Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 15 - Cái Cây
S
eptimus và Nicko bị nhất bổng lên không. Hai nhánh cây dài, cong queo, nãy giờ vẫn lay động trên cao, đợi đến đúng thời điểm thì chộp lấy chúng. Đầu mỗi nhánh cây đều toả ra năm nhánh nhỏ hơn, khéo léo tựa như những ngón tay của bàn tay. Mỗi bàn tay lại nắm cọăt quanh thân hai thằng bé như một cái chuồng bằng gỗ lắp khít và giữ chắc hai thằng hệt như cái kẹp sắt. Sau khi đã tóm được Septimus và Nicko với một tốc độ kinh hồn, cái cây giảm tốc lại, đưa chúng lên mỗi lúc một cao hơn, kéo tuột chúng xuyên qua đám cành lá, đưa chúng vào chính giữa lòng cây.
Septimus nhắm tịt mắt lại khi bị nâng lên giữa không khí ban đêm lạnh ngắt, nhưng Nicko thì mắt mở to thao láo vì sốc trong lúc chúng đi lên, lên mãi, dọc theo cái cây khổng lồ, cho tới khi đã ở tít trên cao, phía dưới là bầy sói đang sủa náo loạn. Nicko liếc nhìn xuống dưới cái vòng vây toàn những con mắt vàng, bao quanh cái cây và đang nhìn chằm chằm, không chớp, vào cái bữa tối – mà là bữa tối ngon lành nữa chứ - đang trôi vùn vụt tuột khỏi mõm.
Cái cây, như mội cái cây, cử động chậm rãi và khoan thai. Việc gì phải vội vã nhỉ khi mà ta đã có hàng trăm năm sống trên đời? Việc gì phải vội vã khi mà ta cao hơn chín mươi mét và là vua của cánh rừng? Sau một hồi lâu thật là lâu, Septimus và Nicko được đặt trên một cái chạc ba gần ngọn cây. Hai cành cây nãy giờ nhốt chúng từ từ nhả chúng ra và cứ lần chần phía trên cao, tựa như đang tính toán cho bước kế tiếp.
“Nó có tính ăn thịt tụi mình không đấy, Sep?” Nicko thì thầm, giọng run bắn.
“Không biết,” Septimus lầm bầm, vẫn nhắm chặt mắt. Nó có thể cảm được mình đang ở cao khỏi mặt đấu như thế nào, nhưng lại không dám nhìn.
“Nhưng nó buông tụi mình ra rồi mà, Sep. có lẽ tụi mình sẽ thoát được hễ có dịp…”
Septimus lắc đầu một cách thiểu não. Độ cao làm nó tê liệt - nó chẳng thể di chuyển đi đâu ngoại trừ bay thẳng lên mặt trăng. Nicko liếc trộm xuống dưới một cái nữa. Qua một kẽ hở trong đám lá, cậu thấy được vòng tròn sói, với những con mắt hấp háy thèm thuồng, đang chờ đợi trong hy vọng con mồi của mình có thể vẫn xuất hiện trở lại – hay rơi xuống – cho bữa tối.Bất giác, chợt nháng lên trong đầu Nikco rằng điều này chắc hẳn đã từng xảy ra với bầy sói. Thỉnh thoáng trong quá khứ, vài nạn nhân đáng thương chắc cũng đã được mồi vài cây ăn thịt múc đi khỏi, và sau đó có thoát được móng vuốt của đám cành nhánh thì cũng chỉ để rơi trở lại giữa vòng tròn sói. Nicko tưởng tượng định mệnh dành cho nạn nhân đó chắc chắn phải khủng khiếp lắm… cho đến khi cậu chợt nhớ ra điều đó cũng đang xảy ra với chính hai anh em mình đây. Nikco để vuột ra một tiếng rên lớn.
“Chuyện gì vậy, Nik?” Septimus thì thầm.
“Ờ, không có gì. Tụi mình sắp bị ăn thịt rồi. Hoặc cái cây, hoặc bầy sói, và bây giờ anh không biết được thế nào là đỡ nhất.”
Septimus buộc phải mở mắt ra. Không đến nỗi tệ như nó vẫn lo sợ. Nó chẳng thấy được gì cả - màn đêm không trăng tối mịt mùng và những tán là mùa hè dày đặc của cái cây che khuất, nhìn xuống mặt đất chẳng thấy gì.
“Ồ, có cái cây gì ăn thịt chúng ta đâu,” nó nói
“Chưa đấy,” Nicko lẩm bẩm.
Nhưng Nicko vừa dứt lời thì hai cành cây lượn lờ phía trên cao lại bắt đầu sà xuống lần nữa. Niko vội nắm lấy tay áo Septimus.
“Nhanh lên, Sep” cậu thì thầm gấp gáp. “Chỉ còn mỗi dịp này thôi. Tụi mình phải thoát khỏi đây. Anh nói tụi mình cứ chạy đi – cái cây này chậm lắm. Nó bắt được tụi mình chỉ vì mình quá mải đối phó với lũ sói mà không thấy nó đang đến gần thôi. Nếu tụi mình leo xuống thật nhanh thì nó sẽ không bắt được mình đâu”
“Nhưng sau đó bọn sói sẽ bắt mình,” Septimus thì thào, nó tin chắc là cái cây có thể nghe thấy những gì chúng đang nói.
“Chắc bọn sói bỏ đi rồi. Mà cũng không biết nữa. Nhanh lên, còn mỗi cơ hội này thôi”
Nicko bắt đầu bò dọc theo cành cây.
Septimus chẳng muốn di chuyển đi đâu cả, xét cho cùng, nó đang ở cách mặt đất ít nhất cũng chín mươi mét. Nhưng biết rằng mình chẳng còn lựa chọn nào khác, Septimus đành nhắm hờ mắt để khỏi phải nhìn thấy khoảng rơi hun hút phía dưới, và nó bắt đầu nhích, nhích từng phân một dọc theo cành cây đằng sau Nicko. Nicko đã đến được chỗ chạc ba của cái cành. Cậu tính sẽ bắt đầu leo xuống từ đó. Cậu quay lại và chìa tay ra cho Septimus.
“Lẹ lên, Sep. Em còn chậm hơn cả cái cây này! Lẹ coi, dễ mà”
Semtimus không đáp. Tay nó lạnh lớp nhớp vì sợ. Nó cảm thấy buồn nôn.
“Đừng nhìn xuống,” Nicko khích lện. “Cứ nhìn anh đây. Lẹ lên, em gần tới rồi…”
Septimus ngước lên nhìn Nicko và bất thình lình đầu nó quay cuồng, một tiếng vo ve quái lạ bắt đầu vang lên trong tai nó, và đôi bàn tay lạnh ướt của nó buông rời khỏi cành cây trơn.
Septimus rơi.
Nó rơi quá nhanh khiến Nicko không kịp trở tay. Một giây trước cậu còn đang ngồi trên cành cây nhìn thằng em bò về phía mình, vậy mà giây tiếp theo chỗ cậu nhìn đã là một không gian trống rỗng. Và tất cả những gì cạu có thể nghe được là tiếng Septimus rơi ầm ập xuống cái cây xa tít bên dưới, tiếp nữa là tiếng tru của một trong những con sói đang ngóng đợi.
Sau đó là im lặng. Nicko không nghe thấy gì nữa, ngoại trừ tiếng xào xạc của lá, của cành cây và sự tĩnh mịch của cánh rừng. Nicko ngồi cứng đờ trên cành cây, không sao nhúc nhích nổi. Đúng ra cậu cần phải leo xuống liền, đúng ra cậu phải cố mà bò tới chỗ Septimus, nhưng cậu sợ phải thấy cái điều mà mình sẽ thấy. Và vì thế, chậm rãi, miễn cưỡng, Nicko bắt đầu cuộc leo trèo dài dằng dặc xuống nền cánh rừng. Nhưng vừa leo xuống cái cây thì một cành cây ốm tong, dài thòng đột nhiên ôm vòng quanh thắt lưng của Nicko và nhanh chóng giữ rịt lấy cậu. Nicko vùng vẫy, cố dứt cành cây ra, nhưng nó thít chặt tựa như một thanh nẹp sắt. Giận dữ, cậu kháng cự lại cái cây.
“Buông ra!” Cậu thét vang: “Tôi phải đến chỗ em tôi!” Trong cơn thịnh nộ Nicko xé nát bấy đám là xung quanh và bẻ gẫy tất cả nhánh cây mà cậu vớ được.
“Ái,” môtị giọng nhỏ, trầm rè rà, nhưng Nicko không nghe thấy.
“Tao ghét mày, đồ cây heo!” Septimus gào lớn, thụi túi bụi và giằng co với cái cây. “Mày đừng hòng ăn thịt được tao. Hay ăn được Sep. Giỏi thử coi”
Trong cơn cuồng nộ, Nicko say máu đấm với đá, gào với thét, lăng mạ cái cây,phun ra bằng hết tất cả những ngôn từ thổ tả nhặt được ở bến cảng và từ Rupert Gringe mà cậu còn nhớ. Nicko thật sự ngạc nhiên làm sao mà mình biêt nhiều đến thế. Cả cái cây, trước đây chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ thứ gì như thế, cũng ngạc nhiên.
Cái cây bình thản phớt lờ cơn điên của Nicko. Nó chỉ giữ chặt cu cậu, trong khi ở xa, bên dưới, nó vẫn tiếp tục làm cái việc mà nó đã làm kể từ lúc Septimus rơi xuống. Nicko vẫn còn đang gào thét chửi rủa cái cây thì những cành cây bên cạnh cậu đã rẽ ra và Septimus xuất hiện ngay bên cạnh, được quấn chặt trong một tổ kén bằng lá với cành con. Nicko chợt im bặt. Cậu chuyển thành trắng bợt. Cậu nghĩ, đây là cái trò mà bọn nhện vẫn hay làm với con mồi của chúng. Ngay mới tuần trước thôi, cậu đã ở trên thuyền xem một con nhện dùng bọc kén bằng tơ bao kín một con ruồi đang vùng vẫy, và sau đó hút sạch sành sanh, khô kiệt cả con ruồi tron gkhi nó vẫn còn sống nhăn.
“Sep!” Nicko thở hổn hển. “Em không sao chứ?”
Septimus không trả lời. Mắt thằng bé nhắm chặt và trông trắng bợt như xác chết. Một ý nghĩ kinh hoàng sượt qua trong đầu Nicko.
“Sep,” cậu thều thào. “Sep, nó bắt đầu ăn thịt em rồi à?”
Cậu vật lộn để đến được gần Septimus, nhưng cành cây giữ rịt cậu lại.
“Nicko,” một giọng nói nhỏ vọng đến.
“Sep?” Nicko hỏi, thắc mắc tại sao giọng em mình nghe lạ vậy.
“Nicko, làm ơn đừng giãy nữa. Không lai rơi mất bây giờ. Rơi xuống là hun hút và bọn sói vẫn đang đợi cháu đấy. Làm ơn ngồi yên nào”
Nicko trợn mắt dòm Septimus, thắc mắc làm thế nào thằng này nói được mà không cần mấp máy môi.
“Sep, đừng có ngớ ngẩn nữa được không?”
“Nicko, hãy lắng nghe ta, đây không phải là Septimus nói. Septimus đã bi va đầu. Nó cần nghỉ ngơi”
Cảm giác ớn lạnh đến rợn người chạy qua Nicko, và lần đầu tiên trong cánh rừng, cậu cảm thấy sợ thật sự. Cậu vẫn biết mình sẽ ra sao với lũ sói và cái cây ăn thịt – tất cả bọn chúng đều muốn ăn thịt hai anh em cậu. Chẳng hay ho gì, chằng thân thiện gì, nhưng ít nhát thì điều đó còn có thể hiểu nổi. Nhưng đằng này, cái giọng đùng đục, ma quái đó thì khác hẳn. Cậu không biết đó là cái gì; cái tiếng nói đó dường như ở xung quanh cậu, và rùng rợn hơn hêt thảy là nó biết cả tên cậu…
“Mi là ai?” Nicko thì thầm.
“Con không biết sao? Ta cứ tưởng các con đến đây là để thăm ta chứ.” Giọng nói có vẻ thất vọng. “Ta chẳng bao giờ được gặp ai nữa. chẳng có ai đến thăm ta cả. Đúng ra thì ta phải mong con trai mình chịu khó thơi thăm nhưng mà, thôi, không nên rầu lòng như ta vẫn hay thế. Cho nên khi thấy hai thằng cháu trai út ít của mình thì tự nhiên ta nghĩ…”
“Cháu trai?” Nick hỏi, sửng sốt.
“Ừ, con với Septimus ấy mà” giọng nói tiếp tục. “ở bât kỳ đâu ta cũng nhận ra tụi con. Con giống in hệt Silas hồi Silas còn nhỏ”
Bỗng nhiên một cảm giác nhẹ nhõm đến không cùng vỡ oà trong Nicko. Cậu gần như không dám tin vào sự may mắn của anh em mình.
“ông không phải… không phải là nội Benij sao?” Cậu hỏi cái cây.
“Dĩ nhiên là ta rồi. Chứ con tưởng ta là ai?” Cái giọng nói.
“Một cây ăn thịt,” Nicko nói.
“Ta? Cây ăn thịt? Ta giống cây ăn thịt à?”
“con không biết. Con chưa bao giờ thấy cây ăn thịt”
“Ừm để ta bảo nhé, trông chúng chẳng có tí ti nào giống ta đâu. Chúng là bọn cóc cáy, không thèm quan tâm đến việc giữ cho mình được sạch sẽ. Bốc mùi thịt thối. Là liếc đen thùi lùi và phủ đầy nấm mốc. Làm mang tiếng cả cánh rừng.”
“Ồ… ồ, thật kỳ lạ!Con không tin nổi đó. Nội Benji…”
Nicko chìm ngập trở lại trong nhẹ nhõm và ông nội cậu liền nới lỏng cái cành cây nãy giờ vẫn ngăn không cho thằng cháu cựa quậy.
“Giờ con không tính leo xuống đấy chứ?” Cái câ hỏi. “Bọn sói vẫn đợi đấy. Cứ yên chí nừm im một lúc đi. Để ta làm cho con một cái giường. Đừng nhúc nhích.”
“Dạ thôi. Được rồi, nội. Con không nằm đâu” Nicko uể oải nói. Cậu ngồi trên một cành cây giống như một cục thạch nhỏ. Và, lần đầu tiên kể từ khi đặt chân vào cánh rừng, cậu bắt đầu thư giãn.
Cái cây hối hả đan cành của mìn thành một cái bệ rồi bao phủ lên đó một thảm lá êm ái.
“Rồi,” cái cây tự hào nói khi hoàn tất công việc, “con thấy đấy, dựng một cái giường chẳng có gì là khó cả. Bất kỳ đứa nào trong các con cũng đều có thể đến và ngủ ở đây.Cả ba các con nữa.Rồi mẹ yêu của các con luôn.Bất cứ lúc nào”
Cái cây cẩn thận nâng Septimus lên rồi đặt nó xuống cái giường lá. Thằng bé vẫn được bọc trong tổ kén để giữ an toàn.
“Ta chụp được nó vừa đúng lúc, con biết không” cái cây kể với Nicko. “Chậm một giây thôi là bọn sói vồ mất nó rồi. Chỉ cần một con trong bọn nhảy lên và đớp lấy thằng bé. Đúng là đường tơ kẽ tóc”
Nicko bò lên chiếc giường bên cạnh Septimus và bắt đầu tháo cái tổ kén. Khi mở ra, cậu thấy một bết bầm lớn xuất hiện trên đầu Septimus, chỗ thằng nhỏ bị va vào cành cây trong lúc rơi xuống.
“Áái…” Septimus thều thào. “Xêê raa, Nicko”
Nicko sung sướng khi nghe giọng Septimus.
“Ấy, Sep… em không sao. Hú hồn!”
Lờ đờ, Septimus ngồi dậy và nhìn Nicko. Vết bầm trên mắt nó thôn thốn, nhưng nó không quan tâm - nó chi rcần biét rằng hai anh em nó đã được an toàn. Khi rớt xuống, Septimus bị đụng đầu và bát tỉnh mát một lúc, nhưng trong lúc được nâng trở lên nhẹ nhàng qua đám lá, giọng nói trầm trầm của cái cây bao quanh đã kéo nó tỉnh trở lại, và Septimus đã nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội mình với Nicko. LÚc đầu nó cứ tưởng mình đang mơ, nhưng khi mở mắt và thấy vẻ mừng rỡ, thanh thản của Nicko, nó biết đó là sự thật.
“Ôông…” Septimus mấy máy môi, toét miệng cười một cách yếu ớt.
“Là nội Benji đó, Sep. Tụi mình an toàn rồi!” Nicko hồ hởi nói với nó. “Nhưng em phải nủ đi” cậu nhận thấy em mình xanh rớt. “Sáng ra em sẽ khoẻ lại”
Nicko nằm xuống giường bên cạnh Septimus và ôm lấy em thật chặt để đảm bảo rằng thằng bé sẽ không rơi mất lần nữa.
Ánh trăng chiếu rọi xuống qua vòm lá, và ông Benji đu đưa nhè nhẹ trong làn gió đêm, ru bọn trẻ vào giấc ngủ yên bình. Chúng vừa mơi schìm vào giấc ngủ say thì một tiếng tru khủng khiếp vang dội khắp cái cây.
“A…uu…ú…ú…ú!”
Tiếp t heo sau là một tiếng động ghê gớm, nghe lục khục, nghèn nghẹt.
“Ach…ạch…ách!”
Nicko biết đó là lũ sói.
“chúng không leo lên cây được đâu, phải không Sep?”
Septimus lắc đầu mà trong lòng cũng không chắc lắm.
Hơi phập phồng, Nicko và Septimus nhìn xuống lũ sói qua cái giường lá. Dường như cả bầy đã trở nên điên loạn. Chúng đang chạy vòng vòng quanh cái cây, rú rít, tru tréo và dụi dụi mũi xuống đất.
“chúng đang làm gì vậy?” Nicko thì thào.
Bất ngờ Septimus cười khanh khách.
“xem kìa,” nó nói, “tụi nó ăn ba-lô của em…”
“Ố, anh không nghĩ cái ba-lô lại dở đến thế,” Nicko nói.
“… tại tụi nó ăn phải Bạc Hà Nổ!” Septimus cười ha ha.