To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hương 16.
Gabriel chống khuỷu tay trên tay ghế và hai bàn tay dày lục cục toàn đốt của ông chập lại thành một điểm dưới cái mũi khoằm. Trên đó, đôi mắt ông ta dường như khiến người ta khó mà quay đi nổi, hệt như mắt con rồng.
-Vậy là cháu vừa linh du về - ông ta nói – Ta ngờ là cháu làm thế theo thói quen. Điều đó sẽ giải thích được rất nhiều. Cháu có thể làm ơn cho ta biết cháu vừa ở đâu về và tại sao lâu thế cháu mới về được?
Christopher còn biết làm gì hơn ngoài việc kể lại. Nó ước mình chết đi còn hơn là phải kể. Mất một mạng sống chẳng là gì so với cái cách bị Gabriel nhìn thế này.
-Đền thờ Asheth! – Gabriel nói – Cháu thật ngốc nghếch! Asheth là môộ rong những nữ thần độc ác và thù hằn nhất trong các Thế Giới Cùng Họ. Quân đội của bà ta nổi tiếng vì truy đuổi người ta qua khắp các thế giới và trong rất nhiều năm. Tạ ơn Chúa vì cháu đã không thổi thủng một cái lỗ trên Đền thờ của bà ta. Và ta thấy nhẹ người vì ít nhất cháu cũng đã biết để mặc Asheth Sống lại với số phận của cô ta.
-Số phận của cô ta? Người ta sẽ không thật sự giết cô ấy chứ? – Christopher hỏi.
-Dĩ nhiên là có – Gabriel nói, vẫn với vẻ điềm tĩnh và khô khan nhất của ông ta – Đó là ý nghĩa của điềm báo: Asheth Sống lớn lên sẽ chết đi khi người ta chọn được Asheth Sống mới. Theo lý thuyết thì Asheth Sống cũ sẽ làm giàu thêm cho sức mạnh của thượng đế, ta tin là vậy. Điều này nhất định sẽ đặc biệt có giá trị đối với họ, bởi vì dường như bản thân cô ta đã là một nữ đại pháp sư rồi.
Christopher thấy hãi hùng. Đột nhiên nó hiểu là Nữ thần đã biết, hoặc ít nhất cũng đã ngờ vực điều gì sẽ xảy ra cho mình. Chính vì thế cô cố nhờ nó giúp đỡ.
-Sao ngài lại có thể điềm tĩnh đến thế vì chuyện đó? – nó hỏi – Cô ấy chỉ có mỗi một mạng sống. Ngài không thể làm gì giúp cô ấy ư?
-Christopher cháu ngoan của ta – Gabriel nói – Trên tất cả các dãy các Thế Giới Cùng Họ, có hơn một trăm thế giới kia, và trên quá nửa số thế giới ấy có những thực tế khiến bất cứ người văn minh nào cũng phải kinh hãi. Nếu như ta dành thời gian và lòng thông cảm cho tất cả những người đó thì ta sẽ chẳng còn lại gì để thực hiện việc mà ta lĩnh lương để làm, tức là ngăn cản sự sử dụng sai các phép thuật ở đây. Chính vì thế mà ta phải có hành động đối với cháu. Cháu có chối là cháu đã sử dụng sai phép thuật không?
-Cháu… - Christopher nói.
-Chắc chắn là cháu đã – Gabriel nói – Cháu đã mất ít nhất ba mạng sống ở một vài thế giới khác, và theo như ta biết thì có thể cháu đã đánh mất cả sáu mạng sống đó trong khi linh du. Nhưng bởi vì mạng sống biểu hiện, mạng sống mà lẽ ra cháu phải bị mất thì lại nằm đây rõ ràng là đang ngủ nên các quy luật tự nhiên sẽ buộc phải uốn đi để có thể cho phép cháu mất mạng đó bằng một cách thích hợp. Còn nhiều cái như vậy và cháu sẽ gây ra một loạt những sự kiện bất thường trên khắp Dãy Mười Hai.
-Lần này cháu không bị mất mạng nào – Christopher phản đối.
-Vậy thì chắc chắn cháu đã đánh mất mạng đó trong lần linh du gần đây nhất – Gabriel nói - Dứt khoát là cháu lại mất đi một mạng rồi. Và điều này sẽ không diễn ra nữa đâu, Christopher. Cháu hãy tuân lệnh ta bằng cách mặc quần áo ngay lập tức và đi với ta đến phòng làm việc của ta.
-Ơ… - Christopher nói – Cháu vẫn chưa ăn sáng. Cháu có thể…?
-Không! – Gabriel nói.
Nghe vậy Christopher biết rằng quả thực mọi việc đã vô cùng tồi tệ. Nó đứng dậy, run lẩy bẩy và đi ra phòng tắm. Cửa phòng tắm không đóng. Christopher có thể nói chắc là Gabriel đã giữ cho nó hé mở bằng một bùa rất mạnh để đảm bảo Christopher không tìm cách chuồn. Dưới con mắt của Gabriel, nó rửa mặt và mặc quần áo nhanh chưa từng thấy.
-Christopher! – Gabriel nói trong khi Christopher vội vã chải đầu – Cháu phải hiểu là ta vô cùng quan tâm đến cháu. Không một ai có thể để mất các mạng sống với tốc độ như cháu. Sao thế?
-Cháu đâu có làm thế chỉ để chọc tức ngài – Christopher cay đắng nói - Nếu như ngài nghĩ vậy.
Gabriel thở dài:
-Có thể ta là người bảo hộ tồi tệ, nhưng ta biết nhiệm vụ của mình – Ông ta nói – Đi nào.
Ông ta lặng lẽ oai vệ đi dọc hành lang với Christopher phải gần như chạy để theo kịp. Chuyện gì đã xảy ra với mạng sống thứ sáu của nó nhỉ? Christopher băn khoăn tự hỏi, một phần đầu óc của nó vẫn chưa quen được nỗi khiếp sợ. Nó thiên về hướng cho rằng Gabriel đã đếm lầm.
Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, cô Rosalie và tiến sĩ Simonson đang chờ, cùng với một thanh niên trong số các nhân viên của Lâu đài. Tất cả bọn họ đều bọc kín trong một tấm bùa trong suốt sáng mờ mờ. Christopher lo âu đưa mắt nhìn từ họ sang chiếc đi văng bọc da kê ở giữa sàn nhà thẫm màu. Chiếc đi văng gợi cho Christopher nhớ đến chiếc ghế nha sĩ. Phía bên kia là một cái giá, trên có hai chiếc bình hình cái chuông. Trong chiếc bình bên trái có một cái suốt chỉ treo trên một cái gì đó không thấy trong bình, còn chiếc bên phải dường như rỗng không ngoại trừ một cái khuyên treo rèm hay một cái gì đó nằm ở dưới đáy.
-Ngài định làm gì? – Christopher nói, giọng nó phát ra không to hơn tiếng chuột nhắt.
Cô Rosalie bước tới cạnh Gabriel và đưa cho ông một đôi găng đặt trên chiếc khay thủy tinh. Trong khi xỏ tay vào găng, Gabriel nói:
-Đây là bước nghiêm khắc nhất mà ta đã báo trước với cháu sau hôm cháu bị cháy. Ta định lấy mạng sống thứ chín của cháu ra khỏi người cháu mà không làm gì hại đến cả cháu lẫn mạng sống đó. Sau đó ta sẽ bỏ nó vào két an toàn của Lâu đài, dưới chín lần bùa mà chỉ có ta là người có thể mở được. Bởi vì cháu sẽ chỉ có thể lấy lại được mạng đó bằng cách đến gặp ta và đề nghị ta mở khoá chín cái bùa đó nên có lẽ điều này sẽ khiến cho cháu cẩn thận hơn với hai mạng mà cháu còn được giữ.
Cô Rosalie và tiến sĩ Simonson bắt đầu bọc Gabriel trong một tấm bùa trong mỏng tang như của họ:
-Lấy một mạng sống ra là việc chỉ mình Gabriel biết làm – Cô Rosalie nói vẻ rất tự hào.
Christopher ngạc nhiên thấy tiến sĩ Simonson dường như cố gắng tỏ ra hiền hậu. Ông ta nói:
-Những bùa đó chỉ dùng với mục đích vệ sinh thôi. Đừng có vẻ sợ hãi quá thế. Bây giờ hãy nằm xuống đi văng này. Hứa với cậu là sẽ không đau đâu.
Hệt như các nha sĩ vẫn nói! Christopher nghĩ trong khi run rẩy nằm xuống.
Gabriel quay hết từ bên này sang bên khác để phủ bùa lên khắp người nó:
-Frederick Parkingson ở đây mà không đi tuần ở Rìa Thế giới như lẽ ra cậu ấy phải làm, là để đảm bảo cậu sẽ không bỏ đi linh du trong khi một mạng sống của cháu đang bị tách ra. Điều đó sẽ khiến cháu bị nguy hiểm vô cùng, Christopher ạ, vậy cháu hãy cố ở nguyên trong thế giới này trong khi chúng ta làm việc.
Rồi một ai đó đọc một bùa ngủ rất mạnh. Christopher thoát đi như một tia sáng. Hoá ra tiến sĩ Simonson nói thật, trong rất nhiều giờ Christopher chẳng cảm thấy gì hết. Khi tỉnh dậy nó thấy đói ngấu và hơi ngưa ngứa đâu đó trong người và nó chỉ cảm thấy như vừa bị lừa. Nếu phải bị tách đi một mạng sống thì nó thích được nhìn xem việc đó thực hiện ra sao.
Gabriel và những người khác đang đứng tựa vào chiếc bàn đen, uống trà và có vẻ mệt phờ. Frederick Parkingson nói:
-Cậu cứ liên tục cố bỏ đi linh du. Tôi đã phải chuẩn bị sẵn lời để ngăn cậu lại.
Cô Rosalie vội vã đem đến cho Christopher một tách trà.
-Chúng tôi phải giữ cho cậu ngủ cho đến khi mạng sống của cậu đã nằm hẳn trong ống suốt – Bây giờ nó đã được uốn thành cái nhẫn vàng rồi – nhìn xem.
Cô chỉ vào hai cái lọ hình chuông. Ống suốt trong chiếc bình bên trái đã cuốn gần đầy một thứ chỉ màu hồng sáng óng ánh và đang chầm chậm quay trong không khí. Trong chiếc bình bên phải, chiếc nhẫn lúc này cũng dâng lên cao, quay rất nhanh và hơi giật giật. Cô Rosalie hỏi:
-Bây giờ cậu thấy thế nào?
-Cháu có cảm thấy gì không? Đã khoẻ hẳn chưa? – Gabriel hỏi. Giọng ông rất lo lắng.
Tiến sĩ Simonson cũng có vẻ rất quan tâm. Ông ta bắt mạch cho Christopher và sau đó kiểm tra trí óc của nó bằng cách yêu cầu làm mấy phép tính cộng:
-Có vẻ như nó ổn thôi – Ông ta nói với mấy người kia.
-Tạ ơn Chúa! – Gabriel nói và xoa xoa tay lên mặt - Bảo Flavian…không, lúc này cậu ấy đang ở Rìa Thế giới phải không? Frederick. cậu đưa Christopher về giường và bảo quản gia rằng bây giờ nó đã sẵn sàng ăn một bữa ăn bổ dưỡng.
Mọi người đều rất lo lắng và quan tâm đến nó khiến Christopher hiểu rằng trước đây chưa ai từng thực hiện thủ thuật tách mạng sống dư cho ai bao giờ. Nó cũng không rõ mình cảm thấy thế nào. Người ta sẽ làm gì nếu việc đó không thành công, nó thắc mắc trong khi ngồi trên giường ăn no đến nứt bụng thịt gà và bánh kem. Frederick Parkingson ngồi cạnh giường trong khi nó ăn, rồi tiếp tục ngồi đó suốt buổi tối. Christopher không biết cái gì làm nó bực bội hơn: Frederick hay cái nhức ngứa đâu đó sâu bên trong người nó. Nó đi ngủ sớm để rũ được cả hai cái đó.
Nửa đêm Christopher tỉnh dậy và thấy chỉ có mình nó trong phòng, ngọn đèn đốt bằng hơi gas vẫn đang sáng. Ngay lập tức nó xuống khỏi giường và đi tới để xem chỗ rách trên tấm bùa Lâu đài đã bị vá lại chưa. Christopher ngạc nhiên thấy vết rách vẫn còn nguyên đấy. Có vẻ như không ai biết được nó đi tới Thế Giới Nào Đó bằng cách nào. Nó toan đi qua chỗ rách thì chợt nhìn lại giường mình. Thằng bé nằm giữa đống chăn đệm trông mơ hồ không thật, giống như Tacroy trước khi được làm cho vững lên. Hình ảnh ấy khhiến Christopher điếng người vì buồn. Thực sự giờ đây nó chỉ còn có hai mạng. Mạng cuối cùng của nó đang bị khoá kỹ trong két an toàn của Lâu đài và nó sẽ không có cách nào sử dụng được nó nếu Gabriel không cho phép. Căm ghét Gabriel hơn bao giờ hết, nó quay lại giường.
Sáng ra, Flavian đem thức ăn điểm tâm đến cho Christopher:
-Hôm nay em đã khỏe để học bài chưa? – Anh ta lo âu hỏi – Tôi nghĩ chúng ta có thể thoải mái, ngày hôm qua là một ngày vô cùng nặng nhọc đối với tôi, liên tục đi ra đi vô Rìa Thế giới mà chẳng được tích sự gì, vì thế tôi cũng có thể có một buổi sáng yên tĩnh. Tôi nghĩ chúng ta nên đi xuống thư viện và đọc vài cuốn sách tra cứu kinh điển - cuốn Almanac của Moor, cuốn List của Prynne và vài cuốn như vậy.
Cái nhức ngứa trong người Christopher đã hết hẳn. Nó cảm thấy khoẻ mạnh, có khi còn khoẻ mạnh hơn cả Flavian bởi trông anh xanh mét và mệt mỏi. Christopher cáu tiết vì cái cách mọi người cứ phải canh chừng nó, nhưng nó biết có kêu ca cũng chẳng được ích gì vì thế nó ăn điểm tâm, mặc quần áo rồi cùng Flavian đi dọc hành lang để tới chiếc cầu thang bằng đá cẩm thạch màu hồng.
Hai người mới đi được nửa đường thì ngôi sao năm cánh ở sảnh bỗng bất ngờ sôi động. Frederick Parkinson vọt hiện lên đầu tiên. Anh ta vẫy Flavian:
-Cuối cùng chúng ta cũng đã bắt được một vài tên!
Tiếng hét hân hoan của anh vẫn còn vang khắp gian sảnh thì cô Rosalie xuất hiện, đang vật lộn để giữ một bà già cáu kỉnh đang cố cầm một cây violin đánh vào đầu cô. Phía sau, hai cảnh sát hiện ra. Họ khiêng một người nào đó, một người khiêng đàng đầu một người đàng chân. Họ loạng choạng đi vòng qua chỗ cô Rosalie và bà già đang chiến đấu với nhau, rồi thận trọng đặt người kia xuống sàn. Người này nằm đó, chân tay xoãi rộng thoải mái như đang ngủ, cái đầu tóc quăn hất về phía cầu thang một cách yên bình.
Christopher sững sờ chằm chằm nhìn vào Tacroy.
Cùng lúc đó. Flavian nói:
-Lạy Chúa tôi! Đó là Mordecai Roberts!
-Rất tiếc là như vậy – Fredercick Parkingson gọi lên - Hắn đúng là một tên trong băng Hồn Ma. Tôi đã đi theo hắn suốt từ Dãy Bảy rồi mới quay lại để truy tìm thân thể hắn.Hắn là một trong những người đưa tin của bọn chúng. Hắn mang theo rất nhiều của cướp được.
Thêm nhiều cảnh sát xuất hiện phía sau Frederick, mang theo nhiều hộp và những cái gói bọc bằng giấy dầu mà Christopher biết rất rõ.
Gabriel de Witt vội vã đi ngang qua Christopher và Flavian tới đứng ở chân cầu thang nhìn xuống Tacroy như một con chim ủ ê màu đen:
-Vậy Roberts là người đưa tin hả? – Ông ta nói - Thảo nào mà chúng ta không tiến được tí nào.
Lúc này sảnh đã đầy người: thêm nhiều cảnh sát, các nhân viên của Lâu đài, người hầu, viên tổng quản và một đám đông những cô hầu đang thích thú:
-Đưa anh ta vào phòng thôi miên – Gabriel bảo tiến sĩ Simonson – Nhưng không được để anh ta nghi ngờ tí gì. Ta muốn có bất cứ những thứ gì anh ta thích, nếu có thể.
Rồi ông ta quay sang ngước nhìn Flavian và Christopher:
-Christopher, tốt hơn là cháu nên có mặt lúc hỏi cung sau khi Roberts nhập về thể xác. Đó sẽ là một kinh nghiệm tốt cho cháu.
Christopher theo Flavian len qua sảnh, cảm thấy như mình cũng đang rời khỏi thể xác. Nó cảm thấy trống rỗng vì hãi hùng. Vậy ra “các thí nghiệm” của cậu Ralph là cái này đây! Ôi, không! – nó nghĩ. Hãy nói đó là một sai lầm đi!
Christopher không thể nào tập trung đọc trong thư viện nổi. Nó cứ nghe thấy mãi giọng cô Rosalie nói “Nhưng Gabriel, bọn chúng đã làm thịt cả một bộ lạc tiên cá!” và đầ óc nó cứ nghĩ đến những cái gói tanh mùi cá mà nó đã chất lên chiếc xe không ngựa kéo ở Dãy Năm rồi lại nghĩ đến những tiểu thư ngốc nghếch, những cô gái cứ tưởng nó là một con vật gì đó tên là cristoffer. Nó tự nhủ những cái gói tanh mùi cá đó không phải là những gói thịt tiên cá. Đó hoàn toàn là những nhầm lẫn khủng khiếp mà thôi. Nhưng rồi nó nghĩ lại cách Tacroy đã cố cảnh báo nó đừng làm, không chỉ lần gặp con rồng mà nhiều lần trước đó và nó biết đó không phải là lầm lâẫ. Nó thấy buồn nôn.
Flavian cũng vô cùng tồi tệ:
-Thật quá đáng đó lại là Mordecai! - anh ta cứ nhắc đi nhắc lại – hắn đã là nhân viên của Lâu đài bao năm rồi. Tôi đã từng yêu mến hắn!
Cả hai người đứng phắt dậy nhẹ nhõm khi một người hầu đến để gọi họ tới Phòng Khách Giữa. Ít nhất thì khi mọi chuyện lộ ra sẽ không còn ai nghĩ đến việc nó sẽ phải làm Chrestomanci kế tiếp nữa, Christopher nghĩ trong khi theo Flavian đi ngang qua sảnh. Nhưng không hiểu sao ý nghĩ đó không dễ chịu như nó hy vọng.
Trong gian phòng khách rộng mênh mông, Gabriel đang ngồi ở giữa một hàng ghế bành kê thành hình bán nguyệt, trông như một ông vua già xám xịt đen sì ngồi trên ngai vàng. Một bên ông là những viên cảnh sát trông có vẻ rất quan trọng với sổ tay trước mặt và ba người xách cặp tất cả đều nhiều râu má hơn cả ba của Christopher. Flavian thì thào đó là người của chính phủ. Cô Rosalie và các nhân viên khác của Lâu đài ngồi ở phía bên kia hình bán nguyệt. Christopher được vẫy tới ngồi ở một cái ghế kê ở khoảng giữa. Nó nhìn được rất rõ khi hai người hầu phù thuỷ tập sự đưa Tacroy vào và đặt anh ta ngồi ở một cái ghế đối diện với mọi người.
-Mordecai Roberts - một rong mấy viên cảnh sát nói – anh đã bị bắt và ta phải báo trước với anh rằng bất cứ điều gì anh nói đều sẽ được ghi lại và có thể sau này sẽ được dùng làm bằng chứng. Anh có muốn một luật sư có mặt cùng với anh không?
-Không nhất thiết – Tacroy nói. Trong thể xác thực trông anh ta không hẳn giống với Tacroy mà Christopher biết. Thay vì bộ vét cũ màu xanh lá cây, anh ta mặc một bộ màu nâu sang trọng hơn nhiều với cà vạt lụa màu xanh lơ và một chiếc khăn tay màu rất hợp lấp ló ở túi áo ngực. Đôi giày anh ta đi bằng da rất mềm và may tay. Mặc dù những lọn tóc quăn vẫn hệt như cũ nhưng trên mặt anh ta có những nét gì đó mà trước đây chưa từng xuất hiện trên gương mặt tinh thần khi linh du, những nét cười với vẻ xấc xược và chua chát hơn. Anh ta làm ra vẻ đung đưa chiếc ghế bằng cách đung đưa một chiếc giày may bằng tay với vẻ bất cần nhất, nhưng Christopher hoàn toàn có thể nói rằng anh ta không hề bất cần chút nào. Tacroy nói:
-Luật sư cũng chẳng có nghĩa lý gì. Rốt cuộc thì các người bắt quả tang tôi. Tôi đã làm điệp viên hai mặt nhiều năm rồi. Tôi không thể chối cãi được điều đó.
-Điều gì đã khiến anh trở thành điệp viên hai mặt? – cô Rosalie kêu lên.
-Tiền – Tacroy nói vẻ tỉnh bơ.
-Anh có thể nói rõ hơn được không? – Gabriel nói – Khi anh rời Lâu đài để xâm nhập vào tổ chức của Hồn Ma chính phủ đã đồng ý trả lương hậu cho anh và cấp cho anh một căn hộ rất tốt ở Baker Street. Anh vẫn còn có cả hai thứ đó kia mà?
Thế đấy, căn gác áp mái ở Covent Garden! – Christopher cay đắng nghĩ.
-À, nhưng đó chỉ là hồi mới đầu – Tacroy nói – Khi đó Hồn Ma chỉ hoạt động ở Dãy Mười hai. Khi đó ông ta không thể cung cấp đủ để tôi thoả mãn. Ngay khi mở rộng hoạt động ra các Thế Giới Cùng Họ khác thì ông ta trả cho tôi bất cứ gì tôi đòi – Anh ta rút chiếc khăn tay lụa từ túi áo ra và thận trọng phủi lớp bụi vô hình trên đôi giày đắt tiền – Ông biết đấy, tôi không nhận lời đề nghị của ông ta ngay từ đầu. Tôi chỉ dần dần dấn sâu vào từng tí một. Tính phung phí điều khiển người ta mà.
-Hồn Ma là ai? – Gabriel hỏi – Ít ra thì anh cũng nợ chính phủ thông tin đó.
Chân Tacroy đung đưa. Anh gập gọn ghẽ chiếc khăn tay và đưa mắt nhìn nửa vòng người trước mặt mình vẻ bất cẩn. Christopher cố giữ vẻ mặt lơ đãng nhất nhưng Tacroy nhìn lướt qua nó hệt như nhìn những người khác cứ như chưa từng gặp nó bao giờ. Rồi anh ta nói:
-Vậy thì tôi không thể giúp gì được cho ông. Người ấy giữ kín danh tính của mình vô cùng cẩn thận. Tôi chỉ làm việc với các thuộc hạ của ông ta thôi.
-Giống như Effisia Bell, người đàn bà chủ ngôi nhà ở Kensington nơi chúng ta bắt được thân thể anh ấy à? - Một viên cảnh sát hỏi.
Tacroy nhún vai:
-Cô ấy là một người trong bọn họ. Phải.
Cô Bell, cô Gia sư Cuối cùng, Christopher nghĩ. Nhất định cô ta là một tên trong bọn. Nó giữ vẻ mặt thật chung chung đến mức cảm thấy bộ mặt cứng đơ như mặt bức tượng vàng của Asheth.
-Anh có thể nói tên ai nữa không? – có người hỏi.
-Tôi e là không có mấy nữa – Tacroy nói.
Nhiều người khác hỏi anh ta câu hỏi đó nhưng bằng nhiều cách khác nhau. Cuối cùng Gabriel dướn người tới:
-Chúng ta có thoáng nhìn thấy chiếc xe không ngựa kéo mà anh dùng để chất của ăn cướp. Roberts, đó là một vật thật tinh xảo.
-Phải, đúng không? – Tacroy tán thành - Phải mất khá lâu mới hoàn thiện được nó. Ông có thể thấy là nó đủ lỏng để đi qua Rìa Thế giới, nhưng cũng đủ đặc chặt để những người ở các Dãy khác có thể chất hàng lên đó khi tôi tới nơi. Tôi có ấn tượng là Hồn Ma phải chờ cho đến khi làm được chiếc xe đó mới có thể phát triển vào các Thế Giới Cùng Họ.
Không đúng! Christopher nghĩ. Và mình vẫn thường chất hàng lên đó! Anh ta nói dối mọi chuyện!
Cô Rosalie nói:
-Chắc hẳn phải có rất nhiều phù thuỷ mới làm được chiếc xe đó, Mordecai. Đó là những ai?
-Có trời biết – Tacroy nói – Không, chờ một phút. Effie Bell là một cái tên. Phelps, đúng không nhỉ? Felper? Felperin?
Gabriel và mấy viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau. Flavian lẩm bẩm:
-Anh em Felperin! Mấy năm nay chúng ta vẫn ngờ đó là bọn gian mà.
-Roberts, còn một điều kỳ lạ nữa – Gabriel nói - Cuộc điều tra chớp nhoáng của chúng tôi cho thấy dường như có lần nó đã suýt bị lửa huỷ hoại.
Christopher thấy như tắc thở.
-Tôi đoán đó là tai nạn trong xưởng chế tạo – Tacroy nói.
-Mordecai, đó là lửa Rồng - Tiến sĩ Simonson nói – Tôi nhận ra ngay lập tức.
Tacroy lại đưa mắt nhìn quanh khuôn mặt từng người, ánh mắt cay đắng, lo âu và cười cợt. Christopher vẫn chưa thể thở nổi. Nhưng một lần nữa mắt Tacroy lướt qua Christopher như chưa hề quen biết trước kia. Anh ta cười to:
-Tôi đùa đấy mà. Nhìn mọi người ngồi quanh để xét xử khiến những điều tồi tệ nhất nảy ra trong tôi. Phải, nó bị một con rồng đốt cháy vì nó ghét lô máu rồng mà tôi đang thu nhặt ở Dãy Tám. Chuyện đó xảy ra cách đây khoảng một năm – Nghe thấy thế Christopher bắt đầu thở được.
-Tôi bị mất cả lô hàng ấy – Tacroy nói – và bị bỏng nặng đến nỗi gần như không nhập được về thể xác. Chúng tôi đã phải ngưng hoạt động gần như suốt mùa thu vừa rồi cho đến khi chiếc xe được sửa chữa xong. Nếu các ông còn nhớ thì tôi báo cáo với ông là dường như Hồn Ma ngừng nhập khẩu vào thời gian đó.
Christopher thở phào một hơi dài và cố để không lộ liễu quá. Rồi một trong những nhân viên râu quai nón của Chính phủ lên tiếng:
-Bao giờ anh cũng đi một mình à? – anh ta hỏi, và Christopher lại gần như tắc thở.
-Dĩ nhiên là tôi chỉ đi có một mình – Tacroy nói - Một linh hành gia nữa để làm gì kia chứ? Xin lưu ý các ông, tôi tuyệt đối không thể nào biết Hồn Ma còn cử đi bao nhiêu chiếc xe không ngựa kéo như thế nữa. Ông ta có thể có hàng trăm chiếc.
Chuyện vớ vẩn! Christopher nghĩ. Đó là cái duy nhất, nếu không thì bọn chúng đâu có phải dừng hoạt động suốt mùa thu năm ngoái khi mình đi học và quên mất. Nếu lúc đó Christopher chưa nhận ra là Tacroy đang bảo vệ nó thì đến cuối buổi sáng nó cũng phải nhận ra. Các câu hỏi cứ tiếp tục, mắt Tacroy lướt qua Christopher hết lần này đến lần khác mà không hề tỏ một dấu hiệu nhận ra nào. Và cứ mỗi lần câu trả lời của Tacroy có thể làm hại cho Christopher thì anh ta lại nói dối và tiếp theo câu nói dối đó sẽ là một thú nhận như tung hoả mù để kéo mọi người nhãng đi khỏi câu hỏi trước. Mặt Christopher cứng đơ vì cứ phải giữ vẻ mặt lơ đãng mãi. Nó nhìn chằm chằm bộ mặt chua chát của Tacroy và cảm thấy mỗi lúc một tồi tệ hơn. Ít nhất có hai lần nó gần như đứng bật dậy và thú nhận.Nhưng hình như như thế sẽ uổng phí mọi phiền não mà Tacroy đã phải chịu.
Cuộc thẩm vấn tiếp tục mà không dừng lại để ăn trưa. Ông tổng quản đẩy vào một xe sandwich, mọi người ăn sandwich trên những tờ giấy ghi chép trong khi tiếp tục đặt ra nhiều câu hỏi khác. Christopher vui mừng thấy một người hầu đem đến cho Tacroy mấy miếng sandwich. Lúc đó Tacroy đã nhợt đi như cà phê sữa và đôi chân đi giầy đung đưa của anh đã run lên. Anh cắn miếng sandwich cứ như chết đói và miệng nhồm nhoàm trả lời các câu hỏi được đặt ra.
Christopher cắn miếng sandwich của mình. Đó là sandwich cá hồi. Nó nghĩ đến các nàng tiên cá và suýt nôn.
-Có chuyện gì thế? – Flavian thì thầm hỏi.
-Không có gì cả. Em chỉ không thích cá hồi – Christopher thì thầm đáp. Thật ngu ngốc để lộ mình bây giờ sau khi Tacroy đã cố gắng đến thế để giữ cho nó ở ngoài mọi chuyện. Nó đưa miếng sandwich lên miệng nhưng không thể nào bắt mình cắn thêm miếng nữa.
-Chắc đó là tác dụng của việc tách mạng sống đấy – Flavian lầm rầm lo lắng.
-Vâng, em nghĩ là thế - Christopher nói. Nó đặt miếng sandwich xuống và tự hỏi sao Tacroy lại có thể ăn ngon lành như thế.
Các câu hỏi vẫn tiếp tục được đặt ra khi ông tổng quản đẩy xe đi. Ông ta quay lại gần như ngay lập tức và thì thầm với Gabriel. Gabriel nghĩ ngợi, quyết định gì đó, rồi gật đầu. Rồi trước sự kinh ngạc của Christopher, ông tổng quản đi tới và cúi xuống nó.
-Công tử Christopher, mẹ của cậu đang chờ cậu ở Phòng Khách Nhỏ. Xin cậu đi theo tôi.
Christopher nhìn Gabriel nhưng Gabriel đang dướn tới để hỏi Tacroy khi các gói đến London thì ai là người nhận chúng. Christopher đứng lên để đi theo ông tổng quản. Tacroy hấp háy mắt nhìn theo nó.
-Xin lỗi – Christopher nghe thấy anh nói - Đầu óc tôi lỗ đỗ quá. Ông phải hỏi lại vậy.
Tiên cá, Christopher nghĩ khi theo người tổng quản đi ngang qua sảnh. Những cái gói có mùi cá. Những bó máu rồng. Lúc ở Dãy Tám mình đã biết đó là máu rồng, nhưng mình không biết con rồng ghét chuyện đó. Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra với Tacroy? Khi người tổng quản mở cửa Phòng Khách Nhỏ và dẫn nó vào thì nó khó có thể tập trung đầu óc để ý đến căn phòng rộng rãi lịch sự hay hai người phụ nữ đang ngồi trong đó.
Hai người phụ nữ?
Christopher nháy mắt trước hai chiếc áo dài lụa trải rộng. Chiếc áo màu hồng và màu hoa oải hương là của má. Còn chiếc màu nâu và vàng cũng rất lịch sự là của cô Gia sư Cuối cùng. Tâm trí Christopher rời ngay khỏi các nàng tiên cá và máu rồng, nó đứng khựng lại khi mới đi qua được nửa chừng tấm thảm phương đông.
Má đưa một bàn tay đi găng màu hoa oải hương cho Christopher:
-Thằng bé yêu dấu – má run run nói – Con cao quá này! Con có nhớ cô Bell thân mến không, Christopher? Mấy ngày này cô ấy là tuỳ nữ của má. Cậu của con đã tìm được cho chúng ta một ngôi nhà rất dễ thương ở Kensington.
-Tai vách mạch rừng đấy – cô Bell nhắc bằng cái giọng đều đều uể oải. Christopher nhớ lại vẻ đẹp kín đáo của cô ta không bao giờ hiện ra trước mặt má. Nó cảm thấy thương má.
-Christopher có thể xử lý chuyện đó được mà, đúng không con yêu? – má nói.
Christopher cố tĩnh trí lại. Nó chẳng hề nghi ngờ việc Phòng Khách Nhỏ này được chăng đầy bùa nghe trộm, có lẽ trên từng bức tranh khung bằng vàng kia. Mình cần phải báo cho cảnh sát biết là cô Gia sư Cuối cùng đang ở đây, nó nghĩ. Nhưng nếu như cô Gia sư Cuối cùng đang ở với má thì như vậy sẽ lôi má vào rắc rối nữa. Và nó biết nếu như để lộ cô Gia sư Cuối cùng thì cô ta sẽ nhắc đến nó và như vậy uổng phí những cố gắng của Tacroy.
-Làm sao mẹ vào đây được? – nó hỏi – Quanh sân có rất nhiều bùa.
-Má em đã khóc đến cạn cả nước mắt ở ngoài cổng – cô Gia sư Cuối cùng nói và khoát tay đầy ngụ ý quanh phòng để bảo Christopher hãy làm một cái gì đó đối với những cái bùa nghe trộm.
Christopher rất muốn giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng nó biết mình không dám chống lại cô Gia sư Cuối cùng. Một bùa bịt kín là phép thuật của pháp sư và dễ ợt. Trong một nháy mắt giận dữ nó đã triệu đến một tấm bùa, và như thường lệ, nó lại quá tay. Nó cứ tưởng tai điếc đặc. Rồi nó thấy má gõ gõ một bên mặt vẻ rất bối rối và cô Gia sư Cuối cùng thì lắc đầu như cố khua tai cho khỏi điếc. Christopher vội vàng gỡ bớt đoạn giữa tấm bùa để họ có thể nghe được nhau nói bên trong cái điếc đặc mịt mùng xung quanh.
-Con yêu – má nói – má đến để đưa con đi khỏi tất cả những cái này. Ngoài kia đã có sẵn một cái xe ngựa của nhà ga chờ chúng ta, và con sẽ về Kensington ở với má. Cậu của con muốn má được hạnh phúc và cậu nói cậu biết má không thể nào hạnh phúc nếu không có con bên cạnh. Dĩ nhiên là cậu ấy nói rất đúng.
Chỉ mới sáng nay thôi mình sẽ nhảy lên vì mừng nếu được nghe má nói như thế – Christopher giận dữ nghĩ. Nhưng bây giờ thì nó biết đó sẽ chỉ là một cách khác để làm uổng phí công sức của Tacroy. Và dĩ nhiên đó là một kế hoạch khác nữa của cậu Ralph. Cậu Hồn Ma! – nó nghĩ. Nó nhìn má, và má khẩn khoản nhìn lại nó. Christopher hiểu má nói thật, mặc dù má đã để cho cậu Ralph hoàn toàn điều khiển các ý nghĩ của mình. Christopher không thể trách bà về điều đó. Dẫu sao đi nữa chính nó cũng đã để cho cậu Ralph mê hoặc từ sáu tháng trước đây, khi cậu cho nó đồng xu sáu penny ấy.
Nó nhìn cô Gia sư Cuối cùng:
-Bây giờ má em đã khá giả rồi – cô nói bằng giọng đều đều sắp đặt - Cậu của em đã hồi phục được gần nửa gia tài của má.
Gần nửa! –Christopher nghĩ. Vậy thì ông ta đã làm gì với đống tiền mà mình đã kiếm cho ông ấy một cách không công? Bây giờ ông ta phải hàng trăm lần triệu phú rồi còn gì!
-Và có em giúp đỡ, như cách em vẫn luôn làm đấy thì chẳng bao lâu sẽ có thể khôi phục lại được toàn bộ của cải của má – cô Gia sư Cuối cùng nói.
Như cách mình vẫn luôn làm! – Christopher nghĩ. Nó nhớ lại cô Gia sư Cuối cùng đã điều khiển nó trơn tru thế nào. Trước tiên là phát hiện ra Thế Giới Nào Đó, rồi hướng dẫn nó làm chính xác những gì mà cậu Ralph muốn. Nó không thể tha thứ cho cô ta điều đó, mặc dù cô ta còn tận tuỵ với cậu Ralph hơn cả má nó. Và nhớ lại điều đó thì nó lại nhìn má. Tình yêu của má đối với Christopher có thể hoàn toàn là thật, nhưng má chỉ toàn vứt nó cho các chị vú và các cô Gia sư, và ngay khi về đến Kensington là má lại vứt nó cho cô Gia sư Cuối cùng ngay thôi mà.
-Chúng ta trông cậy ở con, con yêu của má – má nói – Sao trông con có vẻ lơ đãng thế. Con chỉ phải làm mỗi một việc là trèo qua cái cửa sổ này và trốn vào xe ngựa, chúng ta sẽ đi khỏi đây, chẳng ai khôn ngoan bằng.
Mình hiểu rồi, Christopher nghĩ. Cậu Ralph biết Tacroy đã bị bắt.Vì thế ông ta muốn Christopher tiếp tục công việc chuyển hàng lậu. Ông ta đã cử má đến để đem Christopher về và cử cô Gia sư Cuối cùng để giám sát xem họ có làm theo ý ông ta không. Có lẽ họ sợ Tacroy sẽ khai ra Christopher. Được, nếu Tacroy nói dối được thì Christopher cũng có thể nói dối.
-Giá con có thể đi được – nó nói, giọng buồn bã và ngập ngừng mặc dầu thực ra tự nhiên nó nói trơn tru và giả tạo hệt như cô Gia sư Cuối cùng – Con rất muốn ra khỏi đây, nhưng không thể. Khi bị con rồng đốt cháy ở Dãy Tám thì đó là mạng sống cuối cùng con được giữ. Gabriel đã rất tức giận và ông ta đã lấy đi các mạng khác của con đem giấu biệt. Nếu bây giờ ra khỏi Lâu đài con sẽ chết.
Má oà khóc.
-Cái lão già khủng khiếp đó! Thật nguy hiểm cho mọi người!
-Tôi nghĩ là trong trường hợp đó thì chúng ta chẳng còn gì giữ chúng ta ở đây cả - cô Gia sư Cuối cùng nói và đứng dậy.
-Cô nói đúng, bạn thân mến – Má thổn thức. Bà lau khô mắt và hôn Christopher, một cái hôn sực nức - Thật khủng khiếp khi không thể gọi mạng sống của một người là của chính người đó. May ra cậu của con có thể nghĩ ra một cái gì đó chăng.
Christopher nhìn hai người vội vã bỏ đi, tiếng sột soạt ầm ĩ ngay khi ra khỏi tấm bùa bọc. Christopher phẩy tay gỡ tấm bùa. Mặc dù đã biết cả hai người đó là thế nào nhưng nó vẫn cảm thấy đau đớn và tan vỡ khi đứng nhìn qua cửa sổ thấy họ trèo vào chiếc xe ngựa thuê đang chờ dưới hàng cây tuyết tùng trên đường lớn. Christopher chỉ biết có một người duy nhất không sử dụng nó là Tacroy. Và Tacroy lại là tội phạm và là kẻ hai mặt.
Mình cũng thế! Christopher nghĩ. Bây giờ cuối cùng đã phải thừa nhận điều đó với riêng mình, Christopher không thể chịu nổi việc phải quay lại Phòng Khách Giữa để nghe mọi người tra hỏi Tacroy. Thay vì thế, nó khốn khổ lê bước về phòng riêng. Nó mở cửa. Và giật mình.
Một cô gái nhỏ mặc chiếc áo dài ướt lướt thướt đang ngồi run lẩy bẩy bên mép giường nó. Mái tóc xoã thành từng lọn ướt rượt quanh khuôn mặt tròn xanh xao. Dường như một tay cô nắm một nắm lông trắng ướt sũng. Tay kia nắm chặt một gói giấy dầu to trông có vẻ như một gói sách.
Đây chính là cô gái mình cần! Christopher nghĩ. Không biết bằng cách nào Nữ thần đã tới được đây và rõ ràng đem theo mọi của cải của mình.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị