Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Norton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Borrowers (The Borrowers #1)
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2675 / 60
Cập nhật: 2018-03-18 01:33:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
à Driver không nhiều lời với Crampfurl tối hôm đó; bà không ngồi uống rượu cùng ông ta như thường lệ, mà lộp cộp đi quanh bếp, thỉnh thoảng liếc ông ta qua khóe mắt. Ông ta có vẻ không thoải mái - thực sự là thế: có mối đe dọa trong sự im lặng của bà, một cái gì đó ẩn giấu mà không ai có thể lờ đi. Ngay cả bà dì Sophy cũng cảm thấy điều đó khi bà Driver đem rượu vang lên cho bà; bà nghe thấy điều đó trong tiếng lanh canh của chiếc bình thon cổ đựng rượu va vào cái ly khi bà Driver đặt khay xuống và trong tiếng lạch cạch của các vòng gỗ khi bà Driver kéo rèm cửa; điều đó có trong độ rung của ván gỗ sàn khi bà Driver đi ngang qua căn phòng và trong tiếng lách cách cài chốt khi bà Driver đóng cửa. “Giờ bà ấy làm sao thế nhỉ?” bà dì Sophy tự hỏi một cách lơ đãng khi bà nhẹ nhàng, không mấy khẩn thiết, rót ly đầu tiên.
Cậu bé cũng cảm thấy điều đó. Từ cái cách bà Driver nhìn cậu chằm chằm khi cậu khom người ngồi trong bể tắm; từ cái cách bà xát xà phòng vào bông tắm và cách bà nói, “Nào nào!” Bà kỳ cọ cho cậu một cách chậm chạp, với một sự thận trọng, bình tĩnh ẩn chứa đầy tức giận, và trong suốt lúc tắm bà không nói một lời nào. Khi cậu bé nằm lên giường bà lục qua tất cả đồ đạc của cậu, săm soi những cái tủ và mở các ngăn kéo của cậu. Bà kéo va li của cậu ra từ dưới tủ quần áo và tìm thấy con chuột chũi chết yêu quý của cậu bé và kho tích trữ đường viên cùng con dao gọt khoai tây tốt nhất của cậu. Nhưng ngay cả lúc đó bà cũng không nói gì. Bà vứt con chuột chũi vào thùng rác và tặc lưỡi đầy vẻ cáu kỉnh; bà bỏ con dao gọt khoai tây và tất cả những viên đường vào túi. Bà nhìn cậu bé chằm chằm một lát trước khi vặn đèn ga nhỏ xuống - một cái nhìn chằm chằm kỳ lạ, dò hỏi hơn là trách móc.
Bà Driver ngủ ở trên phòng rửa bát. Bà có cầu thang riêng ở phía sau. Đêm đó bà không thay quần áo. Bà đặt đồng hồ báo thức vào nửa đêm và để nó ngoài cửa phòng, nơi tiếng tích tắc không làm bà khó chịu; bà cởi đôi giày chật ních của mình rồi khẽ gầm gừ và chui vào dưới tấm chăn lông vịt. Bà “chưa kịp chợp mắt” (như bà kể với Crampfurl sau này) thì chiếc đồng hồ rít lên và rầm rầm gõ bốn cái chân đế mỏng mảnh của nó trên ván gỗ sàn trần trụi ở hành lang. Bà Driver nhào ra khỏi giường và lần mò tới cửa. “Suỵt!” bà nói với cái đồng hồ trong khi sờ soạng tìm chốt, “Suỵt!” và ôm nó vào ngực mình. Bà đứng đó, trên đôi chân đi tất, ở đầu cầu thang phòng rửa bát: cái gì đó, có vẻ thế, lóe sáng ở phía dưới - một tia sáng. Bà Driver nhìn săm soi xuống đường uốn lượn tối mờ của cầu thang hẹp. Phải, nó lại xuất hiện - ánh chập chờn như bướm đêm đập cánh! Ánh nến - chính thế! Một cây nến chuyển động - phía sau cầu thang, sau phòng rửa bát, đâu đó trong bếp.
Tay cầm đồng hồ, bà Driver bước xuống cầu thang cọt kẹt trên đôi chân đi tất, khẽ hổn hển trong niềm háo hức. Hình như có một tiếng thở dài trong bóng tối, một tiếng dội của chuyển động. Và đối với bà Driver, khi bà đứng đó trên những phiến đá lát sàn lạnh lẽo của phòng rửa bát, thì tiếng động gần như không phải là tiếng động ấy chỉ có thể có một ý nghĩa: tiếng mở nhẹ nhàng của cánh cửa bọc vải len tuyết màu xanh lục - cánh cửa dẫn từ phòng bếp ra hành lang chính phía sau. Bà Driver vội lần mò vào bếp và quờ quạng tìm diêm dọc gờ bếp; bà làm đổ một lọ hạt tiêu và một túi giấy đựng hành tỏi, và khi liếc nhanh xuống phía dưới bà nhìn thấy một sợi ánh sáng nhỏ; bà thấy nó vào giây phút trước khi bà quẹt diêm - một tia sáng, trông có vẻ thế, trên sàn nhà bên cạnh đôi chân bà; nó chạy thành hình thuôn dài, phác ra một hình vuông không thẳng thớm. Bà Driver thốt lên và châm đèn khí ga rồi căn phòng vụt hiện lên quanh bà: bà liếc nhanh sang cánh cửa bọc len tuyết; trước ánh mắt hoảng hốt của bà dường như cánh cửa đang khẽ rung, như thể nó vừa được đóng lại; bà chạy đến đẩy cửa, nhưng lối đi phía sau im lìm và tăm tối - không có ánh sáng bập bùng hay tiếng bước chân xa gần nào cả. Bà buông cửa và nhìn nó bật lại, một cách chậm chạp, đầy hối tiếc, bị cản trở bởi cái lò xo nặng nề của nó. Phải, đó là âm thanh bà đã nghe thấy từ phòng rửa bát - tiếng thì thào rất khẽ - như một hơi hít vào.
Một cách thận trọng, vừa vén lại váy bà Driver vừa đi về phía bếp. Một đồ vật nằm đó, một thứ màu hồng nhạt, trên sàn nhà bên cạnh cái ván đang chìa ra. À, bà nhận thấy, cái ván đó - đó là nơi ánh sáng đã phát ra! Bà do dự và liếc quanh phòng bếp: tất cả mọi thứ khác trông bình thường và vẫn y nguyên như bà đã sắp đặt - đĩa trên chạn bát, chảo trên tường, và một hàng khăn lau khô bát đĩa treo đối xứng trên dây phía trên bếp. Đồ vật màu hồng nhạt, bây giờ thì bà đã thấy, là một hộp kẹo cao su hình trái tim - cái hộp mà bà biết rõ - từ khay bàn bằng kính bên cạnh lò sưởi trong phòng khách nhỏ. Bà cầm nó lên; nó phủ một lớp sứ bóng và màu vàng kim với những hạt đá quý nhỏ xíu gắn vào đó. “Chà, tôi...” bà lên tiếng, và cúi nhanh xuống với cảm giác tức giận bất chợt, bà giật miếng sàn nhà lên.
Và rồi bà kêu lên ầm ĩ. Bà nhìn thấy sự chuyển động: chạy, hấp tấp, rung chuyển! Bà nghe thấy tiếng kêu chin chít, tiếng nói rối rít, và tiếng thở hổn hển. Những người tí hon, hình như thế, với bàn tay và chân... và miệng há hốc. Trông như người tí hon... nhưng không thể là người tí hon, tất nhiên! Chạy chỗ này, chỗ kia và khắp nơi. “Ôi! Ôi! Ôi!” bà kêu thé lên và quờ quạng đằng sau mình tìm cái ghế. Bà trèo lên và cái ghế lung lay, loạng choạng dưới chân bà và bà trèo, vẫn đang kêu thé lên, từ ghế lên bàn...
Và bà đứng đó, bị mắc kẹt, vừa khóc lóc vừa thở hổn hển, kêu cứu ầm ĩ, cho đến khi, có vẻ như sau nhiều tiếng đồng hồ, có một tiếng lạch cạch từ cửa phòng rửa bát. Đó là Crampfurl, cuối cùng đã bị đánh thức bởi ánh sáng và tiếng ồn. “Cái gì thế?” ông hỏi. “Cho tôi vào!” Nhưng bà Driver không chịu rời khỏi bàn. “Một cái tổ! Một cái tổ!” bà hét lên. “Sống và kêu chin chít!”
Crampfurl quăng mình vào cửa và ổ khóa bật mở. Hơi chóng mặt, ông bước lảo đảo vào phòng bếp, ông mặc quần nhung kẻ ra ngoài cái áo ngủ dài. “Ở đâu?” ông kêu lên, đôi mắt mở to dưới mớ tóc rối bù. “Loại tổ gì?”
Bà Driver, vẫn đang khóc nức nở vì sợ hãi, chỉ xuống sàn nhà. Crampfurl bước đến theo cái cách chậm chạp, không hề vội vàng của mình và nhìn xuống chằm chằm. Ông thấy một cái lỗ trên sàn nhà, và xếp thành hàng có, bừa bộn có, là các đồ vật nhỏ - đồ chơi trẻ con, trông giống như thế, những mẩu rác - tất cả chỉ có thế. “Chẳng có gì cả,” ông nói sau giây lát, “là cái thằng bé đó chứ còn gì nữa.” Ông lấy chân khuấy các đồ vật và làm tất cả những bức tường ngăn đổ xuống. “Tuyệt chẳng có gì sống ở đây cả.”
“Nhưng tôi đã nhìn thấy chúng, tôi nói cho ông biết,” bà Driver nói hổn hển, “kiểu những người tí hon có bàn tay - hay chuột bé mặc quần áo...”
Ông Crampfurl nhìn chằm chằm vào cái lỗ. “Chuột bé mặc quần áo?” ông nhắc lại ngập ngừng.
“Hàng trăm đứa,” bà Driver nói tiếp, “chạy và kêu chin chít. Tôi đã nhìn thấy chúng, tôi nói cho ông biết!”
“Ừ, nhưng lúc này tuyệt chẳng có gì ở đây,” ông Crampfurl nói, và lấy giày khuấy một lần cuối.
“Thế thì chúng đã chạy đi mất rồi,” bà kêu lên, “dưới sàn nhà... lên phía trên bên trong các bức tường... nơi này lúc nhúc bọn chúng.”
“Ừ,” ông Crampfurl nói với vẻ dửng dưng, “có thể. Nhưng nếu bà hỏi tôi, tôi nghĩ đó là thằng bé ấy - nơi nó giấu các thứ.” Mắt ông sáng lên và ông quỳ xuống trên một đầu gối. “Nơi nó giữ con chồn sương, tôi không ngạc nhiên đâu.”
“Nghe đây,” bà Driver kêu lên, giọng đầy tuyệt vọng, “ông phải nghe chứ. Đây tuyệt chẳng phải là thằng bé và tuyệt chẳng phải là con chồn sương.” Bà với lấy lưng ghế và tự mình lóng ngóng bước xuống sàn nhà; bà đến cạnh ông ở bên cái lỗ. “Chúng có bàn tay và mặt, tôi nói cho ông biết. Nhìn kìa,” bà vừa nói vừa chỉ, “ông nhìn thấy gì kia không? Đó là một cái giường. Và giờ khi nghĩ lại, tôi nhớ có một người trong số chúng nằm trên đó.”
“Bây giờ bà mới nghĩ lại,” Crampfurl nói.
“Ừ,” bà Driver nói tiếp một cách kiên quyết, “và còn một điều khác tôi nghĩ tới nữa. Ông có nhớ cái cô gái đó không, Rosa Pickhatchet ấy?”
“Cái cô ngớ ngẩn ấy ư?”
“Ừ, ngớ ngẩn hay không cũng mặc, cô ta đã nhìn thấy một đứa - trên bệ lò sưởi ở phòng khách nhỏ, có râu.”
“Một gì?” Crampfurl hỏi.
Bà Driver nhìn ông trừng trừng. “Tôi đã kể cho ông cái gì về những - một trong số chúng - những...”
“Chuột bé mặc quần áo?” Crampfurl hỏi.
“Không phải là chuột bé!” bà Driver gần như hét lên. “Chuột không có râu.”
“Nhưng bà đã nói...” Crampfurl cất tiếng.
“Phải, tôi biết tôi đã nói thế. Nhưng mà bọn này có râu. Ta có thể gọi nó là gì nhỉ? Chúng có thể là gì nếu không phải là chuột?”
“Đừng ồn ào như thế!” Crampfurl nói thầm. “Bà đánh thức cả nhà dậy đấy.”
“Họ không nghe thấy được đâu,” bà Driver nói, “không thể nghe được qua cánh cửa vải len.” Bà đi đến bếp cầm cái kẹp than lên. “Mà họ nghe thấy thì đã sao? Chúng ta tuyệt chẳng làm gì mà. Tránh ra,” bà nói tiếp, “để tôi xem cái lỗ.”
Từng thứ từng thứ một bà Driver nhấc các đồ vật ra - với rất nhiều tiếng hổn hển sửng sốt, tiếng kêu kinh ngạc, và tiếng thốt kiểu ông-đã-bao-giờ-nhìn-thấy-chưa. Bà chất thành hai đống trên sàn nhà - một đống các đồ quý và một đống những thứ mà bà gọi là “đồ bỏ đi”. Những đồ vật kỳ lạ lủng lẳng rủ xuống từ cái kẹp than - “Ông có tin được không - những chiếc mùi soa ren đẹp nhất của bà ấy! Nhìn này, đây là một cái nữa... và cái nữa! Và cái kim to khâu đệm - tôi nhớ là tôi có một cái - cái đê bạc của tôi, làm ơn đi, và một cái của bà ấy! Và nhìn kìa, trời ơi, đống len... đống bông! Không có gì đáng ngạc nhiên khi ta không bao giờ tìm thấy một ống chỉ bông trắng khi ta cần. Khoai tây... hạt dẻ... nhìn cái này này, một lọ trứng cá muối - TRỨNG CÁ MUỐI! Không, quá tệ, thật quá tệ. Những chiếc ghế búp bê... những chiếc bàn... và nhìn tất cả chỗ giấy thấm này - thế ra nó ở chỗ này! Ôi, trời ơi là trời!” bà đột nhiên kêu lên, mắt bà nhìn chăm chú. “Cái gì thế này?” bà Driver đặt cái kẹp than xuống cúi người trên cái lỗ một cách ngập ngừng và sợ hãi như lo bị đốt. “Một cái đồng hồ này - một cái đồng hồ ngọc lục bảo - đồng hồ của bà ấy! Thế mà bà ấy không bao giờ phát hiện ra!” Giọng bà cao vút lên. “Và nó vẫn đang chạy! Nhìn kìa, ông có thể thấy qua cái đồng hồ bếp! Mười hai giờ hai mươi lăm phút!” Bà Driver ngồi sụp xuống trên một cái ghế; mắt nhìn chằm chằm và mặt bà trông có vẻ tái và nhũn đi, như bị xịt hơi. “Ông biết điều này có nghĩa là gì không?” bà nói với Crampfurl.
“Không?” ông nói.
“Cảnh sát,” bà Driver nói, “điều này có nghĩa là thế đấy - một vụ cho cảnh sát.”
Những Người Vay Mượn Tí Hon Những Người Vay Mượn Tí Hon - Mary Norton Những Người Vay Mượn Tí Hon