They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: David Gilmore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 322 / 14
Cập nhật: 2019-10-14 18:07:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
à rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra(nhưng không phải một bất ngờ) Chloe, kẻ đam mê danh vọng ngất trời, dường như đã suy nghĩ lại. Morgan, theo lời đồn, thì đã được giải quyết nhanh gọn. Feelers bị đuổi ra ngoài. Đứa bạn thân nhất của Chloe “ngẫu nhiên” gặp Jesse tại một buổi tiệc, rồi bảo với cu cậu rằng Chloe “thực sự, thực sự nhớ nó.”
Sắc thái hồng hào, tôi cho là thế, đã trở lại trên gương mặt thằng bé, thậm chí còn có cả sự khác biệt trong cách đi đứng và cái vẻ huênh hoang thì dù đã cố, vẫn không tài nào che giấu nổi. Jesse chơi cho tôi nghe một ca khúc, rồi thêm một bài hát khác nữa. Nhóm Nostalgia Đồi Bại hóa ra, ý chúng ám chỉ trong ngành công nghiệp giải trí, trở lại trong thời kỳ ăn khách. Chúng biểu diễn ở một quán bar trên phố Queen. Còn tôi thì rơi vào tình trạng bị đày ải.
Ý thức rằng mối quan tâm của nó với chương trình xem phim Buried Treasures (Những kho báu bị lãng quên) đang nguội lạnh dần, tôi đã có tầm nhìn xa hơn. Cần có thứ gì đó để viết lách lúc này vì dường như thằng nhóc đang có khuynh hướng đi theo con đường đó. Nhưng hoạt động này đã có rồi, rõ ràng như việc trên mặt tôi có mũi ấy: Hai cha con đã lập một chương trình về các bộ phim có kịch bản được viết hay không chịu nổi. Chúng tôi nghiên cứu bộ phim Manhattan (năm 1979) của Woody Allen. Xem phim Pulp Fiction (năm 1994) để làm rõ sự tương phản giữa việc viết vui và viết thật. Pulp Fiction là một bộ phim vô cùng thú vị, với lời thoại long lanh tráng lệ nhưng không có khoảnh khắc có tính người thực sự nào trong đó. Tôi đã nhắc mình kể cho Jesse nghe câu chuyện về nhân vật Chekhov đi xem vở kịch The Dolh Hordse của Ibsen trong một rạp hát ở Moscow, suốt buổi diễn, anh ta quay sang một người bạn và thì thầm: “Nghe này, Isben không phải một nhà biên kịch... ông ta chẳng hiểu gì về cuộc sống cả. Trong cuộc sống thực, mọi thứ đơn giản không giống như thế này.”
Vậy thì sao không cho Jesse xem bộ phim Vanya on 42nd Street của Louis Malle? Thằng nhóc còn quá trẻ để hiểu về Chekhov, anh ta có thể khiến Jesse thấy ngán ngẩm, đúng thê,sẽ nhưng tôi đoán nó sẽ thích
kiểu rên rỉ, ai oán não nề của Wally Shawn, thích một Vanya day dứt đầy lãng mạn, đặc biệt khi anh này huênh hoang, khoác lác về giáo sư Serybryakov. “Tất cả chúng ta không thể nói và viết và... ho ra tác phẩm như một cái máy cày ở nông trại được!” Ừ thì Jesse có thể sẽ thích Vanya. “Thời tiết thật tuyệt để tự tử đấy!”
Rồi như để... tráng miệng, tôi cho nó xem To Have and Have Not (Năm 1994). Điều đáng chú ý: đây là bộ phim được làm dựa trên tiểu thuyết của Hemingway (người sau này hóa điên, nốc rượu ừng ực, dùng ma túy và viết những dòng vô nghĩa lúc bốn giờ sáng); kịch bản do William Falkner mê Lolita viết, với cảnh Bogart, và Bacall tuyệt vời ở tầng trên của khách sạn ven biển, nơi mà cô nàng đã trao thân cho anh chàng cùng bài diễn văn: “Anh không phải làm bất cứ việc gì hay nói bất cứ câu gì, hoặc có thể chỉ huýt sáo. Mà anh có biết huýt sáo phải không, Steve? Anh chỉ cần chụm môi lại và thổi thôi.” Những câu chữ khoe khoang bậc nhất.
Nói về chuyện này, tôi cho Jesse xem phim Glengarry Glen Ross (năm 1992) của David Mamet’s (giờ thì là khoe khoang thật đấy). Một phòng làm việc của bốn quý ông kinh doanh bất động sản hạng ba, với một người đàn ông thì đây là những kẻ thất bại, họ đã chịu một trận đòn... chữ nghĩa từ “những kẻ chuyên đưa đẩy.” “Đặt cốc café đó xuống,” Alec Balwin nói với Jack Lemmon quyến rũ. “Café chỉ dành cho người trong công ty thôi.”
Đây là điều tôi đã dự định. Rằng sau đó có lẽ chúng tôi sẽ xem vài bộ “phim đen” – Pickup on South Street (năm 1953) chẳng hạn. Và tất cả đang ở phía trước chúng tôi.
Rồi kỳ nghỉ Giáng sinh đến. Vào ban đêm, Jesse và tôi đều ở ngoài, tuyết rơi nhẹ. Những chiếc đèn pha rọi sáng bầu trời mùa đông, như thể tìm kiếm và đánh dấu hiệu mà chỉ có Chúa mới biết. Jesse không gặp gỡ hay nói chuyện với Chloe, không điện thoại, không email, nhưng là bởi vì con bé.
Trong chuyện này, tôi đã học được rằng, không nên nổi cáu hay đưa ra các dự đoán điên rồ, “tin-tôi-ở-điểm-này-đi” (tôi chắc chắn đã không thấy Morgan xuất hiện.)
“Con có biết Tolstoy nói gì không?”, tôi hỏi.
“Không ạ.”
“Ông ta nói một phụ nữ sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương bạn hai lần theo cùng một cách.”
Một chiếc ô tô đi nhầm vào con đường một chiều trước nhà chúng tôi, cả hai cha con cung dõi theo nó. “Bố có nghĩ câu ấy đúng không?” Jesse hỏi.
Tôi đã cân nhắc thật nghiêm túc. (Thằng oắt này nhớ hết mọi thứ. Vì thế phải cẩn thận trước mọi điều mày hứa hẹn). Tôi nhanh chóng lướt lại danh sách những người tình thời quá khứ của mình (dài đáng ngạc nhiên). Câu này hoàn toàn chính xác, rằng không có người phụ nữ nào lần thứ hai ra đi lại khiến tôi tổn thương nhiều như lần đầu tiên. Nhưng có một điều tôi cũng nhận ra là trong hầu hết các lần đổ vỡ, chưa bao giờ tôi có cơ hội được tổn thương lần thứ hai vì một phụ nữ. Khi những người tình bất hạnh của tôi cao chạy xa bay, các nàng luôn có xu hướng giữ một khoảng cách an toàn.
“Ừ,” tôi nói sau một khoảng lặng. “Bố nghĩ đúng là như thế.”
Vài đêm sau, Giáng sinh lúc này chỉ còn lại vài ngày ít ỏi, khi tôi đang loay hoay chỉnh cây thông, ánh đèn chớp tắt chớp bật, một số hoạt động, một số không, bài toán vật lý chưa tìm được lời giải mà chỉ có vợ tôi mới có thể sửa chữa, tôi bỗng nghe thấy tiềng rầm rầm lao xuống cầu thang như thường lệ. Mùi hương của một chất khử mùi mạnh (kèm theo một cái bơm xe đạp) bay vào phòng, và hoàng tử trẻ tuổi khởi hành trong bầu không khí lạnh giá để đi khám phá ý nghĩa cuộc đời chàng.
Nó không về nhà đêm đó, một lời nhắn nhủ nghe có vẻ người lớn và đàn ông được gửi qua hộp thư thoại sáng hôm sau; ngoài sân, bãi cỏ phủ đầy tuyết trắng còn ông mặt trời đã yên vị trên cao làm phận sự của mình. Lúc nào đấy trong buổi chiều, nó về nhà. Các chi tiết về cuộc vui đêm trước hiện diện quá ít ỏi nhưng cũng đủ để gây chú ý. Thực tế nó đã tới bữa tiệc, đã tham gia cuộc vui tới bến với một đám choai choai, một nhóm đội những chiếc mũ bóng chày và áo phông quá khổ và áo nỉ có mũ trùm đầu; con bé cũng ở đó, trong căn phòng khách chật ních người và đầy khói thuốc, nhạc mở inh tai nhức óc. Chúng đã nói chuyện vài phút thì con bé thì thào: “Nếu anh cứ tiếp tục nhìn em như thế, em sẽ phải hôn anh.” (Chúa ơi, chúng học ở đâu kiểu ăn nói này? Tất cả bọn chúng có bao giờ đọc Tolstoy ở nhà trước khi đến những bữa tiệc thế
này không?)
Sau đấy, Jesse trở nên lơ đãng (làm cách nào mà nó lại như thế). Hai đứa đã ở buổi tiệc, rồi đột nhiên chẳng đứa nào vội vàng hấp tấp nữa, kỳ quặc nhưng đấy lại là sự thật, như thể vài tháng trước, giữa chúng hoàn toàn chỉ là ảo tưởng mơ hồ và chưa bao giờ có gì thực sự xảy ra. (Nhưng thực tế đã có và có nhiều điều được nói về chuyện đấy sau này). Dù bây giờ tình hình giống như một người đang lao xuống dốc ngọn đồi trên chiếc xe đạp không phanh một cách từ tốn, nhưng lại không thể dừng đà lao ngay cả khi đã rất cố gắng.
Khi nghĩ đến câu lạc bộ điện ảnh, bây giờ tôi có thể thấy rõ rằng đó chính là cái đêm mà mọi thứ bắt đầu kết thúc. Một dạng chuyển động mới của thời gian, một chương hoàn toàn khác trong cuộc đời Jesse đã được thiết lập. Tôi đã không nghĩ vậy thời điểm ấy, thời điểm mà mọi việc chỉ giống như một chuyện bình thường, như thể: Chà, mọi thứ giờ trôi xa rời, chúng ta trở lại với câu lạc bộ điện ảnh thôi.
Ấy vậy mà thậm chí khi viết những dòng này, tôi đã phải thận trọng. Tôi nhớ bài phỏng vấn cuối cùng của mình với David Cronenberg, suốt lúc nói chuyện, tôi đưa ra nhận xét hơi bi thảm rằng nuôi con thực ra là một chuỗi những câu nói “tạm biệt”, câu này nối tiếp câu khác, với tã lót, với những bộ áo bu-dông liền quần có khóa, rồi cuối cùng là với chính bản thân đứa trẻ. “Chúng được nuôi lớn để rời bỏ anh”, tôi quan sát Cronenberg, người đã có con trưởng thành, khi ông ta ngắt lời: “Vâng, nhưng thực tế chúng có thực sự ra khỏi cuộc sống của ta không?”
Vài đêm sau đó, một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, Jesse mời tôi đi xem nó biểu diễn. Nó chơi ở câu lạc bộ gần góc phố nơi ban nhạc Rolling Stones từng biểu diễn, nơi vợ cũ của thủ tướng từng bỏ nhà đi theo một trong những tay guitar, tôi tin thế. Nơi mà Jesse từng “đá” tôi ra ngoài khoảng một năm trước đó. Tóm lại một câu, đây là một bước ngoặt lịch sử.
Tôi được mời đến chỉ vài phút trước khi đồng hồ chỉ một giờ sáng ngay tại cửa trước nhà và được dặn phải cư xử cho phải phép. Ý Jesse ám chỉ là tôi không được phép biểu lộ tình thương mến thương một cách vụng về không được làm bất cứ việc gì có thể làm giảm đi nét tinh hoa của sự giận dữ và vẻ hấp dẫn giới tính nơi nó hay “tín ngưỡng đường phố”
dày dạn của nó. Bất cứ thứ gì tôi cũng sẵn lòng đồng ý. Tina đã không được mời, hai người lớn ủy mị sướt mướt một đêm, như vậy là quá nhiều. Cô ấy cũng vui vẻ tán thành. Tina là một phụ nữ mảnh dẻ, hơi gày guộc, bởi thế cái ý tưởng bước ra ngoài đường trong không khí lạnh giá ban đêm, có thể phải xếp hàng đến 45 phút lúc tờ mờ sáng trong luồn gió lạnh lẽo từ hồ Ontario thổi vù vù từng cơn trên phố, đã an ủi cô ấy, làm dịu bớt sự tò mò đang bùng lên dữ dội.
Thế là vào lúc 12 giờ 30 phút đêm đó, tôi liều mình ra ngoài trong thời tiết lạnh lẽo, lầm lũi bước trên vỉa hè rồi phóng vụt qua công viên. Tôi một mình đi xuống con phố vắng vẻ ở khu phố tàu, những con mèo rên ư ử điều gì đó không thành tiếng trong đêm. Rẽ ở góc phố, gió lạnh thốc mạnh như trêu ngươi tôi từ phí sau cho đến tận khi tôi tới cửa trước của hộp đêm Elizabeth Mocambo. Vẫn cái nhóm cũ, dường như thế, một đám trai choai choai chầu chực ở đó như trước đây, khói thuốc lá, những câu chửi thề, tiếng cười hô hố, những luồng hơi bị đóng băng lơ lửng trong không trung trước mặt chúng như những quả bong bóng trong các bộ phim hoạt hình thường thấy. Và Jesse cũng ở đó. Nó vội vàng lao đến chỗ tôi.
“Bố không thể vào trong, bố ạ” nó nói và nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ. “Tại sao không?”
“Trong này không ổn lắm.”
“Con ám chỉ cái quái gì thế?”, tôi hỏi.
“Không có nhiều người xem bên trong, người ta đã để cho tiết mục trước bọn con kéo dài quá lâu và chúng con đã mất một lượng khán giả.
Nhưng thế là đủ với tôi. Tôi gắt: “Con bắt bố ra khỏi chiếc giường ấm áp trong một đêm lạnh kinh hồn, bố mặc vội mặc vàng quần áo và thở hổn hển đi tới đây, giờ là một giờ sáng. Bố đã chờ đợi điều này nhiều ngày rồi, vậy mà lúc này con lại bảo là bố không thể vào trong ư?”
Vài phút sau, nó dẫn tôi lên gác, đi qua chiếc điện thoại thẻ nơi nó từng “bắt quả tang” tôi (thời gian trôi qua mới nhanh làm sao). Tôi đi vào trong một căn phòng nhỏ, trần thấp tịt, rất tối, sân khấu vuông bé tí ở cuối phòng. Vài thiếu nữ gầy trơ xương ngồi trên ghế một bên sân khấu. Vung vẩy chân và phì phèo thuốc lá.
Lẽ ra Jesse không cần phải lo lắng, chỉ hơn 10 phút sau, cửa ra vào đã tối sầm lại vì những thằng nhóc da màu chắc nịch với mái tóc tết sam và đám con gái cao lớn, vẽ mắt đen sì (trông chúng như mấy con gấu trúc bị ma ám). Và cả Chloe. Chloe với chiếc khuyên mũi kim cương và mái tóc vàng xù bông. (Nó đứng ở bên phải, trông con bé như một minh tinh màn bạc). Con bé chào tôi theo kiểu cách vui nhộn nhưng ngoan hiền tử tế của một nữ sinh trường tư gặp thầy hiệu trưởng giữa những ngày nghỉ hè.
Tôi ngồi trong góc xa của căn phòng giữa những khối lập phương đen sì, khổng lồ (tôi chưa bao giờ biết chúng là gì, những diễn giả bị sa thải hay những chiếc hòm để vận chuyển hàng, có Chúa mới biết được). Đó là một khu vực tối tăm tới mức chỉ đủ để tôi nhận dạng hình dáng hai con bé ngồi bên cạnh, dù rằng tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của chúng, nghe chúng thì thầm vui vẻ những câu chuyện tục tĩu.
Jesse để tôi ngồi đó với một lời động viên, một sự cảnh báo không thành lời và tôi đã bình tĩnh chờ đợi. Nó có vài “công chuyện” cần làm, nó nói thế, trước khi đi.
Ngồi trong bóng tối, tim tôi đập loạn xạ với nỗi lo gần như không thể chịu đựng nổi, tôi chờ đợi. Và chờ đợi. Ngày càng có nhiều đám nhóc kéo đến, căn phòng như được hâm nóng, rồi cuối cùng một cậu trai trẻ bước ra sân khấu (đó có phải nơi Mick Jagger từng đứng?) và chỉ đạo khán giả, giữa một rừng tiếng kêu gào, la hét cùng lúc đòi “hết mình” với nhóm Nostalgia Đồi Bại!
Nostalgia Đồi Bại không hơn không kém. Và rồi chúng xuất hiện, hai thằng nhóc gầy gòm, cao lêu nghêu, Jesse và Jack; nhạc dạo đầu của ca khúc Angels đã vang lên, Jesse chỉnh lại mic rồi thốt ra những lời ca đầy chỉ trích và nguyền rủa, cứ như tiếng rú rít của Tristan chống lại Iseult, Chloe đang đứng quay lưng về phía tôi (không thấy có Morgan), một rừng cánh tay giơ lên chới với hướng về sân khấu.
Nó ở đấy, đứa con trai yêu dấu của tôi đã hoàn toàn tách rời khỏi tôi. Nó đi tới đi lui trên sân khấu với sự thành thạo của bản năng. Đây là một đứa con khác biệt; đứa con trai mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Những ca từ cứ vang lên, đau khổ, dằn vặt. Chloe đứng giữa một đám đông lắc lư, đầu con bé hơi nghiêng sang một phía, như để tránh sự ùa lên quá khích; sự tấn công hay những cánh tay của khán giả đang căng
ra, trải dài như cành cây hướng về sân khấu, vẫy lên vẫy xuống không ngừng...
Với Jesse và tôi, tất cả mọi thứ đều ở phía trước. Vài tháng sau, cậu chàng đã quay xong video cho ca khúc Angels; Chloe phải vào vai “cô gái” (vì nữ diễn viên được thuê diễn vai này đã tham gia một cuộc chè chén ma túy say sưa và không thể có mặt). Tôi ăn tối nhiều hơn ở Le Paradis, hút thuốc lá nhiều hơn ở hiên nhà với Tina (tôi có thể nghe thấy sự lên cao và hạ thấp giọng bí ẩn của chúng nó ngay trong khi đang viết những dòng này), chúng tôi xem phim nhiều hơn, nhưng lúc này là ở rạp, hai bố con thường ngồi bên trái lối đi, hàng số 9 hoặc 10 gì đấy phía trên, đó là “vị trí của chúng tôi”. Có vài vụ cãi cọ với Chloe có dư vị khó chịu và chuỗi hành xử tùy tiện sau những đêm ăn chơi, có sự yêu thích bất ngờ với chuyện viết lách về nấu nướng, có một khoảng thời gian học nghề gian khổ với một đầu bếp Nhật Bản và có “sự xâm chiếm” khiêm tốn vào thị trường âm nhạc Anh (“Họ có những rapper của riêng họ ở đó mà bố!”)
Cũng có một lời chúc mừng sinh nhật đáng ngờ từ, còn ai khác nữa, Rebecca Ng, hiện đang học năm thứ hai chuyên ngành luật.
Rồi một ngày, chuyện ấy đến hoàn toàn bất ngờ, Jesse đột nhiên bảo: “Con muốn quay trở lại trường học.” Cậu chàng đã đăng ký một khóa học cấp tốc đến kiệt sức trong vòng biết tháng các môn toán, khoa học, lịch sử, tất cả những môn khiếp đảm từng đánh bại nó những năm trước đây. Tôi không nghĩ thằng nhóc có thể hoàn thành khóa học, vậy mà tất cả những giờ học trôi qua, rồi những giờ tiếp theo nữa, liên tiếp nhiều giờ thằng nhóc ngồi mài đũng quần trong lớp học. Hoàn thành tất cả bài tập về nhà. Và một lần nữa, tôi sai lầm.
Mẹ Jesse, một cựu giáo viên trung học đã dạy kèm con trai trong căn nhà của cô ấy ở Greektown. Mọi việc không diễn ra suôn sẻ nhất là với môn toán. Đôi khi nó đứng bật dậy từ bàn bếp, giận dữ đến run rẩy cả người, cáu gắt và quát tháo khắp nhà như một thằng điên. Nhưng rồi nó luôn luôn trở lại bàn học.
Nó bắt đầu ngủ luôn tại bàn, vì như thế dễ dàng để bắt đầu học hơn vào buổi sáng, nó giải thích: “Để con luôn sẵn sàng nhận lệnh”. Rồi sau đó, nói chung, nó bỏ về nhà với tôi.
Đêm trước kỳ thi cuối cùng, Jesse gọi điện cho tôi: “Cho dù kết quả có
thế nào,” nó nói, “con muốn bố biết rằng con đã thực sự cố gắng.”
Vài tuần sau, một chiếc phong bì trắng “hạ cánh” trong hòm thư của tôi; tôi chỉ kịp chứng kiến cảnh Jesse trèo lên mái hiên trên tầng, lôi lá thư ra đọc, tay nó run run, đầu lắc qua lắc lại như con thoi khi đọc các dòng chữ trong đó.
“Con đã làm được,” nó gào lên, mà không hề ngẩng đầu, “con đã làm được!”
Jesse không bao giờ trở về sống trong căn hộ của tôi nữa. Nó ở nhà của mẹ và sau đó tìm được một căn hộ thuê chung với người bạn của trường. Cũng có vấn đề với một cô gái, tôi nghĩ thế, nhưng cuối cùng chúng đã giải quyết ổn thỏa. Hoặc là chúng không. Tôi chẳng nhớ nữa.
Chúng tôi đã không bao giờ có cơ hội tổ chức đội xem phim Great Writing. Vì chúng tôi không còn thời gian. Nhưng chuyện này chẳng phải vấn đề lớn, tôi cho là vậy, vì sẽ luôn luôn có thể loại phim nào đó chúng tôi không có cơ hội xem cùng nhau.
Jess từ bỏ câu lạc bộ điện ảnh và bằng cách nào đó, nó bỏ cả tôi, nhưng cũng bỏ luôn được việc là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa trong mắt cha nó. Bạn có thể thấy rõ điều này trong những năm tiếp theo, trên mọi lĩnh vực, và đột ngột thằng nhóc trưởng thành. Sự trưởng thành của nó khiến tôi thấy mình già đi.
Có những đêm, tôi đi lên phòng ngủ của Jesse trên tầng ba, vào trong và ngồi xuống cạnh giường,cảm giác mọi thứ chỉ như một giấc mơ, rằng con trai tôi vẫn đâu đó quanh đây và nó chưa rời khỏi nơi này. Suốt vài tháng đầu, tôi cứ bị ám ảnh như thế. Đến khi nó đi, tôi mới nhận ra rằng, đĩa phim Chungking Express nó cất bên trong ngăn bàn cạnh giường ngủ, giờ thì nó không cần dùng đến nữa, Jesse đã có thứ nó cần và thằng bé để lại chiếc đĩa như một con rắn đến kỳ lột xác và để lại lớp da.
Ngồi trên chiếc giường ấy, tôi nhận ra con trai mình sẽ không bao giờ trở về hình dáng cũ nữa. Nó dã trở thành một vị khách kể từ lúc này. Nhưng thật là một món quà kỳ diệu, phi thường và không ngờ tới khi trong suốt ba năm đầu đời một thanh niên trẻ, ở thời điểm mà thông thường bọn nhóc sẽ “đóng cửa” quay lưng với cha mẹ, Jesse lại trải qua những ngày tháng bên tôi.
Vậy thì tôi cũng lại may mắn làm sao (dù sau này chắc chắn không phải thế) khi không có việc làm và có quá nhiều thời gian rảnh rỗi. Những buổi sáng, buổi chiều rồi buổi tối. Thời gian.
Tôi vẫn mơ mộng về một “tổ xem phim” Overrated Films (Những bộ phim được đánh giá cao); thèm được nói về phim The Searchers (Những kẻ tìm kiếm) (Năm 1956) đến chết đi được, về những lời ca ngợi làm người ta bối rối và những bài phân tích ngớ ngẩn, thiếu hấp dẫn nó đã “đẻ ra”; hay là nhân vật hiểm ác của Gene Kelly trong Singin’ in the Rain (Hát dưới mưa) (năm 1952). Chúng tôi sẽ có thời gian bên nhau một lần nữa, Jesse và tôi, nhưng không phải kiểu thời gian đó, không phải thứ nhạt nhẽo ấy. Đôi khi một thời khắc uể oải là dấu hiệu thực sự đánh dấu việc bạn đang sống cùng ai đó, khoảng thời gian mà bạn nghĩ sẽ trôi qua mãi mãi, thì một ngày, thật đơn giản là không phải như thế.
Có nhiều, rất nhiều thứ đang ở phía trước, những ngày đầu tiên Jesse ở trường đại học, niềm vui sướng không thể diễn tả thành lời khi cầm thẻ sinh viên với tên và gương mặt cậu chàng trên tay, bài luận đầu tiên Jesse phải làm (Vai trò của những người kể chuyện trong tác phẩm Heart of Darkness (Chúa tể bóng tối) của Joseph Conrad), cốc bia đầu tiên sau giờ học với một cậu bạn cùng lớp.
Nhưng với khoảnh khắc có một cậu bé cao lớn đứng trên sân khấu của một hộp đêm cũ kỹ trong thành phố, một chiếc micro trên tay, người cha đứng ẩn mình trong đám khán giả.
Ngồi trong bóng tối với những cô gái có cặp mắt gấu trúc trong những bộ vest dày cộm, tôi thừa nhận mình đã lặng lẽ khóc. Tôi không chắc tại sao tôi lại nức nở khi ấy, tôi cho rằng, lúc bất chợt thật sự hiểu con trai mình, cũng như bản chất không thể nắm bắt của thời gian, thì tất cả những từ trong bộ phim True Romance tự nhiên cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi: “Bạn quá tuyệt, bạn quá tuyệt, bạn quá tuyệt!”
Cha Con Và Những Thước Phim Cha Con Và Những Thước Phim - David Gilmore Cha Con Và Những Thước Phim