Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 17 -
P
hóng xe ra khỏi nhà, trong Mạnh vẫn cứ bừng bừng cơn tức giận tuy lòng anh cũng không hiểu mình đang giận dỗi điều gì. Bởi vì tận trong thâm tâm, anh cũng nhận thấy là Phương Diễm không có lỗi. Nhưng không hiểu sao, cứ trông thấy cô là lòng anh lại thấy nặng nề không yên. Để rồi hôm nay, sẵn chuyện bực mình vì việc thành công của Nguyễn nơi công ty, anh lại trút lên đầu cô sự bực mình ấy.
Nhận thấy sự vô lư của mình, Mạnh cho xe chạy chậm lại. Những giọt nước mắt của Phương Diễm khi nãy làm anh bứt rứt không yên. Nhưng rồi anh lại lắc đầu cho xe phóng nhanh hơn khi không biết phải nói như thế nào nếu như ngay lúc này anh quay về.
Mạnh không muốn để Phương Diễm biết được yếu điểm của mình. Vì anh yêu cô, nhưng lại sợ rằng vì tình yêu đó, anh trở nên mềm yếy trước người phụ nữ anh yêu. Khi mà nỗi nghi ngờ còn đè nặng trong lòng anh thì Mạnh chưa muốn biểu lộ một điều gì hết.
Mạnh cứ phóng xe trên đường như thế, để rồi khi đã khuây khỏa trong lòng, anh đã định phóng xe trở về. Mãi tới bây giờ, khi nỗi bực dọc đã tan biến mất, Mạnh mới thấy bụng đói, và anh cũng nhớ ra là từ sáng tới giờ, ngoài bữa điểm tâm, anh chưa ăn gì vào bụng.
Nhớ tới Phương Diễm với những bữa cơm được cô chuẩn bị chu đáo, Mạnh cho xe chậm lại. Anh nhìn lại con đường mình vừa phóng xe qua và định cho xe quay đầu khi nhận ra nơi mình đang đứng. Nhưng rồi ngay khi đó, một tấm bảng quen thuộc với những ngọn đèn đủ màu rực rỡ đập vào mắt anh khiến cho Mạnh nhớ lại những tháng ngày rong chơi xa cũ.
Ngần ngừ một chút, Mạnh tặc lưỡi một cái rồi anh cho xe dừng lại. Loay hoay tìm chỗ đậu xe xong, Mạnh bước vào nơi mà đã một thời quen dấu chân anh. Khung cảnh vẫn không có gì đổi thay, nay trở lại Mạnh có cảm giác anh đang đứng trước một nơi nào đó xa xưa lắm vậy.
Chưa vội tìm bàn, Mạnh đứng yên nơi cửa đứa mắt ngắm nhìn chung quanh căn phòng đầy những người và mịt mù khói thuốc. Anh cố kiếm tìm nhưng không thấy một người nào quen. Chẳng lẽ anh mới chỉ vắng mặt nơi đây có mấy tháng mà mọi người đã thay đổi hết rồi sao.
Mạnh còn đang tần ngần chưa quyết định nên vào hay không thì một người nào đó đã đứng sừng sững trước mặt anh, hỏi to:
- Có phải là anh Mạnh không?
Mạnh nhìn lại, thì ra chẳng phải ai xa lạ, chính là bà chủ vũ trường. Anh cười đáp lời:
- Bộ tôi thay đổi lắm hay sao mà chị không nhận ra đến nỗi phải hỏi như thế?
Bà Mỹ Ngọc cũng cười:
- Đương nhiên là anh phải có thay đổi rồi, từ một chàng thanh niên độc thân vui tính trở nên một anh chồng mẫu mực thì nhất định phải khác xưa rồi đó. Nhưng khác thì khác, anh có thay đổi tới mức nào thì tôi cũng nhận ra anh. Có điều là tôi phải cẩn thận hỏi như thế vì tôi sợ lầm.
Mạnh ngạc nhiên nhìn bà Ngọc:
- Lầm cái gì nhỉ?
Bà Mỹ Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt bà nheo lại với vẻ giễu cợt:
- Coi có đúng là anh không hay chỉ là một anh chàng nào đó giống anh thì tôi lỡ bộ mất. Không dè là anh thật, tôi không ngờ đấy!
Mạnh khó chịu nhìn bà Ngọc:
- Bộ tôi không được tới đây nữa hay sao mà chị lại nói như thế?
Bà Ngọc ỡm ờ:
- Chuyện anh được tới đây nữa hay không thì tôi làm sao biết được. Người có thẩm quyền cấm đoán anh không phải là tôi mà. Nhưng thôi, đó là chuyện của riêng anh, đã tới đây rồi thì không nói đến chuyện đó nữa mà anh phải vào đây, tôi đãi anh một chầu để mừng ngày anh tái ngộ với chúng tôi.
Bà Mỹ Ngọc nắm tay Mạnh lôi đi, anh không hề cưỡng lại chút nào mà cũng rảo bước đi theo bà vào thẳng bên trong.
Vào đến chiếc bàn trong một góc kín đáo, bà Mỹ Ngọc ấn vai Mạnh cho anh ngồi xuống ghế và nói:
- Anh ngồi đây đợi tôi một chút, tôi gọi người phục vụ anh.
Và không để cho Mạnh kịp phản ứng, bà Mỹ Ngọc bước thẳng vào trong. Mạnh đành phải ngồi im tại chỗ chờ đợi mà trong lòng thoáng một chút khó chịu. Anh cũng không sao hiểu được mình nữa, trước đây ngày nào mà không đến nơi này, anh cảm thấy như thiế một cái gì đó. Thế mà mới chỉ xa vài tháng thôi, anh lại có cảm nhận là mình hoàn toàn lạc lơng với khung cảnh này.
Bà Mỹ Ngọc đã trở lại, theo sau bà là một người mà vừa ngồi xuống ghế, cô ta đã cất giọng chua chát:
- Chào anh, anh chàng bạc bẽo. Em lại cứ tưởng anh bốc hơi mất rồi chứ!
Bà Mỹ Ngọc vội nói:
- Tôi để Mỹ Hương tiếp anh nhé, tôi còn nhiều việc phải làm lắm.
Mạnh gật đầu với bà Ngọc:
- Được rồi, chị cứ đi lo việc của chị đi. Tôi không dám làm phiền chị nữa. - Quay sang Mỹ Hương, anh cười cười nói tiếp - Anh to như thế này thì làm sao mà bốc hơi được, vì nếu như thế thì làm sao anh còn có cơ hội gặp lại em!
Mỹ Hương bĩu môi:
- Thôi đi, em không tin anh được một gram nào cả. Đừng có mà lấy vải thưa che mắt thánh. Cứ làm như tình nghĩa với người ta lắm vậy?
Mạnh cười vuốt ve:
- Hai chúng mình thì tình nghĩa tràn trề ấy chứ! Vả lại, anh nào dám có ư định che mắt em đâu. Trên đời này, có ai mà đủ tài năng che được mắt Mỹ Hương thì anh thật xin bái phục.
Mỹ Hương vênh mặt lên:
- Vậy chứ mấy tháng nay anh biến đâu mất tiêu vậy? Em nhắn mãi mà vẫn không thể nào tìm được anh vậy?
Mạnh lắc đầu:
- Anh có nhận được tin nào đâu?
- Anh còn nói nữa hả, em gọi không biết bao nhiêu lần, thế mà lần nào cũng máy bận, có lần nào cũng máy bận, có lần thì máy lại tắt.
Mạnh chống chế:
- Chuyện đó thì anh làm sao mà biết được? Có thể những khi em gọi thì anh đang liên hệ với người khác, hoặc giả là tổng đài kẹt gì chăng - Choang tay qua vai Mỹ Hương, Mạnh léo cô sát vào mình, ngọt ngào - Mạ thôi, chuyệnn đó bỏ đi, bây giờ có anh bên cạnh em rồi, em muốn nói gì thì nói, nhưng đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.
Thấy Mạnh đã xuống nước, Mỹ Hương biết là không nên làm qúa. vì cô còn lạ gì tính của Mạnh nữa. Nhưng cũng không muốn để Mạnh thấy cô nhượng bộ anh một cách dễ dàng như thế, My lườm Mạnh một cái tưởng chừng như muốn dứt đôi người anh ra:
- Chuyện mới xảy ra đây mà cũ kỹ cái gì? Nhưng mà thôi, anh đã nói nhu thế chẳng lẽ em lại cố chấp hay sao, nên thôi bỏ qua cho anh đó.
Mạnh quay sang hôn phớt lên má Mỹ Hương:
- Vậy mới đúng là em chứ!
- Em làm sao?
Mạnh cười nịnh:
- thì là em phóng khoáng, dễ chịu chư không giống như nãy giờ.
Mỹ Hương la lên:
- Nãy giờ em làm sao?
Mạnh cười cười:
- Thì nãy giờ em khó chịu, nhỏ nhen chứ không phóng khoáng.
Mỹ Hương trề môi:
- Không dám phóng khoáng đâu, đùng có mà nịnh. Mà nè, tại sao hôm nay lại đi lại tới đây vậy? Bộ hông nay bị vợ đuổi hả?
Mạnh nhăn mặt tỏ ư không bằng lòng với câu hỏi của Mỹ:
- Cô ấy mà dám đuổi anh sao? Anh muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm cô ấy không dám hó hé một tiếng.
Mỹ Hương mỉa mai:
- Anh oai qúa ha! Vậy mà mất mặt cả mấy tháng mới thấy xuất hiện, vợ kkhông dám nói gì chứ nhốt trong nhà thì chắc là dám đó.
- Còn lâu, tại mấy tháng ngay anh bận rộn qúa nên mới không có thì giờ đi chơi đấy chứ.
- Bộ bây giờ anh mới bận rộn vì làm việc, còn trước đây thì chắc là anh rong chõi suốt ngày đó chắc?
Mỹ Hương tỏ ư nghi ngờ. Mạnh lắc đầu:
- Tại em không biết chứ, trước đây anh rảnh rỗi là vì không có sự cạnh tranh. Chứ còn bây giờ, tự nhìên ở đâu trên trời rõi xuống một thằng con trai mà anh phải gọi hắn là anh. Hắn xuất hiện trong công ty, và mặc nhiên hắn đứng ngang hàng với anh mới tức chứ. đã vậy, dù cho anh có tìm cách gây khó dễ cho hắn tới đâu, hắn ta vẫn cứ làm ãn trót lọt khiến cho anh muốn tống cổ hắn ra khỏi công ty qúa sức.
Mỹ Hương nói khích:
- thế anh làm con ông Giám đốc làm gì mà không trị được người không biết lễ độ với mình?
Mạnh lắc đầu:
- Khổ nỗi cái chức danh Giám đốc của ba anh lại chẳng làm gì được hắn ta.
Mỹ Hương tròn mắt nhìn Mạnh:
- Sao kỳ vậy? Giám đốc mà không trị được nhân viên, hoá ra ba anh chỉ là Giám đốc bù nhìn thôi à?
- Sao lại là bù nhìn? Em đừng nói bậy lỡ như tới tai ba anh thì ông sẽ không thích em đâu. Chứ còn ba nah muốn làm gì mà không được. Chỉ tại hắn ta là con của bác anh, là người sáng lập ra công ty này và cũng là người có cổ phần cao nhất mà hắn ta lại là người thừa kế duy nhất.
Mỹ Hương thắt mắc:
- Nhưng mà sao kỳ vậy, anh ấy là anh của anh mà. Sao lại muốn loại trừ anh ấy?
Mạnh nhìn Mỹ Hương lắc đầu với bẻ chê bai:
- Em thật là không biết nhìn xa trông rộng gì hết. Hắn ta có cổ phần lớn nhất trong công ty, bác anh lại là người sáng lập ra cái công ty này. Vậy thì khi bầu lại hội đồng quản tri, chắc chắn là hắn ta sẽ chiếm chiếc ghế chủ tịch và Giám đốc rồi còn gì nữa. Nhưng nếu mà không có hắn ta thì lại khác, còn ai khác hõn anh là người nắm chức vụ đó?
Mỹ Hương gập gù:
- Vậy cũng phải ha! Nhưng mà anh không có cách gì hết à?
Mạnh chán nản lắc đầu:
- Anh với ba anh đã hết cách rồi. Nhưng mà anh không chịu thua đâu, sớm muộn gì anh cũng bứng hắn đi cho mà coi.
Mỹ Hương ngả ngớn tựa vào Mạnh:
- Anh của em thì tài giỏi qúa rồi, mấy chuyện này đâu có khó khăn gì phải không? Vấn đề là khi nào có thời cõ, em chắc chắn là anh sẽ thành công. Nhưng mà anh Mạnh này, anh tới đây đâu phải để nói với em mấy cái chuyện đó, bỏ đi anh.
Choàng tay qua vai Mỹ Hương, Mạnh ôm cô sát vào mình. Anh ta tình tứ:
- đúng rồi, không nói đến mấy chuyện đó nữa. Tụi mình ra nhảy đi.
Mạnh dìu Mỹ Hương ra sàn nhảy, anh không biết kế bên bàn anh nãy giờ có một người ngồi một mình lặng lẽ và đã nghe hết những chuyện anh nói với Mỹ Hương.
Không một phản ứng, nhưng Nguyễn không bỏ sót một câu một chữ nào. Và anh hiểu rõ được âm mưu của Mạnh một cách tình cờ. Nhưng anh không hề bất ngờ, vì từ lâu rồi, anh đã lờ mờ đoán được ư đồ của cha con ông Đạt.
Khẽ nhếch môi cười một nụ cười khổ. Nguyễn tự nhủ với mình, anh sẽ không để cho cha con ông đạt thực hiện được ư đồ của họ. Và trong đầu anh chợt nảy ra một ư định. Anh sẽ tưõng kế tựu kế cho họ một bài học mới được.
Nhìn theo Mạnh và cô vũ nữ đang âu yếm dìu nhau trên sàn nhảy, Nguyễn lại thấy xót xa cho Phương Diễm. Mới cưới nhau được vài tháng. Mạnh đã bỏ bê cô như thế ư? Hay là có một chuyện gì đó đã xảy ra giữa hai người khiến cho Mạnh phải tìm đến đây để giải khuây.
Nhưng cái giả thuyết đó vừa hiện lên trong đầu Nguyễn đã được anh gạt bỏ ngay, vì vừa mới rồi, anh nào có trông thấy nõi Mạnh sự buồn rầu hay bực tức nào đâu. Như vậy hắn ta và Phương Diễm không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Hay là Mạnh lại "ngựa quen đường cũ ", đã chán vợ nhà nên mới tìm đến những nõi như thế này.
Thực ra, Phương Diễm có hạnh phúc hay không? Một câu hỏi hiện lên trong đầu Nguyễn và bám riết lấy anh khiến anh thấy lòng băn khoăn, ray rứt.
Chuyện Phương Diễm lấy Mạnh có phần nào là lỗi của anh trong đó không nhỉ? Bởi vì anh đã bỏ ra đi không nói với cô một lời.
Ngần ấy năm trời xa nhau, Nguyễn đã không có một dòng tin nào nhắn nhủ với cô. Có phải chính vì thế mà Phương Diễm buông xuôi đời mình trong chuyện hôn nhân này. Vì khi cô đã không còn niềm tin vào tình yêu của mình nữa thì khi đó, cô sẽ lấy câu báo hiếu làm niềm vui? Nếu mà như thế thì Nguyễn thấy mình đúng là có lỗi với Phương Diễm rất nhiều!
Nhìn ra pisic, Nguyễn thấy Mạnh đang cùng với cô vũ nữ âu yếm ôm nhau trong một điệu slow buồn thê thiết. Họ không cần phải cất bước mà chỉ đứng yên tại chỗ, khẽ lắc người theo điệu nhạc mà thôi.
Nhìn cử chỉ của hai người, thêm vào những gì đã nghe lúc nãy, Nguyễn tin chắc rằng không phải Mạnh mới quen với cô ta, mà hai người đã quên biết với nhau từ lâu và chắc hẳn họ vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ mật thiết đó.
Nguyễn vẫy tay gọi người phục vụ, anh thanh toán tiền nước và rời khỏi vũ trường. Bước hẳn ra ngoài, Nguyễn thấy dễ chịu hẳn với những làn gió đêm thật mát sau nhiều giờ ngồi trong căn phòng mịt mù khói thuốc và tiếng ồn không dứt.
Cho xe chạy chậm trên đường, những hình ảnh vừa trông thấy và những điều vừa khám phá được ám ảnh Nguyễn không dứt làm cho anh không còn nghĩ gì nữa mà cứ dong xe chạy mãi trên đường. Cuối cùng, khi nhìn lại, Nguyễn nhận ra mình đang đứng gần một nõi mà anh không nên đến. Không thể nén lòng được nữa, Nguyễn rút điện thoại ra và bấm số.
Nguyễn không phải đợi lâu, chỉ một thoáng, đầu dây kia đã có người nhất máy. Một giọng nói đã từng quen thuộc với Nguyễn cất lên:
- Alo, nhà riêng ông Mạnh đây ạ.
Nguyễn chậm rãi nói:
- Là anh đây, Diễm!
Một thoáng yên lặng khiến Nguyễn hoảng hốt, anh gọi:
- Diễm, em co nghe anh nói không?
Từ đầu dây bên kia, Phương Diễm khẽ khàng lên tiếng:
- Em đang nghe. Có chuyện gì vậy anh?
Nguyễn ngắc ngứ một chút, anh không biết nói sao với Phương Diễm nữa. Trong một phút nóng lòng, anh đã gọi cho cô. Và giờ đây, anh cũng không biết phải nói gì với cô, vì chẳng lẽ lại nói với cô chuyện anh vừa nhìn thấy nới vũ trường hay sao?
Cuối cùng, Nguyễn đành lên tiếng:
- Anh muốn gặp em một chút, được không Diễm?
Phương Diễm ngập ngừng:
- Có chuyện gì cần không anh? Bây giờ cũng tối rồi, anh Mạnh...
Không để cho Phương Diễm nói dức câu, Nguyễn cắt ngang lời cô:
- Anh biết giờ này Mạnh không có ở nhà nên mới gọi cho em. Em ra cổng đi Diễm, anh đợi em nhé!
Nguyễn dừng xe dưới một tàn cây rộng che khuất cả ánh đèn đường và chờ đợi. Dựng chiếc xe lên, Nguyễn đưa mắt nhìn chãm chãm vào cánh cổng nặng nề đang đóng kín.
Một lúc sau, cánh cổng được hé ra, và Phương Diễm ngần ngại thò đầu ra, đưa mắt nhìn quanh.
Nguyễn rời khỏi chỗ đứng, chậm chạp tiến lại trước mặt Phương Diễm.
- Đi với anh một lát đi Diễm, anh có chuyện muốn nói với em.
Phương Diễm ngần ngại lắc đầu:
- Muộn quá rồi anh Nguyễn à, để mai có được không anh?
Nguyễn ngang bướm lắc đầu:
- Không được, anh phải nói với em ngay bây giờ - Rồi nắm lấy tay Phương Diễm, anh lôi cô đi - đi theo anh!
Không để cho Phương Diễm kịp có phản ứng, Nguyễn đưa cô lại bên chiếc xe của mình. Anh ấn cô ngồi lên và nhanh chóng khởi động rồi phóng xe đi.
Đưa Phương Diễm đến một tiệm cà phê.
- Em ngồi đây!
Phương Diễm vẫn chưa hết bỡ ngỡ trước thái độ của Nguyễn. Cô ngồi xuống mà mắt vẫn ngõ ngác nhìn anh:
- Có chuyện gì vậy anh?
Dường như giờ phút này Nguyễn mới thấy được tính cách bốc đồng trong hàng động của mình. Đưa Phương Diễm tới đây rồi, chẳng lẽ anh lại nói với cô là chồng cô đã phản bội cô hay sao? Giờ này Nguyễn đâu còn có cái quyền để nói với Phương Diễm điều gì nữa. Và nhất là chuyện hạnh phúc của cô, anh lại càng không có quyền xen vào. Không biết nói sao, Nguyễn đành tìm cách trì hoãn. Anh hỏi:
- Em uống gì? Phương Diễm lơ đãng trả lời:
- Gì cũng được anh ạ!
Nguyễn gọi nước uống cho hai người. Anh im lặng ngồi im đưa mắt nhìn lơ đãng xung quanh. Khi nước được mang ra, Nguyễn khuấy nhẹ vài cái rồi đẩy ly nước tới trước mặt Phương Diễm, ân cần:
- Em uống đi Diễm! Phương Diễm không đáp lại cử chỉ của Nguyễn mà cô nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy anh? Không hiểu câu hỏi của Phương Diễm, Nguyễn hỏi ngơ ngác: - Em hỏi vậy là sao?
Phương Diễm lập lại câu hỏi của mình lần nữa:
- Anh muốn nói với em chuyện gì phải không? Nguyễn hõi ngớ ra 1 chút, rồi anh lắc đầu: - Nào có chuyện gì đâu, em uống nước đi! Phương Diễm nghiêm trang nhìn thẳng vào mắt Nguyễn, cô lắc đầu:
- Em không tin là không có chuyện gì đâu Nguyễn. Chẳng lẽ trong hoàn cảnh hai đứa mình hiện giờ mà anh chỉ gọi em ra để đưa đến đây uống nước hay sao? Có chuyện gì liên quan đến em phải không? Anh cứ nói thẳng ra đi, em đủ can đảm để nghe cho dù chuyện đó có thế nào chăng nữa.
Nguyễn thầm phục sự thông minh của Phương Diễm, dù cho bao nhiêu năm đã trôi qua, cô vẫn nhạy bén và tế nhị như bao giờ. Nhưng nhìn Phương Diễm, Nguyễn lại không đành lòng kể với cô những gì mình đã chứng kiến khi nãy. Anh đành phải tìm 1 cớ khác:
- Nào có chuyện gì đâu, chỉ là anh nhớ em qúa nên muốn gặp em thôi mà.
Rồi Nguyễn lảng sang chuyện khác:
- Em thế nào, có hạnh phúc không?
Dù cho nhạy bén, tinh tế đến đâu thì Phương Diễm cũng chỉ là 1 phụ nữ, nhất là khi đối diện với người mình vẫn tHương yêu để nghe những lời ân cần của anh. Cô khẽ nói:
- Nếu nói là có 1 cuộc sống bình yên là hạnh phúc thì cũng có thể coi như em đã có hạnh phúc rồi đó. Nguyễn ngạc nhiên nhìn Phương Diễm:
- Sao lại có thể coi như? Mạnh đối xử với em tốt không?
- Mạnh yêu em mà, sao anh ấy lại không đối xử tốt với em được?
Nguyễn gật đầu:
- Nếu được như thế thì trong lòng anh cũng bớt áy náy.
- Tại sao anh lại phải áy náy vì hạnh phúc của em? Đây là do em tự lựu chọn mà. Nguyễn à, mình gặp nhau ở đây là không đúng đâu, em muốn là tư hôm nay, anh đừng tìm gặp em nữa.
Nguyễn bật kêu lên:
- Sao lại thế hở Diễm, dù chuyện chúng mình không thành thì cũng vẫn là bạn bè mà. Như thế thì anh muốn gặp em cũng không được hay sao?
Phương Diễm lắc đầu:
- Em nghĩ là không nên anh ạ! Em không muốn gây ra 1 sự hiểu lầm nào. Hay nói khác đi, em muốn bảo vệ hạnh phúc của mình.
- Mạnh nó nói gì em à? Phương Diễm nhình chăm chăm vào ly nước, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyễn như lúc nãy nữa. Cô sợ ánh mắt sẽ tố cáo cho anh biết sự gian dối của mình:
- Không đâu anh ạ. Nhưng mà em ngại anh ấy hiểu lầm. Khó khăn lắm em mới có thể tìm lại được tình yêu cho mình. Em không muốn mất đi tình yêu đó. Nguyễn trầm giọng:
- Nếu như vậy thì hôm nay có lẽ là lần gặp nhau cuối cùng của chúng mình. Anh sẽ không làm phiền em nữa đâu.
Phương Diễm mỉm cười, cô cố giấu đi những giọt nước mắt cứ chực chờ chảy ra của mình:
- Em cám õn anh. Mà anh Nguyễn này, anh cũng phải tìm cho mình 1 nõi chốn để dừng châu đi chứ. Nguyễn gật đầu:
- Có lẽ rồi anh cũng phải làm như lời em nói mất thôi. Thật sự anh cũng mỏi mệt lắng rồi, anh cũng muống dừng chân. Nhưng anh chỉ sợ rồi mình sẽ làm khổ thêm 1 người nữa nên chưa dám đó thôi.
Phương Diễm cười thật tươi:
- Vậy anh có quen với cô nào hay không? Hay là để em giới thiệu cho anh!
- Không cần đâu Diễm, chuyện gì đến thì tự nó sẽ đến. Anh không muốn có sự sắp đặt nào hết. Phương Diễm đợm đứng lên:
- Muộn rồi, em muốn về anh Nguyễn ạ! Nguyễn gật đầu:
- Để anh đưa em về.
Đưa Phương Diễm về đến nhà Nguyễn dừng xe lại. Anh lưu luyến nhìn cô:
- Em vào đi!
Phương Diễm ngần ngừ:
- Anh về đi rồi em vào. Nguyễn gật đầu:
- Cũng được.
Nói xong, Nguyễn định phóng xe đi. Nhưng đột nhiên anh dừng lại khi bánh xe chỉ mới quay được nửa vòng. Với tay ra, anh nắm tay Phương Diễm:
- Diễm ạ, anh chúc em hạnh phúc.
Phương Diễm cảm động gật đầu:
- Cám ơn anh!
Một chiếc xe từ xa chạy tới, ánh đèn khiến cả hai cùng chói mắt, Nguyễn buông tay Phương Diễm ra, anh nói:
- Thôi anh về!
Xe Nguyễn đã đi khuất, Phương Diễm dùng chìa khóa mở cổng. cô vội vã vào nhà, không để ý thấy Mạnh đang đứng trên balcon nhìn thẳng xuống dưới đường. Ánh mắt anh quắt lên và đôi mày anh cau lại như đang đè nén sự giận dữ đang dâng lên cực độ trong lòng.