Số lần đọc/download: 1500 / 22
Cập nhật: 2016-03-18 14:47:37 +0700
Chương 15
M
ấy tuần vừa qua đối với Robert McKenna dài lê thêvà quá khó chịu. Không có Juney thì gã đã phát điên rồi. Căn phòng rộng rãi ở góc tầng hai là phòng đẹp nhất ở khách sạn Overland. Gã đi hết chiều dài phòng khách rộng, rồi sải bước lại cửa sổ trông ra phố. Tay gã hết siết chặt lại xòe ra sau lưng. Gã lầm bầm chửi rủa. Gã lấy ra một điếu xì gà rẻ tiền dài màu đen từ túi áo rồi cắn đứt đầu. Một tay gã đánh diêm vào bậu cửa sổ và châm lửa. Chuyến tàu đã đến. Gã phải chờ nửa giờ mới biết người của gã đã tới chưa. Chờ đợi là phần khó khăn nhất. Dường như cả cuộc đời gã lúc nào cũng chờ đợi. Gã đã chờ đợi mình trưởng thành để quay về Anh, chờ đợi ông bà ngoại chết, chờ đợi món thừa kế từ Mỹ. Rồi lá thư của cha gã tuyên bố rằng ông ta đã để lại mọi thứ cho Victoria. Sau đấy là một lá thư khác thông báo cha gã đã chết. Vào thời điểm đó gã rất cần tiền và đã túm ngay cơ hội bán trang trại MM cho thằng cha người Mỹ gã gặp ở London. Việc làm giả giấy tờ và văn tự thế chấp chỉ là trò trẻ con, cũng như kiếm một người bạnđóng vai luật sư. Gã lấy tiền của Mason Mahaffey để trả nợ cờ bạc. Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ. Nếu chết, gã sẽ thừa kế trang trại và rồi có thể bán lần nữa. Tuy nhiên, loại bỏ Mason Mahaffey là một vấn đề. Mahaffey biến mất thì chẳng có cách nào kết nối gã với vụ giả mạo này. Robert kéo mành cửa sang một bên để nhìn xuống phố. Quả là may mắn mới gặp được kẻ làm công bất mãn của trang trại MM, dù gã phải mất thêm ít tiền trọcho thằng cục mịch đó trong khi chờ bạn của Kelso, Ike, đến thành phố. Đó là việc của ngày hôm qua, và giờ Ikeđang trên đường đến trang trại với lá thư trong túi, thứsẽ nhử Victoria vào thành phố. Gã hy vọng kẻ đến từ Denver sẽ không từ chối giảiquyết nhanh cái chết cho con em cùng cha khác mẹ đáng ghét của gã. Bọn giết thuê đôi khi là lũ mê tín. Một số không bao giờ giết đàn bà; số khác làm trongnháy mắt. Kẻ đến từ Denver này có tiếng là lạnh lùng và tàn nhẫn, một sát thủ chưa từng thất bại. Robert sải bước quanh phòng, dộng nắm tay phảivào lòng bàn tay trái hết lần này đến lần khác. “Tao đã nghĩ rằng Cash cũng là một thằng rất được,”gã nói với hình ảnh trong tấm gương dùng để cạo râu. “‘Rắc rối của ngài đã xong’, hắn đã leo lẻo. ‘Bọn tôi sẽ hạ cả hai đứa.’ Thằng chó khốn nạn, nếu hắn xong việc thì giờ này tao đã biến khỏi đất nước tiêu điều này rồi.” Có tiếng gõ nhẹ trên cửa. Robert vuốt tóc ra sau bằng hai tay. “Ai đó?” “Tôi đang tìm ông Granville.” Robert mở cửa. Gã đàn ông vai thõng đứng đó cổ nước da tái, hai má hóp cùng bộ râu rậm uốn cong lên cuối hai đầu. Áo quần hắn bụi bặm, giày mòn đến gót. Một góc miệng ngậm tăm, môi dính đầy nước miếng màu nâu do nhai thuốc lá. “Anh muốn gì?” “Có vẻ ông anh mới là người muốn gì đó.” Giọng hắn mang vẻ chán ngán, thiếu kiên nhẫn. Mắt Robert ánh lên vẻ thấu hiểu. Gã gật đầu và bước sang một bên để tên kia có thể vào phòng. Hắn nhỏ người, thậm chí còn nhỏ hơn Robert, chân vòng kiềng. Hắn đẩy mũ ra phía sau. Tóc hắn muối tiêu và hói ngay giữa đầu. Robert không biết mình chờ đợi gì, nhưng chắc chắn không phải là một gã có vóc dáng như thế này. Robert rót một ly rượu mạnh từ chiếc chai đặt trên bàn và đẩy chai về phía kẻ kia. Hắn lắc đầu. “Không uống rượu.” “Anh là John Crosser?” Robert không biết phải bắt đầu từ đâu. “Đôi khi.” “Trông anh không như tôi chờ đợi, ông anh.” Gã uống hết và rót đầy ly khác. “Nếu anh nghi ngờ tôi không làm được việc thì trả tiền tàu xe, tôi sẽ biến liền.” Có gì đó trong cách hắn nóilàm Robert lạnh sống lưng. Bất chấp diện mạo đó, hắn là một kẻ gian xảo, cứng rắn và nguy hiểm. “Tôi phải biết chắc anh là người đó. Cash đã kể với tôi về anh. Hắn nói có thể tin cậy anh.” “Sao Cash không làm?” “Tôi không biết. Tôi đã trả cho hắn nửa số tiền khi thuê. Hắn phải quay lại lấy nốt khi xong việc. Nhưng hắn không quay lại.” “Dễ hiểu,” Grosser lanh tanh! “Cash không thể làm xong việc đó.” “Hắn để lại cho tôi một đống lộn xộn,” Robert càu nhàu. “Ngửa bài ra đi, thưa ngài. Tôi chẳng rỗi rãi cả ngày ở đây đâu.” “Tên người đàn ông là Mason Mahaffey, hắn sẽ ở trạm mua bán gia súc cách đây hai mươi dặm về phía Nam.” “Bao nhiêu?” “Một trăm đô.” “Hai trăm.” Robert nhìn hắn chằm chằm, môi mím chặt. Im lặng kéo căng giữa bốn bức tường, và rồi tấm ván kêu cọt kẹt khi Robert chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia. Cuối cùng gã gật đầu. “Còn một phụ nữ nữa. Có vấn đề gì với anh không?” “Phụ nữ là năm trăm, trả trước toàn bộ.” Robert gật đầu, nhẹ nhõm. “Nhiều khả năng cô ta sẽ đến thành phố vào ngày mai hoặc ngày kia. Tôi sẽ chỉ cô ta cho anh. Làm sao cho giống tai nạn ấy nhé, ông anh. Người ta có thể khó chịu với một việc như thế.” “Đừng có bảo tôi thế nào, khi nào, ở đâu làm việc của mình, thưa ngài. Việc của anh kết thúc khi đưa tên và tiền.” “Tên cô ta là Victoria McKenna.” “Tôi đã nghe về cô ta.” “Có ảnh hưởng gì không?” “Việc là việc.” Robert mở va li lấy một chiếc túi. “Đây là một nửa cho Mahaffey. Tôi sẽ chờ trong quán rượu với phần còn lại. “Trả hết.” Crosser lấy cây tăm ra khỏi miệng và nhổ về phía ống nhổ nhưng trượt. Robert lưỡng lự, rồi đưa nốt số tiền còn lại. “Anh sẽ quay lại báo nếu xong việc chứ?” “Anh sẽ nghe về chuyện đó.” Khi hắn bỏ đi, Robert dùng khăn tay lau trán. Phòng không ấm nhưng gã đang đổ mồ hôi. Mahaffey chết sớm ngày nào thì phiền phức của gã sẽ bớt một nửa ngày đó. “Anh không nghĩ là anh nên kể cho em nghe anh định làm gì sao?” Robert xoay ngoắt người lại, mặt gã nhăn nhó và hoảng hốt. Cánh cửa thông với phòng khách đang mở, một cô gái tóc vàng mảnh dẻ xuất hiện. Phần thân trên của cô ta để trần, tóc rối tung quanh mặt. Cô ta vươn vai như một chú mèo lười, phô ra bộ ngực rắn chắc. Robert hít một hơi run rẩy. Chúa ơi, cô ta đẹp quá! Gã chẳng bao giờ mơ sẽ tìm được tạo vật đẹp đẽ, đầy nhục cảm như thế tại vùng đất hoang tàn này. Vậy mà gã đã tìm thấy. Cô ta bước vào phòng. Miệng bĩu ghê tởm bãi nước trên sàn gần ống nhổ. Cô ta bước tránh xa khỏi đó và tới đứng cạnh Robert. Tay cô ta vuốt ve lưng Robert, rồi lấy cái ly từ tay gã và uống hết phần còn lại. “Anh biết em phải nghỉ ngơi, Robert. Anh là người tình tham lam lắm,” cô ta nhẹ nhàng. Robert mỉm cười. Chẳng có gì quan trọng ngoại trừ sự tán đồng của Juney. Việc đã như vậy kể từ đêm đầu tiên cô ta tới bên hắn trong quán rượu và giới thiệu mình là LaJune Buchanan. Sức hút không thể cưỡng lại đã đưa họ đến với nhau từ đêm hôm ấy cho đến nay. Robert đã kể cho Juney về London, cuộc sống của gã ở đó, và cô nàng say sưa lắng nghe. “Anh đang cố kiếm đủ tiền để chúng ta rời đây đến Anh Quốc, Juney.” “Em biết anh đang gặp rắc rối, Robert,” Juney nói và vòng tay quanh eo Robert. “Nhưng giờ anh không cô đơn nữa. Anh có em, và em sẽ làm bất cứ điều gì cầnthiết để đưa chúng ta rời khỏi đây và bắt đầu sống theo cách chúng ta thích.” “Juney! Anh rất mừng khi nghe em nói vậy. Thật khủng khiếp khi cứ phải giữ kín trong đầu mọi thứ. Đó là câu chuyện dài, anh sẽ phải kể từ đầu.” “Chúng mình có nhiều thời gian mà.” Juney vòng hai tay sau cổ gã và duỗi người khêu gợi. “Quay về giường đi, Robert, và kể em nghe. Em sẽ giúp được anh đấy, rồi anh sẽ thấy.”
Sau vụ xung đột với Clay là những ngày dài đằng đẵng nhất và khốn khổ nhất Victoria từng trải qua. Suốt những đêm dài cô nhớ lại từng lời cô và Mason đã nói với nhau. Hết lần này đến lần khác cô tự hỏi làm sao cô lại cho phép mình tin là hắn yêu cô. Làm sao cô lại để mình bị sỉ nhục đến thế này? Cô quần quật cả ngày, cố làm mình mệt rũ để đêm có thể ngủ. Cô dọn tro bếp, cọ rửa, lau chùi, giặt giũ, là ủi. Buổi sáng đã dài, nhưng buổi chiều còn dài hơn, và đến tối cô quá căng thẳng đến mức muốn ngã vật ra. Chỉ có sức mạnh ý chí và quyết tâm mới buộc cô thi thoảng mỉm cười, nói năng dễ chịu khi cần trả lời, và nuốt từng mẩu thức ăn trong đĩa của mình. Chưa bao giờ cô thể hiện ra ngoài nỗi khiếp hãi đã dâng lên đến cổ mỗi lần nghĩ tới việc Mason về trang trại. Và không phút giây nào cô để Clay thấy rằng cậu ta đã xé toạc thế giới của cô. Nellie chìm đắm trong tình yêu với Sage đến nỗi chẳng chú ý đến những quầng thâm xuất hiện dưới mắt Victoria, dấutích của những đêm không ngủ và những ngày làm việc kiệt sức. Càng ngày Victoria càng thấy rõ moi viêc, khi cô nhớ rằng Mason không hề nói yêu cô, rằng kế hoạch của hắn là lấy cô để đảm bảo quyền sở hữu trang trại. Kết quả vụ kiện của cô sẽ vô hiệu nếu họ lấy nhau. Victoria tuyệt vọng cố không để con tim lấn át lý trí và cân nhắc các lựa chọn của mình. Cô có thể ở lại, biết rằng mình chỉ là một chướng ngại vật Mason cần vượt qua để có thứ hắn muốn. Hoặc cô có thể đi tìm nơi xây dựng cuộc đời mình như cha cô đã làm. Không khó để quyết định bởi nó đã quanh quẩn trong tâm trí cô kể từ hôm Sage tới ăn tối. Thời tiết đã chuyển sang rét buốt. Có gì đó cực kỳ điên rồ về những cơn gió lạnh của Wyoming, sự nhẫn tâm và sửng sốt về độ tàn bạo của nó. Nó quất vào Victoria khi cô băng qua sân, táp vào người cô bằng những luồng gió mạnh. Bất cứ lúc nào cô nghếch đầu lên, gió sẽ táp mặt cô, ép không khí khỏi phổi. Cô chạy mấy bước cuối cùng tới cửa nhà bác Ruby. “Ôi tròi! Gió kinh không chứ? Bác vừa bảo ông Stonewall là chả có gì ngoài một hàng rào kẽm gai giữa chúng ta và Bắc Cực, và nó sắp đổ rồi. Vào đây đi, Victory, để bác đóng cửa. Bác đảm bảo ông Stonewall sẽ rất mừng khi gặp cháu đấy. Bác nghĩ ông ấy chán bác bầu bạn rồi. Ông ấy cứ muốn qua nhà tập thể chơi bài cơ, vì gió máy thế này thì chúng nó chả làm được gì cả, nhưng bác bảo ông ấy không được đi, và đừng cố cãi. Còn lâu bác mới để chồng bác bị viêm phổi.” “Hừ! Đàn ông mà không được quyết định trong nhà của chính mình chứ!” Nghỉ ngơi và sự chăm sóc của bà Ruby đã tạo ra điều kỳ diệu cho ông Stonewall. Ông sút cân nhưng đã khỏe, thậm chí giọng cũng to hơn. “Bà ấy cứ nhặng xị và đi lại cả ngày đấy, Victory. Không để bác nhấc một ngón tay! Bác đang trở nên yếu nhớt rồi!” “Anh không có sức nhấc một ngón tay, anh yêu. Nhớ bao nhiêu lần anh chăm sóc em không? Thế đấy, giờ em chăm sóc anh dù anh có thích hay không!” Bà Ruby hôn lên đỉnh đầu ông. “Giờ thì im nào và thưởng thức chuyến viếng thăm của Victory. Em sẽ pha cho anh cốc cà phê ngon. Nếu anh ngoan thì em sẽ cho ít uýt-ky vào đấy.” “Bác nghĩ tầm này thì đàn gia súc đã đến điểm bán rồi,” ông Stonewall nói khi Victoria ngồi xuống và hơ tay trên lửa. “Chuyến này lớn đấy. Có khi là chuyến lớn nhất của mình. Tài chính trại MM sẽ dư dả trong mấy năm tới.” “Vâng, cháu cho là vậy.” Chẳng có chút nhiệt tình nào trong giọng cô. “Cháu qua để báo hai bác một việc, chắc cháu nói thẳng luôn. Cháu sẽ chuyển vào thành phố.” Căn phòng lại lạnh như băng, như thể gió đã đẩy cửa mở. Luồng khổng khí giá buốt tưởng như quét đầy phòng. Bà Ruby đi tới cạnh ông Stonewall rồi đặt tay lên vai ông. “Bác tưởng cháu gần như đã chấp nhận Mason rồi,” ông Stonewall từ tốn nói. “Chấp nhận ư? Trang trại hoặc là của anh ta hoặc là của cháu, bác Stonewall. Và có vẻ nó sẽ thuộc về anh ta. Ngài Schoeller nói cháu có rất ít cơ hội. Lần đến thành phố vừa rồi cháu đã đến một cửa hàng ăn mới mở, cháu chắc chị chủ sẽ thuê cháu. Chị ấy nói trên gác ở được. Cháu muốn hai bác là những người đầu tiên biết rằng cháu sẽ đi. Nellie sẽ trông nom đồ đạc cho cháu. Khi mùa xuân đến và mọi việc đã ổn định thì cháu sẽ cử người đến lấy.” Cô cảm thấy mình như đang mơ khi ngồi đó, bình tĩnh nói về việc rời bỏ nơi mình đã sinh ra, nơi mình định sống hết cuộc đời. “Mason không muốn cháu đi đâu, Victory.” Trông bà Ruby như sắp khóc. “Mason không có quyền bảo cháu làm gì, bác Ruby. Hai bác sẽ có chỗ ở đây. Anh ta cần bác Stonewall.” Victoria cố nén nỗi cay đắng khi cất lời. “Bọn ta sẽ không ở lại mà không có cháu, Victory,” giọng ông Stonewall khàn khàn. “Tất nhiên là bác sẽ ở lại!” “Nhưng cháu không chắc di chúc của cha cháu vô hiệu. Đừng nhảy vào họng súng trừ phi chắc chắn.” Tay bà Ruby siết chặt vai ông Stonewall. “Cháu không ôm cây đợi thỏ đâu, bác Ruby. Ngài Schoeller đã nói giấy tờ của Mason có vẻ hợp lệ, rồi còn việc thế chấp nữa. Bác cháu mình đều biết cha cháu đã trả hết, nhưng nếu không có chứng nhận đã trả hết nợ thì với chỗ giấy tờ Mason đang cầm trong tay, anh tavẫn có quyền ở đây bất kể di chúc của cha cháu hợp pháp hay không.” “Mason sẽ không đứng im nhìn cháu chuyển vào thành phố đâu. Cậu ấy đã bảo các bác là cháu sẽ ở đây. Bác đã nghĩ vậy nghĩa là có thể hai đứa sẽ lấy nhau.” Victoria đứng dậy. “Bác nghĩ sai rồi, bác Ruby. Cháu rất tự trọng và không thể kết hôn chỉ để giữ mái nhà trên đầu.” “Này, đấy có phải là mái nhà vớ vẩn nào đâu, Victory. Đấy là nhà cháu. Cháu không thích cậu ấy à? Bác với bác Stonewall khá thích cậu ấy. Trước giờ cậu ấy luôn tốt và lễ phép với bọn ta.” Nỗi đau cứa sâu vào lòng Victoria. “Hẳn nhiên rồi! Anh ta cần các bác mà. Các bác là bảo hiểm của anh ta. Anh ta sẽ không tồn tại được trong thung lũng này đến một tuần nếu không nhờ bác cháu mình.” Mắt cô hừng hực lửa giận. “Ngồi xuống đi cháu,” ông Stonewall điềm tĩnh. “Chúng ta không nên vội vàng và làm việc gì hấp tấp. Mason nghĩ mấy thằng bắn cháu được một kẻ nào đó cử đi - rất có khả năng là những kẻ cướp đất.” “Không cần phải bắn cháu một khi họ tìm ra rằng đây không còn là đất của cháu nữa,” Victoria chua chát nói khi cô ngồi xuống. “Cháu vẫn không tin. Chúng ta đã ở đây rất lâu, sao tự nhiên lại xảy ra đúng lúc này? Cháu chỉ nghĩ chúng định cướp tiền thôi.” “Khi Mason về tất cả chúng ta sẽ bàn bạc kỹ.” Victoria lại đứng lên. “Bác và Mason có thể bàn bạc, nhưng cháu sẽ không ở đây.” “Ý cháu là sao? Cháu không định đi ngay bây giờ đấy chứ?” “Đó chính là việc cháu sẽ làm, bác Ruby.” “Nhưng cháu không được!” Những giọt nước mắt lăn xuống gò má phúng phình của bà Ruby. “Bác đừng dùng nước mắt giữ cháu, bác Ruby Perry!” Victoria nói. Nước mắt dâng lên rất nhanh trong chính mắt cô và cô phải làm gì đó để ngăn chúng tuôn trào. Có tiếng gõ bồm bộp trên cửa. Bà Ruby dùng tạp dề lau mắt và tới mở cửa. Victoria quay lưng về phía ngọn lửa, chớp chớp, xua đi những giọt nước mắt của mình. “Cậu muốn gì hả Ike?” “Cô gái ở nhà chính nói tiểu thư Victory ở đây.” “Vào đi. Chẳng có lý gì mà lại tụ tập hết ngoài này.” Thỉnh thoảng Victoria vẫn trông thấy Ike khi anh ta cần một ăn bữa, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc. Lúc này cô nhìn anh ta và quyết định rằng cô không thích những gì mình thấy. Bộ râu mấy ngày chưa cạo rậm rì trên mặt anh ta, áo khoác tả tơi, bẩn thỉu. Nhưng nụ cười dâm dật mới là thứ cô không ưa nhất. “Có thư cho cô, cô à. Người ta bảo tôi đưa nó tận tay cô.” Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì nhưngkhông định đưa nó cho cô. “Ông sao rồi, Stonewall? Nghe nói ông bị đánh đểu tí.” “Tôi ổn cả, Ike. Cậu thì sao?” “Tôi tính cưỡi ngựa đi tiếp thôi. Nhưng phải giao lá thư này đã.” Hắn nhăn nhở với Victoria. Cô đi tới và giơ tay ra. Hắn giữ lá thư áp chặt vào ngực, cô với tay giận dữ giật nó khỏi tay hắn. “Cảm ơn anh vì đã chuyển thư,” cô kiên quyết và quay lại chỗ lò sưởi. Biết hắn đang nhìn mình nên cô nhét lá thư vào túi mà không nhìn nó. Bà Ruby mở cửa. “Lấy ít thức ăn trong nhà bếp nếu cậu muốn ở lại một thời gian trước khi đi tiếp.” “Cám ơn. Lâu quá rồi. Chào ông Stonewall, chào cô.” Hắn đặt tay lên vành mũ. “Và bà nữa, Ruby.” Giọng điệu hắn thật xấc láo. Hắn bước ra ngoài và bà Ruby đóng sầm cửa lại. “Đồ chó chết!” Ông Stonewall chửi thề. “Nào, nào,” bà Ruby nhẹ nhàng nói. “Hắn không đáng để mình bận tâm, anh yêu.” Victoria lấy thư khỏi túi và đọc hàng chữ tên mình được viết bằng nét bay bướm nhỏ: Cô Victoria McKenna. Cô rà ngón tay theo đường gấp phong bì, tách dấu niêm phong, lôi ra một tờ giấy rồi đọc lá thư ngắn ngủi. Mặt cô trắng bệch. Cô đọc lại cho tới khi mắt không còn nhìn được từ ngữ trên giấy nữa. “Không thể nào...” cô lẩm bẩm. “Victory, cái gì đấy?” Giọng bà Ruby nghe lạ lẫm và xa xôi quá. Victoria từ từ ngước đầu lên, khuôn mặt cứng đơ vì sốc. “Robert đang ở thành phố South Pass. Anh ta muốn nói chuyện với cháu về gã đàn ông khẳng định đã mua trang trại. Anh ta nói gã là một tên trộm, một kẻ lừa đảo. Anh ta nói cháu không được cho ai hay là anh ta đang ở trong thành phố, bởi cháu và anh ta sẽ gặp nguy hiểm.” Cô ấn nắm tay vào miệng. “Ôi...” Cô thốt lên một tiếng kêu thống thiết rồi thả tay xuống. Tim cô đau không chịu nổi. Cô run lẩy bẩy, cả bên trong lẫn bên ngoài. Bà Ruby là người đầu tiên lên tiếng. “Cái quái gì thế!” “Cháu có chắc là thư của Robert không?” Ông Stonewall hỏi. “Có chứ ạ!” Victoria cay đắng nói. Giận dữ và sầu khổ đang xé tan tim cô. “Cháu nhận ra chữ viết tay của anh ta. Một đống hoa lá cành.” “Anh Stonewall! Thế có nghĩa là gì?” Giọng bà thoáng kinh hoàng. “Mason không... cậu ấy sẽ không...” Rất nhiều ý nghĩ chạy đua trong đầu Victoria. Mason đã cố tình làm cô yêu hắn; hắn đã quyến rũ cô, chiếm đoạt sự trong trắng nhằm trói buộc cô với hắn, để cô phải lấy hắn, rồi trang trại sẽ thuộc về hắn! Kể từ lúc những lời của Clay làm cô tỉnh khỏi thế giới mộngmơ, một giọng nói vẫn không ngừng lên tiếng, bảo cô rằng điều đó có thể không đúng, rằng có lẽ Mason yêu cô, chỉ là trùng hợp khi anh sẽ giành quyền kiểm soát trang trại khi họ lấy nhau mà thôi. “Cháu định làm gì?” Bà Ruby đến bên cạnh, vòng tay ôm eo Victoria. “Cháu sẽ đi gặp Robert. Anh ta bảo tới khách sạn, anh ta sẽ tìm cháu ở đó.” Victoria nhìn ngọn lửa chằm chằm, như thể hai mí mắt cô đã bị tê liệt. “Chúng cháu sẽ quyết định phải làm gì để đuổi Mason khỏi đây.” Chỉ ý nghĩ thôi cũng không thể tin được, thế nhưng những lời mang ý nghĩa vĩnh viễn làm cô hoảng sợ. “Ôi bác Ruby oi! Mọi thứ rối tung hết cả!” Nước mắt dâng lên cổ họng, bóp nghẹt lời cô. Cô túm chặt tay bác Ruby. “Đừng cho ai biết Robert ở đây. Sáng mai cháu sẽ vào thành phố, cháu sẽ mang theo ít hành lý. Cháu sẽ ở lại đó cho tới khi anh ta ra đi.” Nét mặt ông Stonewall đầy lo lắng. “Bác không muốn cháu đi một mình, Victory.” “Cháu sẽ không sao đâu, bác đừng lo. Bác nghĩ xem biết bao lần cháu vẫn đi đi về về thành phố một mình đó thôi.” “Mọi việc không giống như trước nữa. Đừng đi!” Giọng bà Ruby tràn ngập âu lo. “Cháu phải đi. Cháu mừng là Mason không có ở đây để ngăn cháu.” Đột nhiên từ đâu đó, Victoria dồn dược sức mạnh để nghĩ thông suốt. “Cháu chưa bao giờ đòi hỏi gì từ những người thỉnh thoảng vẫn dùng trang trại này như nơi ẩn náu, nhưng nếu Mason Mahaffey cố thực hiện mưu đồ chiếm đất và từ chối rời đi thì cháu sẽ sử dụng tất cả những người có thể hỗ trợ để đuổi anh ta khỏi đây!” Victoria nhìn hai người bạn của mình bằng đôi mắt đầy thù địch, để họ biết rằng họ không thể thay đổi suy nghĩ của cô. Cô khóa chặt cảm xúc, ép mình phải lạnh lùng, cho họ thấy nỗi đau sâu đậm của cô. Họ hẳn phải mù mới không nhận ra ánh mắt cô đã dõi theo Mason suốt tháng qua, và cô đã rạng rỡ ra sao khi anh ở gần. Nhưng giờ đây giấc mơ cưới anh đã không còn. Cô lại cô đơn, một lần nữa. Với lá thư gấp gọn và nhét sâu vào túi, Victoria phủ khăn choàng qua đầu, quấn quanh vai. Gió giật cửa khỏi tay khi cô mở nó, và cô nheo mắt chống lại luồng hơi băng giá. Gió rền rĩ qua hàng cây, cành lá cót két trong cái lạnh. Victoria cúi đầu và nhanh chóng băng qua sân vào nhà chính. Ruby nhìn theo cô với đôi mắt đẫm lệ, và khi thấy Victoria đã vào trong nhà, bà mặc chiếc áo lông cừu cũ của ông Stonewall rồi đi ra ngoài tìm Sage.
Mới tảng sáng Sage đánh cỗ xe độc mã tới cửa sau, buộc dây cương vào hàng rào rồi bước vào nhà. Nellie chờ trong bếp, ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa trong chiếc áo khoác to sụ và mấy tấm chăn phủ gối. Sage mỉm cười. Anh không thể nén được nụ cười mỗi khi nhìn Nellie. “Sẵn sàng chưa?” Cô gật đầu, nhưng nét mặt lo lắng. “Chị ấy sẽ không thích khi biết chúng ta đi cùng đâu, anh Sage.” “Có lẽ. Nhưng đấy là cách duy nhất cô ấy chấp nhận có người đi cùng. Cô Ruby sẽ vào trông Dora ngay khi chúng ta đi.” Họ nghe tiếng cửa phòng Victoria đóng lại, rồi tiếng bước chân cô đi trên hành lang. Tim Nellie bắt đầu loạn nhịp vì lo sợ, và khi Victoria xuất hiện nơi ngưỡng cửa, nhìn họ bằng cặp mắt bối rối, nghiêm nghị thì Nellie thấy mất tinh thần và lả cả người. “Bác Ruby nói cô định vào thành phố.” Sage nói một cách trơn tru. “Nellie và tôi muốn đi cùng cô.” Tim Victoria đập nhanh dù nặng như chì. “Bác Ruby không có quyền cho anh biết tôi sắp đi.” “Bác ấy làm thế vì Nellie và tôi. Bác ấy biết chúng tôi muốn đi cùng.” “Nellie sẽ không đi đâu hết!” Giọng Clay vang lên từ sau lưng Victoria. Cậu ta xô cô thô bạo trên đường lao vào bếp, đối diện Sage. “Nellie sẽ không đi đâu hết,” cậu ta nhắc lại. “Anh Clay, em xin anh!” Nellie nài nỉ. Cơn giận của Clay đã khiến cậu không nghe thấy giọng em gái. “Tôi biết trò của các người! Nellie sẽ không đi đâu hết cho tới khi nào anh Mason quay về và nói là nó được đi.” Nellie bắt đầu lên tiếng nhưng cái nhìn của Sage khiến cô im lặng. Anh cầm áo khoác và giơ nó cho cô xỏ vào. “Vào ngồi trong xe đi.” “Nghĩ xem em đang làm gì, Nellie! Cô ta vào hùa với hắn để đưa em đi đấy. Em ở lại đây, ngay!” Clay tiến tới chỗ Nellie. Sage đẩy Nellie cùng Victoria ra cửa, đoạn đứng chắn ngang đó. Ngay khi anh nghe tiếng cửa đóng sau lưng hai người, anh chộp phần trước áo Clay và lắc cậu ta. “Tôi phải kiên nhẫn chịu đựng vì cậu là anh trai Nellie, nhưng tôi đã chán ngấy đám từ ngữ huênh hoang hờn dỗi của cậu rồi.” Anh vừa dứt lời thì Clay tung cú đấm. Cú đánh sượt qua má, và Sage dùng bàn tay to lớn túm chặt cổ tay Clay. “Hãy nghĩ mình may mắn vì là anh Nellie, không thì tôi đã bẻ gãy tay cậu rồi.” Anh đẩy Clay đang loạng choạng dựa vào bàn. “Tôi cho cậu biết: hãy tránh ra, nếu không cậu sẽ bắt đầu một việc mà cậu không thể đối phó.” Sage nhặt mấy tấm chăn, đứng yên một phút, ánh mắt thách thức Clay dám đi theo. “Giận dữ là một điều hay, cậu nhóc, nhưng nó có thể khiến cậu bị giết đấy. Điều đầu tiền cậu cần học là lui lại, cân nhắc tình huống, và suy nghĩ. Điều đó tạo nên sự khác biệt giữa con người và thú vật.” “Anh Mason sẽ giết mày!” Sage nhún vai. “Rồi ta sẽ thấy!” “Tao sẽ đi gặp anh ấy, bảo rằng mày đã trốn đi với Nellie, nên nếu mày định ngăn tao thì hãy làm đi.” “Tôi đã nghĩ cậu sẽ làm thế, nhưng việc gì phải nói với tôi? Hãy học cách giữ kín ý nghĩ, nhóc.” Anh quay người rời bước, đoạn nói với qua vai. “Cứ làm việc cậu muốn.” Victoria ngồi cạnh Nellie trong cỗ xe, cố ngăn nỗi đau tuôn trào. Cả đêm dài cô đã cố mường tượng cuộc gặp Robert. Hết sức cố gắng với thực tế cô không nhớ được nét nào trên mặt Robert. Cô đã vật lộn với câu hỏi tại sao anh ta lại ở đây. Dường như có gì đó không hợp lý. Nếu anh ta không bán trang trại cho Mason thì làm sao biết Mason đang ở trang trại MM chứ? Điều duy nhất cô có thể làm là vào thành phố để tìm cho ra. Cô mụ mị ngước đầu khi Sage tung mấy tấm chăn qua lòng họ rồi ém chúng quanh chân. Cô mừng vì Sage và Nellie đi cùng. Victoria nghĩ đến mà sợ hành trình dài lạnh lẽo, một thân một mình đến thành phố. Phuộc xe oằn lại bởi trọng lượng của Sage khi ngồi xuống cạnh Nellie. Anh búng cương và họ di chuyển. Từ chỗ quan sát cạnh cửa sổ nhà mình, bà Ruby hít một hơi nhẹ nhõm và báo cho ông Stonewall. “Chúng đi rồi. Sage sẽ trông nom con bé. Em mừng vì chúng ta đã bảo cậu ấy, dù Victory hẳn là cáu còn hơn ong bắp cày.”