Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4921 / 7
Cập nhật: 2015-11-18 19:15:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
rời vẫn đổ mưa… Và gió vẫn gào thét điên cuồng…
Lần đầu tiên bàn tay Ân Vũ vừa chạm vào chiếc thuyền thì một cơn sóng đã ập đến kéo lùi cô ra xa, nhưng rồi nhờ sự may mắn một làn sóng lại cuốn cô tới trước. Cô nắm chặt vào mạng gỗ, sức mạnh như dồn hết vào hai cánh tay cộ Ân Vũ lấy một hơi thở mạnh, rồi bắt đầu bơi. Cô bơi với tất cả sức mình, thân hình mảnh mai của cô chồm lên hụp xuống giữa biển cả đen ngòm, bất chấp bản thân bị hất lên mặt sóng thù địch khổng lồ. Có những lúc gió và nước mặn ngập vào mũi vào miệng cô tưởng chừng như không thở được nữa. Nhưng cô vãn không quên nhiệm vụ phải hoàn thành của mình. Và hình ảnh Lâm Vỹ chính là nguồn sức mạnh của cọ Đôi tay bé nhỏ của cô vẫn bám chặt vào mạn thuyền. Chiếc thuyền bé nhỏ tròng trành từ bên nọ qua bên kia vì không có người láy và có những lúc tưởng chừng như sắp lật nghiêng, nhưng Ân Vũ vẫn đem sức mình chống với những làn sóng và níu lấy nó.
Cô nhìn về phía xa xạ Điểm sáng trên mặt biển như lớn dần trước mặt cô, lòng biển bao la như thu ngắn lại. Và rồi cuối cùng "chuồng bồ câu" chỉ nằm trong tầm tay với của cô.
Khi họ đặt chân lên bờ. Ân Vũ đứng lặng nhìn Lâm Vỹ, nỗi vui sướng tràn ngập trong lòng cộ Giờ đây bên tai cô tiếng rú của gió, tiếng gầm của biển không còn đáng sợ nữa. Kỳ lạ thay, chính những âm thanh đó đã đem đến cho đêm đen vô tận đang bao phủ họ nét đặc biệt của một sự yên tĩnh điên cuồng.
Cô mỉm cười với anh. Rồi cơ hồ cảm thấy cả vũ trụ quay cuồng trước mắt cộ Người cô chơi vơi, chơi vơi trong khoảng không vô tận, mà hình ảnh Lâm Vỹ chỉ là một cái bóng mờ. Cô có cảm giác anh đang chạy về phía cô, hai tay dang ra đón lấy cô, nhưng cả người cô đã nhũn ra. Cô quỵ xuống trên đôi chân run rẩy của mình, không còn biết gì nữa cả.
o O o
Lâm Vỹ thở mạnh, anh nhìn chằm chằm cô gái mảnh mai đang nằm bất động trước mặt mình.
Anh muốn ôm chầm lấy cô nhưng anh không thể làm điều đó khi cô chưa hiểu được anh. Anh đưa tay vuốt ve nhè nhẹ lên khuôn mặt héo hon và những sợi tóc lòa xóa mệt mỏi của cô…
… Ngực anh bỗng phập phồng, tiếng tim đập thình thịch, làm anh nhận ra một sự thật. Từ trước tới giờ anh không nhận ra và không chịu thừa nhận. Đó là: anh yêu cô! Giờ phút này anh hiểu rất rõ rằng Ân Vũ đã len vào trái tim và khối óc của anh. Dù cô là ai hay đã làm gì anh không cần biết. Cô chính là thể xác và linh hồn của anh trong quãng đời còn lại.
Nhưng anh phải thận trọng không lộ ra điều đó. Vì cô không phải là của anh. Cái ý nghĩ sắp mất cô lúc này làm anh đau đớn. Anh nghĩ nếu như anh và cô cùng chết trong cái đêm mưa hôm đó có lẽ anh sẽ thấy cuộc đời hạnh phúc hơn.
Rất dịu dàng, anh cầm lấy bàn tay xanh xao nhỏ bé của cô áp lên đôi má mình. Những hình ảnh cũ lại lờ mờ hiện ra. Trong tâm trí anh một Ân Vũ nhỏ nhắn đã dìu anh trên đôi vai gầy guộc của mình. Rồi bàn tay cô đã nhuộm đầy máu khi băng bó vết thương cho anh. Lẻ loi giữa biển cả nhưng không chùn bước, không nản lòng. Một cô gái bé nhỏ mà lại can đảm phi thường. Anh sống được là nhờ cộ Những giọt nước mắt của cô, tấm lòng của cô… Và nếu những chuỗi ngày còn lại của cuộc đời được sống để đền ơn cô, anh cũng vui lòng.
Bây giờ cô đang nằm đây, trong căn phòng lạnh lẽo và buồn tênh của bệnh viện. Mỗi ngày khi mọi người đã ra về, anh đều đến với cộ Ngồi lặng lẽ bên cô hàng giờ. Anh cầu mong cho cô tỉnh lại, dù rằng lúc ấy anh không còn được gần cô và cầm lấy đôi tay thân thương của cô như lúc này nữa.
Anh lặng nhìn cô đau xót. Cô xinh đẹp và hiền hòa như một thiên thần đang vô tư trong giấc ngủ. Hơi thở cô nhè nhẹ, đôi môi hé mở. Trông cô trẻ trung nhưng yếu đuối làm sao…!
Và anh đã khóc, nước mắt anh ướt lạnh đôi tay cô.
… KHông biết ngồi yên như thế trong bao lâu, cho đến khi Lâm Vỹ nghe tiếng bước chân và những tiếng chuyện trò vang lên ngoài hành lang, rồi tất cả dừng lại trước cửa phòng Ân Vũ.
Lâm Vỹ bước ra mở cửa. Lâm Huy và Lâm Linh đang đứng trước mặt anh.
Lâm Linh nhìn anh với ánh mắt trách móc hờn dỗi:
- Em không ngờ là gặp anh ở đây!
Lâm Vỹ điềm nhiên trả lời:
- Tôi vừa mới đến. Tôi xem cô ấy đã tỉnh lại chưa. Có một số công chuyện ở công ty cần bàn bạc với cô ấy!
- Vậy nếu không vì công chuyện ở công ty anh cũng không đến đây thăm chị ấy phải không?
- Tất nhiên. Mấy người muốn tôi khóc lóc rên la như mấy người ư? Như vậy cô ấy sẽ tỉnh lại à? Tôi không tin là có một phép màu như thế!
- Nhưng ít ra anh cũng không nên có thái độ như thế kia. Mấy ngày nay chị Ân Vũ nằm viện. Anh không hề đến thăm chị ấy, bây giờ thì lại vì công việc của công tỵ Thoạt đầu em nghĩ anh không ưa chị Ân Vũ, thế thôi, nhưng bây giờ em không ngờ anh lạnh lùng và vô tâm đến như vậy. Tại sao chúng ta là anh em cùng chung huyết thống mà anh lại có vẻ khác biệt thế! Còn cái cô Khả Vi kia nữa, sẵn đây em cũng nói luôn, là em chẳng ưa cô ta tí nào, không hiểu tại sao hai người có thể yêu nhau được!
Phải nghe những lời oán trách của em gái nhưng Lâm Vỹ không hề nổi giận. Lâm Linh ngạc nhiên khi thấy anh bình thản đến lạnh lùng.
- Nói đủ chưa? Nếu cảm thấy đủ thì hãy để tôi nói. Tôi sẽ làm đám cưới với Khả Vi đấy. Không cần biết mấy người có tán thành hay không. Đó là chuyện riêng của tôi.
Không khí trong phòng như trùng hẳn xuống. Cả Lâm Huy và Lâm Linh đều trố mắt nhìn lâm Vỹ. Tuy biết anh và Khả Vi có quan hệ với nhau, họ cũng không ngờ anh đi đến quyết định hôn nhân nhanh và đầy bất ngờ như vậy. Anh vẫn bình thản nói tiếp:
- Lâm Huy, Ân Vũ rất cần có em làm điểm tựa cho cuộc đời cô ấy. Hãy hết lòng chăm sóc cô dâu của mình, đó là bổn phận và trách nhiệm của em, tôi tin em làm được điều đó! Việc em trở lại công ty làm việc, tôi rất tán thành nhưng còn việc vì sao em bỏ ra đi thì hãy đợi Ân Vũ tỉnh lại chúng ta sẽ bàn tới. à! Hình như hai người đến đây là để thăm bệnh nhân thì phải. Chúng ta đã lạm phí quá nhiều thời gian phải không?
Cuộc nói chuyện gác lại sau câu nói của Lâm Vỹ. Hầu như tất cả đều cảm thấy đây không phải là lúc để họ cãi vã nhau.
Lâm Linh đến bên giường của Ân Vũ cầm tay cô lắc nhè nhẹ:
- Chị Ân Vũ, tỉnh lại đi! Sắp đến ngày cưới của chị rồi! Chị sẽ là một cô dâu đẹp nhất mà em hằng ao ước được ngắm nhìn, tỉnh lại đi chị!
Lâm Huy cũng dịu dàng nói vào tai Ân Vũ:
- Ân Vũ, anh mong em tỉnh lại biết bao! Khi em tỉnh lại mọi việc sẽ tốt đẹp đúng như em hằng mong ước!
Nhưng cô gái bé nhỏ vẫn nằm bất động trước mặt họ. Vô tư và bình thản đến lạ lùng trước những lời ngọt ngào âu yếu dành cho cô.
Lâm Linh nghẹn ngào:
- Tại sao lại như thế được! Ân Vũ sao hôn mê lâu thế? Các bác sĩ bảo chị ấy sẽ tỉnh lại kia mà?
Căn phòng chìm trong yên lặng và nỗi tuyệt vọng cứ theo thời gian kéo dài.
Lâm Vỹ từ nãy giờ vẫn đứng trầm tư ở góc phòng, bây giờ anh mới chầm chậm bước đến bên cạnh giường Ân Vũ.
Anh nhìn cô đau đớn, ước ao có thể làm được điều gì trong lúc này để cô tỉnh lại anh cũng cam lòng. Dù phải đánh đổi với tất cả. Như cô đã từng đánh đổi mạng sống của mình để cứu sống anh. Và dù với bất cứ lý do gì, anh cũng không thể im lặng vào lúc này. Anh nhẹ nhàng nói, mắt vẫn không rời khuôn mặt người mà anh yêu thương nhất trên đời:
- Ân Vũ! Anh là Lâm Vỹ đây! Anh đang đứng trước mặt em. Nếu em muốn nhìn thấy anh thì hãy mở mắt ra! Anh nghĩ là em cảm nhận được những điều anh nói. Có phải thế không Ân Vũ?
Và như một phép màu! Phải! Điều kỳ diệu đã xảy ra như một phép màu. Đôi mắt Ân Vũ khẽ lay động, rồi từ từ hé mở… Hai giọt lệ chảy dài theo khoé mắt cô.
Trong lúc thời gian dường như ngừng lại. Nỗi mừng vui không thốt lên lời, mọi ánh mắt nhìn nhau thay lời nói.
Thế nhưng khi họ nhìn về phía Lâm Vỹ, thì anh không còn đứng ở đó nữa. Không biết anh đã bỏ đi tự lúc nào?…
o O o
Hai người chầm chậm bước trên đồi. Hôm nay là một ngày thật đẹp. ánh sáng mặt trời chỉ hơi yếu đi. Những đám mây trắng nhỏ đang lang thang trên bầu trời.
Ân Vũ tự hỏi, tại sao mọi cảnh vật ở đây đều rất đẹp, mà con người thì lại quá rắc rối?
Không biết hôm nay Lâm Huy hẹn cô ra đây có chuyện gì? Từ khi tỉnh lại trên giường bệnh, đây là lần đầu tiên cô đối diện một mình với anh.
- Lâm Huy, có chuyện gì thế? Nếu cảm thấy khó nói thì thôi đừng nói vậy!
- Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian. Tôi không thể đã gây ra bao nhiêu chuyện mà không một lời giải thích với em!
Ân Vũ vẫn dịu dàng:
- An sẽ là người chồng tốt của tôi. Tôi không có gì phiền trách anh cả!
- Ân Vũ, chúng ta không cưới nhau được đâu…
- Anh nói sao? Hôn lễ của chúng ta…
- Phải! Hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ không có!
- Anh…
- Hãy để tôi nói hết. Lẽ ra tôi phải nhận ra điều này ngay từ lúc đầu. Ngay từ khi tôi cầm lấy bàn tay lạnh giá của em mà nói lời hứa hôn với em, trước mặt mọi người. Tôi biết rằng em không yêu tôi, nhưng tôi vẫn vui sướng vì em chấp nhận làm vợ tôi. Tôi nghĩ chỉ cần tôi yêu em là đủ. Rồi hạnh phúc sẽ đến sau đó. Thế rồi bao nhiêu chuyện xảy ra. Hai sự cố trong công ty mà em là nạn nhân, tôi đã biết chính xác ai là thủ phạm. Hơn nữa tôi cũng muốn cưới em để em không phải gặp những nguy hiểm khác do Khả Vi gây ra. Có lẽ em không hiểu được cảm giác của tôi như thế nào khi nhìn anh Lâm Vỹ bế em trên đôi tay anh ấy và gào thét gọi tên em. Anh đã nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng và đau đón của anh ấy khi anh tuyên bố rằng em sẽ là vợ anh. Lâm Vỹ có thể gạt được mọi người khi lấy Khả Vi ra làm lớp vỏ bọc ngoài cho anh ấy. Nhưng anh ấy không qua mặt được anh. Và tình cảm Lâm Vỹ dành cho em, chính bản thân anh ấy cũng không kiềm chế được, mặc dù anh ấy đã cố chống chọi bằng mọi cách. Từ chuyện giao những công việc nặng nhọc trong công ty cho em đối xử lạnh lùng cay độc với em. Nhưng Lâm Vỹ đã thất vọng. Chính anh ấy cũng đau đớn vô cùng với những gì đã gây ra cho em.
Ân Vũ ngồi yên, nhưng đầu óc cô quay cuồng bởi những lời thổ lộ của Lâm Huỵ Cô không biết mình phải nói gì vào lúc này.
Giọng Lâm Huy lại vang lên:
- Và rồi, tôi nhận ra rằng, có rất nhiều nguyên do mà cuộc hôn nhân của chúng ta không thể tiến hành được. Tôi chọn giải pháp ra đi, mặc dù không biết đó có phải là một cách hay không? Tôi xin lỗi vì sự ra đi đột ngột của mình để hai người phải lo lắng vì tôi mà ra nông nổi này. Nhưng có lẽ tôi không hối hận vì những gì mình đã làm. Bởi vì, chính vì sự ra đi của tôi đã khiến hai người phải đối diện với cái chết. Và chính lúc đó, con người ta mới chịu đối diện với sự thật. Ân Vũ, em có biết không, lúc em quỵ xuống nơi "chuồng bồ câu" trên bãi biển, tôi nghe tiếng thét của Lâm Vỹ. Tiếng thét đau lòng cơ hồ át cả tiếng gió hú và tiếng mưa gào. ấy mà khi về đến đây, trước mặt mọi người anh ấy lại tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, như chẳng hề quan tâm đến em. Nhưng thật ra tôi biết, đêm nào anh ấy cũng đến bệnh viện với em, cầm tay em, và lẳng lặng ngồi bên em suốt đêm không ngủ. Ân Vũ! Có điều này, tôi nghĩ tôi không nên hỏi em, nhưng vì em đã nhận lời cầu hôn với tôi, nên tôi nghĩ tôi có quyền hỏi. Và dù đã biết sự thật tôi cũng muốn được nghe chính miệng em nói với tôi! Em cũng yêu anh Lâm Vỹ lắm phải không?
Ân Vũ gật đầu. Cô không thể nói dối. Nếu như cô không thừa nhận thì nét mặt cô cũng sẽ phản bội lại cộ Nhưng Lâm Huy đã nói:
- Em thật thà và đáng yêu lắm! - Lâm Huy có vẻ chịu đựng - Chính vì em là một cô gái như thế mà ngay giờ phút này đây tôi vẫn thấy yêu em. Tôi hiểu việc em đồng ý kết hôn với tôi là do một hoàn cảnh ngoài ý muốn! Cô bé Ân Vũ ngốc nghếch ạ! Tại sao em chỉ vì muốn chiến thắng một người đàn ông mình yêu, mà cột chặt cuộc đời mình vào một người đàn ông khác mà mình không yêu chứ? Nếu như chúng ta kết hôn với nhau thì cuộc sống này đối với tất cả chúng ta không còn ý nghĩa gì nữa!
Ân Vũ ngẩng lên nhìn Lâm Huy, đôi mắt cô nhòa lệ:
- Lâm Huy, tôi cảm thấy có lỗi với anh…!
- Ân Vũ à. Tôi rất đau đớn vì mất một người vợ đáng yêu như em. Nhưng em không hề có lỗi gì cả. Như tôi đã từng nói với em, và cho đến bây giờ cũng không có gì thay đổi. Đó là niềm vui của tôi chính là hạnh phúc của em!
- Nhưng tôi và anh Lâm Vỹ cũng không thể… Anh ấy sắp cưới Khả Vi rồi Lâm Huy ạ! Tôi thấy họ cũng rất yêu nhau.
- Tôi thừa nhận Lâm Vỹ là một người đàn ông đẹp trai và hấp dẫn phụ nữ. Nhưng anh ấy không tùy tiện trong tình cảm. Tôi chỉ tin chắc rằng tình cảm anh ấy dành cho em là chân thật và với tất cả tấm lòng. Tôi không tin một người phụ nữ nào có thể thay thế ngôi vị của em trong trái tim anh ấy!
- Tất cả chúng ta đều không biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, Lâm Huy ạ! Nhưng anh hãy hứa với tôi là đừng bao giờ nói cho Lâm Vỹ biết những gì chúng ta đã nói với nhau hôm nay!
- Được, tôi hứa với em!
o O o
- Tôi đưa em về được chứ, cô bạn đồng nghiệp?
Ân Vũ ngẩng lên, bắt gặp Lâm Vỹ đang đứng trước mặt cộ Hôm nay trông anh rất đẹp trai trong chiếc quần tay màu xám nhạt và chiếc áo sơ mi màu trắng được may rất khéo. Hai tay anh khoanh lại trước ngực. Đôi mắt đắm đuối nhìn cô, kèm theo một nụ cười duyên dáng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Ân Vũ trở lại làm việc sau những ngày nằm vùi trên giường bệnh. Cô đang thắc mắc không hiểu tại sao hôm nay Lâm Vỹ không có mặt trong công ty làm việc cùng cộ Thì bây giờ anh lại ở đây. Đứng đường hoàng trước mặt cộ Anh hiện ra bất ngờ và thật đáng yêu như trong những giấc mơ của cô vậy. Cô cảm thấy bối rối:
- Chào anh Lâm Vỹ! Cảm ơn anh có ý tốt đưa tôi về. Nhưng… tôi…
Lâm Vỹ nheo mắt nhìn cô:
- Ngồi chung xe với một đồng nghiệp, có gì là không tiện chứ?
- ý tôi không phải vậy…
- Vậy thì không có lý do gì nữa. Chúng ta đi thôi!
Vừa nói anh vừa cầm lấy tay Ân Vũ đi về phía chiếc xe của anh đang đậu dưới bóng của một tàng cây trước cửa công tỵ Anh mở cửa xe cho cô, rồi anh ngồi vào chỗ của mình bên cạnh cô.
Cho xe lăn bánh, anh bắt đầu nói:
- Hôm nay vợ chồng người quản gia đã xin phép về quê một vài hôm để giải quyết một số công việc ở quê nhà khi họ nhận được một cú điện. Tôi đã cho phép họ. Có nghĩa là trong những ngày sắp tới chúng ta sẽ ăn cơm ngoài đường đấy!
- Ồ không sao, tôi có thể xuống bếp để thay thế vai trò của bà ấy được.
Lâm Vỹ mỉm cười:
- Tôi biết. Bây giờ thì tôi tin em có thể làm được tất cả cô bé ạ! Bây giờ nhiệm vụ của em chỉ là chọn một quán ăn nào mà em thích nhất. Chúng ta sẽ dùng cơm tối ở đấy!
- Tôi không thể.
- Ngồi ăn chung bàn với một đồng nghiệp, không ổn à?
Và lần này Ân Vũ cũng buộc phải nhận lời anh.
- Thôi cũng được. Nhưng tôi không rành lắm những quán ăn ở đây. Anh chọn vậy nhé!
- Được thôi, tôi biết một nơi có những món ăn rất ngon, phong cảnh lại đẹp. Tôi nghĩ em cũng sẽ thích!
Sau khi ăn tối xong, Lâm Vỹ hỏi cô:
- Bây giờ, tôi lại không muốn về nhà. Em có đồng ý đi dạo với tôi một lúc không, cô bạn đồng nghiệp?
Ân Vũ nhìn Lâm Vỹ, bắt gặp anh đang nhìn cô trân trân. Cô vội nhìn xuống, anh đã đưa tay nâng cằm cô lên buộc cô phải đối diện với anh. ánh trăng làm khuôn mặt cô ửng hồng và đôi mắt long lanh. Cô nhìn người đàn ông bỗng đâu trở nên quan trọng đối với cuộc đời cộ Lại một lần nữa cô không từ chối lời mời của anh. Làm sao cô có thể từ chối được anh, khi cô tha thiết được ở bên anh, trong cô tràn ngập lòng yêu thương đối với anh. Cô dịu dàng trả lời anh:
- Tôi đồng ý!
Anh vui sướng mỉm cười với cô.
… Lâm Vỹ cho xe chạy chầm chậm vòng quanh những đường phố. Được một lúc Ân Vũ thấy anh nhìn cô như muốn nói gì. Nhưng ngay lúc đó, những tiếng reo từ chiếc máy nhắn tin của Lâm Vỹ vang lên. Anh dừng xe lại bên vệ đường, liếc mắt nhìn những dòng chữ hiện lên trên máy, niềm vui ánh lên trong đôi mắt anh. Anh nói:
- Có người nhắn máy nhưng tôi quên mang theo điện thoại. Em hãy đợi tôi ở đây, tôi đi tìm một trạm điện thoại gần nhất để trả lời máy. Tôi sẽ quay lại ngay.
Ân Vũ gật đầu.
Lâm Vỹ vội vã bước ra khỏi xe, anh khuất nhanh trong dòng người ngược xuôi trên đường phố.
Còn lại một mình Ân Vũ lại trở về với những ý nghĩ riêng của mình, nhưng giờ phút này đây cô chỉ muốn nghĩ về người đàn ông đẹp trai hấp dẫn vừa ở bên cạnh mình thôi. Không biết tại sao mỗi lần ở bên cạnh anh cô lại thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Như Lâm Huy đã nói: giông tố đã đưa họ đến bên nhau và xô họ vào vòng tay nhau. Cô nên lãng quên hết những ưu tư phiền muộn khi nghĩ đến một ngày mai.
… Lâm Vỹ vẫn chưa thấy quay lại, Ân Vũ không biết vì anh đi lâu, hay vì không có anh cô cảm thấy thời gian như dài ra. Bồn chồn, Ân Vũ ngọ nguậy trên ghế, nhưng cô không ngóng ra cửa xe nữa mà đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Cô tình cờ nhìn thấy một xâu chìa khóa xinh xắn được ghim vào một chiếc hộc nhỏ trong xe, cô thờ ơ đưa tay lên đấy và xoay chiếc chìa khóa một vòng. Nắp chiếc hộp được bật ra. Trước khi cô kịp áy náy về hành động của mình, thì những gì cô nhìn thấy bên trong không ngăn được đôi tay cô nữa.
Ân Vũ đưa tay cầm lấy một chiếc hộp nhỏ được bọc bên ngoài lớp nhung đỏ rực rỡ, có hình quả tim xinh xắn. Ngập ngừng một lúc, cô mở ra. Đôi mắt cô mở tọ Đó là một chiếc nhẫn cưới đẹp nhất mà cô chưa từng thấy từ trước tới naỵ Mặt nhẫn được đính một viên kim cương sáng lấp lánh, được bao quanh bởi những viên kim cương nhỏ. Thật là tuyệt vời. Ân Vũ xem tiếp những mảnh giấy, đặt cạnh chiếc hộp, đó là hai chiếc vé đi du lịch của hãng hàng không.
Cô ngồi yên một lúc, tim cô như thót lại. Tay cô run run đặt tất cả vào đúng vị trí của nó, rồi đóng nắp ngăn hộc lại như cũ.
Không còn lầm lẫn gì nữa việc Lâm Vỹ kết hôn với Khả Vị Một nỗi đau cuộn lên trong lòng cộ Một sự thật đã được báo trước giờ đã phơi bày trước mắt cộ Nhưng tại sao lại trong một hoàn cảnh như thế này…
Ân Vũ ngồi thẳng lưng lên, cố gắng hết sức cho người cô không nhũn ra. Môi cô mím chặt để ngăn chặn những dòng nước mắt đang chực trào. Bây giờ không phải là lúc để cô khóc. Cô tự nhủ, Lâm Vỹ sẽ không bao giờ thấy được những giọt nước mắt cô khóc vì anh.
Lâm Vỹ đã trở lại. Anh ngồi vào xe, nhìn cô với ánh mắt ái ngại, lưỡng lự một lúc anh nói:
- Ân Vũ, tôi xin lỗi em…
- Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi! Chúng ta vẫn luôn thẳng thắn với nhau kia mà. Trông anh không giống anh Lâm Vỹ tôi đã biết trước kia chút nào!
- Vừa rồi tôi đi trả lời máy cho Khả Vi… Tôi nghĩ, có một chuyện quan trọng mà chúng tôi cần gặp nhau để…
- à! Tôi hiểu rồi - Ân Vũ lên tiếng, không đợi Lâm Vỹ phải nói hết lời - Anh đi gặp cô ấy đi! Tôi đi taxi về được mà!
- Ân Vũ, tôi rất lấy làm tiếc vì không được đi dạo cùng em. Nhưng em phải để tôi đưa em về nhà chứ!
Ân Vũ cười. Nét mặt cô vẫn bình thản.
- Không cần đâu, cảm ơn anh Lâm Vỹ! Anh hãy đi đi, đừng trễ hẹn. Để người vợ tương lai của mình phải nổi giận, chỉ vì một người bạn đồng nghiệp, như thế có đáng không?
Vừa dứt lời Ân Vũ mở cửa xe bước xuống:
- Chào anh Lâm Vỹ!
Cô nói thật nhẹ nhàng.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ