Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Mối Phiền Phức
hoát khỏi tay ông thợ giày - hay nói đúng hơn là những người tí hon của ông ta - tôi bắt đầu tìm đường quay trở lại tòa lâu đài. Đang chuẩn bị nhảy lên một cái bánh xe, tôi bỗng loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng cây đậu thần bên kia đường, đang ló ra chút xíu khỏi tảng đá che khuất cái hố.
Ngọn cây hơi rung rinh nhẹ, như thể có thứ gì đó đang bò quanh trên mấy chiếc lá. Đó có thể là đủ loại sinh vật đang gặm nhấm lá và hạt đậu, bởi vì đó là những thứ hiếm hoi có màu xanh còn sót trên mảnh đất này. Một nụ cười bất giác nở toác trên gương mặt tôi khi hình dung ra cảnh một con sên, hoặc bọ cánh cứng khổng lồ bò qua cái hố và rơi xuống thế giới của chúng tôi. Mẹ và Annabella sẽ ngạc nhiên lắm cho mà xem!
Nhưng sên cũng có thể trở thành một mối hại. Chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng gặm nhấm thân cây khiến nó héo úa và chết đi? Jaber đã từng nói rằng nó không thể sống mãi. Tôi phải đảm bảo chắc chắn rằng bố và tôi có đường về nhà. Tôi băng qua đường để xem xét kỹ hơn.
Dây đậu vẫn còn màu xanh tươi, ngoại trừ vài lỗ thủng và đốm nâu. Một con bọ rùa khổng lồ đang bò lên một chiếc lá để tìm rệp cây. Một con ốc sên với cái vỏ đủ lớn để tôi có thể đội lên đầu làm mũ giáp đang trườn dọc theo một vỏ đậu. Thân cây đậu lại tiếp tục rung rinh, như thể có thứ gì đó đang rung lắc nó. Có thể đó là một con chuột, một con chim - hoặc tiên tí hon. Nhớ lại những điều Tom đã nói, tôi bốc một nắm tay đầy đất, chậm rãi bước xung quanh và kiểm tra từng kẽ lá.
Có thứ gì đó đang ngọ nguậy và kêu the thé bên dưới những chiếc lá mọc trên ngọn cây đậu.
“Ha!” Tôi reo lên, gạt chiếc lá che phủ cái hố sang một bên và ném đất xuống sinh vật đó.
Sinh vật nọ la hét và giơ tay lên che đầu. Tôi trút hết chỗ đất còn lại, và hàm dưới lập tức trễ xuống.
Sinh vật kia không phải là chuột hay tiên tí hon gì sất. Nó chính là cô em gái bé bỏng của tôi.
o O o
Đã từng có lần, khi tôi lên chín và Annabella lên năm tuổi, tôi muốn đi thám hiểm khu rừng. Tôi trang bị đến tận chân răng. Tôi có thanh kiếm bằng que củi, chiếc súng cao su và hai túi áo đầy đá cuội và hạt sồi. Tôi nhét đầy một chiếc khăn trải bàn nào là bánh mì, pho-mát, trứng luộc, và hùng hồn tuyên bố rằng mình sẽ lên đường tìm diệt bọn khổng lồ.
Thế rồi Annabella quyết định rằng con bé sẽ cùng đi.
“Mày còn nhỏ quá,” tôi bảo con bé.
“Em không hề!”, con bé khóc lóc, rền rĩ và giậm chân bành bạch đến mức mẹ rốt cuộc phải tuyên bố tôi sẽ không được đi bất cứ nơi đâu nếu không mang theo Annabella. Tôi rất bực mình với con bé, cứ chốc chốc lại núp trong các tán cây, rồi gầm gừ hoặc rống lên khi nó đến gần. Việc này khiến con bé sợ phát khiếp, nhưng nó cương quyết không quay lại. Nó bám lấy tôi suốt ngày hôm đó, nhòm vào từng hang động, soi bới từng cành cây ngọn cỏ trước cả khi tôi kịp tiếp cận những chỗ đó, và đặt ra hàng tràng câu hỏi bất tận về bọn khổng lồ. “Liệu đó có phải là một trong những dấu chân của chúng không? Anh có nghĩ chúng đã nhổ cái cây đó lên không? Tại sao chúng ta chưa từng nhìn thấy bọn chúng? Có lẽ chúng giống như loài dơi, chỉ ra ngoài vào ban đêm thôi nhỉ.”
Cả cuộc thám hiểm vậy là bị hủy hoại, nên tôi quyết định trả thù con bé. Đêm đó, tôi thả nguyên một ổ nhện mới nở vào giường nó. Tôi bảo con bé rằng có thể lũ nhện đã làm tổ trên tóc nó từ lúc chúng tôi truy lùng lũ khổng lồ, và giờ thì trứng bắt đầu nở. Có thể tôi đã xử sự thật xấu xa, nhưng kể từ đó Annabella không bao giờ làm gián đoạn bất cứ một cuộc thám hiểm nào của tôi nữa.
Cho đến bây giờ.
“Mày đang làm gì ở đây thế?” Tôi đanh giọng hỏi, như thể dùng lời mà khiến nó nhận ra nó đang làm chuyện ngu ngốc như thế nào.
Annabella nao núng. “Em lên đây để giúp anh kiếm bố.” Con bé mỉm cười ngại ngùng.
“Mẹ có biết mày ở đây không?”
Nụ cười của con bé vụt tắt. “Chà, em đoán là mẹ có biết chứ. Mẹ bảo em thử lên kiểm tra xem liệu có thể hái thêm ít đậu nữa không, nhưng chúng ta đã hái sạch những hạt đậu mọc sát gốc nhất rồi, và em chợt muốn xem mình có thể trèo cao bao nhiêu, vì vậy nên em cứ thế trèo mãi trèo mãi, thế là lên được đây!”
Tôi khoát tay. “Mày phải về nhà đi, Annabella à. Mẹ sẽ lo lắng phát ốm lên mất.”
Giờ đến phiên Annabella khoát tay. “Mẹ đã lo phát ốm lên rồi - vì anh đấy.”
“Thật ư?”
Annabella vặn xoắn chiếc tạp dề của nó giữa hai bàn tay, hệt như cái cách mẹ vẫn làm mỗi khi đau khổ. “Ôi, Jack! Thằng con càn quấy của tôi! Tôi sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa! Ôi ôi!” Nó đặt một bàn tay lên trái tim.
Annabella bắt chước mẹ giống đến nỗi tôi bất giác phá lên cười, nhưng nhanh chóng kìm lại được. “Thế mày nghĩ mẹ sẽ làm gì nếu phát hiện ra cả mày cũng đã đi? Mày đã nghĩ gì vậy?”
Mặt mũi Annabella đỏ ửng lên. Tôi cứ ngỡ nó đang cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi đã nhầm. “Anh nghĩ gì thì có ấy?! Anh lên tận đây mà không thèm nói nửa lời với người ở nhà rằng mình đang đi đâu, làm gì! Mẹ đã ngồi đờ đẫn nguyên một ngày không buồn ăn uống gì làm em phải lấy thìa bón cơm cho mẹ đấy!”
Tôi không hề biết rằng mẹ quan tâm tôi đến mức bỏ cả ăn. Trước giờ, tôi vẫn luôn là gánh nặng. Jack, thằng con càn quấy của mẹ, là mối phiền phức lớn nhất. Tôi gần như cảm thấy hạnh phúc vì mẹ buồn khi tôi bỏ đi, nhưng nếu như đã buồn đến thế vì tôi, thì mẹ sẽ còn đau khổ biết bao nhiêu vì Annabella, đứa con ngoan của mẹ.
“Mày phải về nhà đi, Bells,” tôi nói.
“Ai nói đấy?”
“Anh nói. Mẹ cần mày, mà mày cũng chưa đủ lớn để ở đây.”
“Anh thì đủ lớn chắc. Anh về nhà với mẹ thì có. Em sẽ tự đi kiếm bố.” Con bé giậm chân thình thịch, như thể nó muốn tự trồng mình xuống đất và mọc rễ ra vậy.
Tôi thở dài. Jack - Người Giết Khổng Lồ không bao giờ đi lông nhông khắp nơi với một đứa em gái rắc rối. Ngài bầu bạn với các hiệp sĩ, đức vua và nhà quý tộc. Tuy nhiên, được nghe tiếng la hét của con bé khi lần đầu tiên nhìn thấy nhện khổng lồ kể cũng vui... Nó sẽ ngay lập tức chạy bán mạng về nhà thôi. Và nếu chiêu đó không ăn thua, thì vẫn còn có con mèo Rufus.
Con xin lỗi, mẹ ơi. Annabella đã bị một con mèo ăn thịt. Nhưng xin mẹ đừng quá khổ tâm. Mẹ luôn cho rằng em ấy là một người tốt bụng, nên con chắc em con sẽ trở thành một bữa ăn ngon miệng thôi. Mẹ sẽ tự hào chứ?
“Được, mày có thể ở lại.”
Annabella nhoẻn cười.
“Nhưng nếu mày bị một con rắn khổng lồ ăn thịt, thì anh không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
“Rắn khổng lồ ư?” Nụ cười của con bé héo đi.
“Đương nhiên rồi.” Tôi nhe răng cười. “Mày không nghĩ rằng ở đây chỉ có mỗi con người là khổng lồ đấy chứ?”
“Ơ, em... em... có chứ. Dĩ nhiên là có rồi. Em biết trên này có rắn khổng lồ mà.”
“Ồ phảiiii,” tôi dài giọng. “Rắn, dơi, mèo và cả chuột khổng lồ nữa. Anh thậm chí còn nghe kể về một thằng bé bị xơi tái bởi một con bò nữa cơ.”
“Bò ư?”
“Ừ, nuốt chửng.” Tôi ỉm đi chi tiết thằng bé vẫn còn sống và trốn thoát.
Cằm Annabella hơi run run. Nhưng con bé không khóc. Nó vênh cằm lên và cố ngụy tạo một cái nhún vai. “Em vẫn xoay sở rất tốt với động vật mà.”
“Ờ, để xem mày làm ăn thế nào với kích thước chỉ bằng một con chuột. Đi thôi. Chúng ta cần phải đến được tòa lâu đài trước khi trời sập tối, khi lũ cú và dơi mò ra săn lùng bọn con gái nhỏ...”
Tôi bỏ Annabella lại và xăm xăm leo lên đồi. Tôi dừng lại và ngoái nhìn, chắc mẩm cô em gái sẽ vội vã đánh tháo trên cây đậu thần, nhưng trước sự ngạc nhiên tột độ của tôi, con bé bước qua mặt tôi, quầy quả trèo lên đồi, đôi bím tóc nảy tưng tưng. Tôi chạy theo con bé và vượt lên dẫn trước, để nó biết được ai mới là người chỉ huy.
“Anh biết bố ở đâu không?” Annabella hỏi, sau khi chúng tôi đã bước đi im lặng suốt nhiều phút.
“Bố đang ở trong tòa lâu đài khổng lồ.”
“Làm sao anh biết? Bố cũng bị bắt giam giống cụ tổ Jack sao?”
“Có lẽ thế.”
“Bọn khổng lồ có định ăn thịt bố không?”
“Không. Những người khổng lồ không thực sự ăn chúng ta.” Tôi ngập ngừng. “Anh không nghĩ họ sẽ làm thế, dưới bất kỳ hình thức nào. Ít nhất thì không phải những người anh đã gặp.”
“Anh đã gặp bọn khổng lồ ư? Và chúng không ăn thịt anh?”
“Họ không bắt chúng ta để ăn thịt. Họ bắt chúng ta vì lương thực và gia súc của chúng ta, bởi vì trên này đang có nạn đói.”
“Ồ. Điều đó thật hợp lý, em hiểu rồi.” Annabella ngó nhìn quanh quất khắp những thân cây quắt queo héo úa. “Thế tại sao bọn họ lại bắt bố?”
“Họ bắt theo con người để nô dịch cho họ. Họ gọi chúng ta là người tí hon.”
“Tí hon... nghe thật kỳ lạ. Nhưng em đoán những người khổng lồ không hề nghĩ bản thân mình khổng lồ đâu nhỉ?”
Tôi hơi bực mình vì con bé làm quen với mọi việc rất nhanh, như thể nó cảm thấy tất cả đều hợp logic. “Không. Họ nghĩ họ là người thôi, cũng như chúng ta vậy.”
“Nhưng không phải là người tốt, nếu như họ bắt bố.”
“Phải, một số thì như thế.”
“Chúng ta sẽ đánh bại bọn khổng lồ, anh Jack ạ,” Annabella nói. “Chúng ta sẽ cứu bố trở về và đánh bại bọn khổng lồ, cũng như cụ tổ Jack vậy.”
Tôi vẫn cắm cúi bước. Annabella vẫn chưa thực sự hiểu thế nào là đối mặt với một tên khổng lồ. Kể cả nếu như đó là một người khổng lồ tốt, như bà Martha chẳng hạn, thì họ vẫn có thể dễ dàng nhón bạn lên bằng hai ngón tay và làm bất cứ điều gì họ muốn.
Chúng tôi thập thõm bước đi giữa mặt đất bụi bặm và những trảng cỏ chết khô. Tòa lâu đài nom vẫn xa vời vợi, như thể sẽ phải mất cả đời để cuốc bộ tới đó, nhưng tôi có rất ít niềm tin rằng Annabella có thể trụ được một chuyến quá giang trên xe bò, váy hay giày. Nó sẽ bị văng ra ngay lập tức, vì vậy chúng tôi tránh xa đường chính và cứ thế bước. Nhiều giờ sau, hai đứa thậm chí vẫn chưa đi được nửa đường tới ngọn đồi.
Kéc kéc!
“Cái gì thế?” Annabella chụp lấy cánh tay tôi.
Thứ gì đó có màu xanh lá cây to tướng vụt nhảy ra chắn lối. Nó có đôi mắt lồi và cái miệng rộng chành bành vắt ngang qua khuôn mặt.
Đó là một con cóc khổng lồ.
Kéc kéc kéc kéc!
Con cóc nhảy về phía chúng tôi, khiến Annabella ré lên kinh hoàng và loạng choạng lùi lại.
“Có chuyện gì thế?”, tôi hỏi. “Anh tưởng mày thích động vật.”
Annabella nuốt nước bọt. “Em vẫn thích mà... Chỉ là...”
Kéc kéc kéc! Con cóc lại kêu váng.
“Xin chào,” Annabella lên tiếng.
Con cóc thè cái lưỡi khổng lồ của nó và nhảy tới gần hơn chút nữa. Đôi mắt lồi của nó dán chặt vào Annabella. Con bé liếc nhìn tôi, vẻ không thoải mái.
“Tiếp tục đi,” tôi khích bác. “Kết bạn với nó đi.”
“Tên tôi là Annabella,” nó nói, cố gắng một cách tuyệt vọng nhằm giữ giọng bình tĩnh. “Tên bạn là gì?”
Kéc kéc!
“Ồ!” Annabella mỉm cười. “Chị ấy nói tên chị ấy là Gusta.”
Gusta? Vậy ra đó là một con cóc cái, rõ rồi. Tôi đảo mắt. “Tuyệt, giờ thì hãy tặng cho Gusta một nụ hôn và chào tạm biệt đi.”
“Ôi, em không nghĩ...”
Kéc kéc kéc! Con cóc phóng lưỡi ra, cuốn nó quanh eo lưng Annabella và kéo con bé lên khỏi mặt đất như nhổ một bông hoa khỏi vườn.
“Anh Jack!” Annabella thét lớn. Con cóc bắt đầu nhảy đi.
“Này!” Tôi la lên. Tôi đặt một viên đá vào súng cao su và dùng hết sức mạnh để nhắm bắn, nhưng trượt mất con cóc khi nó nhảy đi xa dần theo hướng ngược với tòa lâu đài, với Annabella bị cuốn chặt trong lưỡi.
Có lẽ đó là điều sẽ xảy ra khi bạn hôn một con cóc.
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần