Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 16 - Trong Vùng Đất Hoang
G
iữa lúc Septimus và Nicko bị lạc sâu trong cánh rừng thì Simon Heap dẫn Jenna vào sâu trong Vùng Đất Hoang
Con Thấn Sấm loạng choạng bước cà thộc cà thệch lên một lối mòn hẹp uốn quanh những mỏ đá phiến dài ngút ngát, một số mỏ đã cũ và bị bỏ hoang, một số mỏ lại có dấu hiệu mới hoạt động,mặc dù tất cả đều vắng lạnh đến ghê người. Mặt đất bị đào bới tanh bành và những tảng đá nham nhớ toát lên một bầu không khí hiểm ác, và Jenna cảm thấy tinh thần mình xẹp hẳn xuống. Cao cao trên đầu cô bé, một tiếng khóc thê lương trôi đến từ những đỉnh đồi hoang tàn – gió đông đang thổi vào và những cụm mây xám dày đặc đang xếp sóng chất đầy trên bầu trời. Ánh sáng mặt trời mờ xỉn đi và bầu không khí trở nên lạnh buốt. Simon quấn chiếc áo chùng màu đen dài của mình quanh người, còn Jenna thì run cầm cập; cô bé chỉ có mỗi chiếc áo chẽn mùa hè phong phanh để giữ ấm cho mình.
“Đừng run nữa có được không?” Simon gầm gừ.
“Em không có áo khoác giống anh,” Jenna cãi lại.
“Mày sẽ không muốn có một cái giống tao đâu,” Simon cười khẩy. “Quá nhiều Hắc Pháp Thuật cho Quý cô nương Hoàn hảo ở đây.”
“Anh không nên đùa chuyện đó đâu, Simon” Jenna phản đối.
“Ai bảo tao đùa?” Simon hỏi.
Jenna im lặng, vẫn run lẩy bẩy.
“Hừ, thế thì mặc cái này vào rồi đừng có rộn lên nữa,” Simon nói, cáu gắt. Anh ta rút từ cái túi yên ngựa ra một chiếc áo khoác và cục cằn đưa nó cho Jenna. Jenna cầm lấy áo khoác, ngỡ sẽ thấy một tấm chăn ngựa thô nhám, nhưng lại sững sờ trước thứ mà Simon vừa đưa cho mình. Đó là chiếc áo khoác đẹp nhất mà cô từng thấy - một chiếc áo lộng lẫy, màu xanh da trời đậm, được dệt rất khéo từ thứ len mềm mại nhất chải ra từ bụng của loài dê núi, lót vải lụa vàng óng. Simon đã dự định mang nó làm quà tặng cho Lucy Gringe. Anh ta đã lên kế hoạch đặt nó ở bên ngoài ngôi nhà bên cổng, cùng với một lá thư cài vào bên trong lớp vải lót mà chỉ có một mình Lucy sẽ tìm ra. Nhưng khi Simon đến cổng Bắc vào sáng sớm hôm đó, choàng áo kháoc đen kéo cao che kín mặt để tránh Gringe nhận ra, anh ta đã thấy Silas đang hăm hở bước trên đường, cắp theo hộp cờ Cản-Bắt. Simon chẳng muốn gặp cha mình tí nào, và anh ta đã tức tốc đổi hướng rồi băng ngõ tắt tới đường Pháp Sư. Silas thậm chí đã không chú ý tới anh ta – ông đang mải nghĩ ngợi về chiến lược cho ván cờ sáng hôm đó. Vì thế mà bây giờ, thật cáu sườn đối với Simon, chiếc áo khoác sang trọng và cực kỳ đắt tiền mà anh ta đã cất công chọn cho Lucy lại đang quấn quanh người Quý cô nương Hoàn hảo.
Jenna kéo chiếc áo khoác của Lucy thật khít quanh người. Bây giờ cố bé đã ấm nhưng rất mệt, ngồi ớ phía trước Simon trên con ngựa cũng mệt lử. Những mỏ đá tăm tối trải dài vô tận, và con Thần Sấm lê lết bò lên một con dốc thẳng đứng. Lối mòn hẹp tí, bị chắn một bên bởi những vách đã dốc đứng, đâm thẳng vào bầu trời u ám, đầy mây, còn mặt bên kia là một khe núi sâu, dưới đáy khe là một con sông đen xì, nước cuốn rào rào, lòng sông lô nhô đầy những tảng đá lởm chởm, với những xoáy nước muôn hình muôn dạng. Jenna thắc thỏm liệu Simon có bao giờ dừng lại hay không – anh ta dường như không quan tâm đến cô bé hay đến con ngựa của mình. ConThần Sấm đang mất sức nhanh chóng, một đôi lần nó trượt chân trên lớp sỏi vụn bao phủ những sườn đồi đá phiến xám, và suýt hất cả đám xuống con sông bên dưới.
Bất ngờ Simon hô lên:
“Họ, họ… Thần Sấm. Họ, họ … nào cậu bé”
Con thần Sấm chậm dần rồi dừng lại và lắc lắc cái đầu, thở phịt phịt, kiệt sức. Jenna liếc xung quanh, bất giác thấy lo lắng vì họ đã dừng lại.
Nhanh như cắt, Simon tuột xuống khỏi con Thần Sấm và nắm lấy dây cương.
“Xuống đi,” anh ta bảo Jenna. “Tới rồi”
Lòng nơm nớp lo sợ, Jenna tuột khỏi con ngựa rồi đứng nguyên do dự không biết có nên bỏ chạy hay không. Phiền một cái là coi bộ không có chỗ nào để mà chạy.
Nhưng Simon đã đọc được những suy nghĩ của cô bé.
“Đừng có dại dột mà chạy trốn” anh ta nói thô lỗ với cô bé. “Không có nơi nào cho mày chạy đâu, trừ phi mày muốn chui xuống một cái hang trùn đất”
“Đừng có hù em, Simon” Jenna nói cứng. “Anh với em đều biết bọn trùn chỉ ra ngoài vào ben đêm thôi mà”
“Ô, thế hả? chắc tại tao quên đấy… Cô Công Chúa nhỏ cái gì cũng biết, nhỉ? Được, nếu mày muốn, tao có thể để mày ở bên ngoài đêm nay. Nếu mày muốn đi xem hang trùn thì có cả đống hang hay ho cho mày đấy”
Jenna không dại gì nhận lời thác thức của Simon.Cô bé đã được nghe quá nhiều về bọn trùn đất khổng lồ màu xám, sống trong những đồi đá phiến và chuyên bắt lữ khách làm mồi vào ban đêm. Một số người trong Lâu Đài nghĩ đó chẳng qua chỉ là những câu chuện của bọn thở mỏ hồi trước bịa ra, nhằm làm mọi người tránh xa khỏi những mỏ đá phiến đang hoạt động, nơi thỉnh thoảng vẫn tìm thấy vàng nguyên chất, nhưng Jenna thì biết rõ hơn. Vì thế cô bé cứ đứng cạnh con thần Sấm trong chiếc áo khoác của Lucy và nhìn tịt xuống đất, quyết tâm không để Simon khoái chí thấy được vẻ sợ hãi của mình.
Simon giật mạnh dây cương con Thần Sâm.
“Theo tao!” Anh ta ra lệnh cho Jenna, rồi dẫn con ngựa lên mối lối mòn nhỏ, ngoằn ngoèo, trong khi Jenna bám sát, cứ liếc nhìn ra sau để chắc chắn mình không bị một con trùn dất theo đuôi.Cô có cảm giác là Simon sẽ không chạy thới cứu mình nếu mình có lỡ bị trùn bắt.
Thình lình con đường mòn kết thúc bất ngờ tại một mặt đá thẳng đứng.
“Mái ấm đấy,” Simon nói, nhăn mặt ghê tởm một cái. Jenna nhìn anh ta chằm chằm, tự hỏi liệu Simon có mất trì không. Nếu anh ta mất trí thật thì đã giải thích được nhiều điều.
“Mở ra lệnh theo, của Ngươi Chủ Nhân, Nomis” Simon lẩm bẩm. Jenna lắng nghe thật kỹ những gì anh ta nói và rùng mình. Với một cảm giác ghê rợn, cô bé biết, đó là một câu thần chú Ngược. Cô bé lùi lại, không muốn lại gần bất cứ Hắc Pháp Thuật nào.
Lẳng lặng, một phần mặt đá Biến Đổi thànhmột cái nút sắt tròn lớn, xoáy ra rồi nâng lên trên để mở cửa hang cho Chủ Nhân của nó. Jenna liếc ra phía sau; thoáng sượt qua óc cô bé cái ý muốn quay đầu và bỏ chạy, nhưng khung cảnh thung lũng tối đen và hiu quạnh cùng tiếng gió hú hít qua những đỉnh đồi không được hay cho lắm. Thế rồi, khi ngước lên, Jenna thấy thứ mà khiến cho trái tim cô bé muốn vọt thẳng lên miệng; từ một cái lỗ tròn xoe, tối đen ở bên trên, giữa một mỏm đá nhô ra gần đó, Jenna nghĩ mình dòm trúng một cặp mắt đỏ nhợt của một con trùn đất đang ló ra ngó mình chằm chằm.
“Này, có đi vào hay không?” Simon hỏi, giật dây cương con Thần Sấm một cách sốt ruột.
Đó là một sự lựa chọn giữa trùn đất và Simon – Simon thắng, nhưng chỉ thắng suýt soát. Jenna hít một hơi thật sâu và theo sau anh ta cùng Thần Sấm đi vào mặt đá.