Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 15 - Lối Xưa
S
eptimus vừa trôi đi vừa quẫy đạp. Nó tống được ba cú thọi vào nhà giả kim và tung được vô số cú đá ít tác dụng vì không đi ủng vào lão, tuy vậy cũng khiến Septimus hơi hài lòng chút chút. Nó vặn người, giãy giụa, và có lúc nó đã vùng thoát khỏi gọng kìm xương xẩu của Marcellus rồi chạy nhào nhào trở lại Tấm Kính, chỉ tổ bị nảy bưng đi như húc phải bức tường đá
“Cẩn thận, Septimus,” Marcellus nói. Lão túm chặt áo chẽn của Septimus và lôi nó đi. “Con tự làm mình bị thương bây giờ.”
“Buông tôi ra,” Septimus kêu gào inh ỏi, vẫn cố giằng co điên cuồng.
Marcellus Pye quyết không buông Septimus. “Này, Septimus. Trên này con sẽ phải cẩn thận. Cả một quãng đường đi xuống xa tít tắp. Con không muốn bị rơi đấy chứ?”
Septimus ngừng đạp khi nghe thấy tên mình. “Sao lão biết tôi là ai?” Nó chất vấn.
Marcellus Pye mỉm cười – hài lòng vì mình nhớ đúng – “Chúng ta đang trở xuống một quãng đường rất dài, Đệ Tử à,” lão nói.
Septimus không chắc mình có thích cái từ đó hay không, nhưng nụ cười của lão già khiến nó hơi yên lòng. Nó đứng im một hồi để đánh giá tình hình. Theo nó nhận thấy thì mình đang ở trong một cái hang động tối đen với một lão già khú đế. Vậy là tệ hơn, hoặc cũng có thể là tốt hơn. Hình như hồi mới đầu nó có mang ủng. Thế rồi bàn chân phải của Septimus chạm trúng cạnh của một gờ đá và nó nhận ra có lẽ là hoàn toàn tốt hơn thật.
“Làm sao chúng ta ở tuốt trên đây được?” Septimus vừa hỏi vừa rê bàn chân lờ rờ rìa đá, cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến với nó.
“Ta không thể nói chính xác được, Đệ Tử à. Chỉ biết là một quãng leo rất dài. Giờ phải leo xuống nữa, vì thế tốt nhất chúng ta hãy đi thôi.”
Septimus lắc đầu lùi lại. “Tôi sẽ không đi bất cứ đâu. Đừng hòng tôi đi với ông.”
“Ờ đúng vậy, bởi vì nếu cháu không đi với ta thì sẽ chẳng đi đâu cả,” Marcellus cười khích khích. “Ở đây chắc chắn làm gì có lối nào đi lên.”
“Tôi sẽ chui trở lại Tấm Kính. Trở lại với Jen. Tôi không đi với ông.” Septimus vùng ra khỏi cú kẹp của Marcellus và lại quăng mình qua Tấm Kính. Và một lần nữa lại đâm sầm vài bức tường, lảo đảo văng trở lại, mất thăng bằng.
“Bình tĩnh,” Marcellus nói, túm được nó ngay trước khi nó rơi ra khỏi rìa tường. “Con sẽ không bao giờ trở về qua Tấm Kính được đâu,” lão bảo Septimus. “Chính ta đã chế tạo ra Tấm Kính mà. Chỉ ta mới có chìa khóa mở.”
Septimus im re. Nó sợ chết khiếp là lão già gớm ghiếc này nói sự thật. Nó nhìn chiếc Nhẫn Rồng, đang lóe lên thứ ánh sáng vàng dịu trấn an như thường lệ, nhưng chẳng an ủi nó được bao nhiêu.
Marcellus Pye lệt phệt đi ra mé gờ tường và đặt chân xuống gióng thang trên cùng. Septimus nghe thấy tiếng Marcellus dịch chuyển. Bèn giơ chiếc nhẫn lên để coi lão già đang làm gì, và Marcellus mỉm cười với nó, ba chiếc răng dài của lão nhóe vàng, nhớt nhát nước dãi. “Xuống đi, Septimus. Đến lúc con thấy nơi mình sống đời Đệ Tử rồi. Việc gì phải ủ ê thế. Khối người không có cơ hội là Đệ Tử của ta đâu.”
“Đệ Tử! Đừng hòng bao giờ tôi là Đệ Tử của ông. Tôi đã là Học Trò rồi. Của Pháp sư Tối thượng. Bà ấy sắp tới đây để đưa tôi về bây giờ,” Septimus nói cứng, làm ra vẻ tự tin hơn nó cảm thấy.
“Ta chẳng nghĩ thế,” Marcellus đáp. “Nào, đến lúc xuống rồi.”
“Tôi không đi đâu hết,” Septimus ương bướng.
“Đừng ngốc. Con sẽ lạnh và đói sau vài ngày ở trên đây, lúc đó lại năn nỉ ta đòi xuống ấy chứ. Nếu không thế thì con cũng té lộn cổ và nát bấy thành từng mảnh. Chả thú vị đâu, tin ta đi. Giờ, có xuống không nào?” Giọng Marcellus không giấu ý đồ dụ dỗ.
“Không,” Septimus dứt khoát. “Không bao giờ.”
Lần thứ hai trong buổi sáng bộ móng vuốt của Marcellus lại vụt ra tóm lấy áo chẽn của Septimus mà lôi. Sức mạnh của lão già khiến Septimus ngạc nhiên quá, đâm mất cảnh giác. Nó chới với và bổ nhào về phía rìa tường. “Cẩn thận!” Marcellus thét vang, đột nhiên hoảng sợ “phần thưởng” của mình sẽ yểu mạng.
Nhưng Septimus đã học từ giấc mơ của mình. Trong tay trái nó bây giờ nắm chặt bùa Khinh Công. Giữ chắc bùa giữa ngón cái và ngón trỏ, nó chĩa mũi tên vàng cổ xưa xuống ống khói, hít một hơi thật sâu, và lao mình vào không trung.
Đang kinh hoàng bạt vía nhìn Đệ Tử tiềm năng của mình rơi phầm phập xuống, lão Marcellus chợt thấy ánh vàng lóe chói của món đồ mà lão nhớ như in. Đó là vật một thời lão đã sở hữu và yêu quý hơn bất cứ thứ gì khác trên đời, ngoài người vợ thân yêu của lão, Broda. “Tấm bùa!” Lão thét váng lên. “Mi có bùa của ta!”
Nhưng Septimus đang rơi kìa, rơi sâu vào lòng ống khói.
Đó chẳng phải là quãng bay dễ dàng cho cam. Mặc dù Septimus đã luyện tập thường xuyên với ngài Alther, nhưng đấy luôn là ở ngoài khoảng không bao la. Điều kiện chật hẹp trong ống khói này khó xoay xở hơn nhiều – lại dễ sợ nữa. Nhưng Septimus nhanh chóng khám phá ra bí mật kiểm soát của bùa Khinh Công là rơi tự do càng chậm càng tốt. Vài phút sau, Septimus đáp nhẹ bẫng xuống đáy ống khói.
Septimus vừa thở hồng hộc vừa nhìn quanh. Sau lưng nó là bức tường gạch vững chắc của ống khói, nhưng trước mặt nó trải dài ra một hành lang mà nó biết chắc chắn là một đường hầm cổ xưa. Lâu Đài có rất nhiều tầng nhiều lớp đường hầm được xây dựng qua các thời đại khác nhau, nhưng loại đường hầm lát gạch là xa xưa nhất. Trên tường phòng ngủ của Septimus có treo một bản đồ những đường hầm được biết đến, nhưng không có ghi cái này. Nó thầm nghĩ sẽ bổ sung thêm đường hầm này vào bản đồ khi trở về - nếu nó có thể trở về được.
Những lưỡi lửa trong hàng quả cầu xếp dọc hai bên hành lang hắt ra ánh sáng tẻ ngắt, run rẩy múa trên tường. Septimus buột huýt sáo trong hơi thở. Đây hẳn là Lửa Bất Diệt của những nhà giả kim thuật mà nó đọc thấy trong sách, nhưng không bao giờ tin là có thật. Một quả cầu ở ngay dưới chân Septimus và nó không sao cưỡng nổi ý muốn nhìn cho kỹ hơn. Liền quỳ xuống và chạm vào quả cầu. Mặt thủy tinh dày màu xanh lá cây mát rượi, cho dù gọn lửa chồm lên liếm vào bàn tay nó mà nhín nhảy, hệt như một con chó nhách ham nghịch cứ nhắng nhít đòi được lưu ý.
Septimus bị xô khỏi cơn mê mải bởi tiếng thang lách cách ở xa tuốt phía trên nó, Marcellus Pye đu mình trên thang và bắt đầu cuộc leo dài ngoẵng xuống. Cứ mỗi lần Marcellus đặt chân vào một gióng thang là cái thang lại rung lên.
Septimus hồn xiêu phách lạc. Nó đâm đầu chạy, đôi vớ len dầy trong chân nó lấp vấp, lượt trượt trên nền đá vôi trơn láng của Lối Xưa, và vừa chạy mắt nó vừa quét khắp hai bức tường trơ lì xem có dấu hiệu cửa nẻo hay nhánh rẽ nào khả dĩ hé lộ cơ may tẩu thoát cho mình không. Nhưng chẳng thấy gì, không lối thoát, không chỗ ẩn nấp một khi lão già xuống tới đất – mà Septimus biết là không còn lâu nữa đâu.
Lối Xưa uốn khúc song hành theo đúng in lộ trình của Lối Giả Kim thuật xa tít bên trên nó nhiều tầng. Một chốc sau Septimus quẹo khúc quanh đầu tiên và, thật đỡ cho nó biết chừng nào, hút khỏi tầm nhìn thấy ống khói. Nín thở, Septimus chậm nhịp lại và ngó quanh cẩn thận hơn. Không phải mất lâu nó được tưởng thưởng bằng cảnh tượng một ô vòm nhỏ đón mời, khoét trên tường cách mặt đất gần một thước. Lập tức Septimus leo lên, chui qua cửa vòm và thấy mình ở chân một cầu thang thoai thoải, uốn lượn, xây bằng đá lapis lazuli.
Cuối cùng cũng cảm thấy hy vọng, Septimus hộc tốc leo lên các bậc thang. Chúng quanh quẹo lằng ngoằng hệt như rắn hướng lên trên. Được vài phút Septimus đi chậm lại để thở. Nó lắng nghe tiếng bước chân đuổi theo, nhưng thật nhẹ người, nó chẳng nghe thấy gì. Giờ thì bước chậm hơn, Septimus tiếp tục đi lên, chiếc Nhẫn Rồng chiếu rõ mặt đá xanh dương ở phái trước và đằng sau nó, tuyệt nhiên không thấy dứt trong tầm mắt. Septimus vừa bắt đầu có cảm giác những bậc thang kéo dài vô tận thì nó ngoặt vào khúc cua cuối cùng, và thấy mình chạm mặt với một Tấm Kính khác. Đứng đen thù lù, huyền bí ở trên đỉnh cầu thang. Septimus thấy bóng mình lờ mờ trong đó, mắt mở to, khiếp hãi, trân trối nhìn lại. Nó hít thở sâu, nó tự nhủ mình hãy bình tĩnh.
Thầm cầu mong cho bề mặt tấm Kính này cũng chìm lún xuống dưới ngón tay mình như tấm vừa qua, Septimus ẩn nguyên bàn tay vào Tấm Kính. Nhưng đúng như nó đã sợ hãi – lão già đã nói thật. Tấm Kính không cho nó đi qua. Mà rắn chắc như đá. Tuyệt vọng, Septimus phang cả thân người vào kính, đẩy bằng tất cả sức lực của mình. Nhưng kính vẫn trơ gan, lì lợm như muôn thuở. Dẫu thừa biết là vô ích, nhưng không kìm nén nổi, Septimus giơ nắm đấm quai tới tấp vào kính, cho đến khi bàn tay nó sưng vều, bầm tím, còn cánh tay thì ê nhức. Ở phía bên kia Tấm Kính, Jillie Djinn ngước lên khỏi tập giấy và mỉm cười. Thật luôn luôn thỏa nguyện mỗi khi tính xong được một con toán. Bà cất những cây bút thành một hàng ngay ngắn, gấp giấy lại, và xăm xăm cất bước tới Cung Điện.
Septimus đá một cú văng mạnh cuối cùng vào Tấm Kính và làm dập ngón chân mình. Cảm thấy nước mắt sắp tuôn xối xả tới nơi, nó phóng ngược trở lại cầu thang. Đi xuống dễ hơn đi lên và Septimus nhanh chóng thấy lại ô cửa vòm nhỏ ở phía trước, cũng quầng sáng đó của hàng quả cầu ngọn lửa bất diệt đằng kia. Nó vừa nhảy xuống khỏi cửa vòm thì nghe thấy tiếng nói. “Gặp nhau nha, Đệ Tử.” Cái giọng rè rè của lão già dội âm trong đường hầm trong lúc lão liêu xiêu đi về phía nó. “Chúng ta gần tới đích rồi.”
Vẻ tự tin trong giọng nói của lão già mách bảo Septimus rằng mình đã sa bẫy, nhưng Septimus vẫn có thể tung một “đòn” chót hết để tránh né cú chộp của lão già lâu thêm chút nào hay chút ấy. Nó mò vào đai lưng Học Trò định lấy bùa Khinh Công. Không có bùa ở đó.
Septimus xổ lao đi. “Không có chỗ chạy đâu,” tiếng kẻ truy đuổi nó thủng thỉnh nhưng tàn nhẫn gọi to lên, và khi Septimus quẹo ngã rẽ cuối cùng trong dh hầm thì nó biết lão già nói đúng. Nó đã tới ngõ cụt. Trước mặt nó, Lối Xưa bị chắn ngang bởi hai cánh cổng bằng vàng, cao sừng sững. Hai quả cầu ngọn lửa bất diệt khổng lồ, to bằng cả thân người Septimus đặt ở hai bên cổng. Septimus ngồi phệt xuống giữa chúng và nhìn lửa nhảy múa chào đón mình như đón một người bạn cũ. Nó không thể đi xa hơn nữa. Tất cả còn lại với nó chỉ là lắng nghe tiếng bước chân lậm chậm, mỗi lúc mỗi tiến đến gần hơn.
“A, Đệ Tử,” lão già thở phì phò, phô nụ cười hàm răng cải mả ra. “Ta tin rằng cái này là của con.” Lão vẩy vẩy tấm bùa Khinh Công một cách trêu ngươi vào Septimus. “Người ta buộc phải thận trọng khi giữ bùa Khinh Công, vì nó là vật thể bay và rất ưa thích trốn tránh kẻ nghĩ rằng mình sở hữu nó. Nhưng giờ thì, một lần nữa, xem ra nó lại là của ta.”
“Bùa Khinh Công không thuộc về ai cả,” Septimus uất nghẹn.
Lão già cười khẹt khẹt. “Trả lời hay đấy, Đệ Tử, lại đúng nữa chứ. Ta thấy chúng ta sẽ làm việc với nhau tốt đây. Chúc mừng – bởi vì con đã vượt qua bài kiểm tra đầu vào. Và con cũng đã tìm thấy cửa vào… ha ha. Ta đùa tí thôi. Ờm, giờ thì, ta đã cất chìa khóa ở đâu nhỉ?”
Septimus bạt kinh hồn vía quay đầu chạy, nhưng bàn tay thuần thục của Marcellus vươn ra, quấn những mấu xương quanh đai lưng Học Trò của Septimus và giật nó trở lại. Thở khặc khè trước nỗ lực ấy, lão già rút cái đĩa vàng ra và tra vào hốc lõm hình tròn ở chính giữa hai cánh cửa vàng. Rồi vừa giật Septimus tránh ra lão vừa nói, “Lùi lại, Đệ Tử, việc hôm nay chúng ta đang làm đây là rất nguy hiểm.”
Cánh cửa đôi chầm chậm mở ra một khoảng không đen ngòm, sâu hoắm, có gương phản chiếu. Septimus dòm trơ trơ ra trước, không hiểu nổi mình đang thấy cái gì. Lơ lửng giữa khoảng đen, giương trố mắt nhìn ra Marcellus Pye và Septimus là một người đàn ông trẻ, tóc quăn đen, mặc áo đụng đen và đỏ, thêu một vòng tròn vàng giống như cái đĩa lão già đang cầm trong tay. Vẻ mặt của người đàn ông trẻ lộ vẻ choáng sốc pha lẫn sự chờ đợi.
Với ánh nhìn khao khát không giấu nổi – bởi vì Marcellus biết mình đang đối diện với điều mà có lẽ lão không bao giờ trở lại, đó là chính lão khi còn là một thanh niên 30 tuổi – lão già đẩy Septimus một cái mạnh bạo, làm thằng nhỏ ngã nhào vô màn đen băng giá đó.
Rất lặng lẽ, cánh cửa đôi đồ sộ đóng lại đằng sau lão, và Septimus ra đi.