A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Ngày 20 Tháng 7
ậy!
Tôi mở mắt nhìn đống giấy tờ, có gì đó mắc trong họng tôi và Enola đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đã ngủ trên bàn làm việc, khi đang dành ngày cuối cùng tự dạy mình về những lời nguyền và đang tìm kiếm Ryzhkova. Cục Lưu Trữ Quốc Gia thiếu những ghi chép về tàu trước những năm 1800, nhưng cho phép tôi theo dõi các thư mục dẫn tới các tài liệu và hình ảnh của Thư viện Công cộng New York từ năm 1600 trở đi. Tiếp cận chỉ bằng cuộc hẹn gặp. Tôi thực hiện một cuộc gọi năn nỉ, yêu cầu lịch sự một cách chuyên nghiệp dù tôi không còn trong nghề. Tôi đề cập rằng tôi đến từ thư viện Grainger, điều này hầu như vẫn đúng và rằng chúng tôi sẽ rất vui để mượn tài liệu về cá voi cho công việc. Tôi bây giờ là một kẻ nói dối; điều đó không làm tôi bận tâm nhiều bởi vì năm tiếng đồng hồ sau đó tôi đã có cái tên Yelena Ryzhkova. Một cái tên tiết lộ một người phụ nữ đi một mình vào giữa những năm 100, và bởi vì cái tên đó là tên của người Nga trên một con tàu toàn người Anh. Tiếp tục với cái tên đó, tôi có thể tìm thấy một cô gái, tên Katerina Ryzhkova. Từ đó mọi thứ trở nên khó khăn để lần theo. Có thể hiểu; một cuộc cách mạng có thể gây ra một nhu cầu hòa nhập và biến mất của người nhập cư. Các trang web về phả hệ có một cách làm chảy máu mắt, và do vậy phần còn lại trong ngày được dành cho những lời nguyền, bùa ma thuật, và các đối tượng đen đủi in báo, đọc sách. Tiêu đề cuốn sách của Churchwarry Mối liên hệ giữa ma thuật và bùa chú, chi tiết rất đẹp, và tôi miễn cưỡng giữ nó. Tôi sẽ không, không khi ông ấy quá tử tế. Tôi đã dành cả tối với những viên thuốc lời nguyền những lời khắc trên đá và dành cho một vị chúa trời để cầu nguyện cho sự sụp đổ của kẻ thù. Thú vị, nhưng không có liên quan trực tiếp, không có gì liên quan đến đuối nước hay sụp đổ của một dòng dõi mẫu quyền hoàn toàn. Tôi chuyển sang đồ trang sức bị lời nguyền: kim cương hy vọng, kim cương Koh-I-Noor, viên đá quý thạch anh tím Delhi, những thứ này liên quan đến trộm cắp, giết người và quyền lực. Nhưng trong cuốn sách này không nói gì về trang sức hay trộm cắp, không có gợi ý nào về việc chơi xấu có liên quan đến đuối nước. Hầu hết những lời nguyền hiện đại dường như tập trung vào những đối tượng thần thánh, giết người hay hay trộm cướp, chẳng cái nào có vẻ là một nhân tố trong những vụ chết đuối. trong hàng giờ đêm nặng nề, tôi nghiên cứu sâu 130s, các địa điểm huyền bí và xui xẻo. Hồ Ronkonkoma cả cuộc đời tôi sống trên hòn đảo này và tôi chưa bao giờ biết rằng hồ nước nằm giữa hòn đảo này lại bị lời nguyền.
- Simon. - Enola vươn vai và bẻ đốt tay.
- Vậy là hồ Ronkonkoma bị ám bởi hồn ma của một cô ấy, công chúa bản địa Mỹ mà đã dìm chết các chàng trai người da trắng. -Giọng tôi khàn khàn vào buổi sáng.
Con bé chớp mắt. - Anh đang đọc cái quái quỷ gì vậy?
- Thật sự anh không biết. - Đầu tôi muốn nổ tung và hai mắt tôi cảm tưởng như tôi đã ở trong gió hàng tiếng đồng hồ. Nếu có thể còn lại cảm giác của việc đọc thì tôi có một. Đồng hồ bàn chỉ 7 giờ 30 phút, sớm đối với Enola. Tôi đã dành nhiều năm để kéo con bé ra khỏi chiếc giường để đi học, đấu vật với con bé khi con bé đấm đá và gầm gào. Có thể con bé chưa bao giờ ngủ.
- Sao em lại dậy?
- Có những con cua móng ngựa trên khắp bãi biển. Như điên khùng. - Con bé đập mạnh hai tay lên vai tồi, đẩy tôi vào trong bàn và gẩy nhẹ những cuốn sách của Alice, những cuốn sách tôi cần trả lại. Tôi đã gọi cho cô ấy hôm qua nhưng cô ấy nói cô ấy không thể nói chuyện. Cô ấy không thể cứ mãi bực tức với tôi. Enola vẫn nhún nhảy và sàn nhà kêu cọt kẹt mỗi lần nhún nhảy.
- Em đã xuống biển lúc sớm. Em nghĩ em sẽ bắt thủy triều khi nó lên. Chúng có ở khắp nơi, giống như trước đây.
- Em đi xuống đó một mình sao?
- Sao nào? Doyle mệt. Anh thì ngủ.
Điều đó không làm tôi lo lắng, nhưng có một nỗi sợ hãi nhỏ mới và dai dẳng. Không thực sự quá nhỏ. - Đừng xuống đó một mình.
- Đừng có dạy bảo em. Điều đó không tốt cho chúng ta. - Con bé xoa hai chân vào nhau, làm roi những hạt cát trên sàn. Con bé đúng. Tôi càng cố gắng chăm sóc nhiều cho con bé, nó càng kết thúc bằng sự ra đi.
- Anh đã gọi cho Alice chưa? Những lời xin lỗi luôn là điều tốt.
Tôi phớt lờ con bé. - Vậy, có nhiều cua lắm à?
- Một tấn. Thật đáng sợ. Em nghĩ chúng đã chết, nhưng em đoán là không. - Lại có một tiếng tráo bài con bé đang nghịch những lá bài. Con bé nhìn tôi và điều đó làm tôi đau đớn. Tôi có thể cảm nhận con bé đang tìm kiếm lại tôi trước kia, từ trước khi con bé ra đi, trước khi bố chết. Ông ở đâu đó quanh đây.
- Em nhớ anh với những con cua móng ngựa bò khắp người anh.
- Anh cũng vậy. - Tôi nói bởi vì đó là những gì bạn nói. Đó là những ngày cuối cùng của bố, mùa hè trước khi ông mất. Tôi là người đầu tiên nhìn thấy những con cua móng ngựa, khi ấy tôi đang nhìn xuống từ một vách đá, và muốn chỉ cho con bé xem. Tôi chờ con bé trong phòng của con bé thậm chí khi đó con bé đã lẻn ra ngoài, muốn trốn bố, trốn cả tôi, tôi nghĩ vậy con bé đã ra ngoài khi đã lấy trộm tiền lẻ từ tiền điện thoại và những đồng 25 xu kêu lẻng xẻng trong túi của con bé.
Đã quá muộn vào buổi tối để đi ngang qua phòng bố, vì vậy tôi đi qua cửa sổ, cúi sát xuống bậu cửa, nhích tý một về phía trước cho tới khi chân tôi chạm đất. Enola làm theo. Hồi đó có một cái cây, một cây thông bị đổ trong mùa đông và nằm chết khô trên cỏ. Còn hơn cả tội phạm, con bé kéo màn cây che chắn việc trốn của chúng tôi.
Chúng tôi đến vách đá, đi tắt qua những bụi cây cao trong sân, tay tôi kéo tay con bé, không có khe hở nào. Tôi đi chân đất. Tôi nhớ cỏ cứng đâm vào chân tôi. Khi nhìn vào trong màn đêm xa hàng dặm, chúng tôi quyết định không đi cầu thang. Tôi đề nghị cõng con bé. Hồi ấy con bé nhỏ hơn và tôi có thể dễ dàng cõng con bé, mà hầu như không phải giữ con bé. Tôi xuống dốc đứng bên bờ biển và mỗi lần tôi lún xuống cát, con bé lại ngọ nguậy.
Bên bờ biển chúng tôi để những con sóng tràn lên ngập đôi chân chúng tôi. Sau một vài phút có gì đó bắt đầu cọ cọ lên chân chúng tôi. Enola cúi xuống, phát hiện ra những gì tôi đã biết: một cái vỏ lạnh, mềm và cứng với những gờ trên cạnh, và hai vết sưng đỏ ở đó. Những con cua móng ngựa. Tôi bảo con bé nhìn lên, qua làn nước. Khắp bãi biển trông như có hàng trăm tảng đá bóng loáng xếp thẳng hàng bên bờ biển. Phía xa, những hình thù màu đen chuyển động dưới nước, lên xuống. Trước đó tôi chỉ thấy một số con sống hoặc đi qua những con chết trên bãi biển, những mai cua rỗng như những xác ve sầu. Ở đó chắc phải có hàng trăm con cua, hàng ngàn, chen chúc nhau, đuôi của chúng đập mạnh và hoạt động như nhũng chiếc gậy của người mù.
Enola mỉm cười và nhăn mũi. Tôi nhớ điều đó.
- Anh đã nói với em rằng chúng già. Nguyên thủy. Em nhớ em đã thắc mắc rằng liệu chúng có biết mọi thứ quanh chúng đã thay đổi hay không.
- Chắc chắn có. - Từ bản năng không mục đích, từ những mẩu gạch và nhựa đường chúng chạy quanh. Chúng biết bởi vì những quái vật biển khổng lồ đã biến mất. Chỉ còn lại những con cua.
- Em muốn có bố.
- Điều đó sẽ chỉ làm ông buồn hơn. - Không lâu trước khi ông mất, ông đã dành cả thời gian của mình ngồi bên bàn bếp, nhìn chăm chăm vào một chỗ ngồi trống, tưởng tượng người phụ nữ đã từng ngồi ở đó.
- Em biết. - Enola nói. Con bé trở lại ngồi trên ghế - Em ở trên cát, nhưng anh thì không; anh đã đi ra biển, nhũng con cua móng ngựa bò quanh chân anh, em đã cười như một con ngốc.
- Em đã không đi cùng anh ư?
Con bé nhướng mày. - Em nghĩ anh đã nhớ mọi thứ. Em ở trên bãi biển. Những thứ này làm em sợ. Còn anh, anh đi ngay xuống nước với nhũng con cua. Chúng bò lên chân anh, bò lên anh như một cái cây. Em không nghĩ anh đã nghĩ trong tích tắc rằng anh có thể đau, rằng chúng thực sự có thể nuốt chửng anh.
Ngay lúc này con bé dường như trẻ hơn, như lúc 14 tuổi.
- Suốt cả thời gian anh cười, em ở trên bãi biển đang suy nghĩ, chết tiệt, nếu chúng kéo anh xuống, em sẽ phải làm gì?
Có lẽ tôi vẫn nhớ con bé ở trên bãi biển, đang la hét, cầu xin tôi trở lại. Nhưng cảm giác ở trong nước với những sinh vật sống quanh tôi thật thú vị, nhũng con cua bò lên chân tôi, những cái càng nhỏ xíu cứa và làm buồn buồn. Nhưng chẳng có gì leo lên tôi, không. Chẳng có gì như vậy.
- Anh đã bị che lấp một nửa bởi những con cua móng ngựa, như thể anh không còn là anh nữa. - Tiếng tráo bài nhẹ vẫn còn trong túi váy của con bé. Tôi hầu như có thể thấy những ngón tay của con bé di chuyển các ngóc ngách.
- Trông như thể chúng đang đến để kéo anh đi. Như mẹ đang đến đón anh vậy.
Một cây cầu, một cú ngã, con bé đập lòng bàn tay xuống bàn. Một lá bài xuất hiện, một người đàn ông và một người phụ nữ, khoả thân ư? và được giấu đi nhanh chóng. Lá bài Tình nhân?
- Chúng đang mùa giao phối. Chuyện xảy ra hàng năm.
- Bây giờ em mới biết điều đó, chết tiệt. Em chỉ muốn nói rằng em thực sự đã rất lo lắng cho anh.
Sau đó bố mất và không còn con cua nào hay những đêm trên biển nào, chỉ còn chúng tôi cô đơn và sau đó sau đó rất lâu Enola bỏ đi. Ngay khi con bé có thể.
- Sao em lại đi? - Tôi không nghĩ mình hỏi điều đó, tôi giật mình rằng tôi đã hỏi. Nhưng điều đó đau khổ. Chỉ có chúng tôi trong nhiều năm; thậm chí trước cả khi bố mất cũng chỉ là hai chúng tôi.
- Ngôi nhà này là một lãng mộ. - Con bé nói. Con bé nhìn ra ngoài cửa sổ, qua đường lái xe vào nhà của nhà ông Frank. - Một đài tưởng niệm những người mà không yêu em đủ để lo lắng về việc sống sót. - Con bé liếc nhìn tôi. - Em biết, em biết. Anh ở đây và anh vẫn ở đây. Nếu bất cứ ai được nhận huy chương cho việc ở đây, đó chính là anh. Mẹ không bận tâm; bà đã ra đi trước khi bà biết em. Việc bố làm hầu như là tệ hơn. Bố có dành một giây nào cho chúng ta sau khi mẹ mất không? Không. Bố chẳng làm gì ngoại trừ giả vờ sống cho tới khi ông không sống nữa.
- Anh hiểu em tức giận.
- Anh không biết anh trông như thế nào. Em biết mỗi chiếc bàn anh chờ, mỗi chiếc đĩa anh rửa, hàng giờ ở thư viện, ở trường học và rằng anh làm điều đó vì em.
- Cả hai chúng ta phải ăn và sống, đó không chỉ vì em. - Tôi nhớ đã trở nên mệt mỏi, đúng vậy. Những ngày dài, biết rằng không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ phải làm, phải tiếp tục làm. - Điều đó tệ lắm sao?
- Sẽ dễ dàng hơn nếu không có em. - Con bé nói - Đừng ngại nói là nó sẽ không. Đáng lẽ anh đã có thể bán ngôi nhà này và đi đến đâu bất cứ anh muốn, ngoại trừ em đã ở đây. Nếu em ở đây anh sẽ muốn em đi học.
- Cõ lẽ vậy.
Con bé thông minh. Đáng lẽ con bé nên đi.
- Và anh vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy. Em không thể theo dõi anh thêm nữa, khi biết rằng em đang làm vậy đối với anh. - Con bé nói. Những móng tay của con bé đang cào xước sợi vải trên ghế, đang cạy và tước sợi ra. - Thật khó, Simon. Có lẽ anh không muốn nghĩ đến điều đó, nhưng đúng là vậy. Em là một gánh nặng và thật không dễ dàng. Em thực sự nghĩ anh đã bỏ đi sau khi em đi. Em muốn anh đi.
Quá khó để nói rằng tôi giữ ngôi nhà này không chỉ cho mẹ và bố, mà cho cả con bé, phòng khi con bé trở về. Bây giờ tôi biết, một cách rõ ràng, rằng tôi muốn con bé về nhà. Con bé sẽ trở lại nơi nào nếu không phải ngôi nhà này? - Nếu em ghét ngôi nhà này nhiều như vậy, sao em lại quan tâm anh có sửa chữa nó hay không?
- Em thích nó. - Con bé nói - Em không hoàn toàn ích kỷ, em hứa.
Vậy là có một tội lỗi và cũng không phải là ít, bởi vì tôi đã nghĩ con bé ích kỷ. Sau bữa tối với Alice, tôi pha cà phê trong khi vài người trong chúng tôi đi vào bếp. Cái tôi trẻ trung hơn của tôi đang dựa vào quầy tính tiền, mệt mỏi như một người chết; Enola, cảnh giác và im lặng, ngồi cuộn tròn trong ghế, cố gắng biến mất. Tôi đổ đầy hai cốc. Enola: kem, ba đường. Của tôi: đen. Tôi uống trong khi nó vẫn đủ nóng để bị bỏng.
- Sao anh nghĩ bố đã bỏ nơi này như một con tàu đắm? - Con bé hỏi.
- Đau khổ, anh nghĩ vậy.
- Lý do tuyệt vời.
Chúng tôi nhìn chăm chú vào cốc cà phê của mình theo cách bố vẫn làm. - Thỉnh thoảng bố kể cho anh về mọi thứ, khi bố có thể nói chuyện về mẹ. - Khoảng một năm trước khi ông có thể nói tên bà, lâu hơn trước khi ông nói với tôi mà đôi mắt ông không còn đau đớn và đỏ.
- Bố nói rằng khi lần đầu tiên bố gặp mẹ, mẹ đang mặc một chiếc đuôi cá đính đá màu xanh nước biển và đang bơitrong một bồn nước. Mẹ đã đưa tay lên trên kính, mỉm cười với bố, và bố biết rằng bố sẽ cưới mẹ.
Còn hơn cả điều đó, tôi nhớ những lời kể và hơi thở cà phê chua chua của ông. Bố nhìn thấy mẹ trong nước và bố tin mẹ con. Bố biết nó là thực, thậm chí nếu mẹ con thực sự không có đuôi, cho dù không có thứ như vậy, mẹ con vẫn là một người cá. Cả cuộc đời bố trước đó bố ở trong một căn phòng khóa kín, và sau đó tất cả những cánh cửa được mở ra. Và ông Frank đứng ở đó, chứng kiến thời khắc yêu đương. Bố trở lại buổi diễn hàng tối trong suốt một tuần.
- Mẹ làm những việc khác thường. Tiết mục người cá, đọc lá bài. Bố nhìn thấy mẹ bị cưa ra làm đôi bởi một người đàn ông già tới mức hầu như không thể nhấc nổi cái cưa. Mẹ ở trong một chiếc thùng, hai tay thò ra bên ngoài, chân thò ra dưới đáy thùng, đang giúp người đàn ông di chuyển lưỡi cưa.
Enola nhún vai. - Những chiếc thùng bị va đập trên đường, những chiếc cưa bị cong, chúng bị kẹt. Anh biết rồi đấy.
- Anh nghĩ hành động đó thực sự sai, nhưng đó là mẹ, tự chặt chân tay và vẫn mỉm cười.
Ông đã kể cho tôi trước khi mặt trời mọc, về kiểu tóc của mẹ trông như thế nào vào đêm đó. Cách bà đỏ mặt.Như một quả đào chín. Làm thế nào ông bỏ rơi Frank cùng với vài người bạn ở bến tàu và chờ hàng giờ cho tới khi buổi biểu diễn đóng cửa. Ông đã nấn ná bên ngoài lều của ảo thuật gia cho tới khi ông thấy bà trong bộ quần soóc và đôi giày tennis, tóc bà buộc cao kiểu đuôi ngựa. Như một cô gái bình thường.
- Bố nói với mẹ, bố sẽ đến các tối, thực sự là vì mẹ và rằng nếu mẹ không đi dạo với bố, bố sẽ dành cả cuộc đời còn lại tự hỏi mẹ có thật hay không.
- Nghe có vẻ chẳng giống bố chút nào.
Không, không phải bố mà Enola biết, mà là người bố trước đó, trí nhớ của người này đã kể những câu chuyện về loài cá lớn tới mức chúng nuốt cả một cậu bé trong một nuốt duy nhất. Bà đã đi dạo với ông. Ông đưa bà tới bến cảng và dưới bến tàu. Tôi đã một mình đến đó khi thủy triều rút và không khí ngọt ngào với mùi của đại dương và âm thanh của những con tàu đang kéo buồm. Đó là một nghi thức đường biển dành cho những anh chàng Napawset để dẫn các cô gái xuống đó, để dựa vào cọc và vòng tay ôm nhau. Đó là kiểu mẹ tôi rất thích những nghi lễ vẫn vậy trong nhiều năm không bao giờ thay đổi. Bà đã quen sống trong xe kéo, nhà di động, các phòng trọ. Ông hy vọng rằng sự hấp dẫn về một ngôi nhà sẽ mạnh mẽ.
- Bố đã hứa với mẹ về ngôi nhà này. - Tôi nói với Enola.
- Ồ, có lẽ bố đã rất lo lắng để chăm sóc nó.
Tôi nhún vai và uống hết chỗ cà phê trong cốc của mình. - Có lẽ việc mẹ ra đi không có gì phải tranh luận.
Con bé cười. Con bé không phải nói: chúng ta đã đủ tranh luận. Con bé vươn vai và lắc đầu. - Anh đã không nói những chuyện này với Alice.
- Anh biết.
Con bé lắc cà phê xoay quanh cốc. - Dù vậy chị ấy sẽ tha thứ cho anh. Chị ấy chỉ cần thời gian.
- Em nghĩ vậy à? - trong suốt bữa tối cô ấy dường như không xuống nước, bực tức. Thật khó để trở lại bình thường sau con giận.
Một cái nhún vai. - Chắc chắn rồi. Nếu anh muốn chị ấy bình thường. Nhưng anh không thể lấy tiền của bác Frank.
- Anh thực sự không có sự lựa chọn nào.
- Anh có, chỉ là anh không thích lựa chọn. Anh đã từng mất 40 phút để chọn một chiếc áo sơ mi.
- Đó là ngôi nhà, không phải áo sơ mi.
- Chính xác. Anh thực sự có thể đi cùng em và Doyle, quên ngôi nhà này đi, và cho Alice thời gian nguôi đi.
- Anh không thể làm được điều đó, được chưa?
- Tốt thôi. Tùy anh. Ồ, em đã xem cuốn sách của anh lần nữa.
- Đừng nói với anh em đã xé thêm trang nào.
Con bé trợn mắt. - E cược là anh không biết em có gì.
Trên thực tế, tôi không biết. - Anh biết nó cũ. Ngày sớm nhất trong cuốn sách là năm 14. Nó đã đi theo một gánh xiếc ồ, chính xác không phải là gánh xiếc vì thực sự lúc đó ở Mỹ không có gánh xiếc nào. Nó đã qua tay nhiều chủ, anh không biết bao nhiêu. Nhiều trang trong đó đã hỏng.
- Đó là một cuốn nhật ký của một người chủ. Thom đã cho em xem của ông ấy. Những ông chủ gánh xiếc, những diễn viên lễ hội, tất cả họ đều giữ chúng. Em sắp xếp mọi thứ mà diễn ra trong một buổi trình diễn, người ra hiệu, người rời đi, những gì họ làm, nơi em đến, ngày tháng, mọi thứ. Nó không ở với người nào; nó ở cùng với buổi biểu diễn. Cuốn sách của Thom có được từ cha của ông. Ông ấy có một va li toàn sách hồi những năm 60. Bố ông ấy đã mua lại chương trình khi người chủ cuối cùng nghỉ hưu tới Sarasota. Nó giúp anh theo dõi những điều quan trọng.
- Anh nghĩ đó là một kiểu chương trình lịch sử.
- Đó kiểu như một Kinh thánh gia đình. Dù vậy, cuốn sách của anh. - Con bé đẩy cuốn sách - Thật kỳ cục. Nó không giống như nhật ký. Cuốn sách của Thom cũng không được phác họa theo cách đó.
- Nó cũ. Có lẽ không có cách nào được thiết lập để làm mọi thứ.
Con bé chạm các ngón tay với nhau, cứ hai ngón tay một lần, ngón út và ngón trỏ sau đó ngón giữa và ngón đeo nhẫn. Bố tôi cũng hay làm vậy.
- Có lẽ vậy. Tuy nhiên anh không nên có cuốn sách đó. Cách nó bị phá hủy hoàn toàn ở mặt sau trông như thể nó đã sống sót sau một trận lũ hay cái gì đó. Có lẽ đó là lý do tại sao nó không ở cùng với show diễn hay với gia đình.
- Ý em là gì?
- Những cuốn sách như vậy không được cho là bỏ show diễn. Nó hoàn toàn có thông tin bên trong, kiểu lịch sử nào đó. Có giá trị. Dù vậy nếu có một trận lụt hay đám cháy, có lẽ ai đó đã bỏ lại nó. - Con bé cắn môi và tôi có thể nghe thấy những từ không được nói. Những người chủ của nó đã bỏ đi trong vội vã hay họ đã chết.
- Nó ở cùng với gia đình, hình như vậy. Những người họ hàng của mẹ ở trong đó.
- Chỉ kỳ lạ là anh có nó. Anh nên trả lại cho người đàn ông kia em biết anh sẽ không trả. Anh cũng nên quên chuyện ngôi nhà và rời đi, nhưng anh cũng sẽ không làm vậy. - Hai tay con bé xoắn lại, một động tác giật nhanh, nửa như vẫy, nửa như dọa tát - Tại sao cứ nói chuyện với anh luôn kết thúc với em là sự bực mình nhỉ? Em sẽ gọi Doyle dậy. Chúng em cần kiểm tra công việc ngày hôm nay. Và, - Con bé nói khi dừng lại ở hành lang - anh cần nói chuyện với Alice.
Doyle đang ở trên giường trong phòng của cô ấy, đang khoanh chân và thiền. Những sợi râu trên cổ anh ấy rung rinh với mỗi nhịp thở. Enola gọi tên anh ấy và anh ấy mở từ từ.- Chào Chim Nhỏ của anh. Anh nghe thấy hai anh em đang nói chuyện vì vậy anh hiểu anh vừa... - Anh ấy nghển cổ lên - Hai anh em cần nói chuyện nữa, đúng không? Thật tốt khi mọi người nói chuyện. Đặc biệt là anh chị em. -Cậu ấy nói điều này như thể nó rất sâu sắc.
- Vâng. Chắc chắn là vậy. - Enola nói - Thom sẽ muốn chúng ta ghé qua. Chúng ta nên chuẩn bị đi.
- Đúng rồi. Phải để ý đến tình hình công việc. - Cậu ấy nói lè nhè. Cậu ấy nói sitchyation và kéo dài, di chuyển như một người đàn ông cần gãi.
- Chúng ta cần nói chuyện với Thom về anh trai của em, đúng không?
Cô ấy gật đầu.
- Anh đã chuẩn bị vài việc. Anh sẽ ổn. - Tôi nói. Sanders-Beecher đang kiểm tra tài liệu tham khảo là một dấu hiệu tốt. Và một nửa công việc được chuẩn bị cùng với ông Frank có thể giúp tôi vượt qua nếu Alice tha thứ cho tôi.
- Bất kể là gì. - Enola nói.
Khi nhìn Enola và Doyle trong căn phòng của con bé khiến tôi nhận ra một căn phòng trẻ con nhỏ làm sao. Con bé lục dưới gầm giường, xương và dây chằng va vào nhau trong chiếc quần jeans và một chiếc váy hoa bẩn. Tôi chưa bao giờ hiểu những người phụ nữ mặc váy và quần với nhau. Con bé thọc chân vào giày. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc chân trần còn lại của con bé. Con bé ép những ngón chân, một thói quen để che giấu một sự biến dạng, một màng da nhiều thịt mỏng ở giữa các ngón chân.
- Khi nào em trở lại?
- Em chưa biết. Em sẽ ghé qua nếu anh muốn đi. - Con bé nhìn quanh phòng - Chết tiệt nếu em biết anh chịu đựng nơi này như thế nào. - Không nhìn nó, con bé chỉ vào một vết lõm sâu trên tường. Quay về Doyle con bé nói:
- Em làm đó. - Con bé bắt đầu đào vết lõm này sau khi bố mất.
- Thật ư? - Trán cậu ấy nhăn lại, chà vết mực tối trên da đầu của cậu ấy.
- Em thực sự thích chọn thứ gì đó cứng, anh biết không? Khi em bực mình em sẽ khoét nó bằng một đồng xu. - Tôi để cho con bé nói dối cậu ấy. Con bé đã từng ăn phấn của bức tường thạch cao. Khi tôi trở về nhà muộn, tôi đã kiểm tra con bé và quan sát khi con bé khoét tường bằng ngón tay út của mình và liếm bụi bẩn.
Mọi thứ đã rất tệ. Chúng chắc chắn vậy.
- Anh muốn chúng em mua bánh rán zeppole cho anh không? -Enola hỏi khi chúng tôi trở lại phòng khách.
- Hử?
- Từ lễ hội. Anh đã từng thích chúng. Anh nên đi. Nếu có một ngày buồn tẻ và George buồn chán ông ấy có thể chia sẻ thuốc lá của mình với chúng ta; Người Đàn ông Béo Mập đó có loại thuốc lá rất ngon. Anh có muốn không?
- Cảm ơn, anh không.
- Tùy anh. Dù vậy hãy ghé qua, được chứ anh? - Enola kéo mạnh ở cửa, áp chân vào tường, giật mạnh cho tới cửa bật mở.
- Em có nghĩ Thom sẽ nói với anh về cuốn sách của ông ấy không?
Doyle đưa tay ôm quanh eo Enola. Có lẽ nó nhẹ nhàng nhưng con bé gầy tới mức nếu con bé quay sang một bên, con bé sẽ biến mất. Con bé không khỏe.
- Hãy ngừng nói về cuốn sách vớ vẩn đó đi. - Con bé nói - Em biết anh muốn nghĩ đến nó hơn bất cứ điều gì, nhưng có lẽ điều đó chỉ làm chúng ta buồn. Có lẽ mẹ buồn không thể chịu nổi. Không phải thêm nỗi buồn nữa. Buồn thế là đủ.
Và sau đó con bé đi. Doyle ngoái nhìn lại về phía tôi khi họ đến chỗ xe cậu ấy. trong chốc lát tôi nghĩ cậu ấy nói gì đó, nhưng cậu ấy đặt tay lên hông con bé và đi cùng với con bé. Khi chúng đã lái xe đi, cậu ấy nhoài người qua cửa xe và la to:
- Anh trai, hãy đi đi.
Cách bàn làm việc của tôi hai bước chân một tiếng nứt toác xé không khí; mắt cá chân trái tôi trật khớp và đầu gối tôi oằn xuống. Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt. Tôi hét lên, ngã xuống. Sàn nhà biến mất và một nửa chân dưới của tôi bị nuốt chửng bởi những tấm ván vỡ, bị sái chân và không ổn. Tôi ngã ngửa, đầu đập xuống sàn. Ký ức nhanh nhất vụt qua mẹ, đang áp môi bà lên vết bầm trên đầu tôi sau khi tôi bị đập vào góc bàn trà.
Tôi ép chặt vai mình vào chiếc ghế và tận dụng trọng lượng của mình. Từ từ nhấc chân lên khỏi cái hố. Tôi hét gọi Enola, Doyle nhưng họ đã đi rồi. Bắp chân tôi bị gỗ đè và mắt cá chân tôi chảy máu và trật khóp. Một đám bụi làm không khí bẩn thêm. Giấy rơi xuống bàn, trôi như những chiếc lá.
Tôi thực sự có thể nằm ở đây không? Tôi nhìn xuống cái hố. Nó khá lớn, một sự phá hủy tương đối, tôi nghĩ nó có hình bàn chân nhưng không có hình thù cụ thể. Sự lo lắng dâng lên khi tiếng những con sóng đang vỗ bập bềnh từ khoảng không ở phía dưới sàn nhà. Tôi nhìn chằm chằm vào cái hố. Đó có phải là cát? Có thể là cát. Không có cát ở dưới đó. Tôi áp bụng tôi xuống sàn và nhòm xuống qua cái hố. Đó không thể là cát. Tôi thò đầu xuống hố đen. Thực sự không hoàn toàn là màu đen. Có ánh sáng le lói ở dưới đó.
Vì Enola và Doyle đã đi, tôi gọi cho Alice, hy vọng sự đau đớn sẽ tạo sự cảm thông.
- Xin em đừng gác máy.
- Hãy nói cho em biết tại sao lại không? - Cô ấy nói.
- Bởi vì sàn nhà anh vừa bị vỡ, có lẽ mắt cá chân anh cũng vậy. Anh bị kẹt bên chiếc ghế, anh xin lỗi.
Tôi nghe thấy cô ấy đóng ngăn kéo bàn và nhớ rằng cô ấy tô màu các mã số bút của mình. - Anh đã gọi đúng lúc đấy.
- Tầng hai.
- Được rồi. - Cô ấy nói. Và tôi hiểu được ý nghĩa của một tiếng thở dài đau khổ.
Nếu tôi hy vọng sự nhẹ nhàng, thì việc Alice mở cửa lại thiếu điều đó. Cô ấy giúp nhấc tôi lên ghế, hai cánh tay cô ấy dưới vai tôi, với sự thành thạo của một y tá quản lý ngành quan hệ lao động.
- Anh xin lỗi! - Tôi nói.
- Được rồi. - Trước khi đi, cô ấy đeo chiếc túi lên vai. - Em sẽ lấy luôn những cuốn sách.
Cỗ bài Tennet của Oracle. - Em nói trông sẽ tệ hại nếu em mang trả chúng. Anh hứa anh sẽ mang trả chúng. Chỉ cần cho anh một ngày.
Cô ấy cắn môi dưới và dù cô ấy tức giận nhưng đó là sự đáng yêu, thu hút sự chú ý đến một đốm tàn nhang sẫm màu ở chỗ hõm giữa môi và cằm.
- Chuyện gì vậy Simon? Em cảm giác anh không còn ở đây nữa.
Tôi nói với cô ấy rằng đó là Enola.
Cô ấy thở dài. - Luôn là vậy.
- Con bé thích em. - Tôi nói - Nó nghĩ em tốt cho anh.
Cô ấy tựa vào cửa và dù vẫn ở đây nhưng cô ấy như đang ở nơi nào khác. - Thật tuyệt nếu anh đã tốt với em.
- Cuối cùng anh thực sự muốn đi khỏi đây. - Tôi nói - Anh không muốn lấy tiền.
- Tốt thôi. - Cô ấy nói một cách lơ đãng -Hãy xem đó là điều vui vẻ. - Và sau đó cô ấy ra ngoài cửa. Tôi chống tay lên để nhìn cô ấy đi. Cô ấy vào xe khi nói to:
- Em sẽ hết giận. Rốt cục là vậy.
Tôi tự hỏi, có lẽ nào cô ấy và Enola đã nói chuyện.
Nếu Enola đúng và không có lời nguyền nào, nếu chúng tôi thực sự là một gia đình buồn, kiểu mà về mặt hóa học không thể sống sót, nếu chúng tôi nhấn chìm chính mình vì lý do đó, vậy thì đúng như em gái tôi đã nói, tôi không thể làm được gì cho con bé. Điều đó là không thể.
Gần bàn là một bản in màu của một con vật có cánh, một phần trích dẫn từ cuốn cẩm nang những nơi vui chơi giải trí cho những quý ông hiểu biết của H.W.Calvin những chỉ dẫn tới các câu lạc bộ, hàng bán rượu lậu, và nhà thổ, một tờ quảng cáo từ những ngày tháng huy hoàng của Celine Duvel, trước khi cô ấy trở thành Cô gái Người Cá của Cirque Marveau. Một bức vẽ cho thấy Celine Duvel có gì đó giống chúng tôi: tóc đen, da sáng, đôi mắt như Enola.
Quay trở lại với cuốn sách, tôi khám phá ra một bí mật nhỏ bị bóp méo. Có nhiều trang sách hơn đã bị xé. Enola đã xé từng bức vẽ của những lá bài tarot, mỗi một tờ được rạch cẩn thận và lấy ra bằng móng tay. Con bé đã nói dối tôi. Ai làm việc này với một cuốn sách, làm xấu nghệ thuật như vậy? Em gái tôi, tất nhiên rồi, phá hủy mọi thứ có hệ thống vì những lý do mà con bé không nói. Đáng lẽ tôi nên sao chép lại mọi thứ. Đáng lẽ tôi không nên để con bé một mình với cuốn sách nhất là khi nhìn thấy nó phá hỏng trang sách đầu tiên. “Có lẽ chúng ta chỉ buồn,” - Con bé đã nói vậy như thể con bé buồn sâu sắc.
Luôn luôn là phụ nữ. Những người phụ nữ đuối nước đã tạo ra một dòng sông giấy trên bàn tôi. Không đề cập đến một người con trai nào. Những tình nhân, những người chồng mất tích, những người cha đau khổ có rất nhiều, trừ một người con trai? Một anh/em trai? Không, chỉ có tôi. Tôi là một người khác thường. trong khi con bé tráo bài và làm xấu thêm cuốn sách đã tàn tạ của tôi. Làm sao nó lại bị hư hỏng như vậy?
Điện thoại reo. Đó là người đàn ông đã gửi tôi cuốn sách mà đáng lẽ ra tôi không nên có, ông ấy đáng lẽ không nên gửi, trừ phi có điều gì đó khủng khiếp xảy ra. Không phải ngẫu nhiên những người phụ nữ chết vào ngày 24 tháng 7; có quá nhiều tên. Tôi nhấc máy.
- Simon phải không? Tôi không nghe gì về anh. Cuốn Mối liên hệ của bùa chú không có ích với anh chứ?
- Vâng, đại loại vậy. Nó đọc rất sâu sắc.
Ông ấy ậm ừ đồng tình. - Tôi biết. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi không thể bán nó. Đó là một cuốn sách hay, nhưng dày đặc là một cách nói lược bớt. Tuy nhiên, đó là thứ tốt nhất tôi có trong tay. Anh có thể giữ nó nếu anh thích và thấy nó hữu ích.
Có lẽ chính sự đau đớn ở chân tôi đã gây ra sự phân tâm thích hợp mà những phần tôi đọc trong cuốn Mối liên hệ của bùa chú đã trôi theo cùng với những điều Enola đã nói:
- Martin, tôi nghĩ mình đã phát hiện ra điều gì đó. Điều gì đó rất xấu xảy ra với người sở hữu cuốn sách này. Tôi nghĩ có một trận lũ hay một tai nạn.
Tôi di ngón cái qua trang sách bị hư hỏng bởi nước. “Điều gì đó đủ xấu tới mức nó có thể gần như lây nhiễm, đúng từ này không? Lây nhiễm cho một đối tượng, hay bất cứ ai mà sống sót với một phần của nó. Tôi nghĩ cuốn sách này tồn tại điều gì đó khủng khiếp. Tôi nghĩ gia đình tôi có lẽ cũng vậy, và đó là cái đang giết chết chúng tôi.
Một khoảng im lặng.
- Tôi đang suy nghĩ. Có một sự nguy hiểm với những cuốn sách. Sách thường sinh ra một khái niệm về tính không thể sai lầm. Nó rất dễ cho ai đó như anh hay tôi lạc vào một đối tượng, để chấp nhận những ý tưởng nào đó thực tế mà không có khám phá thích hợp. Tôi nghĩ có lẽ cả hai chúng ta đã làm chút việc đó.
- Tôi đã đành 12 năm cuộc đời mình chẳng để làm gì ngoài việc khám phá những sự thật. Tôi có những lời cáo phó của mẹ tôi, của bà tôi, của cụ tôi. Tôi đã tìm kiếm những tài liệu năm 1816, có những văn bản đáng tin cậy, đủ có lợi cho bản thân và em gái mình, tôi nghĩ đã có chút chậm trễ để nghiên cứu.
Giọng của một người phụ nữ ở phía sau. Marie nói nhiều. Chuchwarry nói với bà ấy rằng cho ông thêm một phút. Có một sự ấm áp trong lời nói của ông ấy, một sự ấm áp nói rằng nhà của ông, cửa hàng của ông, con người ông, đầy dấu vết của bà ấy. Alice đã rời đi để lại một ít cát gần cửa, từ đôi dép xăng đan của cô ấy, nhưng chỉ có vậy.
- Tôi xin lỗi! - Churchwarry nói - Tôi cho rằng tôi đã mong đợi một kết quả vui vẻ nhiều hơn. trong quá khứ khi tôi tặng những cuốn sách cho những người lạ, luôn là một trải nghiệm tích cực và thậm chí mang lại cho tôi một hay hai khách hàng. Tôi đã hy vọng có một chút vui vẻ nhưng bây giờ tôi không thể không nghĩ tôi đã mở chiếc hộp Pandora.
Còn tôi cảm thấy mình đã mời ông ấy vào trong nỗi buồn, một người đàn ông tốt bụng không biết gì về những phụ nữ đuối nước và thảm kịch sắp diễn ra ở Watson.
- Gia đình tôi có một chút tối tăm, - tôi nói - nhưng ngay cả hộp Pandora cũng có hy vọng.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri