Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 85
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
uốt Mâm Xôi cúi xuống và gầm gừ trên mặt của Chân Chim. “Cậu thà gia nhập với những chiến binh đã khuất còn hơn là cứu những mèo còn sống ư?”. Chân Sóc cảm thấy sự phản kháng trong cơ thể Chân Chim nhưng Vuốt Mâm Xôi tiếp tục. “Hiện tại bộ tộc của cậu cần cậu hơn bao giờ hết! Sử dụng cái đầu của mình và nghe theo lệnh của Sao Lửa đi! Chân Sóc, giờ thì em rút móng vuốt ra khỏi cậu ta được rồi”.
Cô thả ra một cách thận trọng, một nửa nghĩ rằng Chân Chim sẽ phóng vào lùm cây thêm một lần nữa, nhưng lính nhỏ bộ tộc Gió chỉ đứng lên và rũ mình.
Phía sau họ, con quái vật hủy diệt đã tấn công những nạn nhân của nó. Những mảnh vụn sắc bắn vào trong không khí, Chân Sóc cảm thấy đau rát khi một mảnh vỏ cây nhỏ đâm vào sườn cô.
“Lúc này!” Sao Lửa ngao lên. Bầy mèo nhảy về phía trước khi con quái vật xén một cành từ cây du, làm nó rơi xuống trên nền rừng, nơi bầy mèo đã đứng một nhịp tim đập trước đó.
Sao Lửa dừng lại khi họ đến bụi mâm xôi. “Bão Cát, dẫn Chân Lá và phần còn lại của đội tuần tra của em đưa mèo con và các nữ miu ra ngoài, ông ra lệnh. “Lông Chuột, dẫn Tai Rách, Chân Chim và đội tuần tra của bà tìm các mèo già”.
Chân Sóc toan bước theo mẹ, nhưng Sao Lửa đã gọi cô lại. “Chân Sóc, bố cần con ở đây!” ông truyền lệnh. “Vuốt Gai, anh sẽ giúp các lính nhỏ ra ngoài. Các chiến binh bộ tộc Sông, làm ơn hãy đi với anh ấy”. Bàn Chân Sương gật đầu rồi phóng theo các mèo bộ tộc Sấm. “Da Bụi, chờ ở lối vào và chắc chắn rằng tất cả mọi mèo đều trốn thoát. Đừng để bất kì mèo nào chặn đường”.
“Còn tôi thì sao?” Ria Độc Nhất hỏi khi những mèo khác rời đi.
“Tôi sẽ sớm giao cho ông thôi”, Sao Lửa hứa. Ông quay sang Da Hung mèo đang xé mặt đất bằng những chiếc vuốt dài, cong của mình. “Cô biết phần này của khu rừng tốt hơn chúng tôi. Chúng ta không thể quay lại con đường chúng ta đã đến. Lối này ra khỏi đây nhanh nhất vậy?”.
“Lối đó!” Da Hung lập tức trả lời, gật đầu. “Nếu chúng ta nhanh chóng, chúng ta sẽ đến đó trước bọn quái vật và con đường đó sẽ đưa chúng ta đến đường hầm phía dưới đường Sấm Rền.
Sao Lửa quay lại phía Ria Độc Nhất và Sao Cao. “Hai mèo phải bảo vệ lối thoát cho chúng ta”, ông meo. Đó là nhiệm vụ ít nguy hiểm nhất, và Chân Sóc đoán rằng cha cô đang cố gắng bảo vệ mạng sống cuối cùng của tộc trưởng bộ tộc Gió.
Sao Lửa nhìn Vuốt Mâm Xôi và Chân Sóc. “Hai mèo, hãy để Da Hung dẫn các mèo vào khu trại. Cô ấy sẽ biết được hang nào với hang nào. Đảm bảo rằng không còn mèo nào sót lại bên trong trại. Nếu các mèo nghe thấy ta ngao lên, lập tức ra khỏi đó. Điều đó có nghĩa là bọn quái vật đã động đến bụi mâm xôi”.
Vuốt Mâm Xôi ấn mõm vào tai Chân Sóc. “Em có ổn với chuyện này không?”.
“Tất nhiên rồi! Anh làm gì với em – một mèo con chưa từng rời khỏi nhà trẻ vậy?” Chân Sóc phẫn nộ quay đi. Anh chớp mắt nhìn cô, đôi mắt lấp lánh bởi sự quan tâm, và cô giật mình nhận ra anh chỉ lo lắng cho cô thôi. “Em ổn”, cô hứa. “Em cảm thấy đây giống một trận chiến, và em cần phải chiến đấu vì khu rừng ngay cả khi chúng ta không giành phần thắng. Chúng ta không thể để Da Hung thất vọng được”.
Cô xoay người xung quanh rồi chạy về lối vào khu trại. Da Hung đã luồn qua đường hầm gai dẫn vào trong. Khi Chân Sóc theo sau cô vào trảng trống, mùi hôi thối kinh khủng gần như khiến cô chết đứng trên đường. Những bộ lông xuất hiện ở mọi nơi khi bầy mèo bộ tộc Sấm kẹt trong đám sương mù. Những tiếng ngao khiếp sợ xé trong không trung khi các nữ miu gọi con của họ, còn các chiến binh rít lên những hiệu lệnh.
Trong cơn hỗn loạn, các chiến binh mới đến bằng cách nào đó đã giữ được bình tĩnh: Chân Sóc phát hiện ra Đuôi Nai và Tai Rách che chắn cho một nhóm mèo già bộ tộc Bóng Tối đễ dẫn họ qua trảng trống; ở phía xa, Chân Lá kêu gọi Mũi Ướt, cựu mèo lang y bộ tộc Bóng Tối về phía lối vào trại.
Bộ lông trắng của Sao Đen nổi bật giữa các bóng hình. Một lính nhỏ màu xám đứng bên cạnh ông, bộ lông của cậu ta dựng ngược. “Đừng sợ!” Tộc trưởng tộc Bóng Tối gầm gừ, thúc chân vào lính nhỏ. “Ta sẽ không để cậu chết đâu”.
Đột nhiên một nhóc mèo thét lên từ phía cuối trảng trống. Sao Đen quay lại nhìn, Chân Sóc nhìn theo ánh mắt của ông. Mèo con có bộ lông nâu sẫm nằm áp mình xuống mặt đất với đôi mắt nhắm chặt.
Sao Đen trừng mắt nhìn Chân Sóc. “Đừng có đứng đó! Đưa Chân Khói ra khỏi đây trong khi ta đến với đứa trẻ đó!” Ông đẩy lính nhỏ về phía cô rồi bước về phía mèo con.
Chân Khói nhìn chằm chằm vào cô, quá sửng sốt để nói chuyện hoặc di chuyển. Không có thời gian để chính thức giới thiệu. Chân Sóc dùng răng túm lấy gáy rồi bắt đầu lôi cậu ta trên mặt đất. Cô đẩy cậu ta vào trong đường hầm rồi nhìn quét xung quanh trảng trống. Sao Đen đã túm được nhóc mèo và lao về phía cô. Ngay lập tức Chân Sóc tránh sang một bên để tộc trưởng tộc Bóng Tối chui qua.
Cô vội chạy về phía những bụi cây xung quanh nhà trẻ, thò đầu vào bên trong. Nhìn trong bóng tối, cô nếm không khí và lắng nghe tiếng meo lẫn trong tiếng gầm thét của bọn quái vật. Cái ổ trống không.
“Mọi mèo ra ngoài rồi à?” Cánh Bướm Đêm đứng bên cạnh cô, bộ lông dựng lên tua tủa.
Khi Chân Sóc gật đầu, cô nghe thấy tiếng Sương Diều Hâu gọi một trong những mèo đồng tộc của anh. “Chúng ta đã làm đủ rồi. Giờ thì ra khỏi đây, trước khi khu trại bị phá hủy!”.
“Chúng ta sẽ ở lại cho đến khi mọi mèo đã ra ngoài!” Bàn Chân Sương phản đối ngay lập tức, tiếng ngao của bà làm Sương Diều Hâu bị đóng băng trong sự bất ngờ.
“Đừng hành động như thể anh là mèo lãnh đạo!” Cánh Bướm Đêm rít lên giận dữ với anh trai mình.
“Có thể không phải là bây giờ”, Sương Diều Hâu miệt thị trở lại. “Nhưng sẽ là một ngày nào đó!”.
Chân Sóc cảm thấy một cơn lạnh làm cô rùng mình, nhưng không có thời gian để suy nghĩ về việc đó. Một nữ miu bộ tộc Bóng Tối màu nâu đang vật lộn để đưa những đưa con băng qua trảng trống. Cô thả một đứa xuống rồi hăm hở quay trở lại để lấy đứa khác. Chân Sóc chạy qua.
“Tôi sẽ lấy đứa này!” cô thở, dùng răng nhặt đứa nhỏ lên.
Nữ miu lóe lên một cái nhìn biết ơn, và họ cùng nhau tiến về lối vào. Da Bụi đang chờ ở bên ngoài. Chân Sóc đẩy đứa nhỏ về phía ông rồi chạy trở lại xuống đường hầm.
Khu trại nhanh chóng trống trơn, và tiếng gầm thét điếc tai của những con quái vật ngay bên cạnh. Đảm bảo rằng không còn mèo nào sót lại bên trong trại. Mệnh lệnh của Sao Lửa vang lên bên tai cô. Cô sục sạo trong các góc tường khuất, sợ rằng bất cứ lúc nào con quái vật cũng có thể đâm qua, nhưng chỉ còn Vuốt Mâm Xôi, Da Hung và Cánh Bướm Đêm còn ở lại trong trảng trống.
“Cánh Bướm Đêm, ra ngoài và giúp Chân Lá kiểm tra những vết thương”, Vuốt Mâm Xôi rít lên. “Chúng tôi sẽ kiểm tra khu trại trong mớ lộn xộn này”.
Cánh Bướm Đêm đi về phía đường hầm. “Nhanh lên!” cô gọi qua vai.
Cây bị lật và đổ xuống xung quanh khu trại, những cành cây rơi xuống như xương khô. Nhưng Chân Sóc không nghe thấy tín hiệu gì từ cha cô, thế nên cô giả thuyết là nó an toàn để ở lại.
“Mọi mèo ra hết chưa?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.
“Chúng ta cần phải kiểm tra những chiếc hang thêm một lần nữa cho chắc chắn”, Da Hung hổn hển.
“Em đã kiểm tra nhà trẻ rồi”, Chân Sóc meo. “Nó trống không”.
“Hoa Anh Túc và lũ con đã ra ngoài rồi sao?”.
“Em đã giúp một nữ miu và con của cô ấy đến đường hầm”, Chân Sóc nói với cô.
Vuốt Mâm Xôi búng đuôi. “Em sẽ kiểm tra hang chiến binh”. Anh liếc nhìn Da Hung. “Chị sẽ kiểm tra hang lính nhỏ”.
“Còn trảng trống lang y thì sao?” Chân Sóc kêu lên với Da Hung.
“Mây Còi đã đi rồi”.
“Nhưng còn mèo nào bị ốm ở đó không?” Chân Sóc hỏi.
Da Hung chớp mắt. “Tôi không biết”. Cô thừa nhận.
“Em sẽ kiểm tra”, Chân Sóc hứa. “Lối vào ở đâu?”.
“Đằng kia!” Da Hung chỉ đuôi về phía lùm gai bên cạnh hang chiến binh.
Chân Sóc lách mình qua đường hầm hẹp. Nó mở ra một cái hang lớn, được ẩn giấu khỏi khu trại và khu rừng bởi lớp nhánh cây sơn trà rậm rạp. Cái hang trống không, và cô lao mình trở lại khi cô nghe thấy tiếng ngao của cha cô.
“Ra ngoài! Bọn quái vật đã đến trại rồi!”.
Cô bắt đầu luồn qua đường hầm, nhưng những bụi mâm xôi bám vào lông cô. Cô quẫy đạp dữ dội và cảm thấy nhưng chiếc gai cắm vào sâu hơn. Một cái cây lạo xạo phía trên, những mảnh gỗ rơi rụng khi cái cây bắt đầu đổ. Với một cú va chạm khủng khiếp, cái cây đập vào mặt đất rất gần với bức tường khu trại khiến Chân Sóc cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Hoảng sợ, cô giãy giụa mạnh hơn, cố gắng kéo mình thoát khỏi. “Vuốt Mâm Xôi!” cô rít lên. “Cứu!” cô đoán cái cây sẽ đổ xuống đầu mình bất cứ lúc nào. Liệu cô có bị giết khi cố gắng cứu bộ tộc Bóng Tối mà không có cơ hội để thấy nhà mới của họ không?
Đột nhiên Chân Sóc cảm thấy một hàm răng chắc khỏe túm lấy gáy rồi kéo cô về phía trước. Những chiếc gai cào vào hông cô như những chiếc vuốt, nhưng cô không quan tâm. Cô dùng chân đáp xuống. Vuốt Mâm Xôi nhìn chằm chằm vào cô, hai bên sườn anh phập phồng.
“Cảm ơn anh!” cô thở. Cô ấn mõm về phía anh, nhưng họ vẫn chưa an toàn. Một cái cây khác lạo xạo trên cao, Chân Sóc nhìn lên và nhìn thấy một cái bóng chậm rãi tiến về khu trại. Một cây ngô đồng ngả về phía họ, những nhánh cây của nó cắt ngang bầu trời khi nó bắt đầu bị lật đổ.
“Da Hung đâu?” cô kêu lên.
“Tôi bảo chị ấy đi rồi”, Vuốt Mâm Xôi meo. “Mọi mèo đều đã đi trừ chúng ta. Ra khỏi đây thôi!”.
Hai mèo lao về phía lối vào trại, gần như đâm sầm vào Da Bụi đang chờ ở phía bên ngoài.
“Các mèo là những mèo cuối cùng”, ông ngao lên. “Đi thôi!”.
Liếc nhìn qua vai, Chân Sóc nhìn thấy đám ngô đồng đổ sập xuống khu trại, nghiền nát tất cả những thứ bên dưới nhành cây trĩu nặng của nó. Trại của một bộ tộc khác đã bị phá hủy. Ngôi nhà mà bộ tộc Bóng Tối sống không biết bao nhiêu mùa trăng đã mất.
Da Bụi dẫn họ đi qua khu rừng. Sao Cao và Ria Độc Nhất đang chờ đợi trên con đường, nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to kinh hoàng khi khu rừng ngã về phía họ. Sao Lửa, Chân Lá và Da Hung đang ở với họ.
“Nhanh lên!” Ria Độc Nhất thúc giục. “Những mèo khác đã hướng về đường Sấm Rền rồi!”.
“Bố nghĩ con đã không nghe lời cảnh báo của bố chứ!” Sao Lửa hổn hển.
“Con bị kẹt”, Chân Sóc không kịp thở giải thích.
“Chân Chim đâu?”, Vuốt Mâm Xôi hỏi, liếc nhìn xung quanh.
“Chạy về phía đường hầm”. Sao Lửa nhăn mặt khi một cây sồi khác đổ ầm xuống mặt đất gần đó.
“Tất cả nữ miu và mèo con đã ra ngoài rồi chứ?” Da Hung hỏi.
“Sao Đen có một đứa” Ria Độc Nhất trả lời. “Và có cả một bà mèo nâu với hai đứa trẻ… ”.
“Còn Hoa Anh Túc thì sao?”.
“Tôi tưởng Hoa Anh Túc màu nâu chứ!” Chân Sóc hổn hển.
“Hoa Anh Túc có lông mướp!” Giọng của Da Hung tăng phần hoảng loạn. “Bà ấy có ba đứa con, chứ không phải hai”.
Bầy mèo nhìn nhau hoảng hốt.
“Tôi nghĩ mọi mèo đã ra ngoài rồi chứ”, Da Bụi phun phì phì.
“Khu trại chắc chắn trống rỗng”, Chân Sóc hổn hển. “Họ phải chạy ra khỏi khu rừng đó!”.
Chân Sóc phẩy tai, lắng nghe tiếng meo của đám mèo con.
“Đằng kia!” Ria Độc Nhất kêu lên. Ông hướng mũi về một khoảng trống bởi quanh bởi những cây vỏ mỏng. Họ chạy qua, Chân Sóc trượt trên đám lá trơn trượt.
“Nhanh lên!” Sao Cao rít lên sau lưng cô. Cô cảm thấy Vuốt Mâm Xôi bên cạnh sườn cô. Khi cô vật lộn để giữ thăng bằng, một tiếng gãy nứt vang lên ở phía trên, một cái cây ập xuống nền rừng cách chỉ một cái đuôi giữa những mèo khác. Chân Sóc hổn hển rồi nhắm mắt lại.
“Em không sao chứ?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.
Chớp mắt, cô mở mắt ra rồi thấy cái cây nằm trước mặt họ. Chân Lá và những mèo khác đã thoát chưa? Cô lao về phía Sao Cao và chen vào chỗ cái cây vừa đổ với Vuốt Mâm Xôi bên cạnh cô.
“Họ ổn!” cô thở phào nhẹ nhõm. Da Hung và Chân Lá đang đứng trong trảng trống cùng với Hoa Anh Túc. Ria Độc Nhất đang cố gắng bắt kịp ba đứa con của bà, những mèo lao như tên bắn trong sự sợ hãi, những cái đuôi nhỏ nhắn của chúng dựng thẳng lên ở phía sau. Sao Lửa đang ở rìa trảng trống, quét mắt nhìn khu rừng để tìm lối thoát tốt nhất. Nhìn xuống phía dưới, Chân Sóc thấy Sao Cao lách mình qua những cành cây đổ, tập tễnh đến chỗ tộc trưởng tộc Sấm.
Qua những thân cây, Chân Sóc có thể nhìn thấy những con quái vật ở mọi phía, đều đặn tiến đến gần hơn. Đột nhiên cô nghe thấy một thanh âm ọp ẹp khủng khiếp quen thuộc. “Coi chừng!” cô rít lên.
Một cây bạch dương cổ thụ bị đốn ngã xuống trảng trống.
“Cứu bọn trẻ!” Chân Sóc ngao lên với Sao Lửa khi cái cây đổ bóng lên bộ lông màu cam của ông. Hoa Anh Túc nghe cô, ngoạm lấy một đứa trẻ; Da Hung túm lấy một đứa khác, và với Chân Lá và Sao Cao thật nhanh ở phía sau, họ lao ra khỏi con đường. Nhưng Ria Độc Nhất vẫn lao đến đứa trẻ cuối cùng và Chân Sóc hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cái cây đổ về phía ông.
Trái tim cô như ngừng đập khi khoảnh khắc kéo dài như một đời vậy. Sao Lửa chạy về phía trước, lao mình về phía hông của Ria Độc Nhất. Chân Sóc chỉ kịp nhìn chiến binh bộ tộc Gió bị đẩy, đứa trẻ an toàn nằm trong bộ hàm của ông, trước khi cái cây đổ ầm xuống.
“Sao Lửa! Không!” Chân Sóc trườn xuống từ thân cây rồi lao về phía cái cây đổ. Vuốt Mâm Xôi chạy theo cô, đổi hướng về phía một bóng dáng màu nâu lảo đảo ở rìa những cành cây.
“Được rồi!” anh kêu lên khi kéo chiến binh bộ tộc Gió và đứa trẻ ra khỏi chỗ họ bị vướng vào những cành cây.
Chân Lá bị vấp, loạng choạng từ phía bên dưới một cây non đã bảo vệ cô khi cái cây bị đổ. Nhưng không hề có dấu hiệu nào của Sao Lửa. Một Hai Chân hú lên, và một tiếng rên xé rách không trung.
“Ra khỏi đây thôi!” Vuốt Mâm Xôi rít lên.
“Em sẽ không đi mà không có Sao Lửa”, Chân Sóc khóc.
“Chúng ta sẽ tìm ông ấy!” Vuốt Mâm Xôi hứa. Anh nhìn Ria Độc Nhất. “Đưa những mèo khác đến đường Sấm Rền!”.
Mặt đất rung chuyển khi cái cây khác bị đốn ngã phía sau bọn họ.
“Chúng tôi sẽ chờ các mèo ở đường hầm”, Ria Độc Nhất hứa.
Khi các mèo bộ tộc Gió và bộ tộc Bóng Tối chạy đi, Chân Sóc chạy đến chỗ Chân Lá đang cào cấu bên phía dưới những cái cành.
“Em có thể nhìn thấy ông ấy!”, cô kêu lên, tuyệt vọng cào cấu trên mặt đất.
Vuốt Mâm Xôi phóng qua cô, dùng đầu để đẩy những mảnh gỗ vụn sang một bên. Chân Sóc có thể nhìn thấy bộ lông màu cam của cha cô, phía dưới những cành cây nặng trĩu. Vuốt Mâm Xôi duỗi người về phía trước, rồi dùng răng túm lấy Sao Lửa. Run rẩy trong sự nỗ lực, anh kéo ông ra rồi đặt ông nằm trên nền đất rải lá.
Một tia sáng mặt trời le lói xuyên qua trảng trống, rọi lên bộ lông vàng của bộ tộc Sấm. Ông nằm yên với đôi mắt nhắm chặt.
“Ông ấy đã mất một mạng”, Chân Lá thì thầm.
“Sao Lửa… ” Đuôi Chân Sóc bắt đầu run rẩy. “Bố ơi!” cô ngao lên. Xung quanh họ, những con quái vật làm rung chuyển mặt đất, những đôi mắt vàng rực của họ ánh lên giữa những cái cây.
“Chúng ta phải đưa ông ấy ra khỏi đây!”, Vuốt Mâm Xôi rít lên.
“Chúng ta không thể mạo hiểm di chuyển ông ấy”, Chân Lá cảnh báo.
Chân Sóc ép bụng xuống mặt đất. “Chị sẽ không đi mà không có ông ấy”.
Một tiếng nổ chói tai ở phía trên họ, và cô hơi nheo mắt khi khu rừng bỗng nhiên trở nên tăm tối. Những hình ảnh lóe lên trong tâm trí cô - Bão Cát, khu trại cũ, bộ lạc Nước Đổ, Đuôi Phi Điểu… Bộ tộc Sao! Đừng để tôi chết. Sau tất cả những gì chúng tôi đã trải qua, tôi cần phải biết bộ tộc còn sống!
“Chân Sóc!” Tiếng gọi của Vuốt Mâm Xôi nghe có vẻ như bị bóp nghẹt dưới những cành cây bao phủ lấy họ. “Em ở đâu!”.
Chân Sóc mở mắt ra rồi run rẩy hít một hơi thật dài. Thân cây bị đổ đè lên một cái cây khác, tạo thành một cái hang nhỏ. Bộ lông màu nâu sẫm của Vuốt Mâm Xôi chỉ có thể nhìn xuyên qua những cành cây. Cô co giật đuôi và uốn cong bàn chân này lên bàn chân khác. “Em không sao”, cô kêu lên. Không có gì bị gãy, nhưng tấm da của cô đau nhói khi những cành cây đâm vào người cô. “Vuốt Mâm Xôi, anh có bị đau không?”. Với một tiếng càu nhàu, cô lê mình về phía anh rồi vươn đầu ra liếm hông anh.
“Không sao đâu, tôi ổn”, Vuốt Mâm Xôi thì thầm, cố gắng ngồi dậy. “Em có thấy em gái của em ở đâu không?”.
Chân Sóc căng mắt nhìn trong bóng tối. Chân Lá?
“Em ở đây”, một giọng nói cất lên. Chân Sóc có thể nhận ra hình dạng của cô bây giờ. Cô đang nằm đè lên Sao Lửa, bảo vệ cơ thể của ông bằng chính cơ thể mình.
“Bọn trẻ… an toàn chứ?”.
Khi Chân Sóc nghe thấy tiếng meo yếu ớt của cha cô, cô loạng choạng đứng dậy, cúi đầu tránh những cành cây cho đến khi cô đứng thẳng trên chân của mình. Cô cảm thấy xung huyết mặc dù bàn chân cô lạnh như băng. Cô lách mình qua những cành cây cho đến khi cảm nhận hơi thở của cha phả lên má cô. Đôi mắt mờ của ông mở ra.
“Bố đã nói chuyện với bộ tộc Sao sao?” Chân Lá thì thầm với ông.
“Bố hầu như không nhìn thấy họ”, Sao Lửa rền rĩ. “Nhưng bố biết họ ở đó”. Ông ngẩng đầu lên. “Ria Độc Nhất đã cứu đứa trẻ chưa?”.
“Vâng, cả hai đều an toàn”. Vuốt Mâm Xôi len qua những cành cây bên cạnh Chân Sóc.
Chân Sóc tìm kiếm ánh nhìn của Chân Lá. “Sao Lửa sẽ không sao chứ?”.
“Ông ấy sẽ ổn thôi”, Chân Lá trả lời. Cô ấn mũi lên má của Chân Sóc. “Đừng sợ”.
Chân Sóc cảm thấy tim đập trong cổ họng. “Làm thế nào mà chúng ta đưa ông ấy ra khỏi đây được?”.
“Bố có thể đi được”, Sao Lửa meo, loạng choạng lê những bàn chân của ông.
Đột nhiên một Hai Chân hét lên phía trên họ. Nó có vẻ gần đến nỗi khiến Chân Sóc gầm gừ quay xung quanh. Cô ngước lên. Một cái bóng mờ phủ lên những cành cây.
“Chúng ta phải đi ngay!” Vuốt Mâm Xôi rít lên.
Tên Hai Chân hiện ra giữa mớ cành cây. Chân Lá ép bụng xuống đất, đôi mắt nheo lại sợ hãi.
“Chị sẽ không để chúng bắt em thêm lần nữa đâu!” Chân Sóc hứa. Cô liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi. “Anh có thể đưa họ ra nếu em đánh lạc hướng chúng không?”.
Vuốt Mâm Xôi chớp mắt. “Tôi không chắc rẳng điều đó an toàn… ” anh bắt đầu.
“Em sẽ ổn thôi”, Chân Sóc nhấn mạnh. “Thôi nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu”.
Không chờ đợi, cô vật lộn ra khỏi mớ cành cây. Cô có thể thấy hai chân sau của Hai Chân trước mặt cô. Với một tiếng rít giận dữ, cô lao vào giữa bọn chúng, cào tấm da của Hai Chân bằng móng vuốt của cô khi cô lao qua. Cô nghe thấy tiếng hắn gào lên rồi quay lại nhìn thấy hắn ì ạch chạy phía sau, rời xa các mèo đồng tộc của cô.
Chân Sóc phi qua nền rừng được trải bởi đám lá rụng. Phía trước là một con quái vật, móng vuốt của nó nâng lên trong không khí làm xô đổ một cái cây. Chân Sóc nép vào một bụi gai rồi quay lại nhìn các mèo đồng tộc của cô. Bộ tộc Sao, hãy giúp họ! Sau đó, cô thấy bộ lông màu cam của cha cô thấp thoáng sau những cành của cái cây đổ, đang hướng về phía bên trảng trống. Vuốt Mâm Xôi chạy bên cạnh ông, bộ lông mướp màu nâu của Chân Lá thoắt ẩn thoắt hiện phía sau. Khi họ tới chỗ mảnh đất trống, nơi họ có thể dễ dàng nhìn hơn, Chân Sóc nghiêng đầu ngao lớn. Cô nghe thấy tiếng Hai Chân chạy qua và bắt đầu đá vào những bụi cây đầy gai, cố gắng để lôi cô ra. Chân Sóc bò lùi lại, né đầu, ngao lên một lần nữa. Cô phải giữ cho Hai Chân tập trung vào mình trong khi những mèo khác trốn thoát.
Nhìn ra ngoài thông qua các bụi gai, cô nhìn thấy Vuốt Mâm Xôi nhìn về phía cô, nhưng anh đi tiếp cho đến khi họ đến chỗ an toàn. Chân Sóc nhẹ nhõm đứng thẳng lên. Quẫy đạp xung quanh, cô phóng mình qua bụi cây đầy gai rồi đi men theo rìa trảng trống cho đến khi đến được con đường hầm dẫn đến đường hầm. Sao Lửa, Vuốt Mâm Xôi và Chân Lá vội vã chạy về phía cô.
“Chị đã làm được!”, Chân Lá hổn hển.
“Đi tiếp nào!” Vuốt Mâm Xôi rít lên.
Chân Sóc vấp ngã bên cạnh họ. Sao Lửa loạng choạng, bàn chân ông khụy xuống trên nền đất.
“Đừng dừng lại!” cô thúc giục, đỡ ông dậy. Vuốt Mâm Xôi đỡ ông ở phía bên kia, và họ giữ cho vị tộc trưởng ở giữa bọn họ đứng trên những bàn chân khi vội vã đến đường hầm an toàn dẫn đến lãnh thổ bộ tộc Sấm. Họ có thể thoát bọn Hai Chân lần này – nhưng được bao lâu nữa khi toàn bộ khu rừng bị mất mãi mãi?
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh