Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Marcellus Pye
arcellus Pye rất ghét buổi sáng. Dầu người ta không thể dễ dàng biết được khi nào là trời sáng ở sâu dưới đất, nơi lão ẩn náu này. Ngày hay đêm, luôn có thứ ánh sáng đỏ quạch lờ nhờ chiếm lĩnh Lối Xưa dưới lòng Lâu Đài. Ánh sáng đó phát ra từ những quả cầu lửa bất diệt, mà Marcellus coi là thành tựu vĩ đại nhất, và đương nhiên là có ích lợi nhất, của mình từ trước đến nay. Bản thân Lối Xưa được thắp hai hàng quả cầu thủy tinh lớn, do chính Marcellus lắp đặt cách đây khoảng hai trăm năm, vào thời điểm lão quyết định không sống trên mặt đất, không sống cùng với dân chúng Lâu Đài nữa, bởi vì nó quá ồn ào, quá hối hả và quá sáng chói, và cũng bởi lão chẳng còn thiết tha với bất kỳ thứ gì trên đời nữa. Bây giờ đây, lão ngồi ướt đầm, run lập bập bên một quả cầu ở chân ống khói lớn, cảm thương cho thân phận mình quá đỗi.
Marcellus biết trời sáng là vì lão đã ra ngoài suốt đêm hôm qua, trong một chuyến đi dạo đêm khuya dưới hào nước. Ngày nay, phải mười phút lão mới cần thở một lần, nhưng nếu như ba mươi phút chưa thở lão cũng chẳng phàn nàn gì. Lão khoan khoái thưởng thức cảm giác không trọng lượng dưới nước – nó tạm thời làm tan đi cơn đau khủng khiếp nơi những khúc xương già khụ khị của lão. Lão thích lang thang lội qua bùn mềm nhoét, nhặt những đồng xu lạ lùng người ta thảy xuống hào để cầu may.
Khi lão quay trở lại, ép mình đi qua trạm kiểm soát hào đã bị quên lãng từ lâu, Marcellus cầm một cây nến cao, có đánh dấu giờ theo độ dài của cây nến và cầm một cái chốt ghim vào khắc thứ tư làm báo thức. Không phải tại lão sợ mình ngủ gật, do lẽ Marcellus Pye không còn ngủ nữa – thật ra lão chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình ngủ là khi nào – mà bởi vì lão sợ mình quên mất giờ hẹn, giờ mà lão đã hứa chắc chắn với mẹ lão là sẽ không bỏ lỡ. Nghĩ đến mẹ khiến Marcellus nhăn mặt như thể là cắn phải một miếng táo thối có con giòi mập ú bên trong. Lão rùng mình và co ro vào trong tấm áo xơ xác cho ấm. Lão đặt cây nến vào lồng kính, rồi ngồi xuống băng ghế đá lạnh lẽo dưới ống khói lớn và nhìn ngọn nến cháy qua đêm, trong khi những công thức giả kim thuật ngày xửa ngày xưa cứ bật ra bật vào trong óc lão, đúng kiểu bừa bãi, lộn xộn và vô ích như thói thường của chúng.
Sừng sững phía trên lão, ống khói lớn vút lên như một cây cột đen xì. Gió lạnh thổi xoáy xóc bên trong ống khói, rú rin rít hệt như đám sinh vật trong những bình thí nghiệm thót cổ của Marcellus thời xưa từng hú hét đòi ra – giờ lão mới biết bọn chúng đã cảm thấy thế nào. Cây nến cứ đều đặn chảy xuống. Marcellus thỉnh thoảng lại thấp thỏm liếc nhìn cái chốt ghim xong rồi ngó trừng trừng lên ống khói lớn đen thui. Khi ngọn lửa táp tới cái ghim, lão lo lắng nhịp bàn chân và nhằn nhằn móng tay, một thói quen cũ mà lão sực nhớ là phải bỏ ngay. Móng tay lão có vị tởm lợm quá.
Để giết thời gian và để rứt tâm trí ra khỏi điều mình sắp bị buộc phải làm, Marcellus nghĩ về chuyến phưu lưu đêm trước của mình. Đã hàng trăm năm rồi lão mới lại ra ngoài trời lồng lộng, và kể ra cũng không đến nỗi quá tệ. Trời đầy mây, đen kịt, sương mù dễ chịu chặn đứng bất cứ thanh âm nào. Lão đã ngồi một lúc trên Bờ Trượt Rắn và chờ, nhưng mẹ lão đã sai. Không có ai đến cả. Điều đó không làm lão bực mình, vì lão thích bờ trượt – nó lưu giữ bao kỷ niệm vui sướng thời lão còn sống ở đó, sát bên ngôi nhà bây giờ người ta chứa mấy cái thuyền ngớ ngẩn. Lão ngồi đúng chỗ cũ ngày xưa mình hay ngồi, bên mép nước, và kiểm tra thấy đồng sói bằng vàng ròng của lão vẫn còn ở đó. Lại trông thấy vàng lần nữa cũng hay, mặc dù chúng đã bị phủ dưới lớp bùn, và bị trầy xước thảm hại do những chiếc thuyền vớ vẩn kia cào xát. Marcellus nhíu mày. Hồi còn thanh niên trai tráng lão đã có một chiếc thuyền thực thụ. Thời đó dòng sông rất sâu, chứ không quánh nghẽn bùn và lờ đờ như bây giờ. Đúng vậy, những con nước xiên xiết, bất trắc và thay đổi dòng chảy liên tục, nhưng trong những ngày ấy thuyền bè rất lớn, thôi thì đủ những sà lan dài và nặng, những thuyền buồm hoành tráng, những con tàu lộng lẫy, chạm trổ vàng bạc cùng những tuyệt tác của cánh thợ mộc. Phải, Marcellus nghĩ, thuyền ra thuyền vào thời đó. Mặt trời luôn chiếu rực rỡ. Luôn luôn. Lão nhớ là không bao giờ có một ngày mưa dầm. Lão thở dài và xòe bàn tay ra, kinh tởm nhìn vào những ngón tay héo quắt, lớp da như da dê bao sát sạt và nổi rõ từng mấu xương già khú khụ bên trong, u gồ lên hay lõm xọm vào, những móng tay vàng khè, dày cui mà lão không còn đủ sức để cắt nữa. Lão lại nhăn mặt – lão phẫn nộ đến bầm gan tím ruột. Phải chăng không gì có thể giải thoát được lão? Một ký ức hy vọng mong manh hơi nhòe lên trong lão nhưng rồi lại trượt khỏi óc lão. Chẳng ngạc nhiên – ngày nay lão đã hầu như quên sạch mọi thứ rồi.
Một tiếng cạch thình lình vang lên khi cái chốt ghim bị nến cháy tới rơi xuống chạm vào lồng kính. Marcellus uể oải đứng dậy, sờ soạng bên trong ống khói lớn, lão nắm chặt một thanh ngang và đu mình lên dây thang sắt gắn hẳn vào lớp gạch của bức tường bên trong. Rồi, như một con khỉ dị dạng, nhà giả kim cuối cùng bắt đầu quãng đường dài leo lên ở trong lòng ống khói lớn.
Marcellus mất nhiều thời gian hơn đã định mới lên tới đỉnh ống khói. Phải hơn một tiếng sau, khi đã kiệt sức và bải hoải, lão mới hích người lên gờ tường rộng chạy vòng quanh miệng ống khói. Và lão ngồi đó, mắt nhắm tịt, tái xanh tái mét và khò khè cố thở lấy hơi, hy vọng mình không quá trễ. Mẹ sẽ nổi cơn cuồng nộ mất. Vài phút sau Marcellus cố mở mắt ra. Liền ước gì mình đừng thế. Ánh sáng leo lét từ cây nến lão để ở dưới đáy ống khói khiến lão hoa mắt và buồn nôn trước ý nghĩ mình đã leo cao cỡ nào. Lão rùng mình trước cơn gió ẩm ướt và rụt bàn chân vào trong áo khoác – cảm thấy những ngón chân nứt nẻ, răn reo của mình tựa như những cục băng. Mà có lẽ, Marcellus nghĩ, chúng là băng thật.
Đúng lúc đó Marcellus nghe thấy tiếng người – tiếng người trẻ – dội âm qua bức tường ống khói. Rệu rã như một cánh cổng rỉ sét, nhà giả kim ráng gượng đứng lên và lết về phía mà, thoạt đầu, tưởng như một ô cửa sổ tối ăn vào bức tường ống khói. Nhưng khi lão tới nơi, hóa ra cửa sổ đó không phải là cửa sổ bình thường, mà nó tựa như một cái ao sâu, nước đen ngòm, đen không thể tưởng tượng được. Lập bập, Marcellus lấy cái đĩa vàng lớn từ bên dưới lớp áo thụng rách tơi tả ra và chạm nó vào một vết lõm trên đỉnh của Tấm Kính. Lão nhìn một hồi vào màn đen của Tấm Kính đầu tiên do chính lão làm ra, và ngạc nhiên quá đỗi. Cứ như đang mơ, lão giơ bàn tay trái lên rồi nhăn mặt. Vài thoáng sau Marcellus thè lưỡi, rồi bỗng nhiên vồ tới.
Với tốc độ làm xốc nảy những khớp xương già cú đế, Marcellus Pye nhào người về phía Tấm Kính và thục cả hai cánh tay qua nó, những ngón tay lão bấu chặt lấy không gian trống rỗng. Nhà giả kim buông lời nguyền rủa, lão đã hụt rồi. Hụt. Thằng bé – tên nó là gì nhỉ? – đã vuột thoát. Với lực rướn cuối cùng lão với xa hơn nữa qua Tấm Kính và, lão thở phào, tóm được mẩu áo chẽn của thằng bé. Sau đó thì dễ dàng thôi; lão quấn những ngón tay vào đai lưng Học Trò – đây là chỗ cho những móng tay cong khoằm phát huy tác dụng – và lôi. Thằng bé giãy giụa chống đối, nhưng điều đó cũng là thường tình. Điều mà lão không ngờ là sự xuất hiện đột ngột của Esmeralda.Bộ óc già uột của lão dạo này hay chơi khăm lão đáo để. Nhưng Marcellus lôi bằng tất cả sức mạnh của mình, bởi vì đây là vấn đề sống còn đối với lão, và thình lình, đôi ủng của thằng bé tuột ra nằm trong tay Esmeralda, và Septimus Heap – đó là tên thằng bé – trôi tuột qua Tấm Kính.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật