Số lần đọc/download: 3204 / 40
Cập nhật: 2015-11-21 18:26:52 +0700
Chương 15 : Đến Võ Lăng Chạm Trán Yêu Vương
N
gô Cương chợt nhớ tới một vấn đề khác là nếu mình tới Võ Lăng mà lão quái là nanh vuốt của Võ minh thì họ biết hết ngọn nguồn này và người áo đen đương nhiên không đề cập tới vấn đề này mới phải. Cứ đó mà suy thì vừa rồi mình đã đoán lầm về lão quái. Nhất định lão không cùng phe với Võ minh. Chàng liền cả quyết đánh bạo hỏi lại:
– Nếu tại hạ được Yêu Vương lựa làm truyền nhân thì sao?
Người áo đen đưa mắt ngó Xú Diện Nhân Đồ rồi hỏi lại:
– Ngô Cương! Ta chỉ cần ngươi trả lời có phải hay không mà thôi.
Ngô Cương buộc miệng đáp:
– Phải.
Người áo đen biến sắc, ngần ngừ một chút rồi hỏi Xú Diện Nhân Đồ:
– Đặng phó lãnh đội! Phó đội trưởng vụ này có thể tin được không?
Xú Diện Nhân Đồ cất giọng âm trầm đáp:
– Vụ này có bằng chứng nhưng …
Người áo đen hỏi ngay:
– Phó tòa có điều chi cao kiến?
Xú Diện Nhân Đồ hỏi lại:
– Không hiểu giám chủ chỉ thị thế nào?
Người áo đen đáp:
– Giám chủ bảo chúng ta tùy cơ mà xử sự trên nguyên tắc nhổ cỏ phải nhổ hết rễ.
Xú Diện Nhân Đồ lại hỏi:
– Không kể gì đến hậu quả ư?
Người áo đen nói:
– Sở dĩ bản tòa lấy làm khó nghĩ là ở chổ đó.
Xú Diện Nhân Đồ nói:
– Theo ngu kiến thì thằng nhỏ này mới được Nhất Yêu coi trúng đích mà chưa nhập môn. Vậy hậu quả cũng không lấy gì làm nghiêm trọng cho lắm. Nếu để gã quỉ đầu làm môn hạ cho Nhất Yêu thì e rằng hậu quả khó ma lường được.
Người áo đen gật đầu nói:
– Phó tòa nói có lý.
Xú Diện Nhân Đồ lại nói:
– Sao không bí mật giải gã đến tổng đàn để người định đoạt.
Người áo đen nghẹo đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Nếu dọc đường xảy ra biến cố thì sao?
Xú Diện Nhân Đồ nói:
– Nếu có biến cố thì ở đây cũng xảy ra được, họ bất tất phải chờ đi dọc đường mới hạ thủ.
Người áo đen bất giác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sảnh đường tựa Yêu Vương đang nhòm ngó đâu đây.
Ngô Cương ngoài cách dồn mối phẫn hận ra khóe mắt chàng không còn cách phản kháng nào khác. Mạng sống của chàng do tay đối phương nắm giữ. Chàng không muốn nghĩ ngơi sâu xa làm chi nữa và độ chừng oai danh của Nhất Yêu không thể vãn hồi được mệnh vận.
Bổng nghe người áo đen hỏi:
– Giải gã bằng cách nào để giữ cho được bí mật?
Xú Diện Nhân Đồ đáp:
– Che tai mắt người thì chẳng khó gỉ. Nhưng vấn đề là ở chỗ Nhất Yêu đã biết gã lọt vào tay chúng ta chưa.
Người áo đen nói:
– Cái đó dễ lắm. Bây giờ bắt thằng lõi xưng ra chuyện vãng lai giữa Nhất Yêu và gã là có thể đoán được.
Xú Diện Nhân Đồ gật đầu đáp:
– Phó tòa nói phải đó.
Người áo đen quay lại hỏi Ngô Cương:
– Tiểu tử! Ta muốn hợp tác với ngươi để ngươi khỏi phải chịu nỗi đau khổ về da thịt. Vậy ngươi hãy kể đầu đuôi những chuyện đã qua.
Ngô Cương hằn học đáp:
– Tại hạ không thể trình bày được
Xú Diện Nhân Đồ quắc mắt nhìn Ngô Cương cất giọng hung dữ hỏi:
– Thằng lõi kia! Ngươi được Âu Dương Tàn coi vừa ý hồi nào?
Ngô Cương thủng thẳng đáp:
– Không biết.
Xú Diện Nhân Đồ lại hỏi:
– Ngươi đã gặp chính lão chưa?
Ngô Cương vẫn buông thỏng đáp:
– Không biết.
Xú Diện Nhân Đồ hỏi:
– Bây giờ ngươi định đi đâu?
– Không biết.
Cặp Âm Dương nhỡn của Xú Diện Nhân Đồ đột nhiên chiếu ra những tia hung dữ. Hắn lớn tiếng quát:
– Tiểu tử rồi ngươi sẽ biết ngay.
Hắn vừa quát vừa phóng tay ra điểm vào ba chỗ huyệt đạo Ngô Cương.
Ngô Cương thấy da thịt toàn than co rúm lại cả gân cốt tựa như bị rút chặt lại. Chàng đau đớn không bút nào tả xiết nhưng vẫn nhẫn nại không rên la chỉ có mồ hôi trán nhỏ giọt lớn bằng hạt đậu
Hai tên áo đen đều đưa tay ra nắm vào dưới nách Ngô Cương để chàng co rúm giãy giụa.
Xú Diện Nhân Đồ cười khẩy nói:
– Tiểu tử! Mi đã sướng chưa? Còn nói không biết nữa thôi?
Ngô Cương cố gắng thét lên:
– Đặng Thập Ngữ! Rồi ngươi sẽ gặp quả báo.
Xú Diện Nhân Đồ tức giận đến cực điểm dằng giọng:
– Tiểu tử! Còn những trò hay để cho ngươi tiêu thụ …
Xoạt một tiếng! Vạt áo của Ngô Cương rách để hở ngưc ra.
Choang một tiếng vang lên. Một vật rơi xuống đất. Người áo đen hứ một tiếng rồi hỏi:
– Cái gì thế kia?
Xú Diện Nhân Đồ cuối xuống lượm lên coi. Bộ mặt xấu xa biến thành méo mó khó coi. Người hắn run lên cằm cặp không ngớt.
Ngô Cương đã lâm vào tình trạng nữa tỉnh nữa mê tiếng rên rĩ không rõ nữa và chỉ còn thấy môi mấp máy.
Xú Diện Nhân Đồ hồi lâu không thốt nên lời.
Người áo đen vừa nóng nãy vừa nghi ngờ hỏi lại:
– Phó Tòa! Chuyện chi vậy?
Xú Diện Nhân Đồ líu lưỡi nói không thành câu:
– Yêu … Yêu Trung … Chi Vương.
Người áo đen đứng bật dậy như cái lò xo run lên hỏi. Sao?
Xú Diện Nhân Đồ lê đi hai bước tay cầm một vật đặt lên án.
Người áo đen chú ý nhìn lại bổng la hoảng.
– Diêm Vương Trâm!
Khuông mặt đang âm trầm lập tức lộ vẻ kinh hoàng run lên bần bật
– Phải chăng vật này từ người thằng nhỏ rớt ra?
Xú Diện Nhân Đồ gật đầu đáp:
– Phải!
Ngô Cương đột nhiên cảm thấy một dãy kình phong chụp vào người bao nhiêu đau đớn tiêu tan hết. Chàng đã tỉnh lại.
Huỵch! Huỵch!
Hai hán tử áo đen giữ Ngô Cương tự nhiên ngã ra nằm sóng sượt. Chúng không kịp rên.
Người áo đen và Xú Diện Nhân Đồ bộ mặt cũng không còn ra hình người nữa.
Xú Diện Nhân Đồ đứng vào hàng Bát Hung, mà người áo đen địa vị còn cao hơn hắn một bực, dĩ nhiên đều không phải hạng tầm thường. Thế mà thủ hạ của hắn bị giết chẳng những chúng không biết là ai hạ thủ mà cả nguyên nhân cái chết của hai gã chúng cũng không nhìn thấy đủ biết người hạ thủ là một người như thế nào! Trách gì chúng không kinh tâm động phách.
– Thằng nhỏ kia! Ngươi còn không chạy nữa thì đợi đến bao giờ?
Ngô Cương ngắm ngầm chấn động tâm thần. Tuy chàng không hiểu võ công. Song biết đây là phép truyền âm nhập mật và người phát ra cũng chính là người đã hạ sát hai hán tử áo đen đồng thời giải trừ sự đau khổ cho chàng. Chàng tự hỏi:
– Nhân vật này là ai tai sao lại cứu mình?
Chàng không sao nghĩ ra được và thực ra chàng không rảnh để nghĩ vớ vẫn nữa, việc ra khỏi chốn đầm rồng hang cọp là cần. Chàng cuối xuống lượm gói đồ rồi tiến lại trước án cầm lấy cây ngân trâm đưa cặp mắt sâu thăm thẳm ngó lại người áo đen và Xú Diện Nhân Đồ một lần nữa đoạn ung dung ra khỏi sảnh đường.
Xú Diện Nhân Đồ bản tính hung tàn chẳng cam tâm để Ngô Cương bỏ đi như vậy. Hắn ngoảnh đầu nhìn người áo đen hỏi:
– Đội Tòa để gã đi ư?
Người áo đen bị một thế lưc vô hình của người trong bóng tối uy hiếp. Y đang ngần ngại không biết làm thế nào cho phải bây giờ có Xú Diện Nhân Đồ hỏi câu này y sực nhớ tới nghiêm lệnh của giám chủ liền buộc miệng nói.
– Đánh chết gã đi.
Ngô Cương đã bước ra khỏi cửa sảnh đang đi trên hành … [thiếu 1 chữ] Xú Diện Nhân Đồ lớn tiếng quát:
– Đứng lại!
Ngô Cương bất giác dừng chân nhưng không ngoảnh đầu nhìn lại.
Xú Diện Nhân Đồ là một nhân vật giảo quyệt tinh quái. Người tuy đã ra lệnh đánh chết Ngô Cương nhưng vẫn đứng nguyên chổ cũ không nhút nhích. Hăn biết rằng nếu minh mạo muội ra tay thì người trong bóng tối chẳng để yên ình. Dù hắn chưa rõ lai lịch nhưng võ công tuyệt cao là một điều chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa. Mà động thủ thì dĩ nhiên bị tai vạ trước. Nhưng người áo đen cấp cao hơn đã ra lệnh hắn không thi hành không được
Xú Diện Nhân Đồ trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Đội tòa có nên cho bọn nhỏ lục tìm xem không?
Người áo đen thò tay cầm sợi dây treo trên vách gần đó giật mấy cái.
Coong! Coong!
Tiếng chuông vang lên rất lớn xong lạ thay không tên thủ hạ nào phản ứng cả hai người đều ớn lạnh xương sống.
Chẳng lẽ bọn thủ hạ bị kềm chế hết rồi chăng?
Ngô Cương dừng lại một lát không thấy động tỉnh gì lại cất bước đi tiếp. Chàng xuyên qua một chiếc sân con ra đến bên cổng tò vò thì thấy tên áo đen đứng chắn ngoài cổng.
Ngô Cương giật mình dừng bước chàng định thần nhìn kĩ thì thấy cả bốn trợn mắt há miệng không phản ứng chi được nữa. Chàng hiểu vụ này là thế nào liền rảo bước qua bên bốn gã rồi hối hả chạy ra cổng lớn. Chỗ này chỉ cách một quãng ngắn mà ít ra có đến mười tên kiếm thủ giữ nhưng đều bị kềm chế hết cả rồi.
Ngô Cương chạy ra khỏi cổng lớn chàng thở phào một tiếng nhẹ nhỏm tưởng chừng như vừa thoát khỏi tử than. Vạt áo chàng đã bị Xú Diện Nhân Đồ xé rách, không mặt được nữa chàng cởi ra liệng đi lấy ra chiếc áo khác trong bọc mặc vào mình rồi lên đường quay trở về thị trấn.
Ánh đèn lửa bập bùng thưa thớt. Đêm đã khuya Ngô Cương tiến vào một điếm nhỏ hô hoán ầm lên đòi lấy đồ ăn cho khỏi đói chàng ăn xong cầm cái khóa vàng nhỏ đặt trên mặt bàn rồi quay qua gọi tiểu nhị đang ngồi ngủ gật một bên
Tiểu nhị dụi mắt chạy lại. Gã thấy khóa vàng rực rỡ gã hết buồn ngủ ngay mắt gã sáng lên khom lưng hỏi:
– Công tử dùng cơm rồi ư?
Ngô Cương nói:
– Đó! Cầm lấy.
Tiểu nhị hỏi:
– Phải thối lại cho công tử.
Ngô Cương gạt đi:
– Không cần nữa.
Tiểu nhị trố mắt ra tưởng mình nghe lầm Ngô Cương lạnh lùng hỏi lại:
– Ta muốn qua sông ngay đêm, ngươi có thể tìm thuyền cho ta được không? Số tiền đó đã đủ chưa?
Tiểu nhị mừng quýnh đáp ngay:
– Nhiều quá rồi! Nhiều quá rồi! Bao nhiêu đó cũng thừa chán.
Ngô Cương nói:
– Chỗ thừa để thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị cúi sát người run lên nói:
– Đa tạ công tử cho phần thưởng rất hậu. Xin công tử chờ một chút tiểu nhân đi gấp.
Gã không kịp thu chén bát cầm chiếc khóa vàng bỏ vào miệng ngậm rồi lại cầm tay lắc lắc để ước lượng cân lạng đoạn chuồn lẹ vào trong túi áo. Gã chạy vào trong lấy một ít bạc vụn mà gã đã gom góp từ lâu đem ra đặt trên mặt quầy để trả tiền ăn cho Ngô Cương. Gã nói nhỏ với chưởng quầy mấy câu rồi đến trước mặt Ngô Cương cười híp mắt nói:
– Mời công tử đi theo tiểu nhân.
Ngô Cương ra khỏi thị trấn đi hơn dặm thì đến bến song tiểu nhị chạy vào thuyền kêu nhà đò dậy. Gã mặc cả một lúc rồi nhà đò bằng lòng chở khách qua sông.
Ngô Cuơng thấy gã tiểu nhị coi tiền như tính mạng. Chàng không hiếu kì vì chính chàng đã lợi dụng nhược điểm của gã để sai đi kiếm thuyền ình.
Đêm hôm khuya khoắt lại ở trong thế lực của Võ minh mà gã chờ thì khó lòng không xaảy ra chuyện bất ngờ. Chàng đã tính dời khỏỉ đây sớm chừng nào hay chừng đó.
Ngô Cương xuống thuyền, tiểu nhị khom lưng thi lễ cứ như tiễn một bậc trưởng thượng lên đường.
Ngô Cương qua bờ bên kia vào lúc giờ tý. Ngoài mấy ngọn đèn của những người thiện tâm thắp để soi đường còn bốn bề tịch mịch im lặng như tờ.
Ngô Cương hỏi thăm đường lối từ nhà đò rồi rảo bước đi ngay.
Một hôm Ngô Cương đến thành thị Nam ở đây rẽ qua mé tây là khu núi võ lăng Chàng ở lại trong thành ngủ một đêm để chuẩn bị đầy đủ lương thực cùng đồ dùng và hai bộ áo ngắn rồi nhắm thẳng phía núi Võ Lăng mà tiến.
Đến ngày thứ ba chàng đã tiến vào khu rừng sâu núi thẳm chẳng những không thấy bóng dáng một căn nhà nào mà cả những đường đi cũng không có nữa chàng cứ nhắm mắt đi liều chẳng biết mình đi về phương nào?
Theo lời lão quái thần bí thì dọc đường chàng sẽ gặp được kì tích mà bây giờ đã tiến vào khu rừng sâu núi thẳm vẫn chẳng có chi hết. Chàng ra đi lần này chỉ vì mục đích cứu mạng ình [thiếu vài chữ đọc không được] tình hình này thì kết quả khó mà có được
Bóng chiều bảng lảng. Ngô Cương đứng trên một mảng đá núi mắt nhìn bốn phía để tìm kiếm một nơi có thể ngủ đêm được.
Đột nhiên chàng phát giác mé tả có một căn thạch thất thiên nhiên. Mấy tảng đá lớn chồng lên nhau mà thành hình. Chàng chạy đến nơi đầu vào coi bất giác giật nãy mình lên. Một lão áo vàng hiện ngồi trong đó. Thạch động này trống trải, lão già đang ngồi ở mé động về phía bên vực thẳm. Mái tóc bạc phơ bị luồng gió núi thổi bay phất phới không ngớt.
Ngô Cương động tâm tự hỏi:
– Phải chăng lão già thần bí muốn ta tự tìm đến ngọn núi xa thẳm này?
Bổng thanh âm khàn khàn của lão quái cất lên hỏi:
– Nhỏ kia ngươi đã đến đấy ư?
Thanh âm lão hoàn toàn khác lạ khiến cho Ngô Cương chấn động tâm thần không bút nào tả xiết. Chàng ráng chấn tỉnh rồi đánh bạo hỏi lại:
– Lão trượng là ai?
Lão quái đáp:
– Ngân châm chủ nhân.
Ngô Cương toàn than run bắn lên bất giác lùi lại hai bước hỏi bằng một giọng khủng khiếp:
– Phải chăng lão trượng là Yêu Trung Chi Vương Âu Dương Tàn lão tiền bối?
Lão quái đáp:
– Chính thị.
– Trời ơi…
– Ngươi vào đây!
Thanh âm lão giường như có một lực lương vô biên khiến người ta không dám kháng cự.
Ngô Cương vâng lời bước vào.
Căn thạch thất này giống như một cổ quan tài trống rỗng hai đầu.
Đường kính chừng ba trượng. Một đầu thông vào khu giữa trái núi một đầu hướng về phía vực thẳm. Lão quái đang ngồi ở đầu này. Đáy huyệt đi chếch lên trên vì thế lúc vào động Ngô Cương không nhìn rõ tình hình bên trong.
Ngô Cương còn cách lão quái chừng một trượng thì dừng bước.
Chàng ngó tướng mạo đối phương thì trên mặt đầy những vết nhăn chằn chịt. Hàm râu bạc mọc đến mang tai phất phơ trước ngực. Cặp mày bạc rũ xuống che lấp nữa mặt. Thần quang lão sung túc. Ai mới trông thấy còn tưởng rằng lão là một pho tượng phật cổ xưa.
Ngô Cương không bao giờ ngờ tới lão cự ma Yêu Trung Chi Vương khét tiếng võ lâm lại ở chốn này. Nhưng cứ nhìn bề ngoài mà xét thì đối phương chẳng có chi tàn ác. Chàng tự hỏi:
– Lão già thần bí cùng phục sắc kia với Yêu Trung Chi Vương có liên hệ gì không? Lão bảo mình đường xa diệu vợi đến núi Võ Lăng vì dụng ý này hay sao?
Ngô Cương còn đang ngẵm nghĩ thì lão già lại lên tiếng:
– Nhai Nhi! Ngươi tiến lại gần đây.
Ngô Cương người trơ như gỗ cất bước đến gần lại thêm mấy bước.
Lão quái hỏi:
– Nhai nhi! Có phải tiểu hóa tử mượn danh hiệu của lão phu giải nguy cho ngươi không?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế!
Lão quái hỏi:
– Tín vật của lão phu ngươi có mang theo đấy chứ?
Ngô Cương đáp:
– Có đây.
Lão quái hỏi:
– Trong thị trấn ngoài thành Qui Châu ngươi đã thừa nhận là môn hạ của lão phu đúng không?
Ngô Cương trống ngực đánh hơn trống làng. Tuy chàng không nên làm môn hạ lão cự ma đầu khét tiếng võ lâm, nhưng sự thực không phủ nhân được. Chàng nghiến răng đáp:
– Có thế!
Lão quái hỏi:
– Vậy mà ngươi sao chưa bái sư?
– Bái sư ư?
Ngô Cương la hoảng rồi chàng lầm bầm:
– Đây là một chuyện không ngờ. Té ra lão áo vàng kia đã xếp đặc hết cả. Lúc ở trong thị trấn ngoài thành Qui Châu, lão đã hạ sát hai tên sát thủ áo đen rồi dùng phép truyền âm nhập mật biểu mình dời khỏi hang cọp. Chẳng hiểu Nhất Yêu trước mắt mình đây hay là lão già thần bí kia theo dõi hành tung mình mà hành động. Mình đã cự tuyệt hôn ước với U Linh phu nhân là cốt để nghiên cứu thần kĩ trong Huyết y kì thư, có lý đâu lại cúi đầu làm môn hạ lão cự ma mà cả võ lâm sinh lòng oán ghét và khiếp sợ?
Lão Quái hỏi lại:
– Nhai nhi ngươi không vui lòng ư?
Ngô Cương ruột rối như mớ bòng bong chàng không biết trả lời thế nào.
Yêu Trung Chi Vương đột nhiên đổi giọng lạnh lùng hững hờ đáp:
– Ngô Cương! Mục đích của ngươi tới đây phải chăng là để cứu mạng cho tiểu hóa tử?
Ngô Cương lại chấn động tâm thần, ấp úng hỏi lại:
– Đó là điều kiện chăng?
Yêu Vưong Âu Dương Tàn nói:
– Có thể nói như vậy.
Ngô Cuơng ấp úng:
– Nhưng mà…
Âu Duơng tàn ngắt lời:
– Ngô Cương lúc ở ngoài thành qui châu đã nói những gì ở trong bí đàn của vô giám? ngươi đã quên rồi hay ngươi muốn nuốt lời.
Ngô Cương ngập ngừng đáp:
– Lão tiền bối! Đó chỉ là …
Âu Dương Tàn hỏi ngay:
– Danh nghĩa của lão phu há để các ngươi muốn đem ra làm gì thì làm
Ngô Cương cứng họng không biết nói sao
Yêu Vương lại nói tiếp:
– Ngươi buộc miệng thốt ra một lời nhưng chỉ trong vòng ba ngày vụ đó sẽ đồn đại khắp giang hồ.
Ngô Cương suy nghĩ lại thì lời Yêu Vương quả là sự thực. Trên giang hồ không có gió còn nổi lên ba thướt sóng. Vụ Nhất Yêu thu nhận tuyền nhân là một việc trọng đại trong võ lâm. Vậy người giang hồ đồn đại rất mau lẹ đi khắp võ lâm.
Chàng nghĩ vậy rồi buộc miệng đáp:
– Có thể như vây.
Yêu Vương hỏi:
– Vậy ngươi tính thế nào?
Ngô Cương đáp:
– Được lão tiền bối có lòng quá thương vãn bối cảm kích vô cùng nhưng vãn bối còn tính chuyện khác, nên …
Yêu Vương ngắt lời:
– Nên không chịu chứ gì?
Ngô Cương nói:
– Vãn bối xin Lão tiền bối nguyên lượng cho điểm này.
Yêu Vương cười ha hả nói:
– Nhai nhi! Ngươi nói thiệṭt đi! Có phải vì thanh danh lão phu tàn bạo mà ngươi không chịu chăng?
Ngô Cương đáp:
– Vãn bối không dám thế.
Yêu Vương hỏi:
– Ngươi không dám thừa nhận ư?
Ngô Cương lấy làm khó nghĩ, nếu gây sự cho lão trở mặt thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nhưng sự thực quả mình nghĩ thế. Chàng trầm ngâm chưa trả lời nhưng chẳng khác gì đã thừa nhận lời Yêu Vương nói đúng.
Yêu Vương lại giục:
– Lão phu nói có đúng không?