Nguyên tác: Amazing Grace
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Chương 15
B
uổi trình diễn âm nhạc của Melanie ở Las Vegas thành công vĩ đại. Tom bay đến để xem và nàng lại hát bài hát viết riêng cho anh. Buổi trình diễn đã gây ấn tượng rất mạnh, mặc dù khán giả ở đây ít hơn ở buổi đại nhạc hội mà anh đã tham dự trước kia. Ở Las Vegas, người hâm mộ thường cuồng nhiệt hơn. Khi nàng hát theo họ yêu cầu, nàng ngồi xuống bên bìa sân khấu, Tom có thể đưa tay chạm vào nàng, vì anh ngồi ở hàng đầu. Khách hâm mộ vây quanh nàng, trong khi lực lượng an ninh cố cản họ lại. Bản cuối cùng được Melanie dùng hết sức mình để hát. Tom chưa bao giờ thấy buổi trình diễn nào gây ấn tượng mạnh như thế này, nhưng anh thấy lo khi nhận ra mắt cá nàng bị sưng vì mang giày cao gót, mà nàng còn hai buổi trình diễn nữa vào ngày hôm sau.
Nhưng khi giờ trình diễn đến, nàng vẫn tiếp tục ra sân khấu, chân vẫn đi đôi giày cao gót màu bạc. Sau buổi trình diễn thứ hai, anh liền đưa nàng đến phòng khám tư của một bác sĩ mà không nói một tiếng với mẹ nàng. Ông ta tiêm cho nàng một mũi Cortisone để nàng có thể tiếp tục trình diễn vào hôm sau. Ba ngày cuối cùng ở Vegas, Melanie chỉ có những buổi trình diễn nhỏ. Vào ngày cuối tuần, khi anh ra về, nàng phải chống nạng để đi.
- Melanie, em phải cẩn thận mới được. Em làm việc quá nhiều. - Tom lo lắng nói. Họ đã cùng nhau trải qua ngày cuối tuần tuyệt vời, nhưng nàng phải bận diễn tập để trình diễn nữa. Họ đã đến ở trong một Casino vào đêm đầu tiên. Căn hộ của Melanie rất đẹp. Anh ở lại trong phòng ngủ thứ hai tại căn hộ của nàng, và hai đêm đầu tiên họ rất thận trọng. Nhưng vào đêm cuối cùng, họ bị những thúc đẩy tự nhiên lôi cuốn và để cho cảm xúc mãnh liệt trong lòng chi phối. Họ chờ đợi đã lâu nên cảm thấy việc này rất chính đáng. Sau chuyện này, nàng càng cảm thấy gần gũi anh nhiều hơn. - Nếu em không đi chậm lại, mắt cá chân của em sẽ sưng to đấy. Tom dịu dàng nói:
- Ngày mai em sẽ tiêm thêm một mũi Cortisone nữa.
- Nàng thường bị thế khi lên sân khấu. Dù đau cách mấy, nàng cũng không bao giờ nàng huỷ một buổi trình diễn nào.
- Melanie, anh muốn em phải cẩn thận. - Tom nói, anh rất lo cho nàng. - Em không thể tiêm nhiều Cortisone như thế, em không phải cầu thủ bóng đá. - Anh thấy mắt cá chân nàng vẫn còn sưng mặc dù hôm qua đã được tiêm thuốc. Điều nàng cần phải làm là bớt trình diễn để khỏi mang giày cao gót. - Tối nay em cần nghỉ ngơi. - Anh biết sáng mai nàng sẽ đến Phoenix để trình diễn ở đấy.
- Cám ơn anh, - nàng đáp rồi nhìn anh mỉm cười. - Không ai lo cho em bằng anh. Mọi người ai cũng muốn em lên sàn diễn, sống chết cũng mặc. Em biết nếu đi giày cao gót, chân em sẽ rất đau. Quai giày không gài được, nên rất dễ té.
Melanie đưa anh ra phi trường bằng chiếc Limousine dài trắng mà khách sạn đã dành cho nàng trong thời gian nàng ở tại đây. Ở Vegas, nàng được dành cho nhiều ưu tiên của một ngôi sao lớn. Nàng phải đi mất mười tuần nữa, và chỉ về lại L.A vào thượng tuần tháng chín.
- Em nhớ phải đi khám bác sĩ trước khi lên đường. - Loa gọi hành khách lên máy bay nên anh phải đi. Anh kéo nàng vào lòng và hôn nàng. - Mellie, anh yêu em, - Anh nói nho nhỏ. - Em đừng quên việc đó. Hãy nhớ là lúc nào anh cũng yêu em cả.
- Em sẽ không quên. Em cũng yêu anh. - Họ hẹn hò nhau đã hơn một tháng rồi. Thời gian không lâu, nhưng mọi chuyện biến chuyển rất nhanh khi họ đến Las Vegas. Họ đã rất thân nhau ở San Francisco, nên mối tình của họ nảy nở rất nhanh. Nàng chưa bao giờ gặp người đàn ông nào dễ thương như Tom vậy. - Hẹn chóng gặp lại anh.
- Em tin anh đi! - Anh hôn nàng lần cuối rồi bước lên máy bay. Nàng chống nạng quay lại phi cảng, ra ngoài, và lên chiếc Limousine. Mắt cá chân nàng đau kinh khủng.
Khi nàng trở về khách sạn Paris, nàng lấy nước đá chườm lên mắt cá chân, nhưng chẳng nhằm nhò gì, rồi nàng uống viên Motrin. Đến khuya, mẹ nàng thấy nàng nằm trên ghế nệm dài ở phòng khách, Melanie đành nói cho bà biết mắt cá chân nàng quá đau.
- Ngày mai con phải đi Phoenix, - Mẹ nàng dặn: - Vé đã bán hết rồi. Con sẽ được tiêm một mũi thuốc nữa. Con không thể bỏ buổi trình diễn này được, Mel.
- Có lẽ con phải ngồi để hát, - Melanie đáp, nàng sờ vào chỗ sưng và nhăn mặt.
- Nếu con ngồi mà hát, chiếc áo dạ hội sẽ trông như đống giẻ lau, - mẹ nàng đáp. Melanie không bao giờ bỏ một buổi trình diễn nào, bây giờ bà không muốn nàng phá lệ. Tin đồn sẽ lan truyền nhanh như đám cháy rừng, và nó sẽ huỷ hoại danh tiếng của Melanie. Janet biết rằng Melanie thường chịu đựng đau rất giỏi, thế mà bây giờ nàng có vẻ đã hết sức rồi.
Tối đó trước khi Melanie đi ngủ thì Tom gọi. Nàng nói dối với anh rằng mắt cá chân mình đã đỡ hơn nhiều, để cho anh khỏi lo. Nàng có tấm ảnh của anh để bên giường khi ngủ.
Sáng mai mắt cá chân nàng còn sưng to hơn nữa, Pam phải đưa nàng đến bệnh viện. Ông bác sĩ nhận ra nàng ngay, ông ta liền đưa nàng vào phòng khám. Ông nói chỗ sưng rất nguy hiểm, phải chụp X-quang ngay. Khi nàng mới bắt đầu đau, các y sĩ đã nói mắt cá nàng bị bong gân nặng. Khi kiểm tra hình X-quang, bác sĩ chỉ cho nàng một đường rạn nứt nhỏ. Ông nói nàng phải bó bột bốn tuần và nghỉ ngơi thật nhiều.
- Phải... đúng, - nàng cười, rồi rên. Buổi trình diễn vào tối ấy sẽ rất đau đớn cho nàng, nếu nàng cố lên sân khấu.
- Tám giờ tối nay tôi sẽ trình diễn ở Phoenix - nàng nói. - Tôi phải đến đấy. Họ không trả tiền mua vé để xem tôi nhảy lò cò bằng cái chân bó bột. - Nàng nói mà gần như muốn khóc.
- Mang giày có cổ được không? - Ông bác sĩ đề nghị. Ông đã chữa trị cho nhiều nghệ sĩ, có người té xuống sàn diễn hay bị nặng hơn nữa. - Khi lên sân khấu, cô có thể tháo đôi giày ra. Nhưng tốt hơn hết là đừng mang giày cao gót. - Khi nghe ông nói, nàng có vẻ hối lỗi.
- Trang phục của tôi sẽ trông ra sao khi mang đôi giày ra trận ấy? - Nàng nói.
- Nếu chân cô sưng to hơn nữa phải ngồi xe lăn, khi ấy trông cô còn tệ hơn. Khi trình diễn, cô chỉ mang giày đế bằng là được rồi. Và cô cứ dùng nạng để chống. - Nàng không còn cách lựa chọn nào khác. Mắt cá chân của nàng quá đau, không thể đè nặng lên đấy được.
- Thôi được rồi. Tôi sẽ mang giày có cổ. - Nàng hứa. Chiếc giày cao lên tận đầu gối, được làm bằng chất dẻo màu đen bóng, có dây velero giữ chân thật chặt. Khi xỏ chân vào đó, nàng thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng chống nạng, đi khập khiễng ra khỏi phòng cấp cứu, trong khi Pam trả tiền viện phí.
- Trông được đấy, - Janet vui vẻ nói. Bà giúp Melanie bước vào xe. Họ có đủ thì giờ để chuẩn bị hành lý, gặp những người khác, và ra phi trường để đáp chuyến bay đi Phoenix. Chuyến lưu diễn bắt đầu, nàng sẽ đi khắp nước Mỹ trong mười tuần sắp đến.
Trên máy bay, nàng để chân trên gối. Ban nhạc chơi xúc xắc và bài xì phé với Janet. Chốc chốc bà nhìn con gái, cố làm cho nàng được dễ chịu hơn. Cuối cùng, Melanie uống hai viên thuốc giảm đau và đi ngủ. Khi máy bay đến Phoenix, Pam thức Melanie dậy và bảo một nhạc công bế nàng xuống cầu thang. Nàng có vẻ ngái ngủ và hơi xanh xao.
- Con khỏe không? - Janet hỏi khi họ vào chiếc Limosine sang trọng màu trắng.
- Con khỏe, thưa mẹ, - Melanie đáp. Khi họ đến khách sạn, Pam gọi bữa trưa, trong khi đó, Melanie gọi Tom. - Em đến nơi rồi, - nàng nói và cố làm ra vẻ khỏe khoắn hơn trước. Nàng vẫn còn choáng váng vì thuốc giảm đau, nhưng chiếc ủng cao cổ giúp nàng đi lại thoải mái hơn. Nàng cũng không thể di chuyển mà không có nạng.
- Mắt cá em ra sao? - Anh hỏi, vẻ lo lắng.
- Vẫn còn sưng. Ở Vegas người ta đã bó chân em trong một loại băng có thể tháo ra được. Trông em như ông kẹ Darth Vader. Nhưng nó làm cho chân dễ chịu và bớt đau, khi lên sàn diễn em sẽ tháo nó ra.
- Tiện thế ư? - Tom hỏi, giọng hoài nghi.
- Em sẽ khỏi, - Nàng quả quyết cho Tom yên tâm. Tối đó nàng mang giày đế phẳng khi trình diễn. Họ dẹp hết bục cao trên sân khấu, vì sợ nàng té. Nàng thường nói nàng cảm thấy mình cần có lưới che chắn ở dưới như cô nàng đu bay Flying Wallendas. Trước kia nàng đã té hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị thương.
Tối đó nàng chống nạng đi khập khiễng ra sàn diễn, rồi để nạng xuống. Người phục vụ đem chiếc ghế cao cho nàng ngồi, nàng nói đùa với khán giả là ngồi hát trên ghế cho có vẻ lãng mạn và khán giả cười vang. Khi nàng bắt đầu hát, họ liền quên việc đó. Nàng mặc chiếc quần bó hấp dẫn, mang vớ lưới và nịt vú bằng xê quin màu đỏ. Và dù đi giày đế phẳng, trông nàng vẫn hấp dẫn. Tối đó nàng hát thêm rất ít. Nàng nôn về phòng để uống thuốc giảm đau. Nàng đi ngủ ngay sau khi uống thuốc, trước cả khi gọi Tom để nói cho anh biết buổi trình diễn như thế nào. Anh đã nói với nàng là anh sẽ đi L.A ăn tối với em gái, nên cũng không gọi nàng. Nhưng họ thường nói chuyện với nhau qua điện thoại di động.
Melanie ở hai ngày tại Phoenix, rồi bay đi Dallas và Fort Worth. Tại mỗi thành phố, cô trình diễn hai buổi, một tại Austin, và một tại Astrodome ở Houston. Mỗi khi bước ra sàn diễn, nàng luôn mang giày cao cổ, cho nên mắt cá chân đã đỡ hơn nhiều. Cuối cùng họ nghỉ hai ngày tại thành phố Oklahoma. Melanie bay khắp nước và làm việc rất căng thẳng. Trình diễn với cái chân đau quả là một thách thức lớn cho nàng. Một người phụ trách âm thanh vì phải mang thiết bị nặng nên đã ngã và bị gãy tay. Nhưng dù chuyện gì xảy ra thì buổi trình diễn phải tiếp tục. Ho có xe Limousine đón tại mỗi phi trường, nhưng không đi biết đâu ngoại trừ từ nơi tổ chức đại nhạc hội đến khách sạn. Trong nhiều thành phố, họ phải trình diễn tại các sân vận động ngoài trời.
Vào một buổi tối trời nóng ở Kansas City, Melanie nói với mẹ: - Lạy Chúa, con phải nghỉ làm việc một thời gian.
- Nàng đã trình diễn ở đây rất tốt, nhưng mắt cá chân quá đau khi nàng bước xuống sân khấu. - Con mệt quá, mẹ à. - Nghe con gái nói vậy, bà Janet lo lắng nhìn nàng.
- Nếu con muốn theo cái nghề này, con phải tiếp tục.
- Mẹ nàng đáp, bà biết nhiều về nghề ca sĩ. Melanie nghĩ mẹ đã nói đúng.
- Con biết, mẹ à. - Melanie không cãi bà, nhưng khi nàng về khách sạn, trông nàng suy sụp thấy rõ. Nàng không đợi để tắm nước nóng mà đi ngủ liền. Nàng rất muốn nghỉ ngơi một thời gian. Khi đến Chicago, họ đã nghỉ ngày cuối tuần ở đấy. Tom nói anh định bay đến đây để thăm nàng. Melanie rất mong anh.
Pam nói với Janet: - Melanie có vẻ quá mệt mỏi. Trình diễn với cái mắt cá chân đau như thế là không nên chút nào. - Đến đâu, người ta cũng phải đem ghế cao lên sân khâu cho nàng ngồi, thế mà mắt cá vẫn không lành và Melanie càng đau đớn thêm. Khi không trình diễn, nàng lò cò đi quanh với chiếc giày màu đen và cặp nạng. Chiếc giày giúp nàng bớt đau, nhưng không làm lành vết thương. Mắt cá vẫn còn sưng, không có dấu hiệu gì là sắp lành. Không có máy bay riêng để đi, tình hình sẽ tệ hơn. Có máy bay, ít ra nàng có thể nằm nghỉ được một chút. Họ không thể đi máy bay thương mại với đồ đạc lỉnh kỉnh như thế, mọi người sẽ nổi điên lên mất. Hơn nữa, họ phải chịu cảnh kiểm tra hành lý và các thiết bị mất hàng giờ trước khi lên máy bay. Còn đi xe bus, họ chỉ chất đồ lên và đi.
Khi Tom đến Chicago, anh rất ngạc nhiên khi thấy nàng xanh xao, mệt mỏi, bơ phờ.
Anh ôm nàng xoay quanh, dù nàng đang mang chiếc giày nặng nề. Nàng cười toe toét, anh đã đăng ký vào ở trong khách sạn của họ nửa giờ trước khi họ đến. Khách sạn này rất rộng rãi. Nhưng Melanie chán ngán về sự phục vụ trong phòng của họ. Tom ngạc nhiên khi thấy mắt cá chân nàng sưng to và đau.
Họ sẽ trình diễn vào tối thứ ba, nhưng hôm ấy mới là tối thứ bảy. Tom sẽ về vào sáng thứ hai để làm việc ở L.A. Anh nói anh thích công việc này. Chuyến du học mà họ hứa để dành cho anh có vẻ rất tuyệt. Công việc của anh là qui hoạch thành phố và cũng có nhiều việc họ làm không lấy tiền cho những nước còn kém phát triển trên thế giới. Công việc này rất phù hợp với chí hướng của Tom. Melanie rất tự hào và ấn tượng về lòng nhân đạo của anh, và nàng sung sướng khi thấy anh đã tìm dược công việc anh thích.
Tối đó, Tom đưa nàng đi ăn tối, nàng ăn cái bánh hamburger béo ngậy to tướng với hành tây chiên. Sau khi ăn xong, họ về khách sạn và nói với nhau rất nhiều chuyện. Nàng kể cho anh nghe các thành phố mà họ đã đến và nhiều chuyện xảy ra trong chuyến hành trình.
Để phá tan không khí nhàm chán vì di chuyển luôn như thế, các nhạc công thường đấu bóng nước với nhau, rồi ném đồ ra cửa sổ khách sạn rơi xuống trúng phải khách bộ hành ở dưới đường. Người quản lý phải lên gặp và khiển trách họ. Các nhạc công mỗi khi rảnh rỗi thường chơi những trò rất nghịch ngợm, họ thường đến các quán rượu hay những vũ trường múa thoát y mở cửa cả đêm, rồi uống cho khi đến say mèm. Tom thích nói chuyện với họ, anh nghĩ rằng họ rất vui tính. Nhưng điều anh quan tâm nhiều nhất là được ở với Melanie. Khi vắng mặt nhau, anh nhớ nàng da diết. Melanie đã tâm sự với Pam rằng nàng càng lúc càng yêu Tom. Anh là người dễ thương nhất nàng gặp trong đời. Pam nhắc nàng nhớ rằng nàng là ngôi sao sáng chói nhất, nên anh cũng là người may mắn. Pam biết Melanie từ khi nàng mới mười sáu tuổi, cô nghĩ nàng là người tốt nhất trên đời, nàng không giống mẹ, bà ta là người rất khó chịu. Pam nghĩ Tom và Melanie rất xứng đôi. Tính cách họ rất giống nhau, thoải mái và thân thiện. Cả hai đều thông minh, và anh không tỏ ra ghen tuông với địa vị ngôi sao của nàng. Pam nghĩ rằng không có mấy ai trên thế giới này giống Melanie, cô cám ơn nàng và cô hoàn toàn thích công việc của mình.
Tom và Melanie vui chơi thoải mái ở Chicago. Họ đi xem chiếu bóng, thăm viện bảo tàng, ăn nhà hàng, đi mua sắm và dành nhiều thì giờ để làm tình với nhau. Khi đi, nàng dùng cặp nạng và mang chiếc giày màu đen cồng kềnh. Tom muốn nàng mang như thế. Ngày cuối tuần rất tuyệt, Melanie sung sướng nếu anh có thể bay đến gặp nàng như thế này thường xuyên. Nghĩ đến chuyện cùng anh khám phá các thành phố họ đến, nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tiếp theo họ sẽ đến Vermont và Maine. Họ sẽ trình diễn ở Providence và Martha’s Vineyard. Tom nói anh sẽ bay đến để gặp nàng ở Miami và New York.
Ngày cuối tuần trôi qua cái vèo, nàng ghét cảnh phải tiễn Tom ra về. Nàng buồn bã theo anh ra đường để đón taxi trong không khí nóng bức ngột ngạt. Nhờ chiếc ủng và được nghỉ ngơi bên Tom ngày cuối tuần, nên nàng đã thấy khỏe hơn. Buổi tối nàng để chiếc giày một bên, lòng cảm thấy như đã cất đi được một gánh nặng. Tom đã trêu nàng về chiếc giày và nàng đã ném nó vào anh. Anh gần té xuống đất vì bị chiếc giày ném trúng.
- Này em, bớt giận đi nhé! - Anh van xin rồi lấy chiếc giày giấu dưới giường. Thỉnh thoảng trông họ như hai đứa bé đang nô đùa vui vẻ với nhau và họ có vẻ càng lúc càng yêu nhau thắm thiết. Đối với Tom và Melanie, đây là mùa hè đặc biệt nhất với họ.
o O o
Ở San Francisco, Sarah và Seth chấp nhận lời trả giá đầu tiên mua nhà của họ. Giá trả rất cao. Người mua từ New York đến và muốn mua ngôi nhà gấp. Họ trả giá cao hơn yêu cầu vì muốn cho nhanh. Sarah không muốn nhìn thấy ngôi nhà bán đi, bà cảm thấy chua xót, nhưng bà và Seth đều mừng vì đã bán được ngôi nhà. Việc buôn bán được tiến hành ngay và Sarah chuyển đồ nội thất đến nhà bán đấu giá Christie. Bà đem đồ đạc của mình, một ít đồ trong phòng khách và áo quần của các con đến căn hộ mới trong chung cư ở phố Clay Street. Bây giờ mấy mẹ con có thể ở chung phòng, thay vì mỗi người có phòng riêng, cho nên họ không cần nhiều đồ đạc. Tất cả hồ sơ và giấy tờ trong văn phòng của Seth được đưa đến khách sạn Heartbreak Hotel ở khu phố Broadway. Họ chia đồ đạc trong bếp. Bà gởi các ghế nệm dài và hai ghế bành đến cho Seth. Số còn lại cho vào nhà kho. Các tác phẩm hội hoạ được đưa đến bán đấu giá ở New York. Bà rất buồn khi thấy tổ ấm của họ tan vỡ quá nhanh, giống như cuộc hôn nhân của họ. Chỉ trong vài ngày, ngôi nhà trống trơn, trông như bị cướp phá một cách không thương tiếc. Nhìn nó bỗng bà nhớ đến những ngày đầu cuộc hôn nhân của họ. Bà đi một vòng quanh nhà lần cuối, lòng nặng trĩu. Bà thấy Seth đứng trong văn phòng, vẻ đau khổ như bà. Bà từ trên phòng các con đi xuống, kiểm tra xem mọi thứ đã được đưa ra xe tải đầy đủ chưa, Parmani giữ hai con họ ở nhà chị vào ban đêm, để Sarah có thể dọn dẹp và sắp xếp căn hộ ở Clay Street.
- Tôi không thích ra đi, - Sarah nhìn chồng nói. Ông gật đầu và nhìn vào mắt bà với vẻ ân hận.
- Tôi xin lỗi, Sarah. Tôi không nghĩ là có chuyện như thế này xảy đến cho chúng ta. - Bà nhận thấy ông dùng chữ “chúng ta” để nói, thay vì chữ “tôi”.
- Có lẽ mọi việc rồi sẽ yên ổn hết. - Bà không biết nói gì, và Seth cũng vậy. Bỗng bà bước tới quàng tay ôm ông, để an ủi ông. Ông đứng yên, hai tay buông thõng xuống hai bên một hồi lâu rồi đưa tay ôm quanh bà. - Anh cứ đến thăm con bất cứ khi nào anh muốn, - bà rộng lượng nói. Bà không gặp luật sư để bàn về vấn đề ly dị. Còn nhiều thì giờ, không vội, dù sao bà cũng đã ra tòa với ông. Henry Jacobs đã nói sự hiện diện của bà cũng khá quan trọng trong việc biện hộ cho chồng. Họ đã thuê thêm hai luật sư nữa để biện hộ cho ông. Seth rất cần sự giúp đỡ của họ. Mọi việc có vẻ không được khả quan lắm cho ông.
- Em có sao không? - Seth hỏi với ánh mắt rất lo âu. Sarah nghĩ đây là lần đầu ông nghĩ đến một người khác ngoài mình, bà thấy việc này rất có ý nghĩa đối với bà. Từ khi Seth bị bắt đến giờ, họ đã trải qua những giây phút căng thẳng.
- Chắc tôi sẽ không sao đâu, - Sarah đáp. Họ đang đứng trong phòng ăn lần cuối cùng.
- Nếu em cần tôi, cứ gọi, bất cứ giờ nào, bất kỳ lý do gì, - Seth nói, vẻ buồn bã. Sau đó cả hai đi ra ngoài. Đây là giây phút cuối cùng họ ở cùng nhau trong ngôi nhà của họ. Chính ông là người đã gây nên sự tan vỡ này. Khi bà quay nhìn ngôi nhà thân thương, bà đã bật khóc. Bà khóc cho cuộc hôn nhân của họ, khóc cho những giấc mộng đã mất. Nhìn bà buồn khổ, Seth thấy tim mình như bị xé tan thành nhiều mảnh. - Ngày mai tôi sẽ đến đón các con đi chơi, - ông nói, giọng khàn khàn vì xúc động. Sarah quay mặt, gật đầu, rồi bước vào xe, lái về phố Clay. Bà bắt đầu cuộc sống mới, và khi nhìn vào tấm gương chiếu hậu, bà thấy Seth bước vào chiếc Porsche mới màu bạc và lái đi. Nhìn ông, lòng bà nặng trĩu, bà tự nói với lòng mình là người đàn ông bà thương yêu và lấy làm chồng đã chết.
Căn hộ mới của Sarah trên phố Clay Street là ngôi nhà nhỏ xây theo kiểu thời Victoria vừa được tân trang và sơn quét lại. Căn hộ có hai phòng không rộng lắm nhưng đẹp và lịch sự. Căn phòng thứ nhất bà dành cho các con. Bà muốn khi chúng đến đây vào ngày hôm sau, chúng sẽ cảm thấy như ở nhà. Bà lấy những đồ chơi chúng thích với vẻ thận trọng vì sợ chúng bị vỡ trong thùng nhưng mọi thứ đều rất tốt. Bà bỏ ra nhiều giờ để trang hoàng màn trong phòng và trải ra giường ngủ. Bà vẫn kinh ngạc, không tin rằng cuộc đời bà đã thay đổi như thế này. Báo chí vẫn tiếp tục nói đến tội ác của chồng, làm cho bà quá nhục nhã, ê chề. Nhưng nhục hay không, điều bây giờ bà cần nhất là công việc. Bà đã gọi đến những nơi nộp hồ sơ, nhưng đều được trả lời là bà hãy gắng chờ đợi thêm vài hôm nữa.
Rồi trong khi bà xem vài tờ báo nói đến buổi lễ từ thiện, bỗng bà nảy ra một ý. Ý này chẳng hay ho gì, nhưng vào thời điểm hiện tại, miễn có việc để làm là bà mừng rồi. Vào chiều thứ tư, trong lúc hai con đang ngủ trưa, bà liền gọi đến ông trưởng phòng sơ sinh của bệnh viện. Bà đã giảm giờ làm việc của Parmani xuống, bà tính khi đã kiếm được việc làm, bà sẽ thuê chị ta làm trọn ngày. Người phụ nữ Nepal rất dịu dàng, rất tế nhị và tốt bụng. Chị rất mến Sarah và các cháu nhỏ, chị muốn làm bất cứ điều gì chị có thể để giúp họ. Chị đã đọc báo và biết chuyện xảy ra trong gia đình bà.
Ông trưởng phòng trẻ sơ sinh cho Sarah biết tên người bà muốn biết, và hứa sẽ nói giúp cho bà. Sáng mai, khi ông ta gởi tin nhắn cho bà hay rằng ông ta đã gọi điện thoại nói chuyện với người bà muốn gặp rồi. Tên của người đàn bà mà Sarah muốn gặp là Karen Johnson. Bà là phó giám đốc bệnh viện. Công việc ở đây không phải như ở Wall Street, nhưng Sarah nghĩ rằng nếu họ nhận bà vào làm thì có lẽ đây cũng là một công việc thú vị. Khi Sarah gọi Karen, bà ta hẹn gặp bà vào chiều thứ sáu. Bà ta rất thân thiện, bà cám ơn Sarah về công lao đóng góp to lớn của mình trong buổi lễ từ thiện để giúp phòng trẻ sơ sinh. Buổi lễ này đã kiếm cho bệnh viện số tiền hơn hai triệu đô la. Số tiền này đã giúp ích cho bệnh viện rất nhiều.
Parmani đến vào chiều thứ sáu để đưa các cháu ra công viên trong khi Sarah đến bệnh viện để phỏng vấn. Bà rất lo sợ về việc này. Đây là lần đầu tiên trong vòng mười năm trời bà đi xin việc. Lần phỏng vấn trước đây là lúc bà xin việc ở Wall Street, trước khi bà đi học trường kinh doanh và gặp Seth ở đấy. Từ khi học xong bà lấy Seth và săn sóc con cái. Vì vậy bà không am tường công việc kinh doanh.
Bà Karen Johnson cao, gầy, lịch sự và có giọng nói của người bang Louisiana, bà rất tốt và quan tâm đến buổi phỏng vấn. Sarah thành thật nói về những tai hoạ đã xảy đến cho bà, nào là bảng kết tội của Seth, nào là việc họ đang sống ly thân, và hiện bà đang cần có việc làm để nuôi hai con nhỏ. Nhưng điều quan trọng hơn hết là bà có đủ khả năng để làm tốt việc họ giao.
Bà có thừa khả năng để giải quyết về vấn đề vốn đầu tư của họ, nhưng bỗng bà lo lắng, vì nghĩ rằng họ sẽ sợ bà cũng thiếu thành thật như chồng. Karen đọc được vẻ lo sợ và cả xấu hổ hiện ra trên mặt Sarah. Karen đoán được lý do tại sao Sarah có thái độ ấy. Bà vội trấn an và bày tỏ lòng thông cảm của mình trước những khó khăn mà gia đình Sarah đang mắc phải.
- Gia đình tôi đang gặp chuyện rất khó khăn, - Sarah thành thật nói. - Cơn ác mộng thình lình xảy đến... tôi không biết gì cả cho đến sau khi trận động đất xảy ra. - Bà không muốn nói nhiều về các chi tiết trong vụ lừa đảo này, vì báo chí đã tường thuật quá đầy đủ. Người nào trong nước có đọc báo và nghe đài đều biết việc ông đã làm.
Karen giải thích cho Sarah biết rằng người trợ lý cho bà vừa đi L.A. Cho nên hiện bà đang cần người để thay thế vị trí ấy. Bà nêu ra cho Sarah biết về mức lương tháng, mức lương này tương đối khá đối với Sarah. Và quan trọng là giờ làm việc chỉ từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều. Bà sẽ về nhà vừa lúc các con ngủ trưa dậy, có thì giờ chơi với con cả buổi chiều, buổi tối và dĩ nhiên cả các ngày nghỉ cuối tuần. Karen yêu cầu Sarah để lại cho bà ba bản sơ yếu lý lịch. Bà nói họ sẽ gọi cho Sarah vào tuần sau, và cám ơn Sarah đã đến đây xin việc.
Sarah rời văn phòng với tâm trạng hồ hởi. Bà thích Karen, thích công việc bà sắp làm. Bệnh viện rất quan trọng đối với bà, và công việc tìm kiếm vốn đầu tư theo kế hoạch của Karen rất phù hợp với nguyện vọng của Sarah. Địa điểm làm việc cũng rất tiện cho bà. Bệnh viện chỉ cách nhà mới của bà một đoạn ngắn, có thể đi bộ được.
Và thời gian làm việc sẽ giúp bà có nhiều thì giờ để chăm sóc các con. Trên đường về nhà, bỗng bà nảy ra một ý.
Bà lái xe đến Presidio để gặp xơ Maggie tại bệnh viện trại. Bà kể cho xơ nghe về cuộc phỏng vấn của mình. Maggie mừng cho bà.
- Thế là quá tuyệt, Sarah! - Xơ khâm phục lòng can đảm của bà trước những việc bà đang gặp phải. Sarah đã nói cho xơ biết họ đã bán nhà, bà và Seth đã sống ly thân, hiện bà và các con đã dọn đến căn hộ mới ở Clay Street. Từ khi họ nói chuyện với nhau lần cuối cùng đến nay chỉ mới mấy ngày mà sự việc đã chuyển biến quá nhanh.
- Tôi chỉ mong có việc làm để lo được cho con cái. - Tôi mang ơn bệnh viện ấy. Họ đã cứu sống Molly. Vì thế mà tôi tổ chức lễ từ thiện gây quỹ cho họ. - Maggie nhớ những lời Sarah đã nói sau trận động đất và sau buổi trình diễn của Melanie.
- Bà và Seth như thế nào? Maggie hỏi. Họ đi vào phòng ăn tập thể để uống với nhau tách trà. Độ này công việc ở trại Presidio hơi bớt đi. Một số người trong trại đã có thể về nhà ở những vùng điện nước đang bắt đầu có lại.
- Không được tốt lắm, - Sarah đáp. - Trước khi bán nhà chúng tôi không nói chuyện với nhau. Bây giờ anh ấy đang ở một căn hộ tại Broadway, còn mẹ con tôi đã chuyển đến nhà mới. Molly cứ hỏi bố ở đâu.
- Bà trả lời sao? - Maggie hỏi. Hai người ngồi xuống bàn uống trà. Xơ thích làm bạn với Sarah, mặc dù hai người biết nhau còn ít. Và Sarah cũng hoàn toàn tin tưởng Maggie.
- Tôi phải nói thật cho nó biết thôi. Tôi nói bố nó hiện không ở với các con được, như thế tiện cho cháu.
Cuối tuần này anh ấy sẽ đến dẫn chúng đi chơi. Molly sẽ ở lại đêm với Seth, Ollie thì còn bé quá. - Bà thở dài. - Tôi hứa với Seth tôi sẽ có mặt ở tòa án khi họ xử anh ấy.
- Khi nào tòa mở?
- Vào tháng ba. - Thời gian còn lâu, chín tháng nữa. Đủ để bà có thể có đứa con thứ ba với ông như dự kiến, nhưng bây giờ thì không thể được. Bà cảm thấy mình đã bị lừa dối quá mức.
- Chắc hai người đều bị căng thẳng quá, - Maggie nói, vẻ thương xót. - Nhân tiện xin hỏi, bà sẽ tha thứ cho ông ấy chứ? Dù tôi biết việc này là rất khó khăn.
- Đúng thế, - Sarah lặng lẽ đáp, - Thú thật với xơ, tôi nghĩ việc tha thứ cho Seth là rất khó. Có lúc tôi giận điên người, và quá đau đớn. Tại sao anh ấy làm như thế? Chúng tôi đã rất hạnh phúc kia mà. Tôi yêu Seth, nhưng tôi không biết tại sao anh ấy lại làm một việc như thế.
- Việc ông ấy đã làm là quá sai. Và trước mắt, thế nào ông ấy cũng phải trả giá rất đắt. Việc mất cả vợ con là đòn cuối cùng giáng vào ông, ông sẽ ngã quỵ mất. - Sarah gật đầu. Vấn đề khó khăn cho bà là chính bà cũng phải trả giá. Bà mất chồng, các con bà mất cha. Nhưng tệ hơn hết, là bà mất hết sự kính trọng đối với ông ta. Seth biết thế, nên trước khi ra đi, ông không dám nhìn thẳng vào mắt vợ. Vẻ mặt của bà đã nói lên điều đó.
- Tôi không muốn quá căng với Seth. Nhưng việc của anh ấy làm quá khủng khiếp, chính anh ấy đã làm cho cuộc sống của chúng tôi như rơi xuống địa ngục. - Maggie gật đầu, ngẫm nghĩ. Việc này thật khó hiểu. Có lẽ vì lòng tham mà ra, và chắc ông ta có nhiều nhu cầu hơn những thứ đang có. Hôm nay trông Sarah có vẻ đỡ hơn, không như Maggie lo sợ. Bỗng xơ muốn nói cho bà nghe về một số khó khăn của mình, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Đôi mắt xanh to nhìn Sarah, trong ánh mắt có nhiều vẻ lo âu. Sarah bèn hỏi: - Xơ khỏe chứ? - Maggie gật đầu.
- Tàm tạm. - Thỉnh thoảng tôi cũng có nhiều chuyện để phải đắn đo, suy nghĩ. - Xơ cười. - Ngay cả nữ tu cũng có những ý nghĩ kỳ cục và muốn làm những việc điên khùng. Có lúc tôi quên rằng tôi cũng có những điểm yếu của một con người bình thường. Tôi nghĩ mình đã suy nghĩ một cách chín chắn, tôi đã thấy con đường đi thẳng đến Chúa, Ngài đã dọn đường cho mình đi, và tôi không thể hình dung ra việc tôi sẽ làm gì hay tôi ở đâu. Nó nhắc tôi nhớ đến những thất bại của chính mình, nhớ đến tình nhân loại, nó giữ cho tôi đức tính khiêm nhường. - Xơ nói với giọng bí hiểm, rồi bật cười. - Tôi xin lỗi. Tôi không biết mình đang nói về cái gì. - Xơ có vẻ bối rối, nhưng xơ không muốn làm cho Sarah phải bận tâm. Bà đã gặp quá nhiều khó khăn rồi. Xơ nghĩ là mình nên đẩy hết những âu lo ra khỏi tâm trí. Xơ đã hứa với Chúa và hứa với mình như thế rồi.
Sau đó họ quay về bệnh viện của trại. Sarah chào tạm biệt Maggie, bà hứa sẽ lại thăm xơ vào một thời gian sớm nhất.
Khi Sarah ra về, xơ nói: - Nếu bà được tuyển vào làm, nhớ báo cho tôi biết. - Sarah nghĩ có lẽ bà có đủ tiêu chuẩn, nhưng vừa qua vận may không đến với bà. Hy vọng vận may sẽ đến. Bà cần việc làm. Không công ty nào mời bà đi phỏng vấn, lần này không biết bệnh viện có chấp nhận bà hay không, nhưng bà hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Sarah lái xe về nhà ở Clay Street, bà sung sướng thấy Parmani và các con đã về. Khi bà vào nhà, Molly mừng rỡ reo lên chạy đến bên bà, còn Olliver bò qua nền nhà, miệng cười toe toét với mẹ. Bà tung bé lên không rồi cho bé ngồi xuống ghế nệm dài, Molly cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ. Sarah nhận thấy dù việc gì xảy ra đi nữa, thì bà vẫn có các con bên mình, đó là một điều rất hạnh phúc. Trong lúc bà chuẩn bị bữa ăn tối, bà phân vân không biết xơ Maggie đang gặp những khó khăn gì. Nhưng Sarah nghĩ rằng không có khó khăn gì mà xơ không giải quyết được. Chính xơ đã giúp Sarah giải quyết những vấn đề nan giải của mình. Người ta chỉ cần biết lắng nghe và có tâm tốt là đủ, nhưng Maggie đã hiến dâng nhiều hơn thế. Xơ giúp người ta xử lý tốt mọi vấn đề, lại còn hết lòng thương yêu và luôn luôn tốt bụng.