Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: James H. Chase
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Dịch giả: Nhật Tân
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ảnh sát trưởng Brennan nói đúng khi kể với Fenner rằng băng Grisson đã điều hành Câu lạc bộ Thiên Thai, nhưng ông đã lầm khi bảo chúng mua lại của chủ cũ, Toni Rocco.
Rocco bị hất văng ra ngoài không thương tiếc.
Măng Grisson mang theo Eddie và Flynn đến gặp giải thích cho hắn biết muốn giữ gìn sửa khỏe thì hắn phải sang nhượng Câu lạc bộ và nhận tiền chia lời rộng rãi là một phần trăm.
Ra đời bằng nghề dô kề, người nhỏ thó nên khi thấy bộ dạng dềnh dàng, đe dọa của Măng là hắn chết khiếp. Quán là do tiền hắn được trên trường đua, tuy không phát đạt lắm nhưng cũng đủ làm hắn hãnh diện. Bỏ tiệm hắn tiếc lắm nhưng cũng đủ thông minh để hiểu rằng nếu từ chối, hắn không đủ sức địch lại mà Rocco còn trẻ chưa muốn chết tí nào.
Măng cũng không thấy có lí do để trả tiền Câu lạc bộ bằng bạc vì tuy có nửa triệu nhưng mụ tính để tiền mua sắm, làm lại nhà bếp, trang bị đèn đóm cũng khá bộn. Mụ cho hắn hưởng tiền hoa hồng một phần trăm, theo ý mụ cũng là đã rộng rãi lắm rồi, không thể chấp nhận cái giá 5 phần trăm mà Rocco rụt rè đề nghị. Mụ mỉm cười như con chó sói:
Ông bạn nghĩ xem. Một phần trăm còn hơn không có gì hết. Có một bang bất lương rình mò tiệm ông bạn từ lâu, đòi phải cho chúng bảo trợ. Nếu không chịu thì chúng ném bom vào nhà. Nếu chúng tôi giữ câu lạc bộ thì bọn đó cút mất vì chúng không dám dọa chúng tôi đâu.
Rocco biết chắc chuyện lưu manh là chuyện bịa nhưng nếu hắn từ chối thì chắc chắn chính băng Grisson sẽ ném bom vào nhà. Do đó hắn phải nhượng bộ. Tờ hợp đồng do viên chưởng khế của Măng lập ra là cả một tài liệu phức tạp nói rất nhiều song chẳng có ý nghĩa bao nhiêu. Rocco không được nhòm nhõ vào chuyện chi thu, Măng cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu và số tiền đó cũng không đáng cho hắn dời gót đến nhận.
Măng Grisson thật hài lòng với sự thu xếp đó nhưng nếu mụ biết Rocco đã thề là sẽ thanh toán món nợ này với băng Grisson thì hẳn mụ bớt tự phụ đi nhiều. Vì dạng bên ngoài hiền lành, nhỏ thó của Rocco mà không ai ngờ - và cả Măng lại càng không ngờ - hắn có thể là một kẻ thừ nguy hiểm dường nào. Hắn chờ dịp để cho con chó sói cái biết tay.
Rocco tìm được việc làm huyện đề cho nhóm xổ số lén ở địa phương. Hắn không thích việc này nhưng dù sao cũng phải tìm cách sống một khi hắn mất Câu lạc bộ. Trong lúc đi dài theo các con hẻm bẩn thỉu, chui vào những căn nhà nhơ nhớp, leo các cầu thang đến rã chân, hắn nghiềm ngẫm mối thù với băng Grisson tự hứa sẽ trả thừ, chờ một đòn đập chết tươi.
Tòa nhà của Câu lạc bộ Thiên Thai thật tiện lợi. Nó có một tầng trệt, tầng lầu thật sâu vào bên trong một cái sân có hai cửa ra hai đường phố, hai bên là một kho hàng và một xưởng làm đồng hồ vắng ngắt từ sáu giờ chiều đến tám giờ sáng. Nếu Cảnh sát đến khám thì thật dễ dàng báo động mà đề phòng và cũng khó bị bao vây.
Măng thay cửa chính Câu lạc bộ bằng một cửa sắt dày bảy centimet, có một lỗ nhôm lắp kính bắn không thủng. Các cửa sổ đều lắp cửa sắt được điều khiển từ một cái nút bấm đặt trong văn phòng Măng. Mụ đã biến Câu lạc bộ thành một pháo đài nhanh chóng đến lạ lùng. Mụ cho lập một cầu thang nối tầng lầu Câu lạc bộ xuống đến hầm kho hàng bên cạnh mà không để cho chủ nhân kho đó biết.
Việc trang hoàng Câu lạc bộ được giao cho một tay nghệ sĩ đòi rất nhiều tiền nhưng không uổng phí. Phòng gửi mũ áo sơn màu trắng, vàng có lắp kính hồng. Nhà hàng ăn có sàn nhảy làm như một cái động với các thạch nhũ rủ xuống che khuất một số chỗ ngồi đặc biệt cho khác hàng muốn thấy người mà không bị phát hiện. Phòng treo đèn huỳnh quang một màu, hư ảo bệnh hoạn.
Phía sau phòng ăn là nơi đánh bạc, ngăn cách bằng một cửa sắt dầy bảy centimet. Văn phòng của Măng mở ra phía sòng bạc và thêm một phòng cho người trong băng tiếp bạn riêng.
Trên lầu có sáu phòng dành cho khách muốn tiếp bạn gái mà không muốn rời Câu lạc bộ. Cuối hành lang là phòng của Cô Blandish.
Hai tháng sau khi tống cổ Rocco, Câu lạc bộ mở cửa và thành công lạ lùng. Mọi người hâm mộ cái quan ắn hình động đó và đua nhau ghi tên xin làm hội viên, thế là Măng trổ tài kinh doanh. Mụ cho đăng báo hạn chế số hội viên là ba trăm, ghi danh mỗi người ba trăm đô la. Mọi người đổ xô đến và mụ phải gạt bớt số người mà bọn đàn em đưa tới để lấy lợi nhiều hơn. Trong số 300, mụ tự chọn những nhân vật có thế lực, giàu có trong giới thượng lưu ở thành phố Kansas. Mụ giảng giải cho đàn em:
Theo cách này thì hộp đêm ta thuộc loại hạng sang. Câu lạc bộ sẽ trồi lên trên thành phố. Rồi các anh sẽ thấy ta làm đúng.
Flynn và Woppy ngợp người trước cảnh choáng lộn của nhà hàng. Woppy không dám bước vào nhà bếp vì ở đây có ba đầu bếp chính tuyển từ các nhà hàng nổi danh trong thành phố. Ước muốn làm bếp của hắn bị tan rã trước cái cảnh các chuyên viên thành thạo lành nghề.
Doc như lên mây. Lão thỏa mãn được mặc bộ lễ phục, với cung cách chủ quán rượu để lão có thể say khướt từ đêm này qua đêm khác.
Eddie cũng không bất mãn. Hắn điều khiển sòng bạc trong khi Flynn coi quán ăn. Măng ít khi xuất hiện mà chỉ ngồi trong phòng lo tiếp tế, tính sổ sách và hốt bạc.
Người không thích ứng nhất lại là Slim. Người ta thấy hắn lén lút đi qua, áo quần dơ dáy, râu tóc bờm xờm. Hắm không làm việc gì trong Câu lạc bộ mà chỉ cả ngày ở bên cạnh Cô Blandish. Hắn đòi cho Cô Blandish không những chỉ có một phòng mà còn thêm phòng khách nữa. Măng không dám trái ý hắn. Sự hiện diện của Cô Blandish làm mụ lo lắng vô cùng. Cô Blandish là một bằng cớ độc nhất còn lại chứng tở băng Grisson thủ mưu vụ bắt cóc. Nếu người ta bắt gặp Cô Blandish ở đây thì cả công trình của Măng tiêu tan ra mây khói hết. Mụ cứ mong cho Slim mau chán cô ta để mụ khử cho rồi.
Vào gờ Fenner và Paula trở về nhà thì Câu lạc bộ Thiên Thai bắt đầu huyên náo. Maisey, co gái coi phòng gửi áo bận rộn vì mũ áo của khách hàng tới tấp đưa vào tay cô. Măng mướn vì thân hình hấp dẫn của cô. Cô còn trẻ, hồng hào tươi mát và không khó tính, cứ chịu để cho khác ôm một chút mà không làm ồn và cũng là dịp để kiếm ít tiền.
Maisey có hai công việc rõ rệt: coi sóc áo mũ cho khách và trông chừng cầu thang không cho ai lên lầu nếu không được phép.
Trong một phút vắng khách, cô thấy Slim bước vào, tay mang một gói giấy màu nâu. Nhìn thấy Slim, cô không thể không rùng mình. Cô quay lại vờ sửa lại mũ áo để khỏi nhìn thấy hắn.
Slim bước lên gác, đi đến phòng Cô Blandish, quay lãi em hành lang không có ai rồi mới rút chìa khóa mở cửa vào phòng khách. Mỗi khi bước vào đây, hắn cảm thấy hài lòng vì căn phòng bày biện sang trọng, có cả chiếc máy truyền hình to tướng, hắn thật khoái. Có điều bực bội là không có cửa sổ nhưng Slim cũng đủ khôn để hiểu nhốt một cô gái trong phòng có cửa sổ là một điều nguy hiểm.
Hắn bước thêm vào phòng ngủ và cũng thấy hài lòng như ở phòng khác. Chiếc giường đôi nệm hồng nổi bật trên mày ngà, màu hồng trang trí xung quanh. Có thêm một chiếc tivi dưới chân giường. Slim là một tay ưa xem tivi, không lúc nào chán khi các hình ảnh đua nhau hiện ra trước mắt hắn.
Cô Blandish ngồi trước bàn trang điểm. Chiếc áo khoác màu hồng hé mở cho thấy đôi chân tuyệt đẹp. Cô đang lơ đãng dũa móng tay và mặc dù nghe thấy Slim bước vào cô cũng không ngước mắt lên. Hắn tiến lại gần cô.
Chào. Tôi tặng em cái này. Em thật có số đỏ. Chưa bao giờ tôi tặng quà cho ai hết.
Cô Blandish bỏ dũa xuống, đặt tay lên đầu gối. Lúc này cô vẫn luôn luôn có dáng xa vắng, thờ ơ khiến Slim khó chịu. Hắn chăm chú nhìn xem cô có nghe hắn nói không.
Cái này đắt lắm. Nhưng bây giờ thì tiền đối với tôi không thành vấn đề. Tôi muốn bao nhiêu cũng có. Em muốn mua cái gì là tôi mua ngay. Nói đi.. Em muốn cái gì?
Hắn đẩy cái gói đến phía cô nhưng hình như cô không trông thấy vật gì hết. Slim càu nhày, đặt bàn tay lạnh lẽo, ẩm ướt lên cánh tay cô gái bấm mạnh. Cô không nhúc nhích chỉ nhăn mặt và nhắm mắt. Slim điên cuồng ra lệnh:
Rục rịch một chút xem sao? Cái gì thế? Này mở gói ra đi.
Cô bé bị chích thuốc rụt rè mở cái nút dây nhưng Slim thấy cô lần mờ liền giật lấy.
Để tôi mở. Tôi thích mở. Hôm nay em có thấy Măng đâu không?
Không. ( Cô Blandish nói giọng rụt rè ). Tôi không thấy bà ta.
Bà ấy không tốt với em đâu. Không có tôi thì em đã ở dưới sông rồi. Em không biết em được hạnh phúc lắm sao. Lúc nhỏ, tôi đã thấy một con bé người trương phù được lôi từ dưới sông lên. Tôi muốn nhìn một tí nhưng ta đuổi tôi đi chỗ khác. Cô ta có mái tóc như em. ( Hắn mất kiên nhẫn rút con dao cắt phăng sợi dây ). Đây là một bức họa. Tuyệt phải không? Thấy nó, tôi nghĩ ngay đến em. ( Hắn ngắm bức tranh sơn dầu toàn những màu chói lọi, lộn xộn ). Em thích không?
Hắn đặt bức tranh trước mặt Cô Blandish nhưng cô nhìn hắn ngơ ngác rồi quay đi.
Slim im lặng quan sát cô gái hồi lâu. Từ ba tháng nay, hắn bắt cô gái phải chịu bao nhiêu điều sỉ nhục mà bộ óc bệnh hoạn của hắn nghĩ được ra nhưng đến hôm nay thì hắn thấy chán sự đờ đẫn của cô. Hắn muốn cô chống cự lại để hắn có thể thỏa mãn được bản tính muốn hành hạ người khác. Hắn nhìn cô hỏi:
Em không thích nó à? Tôi mua đắt lắm đấy... Em nói đi! Sao! chớ có im như con hình nhân vậy. Lên tiếng đi!
Cô Blandish rùng mình, đứng dậy bước đến giường nằm dài, lấy tay che mặt. Slim nhìn bức họa, bây giờ lại thấy ghê tởm. Hắn nổi xung:
Tôi mua một trăm đô la đấy, nhưng không cần. Nếu em không thích thì tôi mua cái khác.
Hắn vụt cầm con dao vào bức họa, rạch nát ra, luôn miệng chửi bới rồi nèm vào một góc phòng.
Thế này thì em sẽ không có được nó nữa. Tôi hơi tốt với em quá đấy. Em phải chịu khổ một chút mới thấy sướng. Em mà không chịu khổ thì không cảm thấy sướng. ( Hắn bước tới bên giường ). Em có nghe không? Phải làm cho em đau đớn một chút mới được!
Cô Blandish vẫn lặng yên, mắt nhắm nghiền như một xác chết. Slim cúi xuống, đặt mũi dao vào cổ cô, hắn gầm lên:
Tôi có thể giết em đấy, nghe không? Tôi giết em.
Cô mở mắt nhìn hắn. Một giọt máu ứa ra trên chiếc cổ trắng nõn nơi mũi dao chạm vào. Slim quay mặt đi, tim thắt lại vì cái nhìn trống rỗng và hai con ngươi mở lớn của cô. Tự lừa mình mà làm gì? Cô gái này không bao giờ thuộc về hắn. Không phải là một phụ nữ mà chỉ là một thân xác không hồn. Ý nghĩ của hắn quay về Măng và Doc. Mọi sự tai hại hai người này cả, hắn mân mê con dao. Họ đã làm cho hắn mất thú. Từ một cô tiên trong sách vở, họ biến thành một cái xác cử động...
Hắn quay ra phòng khách mở tivi. Chỉ một lúc là hắn quên hết để nhìn vào mọt cặp trai gái ôm hôn nồng nàn.
Giữa đám khách tuôn đến phòng gửi mũ áo, có một người nhỏ bé mặc bộ lễ phục không đúng mốt lắm. Eddie lảng vảng gần đấy nhìn người đó với cặp mắt nghi ngờ. Sao có dáng một tên cớm quá. Khi người khách bước qua phòng. Eddie tiến lại phía người gác cửa tên là Mac, hỏi:
Ai đấy? Hắn có nét mặt giống cớm quá!
Hắn có đến một lần rồi, - Mac nói, - Ông Williams dẫn hắn đấy. Ông có bảo là nếu hắn đến một mình thì cứ cho vào.
Harry Wiliiams là một khách hầu của Câu lạc bộ. Nhưng Eddie nghĩ cũng nên nói một tiếng với Măng. Hắn thấy mụ trong phòng chúi mũi vào đống giấy tờ như thường lệ. Mụ hỏi:
Cái gì thế? Tôi bận việc.
Có một tên vừa đến dáng cớm ghi tên là Jay Doyle. Mac cho biết là có lần hắn đến cùng với ông Harry Wiliiams.
Chuyện đó chẳng cần phải nói với tôi. Báo cho những người khác đi! Anh đâu có vụng về như thế hả trời! Đừng cho hắn vào sòng bài và lên lầu là được.
Eddie vội vã đi ra phòng ăn vừa lúc ông nhạc trưởng báo phần đầu chương trình. Eddie nhìn thấy Doyle ngồi một mình trong một góc vắng. Không thấy Flynn đâu cả, hắn quyết định tự trông chừng Doyle. Người nhạc trưởng thông báo:
“ Thưa quí bà, quí ông! Đây là lúc quí vị chờ đợi nhất. Một lần nữa, cô Anna Borg trình diễn một màn hấp dẫn... táo bạo. Xin quí vị cho một tràng pháo tay hoan hô cô Anna Borg! ”
Tiếng vỗ tay hoan hô nổi lên trong khi người đánh trống gõ một hồi dài, đèn tắt hết. Một vệt sáng chiếu vào giữa sàn nhảy và từ trong bóng tối, Anna xuất hiện.
Eddie mỉm cười. Ngày mới gặp Anna, hắn đã tỏ ra tình ý. Lúc đầu hắn phải cực nhọc vô cùng, phải tập cho cô ta, bắt cô ta lặp đi lặp lại nhiều lần, bây giờ mới có kết quả. Măng cũng phải công nhận Anna là cái đinh của Câu lạc bộ.
Anna bước ra luồng sáng, mặc chiếc áo choàng bó sát, óng ánh kim tuyến. Dàn nhạc chơi bài Đúng là Chàng của tôi, Anna có giọng hát cao rất vững. Trong khi hát, cô tuột dần chiếc khuy kéo rồi vụt tung hết cả áo ra ném cho đám thực khách đang trố mắt nhìn cô nhảy với họ.
Bây giờ cô chỉ còn mặc cái nịt vú trắng và chiếc slip. Cô tiếp tục hát nhưng khán giả không chú tâm nghe nữa mà dán mắt vào thân hình uốn éo như mình rắn của cô.
Đến hết đoạn thứ nhất cô vứt cả nịt vú đi và đến đoạn thứ hai chiếc slip cũng không còn. Trên người cô lúc này chỉ còn mảnh vải nhỏ xíu và bắt đầu lượn lờ quanh các bàn dưới vùng ánh sáng.
Nhìn cô nghiêng người chào và gửi những cái hôn gió cho cử tọa đang cuồng nhiệt hoan hô, Eddie tự nhủ: “ Cô ta thật tuyệt vời ”. Những thực khách như đang lên mây. Cô mặc áo vào và đèn bật sáng.
Eddie liếc nhìn góc Doyle ngồi và hắn chợt sững người. Lợi dụng lúc đèn tắt, Doyle đã chuồn mất.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em