Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Chương 16
- C
on nhớ về nhà đúng giờ, mẹ mong con không tìm cách gặp Thục Linh.
Căn dặn lại Đinh Bằng lần nữa, bà Hải Đường mới chịu cho Bằng ra khỏi nhà. Bằng thở phào nhẹ nhõm. Nửa tháng nay thật là khổ sở khi ở cạnh 2 người đàn bà tính cách giống nhau mà họ không thể nào gần nhau như nước với lửa.
- Bà ấy chịu buông anh ra rồi sao?
Bằng quay phắt lại, Thanh Thủy ngồi trong xe mặt lạnh lùng hách dịch, Bằng khó chịu:
- Em không nên nói chuyện với mẹ với giọng điệu như vậy.
- Tôi muốn nói thì tôi nói, không ai cấm được tôi. Thục Linh sợ bà nhưng tôi thì không. Tôi cũng nhắc nhở anh 1 điều, nếu như anh còn liên lạc với vợ cũ của anh, anh đừng trách tôi sao không nể tình.
Bằng tức giận:
- Em sẽ làm gì chúng tôi?
- Chưa biết, nhưng nếu anh gặp cô ta anh sẽ biết.
Bằng mím môi cho xe vọt tới trước làm Thủy suýt va đầu vào thanh xe phía trước, cô mở to mắt, đôi mắt nhìn tròng trắng hơn đen giận dữ:
- Muốn giết tôi hả, không dễ đâu.
- Em muốn đi đâu?
- Còn đi đâu nữa, về nhà tôi, trưa anh đến rước tôi về, tôi không sao chịu được mẹ anh, nếu phải ở nhà đối diện với bà.
Bằng lầm lì lái xe đi. 1 con sư tử máu lạnh chưa đủ lại thêm 1 con sư tử thứ 2, còn dữ tợn hơn nữa. Thả Thủy xuống Bằng lái xe đến công ty, xe chạy ngang qua công ty Hải Nam, Bằng do dự nhưng rồi lái xe chạy luôn. Anh không biết mình fải nói với Thục Linh thế nào đây. Anh không gặp cô nửa tháng nay, bây giờ gặp lại sao khỏi ngở ngàng. Anh rất nhớ cô, nhớ quay quắt, nhớ những phút giây thân mật hai vợ chồng nằm bên nhau, Linh dịu dàng quyến rũ, không như cái cây khô giữa đồng Thanh Thủy, Thanh Thủy còn tệ hại hơn cái cây khô giữa đồng. Bằng bỗng sợ phút giây gần gũi với người vợ mới cưới.
Quẹo xe vào công ty, Bằng không thấy từ trong 1 góc đường Linh run rẩy nhìn theo. Hai chân cô chỉ muốn khụy xuống khi nhìn thấy người mình yêu dấu. Đau đớn quá, khi cô vật vã với bào thai, thì anh hạnh phúc cùng vợ, khi anh cười nói với người ta, thì cô nước mắt giọt vắn giọt dài. Anh vẫn bình yên, vẫn lịch lãm hào hoa, vẫn với phong cách đường bệ.
Chờ cho Bằng khuất sau cánh cửa, Linh băng qua đường chạy theo, không có ai ngăn cô lại. Từng bước chân của Linh run rẩy loạng choạng. Cô nói gì với anh đây? Cô sẽ không trách anh lời nào, bởi trách hờn cũng chỉ thừa thãi khi anh vốn là con người nhu nhược, khi cô đã là món đồ cũ kỹ trong cuộc đời anh.
Cửa phòng mở rộng, Bằng ném cái cặp da lên bàn, cởi chiếc áo veston máng lên thành ghế, ngồi ngã lưng ra sau phiền muộn. Linh thu hết can đảm bước tới thật nhanh nơi cánh cửa mở rộng, đứng nhìn người mình yêu dấu trân trối. Giọng cô đầy nước mắt:
- Anh Bằng.
Linh dừng lại nơi ngưỡng cửa. Cô nhìn Bằng mà nước mắt trào ra. Bằng sững sờ rồi hốt hoảng bật dậy:
- Thục Linh... lẽ ra em không nên đến đây tìm anh.
- Tại sao em không nên đi tìm anh, tại sao anh cưới vợ, tại sao anh trốn em?
Quýnh lên Bằng đẩy Linh vào trong, anh hé cửa ra ngoài vẫy cô thư ký:
- Không được cho bất cứ người nào vào phòng tôi biết chưa, fải gọi điện báo cho tôi... ngay cả vợ tôi biết chưa?
- Dạ.
Cô thư ký cười mỉm, ông giám đốc của cô hào hoa quá trời, vừa cưới vợ đi hưởng tuần trăng mật có vợ cũ đến tìm. Quay vào, Bằng khổ sở đưa 2 tay lên đầu:
- Anh nghĩ là em thông cảm với anh, anh bị mẹ bắt buộc cưới vợ, thong thả anh sẽ đi tìm em. Em về đi Linh, vài hôm anh sẽ đi tìm em.
- Hôm nào? Anh sẽ tìm em trong giờ làm việc fải không, hối hả vuốt ve em hối hả gần em xong rồi giũ áo mà đi, khi xưa anh sợ mẹ, bây giờ anh còn sợ cả vợ.
- Anh sợ ai cũng vậy thôi, nói tóm lại chúng ta không thể gặp nhau ở đây.
0 còn nén được, Linh cay đắng:
- Chúng ta chỉ có thể gặp nhau trong căn nhà kín bưng, cửa đóng lại fải không anh? Đinh Bằng mà em yêu đã thật sự không còn trong em. Đinh Bằng chỉ là gã đàn ông nhu nhược bám váy mẹ, chịu sự sai khiến của mẹ. Em ân hận đã yêu anh. Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, đây là lần cuối cùng, tuy nhiên em vẫn muốn nói cho anh biết. Em có thai, em sẽ nuôi nó và không bao giờ tìm anh.
Bước lại cửa, Linh kéo cánh cửa ra lao bổ ra ngoài. Thế là hết, cô ngỡ mình sẽ được Bằng ôm trong vòng tay và khóc với cô, anh bị mẹ bắt buộc thôi. Nhưng rõ ràng anh sợ hãi vì sự có mặt của cô. 1 người như vậy sẽ không bao giờ bảo vệ được cô nếu như cô tiếp tục sống chung với anh. 1 Thục Linh cao ngạo lại cam tâm chờ người khác ban bố tình yêu cho mình vậy sao? không gặp thì thương nhớ và khi đã gặp đau khổ càng nhiều hơn. Vĩnh biệt, vĩnh biệt tháng ngày hạnh phúc bên nhau.
o O o
- Ba.
Ông Phiến ngước lên nhìn con gái, vẻ xanh xao tiều tụy của con làm ông đau lòng, ông đứng lên nhẹ kéo con gái vào lòng:
- Con cần ba giúp đỡ điều gì?
- Hôm trước ba nói muốn con sang Đức đi học khóa hàng hải?
- Ừ.
- Con muốn đi. Ba muốn nói con đang mang thai chứ gì? không sao, khi con sanh em bé, bên đó nghỉ đông, con có thể tự học ở nhà, nhất định con sẽ lấy được chứng chỉ tốt nghiệp, ba tin đi.
- Con tự tin như vậy ba vui lắm, nhưng nếu như... con muốn bỏ đứa bé ba nghĩ cũng tốt.
Linh mím môi:
- không, con muốn giữ đứa bé để nuôi.
- Cũng được.
Ông Phiến tiễn con gái ra cửa:
- Vậy thì con chuẩn bị đi, ba biết trước sau gì con cũng đi nên bảo thằng Sơn lo giấy tờ cho con rồi.
Linh cảm động ôm chầm ông Phiến mà khóc. Chỉ tại cô, tại cô chọn Đinh Bằng mà có bao nhiêu người phiền muộn, trong đó cô là người gánh hậu quả nhiều nhất. Có những cái có ai ngờ đâu, chỉ khi va chạm vào thực tế mới biết mình sai lầm, tiếc rằng cô trả giác bằng tất cả cuộc đời con gái.
o O o
- Thục Linh, em sang bên ấy có 1 mình rồi ai chăm sóc cho em, anh thật không yên tâm chút nào.
Linh cười buồn:
- Anh băn khoăn làm gì. Xưa nay anh biết em khi quyết định chuyện gì khó ai ngăn cản được. Em có bà dì bên ấy, không sợ cô đơn đâu.
Hiếu Liêm vẫn băn khoăn. Đúng hơn anh không nỡ rời xa Thục Linh chút nào. Anh quen luôn có cô bên cạnh, quen được chăm sóc cho Linh, lấy niềm vui của Linh làm niềm vui của mình.
- Hai ngày nữa em đi rồi, còn muốn khuyên em gì nữa không?
Liêm dàu dàu:
- Khuyên em gì nữa, chỉ mong em sang bên ấy khỏe mạnh. Em đi xa chắc chắn anh sẽ nhớ em nhiều nhất.
- Anh đừng nhớ em, mà nên lo cho Nhã Uyên kìa, cô ấy cũng đang mang thai như em.
- Cô ấy cần gì anh lo chứ, mẹ anh rồi bà nội anh, rồi mẹ cô ấy nữa, suốt ngày cứ lăng xăng lít xít lo ăn uống, không cho đi xe gắn máy, không cho đi mau, cô ấy đã mập còn bồi dưỡng, mai mốt thành cái lu, đi bên cạnh cô ấy người ta không thấy anh đâu hết.
Câu nói của Liêm làm Linh phải phì cười:
- Vợ mập thì không fải sợ đau ốm vặt, anh biết chưa, với lại anh chọn Uyên đâu ai ép anh đâu nào?
Liêm gục gặc đầu:
- Nhưng nói chung thì cô ấy tốt, không hề cãi lại anh, nếu như con gà đi qua mà anh bảo là con bò cô ấy cũng nghe.
Linh ngậm ngùi:
- Vậy anh còn đòi hỏi gì nữa?
- Anh muốn có vợ phải có chút bướng bỉnh Linh ạ.
Linh lãng ra:
- Em fải về nhà để chuẩn bị ngày lên đường đây.
- Anh đưa em về.
- Em đi xe với ba, anh nên về nhà với Uyên.
Liêm đứng lại buồn hiu. Mãi mãi anh không sao gần được THục Linh. Cuộc đời thật kỳ quặc, anh yêu Linh mà không yêu Uyên trong lúc Uyên hy sinh tất cả cho anh, luôn cố làm vui lòng anh. Còn Bằng hắn được Linh yêu lại không biết trân trọng giữ gìn. Ngày nào đó hắn sẽ hối tiếc, e rằng quá muộn.
Mở cửa nhà, Linh đứng tần ngần. Cô sắp phải rời xa căn phòng này, mọi thứ sẽ yên nguyên không thay đổi và lâu lắm mới trở về lại. Nơi này từng chứng kiến hạnh phúc của cô, tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến cô cả đời sẽ không quên. Bước lại bên tủ áo, những chiếc áo của Bằng còn treo lủng lẳng, còn đây hơi hướng của anh. Linh bật khóc. Anh đã xa cô thật rồi, xa cả tầm tay và cả trong tâm hồn cô. Ôm những chiếc áo của anh phủ lên mặt mình, Linh khóc lặng lẽ, nỗi đau sao cứ cuồn cuộn dâng lên. Sao anh bỏ em, sao anh nỡ rời xa em, sao đành lòng vậy anh?
Dao cạo râu, quyển vở ghi chép và những bức ảnh Linh xếp lại hết cho vào 1 cái thùng dán kín băng keo lại. Khi đi xa cô nhất định không nhớ người đã làm tan nát trái tim mình.
0 hiểu nếu sáng ra anh bắt gặp trước phòng làm việc của mình những món đồ này anh sẽ nghĩ sao? Nghĩ gì cũng mặc, Linh muốn cho Bằng hiểu anh sẽ không còn gì trong tâm hồn cô, trong trái tim cô, tình yêu từ nay xin ngủ yên với quá khứ. Nhưng dù sao cũng còn 1 sợi dây ràng buộc họ đó là đứa con chưa chào đời...
Vĩnh biệt, chín giờ sáng ngày mai em lên phi cơ đi Đức. Chúc anh hạnh phúc.
Thục Linh.
Lá thư vỏn vẹn như thế này nằm ngay trên mặt thùng được niêm phong cẩn thận. Đinh Bằng ngỡ ngàng nhận ra những thứ của mình trong căn nhà của anh và Linh, hai người đi mua sắm trong thời gian sống chung. Bằng hoảng hốt đứng lên. Sao Linh không hiểu cho anh chút nào, anh đang bị quản chế chặt chẽ bởi mẹ và vợ, anh chưa tìm cơ hội để đi vắng mà đến với cô, sao cô lại ra đi, còn đứa con của anh? Bằng ném tất cả vào cái tủ khóa lại, hấp tấp lao ra ngoài.
- Cậu Bằng, cậu đi đâu?
Gã tài xế lái xe cho Thủy chặn Bằng lại. Bằng giận dữ gạt hắn ra:
- Đủ rồi, tôi không fải là phạm nhân.
- Mợ dặn tôi canh chừng cậu, nếu như cậu đi mà không nói rõ đi đâu tôi sẽ không cho cậu đi.
- Tránh ra.
Bằng hầm hầm leo lên xe mở máy, bậm môi lại Bằng cho xe phóng tới, gã tài xế hoảng kinh nhảy tránh sang bên. Chiếc xe của Bằng lao vút ra cửa, gã lồm cồm đứng dậy chạy bao vào phòng điện thoại.
Tiếng chân quen thuộc, Linh run rẩy quay lại. Trời ơi cô chỉ muốn lao vào vòng tay của anh mà khóc. Nhưng có cái gì đó ngăn cô lại. Đôi vợ chồng cũ nhìn nhau. Bằng nghẹn ngào:
- Đừng đi Đức được không Linh?
Linh cắn môi:
- Anh đến đây để chỉ nói với em như vậy fải không? không đi Đức và ở lại, sau đó là những ngày dài lạnh lùng chờ đợi anh trốn mẹ, trốn vợ đến thăm em, vội vã với em rồi về lén lút. Anh không cần khuyên em gì hết, em nhất định đi theo con đường em chọn.
- Anh biết giờ đây anh nói gì cũng vô ích, bởi anh đã làm tổn thương em, nhưng nếu em nghĩ cho anh, mẹ anh ở góa như vậy nuôi anh cho đến ngày khôn lớn, anh không thể làm cho mẹ anh buồn.
Linh quay đi ngăn dòng nước mắt sắp trào ra:
- Em ra đi là cũng để thuận lòng mẹ anh và cho anh không phải khó xử, nói tóm lại duyên nợ vợ chồng chúng ta chỉ có như thế thôi, anh tin đi em sẽ sinh con và nuôi dạy nó đàng hoàng.
- Nhưng anh không hề muốn xa em Linh ạ. Anh yêu em, khi mà Thủy và mẹ anh không còn nghi ngờ gì nữa anh sẽ thường xuyên đến với em.
Linh đau đớn nhìn BẰng, cô thấy anh đáng thương hơn là đáng giận, khinh bỉ anh nhu nhược hơn là yêu anh. Người đàn ông cô yêu lại là người như thế này sao, anh không đùm bọc chở che cho cô được, thì nói gì mang đến bình yên cho đứa con của họ sau này. Chẳng thà xa nhau bây giờ, đau khổ trong 1 thời gian nào đó còn hơn đau khổ cả đời.
- Đừng đi Đức nghe em.
Bằng kéo Linh vào mình, anh cúi xuống hôn cô. Lilnh không phản kháng, cô ngã vào lòng anh, bởi cô biết đây là lần cuối cùng mình có người mình yêu dấu...
Gối đầu Linh lên cánh tay mình, anh vuốt ve đôi vai trần của cô:
- Lát nữa anh về em bỏ quần áo lại tủ, đừng đi Đức, đừng bắt anh xa em và con, anh thề không rời xa em, em tin anh đi Linh.
Linh nhắm mắt lại, toàn thân cô rã rời sau phút giây chìm nổi với anh. Ngày mai hay ngày kia anh đến, cô đã ra đi.
- Bây giờ anh phải về.
Bằng hối hả mặc quần áo vào, anh quên cá hôn Linh. Linh kéo anh lại, cô chủ động hôn anh, nụ hôn dài say đắm.
- Ngày mai anh sẽ đến.
Bằng chạy ra cửa. Linh thẫn thờ nhìn theo. Vĩnh biệt.
o O o
- Xin mời hành khách của chuyến bay L8 khởi hành từ Thành Phố Hồ Chí Minh đi Béclin vào làm thủ tục. Xin mời hành khách...
Hiếu Liêm bịn rịn siết tay Thục Linh:
- Em đi khỏe mạnh.
Bà Phiến kéo khăn lau nước mắt, ông Phiến bình tĩnh hơn vỗ vỗ đầu Linh như khi cô còn bé:
- Thỉnh thoảng gọi điện về nhà nghen con.
Trung Sơn siết vai chị:
- Chị hai, đi vui vẻ.
Hạnh Dung ứa nước mắt:
- Bao giờ sinh em bé cho chúng em hay.
Tất cả đều có mặt để tiễn Linh, tất cả mọi người đều thương cô chỉ có 1 người Linh rất mong lại không hề đến, bởi anh không bao giờ ngờ ngày hôm qua lại là ngày cuối cùng anh ta có Thục Linh.
Linh cúi xuống nhặt cái va li nhỏ nhìn lại mọi người rồi bước đi. Từng bước chân ngậm ngùi, nước mắt của cô rơi theo bước chân.
Dừng lại nơi cánh cửa cách ly Linh còn quay lại nhìn lần chót, mắt cô mở to ra, bởi Đinh Bằng hớt hãi dơ cao tay, anh gào to lên:
- Đừng đi Thục Linh ơi.
Vô ích, Linh sững lại rồi bước lên, cánh cửa sắt từ từ đóng lại, Bằng gào lên:
- Đừng đi Thục Linh, ở lại Thục Linh ơi.
Ông bà Phiến lạnh nhạt bỏ đi, chỉ có Liêm, anh đặt bàn tay lên vai Đinh Bằng:
- Linh phải đi thôi, vì anh không bỏ vợ và mẹ. Cô ấy đã quyết định đúng.
Đinh Bằng khóc nghẹn ngào:
- Điều tôi nghi ngờ quả thật không sai. Linh sẽ đi. Bởi tôi biết khi Linh quyết định thì không hề thay đổi. Tôi là đàn ông vậy mà tôi không sao bằng được Linh, tôi nhu nhược đánh mất vợ của mình.
Bằng khóc như đứa trẻ. Giờ đây anh mới hiểu cho dù tình mẫu tử quan trọng, mất mẹ không tìm lại được, nhưng mất tình yêu đau khổ nhiều hơn, anh mất cả ý chí phấn đấu, không còn hăng say với công việc.
- Chúng ta về thôi.
Liêm bắt tay Bằng:
- Khi nào Linh sinh chúng tôi sẽ báo tin cho anh hay.
Bằng vẫn đứng im giữa biển người mênh mông. Anh ngước nhìn trời. Một chiếc phi cơ vừa bay lên không trong ấy có Thục Linh của anh, cô đã vĩnh viễn rời xa anh.
o O o
- Mợ hai, cậu Bằng say rượu quá rồi nè.
Đinh Bằng say khướt đi không nổi nữa, toàn thân ngã vào người anh tài xế, đầu cúi gầm hai mắt nhắm nghiền. Thanh Thủy lạnh lùng:
- Tìm thấy ở đâu?
- Dạ nhờ người ta gọi điện thoại báo chứ biết ở đâu mà tìm.
Nhìn thấy cô giúp việc lấp ló sau tấm màn, Thủy quá tướng lên:
- Còn không mau vào mời bà ra cho bà ấy thấy công tử của nhà bà hư hỏng như vậy.
Cô giúp việc sợ hãi chạy biến đi. Anh tài xế phải vất vả lắm mới mang được Bằng vào phòng. Ụa... ụa... Bằng nôn thốc nôn tháo đầy nền gạch hoa.
- Tởm quá.
Thủy bịt mũi quay nhanh ra ngoài, tông cả vào bà Hải Đường, cô đứng lại rít lên:
- Mẹ mau vào mà nhìn anh ấy đi. Tởm quá đi.
Rồi cô đùng đùng mang cái ví vào vai, lên xe đi mất. Đứng nhìn con trai, bà Hải Đường tức giận:
- Đinh Bằng, tỉnh dậy đi.
Mặc cho bà gọi. Bằng say như chết. Giá như bà có nổi lửa mà đốt căn phòng, Bằng cũng không hay.
- Thục Linh, Thục Linh đừng đi. Đừng mang con của anh đi mà, em và anh sắp có con, sao em tàn nhẫn bỏ đi vậy Linh?
Bà Hải Đường sững người nhìn con trai, trong cơn say Bằng cứ lảm nhảm khóc cười.
- Tại sao em hứa với anh không đi mà em lại đi? Tại sao em tàn nhẫn vậy Linh?
Không nén được, bà giận dữ đi ra ngoài. Quỳ trước đức mẹ Maria bà bỗng thấy mình nhẫn tâm. Xa con bé, con trai bà chưa hề có nụ cười, nó luôn luôn ngồi bất động. Còn cô con dâu quí tộc của bà, về nhà chồng mang theo 1 gã tài xế, 1 cô tớ gái. Bà fải nuôi 1 lúc ba miệng ăn, và cô ta không bao giờ biết sợ bà.