Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: admin
Số chương: 137
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8494 / 120
Cập nhật: 2015-11-21 21:14:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Lọ Mực Tím Nhuộm Áo Tình Địch.
áng hôm sau, cơm nước xong, đoàn lại lên đường nhắm hướng trường Sơ Cấp Bộ Binh trực chỉ. Ông Bảy Rừng Sát tháp tùng với đoàn chúng tôi cùng đến đó chỉnh huấn tình hình nhiệm vụ mới. Đó là cái mửng của bọn Cáo Hồ. Trước khi xua quân ta vào lò sát sinh, bao giờ cũng có một màn học tập để cho những con thiêu thân cháy cánh rã thây được mát lòng. Ông Bảy Rừng Sát mặc áo bà ba có túi trên, đầu bạc trắng, kéo ngọn. Bà Bảy Rừng Sát tiễn chân anh tận bến thuyền, để dài thêm hạn cuộc tình duyên. Ra đến bờ suối, con suối chảy qua cầu Cần Đăng, thì mọi người dừng lại để nói lời tạm biệt. Nước suối chảy ào ào xói vào bờ tràn lên cả mặt đất ở nhiều nơi rễ cây lòi ra như rể đước rẻ vẹt ở miền Tây.
Trước mặt chồng, chị móc túi lấy một gói ấn vào tay tôi:
- Cậu cất để xài!
Chị gọi tôi bằng cậu thân mật, theo vai vế của chồng.
- Tôi đâu có mua gì, chị Bảy!
Ông Bảy Rừng Sát nói:
- Cất đi. Sao lại không mua. Bả cho chú để làm đám cưới đấy!
Chị Bảy nói thêm:
- Tôi thấy con bé tôi thương. Mới chừng ấy tuổi đầu đã chịu gian khổ.
Ông Bảy pha trò:
- Nay mai con cua nó phá nò rồi cần đấy chú em!
Thế là chia tay. Từ đó tới sau tôi không gặp lại anh chị Bảy Rừng Sát nữa.
Đường đi lòng vòng trong rừng cây cao rậm rạp một chập thì ra tới quốc lộ 22. Mặt đường nhựa đen mun, láng lẩy, đi bước nào khoẻ bước ấy, thân xác nhẹ nhàng như sắp thành tiên. Thằng Tửng trỏ ra phía trước, bảo tôi:
- Cái vật đen đen đó là cầu Cần Đăng đó anh!
Còn Huỳnh Mai lẩm bẩm:
- Chị Bảy thương tụi mình quá. Hổng coi chi nhét bao nhiêu?
Tôi đút gói tiền vào túi Mai:
- Em cất đi để dành đám cưới.
Mai đỏ mặt phụng phịu:
- Anh kỳ quá hè.
- Chút nữa tới Xóm Giữa mình mua một ít đồ xài! Ngón chân còn đau không?
Tôi và Mai cố tình đi thụt lại sau. Mọi người thông cảm cho hai đứa nhỏ nên cứ việc đi trước một khúc xa.
Mai ỉm lặng một hồi lâu, bỗng quay lại hỏi tôi:
- Anh tính sao? Em muốn tuyên bố gấp gấp.
- Anh còn nhiều công tác cấp trên giao cho quá, thì giờ đâu mà đứng ra làm lễ?
- Một ngày cũng không có nữa sao? Cách mạng cả đời chớ một ngày một bữa à?
- Ừ để rồi anh tính!
Thiệt là trời dung đất rủi. Trong mấy nàng ở trong Bộ Chỉ Huy có cảm tình với tôi, tôi chấm hai nàng. Một là cô Ánh con nuôi của ông Ba Thắng. Hai là Huỳnh Mai. Nhưng cô Ánh thì...kẹt làm con nuôi của người ta. Mặc dù Ba Thắng thương tôi từ hai chục năm trước, và ông cũng hứa giúp đỡ cho hai đứa có điều kiện yêu nhau, nhưng chỉ hứa xong thì ông giao tôi công tác ở I.4. Kể như xù rồi! Có yêu thì chỉ yêu trên giấy! Còn Huỳnh Mai thì tuy kẹt ở Bộ Chỉ Huy nhưng có cơ hội thoát khỏi cái động yêu quái này nhờ có Chín Mỹ và Năm Danh là những người Nam Bộ rất thương tôi. Nhưng còn Thu Hà ở Mã Đà? Đôi mắt ướt sau hàng cây bàng lăng vẫn còn theo dõi tôi. Tình mới vừa nồng đã vội dập tắt ư? Có thể nào làm như vậy được. Bất ngờ nàng về tới đi tìm rồi mình ăn nói làm sao. Thu Hà lại hóa ra bà Hai Mặn thứ hai à? Tâm sự của gã pháo binh thật bời bời.
- Bộ anh chê em hả? Hay muốn làm phò mã cho con Thanh Tuyền?
- Không bao giờ. Anh chỉ yêu em!
- Chỉ yêu em sao còn bỏ xem văn công đi đâu với nó. Rồi bữa sau còn cõng nó qua suối nữa.
Tôi lặng thinh, không biết chống đỡ cách nào. Mai tiếp:
- Nó về nó nói um lên trong cơ quan rồi đó! Nó nói nó sẽ bảo bác Sáu Nam kêu anh về công tác trong Bộ Chỉ HUy để cho nó được gần.
- Kêu gì được! Hơn nữa chính ông ta tống anh đi xuống Củ Chi đây mà, em thấy không?
- Gì thì gì. Em muốn anh làm mau mau kẻo em thua nó. Nó có thế hơn em.
- Anh không cưới nó đâu!
- Với em thì anh nói vậy. Với nó anh nói khác.
Mai sắp bắt bí tôi thì may quá, đoàn phía trước dừng lại. Chúng tôi đã đi được chừng hai cây số trên đường nhựa. Ông Bảy Rừng sát đợi tôi đến rồi trỏ tay vào một lối mòn có nhiều thân cây ngã ngang trên đó có một tấm bảng sọ người và hai ống xương gác tréo với hai chữ đen to: Cấm vào.
Thổ địa Tửng cắt nghĩa cho tôi:
- Đường này lên bầu Lùng Tung, đi thẳng thì tới Xa Mát, Sóc Xoài Đó là biên giới Miên. Vượt qua đó là Plum-suông rồi tới đồn điền cao su Chip.
Lòng tôi rộn lên bồi hồi. Mười bốn năm trước, tôi có người bạn gái bệnh sốt rét chết nơi này. Không ngờ bây giờ bước chân tôi đi khắp xứ lại trở về đến điểm xuất phát. Nhưng làm sao tìm được mộ nàng? Chẳng còn ai nhớ tới nàng, một người con gái bỏ thành thị vào rừng để đánh máy cho cơ quan như Mai bây giờ. Tôi im lặng đi sau Mai, len lõi trên đường mòn đầy những cây vú bò (giống như cây cao su, trái giống như vú bò nên gọi là cây vú bò, trông vàng tươi rất ngon nhưng không ăn được như trái bứa). Qua một khu rừng chồi, nắng rất gay gắt, thở hồng hộc, đoàn tới một con đường đầy dấu xe bò từ phía sông Vàm Cỏ cắt lên. Ông Thổ Địa quay lại:
- Đây là xứ của tụi Hậu Cần Xe Bò.
- Sao có danh từ Hậu Cần Xe Bò?
- Tụi này chuyên môn chở gạo bằng xe bò ban đêm. Còn một tụi Hậu Cần khác cũng chở gạo và đi đêm nhưng bằng đuôi tôm nên gọi là Hậu Cần Đuôi Tôm. Tụi Hậu Cần Xe Bò rất dễ tìm. Anh cứ đi hoài theo vết xe thì thế nào cũng gặp kho, bến của nó. Nó không thể nào giữ bí mật được. Đó là chưa nói đến cái nhạc đờn cò của nó. Đi ngoài đường lúc nãy vẫn nghe cò ke cót két như nhạc đám ma. Bởi vậy nó bị Biệt kích Mỹ, máy bay Mỹ đốt kho luôn.
- Xe bò từ đâu lên?
- Chỉ từ Tà Păng thôi. Còn đò máy thì từ Tây Ninh chở khô muối và các thứ xuống đây. Mình đánh giặc Mỹ nhưng Mỹ và Sàigòn nuôi minh. Tụi nó mà tìm ra mối thì nó sẽ phong tỏa, tụi mình đói nhăn răng ăn lá cây như khỉ. Anh ngoài Bắc vô đây, có vác theo hột gạo nào? Mình ăn toàn gạo Mỹ và gạo miền Nam.
Đến một ngã ba lớn, ông Thổ Địa lại giải thích:
- Từ đây đi thẳng xuống thì đụng Băng Đang, xuống một đổi nữa thì tới Tà Păng. Còn bây giờ mình rẽ sang phải là đến trảng Bà Điếc. Từ đó sẽ băng qua Sóc Chà Ruột rồi đến Xóm Rẫy.
- Sóc gì nghe tên kỳ cục vậy?
- Chà Ruột cho sạch như phèo heo vậy anh à. Tụi phản lực Mỹ nó lấy phèo bọn mình bộn rồi. Trước kia vùng đó vui lắm. Từ ngày Mỹ vô, bom bỏ tan hoang hết rồi. Đồng bào tản cư ra Tây Ninh, chỉ còn lại loe hoe vài mống mà mình hồ nghi là gián điệp nằm lại để thu nhặt tin tức. Nếu muốn đi chợ Xóm Giữa thì phải đi ban đêm mới vui. Ban ngày ghe thương hồ họ tắp qua núp phía bên miền ngọn sông Vàm Cỏ Đông, chiều tối họ mới qua bên mình để buôn bán. Xong rồi lại trở về bên đó ngủ bảo đảm hơn.
- Vậy cũng còn chất tươi chớ chú em!
- Dạ cũng còn nhưng mà chất tươi đi kèm với chết tươi vì lơ mơ là bị nó ngay!
Tửng quay lại khoát tay bảo mọi người chuẩn bị băng trảng Bà Điếc. Bẻ lá ngụy trang che đầu. Ba lô phải buộc siết ngang lưng cho chắc. Chạy lúp xúp không được đi. Qua càng nhanh càng tốt. Tôi còn ráng hỏi:
- Nó dài không mà coi giống như cánh đồng chó ngáp từ Nam Thái Sơn lên Núi Dài vậy? (Đây là vùng Long Châu Hà)
- Nó tới Lò Gò lận anh ơi. Chạy rụng cặp giò mới tới.
Tôi nhìn thấy con đường mòn cắt giữa lát đỏ đầu cao vút, không có cây to bóng mát. Chạy một hồi Huỳnh Mai ngồi sụp xuống thở dốc. Tôi xốc ba lô của nàng và kéo tay nàng chạy tiếp. Tuy gian nan nhưng ăn thua gì so với đường Trường Sơn. Vì ở đây có chạy mệt một khúc rồi sẽ có tẩm bổ trà, đường táng kẹo đậu phộng... Độ hơn nữa tiếng thì thấy có nhiều người chạy ngược lại. Hai bên chỉ nhìn nhau mà không hỏi gì nhau cả. Một chập nữa thì ông Bảy Rừng Sát bảo cho đoàn tắp vào rừng nghỉ xả hơi. Chẳng ngờ vô đó lại đụng nhằm một bầy Bắc Kỳ con chói nước mặt mũi vàng khè, bụng binh rỉn như độn trái bí đao. Chúng mặc áo cổ vuông, quần rộng thùng thình bỏ con chó vào cũng lọt.
(Trung đoàn này lấy bí số Q16 thuộc Sư đoàn 325 là đơn vị đã từng đánh Điện Biên, vào Nam do bà Định đỡ đầu. Trong Mậu Thân định sẽ làm con bài chủ trong việc đánh chiếm Sài gòn, chẳng ngờ bị nướng sạch)
Tôi nói.
- Các ông mảnh đã vô tới đây rồi. Đó là điềm xấu cho tụi mình.
- Sao vậy anh?
- Để rồi chú sẽ thấy.
- Khúc này đông lắm. Quần áo vàng khè, xa trông giống như Mỹ! Đặc điểm của chúng là ở đâu hò hát om tỏi tới đó và đốn cây trống hết cả rừng. Nay mai lòi lưng Mỹ nó chơi cho sạch láng.
Nghỉ ngơi một chập lại lết tới nữa. Độ mười hai giờ trưa thì tới một ven rừng có vài ba mái chòi. Một ông già và ba bốn người trung niên hiện ra. Chung quanh chòi có những liếp cà tô-mát và những bụi chuối, mía. Lâu quá mới trông thấy cây mía. Bên bụi chuối gần hè có một miệng giếng với cây cần vọt chõng gọng lên trời. Không biết cơ ngơi này thuộc về cơ quan nào? Tửng bảo:
- Đây là cơ sở sản xuất của cơ quan dân chánh.
Mọi người thấy nhẹ lòng như bước vào cảnh tiên. Ai nấy đều vứt lá ngụy trang bừa xuống đất. Ông già bước tới nói:
- Các ông làm ơn bỏ thành đống để tôi hốt, chớ bạ đâu vứt đó, ngày cả trăm người qua lại, làm sao tôi hốt cho xuể?
Đang ngồi xã hơi thì Tửng chỉ tay về phía vườn chuối:
- Coi me chín kìa!
Mọi người ngó theo. Một tàng me xanh đơm đặt những chùm me xám mốc. Một làn gió thổi qua làm những trái me chạm vào nhau khua lộc cộc. Tôi bảo:
- Mày vào xin một mớ ăn chơi!
- Tôi không biết leo đâu.
Tám Tiến ra miệng.
- Hồi nhỏ ở nhà tôi trèo dừa như chuột, nhưng từ khi ra Bắc tới giờ tôi quên rồi.
Tôi bảo Tửng:
- Mày vô xin đi, hể chủ nhà cho thì tao trèo.
- Anh cũng biết trèo me à?
- Tao là học trò. nhưng có bộ giò ăn cướp mà mậy.
Tửng vào chòi một chút rồi trở ra với chiếc rựa trên tay. Tôi đi bức tay chuối khô làm một chiếc nài rồi giắt rựa vào lưng phốc một hơi lên tới ngọn. Tôi mé luôn ba, bốn nhánh đầy đặc trái chín, ở dưới gốc bà con tha hồ lượm lặt.
Ông Bảy Rừng Sát cười hắt hắt:
- Có đem tàu Loubert đến chở cũng không hết! Tao phải lột vỏ một mớ cất đem về cho bà y sĩ.
(Đây là chiếc tàu Pháp Laubert Bié bị E300 đánh chìm ở sông Lòng Tào vào năm 1949 trọng tải mười ngàn tấn)
- Bộ chị thèm chua rồi hả anh Bảy?
- Mới bắt đầu có cứt chuột thôi. Mẹ kiếp tuổi tao người ta có cháu nội rồi, tao chưa có con. Đó là tội bất hiếu lớn nhất trong bốn tội bất hiếu.
- Vậy em đây thì sao anh Bảy!
- Cậu mới ba mươi ngoài. Tôi bốn mươi chín rồi?
Cuốc luôn một mách nữa, khoảng một giờ chiều mới thấy trước mặt tấm thảm vàng lúa chín. Ven đồng bên kia lúp xúp một xóm nhà. Đi bươn một hơi nữa thì tới xóm. Lá mì lá mít xanh um tùm. Tửng bảo:
- Chòi tăng gia sản xuất của chú Sáu Thiệt B2 mình ở đó. Còn mấy cái chòi cheo leo kia là của mấy ông nội Sài gòn trốn quân dịch hay bị tôi gì đó vượt ngục vô đây không rõ.
- Vậy cái Sóc Miên mình qua lúc nãy là đâu?
- Đó là Sóc Chà Ruột. Trước kia dân Miên ở đông lắm....
- Đó là xứ của họ hay sao?
- Ở đây không có ranh giới rõ rệt. Qua lại lại qua chẳng có ai ngăn cản gì. Nhờ vậy mình mới sống được. Nếu không nhờ ba anh đui cà then này thì mình tắt nguồn sống ngay..
Mai hỏi tiếp:
- Trái gì họ hái, em coi không phải trái dừa cũng không phải trái cau.
- Đó là trái thốt nốt. Họ đem hơ lửa uống cho ngọt. Nếu không, nước nó chua lét. Bây giờ thưa rồi. Họ thấy mình đến đông, họ tránh đi xa gần hết. Bây giờ chỉ còn cuốc một tiếng thẳng thét nữa là tới trường Bộ Binh Trung Sơ do ông Nguyễn Việt Hồng trước làm tỉnh đội kiêm chính trị viên tỉnh Tây Ninh mới được ông đại tướng Sáu Vi điều động về làm chánh ủy nhưng coi bộ còn théc méc.
Tôi hỏi:
- Ổng thắc mắc gì anh Bảy?
- Thì hồi đó ổng làm chánh ủy Trung đoàn, Ba Sinh là trung đoàn phó nay là đại tá cục trưởng cục tác chiến. Ba Thạnh(tức là Ba Thắng bây giờ) thời đó cũng mới tiểu đoàn trưởng, lại trên ảnh một cấp làm cục trưởng cục chính trị. Tệ nhất là thằng Trần Sơn Tiêu, tiểu đoàn phó, ra Bắc đớp thêm con vợ lẻ mà nay cũng thượng tá như mình.
- Vậy ổng muốn cỡ nào?
- Cỡ nào? Ổng cùng lứa với Tô Ký, ổng cũng muốn tướng chớ sao mậy - Bảy Rừng Sát chặt lưỡi - Cái tội của ổng là tội tày đình, muốn làm chúa sơn lâm của cái chiến khu Tây Ninh này. Trên trời, dưới Tư Huệ, ổng coi Đảng chẳng ra cái gì. Cái phốt thằng Tiêu coi vậy chứ đâu có hệ trọng bằng tư tưởng hùng cứ nhứt phương như ảnh. Mai mốt đừng gọi tao Bảy Rừng Sát nữa, mấy thằng Bắc kỳ nó lại hiểu lầm.
Tôi cười:
- Tưởng anh là chúa sơn lâm của rừng Chà Là chứ gì?
Anh Bảy xoa đầu tôi cười:
- Cậu em phá tao hoài. Các cậu ở ngoài này chơi cho khoẻ đi. Dạo chợ Long Hoa giải phóng thỏa mãn dân cày để rồi nay mai nó đánh tan không còn chỗ rửa mắt.
Anh Bảy là người cao cấp hơn Ba Hải, đã phán vậy thì không còn ai có ý kiến gì khác. Tám Tiến tỏ vẻ phấn khởi:
- Anh Bảy đánh trúng tâm lý tụi tôi đó. Để cho tụi quỉ này phá nhà chay một bữa để rồi học tình hình nhiệm vụ xong là hết có thì giờ.
Anh Bảy Rừng Sát, Ba Hải, Chín Mỹ, Năm Danh là mấy ông cấp tá, nên giữ gìn kỷ luật khít rịn, quảy ba lô đi thẳng vô trường. Tôi bắt tay anh Bảy:
- Anh vô trường có gặp ông Sương Mờ Rơi nói thằng Đoàn Quân Đi gởi lời thăm.
Bọn này ở lại, kiếm chỗ treo võng nằm dưỡng già. Tôi vừa ngã lưng xong thì có tiếng gọi:
- Thầy Lôi!
- Ê, Hùng thằng quỉ mày đi đâu đây?
- Thì tôi bảo vệ toàn khu mà thầy quên rồi sao? Chỗ nào động dao động thớt là tụi này tới. - Hùng lôi tôi dậy - ông về hồi nào?
- Mới năm nay, còn mầy?
- Sáu mươi, một chuyến với Bùi Khanh. Quần áo đâu mà bận đồ tèng xí chuột vậy?
- Ăn hết dọc đường rồi chớ đâu.
- Thầy móc gia đình chưa?
- Rồi nhưng quác.
- Tôi hiện vừa đi phép, đưa bà già và cái đĩ về Bến Tre sáng nay.
- Hèn chi coi bộ mày mướt quá! Cưới vợ hồi nào vậy?
Hùng xắn hai tay cườm tay chìa ra, mỗi bên chớp loé một cái đồng hồ.
- Hai cái đều Xây Cô, đều có cửa, bên trái của bà già cho năm rồi, bên phải là của vợ tặng. Cả cái Sony máng ở gốc kia cũng của nàng. Bây giờ tôi hết có xin tiền thầy hút thuốc như hồi học pháo ngoài Bắc rồi. Nếu có bà Cạo ở đây, hùn nhậu chiều thứ bảy, tôi cũng có thể bao vài chầu.
- Tao có gặp thiếu tá Phụng chịu chơi.
- Tôi đi rảo cũng gặp ông rồi. Ổng đang ở trại sản xuất của cơ quan quái quỉ nào đó để giải quyết vụ thằng Phùng Văn Mười.
- Giải quyết xong chưa?
Hùng nháy mắt:
- Em hổ...ông hiểu được việc quan chọng thầy ơi!
Nói xong Hùng đưa hai tay ra.
- Nè, thầy tuột cái nào thì tuột.
- Mày giỡn hoài.
- Thiệt mà thầy. Thầy tuột đi.
- Thôi tao lấy cái cũ, để cái mới cho mày đeo lấy hơi. Tao vừa cho cái Wyler cho cô đào hát bóng trên R... Mày về xứ hồi nào mà cưới vợ vậy?
- Đâu có về! Ở đó cũng khó mà về. Bà già nóng ruột có cháu nội nên cưới đem lên.
- Mày có biết trước không?
- Bà già thương thì bả cưới. Làm dâu cho bả chớ cho tôi đâu mà tôi lựa chọn? Thấy cô em cũng được nên tôi không rámtừ chối! Nói có trời, thấy cô em tôi ham bỏ mẹ, từ chối nổi gì. Đêm đó tôi động phòng huê chúc ngay.
- Ba ván liền không bỏ ván nào hả anh đội miền Nam?
- Tôi bắn luôn nửa tháng, không biết có sữa chưa hay cũng cái điệu thằng Phạm Cần tinh trùng loãng bồi dưỡng hoài mà không đi tới mô tê gì hết. Vái trời cho nàng ta phễnh bụng mau mau. Tôi dầu có rửa chân leo lên bàn thờ bà già cũng có cháu.
- Bậy hoài mày! Cái thằng!
- Thì đề phòng vậy chớ ai muốn chi vậy thầy. Còn thầy thì sao? Pháo 152 chưa có chỗ đặt hả? Lúc nãy tôi thấy có cô em coi khớ quá. Có phải bà thầy tương lai không?
- Không! Em kết nghĩa thôi.
- Nghĩa gì. Anh thương em vì bởi chữ u bỏ thêm dấu nặng chữ đê đứng đầu, phải nghĩa đó không?
- Học sinh ngoài thành đó, đừng có nói lăng nhăng. Tao còn lưỡng lự, chưa dám quyết định.
- Cho nạp đạn ngòi tức thì như tôi cho rồi, ở đó mà lưỡng lự. Thời buổi phản lực này yêu thương kiểu xe thồ không được đâu thầy ạ Nói giỡn vậy thôi chớ thầy là thầy mà. Thôi, thầy nghỉ cho khoẻ, tôi chạy đi đây chút rồi trở lại. Đơn vị tôi đóng ở bìa rừng kia kìa!
Hùng móc bóp lấy đưa cho tôi.
- Thầy cầm tạm hai tờ. Nếu chiều nay tôi ra được thì dắt thầy đi chợ Long Hoa Giải Phóng chơi. Tôi có cô em nuôi ngoài đó.
- Thôi mà tiền gạo gì!
- Cầm đi, để ra ngoài đó rủi đạp bánh tráng không có tiền đền!
Nói vậy rồi quay đi. Tôi nhìn theo nó. Nó thọc tay túi quần, một bên mang radio, một bên xề xệ cây K54, miệng huýt gió vang rừng. Tôi đi vào chòi. Thấy Thu Mai ngồi nhai nhóp nhép:
- Ăn gì đó bố?
Thu Mai cười nhăn răng như con khỉ già:
- Khoai mì.
Tôi đi thẳng vào bếp, vì biết Mai nấu nướng trong đó.
- Em nấu món gì đó?
- Canh chua với bắp chuối. Me anh đốn ngoài trảng Bà Điếc hồi trưa..
- Gì nữa?
- Cá sặc chiên.
- Thôi dẹp đi. Ai mà nuốt cho vô ba cái thứ đó.
- Ăn vậy mà còn chê?
- Để anh đi chợ Long Hoa quơ một số chất tươi về nhậu.
Mai vừa nói vừa móc túi đưa tiền cho tôi.
- Tiền đây nè! Thím Bảy cho anh tới hai ngàn!
- Em cất đi! Anh mới có người ta dúi cho. Nè, coi thiệt không. Cả đồng hồ nữa. Em đi tắm đi kẻo mấy ổng quậy đục giếng em múc cát xối lên đầu vàng khè đó!
Tám Tiến lôi tôi ra vườn, rỉ tai:
- Ông có định làm thật không?
Tôi ậm ờ:
- Tình hình găng quá. Làm thiệt rồi để ở đâu?
- Ừ, tôi nói cho mà liệu hồn. Nếu định ăn thua đủ thì hãy xông tới chớ làm chơi thì không có được. Thầy mà ếm nó một cái, nó đeo dính là lôi thôi lắm đó.
- Tôi còn phải rước bà già vô mới có ý kiến được chớ cha!
Tôi thuật lại cho Tám Tiến nghe việc thằng Hùng cưới vợ Tám Tiến lắc đầu:
- Tôi hết có hiểu nổi! Nhà lính mình cưới vợ còn ly kỳ hơn Lưu Bị nữa.
Rồi Tám Tiến nhắc lại câu chuyện thực tập pháo ở Sơn Tây vùng Hòa Lạc, huyện Thạch Thất.
- Trong lần thực tập đó, có hậu cần theo nấu cơm. Ban chỉ huy dùng ngôi đình làm bếp. Trong ban hậu cần có hai cô gái địa phương tên Lý và Điểm. Lý thì có nhan sắc, còn Điểm thì mặt rổ hoa mè. Một chàng pháo, trong khi ra. vào bếp đã tò tí với cô Lý và cuối cùng móc nối được cô ta. Hằng đêm, vàn khoảng nữa đêm chàng pháo mò xuống bếp quèo cô ra đê để tâm tình chuẩn bị tiến tới hôn nhơn. Bất ngờ đêm nọ, chàng vào thì cô Điểm còn thức, chàng ta đành ém quân ở góc đình chờ cho cô Điểm ngủ mới vào. Lần này chàng ta định lấy vốn cho chắc tay vì lính tráng qua lại đá lông nheo tơi bời không ai kiểm soát nổi. Chàng ta mò vào chỗ nằm của cô Lý và nạp đạn ngòi tức thì nói theo con nhà pháo là loại đạn bắn ra chạm đất là nổ ngay. Trong khi nạp đạn, chàng pháo bỗng nghe trên lưng ướt ướt như mưa. Chàng biết là có người phá liền chạy dông ra ngoài. Xem lại thì là mực học trò. Chả là ngôi đình cũng được lấy làm trường học. Khi hậu cần pháo đến thì trường tạm dời nơi khác. Cho nên tìm một lọ mực không khó lắm. Chàng ta chạy về trại lén ra giếng tắm rửa rồi lên giường nằm im, như không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau, Ban Tổ Chức đơn vị mời chàng lên. Chàng nhận thật rằng chàng có yêu một trong hai cô công nhân quốc phòng nhưng không dám nói tên. Ông trưởng ban tổ chức vốn cũng đã chíp cô Lý nhưng bị anh chàng pháo kia kỳ đà. Phen này định chơi xỏ tình địch bèn nói:
- Việc yêu đương đảng không cấm cản đồng chí. Vậy đêm qua đồng chí có đến gặp người yêu không?
Chàng pháo binh liệu bề chối không trôi bèn khai thiệt. Anh trưởng ban thấy dấu mực tím rửa nham nhở trên cổ trên vành tai thì biết rằng cô nàng báo cáo đúng, bèn hỏi:
- Anh có bằng chứng gì không?
Chàng pháo bịa chuyện.
- Đêm qua tôi có đến kèm văn hóa cho nàng. Lúc sắp về nàng làm đổ mực vào áo.
- Áo ai?
Anh tổ chức gạn hỏi.
- Dạ, áo tôi lẫn áo nàng.
Anh tổ chức cười:
- Nếu tôi gọi nàng lên đây mà trên áo nàng còn dấu mực thì tổ chức sẽ xác nhận tình yêu của anh.
Chàng pháo rất hồ hởi. Đã không bị kỷ luật lại được người yêu bèn ưng chịu.
Tám Tiến hỏi tôi:
- Cậu còn nhớ chuyện đó không?
- Làm sao quên được.
- Tội nghiệp cho thằng nhỏ bị anh chàng tổ chức phổng tay trên. Anh ta cho gọi cô gái có dấu mực lên văn phòng. Thằng nhỏ ngã ngửa ra. Không phải là cô Lý mà là cô Điểm. Thế mới chết một cửa tứ. Người bên ngoài không hiểu tại sao cái kết cục lại kỳ cục như vậy.
Tôi nói:
- Lúc đó tôi bận điên với ba cái giáo án rồi cũng không tìm hiểu tại sao?
Tám Tiến cười:
- Là vì con Điểm cũng khoái chàng pháo đẹp trai nhà giàu lại học giỏi nhưng chàng ta lại không để ý mình bèn sinh ra thù oán. Cho nên cái đêm hôm đó mới nảy ra âm mưu. Khi chàng pháo đến thì cô ta biết. Cho nên lúc chàng ta rút lui ra góc đình chờ tái ngộ thì ở trong này nàng ta đổi chỗ nằm. Hai cô ngủ cả dưới gạch chớ đâu có giường ván gì. Khi trở lại, chàng pháo đã nạp đạn sẵn rồi. Phen này quyết lòng chiếm lãnh trận địa. Cô nàng cũng để cho mặc tình. Đang lúc chàng ta hùng hục trên giàn hỏa thì nàng trút cả bình mực lên lưng rồi đi báo cáo ngay cho tổ chức, trong lúc cô Lý ngủ bên cạnh. Cô ta vẫn biết tất cả hành động của hai bên nhưng trong bụng lại căm thù cả tình nhân lẫn tình địch. Cô cho rằng chàng đã phụ nàng nên cứ mặc cho chàng chiếm lãnh trận địa cô Điểm mặt rỗ! - Tám Tiến cuộn thuốc hút và tiếp - Cuối cùng, cái món ngon lại rơi vào mồm anh tổ chức không đợi chờ.
Tám Tiến phì phà điếu thuốc rê rồi kết luận:
- Lính mình cưới vợ nhiều cú bạt mạng quá chừng. Mỗi trường hợp bạt mạng một kiểu. Thằng Hùng đây là một kiểu, phải không? Nếu bà già đem con nhỏ ở Bến Tre lên mà nó hoặc con nhỏ không chịu thì giải quyết bằng cách nào. Của anh anh xách, của nàng nàng bưng à? Trường hợp ông Bảy Rừng Sát cũng vậy. Chị Bảy chỉ thương ông vì cái tấn thuốc TNT. Chỉ cho rằng ảnh xứng đáng là một đấng nam nhi gan to bụng lớn, nhưng làm chồng đối với một người đàn bà trẻ như chị ấy lại là một chuyện khác, đâu phải người anh hùng nào cũng là chồng tốt! Như Nguyễn văn Trôi Nguyễn văn Trội gì đó, làm chồng bỏ vợ góa giữa lúc xuân xanh để làm một việc mà anh ta thừa biết là bất thành, vậy có tốt không? Và riêng tôi nữa, bỏ vợ ở nhà nuôi con, đi biền biệt mười mấy năm trời rồi về đến còn đòi tiếp tế, có tốt không?
- Làm chồng khó thiệt. Bởi vậy tôi đã đi năm sông bảy núi mà chưa dám làm chồng ai hết.
Hai đứa cười trừ với nhau. Tám Tiến bảo:
- Ông coi chừng đó!
2000 Ngày Đêm Trấn Thủ Củ Chi 2000 Ngày Đêm Trấn Thủ Củ Chi - Dương Đình Lôi & Xuân Vũ 2000 Ngày Đêm Trấn Thủ Củ Chi