Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Thông Minh Hơn Một Bộ Râu Bình Thường
ừ cặp táp, cậu Nimrod rút ra một ống tiêm nhỏ, bên trong chứa khoảng một muỗng cà phê máu. Finlay ngó nó với một ánh mắt không mấy thoải mái.
Faustina nói:
– Cháu hi vọng chú không định chích cháu một mũi. Cháu ghét kim chích lắm.
Đưa cho Finlay coi rõ hơn cái ống tiêm, cậu Nimrod bảo:
– Không, không. Cháu nhìn nè, không có kim tiêm. Ngoài ra, đây là máu. Chính xác là máu của mẹ cháu, Faustina. Nó sẽ bù đắp cho phần linh hồn bị mất của cháu khi gã bác sĩ Ấn Độ đó rút một mẫu máu thử nghiệm từ cơ thể ngài Thủ tướng Anh lúc đang bị cháu ám. Chú hi vọng, nó sẽ cho cháu thêm một ít màu sắc.
Liếc nhìn xung quanh một vòng, cậu Nimrod nói với ông Groanin:
– Groanin, anh vui lòng kéo mấy bức màn ra giùm nhé. Và mở cửa sổ ra. Chúng ta cần một ít ánh nắng mặt trời trong này.
Faustina thú nhận:
– Nói thật là, cháu vẫn không tin được mình lại làm điều đó. Ý cháu là, việc chiếm dụng cơ thể Thủ tướng Anh ấy.
Ngồi xuống giường bên cạnh cơ thể của Faustina, cậu Nimrod nói:
– Cứ coi như đó là một phút nông nổi của tuổi trẻ đi. Dù sao, nó cũng không để lại hậu quả nghiêm trọng gì.
Faustina nhăn nhó:
– Chú nghĩ vậy à? Cháu đã bị từ chối khỏi chính cơ thể mình trong suốt mười hai năm đấy.
Cậu Nimrod bảo:
– Chú đang nói về phía ngài Thủ tướng. Sau vụ đó, ông ấy rất biết ơn chú. Đề nghị tấn phong hiệp sĩ cho chú. Dĩ nhiên là chú đã từ chối.
Tất cả mọi người đều tập trung vào trong phòng ngủ để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu Nimrod nhỏ một ít máu của bà Jenny Sachertorte vào miệng Faustina, rồi thoa một ít lên miệng và hai má cô, như cách người ta đánh phấn.
Cậu nói:
– Ước gì anh Rakshasas có ở đây. Chú chưa bao giờ trực tiếp làm chuyện này trước đây. Cách làm thì chú biết đấy, nhưng mà…
Cậu tiếp tục thoa một ít máu lên trán và vành tai của Faustina.
– Cơ bản mà nói, cháu chỉ cần một ít máu hỗ trợ thôi.
Rồi cậu đổ phần máu còn lại lên cổ Faustina, ở ngay phía trên xương đòn.
– Ý là một đất nước ấm áp, nên mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, dĩ nhiên.
Khi thoa đến giọt máu cuối cùng, cậu Nimrod ngồi thẳng lưng lại và, như tất cả mọi người ở đó, chờ đợi xem có chuyện gì xảy ra hay không. Có. Làn da Faustina phản ứng như thể máu của mẹ cô vừa đổ lên một tờ giấy thấm. Tất cả máu bị hấp thu vào da mà không để lại một dấu vết nào, và ngay lập tức trả lại cho Faustina màu da khỏe mạnh của một người bình thường. Philippa thở hắt ra một tiếng vì kinh ngạc, trong khi Finlay nhận xét với Faustina:
– Quái dị thật. Chị có chắc chị là djinn mà không phải ma cà rồng không vậy?
Faustina bảo:
– Cậu im miệng giùm chị.
Còn cậu Nimrod thì gật gù một cách hài lòng và nói:
– Ok, có vẻ như nó có hiệu quả.
Finlay hỏi:
– Thế tiếp theo là gì?
Cậu Nimrod cho biết:
– Bây giờ thì mọi chuyện chỉ còn trông cậy vào cháu, Faustina. Nếu anh Rakshasas nói đúng, cháu hiện đã có thể bước lại vào trong cơ thể mình mà không gặp trục trặc gì.
Faustina bảo:
– Ok. Cháu vào thử đây. Mọi người chúc cháu may mắn nhé.
John và Finlay cảm thấy Faustina trượt ra khỏi cơ thể của Finlay, và cả hai cùng thở dài nhẹ nhõm vì đã cảm thấy rộng chỗ hơn. Nhưng căn phòng khách sạn có nhiệt độ ấm áp, và không ai thấy được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Faustina nằm xuống giường bên cạnh cơ thể cô, rồi lăn người vào trong nó. Trong một giây, cô đơn giản chỉ nằm yên một chỗ, tận hưởng cảm giác một lần nữa được là chính mình. Mọi thứ đều có cảm giác y như cũ. Ngoại trừ việc đầu cô ngứa khủng khiếp. Cô cần phải gội đầu gấp. Cô cố nhấc tay lên để gãi đầu. Và không có gì xảy ra. Cô thử nói chuyện. Im lặng. Bắt đầu thấy hơi hoảng loạn, cô cố rời khỏi cơ thể để thử vào lại lần nữa xem sao, nhưng phát hiện ra cô không thể cử động. Trên thực tế, cô bị kẹt cứng một chỗ.
Ông Groanin là người lên tiếng đầu tiên:
– Ok, đáng lẽ đến giờ phải có chuyện gì đó xảy ra rồi chứ.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Đúng là phải thế.
Rồi đưa mắt nhìn Finlay, cậu hỏi:
– Cháu đã cảm thấy Faustina rời khỏi cơ thể, đúng không?
– Vâng ạ.
Cậu Nimrod chỉ đạo:
– John, cháu thử rời khỏi cơ thể Finlay và nhìn xung quanh xem sao. Phòng trường hợp cô bé ở bên ngoài mà chúng ta không thấy.
John biến mất khỏi cơ thể Finlay trong vài phút, và khi quay lại, cậu thông báo không thấy bóng dáng Faustina đâu. Cậu nói:
– Cháu đã thử gọi chị ấy vài lần. Nếu là một linh hồn, chị ấy phải nghe được tiếng cháu mới đúng.
Cậu Nimrod nói:
– Vậy thì chắc Faustina đã ở trong cơ thể. Cô bé đâu còn nơi nào khác để đi.
Cầm lên cây đèn bàn cạnh giường, cậu Nimrod đưa sát vào mắt Faustina, và trông thấy đồng tử của cô hơi hẹp lại một chút. Cậu nói:
– Đúng như cậu nghĩ. Faustina đã vào lại cơ thể. Chỉ có điều cô bé bị tê liệt không cử động được.
Rồi đứng dậy, cậu Nimrod chỉ thị:
– Groanin, anh bế Faustina ra ngoài sân nhé. Để cô bé lên cái ghế dài, ngay dưới ánh mặt trời. Nó sẽ giúp cô bé.
Ông Groanin choàng một cái chăn quanh người Faustina và bế cô ra khoảng sân thoảng mùi hoa nhài bên ngoài. Ở xa đâu đó, một tiếng chuông nhà thờ nặng nề vang lên, như thể đánh dấu sự thất bại trong kế hoạch của họ.
Cúi người xuống kiểm tra mắt của Faustina lần nữa, cậu Nimrod nói:
– Tôi nghĩ có lẽ Faustina nghe được những gì chúng ta nói. Chỉ là, sau chừng ấy năm, cô bé không cử động được các cơ bắp. Không có gì đáng ngạc nhiên nếu nghĩ kĩ về điều đó. Anh Rakshasas cũng đã cảnh báo một chuyện như thế có thể xảy ra.
John lo lắng hỏi:
– Vậy giờ sao? Chúng ta phải làm gì?
Cậu Nimrod trả lời:
– Chúng ta cần thực hiện một cú sốc phản vệ. Một dạng điều trị trong đó cơ thể Faustina trải qua một phản xạ dị ứng mạnh trước một thứ tương đối vô hại.
Philippa hỏi:
– Ý cậu là, giống như bơ đậu phộng?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Kiểu kiểu như thế.
– Nhưng bằng cách nào mới được? Chị ấy đâu ăn được gì.
Cậu Nimrod móc bóp ra và đưa cho ông Groanin một tấm danh thiếp cùng một xấp tiền. Cậu hướng dẫn:
– Anh Groanin, tôi muốn anh quay lại chỗ chúng ta để xe, và lái xe đến Padua. Đi đến địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp này và nói chuyện với một chủ trại nuôi heo địa phương có tên Cesare Medici. Đưa số tiền này cho ông ấy và bảo, ông ấy sẽ có nhiều tiền hơn nữa nếu đi cùng anh thẳng về đây. Nói với ông ấy chúng ta đang cần gấp sự hỗ trợ của những người bạn bé nhỏ của ông ấy. Ông ấy sẽ biết rõ anh muốn nói gì. Anh sẽ dễ dàng nhận ra ông ấy thôi. Ông ấy thường mang một bộ râu rất dài. À, nhắc mới nhớ, anh đừng lo lắng khi thấy ông ấy nhé. Ông ấy có hơi lập dị chút thôi.
Ông Groanin, ngay bây giờ đã thấy lo lắng, hỏi lại:
– Lập dị? Lập dị như thế nào? Định nghĩa của cậu về lập dị thường lập dị hơn nhiều so với định nghĩa của người thường về lập dị. Định nghĩa của cậu về lập dị thường là cái mà phần lớn mọi người gọi là “điên loạn, biến thái”.
John đề nghị:
– Hay để cháu đi chung với ông Groanin, được không? Ý cháu là, Finlay và cháu.
Ông Groanin mỉm cười:
– Cám ơn cháu, Finlay. Ý ta là, John. Hoặc bất cứ đứa nào.
Cậu Nimrod gật đầu bảo:
– Cũng được. Cậu và Philippa sẽ đi tham quan đôi chút trong khi chờ đợi mọi người quay lại vậy. Padua cách đây không xa lắm. Cả đi và về chỉ tốn chừng hai, ba tiếng đồng hồ gì đó thôi. À, phải. Hãy chắc mọi người có lấy ít mật ong đặc biệt nhé. Mật ong đặc biệt của Cesare Medici tuyệt nhất trên thế giới đấy.
* * *
Từ khách sạn, ông Groanin và Finlay bắt một chiếc thuyền quay lại bãi đậu xe ở phía đông thành phố, rồi sau đó lái xe về phía nam để đến Padua, thị trấn trung cổ lâu đời nhất của nước Ý, đồng thời cũng là bối cảnh cho một trong những vở kịch ít hài nhất của Shakespeare. Như cậu Nimrod đã dự đoán, họ chỉ tốn chừng một giờ đồng hồ để lái xe đến nơi và tìm được trại nuôi heo của Cesare Medici.
Trên đường chạy xe đến trang trại, ông Groanin hạ thấp kính cửa xe và ngửi ngửi không khí với vẻ ngờ vực. Ông nhận xét:
– Phải nói là, nơi này có mùi không giống một trại heo cho lắm.
Trông thấy một tấm biển gắn ở cổng, trên đề PROFUMO VEITATO/CẤM NƯỚC HOA, ông lầm bầm:
– Sao lại có người cấm xài nước hoa ở một trại nuôi heo nhỉ? Heo bốc mùi lắm mà.
John gợi ý:
– Có thể bởi vì nước hoa làm heo cảm thấy khó chịu chăng? Có lẽ ông nên ở lại trong xe khi chúng ta đến đó.
Ông Groanin gạt đi:
– Nếu ta có xức nước hoa, ta có lẽ sẽ đồng ý với cháu. Nhưng ta không có. Ta đang dùng Viola del Pensiero. Một loại nước cạo râu dành cho quý ông khá đắt tiền. Ta đã mua nó tại một cửa hàng miễn thuế ở Venice.
John thắc mắc:
– Nước cạo râu cũng coi như nước hoa cho đàn ông, không phải sao?
Ông Groanin nghiêm giọng bảo:
– Không phải. Cháu nghĩ ta là người như thế nào mà lại xài nước hoa chứ?
Finlay cho biết:
– Dù sao thì, không phải bản thân mấy con heo bốc mùi. Đó là do thức ăn của chúng. Cháu đã đọc về điều đó trước đây.
John phàn nàn:
– Tớ chẳng ngửi được gì ngoại trừ mùi nước cạo râu của ông Groanin.
Finlay đồng ý:
– Nó khá nồng, đúng không?
Ông Groanin cằn nhằn:
– Để yên cho nước cạo râu của ta. Ta nói, hai đứa có thể để yên không bàn tán gì về nước cạo râu của ta, được không?
Ông Groanin ngừng xe trong sân trại và đưa mắt nhìn xung quanh. Một cô bé chừng sáu tuổi bước ra khỏi nhà và nhìn họ với vẻ mặt tò mò. Cố gắng mở một nụ cười khoe răng thân thiện nhất có thể, ông Groanin, với một thứ tiếng Ý trong chất giọng Manchester khó nghe, hỏi thăm:
– Signor Medici, per favore?[16]
Cô bé đến gần họ và chỉ tay về phía một vườn đào. Ông Groanin cám ơn:
– Grazie[17].
Bắt đầu bước về hướng được chỉ cùng Finlay, ông Groanin nói:
– Mọi thứ đến giờ có vẻ ổn. Cô bé đó không có vẻ gì lập dị. Hay nơi này. Một nơi khá được, đúng không? Ngửi mùi hoa đào mà xem.
Finlay và John đồng ý với ông. Nơi này thật sự có vẻ giống một vùng thôn quê yên bình. Chim hót ríu rít, ong kêu vo vo, cùng tiếng chuông nhà thờ văng vẳng ở xa. Đó là nước Ý trong lúc đẹp nhất. Ở phía cuối vườn đào, họ trông thấy một người đàn ông với một bộ râu màu nâu khổng lồ. Họ vẫy tay với ông, nhưng ông không vẫy chào trở lại. Nhưng, rất chậm và rất cứng ngắc, ông bắt đầu đi về phía họ, như thể có một điều gì đó không ổn với cái lưng của ông.
Ông Groanin nhận xét:
– Hai đứa biết gì không? Nimrod nói đúng. Nói về Rumpelstiltskin[18]. Signor Medici đúng là có một bộ râu vĩ đại. Có thể giấu cả một tiểu đoàn ở trong đó chứ chả chơi.
Khi họ đến gần người đàn ông, Finlay ngập ngừng nói:
– Có thể chỉ là tưởng tượng của cháu, nhưng mà, hình như bộ râu của ông ấy đang mọc dài ra thì phải.
Và ngay khi Finlay đang nói, bộ râu màu nâu dày cộm của Signor Medici có vẻ như mọc dài thêm ít nhất là hơn một tấc, từ độ dài ngang ngực ban đầu xuống tới qua rốn.
John nói:
– Không phải mọc dài ra. Mà là nó đang chuyển động.
Finlay tiếp lời:
– Và đó cũng không phải râu gì. Ít nhất, đó không phải một bộ râu bình thường. Thứ trên mặt và ngực ông ấy là ong. Ong mật.
Mỉm cười gượng gạo với người đàn ông giờ đang đứng ngay trước mặt họ, cậu chào:
– Chào ông. Signor Medici?
Signor Medici, một người khó có thể miêu tả nếu không tính đến cái mũ bờm xờm và những con ong của ông, trả lời lại bằng tiếng Anh:
– Đúng. Tôi có thể giúp gì cho mọi người?
Không khí giờ đã trở nên ồn ào với tiếng vo ve lớn của những con ong. Ông Groanin quay lưng lại định rời đi, và nhận ra chung quanh họ toàn là tổ ong. Cả khu vườn đầy nhóc ong mật.
Signor Medici khuyên:
– Đừng, nếu là tôi, tôi sẽ không thình lình cử động đâu, quý ông người Anh ạ.
Ngay khi đang nói, bộ râu của ông đã thu nhỏ lại dần dần, vì những con ong bắt đầu bay qua đậu trên vai ông Groanin.
– Trên thực tế, tốt nhất anh nên giữ người bất động và đừng hoảng loạn. Chúng sẽ không làm hại anh nếu anh giữ bình tĩnh, ok?
Ông Groanin nhắm nghiền mắt lại khi một bầy ong chừng năm chục ngàn con hạ cánh xuống quanh cái cằm đôi và cái cổ to bự của ông. Thổi phù một con ong ra khỏi miệng, ông lầm bầm:
– Khỉ thật. Giúp tôi với.
Signor Medici khuyên tiếp:
– Và nếu là anh, tôi cũng sẽ không nói chuyện. Phòng trường hợp chúng chui vào miệng và anh nuốt phải một con. Những cú chích bên trong luôn tệ nhất. Chắc là anh đang dùng một loại nước cạo râu nào đó, đúng không?
Finlay trả lời thay:
– Sao ông biết? Ông Groanin xức nước cạo râu khắp người. Nếu cháu không lầm, thì ông ấy bảo đó là Viola del Pensiero gì gì đó.
Signor Medici nói:
– Ra là vậy. Anh ấy không thấy tấm bảng cảnh báo trên cổng à? Tấm bảng đề PROFUMO VEITATO/CẤM NƯỚC HOA.
– Ông Groanin nghĩ, ông chỉ nói về nước hoa dành cho phụ nữ thôi.
Vừa trả lời, Finlay vừa cố lờ đi một con ong đơn lẻ đang bò trên tóc cậu. Cậu chỉ có thể tưởng tượng được ông Groanin nghĩ gì khi bị ong bao phủ khắp người như thế này. Ông Groanin rên rỉ không thành tiếng khi Signor Medici ngửi thử không khí xung quanh.
Finlay hỏi:
– Ông có thể giúp ông ấy được không, Signor Medici?
Cười khùng khục, Signor Medici bảo cậu:
– Bạn của cháu, anh ấy có mùi y như hoa đào. Đó là thứ những người bạn nhỏ bé của ta thích. Mùi hoa đào.
Tiếng cười trở thành một cái nhún vai.
– Bạn của cháu sẽ ổn cả thôi, nếu như anh ấy không cử động đột ngột. Loài ong không thích những cử động đột ngột. Nhưng không sao, ta có thể giúp anh ấy một tay.
Giờ đây, khi những con ong đã rời khỏi mặt của Signor Medici, Finlay và John có thể thấy được ông có một khuôn mặt nhẵn nhụi và hoàn toàn không có vết ong chích nào. Một người đàn ông nhỏ con mắt xanh, với khuôn mặt tròn trịa như một nhân vật hoạt hình của hãng Warner Brothers. Ông đi tới một cái tổ ong và lấy ra một cái khuôn chứa đựng cả một tảng ong. Ông đặt nó vào trong một thùng các-tông lớn, rồi để cái thùng phía trước mặt ông Groanin. Sau đó, sử dụng hai bàn tay, Signor Medici bắt đầu nhẹ nhàng gạt những con ong vào trong thùng, và dần dần, ông Groanin mất đi bộ râu kêu vo vo của mình.
Ông Groanin nói:
– Cám ơn Chúa. Tôi cứ nghĩ mình thành bánh nướng rồi. Tôi nói, tôi cứ nghĩ mình thành bánh nướng chắc rồi.
Finlay đùa:
– Vậy thì chúng ta sẽ có bánh nướng và mật ong.
Ông Groanin giận dữ nói:
– Cứ cười đi, cậu nhóc. Nhưng không hài hước gì khi cháu là người có cả một bầy ong trên người. Ta cứ nghĩ, ta chết chắc rồi.
Signor Medici nói:
– Những người bạn nhỏ của tôi, chúng thích mùi nước hoa của anh. Đó là lí do tại sao tôi phải gắn bảng cảnh báo ngoài cổng. Anh không đọc được tiếng Anh à?
John nghĩ thầm: Ra đây là những người bạn nhỏ mà cậu Nimrod nhắc tới. Ong. Nhưng ong giúp được gì cho chị Faustina nhỉ? Trừ khi cậu Nimrod muốn nói…
Ông Groanin khăng khăng bảo:
– Không có gì không ổn với tiếng Anh của tôi cả. Thứ nhất, tôi là người Anh một trăm phần trăm, như bánh mì và bơ. Và thứ hai, thứ tôi đang dùng không phải là nước hoa.
Lau mồ hôi khỏi cái đầu to lớn của ông bằng khăn mùi soa, ông Groanin nói tiếp:
– Bây giờ thì không còn nữa. Đây là mồ hôi của sự kinh hoàng tột độ, Signor Medici.
Signor Medici hỏi:
– Rốt cuộc thì có chuyện gì mà mọi người đến đây vậy?
Finlay trả lời:
– Tụi cháu đến đây tìm kiếm sự giúp đỡ. Bạn của tụi cháu ở Venice đang cần gấp một cú sốc mẫn cảm. Tụi cháu nghe nói những người bạn nhỏ của ông có thể giúp.
Ông Groanin hỏi Finlay:
– Ý cháu là, thứ mà chúng ta đang tìm kiếm là ong hả?
Signor Medici nói:
– Si, si[19]. Không chỉ là một người nuôi ong, tôi còn là một chuyên gia trị liệu bằng ong có bằng cấp đàng hoàng. Nọc độc của loài ong có ích cho tất cả các chứng bệnh: lưu thông máu không đều, viêm khớp, hen suyễn, da liễu, trầm cảm.
Ông Groanin hỏi lại:
– Trầm cảm? Ong thì giúp được gì cho chứng bệnh đó chứ?
Signor Medici cho biết:
– Nếu bị chích vài lần, anh sẽ không còn thời gian suy nghĩ về những vấn đề khác nữa. Anh có mang tiền theo không đấy?
Ông Groanin đưa cho ông ấy xấp tiền mặt. Người đàn ông Ý đếm tiền và gật đầu nói:
– Ok. Tôi sẽ tìm vài người bạn nhỏ, cho chúng vào hộp, sau đó chúng ta có thể khởi hành.
Finlay hỏi:
– Tụi cháu có thể lấy một ít mật ong đặc biệt được không ạ?
– Mật ong đặc biệt? Cháu biết gì về mật ong đặc biệt của ta?
Finlay nói:
– Không ạ. Chỉ là tụi cháu được dặn chắc chắn phải mua một ít thôi ạ.
Signor Medici đếm lại tiền lần nữa, rồi bảo:
– Ok. Chỗ này cũng đủ tiền. Ta sẽ cho cháu một ít mật ong đặc biệt.
Ông Groanin thắc mắc:
– Nó đặc biệt như thế nào mới được?
Signor Medici bật cười:
– Tôi sẽ nói cho anh trên đường đi.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung