Nguyên tác: Why Didn’T They Ask Evans
Số lần đọc/download: 2196 / 29
Cập nhật: 2015-07-20 10:34:27 +0700
Chương 14 Bác Sỹ Nicholson
V
ào buổi sáng hôm sau, Frankie "hướng nòng pháo" của mình vào Sylvia.
Bằng một giọng cởi mở, cô đặt một số câu hỏi để điều tra một số điều cần biết.
- Hôm qua bà có nói đến một người đàn ông có tên là Alan Carstairs có phải không? Cái tên đó tôi nghe quen quen.
- Đúng là Alan Carstairs, một người khách quí của gia đình chúng tôi... Một người gốc Canada, một nhà tự nhiên học, nhà thám hiểm, người thợ săn ác thú nổi tiếng. Tôi cũng mới quen biết ông ta không lâu. Gần đây, những người bạn Rivington của chúng tôi có dẫn ông ta đến thăm và dùng cơm trưa tại lâu đài. Một người đàn ông to con, khoẻ mạnh, mặt sạm nắng, đôi mắt thông minh.
- Tôi đã từng nghe nói về ông ta.
- Ông ta sống ở nước ngoài. Năm vừa qua ông sang Châu Phi đi cùng với một người bạn tên là John Savage nguyên là một triệu phú. Khi về nước người triệu phú này tuyệt vọng vì mắc phải bệnh ung thư đã tự sát một cách thảm khốc. Carstairs đi gần khắp thế giới: Đông Phi, Nam Mỹ và nhiều nơi khác nữa.
- Đó là một người yêu thích cuộc sống phiêu lưu.
- Chắc là như vậy. Con người ấy rất bình dị, dễ mến!
Frankie, tuy không nói ra nhưng đang rất quan tâm tìm hiểu về Carstairs từ khi cô được nghe Sylvia nói là người đàn ông này trông rất giống với ảnh người bị nạn ở Marchbolt.
- Và anh ta làm cho chúng ta chú ý đến vì đã giống hệt người chết ở vách đá?
Nhưng đã đến lúc phải dừng lại không nói thêm về Alan Carstairs. Nếu nài nỉ nhiều sẽ làm cho những người trong lâu đài nghi ngờ. Tuy nhiên trong thâm tâm cô gái, người bị nạn ở Marchbolt chẳng phải là ai khác mà chính là Alan Carstairs. Có đầy đủ thực tế để khẳng định điều này: anh ta không có bạn bè và người thân thích ở trong nước nên chẳng cỏ ai quan tâm, tìm hiểu sâu về cái chết của anh ta, một người từ lâu đã sống phiêu bạt ở Châu Phi và ở Nam Mỹ... Nhưng cho dù có đúng là Alan Carstairs đi nữa thì cái chính vẫn cần phải biết tại sao chúng giết anh. Và bởi vậy, cuộc điều tra vẫn cần phải tiếp diễn... Ai đã dẫn Carstairs đến lâu đài Merroway nhỉ?... À! Đúng rồi… Sylvia nói là gia đình Rivington!
Bí mật và khôn khéo, Frankie quyết định tiếp tục điều tra về Alan Carstairs theo lối mòn vừa được phát hiện.
Sự suy xét của cô bất chợt lại vòng lại với câu nói đầy bí ẩn ở ngay thời điểm đầu của vụ án: Evans! Evans là ai? Con người này đóng vai trò gì trong vụ án?
Còn kẻ giết người có phải là Roger Bassington-ffrench? Qua quá trình tìm hiểu điều tra, Frankie buộc phải xem lại. Cayman là ai? Kẻ mạo nhận là người thân của nạn nhân có liên quan gì đến bọn buôn bán chất ma túy?
Tuy nhiên... còn chuyện liên quan đến tấm ảnh thì chẳng thể loại trừ Roger Bassington-ffrench ra ngoài cuộc?
Buổi chiều hôm đó, bác sĩ Nicholson và vợ ông ta đến lâu đài dự bữa ăn tối. Frankie vừa tắm xong, thì nghe tiếng ôtô đỗ ở cửa ra vào. Qua cửa sổ, cô nhìn ra phía ngoài sân, lối dẫn lên phòng khách.
Một người tầm vóc cao lớn đang bước ra khỏi chiếc xe Talbot màu xanh.
Một ý nghĩ liên hệ thoáng qua: Carstairs quốc tịch Canada, bác sỹ Nicholson cũng vậy và ông ta đi chiếc xe Talbot màu xanh sẫm... Một sự trùng hợp hiếm thấy.
Frankie xuống ăn tối.
Bác sĩ Nicholson người cao to, dáng lực sĩ, hơi ba hoa trong cách nói năng, giọng nói chậm rãi dường như muốn quan trọng hoá những lời nói của mình. Sau cặp kính dầy, đôi mắt ông ta sáng lên màu xanh lợt.
Vợ ông ta, một người đàn bà duyên dáng, dong dỏng cao khoảng hai mươi bảy tuổi. Người đàn bà này dường như đầu óc không có sự thanh thản, nói nhiều như để che đi điều gì đó vướng mắc trong tư tưởng...
Đó là những nhận xét ban đầu của Frankie về hai người khách.
- Hình như tiểu thư vừa gặp một tai nạn - bác sĩ Nicholson hỏi Frankie khi ông ta ngồi xuống bên cạnh cô gái.
Frankie rơi vào sự lúng túng khi kể lại những chi tiết của tai nạn. Có thể nói là chẳng khác gì một người đang trình bày để thanh minh trước những lời buộc tội của người khác, chỉ khác là sự buộc tội đó không diễn ra theo đúng thể thức thông thường mà thôi.
- Cô đã thoát nạn một cách tuyệt vời - bác sĩ Nicholson reo lên khi cô gái kể xong câu chuyện - Cô đã kể lể quá kỹ, có nhiều chi tiết không cần thiết. Cô hồi phục nhanh chóng đấy chứ!
- Ồ, tiểu thư cũng chưa được hoàn toàn bình phục - Sylvia nói chen vào - chúng tôi vẫn còn giữ tiểu thư ở lại đây.
Một nụ cười nham hiểm thoáng hiện trên môi người thầy thuốc:
- Tôi mong các vị giữ tiểu thư ở lại càng lâu càng tốt.
Frankie ngồi giữa chủ nhân toà lâu đài và bác sỹ Nicholson. Henry Bassington-ffrench có một thái độ nhạt nhẽo trong buổi tối hôm đó. Ông ít lấy các món ăn và không tham gis vào các câu chuyện trong bữa ăn.
Bà Nicholson ngồi ngay cạnh bên chủ nhà, chẳng làm cho ông ta tươi lên được chút nào. Người đàn bà xinh đẹp này cũng đôi lúc chuyện trò nhát gừng với Roger. Frankie nhận xét thấy bà ta thỉnh thoảng lại nhìn chồng mình. Bác sỹ Nicholson thì đang nói về cuộc sống ở vùng quê.
- Tiểu thư hiểu thế nào về một sự cấy mầm tinh thần?
- Bác sĩ muốn nói đến sự nghiên cứu sách vở? - Frankie bất thình lình hỏi lại.
- Không, không! Tôi muốn nói đến việc cấy mầm tảo huyết thanh để ám chỉ đến việc cấy mầm những yếu tố tốt đẹp cho tinh thần khi điều trị cho bệnh nhân. Ở các vùng quê điều kiện sống, thời gian, không gian, sự rỗi rãi đều tạo thuận lợi cho sự phát triển các yếu tố về tinh thần.
- Bao gồm cả thói hư tật xấu? - Frankie nói chen vào.
- Điều ấy thì còn tuỳ thuộc vào mầm giống mà ta cấy vào.
|Tại sao ông ta lại đưa cái mẩu chuyện lạ lừng này để nói với ta và những ý nghĩ kỳ cực đó có ý hăm doạ ta điều gì nhỉ?"
Frankie nói bằng giọng nói thư thái:
- Tôi cũng đang muốn cấy mọi thứ mầm sống của những khuynh hướng đồi bại đây.
Nicholson quan sát cô gái, rồi bình tĩnh trả lời:
- Ồ! Không đâu, tôi chẳng tin điều ấy, tiểu thư ạ! Tôi cho rằng cô luôn luôn đứng về phía trật tự và pháp luật.
Bất chợt bà Nicholson nói:
- Chồng tôi thường tự hào về khả năng đoán ra những bản chữ viết khó, và khám phá ra những điều giả dối.
Bác sĩ Nicholson gật gù tán thưởng điều nhận xét của vợ:
- Moira đã nói rất đúng. Tôi thường quan tâm đến từng chi tiết nhỏ của mỗi việc xảy ra - ông ta quay sang Frankie - trong cái tai nạn xảy ra với tiểu thư có một điều lạ kích thích sự tò mò của tôi.
- Điều gì vậy?
Trống ngực Frankie đập mạnh.
- Người thầy thuốc lái xe qua... người ta đã đưa cô vào lâu đài này... ông ta có quay xe vòng lại trước khi cấp cứu cô không nhỉ?
- Tôi cũng chẳng rõ…
- Cô chẳng rõ vì lúc đó cô đang bất tỉnh chứ gì! Nhưng chú bé giao liên mang tin nhanh ở trong vùng cho biết là khi chú bé xuống dốc ở vùng Staverley bằng xe đạp thì không có một chiếc ôtô nào vượt qua. Vậy mà khi đến chỗ rẽ thì... lại đã thấy xe của bác sĩ cấp cứu mũi quay cùng chiều với hướng đi của cậu ta... tức là về hướng Londres. Cô vẫn nghe lý lẽ của tôi đấy chứ? Người bác sỹ cấp cứu đó đã chẳng từ Staverley tới mà từ hướng đôi diện tới… Vậy thì chiếc xe đó đã xuống dốc và đang trên đường đi tới Staverley... Chấm hết. Vậy thì kết luận lại chiếc xe đó đã phải tự xoay một vòng trên con đường hẹp!?
- Hay là ông ta đã từ Staverley đến đó trước một lúc?
- Nếu vậy thì trước khi cô lái xe từ đỉnh dốc xuống thì cô phải nhìn thấy xe ông ta rồi chứ?
Cặp mắt xanh soi mói nhìn chòng chọc vào Frankie qua cặp kính dày.
- Tôi chẳng nhớ gì đến những chi tiết đó - Frankie trả lời.
- Anh phân tích cứ như lời lẽ của một thám tử vậy - phu nhân Nicholson nói với chồng - những chi tiết đó chẳng đem lại lợi ích gì cả.
- Ồ, tôi nhắc lại là những chi tiết ấy làm tôi chú ý đến.
Rồi Nicholson quay sang Sylvia trò chuyện về đứa con trai bà ta.
Frankle cảm thấy nhẹ nhõm khi câu chuyện về tai nạn đã ngừng lại. Tại sao Nicholson đã cố tình hỏi cô giống như là điều tra vậy? Ai đã cung cấp cho hắn mọi diễn biến của cái tai nạn giả mạo đó? "Những chi tiết làm cho tôi quan tâm", hai lần hắn nói điều đó. Hắn muốn gì qua thái độ soi mói nài nỉ này? Bỗng nhiên cô cảm thấy có một ác cảm gay gắt đối với con người khó hiểu này.
Sau bữa ăn tối, Frankie tránh không tiếp xúc với Nicholson nữa. Cô đã tìm đến truyện trò với người vợ xinh đẹp và tinh tế của ông ta. Trong lúc hai người truyện trò với nhau, Frankie nhận thấy người đàn bà này luôn đưa mắt nhìn chồng.
Nicholson đã dành cả buổi tối cho Sylvia và tới khoảng mười rưỡi tối thì ông ta ngẩng lên nhìn vợ. Nhận được dấu hiệu của nhau, họ đứng dậy và cáo từ xin ra về.
- Thế nào tiểu thư? - Roger hỏi Frankie sau khi khách đã đi khỏi - cô thấy bác sĩ Nicholson ra sao?
- Tôi cùng chung cảm tưởng với Sylvia. Tôi chẳng ưa ông ta. Tôi có cảm tình với vợ ông ta.
- Bà ta thật xinh đẹp nhưng có vẻ ngu ngốc. Cũng chẳng hiểu nổi là bà ta yêu quí chồng hay là sợ chồng quá mức.
- Đúng là điều thắc mắc mà tôi muốn hỏi.
- Tôi đã có ác cảm với ông ta - Sylvia nói - nhưng tôi thừa nhận ông ta là một thầy thuốc có năng lực. Ông ta đã đều trị có hiệu quả cho những người nghiện moóc phin mà sự nghiện ngập của họ đã tới mức tuyệt vọng.
- Chớ có ca ngợi con người đó quá lời - Henry Bassington-ffrench chợt kêu lên - các người có biết điều gì đã xảy ra ở cái nơi đều dưỡng quái quỷ đó không? Các người đâu có biết những nỗi đau khổ khủng khiếp đè nặng lên đầu những bệnh nhân xấu số ấy. Một ngày nào đó, họ sẽ cắt hẳn sự cung cấp chất ma tuý cho họ. Và những bệnh nhân khốn khổ đó sẽ phát điên! Đấy là tất cả cách điều trị của người thầy thuốc nổi tiếng của các người đã mặc sức hành hạ những người bệnh chẳng còn quyền tự vệ...
Henry đứng bật dậy và rời khỏi phòng khách. Sylvia Bassington-ffrench mở to đôi mắt sợ hãi nhìn theo chồng.
- Henrylàm sao vậy?
Anh đã phát khùng. Frankie và Roger chẳng dám nhìn nhau.
- Henry đã có vẻ lo lắng, bực bội suốt buổi chiều - Frankie mạnh dạn nhận xét.
- Đúng thế! Tôi cũng đã nhận xét thái độ của anh ấy. Từ ít lâu nay anh luôn tỏ ra rầu rĩ, bực bội. Tôi chẳng còn thấy anh cưỡi ngựa nữa... Bác sỹ Nicholson có mời Tommy ngày mai. Tôi chẳng bằng lòng chút nào khi nhìn thấy Tommy lui tới cái nơi mà... đầy những kẻ nghiện ngập và mắc bệnh thần kinh...
- Tôi hy vọng rằng ông ta sẽ cấm nó quan hệ với các bệnh nhân - Roger nói xen vào - Ông ta xưa nay rất yêu quý trẻ con.
- Vâng, ông ta sẽ đau buồn nếu vắng chúng. Cả bà ta có lẽ cũng vậy...
- Nếu bác sỹ Nicholson yêu trẻ con đến như vậy thì chắc là đã có mặt trong dịp tết trẻ em vừa qua? - Frankie hỏi một cách tự nhiên.
- Tiếc thật, ông đã chẳng đến dự vì hôm đó có một cuộc hội thảo ở Londres đã mời ông.
Họ chia tay về phòng ngủ, nhưng trước khi ngủ Frankie đã viết thư cho Bobby.