Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Bạn Không Quên
gày thứ Sáu hôm đó, khi đi học về, tôi phát hiện ra cửa nhà không khóa. Điều đó rất lạ lùng. Thật sự còn hơn cả lạ nữa, vì chưa bao giờ chúng tôi không khóa cửa. Nhưng tôi nghĩ có lẽ mẹ quên khóa cửa khi đi làm vào buổi sáng. Nghe có vẻ ngốc nghếch nhưng tôi nghĩ vậy.
Tuy nhiên, sau khi bước vào trong, tôi bỗng có một cảm giác rợn người rằng có ai đó đang ở trong nhà mình. Tôi vất cái ba-lô xuống đất và lao xuống nhà tìm Sal. Sal ra mở cửa nhưng chỉ để cửa he hé, vừa đủ để lách người ra ngoài.
“Thật kỳ quặc! Cửa nhà mình không khóa,” tôi nói.
“Ừm,” Sal trả lời, “Có thể bạn quên khóa nó.” Cậu ấy đứng chắn cửa, nhất định không mời tôi vào nhà.
“Ừm, có lẽ thế.” Tôi có thể nghe tiếng ti-vi vang vang trong phòng, đang chiếu một chương trình quảng cáo gì đó.
“Ừm,” cậu ấy nhìn lên trần nhà phía sau tôi.
Tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch: “Thôi được rồi. Gặp bạn sau vậy.”
Tôi quay lên nhà, tự làm cho mình một tô bánh Cheerios trộn thật nhiều đường bên trên rồi bật ti-vi lên. Khoảng sáu giờ, mẹ về nhà.
“Mẹ quên khóa cửa sáng nay.” tôi nói.
Cái gì? Không, mẹ có khóa mà.
“Khi con về nhà, cửa không khóa.”
“Không khóa à?” Mẹ bắt đầu đi rảo khắp các phòng, mở mọi ngăn tủ để kiểm tra. Tôi đi theo sau mẹ.
“Không thể được,” mẹ nói, “Mẹ không bao giờ quên khóa cửa cả.”
Có vẻ như mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ của chúng. Mẹ bước vào bếp và dừng lại: “Mẹ không thật sự nhớ là đã khóa cửa, nhưng mẹ biết mẹ không bao giờ không khóa nó.”
Mẹ đổ nước vào nồi spaghetti và chúng tôi nói chuyện về những chủ đề khác trong khi mẹ dọn bàn còn tôi xắt cà-rốt, nhưng thỉnh thoảng mẹ lại tự hỏi: “Làm thế nào mẹ có thể quên khóa cửa được nhỉ?”
Chúng tôi đang ăn dở bữa tối thì mẹ bỗng đột ngột đứng lên, bước ra ngoài cửa.
Tôi đi theo mẹ ra cầu thang. Mẹ đang đứng nhìn chằm chằm vào đầu ống cứu hỏa. “Mẹ biết mà,” mẹ nói, “Mẹ không bao giờ quên khóa cửa. Không bao giờ.”
Chiếc chìa khóa đã biến mất. Chúng tôi kiểm tra tất cả các phòng một lần nữa nhưng không thấy mất mát gì cả.
“Thật không hợp lý,” mẹ nói. Mẹ đứng nhìn hộp nữ trang với những chiếc vòng vàng mà bà ngoại để lại: “Tại sao phải trộm chiếc chìa khóa, mở cửa, mà không lấy gì cả?”
Đó là chiều thứ Sáu. Tôi tìm thấy lá thư đầu tiên của bạn vào sáng thứ Hai.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn