu đã giải thoát cho mình rất nhiều. Được gặp chồng và các con gái cậu, mình cũng hiểu hơn về cuộc sống của cậu ở đây. Riêng điều đó thôi cũng đáng để mình tới Phần Lan rồi.”
Hai người ra khỏi căn nhà gỗ và đi bộ tới chỗ đậu chiếc Volkswagen Golf, thật chậm rãi như để khẳng định lại ý nghĩa trong từng bước chân. Sau đó, họ ôm nhau lần cuối. Lần này thì cô không khóc. Gã có thể cảm thấy được nụ cười hiền hòa của cô sau gáy. Đôi bầu vú nảy nở căng tràn nguồn sức mạnh để cô sống tiếp. Những ngón tay cô vòng ra sau lưng gã vô cùng mạnh mẽ và hiện thực.
Thế rồi Tsukuru bỗng nhớ ra là mình có mang quà từ Nhật Bản sang cho Eri và bọn trẻ. Gã lấy chúng ra khỏi chiếc túi đeo chéo để trong xe và đưa cho cô. Chiếc cặp tóc bằng gỗ hoàng dương cho Eri và sách tranh Nhật Bản cho bọn trẻ.
“Cảm ơn, cậu Tsukuru.” Eri nói. “Cậu vẫn như ngày xưa, lúc nào cũng dịu dàng.”
“Chúng chẳng đáng gì.” Tsukuru nói. Rồi nhớ lại việc đã trông thấy Sara đi bộ cùng người đàn ông trên đại lộ Omotesando buổi chiều hôm mua chúng. Nếu gã không nghĩ ra việc mua quà thì đã không phải chứng kiến cảnh tượng ấy. Thật là chuyện lạ lùng.
“Tạm biệt, cậu bạn Tazaki Tsukuru. Đi đường cẩn thận nhé.” Eri nói trước lúc chia tay. “Đừng để lũ người lùn xấu xa bắt mất.”
“Lũ người lùn xấu xa?”
Eri nháy mắt, môi hơi nhích lên đầy vẻ tinh nghịch như ngày xưa. “Ở đây bọn mình thường hay nói thế. Đừng để lũ người lùn xấu xa bắt mất. Bởi vì từ xa xưa đã có rất nhiều loài sinh sống trong các khu rừng ở vùng này mà.”
“Mình hiểu.” Tsukuru bật cười nói. “Mình sẽ chú ý không để lũ người lùn xấu xa bắt mất.”
“Nếu có dịp nào đó, nhớ chuyển lời của mình tới Xanh và Đỏ nhé.” Eri nói. “Rằng mình ở bên này vẫn mạnh khỏe.”
“Mình sẽ chuyển lời cậu.”
“Mà này, mình nghĩ thi thoảng cậu cũng nên gặp hai người ấy, hoặc là cả ba bọn cậu cùng một lúc. Mình nghĩ như thế sẽ tốt cho cả cậu và các cậu ấy.”
“Phải. Có thể như thế sẽ tốt.” Tsukuru nói.
“Và có khi tốt cho cả mình nữa.” Eri nói. “Tuy rằng mình sẽ không thể góp mặt cùng các cậu.”
Tsukuru gật đầu. “Chừng nào mọi thứ ổn định, chắc chắn mình sẽ thu xếp thời gian cho việc này. Vì cả cậu nữa.”
“Nhưng thật kỳ lạ phải không.” Eri nói.
“Gì cơ?”
“Nghĩa là, cái thời kỳ tuyệt vời ấy đã trôi qua, mãi mãi chẳng bao giờ trở lại. Và biết bao nhiêu khả năng đẹp đẽ đã biến mất vào trong dòng chảy thời gian.”
Tsukuru im lặng. Gã tự nhủ phải nói điều gì đó, nhưng không thốt nên lời.
“Mùa đông ở đây dài khủng khiếp.” Eri vừa đưa mắt về phía mặt hồ vừa nói. Tựa như đang nói với chính mình ở một nơi xa xăm. “Đêm dài tới nỗi như sẽ chẳng bao giờ chấm dứt. Bất cứ thứ gì rồi cũng đóng băng cứng ngắc. Mình luôn có cảm giác như mùa xuân sẽ chẳng bao giờ đến nữa, nó khiến mình chỉ toàn nghĩ đến những điều u ám, dù cho đã cố gắng rất nhiều để đừng nghĩ đến chúng.”
Vẫn không thể thốt nên lời. Gã chỉ biết im lặng và nhìn mặt hồ phía xa hơn tầm mắt cô. Những lời đáng lẽ phải nói vào lúc ấy chỉ kịp nảy ra trong đầu gã sau khi đã ngồi vào ghế và thắt dây an toàn trên chuyến bay thẳng đi Narita. Những lời cần thiết không hiểu sao bao giờ cũng đến muộn.
Gã xoay chìa khóa, nổ máy. Động cơ bốn xi lanh của chiếc Wolkswagen tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, bắt đầu những vòng quay êm ái và chắc nịch.
“Tạm biệt cậu.” Eri nói. “Luôn khỏe nhé. Và hãy giữ chắc lấy Sara. Cậu rất cần cô ấy. Mình tin thế.”
“Mình sẽ cố gắng.”
“Tsukuru ạ, cậu phải nhớ một điều, cậu không hề thiếu màu sắc. Đó chỉ là cái tên. Đúng là ngày xưa bọn mình hay chọc cậu như thế, nhưng bọn mình chỉ đùa thôi, chẳng có ý gì cả. Cậu lúc nào cũng là cậu bạn Tazaki Tsukuru xứng đáng, đầy màu sắc, và luôn làm ra những nhà ga tuyệt vời. Giờ đây cậu đã là một công dân khỏe mạnh, ba mươi sáu tuổi, có quyền bầu cử, nghiêm túc đóng thuế và có thể một mình đáp máy bay sang tận Phần Lan để gặp mình. Ở cậu chẳng thiếu điều gì. Hãy tự tin và can đảm lên. Đó là tất cả những thứ cậu cần. Không được để mất người mình yêu thương chỉ vì nỗi sợ hay lòng kiêu hãnh ngớ ngẩn.”
Gã cài số D, nhấn ga, rồi vẫy tay từ bên ngoài cửa kính đang mở. Eri cũng vẫy tay. Cô vẫy mãi bàn tay đang giơ cao.
Cuốỉ cùng, bóng dáng Eri cũng khuất dần sau những rặng cây. Trong gương chỉ còn phản chiếu duy nhất một màu xanh sâu thẳm của mùa hè Phần Lan. Hình như gió lại nổi lên, những gợn sóng trắng lăn tăn khắp một mặt hồ rộng lớn. Một người đàn ông trẻ tuổi, rất cao, chèo thuyền kayak lướt qua trước mặt gã êm ái và thong thả như một con bọ vẽ nước to lớn.
Có lẽ gã sẽ không trở lại đây lần nào nữa, có thể cũng sẽ không gặp lại Eri. Hai người sẽ tiếp tục bước đi trên những con đường riêng, ở những nởi được định sẵn cho mỗi người. Đúng như Xanh đã nói, không thể lùi lại được nữa. Nghĩ đến đó, một nỗi buồn từ đâu lặng lẽ dâng lên như nước, một nỗi buồn không hình dạng, trong suốt. Mặc dù là nỗi buồn của chính gã, nhưng lại nằm ngoài tầm tay với. Gã cảm thấy đau và khó thở như vừa bị khoét một lỗ trong lồng ngực.
Ra đến con đường trải nhựa, gã tấp xe vào lề, tắt máy, tì lên vô lăng và nhắm mắt. Gã cần thời gian để từ từ hít thở thật sâu nhằm ổn định lại nhịp tim. Trong lúc làm như vậy, gã chợt nhận ra ở ngay gần trung tâm cơ thể mình có một thứ gì đó lạnh và cứng – một thứ giống như phần lõi của tầng đất đóng băng khắc nghiệt quanh năm không bao giờ tan chảy. Chính nó đã sinh ra nỗi đau và cảm giác khó thở trong lồng ngực. Gã không hề biết rằng lại có một thứ như vậy ở trong mình.
Tuy nhiên, đó là nỗi đau đúng đắn, cảm giác nghẹt thở đúng đắn. Đó là thứ mà gã cần phải cảm nhận một cách đầy đủ. Rồi đây, từng chút một, gã sẽ phải tự mình phá tan cái lõi băng giá ấy. Có thể sẽ mất thời gian, nhưng đó là việc gã phải làm. Và để phá tan tầng đất đóng băng ấy, gã cần đến hơi ấm của một ai đó khác, chỉ thân nhiệt của gã thôi thì chưa đủ.
Phải trở về Tokyo cái đã, đó là bước đầu tiên. Gã xoay chìa khóa, nổ máy một lần nữa.
Dọc đường đến Helsinki, Tsukuru đã cầu nguyện trong lòng để Eri không bị lũ người lùn xấu xa trong rừng bắt mất. Điều duy nhất gã làm được ở đây, lúc này, là cầu nguyện.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương