Số lần đọc/download: 11869 / 44
Cập nhật: 2015-06-23 16:23:56 +0700
Chương 15 -
T
heo sự dự tính của Như Phong và Hiểu Đan thì chủ nhật tuần này là ngày tuyệt đẹp với một chương trình thật chu đáo.
Chín giờ sáng Hiểu Đan đến nhà Như Phong để gặp Mộc Thiên, ăn trưa ở đó để làm quen với Sương Sương. Sau đó, hai người đi ciné, rồi bát phố. Cuối cùng, họ về nhà Hiểu Đan và ăn cơm tối tại nhà nàng.
Với nàng, ngày chủ nhật này vĩ đại nhất trong đời. Khi vừa thức giấc, ánh mặt trời le lói rọi vào phòng, nàng cho đó là điềm tốt trong ngày. Bước xuống giường, nàng phân vân không biết nên bận bộ đồ nào. Y phục nhà trường thì kỳ quá, nếu không thì chỉ còn mỗi một bộ đồ trắng hôm đi sinh nhật nhà Đức Mỹ. Thôi đành mặc bộ ấy đi cho rồi. Nàng mặc xong, đến trước gương ngắm nghía, nào kém ai đâu, thật xứng với danh mà Như Phong thường gọi “một vì sao lạc”.
Bữa ăn sáng thật vội dưới cặp mắt ngắm nghía của mẹ, nụ cười chế diễu của Hiểu Bạch và cái nhìn thờ ơ của Minh Viễn. Ăn xong, nàng hối hả ra đầu hẻm, thở ra một cái thật mạnh rồi lấy mảnh giấy họa đồ do Như Phong vẽ chỉ đường ra xem. Nàng gọi xích lô, trực chỉ Trung Sơn Bắc Lộ.
Xe ngừng trước nhà họ Hà. Nàng xuống xe nhìn biệt thự đồ sộ, cánh cửa sắt to tướng, nàng thấy mình bé nhỏ và quá ư hèn mọn. Đứng một lát, nàng định bấm chuông thì cánh cửa sắt bỗng mở tung, một chiếc xe hơi vụt chạy ra, suýt nữa đụng nàng. Nàng vội né qua một bên. Người lái xe là một cô gái mặc chiếc áo đỏ diêm dúa, ló đầu ra nhìn nàng cười ngạo nghễ. Nàng đứng ngơ ngác chờ đến khi chiếc xe khuất dạng mới quay đầu lại. Cánh cửa còn mở toang, một người đàn ông to lớn đang đứng tựa cửa nhìn nàng. Trong khi nàng còn rụt rè thì ông ấy đã lên tiếng:
- Tôi là Lưu, cậu Phong cho tôi ra đón cô, chắc cô là Đan?
Nàng tươi cười, gật đầu chào đáp lễ. Ông Lưu gọi con Kim ra đưa nàng vào trong.
Xuyên qua vườn hoa và hồ phun nước, Hiểu Đan vào phòng khách. Nàng hết sức bỡ ngỡ khi đứng giữa phòng khách quá ư sang trọng và còn rộng hơn cả căn nhà của nàng. Salon màu bordeaux cùng màu với tấm màn chắn cửa sổ. Trên bàn là một bình hoa hồng màu trắng, mùi hương thơm ngát. Nàng còn mãi mê quan sát cảnh phòng khách thì bỗng có tiếng giầy nện mạnh trên cầu thang. Nàng ngẩng lên, thì ra Như Phong đang hớn hở chạy xuống. Chàng reo to:
- A ha, em của anh đến đúng giờ quá.
- Em đến hơi sớm không anh?
Chàng đặt tay lên hai cánh tay nàng, âu yếm nói:
- Sớm à, anh đã chờ em mười hai tiếng đồng hồ rồi mà còn sớm sao?
Nàng nhỏng nhẻo:
- Anh khéo nói thêm không, gì mà mười hai tiếng?
- Thì em cứ tính sẽ biết. Anh bắt đầu chờ em từ chín giờ tối qua đến nay.
Vừa nói chàng cúi xuống định hôn thì Hiểu Đan vội né tránh và trách:
- Anh làm kỳ quá, người ta thấy thì chết.
Chàng nhún vai:
- Không sao đâu, trong nhà chẳng còn ai hết. Dượng anh dậy trễ hơn mọi ngày vì hôm qua có khách đến nói chuyện tới khuya. à, em đã nghe tên họa sĩ Mặc Phi lần nào chưa?
Nàng ngạc nhiên:
- Mặc Phi, có phải Vương Hiếu Thành không anh?
- Vâng, em cũng biết ông ta nữa sao. Em xem, những bức tranh trên tường đều là của ông ta cả. Ông là bạn thân của dượng anh, tối qua không hiểu chuyện gì mà hai người nói mãi đến hai giờ khuya ổng mới về. Nếu không, dượng anh đâu có ngủ muộn như vậy. Em đừng tưởng là nhà anh ai cũng thèm ngủ đâu nghe.
Nàng cười:
- Em nào có nói gì mà anh phải thanh minh.
Chàng nâng cằm nàng lên, dán mắt vào sát mắt nàng nói thật khẽ:
- Anh muốn rằng em có một ấn tượng tốt về gia đình anh.
Nói dứt lời chàng buông vội nàng ra:
- à mà quên, em uống gì? Trời nóng quá, thôi để anh làm cho em một ly cam tươi nhé. Anh làm thì tuyệt, em uống khỏi chệ Con Kim làm hay bỏ đường nhiều uống mau ớn lắm. Em chờ anh tí nhé.
Như Phong quay người đi vào phòng ăn.
Trời nóng thật! Thời tiết ở Đài Loan thay đổi bất thường. Mùa đông mà sức nóng như mùa hạ, Hiểu Đan đứng dậy xem mấy bức tranh trên tường. Tranh thật đẹp và sắc sảo làm sao ấy. Đang mãi mê ngắm tranh thì có tiếng chân người bước lại gần, nàng cứ ngỡ là Như Phong nên không xoay người lại mà nói:
- Hiếu Thành cũng là bạn thân của cha em. Chính vì ông ta bày cha em vẽ lại mà gia đình em trở nên xáo trộn, không còn yên vui như ngày nào. à, em đã quên nói với anh một chuyện, cha em trước kia là sinh viên trường Cao Đẳng Mỹ Thuật, chuyên vẽ portrait. Cha em trước kia đã nổi danh từ thời còn cắp sách nhưng vì bỏ lâu nên vẽ lại không được. Mỗi lần vẽ hư, cha nổi trận lôi đình với mẹ, mẹ chỉ biết nhịn rồi khóc mà thôi.
Nói một hơi dài mà không có tiếng trả lời nào đằng sau, nàng vội quay lại thì hoảng lên vì người sau lưng nàng không phải Như Phong mà là một người đứng tuổi. Ông ta có nước da trắng, mắt đen trông có vẻ hiền hòa lẫn nghiêm nghị, phảng phất chút u sầu. Từ lúc đối diện với nàng mắt ông bỗng sáng lên, mặt mày tái nhợt. Nàng rụt rè ấp úng:
- Cháu, cháu cứ tưởng là Như Phong, ông là..?
Mộc Thiên giọng run run:
- Tôi là dượng của Như Phong. Còn cháu, cháu là... Dương... Dương Hiểu Đan?
Nàng cúi đầu cung kính đáp:
- Dạ, thưa cháu là Hiểu Đan.
Nàng nở nụ cười dịu dàng nhìn ông. Nụ cười ấy khiến Mộc Thiên nhìn không chớp. Ông cảm thấy nàng như một người đã từng quen, với gương mặt và nụ cười ấy, ông càng nhớ... Thân hình nhỏ bọc trong lớp áo trắng thật dịu và trong sạch. Ông nhìn tà áo nàng như đang tìm kiếm một cái gì nơi đó, nhìn mãi đến nỗi ông cảm thấy choáng váng mặt mày. Ông chậm rãi tìm salon ngồi bệch xuống. Hiểu Đan hoảng hốt chạy đến cạnh ông lo lắng hỏi:
- Thưa bác, bác cảm thấy khó chịu trong người không?
Mộc Thiên chậm rãi chỉ chiếc ghế trước mặt bảo nàng:
- Bác không sao đâu, cháu hãy ngồi xuống đi.
Nàng vâng lời ngồi xuống nhưng vẫn còn ngơ ngác nhìn ông. Mộc Thiên nhắm mắt, tay run run đốt thuốc. Hiểu Đan, người yêu của Như Phong lại là con của Minh Viễn và Phương Trúc, thật ông không ngờ. Đêm qua, Hiếu Thành đã cho ông biết rõ mọi việc. Thành còn trách ông rằng:
- Anh thật là kẻ thờ ơ và vô trách nhiệm. Ngày trước anh không biết lý do nào mà Phương Trúc đi tìm anh sao?
Vâng, ông không biết thật sự, nếu ông biết, không bao giờ ông chấp nhận để Minh Viễn sống chung cùng Phương Trúc được. Tuổi trẻ lúc nào cũng nông cạn và có những quyết định sai lầm. Sự sai lầm ấy đã đưa đến hậu quả là Phương Trúc làm vợ Minh Viễn, để giờ này Hiểu Đan, người con gái trước mặt lại là con Minh Viễn, không phải con ông. Quả đất này đã tròn lại còn bé để gặp mãi những người bạn xưa. Và Như Phong, bao nhiêu con gái Đài Bắc sao không yêu, không yêu Sương Sương mà lại yêu Hiểu Đan. Việc đời thật phức tạp và không bao giờ lường được!
- Hiểu Đan là đứa con gái nết na, giống hệt mẹ nó, chỉ khác là hơi trầm lặng hơn mà thôi.
Đó là lời nói của Hiếu Thành tối qua với Mộc Thiên. Lời nói ấy bây giờ đã thành sự thật. Với ông, Hiểu Đan không thể gọi là giống Phương Trúc mà phải nói là Phương Trúc thứ hai. Với cặp mắt mơ màng ấy của nàng, ông đã tìm thấy bao nhiêu mộng tưởng và tình yêu nồng nhiệt thời quá khứ khiến lòng ông xao xuyến lạ thường.
Như Phong hớn hở bưng hai ly nước cam tươi ra, thấy Mộc Thiên và Hiểu Đan ngồi lặng thinh khiến chàng lo lắng. Nhưng rồi, chàng bỗng vui vẻ nói:
- Thưa dượng, để con giới thiệu..
Mộc Thiên vẫn đăm đăm nhìn Hiểu Đan, vẫy tay Như Phong:
- Khỏi cháu, dượng đã biết rồi.
Chàng đặt hai ly nước cam xuống trước mặt hai người hớn hở hỏi:
- Như vậy, dượng và Hiểu Đan đã nói chuyện rồi sao?
Hiểu Đan ngẩng lên ngơ ngác nhìn chàng. Nàng không hiểu tại sao dượng chàng lại nhìn mình như một quái vật từ lòng đất mới xuất hiện. Ông nhìn như để nghiên cứu mọi chi tiết trên người nàng. Như Phong ngồi xuống cạnh Hiểu Đan. Chàng cũng lấy làm phân vân trước thái độ của dượng. Chàng liền hỏi:
- Thưa dượng, Hiểu Đan đã làm dượng ngạc nhiên lắm sao?
Mộc Thiên đã hồi tỉnh sau câu hỏi của cháu. Ông hít một hơi thuốc, cho khói ra lỗ mũi rồi cười mơ màng:
- Phải, dượng đang ngạc nhiên vì giống một vì sao lạc.
Như Phong tươi hẳn lên:
- Ha, dượng sao có nhận xét giống cháu quá vậy? Cháu đã gọi nàng là vì sao lạc, sáng nhất giữa vòm trời mông lung.
Hiểu Đan thẹn đỏ mặt. Sự thẹn thùng đã làm nàng thêm đẹp và dễ yêu hơn. Mộc Thiên vẫn không rời mắt khỏi mặt nàng:
- Cháu còn đang theo học?
- Thưa bác, cháu đang học lớp mười hai.
- Như thế, sang năm thi tú tài hai?
Nàng gật đầu.
- Gia đình cháu có bao nhiêu người?
- Dạ, cha mẹ, cháu và một người em trai
- Cha cháu thương cháu không?
Nàng mỉm cười:
- Cha cháu nghiêm khắc lắm. Mẹ cháu lúc nào cũng hiền hòa, nhịn nhục, còn cha cháu thì nóng nảy cộc cằn. Tuy nhiên, cha cháu cũng không la rầy cháu mấy vì ông cho rằng con gái không cần quan tâm. Ông nể Hiểu Bạch nhiều hơn. Hiểu Bạch là em của cháu.
Mộc Thiên chú ý nghe và xúc động.
- Mẹ cháu... mẹ cháu... à, mà bác muốn biết gia đình cháu sống như thế nào, có vui vẻ và đầy đủ không?
Nàng thành thật:
- Thưa bác, gia đình cháu khổ lắm, mẹ cháu phải cần kiệm và lo lắng đủ điều. Nhiều đêm, cả nhà ngủ hết, mẹ cháu phải thức để tính toán việc chi phí trong gia đình kẻo thiếu hụt. Tiền lương của cha cháu thì không có mấy, thế mà phải chi tiêu đủ điều, học phí cho em. Tuy thiếu hụt, mẹ cháu không bao giờ chịu đi vay mượn người khác. Nhất là thời gian gần đây, cha cháu định mở phòng triển lãm, mặc dù đã mười mấy năm không cầm đến cây cọ, bởi vậy, cuộc sống gia đình cháu trở nên bi đát hơn. Tất cả cũng tại bác Thành. Vương Hiếu Thành đó, bác biết không?