Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 235 / 21
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Nhật Ký Của Philippa Gaunt
GÀY MỘT
Mình quyết định sẽ viết quyển nhật ký này để đỡ buồn trong thời gian bị Ayesha giam lỏng trong tòa lâu đài kỳ lạ dưới lòng đất của bà ấy…
Nói là nói vậy, chứ thiệt sự nhìn kích cỡ của tòa lâu đài này, chính mình nhiều lúc còn không tin nổi nó nằm dưới lòng đất. Với cái bầu trời kỳ lạ bên ngoài, thật khó để tưởng tượng bên dưới mặt đất lại có thể tồn tại một nơi như thế này.
… Dù gì đi nữa, mình vẫn hy vọng quyển nhật ký này sẽ giúp mình đếm được thời gian mình sống ở đây, cũng như giúp mình kiểm soát xem liệu mình có thật sự thành kẻ đầy lý trí và trái tim sắt đá hệt Ayesha hay không - Ayesha bảo đó là chuyện sẽ xảy ra nếu mình ở lại đây đủ lâu. Nhưng dù có thể từ chối uống món nước táo làm từ trái Cây Logic của bà Glumjob, mình chẳng thể nào bắt bản thân ngừng hít thở bầu không khí đầy mùi hương của cái cây ấy. John sẽ làm gì trong tình huống như vầy nhỉ? Có thể anh ấy sẽ phản ứng sai. Nhưng chắc chắn đó sẽ là một phản ứng dứt khoát. Mình có cảm giác anh ấy không ở xa nơi này lắm, và chắc chắn ảnh sẽ tìm cách giải cứu mình. Hy vọng mình không nghĩ sai.
Sau khi gặp Ayesha ở phòng Durbar, mình giận lắm, và một cảm giác gì đó có phần hoang dại len lỏi vào trong người mình. Mình đã chạy lên xuống cầu thang liên tục, đã đá vào tường và gân cổ hét hết cỡ. Được một lúc thôi, vì sau đó tự nhiên mình cảm thấy tuyệt vọng quá. Trở về phòng, mình ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ. Khỏi nói cũng biết, sức mạnh djinn dường như bỏ mình đi chơi mất tiêu. Nhưng nếu nó trở lại, và mình thấy mặt thằng nhãi Izaak Balayaga đó, thề là mình sẽ biến hắn thành một con rái cá mỏ vịt, một trong những động vật hữu nhũ nguyên thủy nhất từng tồn tại trên trái đất. Một con vật vừa độc - cái cựa tẩm độc ở chân sau của nó có thể giết chết một con chó chứ chẳng chơi - vừa nhìn ngu thậm tệ, cái con đó sẽ hợp với hắn lắm.
Ờ mà nhân tiện nói luôn, việc đá vô tường và để lại dấu vết trên đó làm mình chết khiếp ấy chứ. Tự nhiên thấy một cái giẻ ướt và một xô nước xà phòng tự động lau chùi cái vết dơ đó, thử hỏi ai lại không hết hồn chứ. Chắc phải mất một thời gian mới quen nổi với những người hầu vô hình ở đây.
Quyết định đầu tiên của mình là cố thu thập tất cả thông tin về Ayesha và Lâu đài treo Babylon (mình vẫn chưa thấy nó được treo như thế nào, và treo ở đâu), vì chúng có thể giúp mình đánh lừa bà ấy. Cho nên mình đã đến cái thư viện to đùng ở tầng trệt lâu đài. Mình đã khá hài lòng khi tìm thấy quá trời sách viết bằng tiếng Anh - có cả hàng dãy kệ sách tiếng Anh ấy chứ - cùng những cuốn tạp chí Anh, Mỹ số mới nhất. Những quyển sách viết về vô số đề tài khác nhau, như là về Ngôi nhà Osborne thật sự. Cũng có không ít cuốn viết về Lâu đài treo Babylon nguyên thủy, và mình quyết định sẽ nghiên cứu chúng cẩn thận. Trong khi mình đang lựa vài cuốn để mang về phòng đọc, Ayesha bước vào thư viện. Bà ấy chào mình với thái độ nồng ấm - hoặc chí ít là nồng ấm nhất trong khả năng của bà ấy, và mình có thể đảm bảo với bạn rằng nó chẳng nồng ấm là bao.
Bà ấy lịch sự bảo mình:
– Cháu tìm được đến đây là tốt lắm. Ta chắc chắn có nhiều thứ trong này làm cháu hứng thú và có thể giúp cháu tiêu thời gian.
Chẳng muốn Ayesha để ý đến những quyển sách về lâu đài mà mình định đọc, mình đã mỉm cười đáp lại để lái sự chú ý của bà sang hướng khác. Cần phải cư xử thật cẩn thận để không “đánh thức” mối nghi ngờ của bà ấy khi nhận ra mình đang thu thập thông tin cho kế hoạch đào thoát. Cho nên mình nói:
– À, hồi trước ở trường cháu vẫn thường ghé thăm thư viện.
Và với vài cuốn sách và tạp chí cắp trong tay, mình rời khỏi phòng, để Ayesha lại với đống tạp chí của bà.
Khi đã ở một mình trong phòng, mình lật sơ qua mấy cuốn tạp chí, rồi bắt đầu đọc kỹ những cuốn sách mà mình đã chọn. Một cuốn trong số đó trông có vẻ rất hữu dụng: đó là một bản hướng dẫn đường đến Lâu đài treo Babylon và Iravotum, được viết bởi Eno, quan tư tế tối cao của Ishtar, hay còn gọi là Bellili. Eno đã mô tả nhiều chi tiết có ích. Ví dụ như sự tồn tại của Bocca Veritas, có nghĩa là “cái miệng của sự thật”. Theo những gì Eno viết thì đó là một thứ sẽ trả lời tất cả mọi câu hỏi với độ chính xác tuyệt đối. Vấn đề duy nhất ở đây là Eno không nói rõ cái Bocca Veritas đó ở đâu, cho nên mình chắc sẽ phải đi tìm nó trong lâu đài. Nếu một thứ như thế thật sự tồn tại, thì nếu có câu hỏi đúng, mình có thể thu được câu trả lời cho kế hoạch đào thoát của mình.
o O o
NGÀY HAI, NỬA ĐÊM
Mình đã bỏ hết cả ngày hôm nay để vừa lo tìm kiếm cái BV, vừa lảng tránh bà Glumjob, người cứ lẽo đẽo đi theo như con cún để cố bắt chuyện với mình. Mình nghĩ bà ấy cô đơn. Nhưng mình không thể cho phép bản thân tin tưởng bà. Nhất là khi mình đang tìm cách trốn thoát.
Một sớm nọ, mình rảo bước vào khu vườn mà chắc chắn là rất khác với khu vườn Nữ hoàng Victoria từng đi dạo, và mình cam đoan khu vườn này chính là khu vườn bao quanh tòa lâu đài nguyên thủy vì: ít nhất một mặt của khu vườn này là cả trăm tầng khác nhau trải dần xuống một bề mặt vách đá cao vút, với tầng vườn này xây chồng lên tầng vườn khác. Có lẽ Vườn treo Babylon nguyên thủy nhìn cũng giống như vầy.
Ở phía bên kia ngôi nhà là một bãi cỏ theo phong cách Ăng lê với một cái cổng. Và đằng sau cái cổng đó là “tài sản” của Iravotum, một khu rừng trông có vẻ bất khả xâm phạm. Cái cổng bị khoá lại, và quá cao để mình có thể trèo qua. Và mình cũng chẳng đủ can đảm khám phá thêm, vì có những thứ nhìn như thể những sinh vật to lớn đáng sợ ẩn nấp trong rừng. Tuy không thể thấy, mình vẫn có thể nghe được tiếng của chúng, lớn và dữ gấp đôi tiếng một con voi đực.
Quay lại vấn đề, mình đang dạo quanh một trong những tầng vườn treo ở phía bên này ngôi nhà, thưởng thức mùi hương hoa nhài và oải hương nồng nàn, thì tình cờ đi ngang qua một cánh cửa gỗ to bằng cái lò sưởi, ở trên bức tường gạch. Nghĩ rằng cái BV có thể giấu ở đây, mình đã thử mở cửa. Nó bị khoá, tuy nhiên tiếng vặn tay cầm ở cửa dường như đã đánh thức một thứ gì đó, vì mình có thể nghe được một tiếng nói yếu ớt vọng ra từ đằng sau cánh cửa. Nhìn quanh, mình cố tìm một cái gì đó để phá cửa, vì cái tay cầm trông khá cũ kĩ. Và với vài cú đập bằng một hòn đá, mình đã mau chóng mở được cửa. Đằng sau nó là một cái xà lim nhỏ xíu, và bị khoá trên bức tường ẩm thấp của xà lim là một cái chai bằng đồng kỳ dị với cổ chai dài khoằm. Mình rất tò mò, vì cái chai trông giống một con nhím - gai nhọn chỉa tua tủa khắp bề mặt ngoài của chai, làm mình gần như không cầm nó lên được. Gần như, chứ không phải là không thể. Thận trọng cầm cái chai lên, mình nghe có một giọng nói vọng ra từ bên trong chai.
Cái giọng nói ấy bảo mình:
– Thả ta ra.
– Ngươi là Bocca Veritas - giọng nói của sự thật à?
Giọng nói trả lời:
– Có thể.
Mình bảo với nó:
– Nghe chẳng có vẻ gì là một câu trả lời chính xác cả.
– Ok, không, ta không phải Bocca Veritas. Ta chỉ là một tù nhân ở đây, giống như ngươi.
– Không hẳn giống ta. Dù gì thì ta vẫn đang tự do đi dạo quanh khu vườn đáng yêu này, còn ngươi thì bị kẹt cứng trong một cái chai xù xì đầy gai nhọn mà vài giây trước còn bị khoá trong một xà lim bé tẹo.
Giọng nói mà bây giờ mình nhận ra giống giọng của người Pháp bảo:
– Nhưng dù gì thì ngươi vẫn là một tù nhân.
Mình hỏi nó:
– Sao ngươi nói vậy?
– Vì ngươi đã bảo ngươi không hẳn là một tù nhân giống ta. Nếu không phải là một tù nhân, ngươi sẽ không nói thế.
– Ngươi nói đúng.
– Nếu ngươi thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi trốn thoát.
– Ta chẳng thấy ngươi có thể giúp gì được cho ta, khi thậm chí bản thân mình ngươi còn chưa cứu được.
– Ngươi nói đúng. Tuy nhiên, ngươi nghĩ xem, việc ta ở đây như thế này không phải cho thấy người nhốt ta đã tốn nhiều công sức để đảm bảo ta ngồi yên một chỗ sao. Nếu không bị nhốt trong cái chai này, và khoá trong cái xà lim này, ta đã trốn thoát từ lâu rồi.
Mình nói:
– Có thể điều ngươi nói là sự thật. Nếu lý do duy nhất cho việc nhốt ngươi trong chai là để ngăn ngươi trốn thoát. Một lý do khác cho việc nhốt ngươi ở đây có thể đơn giản chỉ là giam giữ để trừng phạt ngươi thích đáng.
Giọng nói trả lời:
– Thật đáng buồn, nhưng điều ngươi nói đúng là sự thật. Chỉ có điều nó tồi tệ hơn ngươi nghĩ nhiều. Không chỉ nhốt ta ở đây, Ayesha còn bắt ta chịu đựng một hình phạt khác nặng nề hơn. Ta buộc phải đeo một cái mặt nạ sắt vĩnh viễn.
– Ngươi không thể gỡ nó ra à?
– Thực tế thì nó giống như một cái mũ hơn. Một cái mũ gắn liền với vòng cổ có khoá móc bằng kim loại choàng quanh cổ ta, và Ayesha là người giữ chìa khoá duy nhất của nó.
– Thật kinh khủng.
Mình nói, và bắt đầu cố vặn mở cái nút chặn ở cổ chai. Với mấy cái gai tua tủa khắp thân, việc đó chẳng dễ dàng gì. Đổi cách xưng hô, mình trấn an:
– Tôi sẽ cố hết sức giải thoát cho ông. Kẻ thù của Ayesha là bạn của tôi. Mà ông tên gì nhỉ?
– Ravioli Poussin.
Đến giờ thì mình đã tìm ra cách mở chai và, không cảm thấy lo sợ gì một djinn với cái tên như Raviolo Poussin, mình kéo cái nút chặn ra khỏi cổ chai. Vài giây sau, khi đám khói màu xanh rêu hôi hám cực kỳ (mình nghĩ, bị giam lâu như thế trong một cái chai, không hôi mới là lạ đấy) đã quang đi và quá trình hoá thể của Ravioli Poussin đã hoàn tất, một người đàn ông với dáng vẻ dễ làm người khác nổi da gà hiện ra trước mặt mình. Ông mặc chiếc áo choàng dài bằng da đen với hai ống tay áo dài thòng che kín cả bàn tay, một cái áo sơ mi trắng với cái cổ áo hình cánh dựng cao làm cho cái đầu của ông nhìn to bè ra, một cái thắt lưng cao bồi màu đen làm cặp giò ông trông cụt ngủn, và một cái cà vạt đen. Ngay khi ông ta hiện ra, mình nhận thấy ông ấy chẳng đeo cái mặt nạ sắt nào cả.
Mái tóc dài trắng toát của ông buộc đuôi ngựa sau lưng, và ông đeo một cặp kính đen bự tổ chảng.
Thề có Chúa là đến giờ phút này mình đã nhận ra mình bị lừa mất tiêu rồi, nhưng mình vẫn hỏi ông ta như một đứa ngu:
– Cái mặt nạ sắt của ông đâu rồi?
Nở một nụ cười tàn bạo làm lộ ra hàm răng sắc lẻm và hơi thở hôi ngoại hạng, gã Poussin bảo mình:
– Ta không đeo mặt nạ sắt bao giờ. Ta chỉ đeo những thứ gì màu đen. Vậy mới hợp với trái tim ta chứ.
– Tôi hiểu.
Mình cẩn trọng gật đầu để tìm cớ rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Nhưng vừa đưa một ngón tay vỗ vỗ vào má vừa uốn lưng như một con mèo, gã nói:
– Không, ta không nghĩ ngươi hiểu gì cả. Khi Ayesha nhốt ta trong chai, bà ấy lấy hết sức mạnh của ta. Sức mạnh có thể giúp cuộc sống của ta trong chai dễ chịu hơn. Tất cả những gì bà ta cho ta là một cái giường, một cái ghế, và một cuốn sách lấy từ thư viện của bả. Một cuốn sách duy nhất cho tất cả những năm tháng ta mắc kẹt trong cái chai hôi hám này. Và ngươi biết đó là cuốn gì không?
Mình nhún vai:
– À, ờ, tôi hy vọng đó là một cuốn sách dài.
Giậm cái mũi ủng nhỏ kiểu Cuba xuống đất thình thịch như một đứa trẻ hờn dỗi, Poussin cho biết:
– Là cuốn Người đàn ông mang mặt nạ sắt của Alexandre Dumas. Ta đã phải đọc cuốn sách tệ hại đó cả trăm lần chứ chẳng ít. Nhiều đến nỗi giờ ta có thể đọc thuộc lòng cả cuốn.
Gập những ngón tay đeo đầy nhẫn vào trước ngực, trông gã gần giống một thầy tu khi tiếp tục nói:
– Trong năm năm đầu bị giam giữ, ta đã tự hứa với bản thân sẽ làm nô lệ vĩnh viễn cho bất cứ ai giải thoát ta. Và trong năm năm sau đó, ta đã thề sẽ hủy diệt bất cứ kẻ nào giúp ta ra khỏi cái chai này.
Kết thúc câu nói, Poussin lại mỉm cười, và lần này, hơi thở của gã hôi đến nỗi làm mình xém ngất xỉu. Sao Ayesha cẩu thả thế, lại quên cho gã một cái bàn chải và một hộp kem đánh răng?
Gặm ngón tay một cách phấn khích, Poussin nói tiếp:
– Đoán xem ngươi xuất hiện vào thời điểm nào nào? Ngay vào ngày cuối cùng của năm năm thứ hai. Và ngươi biết không, ta rất mừng vì ngươi là một djinn nữ. Ta ghét djinn nữ. Có trách thì ngươi cứ đi mà trách Ayesha ấy.
Kiểu cười của gã Poussin làm mình lạnh cả xương sống, và cặp mắt gã sáng rực lên như một hòn than nóng khi gã túm lấy cánh tay mình trước khi mình kịp bỏ chạy.
– Đầu tiên ta sẽ biến ngươi thành một con chuột. Rồi ta sẽ tự biến mình thành một con mèo để có thể thưởng thức niềm vui được vờn đuổi ngươi trước khi ta giết ngươi.
Đến lúc này thì mình đã quyết định mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối đầu trực tiếp với Ravioli Poussin. Phải đánh lừa gã, như thể mình và gã đang chơi Djinnverso.
Với trái tim đánh lô tô không ngừng trong lồng ngực, mình bảo:
– Phải nói ông đúng là djinn ngốc nghếch nhất mà tôi từng gặp đấy. Bởi nếu tôi là một người trong suốt mười năm qua không có gì đọc ngoài cuốn Người đàn ông mang mặt nạ sắt, thì điều đầu tiên tôi muốn nghe sẽ là một câu chuyện mới. Thực tình là tôi muốn có người kể cho tôi nghe câu chuyện mới đến mức tôi đặt chuyện đó ưu tiên hàng đầu, trước việc cạo râu, đánh răng, cắt tóc, và biến một kẻ tầm thường thành một con chuột.
Rồi nhún vai ra vẻ bất cần dù rằng đang sợ chết đi được, mình kết luận:
– Nhưng ai mà biết được, có khi ông lại thích cuốn Người đàn ông mang mặt nạ sắt cũng nên. Sao lại không nhỉ?
Cuốn sách đó tuyệt quá mà.
Poussin thiếu điều gầm lên:
– Tuyệt cái quái gì? Ta nghĩ ta sẽ chết nếu phải đọc cuốn sách khủng khiếp đó một lần nữa.
Rồi kéo mình lại gần - gần đến nỗi mình có thể ngửi thấy mùi hơi thở biến thành pho mát xanh trong miệng gã - Poussin hỏi:
– Ngươi có biết câu chuyện hay nào không?
Mình trả lời với giọng tự tin nhất có thể:
– Biết chứ. Tôi là một đứa trẻ mà. Cả đời tôi gắn liền với những câu chuyện. Được cha mẹ kể chuyện cho nè, nghe đọc truyện trên radio nè, đọc truyện trong hiệu sách và thư viện gần nhà nè. Tôi ấy à? Tôi là Nữ hoàng Kể chuyện của Đại lộ Madison. Mà ông biết Đại lộ Madison là gì không? Đó là trung tâm kể chuyện của thủ đô kể chuyện thế giới. New York là tất cả những câu chuyện.
Chấp nhận thách đố ngầm của mình, Poussin nói:
– Được. Vậy kể cho ta nghe một câu chuyện. Và nếu câu chuyện đó đủ hay, ta sẽ không giết ngươi. Thế nào?
Mình bảo:
– Tốt thôi. Sao ông không kiếm chỗ nào thoải mái để ngồi nhỉ?
Vị djinn khủng khiếp mà mình đã ngu ngốc thả ra, người nãy giờ chỉ toàn đứng, lập tức ngồi xuống một băng ghế đá ở giữa hai bụi oải hương và khoanh hai tay lại với nhau đầy mong đợi.
– Vậy tôi bắt đầu kể nhé. Ngày xửa ngày xưa…
Mình bắt đầu nói, trong khi đầu hoạt động hết công suất để nghĩ ra một câu chuyện nào đó có thể kéo dài vài tiếng đồng hồ, vì dù sao thì cũng có khả năng ngay khi mình nói “… và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi”, gã Poussin sẽ lấy đó làm lý do để giết mình. Rõ ràng sẽ tốt nhất nếu kéo dài câu chuyện càng lâu càng tốt, vì mình không nghĩ Poussin sẽ dám giết mình trước khi câu chuyện kết thúc. Vấn đề duy nhất ở đây là mình vốn không giỏi gì khoản kể chuyện hay viết lách. Ở trường, người ta không coi trọng nó bằng khả năng sắp xếp các sự kiện với nhau theo thứ tự, như thể các sự kiện mới là điều cần thiết trong cuộc sống, trong khi trên thực tế, mọi người đều biết đúng ra phải là điều ngược lại. Cho nên mình đã không thể kể một câu chuyện có sẵn nào. Nhưng cũng may mình là một người hay đọc sách. Câu chuyện của mình bắt đầu như một sự giao nhau giữa Oliver Twist và Những kỳ vọng (cả hai cuốn sách đều của Charles Dickens) nhưng có thêm mắm thêm muối chút ít để thoả mãn vị thính giả khó chịu của mình, đặc biệt là những pha đấu kiếm kiểu như trong Người đàn ông mang mặt nạ sắt, vì nếu không Poussin chắc sẽ ngáp dài và tỏ ra mất hứng. Mình đã hy vọng là sau một lúc, Ravioli Poussin sẽ ngủ gật, hoặc bảo mình là gã cần nghỉ chừng năm phút - đủ thời gian để mình trốn thoát. Nhưng may mắn đã không đến với mình, và sau sáu giờ kể chuyện liên tục, mình buộc phải ngừng lại lấy hơi.
Bực bội kéo kéo mấy cái lông mọc dài trên mu bàn tay, gã Poussin nói:
– Ta hy vọng đó không phải là kết thúc của câu chuyện.
– Không. Tôi chỉ muốn uống một cái gì đó thôi. Cổ họng tôi khô hết rồi.
Đưa tay chỉnh mắt kính, Poussin đe dọa:
– Thế giờ ngươi muốn có một cái cổ họng bị khô hay một cái cổ họng bị cắt đứt đây?
– Ấy, bình tĩnh chứ. Câu chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.
Poussin, người có thói quen rợn người là dùng dao bấm cạo ghét khỏi những cái móng tay dài ngoẵng và cạo ráy tai, móc một cục ráy tai to bằng cục đường ra khỏi lỗ tai trái và quăng nó vào bụi rậm. Rồi chỉ tay về phía đằng sau lưng mình, gã nói:
– Có một cái vòi nước trên tường để mấy người làm vườn sử dụng đó. Mày có thể uống nước ở đó nếu muốn.
Đứng dậy và đi về phía bức tường, mình thấy đúng là có một vòi nước bằng đồng ở đó. Và sau khi uống một vốc nước, mình nhận ra còn có một cái cầu thang dẫn xuống đâu đó bên dưới (ít nhất mình cho là vậy) gần như vô hình. - Này, nhanh lên chứ.
Poussin rống lên, và sau khi thấy mình liếc xuống cái cầu thang, gã nói thêm:
– Nếu ngươi muốn biết thì cái Bocca Veritas mà ngươi hỏi hồi nãy ở dưới đó đó. Và nếu bây giờ ngươi đứng trước mặt nó, nó sẽ nói với ngươi rằng nếu câu chuyện không tiếp tục trong mười giây nữa, ngươi có thể vĩnh biệt tương lai của mình đi.
Ngồi xuống trước mặt Poussin lần nữa, mình nói:
– Ông phải biết kiên nhẫn chút chớ.
Gã gào lên:
– Kiên nhẫn? Đừng có nói với ta về kiên nhẫn. Sau mười năm ở trong cái chai đó, ta đã có quá đủ kiên nhẫn cho cả đời rồi.
Cho nên mình lại phải tiếp tục kể chuyện.
Tám tiếng nữa trôi qua, và trông Poussin vẫn chẳng có dấu hiệu buồn ngủ hay mệt mỏi gì cả. Đến giờ phút này thì mình đã quá kiệt sức, và bắt đầu quăng các màn đấu kiếm vào câu chuyện chỉ để giữ cho bản thân còn tỉnh táo.
Những chuyện như thế này thì John tốt hơn mình nhiều.
Rồi, ngay khi mình nghĩ không còn tiếp tục được nữa, Ayesha xuất hiện trong vườn, theo sát sau lưng là bà Glumjob. Có vẻ như một trong những người làm vườn vô hình đã trông thấy tình cảnh khốn khổ của mình và đi thông báo cho Ayesha việc Ravioli Poussin thoát ra khỏi chai. Trông bà có vẻ rất giận dữ - với mình và với Poussin, kẻ giờ đang lạy lục van xin tha tội. Nhưng sau khi nghe mình giải thích chuyện gì đã xảy ra, chuyện mình bỏ gần cả ngày kể chuyện cho Poussin nghe để ngăn gã không giết mình, Ayesha bật cười lớn.
– Có lẽ chuyện này sẽ dạy cháu lần sau không đi loanh quanh giải thoát những djinn không quen biết, những kẻ được nhốt trong chai vì sự an toàn của người khác. Dù tên Ifrit này có muốn cũng không thể làm gì được cháu. Ở lâu đài này, ta là người duy nhất sử dụng được sức mạnh djinn. Giờ thì hắn chẳng có sức mạnh nào. Và hắn biết rõ điều đó.
Mình ngạc nhiên nói:
– Nhưng ông ấy bảo sẽ giết tôi. Ông ấy bảo sẽ biến tôi thành một con chuột, rồi tự biến thành một con mèo để săn tôi và vờn tôi trước khi giết tôi.
Ayesha lại bật cười:
– Hắn mà có thể biến cháu thành một con chuột thì chắc bà Glumjob đây cũng có thể.
– Vậy à?
Mình trừng mắt giận dữ nhìn Ravioli Poussin, người giờ đây đang quỳ gối van xin Ayesha tha thứ. Gỡ mắt kính ra, gã nài nỉ:
– Làm ơn đi Ayesha. Làm ơn đừng trừng phạt tôi.
– Ta sẽ không trừng phạt ngươi…
Ayesha nói, rồi chỉ tay vào mình, bà nói tiếp:
-… mà Philippa sẽ trừng phạt ngươi.
Mình lắc đầu trong mấy giây khi cố nghĩ ra hình phạt dành cho Poussin. Bình thường thì mình thuộc tuýp người dễ tha thứ, và trong hầu hết mọi trường hợp, mình sẽ bảo bà ấy bỏ qua mọi chuyện. Nhưng một cái gì đó trong lòng mình cứng lại khi nghĩ đến việc mình đã khốn khổ như thế nào bởi tên djinn người Pháp này - có thể đó là vì mình cảm thấy mình như một con ngốc khi đi tin vào lời nói dối của Poussin - đã khiến mình mở miệng đề nghị với Ayesha:
– Tôi nghĩ bà nên bắt ông ấy đọc cuốn Người đàn ông mang mặt nạ sắt. Đọc lớn tiếng. Và bằng tiếng Anh.
Ayesha nói với Poussin:
– Ngươi sẽ làm vậy.
Chuyện đến đây thì vẫn ổn. Chỉ không ổn với những gì bà nói tiếp sau đó:
– Và khi ngươi đọc to cuốn sách đó xong, ngươi sẽ bắt đầu đọc to nó lần nữa. Và cứ như thế. Cho đến hết đời.
Tiếng hú tuyệt vọng của Ravioli Poussin bị cắt ngang giữa chừng khi gã đột ngột bị xích vào cái ghế lớn, một tay bị khoá chặt trong găng tay bằng sắt. Hàn vào chiếc găng tay là một bản copy khổ lớn của cuốn Người đàn ông mang mặt nạ sắt. Và gã hoàn toàn không có sức mạnh ngăn mình đọc lớn:
“Trong khi mọi người có mặt ở cung điện còn mải bận rộn nói chuyện xã giao, một người đàn ông bí mật bước vào trong căn nhà ở phía sau Place de Grève. Lối vào chính của căn nhà nằm ở Place Baudoyer. Khá to lớn với những khu vườn vây quanh, nó được che giấu khỏi những ánh mắt tò mò bởi các cửa hiệu làm dụng cụ trên đường Rue Saint- Jean. Đá, tiếng ồn và màu xanh bao phủ nó như thể một xác ướp nằm trong ba lớp quan tài.”
Ayesha đã quay lưng bỏ đi, với bà Glumjob theo sát sau lưng.
Vội vã chạy theo bà, mình hỏi:
– Bà không nghĩ trừng phạt như vậy là hơi quá sao?
Ayesha lờ mình đi.
Mình bảo bà:
– Được, khi nào tôi trở thành Djinn Xanh, tôi sẽ hủy bỏ hình phạt đó. Tôi sẽ thả ông ta đi. Và tôi sẽ làm điều đó ngay khi bà chết.
Bà vẫn làm lơ. Cảm thấy bực bội, mình cay cú nói thêm:
– Và nhìn bà tôi nghĩ việc đó sẽ không lâu nữa đâu.
Một lần nữa, mình lại cư xử không giống mình chút nào. Mẹ mà biết mình nói như thế với một người già như Ayesha, chắc mẹ sẽ kinh hồn hoảng vía.
Lần này thì Ayesha ngừng lại và nhìn mình với ánh mắt tò mò. Bà hỏi:
– Cháu nghĩ việc đó sẽ không lâu như thế nào hả, con gái? Ta sẽ chết khi nào?
Mình nhún vai:
– Tôi không biết. Nhưng tôi đoán sẽ sớm thôi, nếu bà phải gấp rút mang tôi đến đây như thế này.
Mỉm cười lạnh lùng, bà bảo:
– Đi với ta. Có một thứ cháu cần được thấy.
Mình theo Ayesha vào trong nhà và đi lên tháp đồng hồ. Có cả một mê cung cầu thang phức tạp trong đó, một mê cung mà nếu không có Ayesha, mình chắc chắn sẽ không thể nào vào hay ra được. Ở trung tâm mê cung, Ayesha chỉ cho mình xem một cái lò sưởi kim loại cao bằng con hươu cao cổ. Chính giữa lò là một bụi cây cao chừng sáu mươi phân, nở hoa đủ màu sắc từ tím nhạt tới trắng. Bụi cây phát ra mùi hương rất nồng, gần giống mùi vỏ chanh, nhưng điều làm mình tò mò hơn cả là việc một ngọn lửa xanh dịu cháy bập bùng xung quanh bụi cây mà lại có vẻ không gây tổn hại gì đến bụi cây. Cái lò sưởi kim loại cao to được đánh dấu với những vạch lường thông thường như một cây thước, và sau khi nhìn kỹ hơn, mình có thể nhận ra ngọn lửa xanh bao quanh bụi cây như một vầng hào quang đã có thời chạm đến tận đỉnh lò sưởi.
Ayesha nói với mình:
– Trong số tất cả những sinh vật sống trên trái đất, Djinn Xanh Babylon là người duy nhất biết chính xác khi nào mình sẽ chết. Ngọn lửa xanh này chính là linh hồn của ta, con gái ạ. Ngọn lửa djinn cháy bên trong cháu, còn với ta sẽ cháy ở đây, bên ngoài, và cũng là mức độ sức mạnh của ta. Hay nói chính xác là sức mạnh suy giảm của ta. Đã từng có lúc ngọn lửa chạm đến tận trần nhà, và cuộc sống khi đó dường như là bất tận. Còn giờ đây, như cháu đang thấy, nó gần như chẳng còn cháy nổi. Mỗi năm, ta đến đây, nhìn vào bông hoa nhỏ này, và biết chính xác đến từng giây phút thời điểm cái chết của ta gõ cửa. Vì thế đừng nói về cái chết của ta một cách vu vơ như vậy, cô bé. Nếu cháu muốn biết khi nào chuyện đó xảy ra, cháu chỉ cần đến đây và tự kiểm tra.
Rồi đẩy mình về phía trước, bà bảo:
– Đi đi. Xem đi.
Với cảm giác sợ hãi bóp chặt dần trái tim, mình nhìn kỹ vào các vạch đo lường và nhận ra độ cao của ngọn lửa xanh cho thấy cuộc sống của Ayesha chỉ còn vài tháng nữa thôi. Và trong khi mình nhìn, Ayesha giơ bàn tay vào trong ngọn lửa, giống như cách một người nhúng tay vào hồ nước trong một ngày hè nóng bức.
Mình hỏi:
– Nó không nóng à?
– Không, con gái. Không phải với chúng ta. Không phải với những hậu duệ của thần đèn.
Rồi Ayesha dẫn mình đến bên dưới một cầu thang xoắn ốc bằng vàng. Bà nói:
– Ngọn lửa djinn của linh hồn cháu ở trên đó, Philippa. Khi nào đã sẵn sàng, cháu có thể leo lên những bậc thang này và khám phá xem chính xác cháu còn sống bao lâu nữa.
Mình thảng thốt nói:
– Bà không có gợi ý nào đỡ kinh khủng hơn sao? Tôi không nghĩ có gì tệ hơn việc biết được cái chết của chính mình. Làm sao bà có thể sống hạnh phúc nếu biết chính xác khi nào bà sẽ chết chứ? Thà không biết còn dễ chịu và thảnh thơi hơn nhiều.
Ayesha chỉ mỉm cười:
– Cháu chỉ nói theo cảm xúc nhất thời thôi, Philippa. Khi cháu đã ở đây đủ lâu, tận hưởng đủ mùi hương và trái cây của Cây Logic, cháu sẽ nghĩ khác. Rồi cháu sẽ nhận ra những thuận lợi trong việc biết được chính xác thời gian sống của mình.
Cảm thấy sợ hãi, mình chạy một mạch về phòng, nơi một lúc sau, mình ngồi xuống và viết thêm vào cuốn nhật ký này.
Mình đã bắt đầu nhận ra làm djinn cũng có cái hại của nó. Nhưng bất chấp việc đã xảy ra hôm nay, mình sẽ vẫn quay lại khu vườn. Giờ đây, khi đã biết có thể tìm thấy “cái miệng của sự thật” ở đâu, mình quyết tâm sẽ tìm ra cách thoát khỏi nơi này.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon