Số lần đọc/download: 1370 / 5
Cập nhật: 2015-12-10 02:37:25 +0700
Chương 15: Bệnh Trầm Cảm
S
au hơn một năm kết hôn, Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu lần đầu tiên gặp phải khủng hoảng lớn.
Đó là mẹ của Lý Miêu, cũng là mẹ chồng của Tiễn Phiêu Phiêu bị chẩn đoán là ung thư phổi giai đoạn cuối, điều trị kéo dài, hoảng sợ vô vọng, Lý Miêu bị việc này ảnh hưởng, tính tình thay đổi nhiều, trở nên bi quan sa sút, đa nghi sợ hãi, hay nóng nảy cáu giận, chỉ hơi chút là nổi điên. Bệnh tình của mẹ chồng, tính tình của Lý Miêu, hai thứ này gộp lại khiến Tiễn Phiêu Phiêu mỏi mệt vô cùng.
Vì mẹ chồng sắp mất, Tiễn Phiêu Phiêu rất thông cảm cho tâm tình của Lý Miêu, cũng luôn chú ý tới tâm trạng của anh. Nếu như không phải vậy, chỉ sợ Tiễn Phiêu Phiêu đã sớm không chịu nổi cuộc sống căng thẳng thế này.
Một ngày nọ, Tiễn Phiêu Phiêu gặp mặt bạn tốt Trương Yến, mẹ của Trương Yến cũng mới bị chẩn đoán ung thư dạ dày, hai người chung cảnh ngộ khổ không biết nói cùng ai…
Bạn tốt Trương Yến ngẫm nghĩ hồi lâu, nghiêm túc nói: “Mình thấy, chồng cậu bị bệnh trầm cảm rồi!”
“Hả?”
“Thật đấy, không lừa cậu đâu. Triệu chứng của Lý Miêu rất giống mình. Mình mới đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói, có rất nhiều người gặp phải khủng hoảng sẽ đột nhiên bị phát bệnh trầm cảm, như mình chẳng hạn. Thế nên bệnh nhân có làm gì thì người bình thường cũng phải cảm thông tha thứ!”
Tiễn Phiêu Phiêu nửa tin nửa ngờ đi tra cứu triệu chứng bệnh trầm cảm, cô phát hiện ra biểu hiện của Lý Miêu y chang triệu chứng của bệnh trầm cảm trong truyền thuyết, nhưng may là tình trạng bệnh của anh khá nhẹ. Cô liên hệ với bác sĩ, bác sĩ nói cô phải thông cảm bao dung, đồng thời đề nghị đưa Lý Miêu tới bệnh viện khám thử.
Tiễn Phiêu Phiêu còn tiện thể nghiên cứu biểu hiện bất thường của bản thân gần đây: ủ rũ, lo lắng, thích thức khuya, mỗi ngày chưa tới hai giờ sáng thì chưa đi ngủ…Theo ý kiến của những người không chuyên, cô có lẽ bị….chứng lo âu.
Tiễn Phiêu Phiêu bèn nghiêm túc thảo luận cùng Lý Miêu về đời sống của cả hai. Lý Miêu không thừa nhận mình bị bệnh trầm cảm: “Em mới trầm cảm, cả nhà em đều trầm cảm, từ bé đến lớn em luôn trầm cảm!”
“Đừng giấu bệnh sợ thuốc, có bệnh thì phải chữa! Mau đến bệnh viện khám, em đi cùng anh!”
“Em mới phải đến bệnh viện khám ấy, em có bệnh hoang tưởng!” Lý Miêu chống cự đến cùng.
Tuy Lý Miêu kiên quyết phủ nhận bản thân bị trầm cảm, thế nhưng sau đó anh cũng đã khắc chế, kiểm soát bản thân hơn nhiều.
Còn Tiễn Phiêu Phiêu, bởi vì có lý do này để thuyết phục bản thân, nên cô càng thông cảm khoan dung với Lý Miêu hơn.
Mùa đông năm ấy, mẹ chồng cô vĩnh viễn ra đi. Lý Miêu sa sút một thời gian, sau đó dần dần hồi phục bình thường.
Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu vẫn cãi vã không ngừng, bây giờ trong mỗi trận cãi nhau của họ còn có thêm luận cứ và vũ khí mới.
Tiễn Phiêu Phiêu: “Em không thèm chấp với loại bị bệnh thần kinh, bệnh trầm cảm như anh!”
Lý Miêu: “Người bị bệnh trầm cảm giết người không tính là phạm pháp đúng không? Em có tin anh bóp chết em không?”
Người đang mở đồ hộp là Tiễn Phiêu Phiêu bèn vung vẩy con dao Thụy Sĩ: “Ai giết ai còn chưa chắc nhé! Cho anh biết, em có chứng lo âu, cũng tính là bệnh thần kinh. Em giết anh cũng không phạm pháp!”
Tiễn Phiêu Phiêu vừa vung dao vừa đuổi theo Lý Miêu, Lý Miêu nhanh chóng thoát thân, hai người đuổi nhau quanh sofa mười mấy vòng, Lý Miêu quyết định dừng chơi: “Đình chiến! Đình chiến!”
Tiễn Phiêu Phiêu không chấp nhận: “Có thành ý vào. Đầu hàng! Giương cờ hàng lên! Nhanh lên!”
Lý Miêu nhặt áo sơmi trắng trên sofa, vẫy vẫy mấy cái: “Anh đầu hàng, đầu hàng!”
“Cầu xin đi!”
“Em vừa phải thôi nhé, đừng có được voi đòi tiên!” Lý Miêu nhe răng cảnh cáo.
Khó khăn đều chỉ trong chốc lát. Thông cảm cho nhau, khoan dung với nhau, những tháng ngày u ám nhất định sẽ qua. Đây là cảm khái lớn nhất của Tiễn Phiêu Phiêu đối với khoảng thời gian này. Còn rốt cuộc Lý Miêu có bị “trầm cảm” hay không, đến cùng cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vì điều cần nhất trong hôn nhân, đôi khi chỉ là một lý do để bản thân có thể thông cảm và tha thứ cho nửa còn lại của mình.