Số lần đọc/download: 13523 / 37
Cập nhật: 2015-07-22 16:13:07 +0700
14
Tôi mở cửa vào nhà, mệt mỏi nhưng vui, chuyến đi dự liên hoan phim thật thú vị và tôi cũng không ngờ mình được giải xuất sắc. Lát nữa Trường Duy về tôi sẽ chủ động làm hòa anh, vì lúc đi tôi chẳng nói gì ngoài một mảnh giấy để lại, có lẽ Trường Duy giận lắm.
Chờ mãi đến tối không thấy Trường Duy về, tôi sốt ruột đến bệnh viện. Không thấy Trường Duy ở phòng trực, cô y tá nhìn tôi như ngạc nhiên:
- Bác sĩ Duy nằm ở khoa chấn thương mấy hôm nay rồi, chị không biết sao?
Tôi điếng người, đứng lặng nhìn cô y tá:
- Anh ấy bị làm sao vậy?
- Bác sĩ bị tai nạn xe, gãy chân.
Tôi mím môi, tự nhiên nước mắt trào ra, sự thương cảm kỳ lạ làm tim tôi nhoi nhói. Trong những ngày anh đau đớn trên giường bệnh thì tôi, vợ anh lại vui vẻ, choáng ngợp trong cảm giác vinh quang với bạn bè náo nhiệt. Tôi cảm thấy mình có lỗi và tồi tệ hơn bao giờ hết.
Tôi theo cô y tá vào phòng Trường Duy. Không phải anh nằm một mình như tôi tưởng, quanh giường bạn bè rất đông. Thấy tôi, họ nhìn với vẻ không bằng lòng, gần như phê phán, tôi cảm thấy mặc cảm hơn bao giờ và trở nên lúng túng. Tôi chờ thái độ ân cần của Trường Duy, chỉ có anh mới giúp tôi thoát khỏi tâm trạng nặng nề mà thôi.
Trường Duy ngồi tựa lưng vào giường, đôi mắt nhìn tôi dửng dưng, lãnh đạm. Tôi lúng túng đến bên cạnh giường, sau khi có mặt tôi, mọi người trở nên im lặng thế? Tôi ngước nhìn họ, ánh mắt chạm phải tia nhìn chế giễu, mỉa mai của Phúc Thanh. Bên cạnh hắn là khuôn mặt một cô gái quen thuộc kỳ lạ, tôi buột miệng:
- Chị là Phúc Yên phải không?
Phúc Yên lí nhí một câu gì đó tôi không nghe rõ, những ngón tay xoắn vào nhau như bối rối, cô ta hết đưa mắt nhìn Phúc Thanh rồi đến Trường Duy, như cầu cứu. Cử chỉ đó làm tim tôi thắt lại, họ đã có mối quan hệ thân thiết từ lúc nào thế? Sao hôm nay tôi rơi vào tình trạng kỳ cục thế này?
Trường Duy cựa người như muốn trở mình, tôi định giúp anh thì Phúc Yên, nhanh nhẹn một cách lạ thường, đã đỡ anh ngồi lại và sau đó cô ta nhìn tôi như sợ sệt. Có lẽ lúc nãy bản năng cô ta quên sự có mặt của tôi, bây giờ ý thức lại cô ta lấy làm bối rối. Tôi có cảm tưởng tất cả mọi người ở đây đều đồng tình với cử chỉ đó.. Tôi cắn môi đến rướm máu.
Rồi bạn bè anh lần lượt ra về, chỉ còn lại anh em Phúc Thanh, hắn xoa tay cực kỳ vui vẻ:
- Phượng đi chơi về vui không? Mấy ngày nay không có ai săn sóc thằng Duy, tôi phải cho Phúc Yên đến trông nom, không có nó thằng Duy khó xoay sở nổi.
Tôi lạnh lùng:
- Cám ơn anh, nhưng tôi thấy anh lo vậy là hơi thừa. Bây giờ không dám làm phiền anh nữa - Và tôi quay sang Phúc Yên, nhìn cô ta bằng ánh nhìn áp đảo, nhưng nói năng rất dịu dàng - Mấy hôm nay làm phiền Phúc Yên quá, cám ơn Yên nhiều nghe.
Phúc Yên rụt rè:
- Dạ đâu có gì ạ - Cô ta lấm lét nhìn Phúc Thanh, rồi mím môi - Tại anh Thanh bảo nên em vào đây.
Tôi ráng cười thật tươi:
- Vậy hả, cám ơn Yên quá.
Tôi nhìn Phúc Thanh chằm chằm, có lẽ không chịu nổi ánh mắt của tôi, hắn đảo mắt nơi khác, rồi cười xòa:
- Thôi tôi về, Phượng ở lại chơi nhé.
- Đây không phải chỗ chơi anh Thanh ạ và anh về cũng vui nghe - Rồi tôi quay mặt đi, không quan tâm đến họ nữa.
Khi họ về rồi, tôi quay lại nhìn Trường Duy, nãy giờ anh lặng lẽ theo dõi hành động của tôi một cách dửng dưng, như người ta quan sát một việc chẳng liên quan tới mình. Thái độ của anh làm tôi thấy bất lực và không hiểu được hai chúng tôi là gì của nhau. Tôi cúi đầu nước mắt chảy như suối, tôi khóc vì cảm giác bẽ bàng và một nỗi hoang mang khủng khiếp.
Trường Duy bình thản hỏi:
- Em về lúc nào vậy?
- Em mới về.
-...
Im lặng thật lâu. Tôi nức nở:
- Anh bị thương bao lâu rồi.
- Một tuần sau khi em đi.
- Sao anh không gọi em về?
Trường Duy lạnh lùng:
- Phiền em lắm.
Tôi bật khóc:
- Vợ chồng mà anh nói chuyện với em vậy sao?
- Anh không còn cách nói nào khác cả.
"Bởi vì bắt đầu nghĩ tới một người khác", tôi muốn hét lên, nhưng lý trí còn đủ sáng suốt để kiềm giữ im lặng. Dù Trường Duy không còn yêu tôi nữa, ít nhất tôi cũng đừng để bị khinh bỉ.
Tôi ngồi im, suy nghĩ tìm một thái độ thích hợp. Trường Duy vẫn im lìm quan sát từng biến đổi trên mặt tôi, cảm thấy tự ái, tôi lau nước mắt, ngẩng mặt lên. Tôi cố lấy giọng bình thản:
- Chừng nào anh về nhà được?
- Chi vậy?
- Em muốn về nhà cho thoải mái, ở đây tù túng quá.
Trường Duy cười hơi mỉa:
- Ngược lại, lâu lắm rồi anh cảm thấy ở đây thoải mái hơn. Có lẽ anh sẽ ở đây đến lúc khỏi hẳn, em không phải lo lắng gì cho anh hết và muốn gì cứ làm theo ý thích, đừng quan tâm tới anh.
Tôi kêu lên:
- Anh Duy!
Hai chúng tôi nhìn vào mắt nhau thật lâu tôi lại ngân ngấn nước mắt:
- Em làm gì anh không đồng ý thì anh cứ nói, anh đừng...
Trường Duy khoát tay:
- Đừng nhắc chuyện đó, khỏi cần nói và em nhớ điều này. Từ bây giờ về sau anh sẽ không đề cập đến bất cứ hành động nào của em nữa, em hoàn toàn tự do.
- Tự do theo kiểu nào?
- Theo cái cách em vẫn cư xử với anh từ trước tới nay, nghĩa là em có quyến quan hệ với bất cứ ai nếu em thích và em muốn làm gì thì làm, xem như anh chưa hề có mặt trong đời em.
- Nghĩa là anh không còn muốn quan hệ với em nữa?
Trường Duy im lặng, đối với tôi, sự im lặng như thế còn khẳng định hùng hồn hơn bất cứ câu nói dứt khoát nào. Tôi lặng người, đau đớn và tự ái, những tình cảm mâu thuẫn cứ dâng cuồn cuộn trong lòng. Không chịu nổi cảm giác đó, tôi đứng phắt dậy bỏ ra về. Trường Duy không hề có một phản ứng nào hết. Thế này là hết rồi.
o O o
Suốt cả ngày tôi nằm rũ rượi trong giường, buồn bã, cô đơn, hận thù và bất lực. Tôi giận Trường Duy ghê gớm. Được rồi, nếu Trường Duy không cần tôi nữa, thì tôi cũng không thèm quan tâm đến anh, việc gì tôi phải quỵ luỵ một người hất hủi mình. Trời ơi! Sao trong đời tôi phải vướng vào thứ tình cảm điên đảo này, tôi muốn rũ bỏ nó, muốn phủ nhận tất cả, tôi không chịu nổi những tình cảm giằng xé làm rã rời cân não...
o O o
Suốt một tuần liền tôi không đến bệnh viện, chỉ một ý nghĩ đến đó phải nhận chịu thái độ lãnh đạm của anh, cũng đủ làm tôi phát điên lên. Và tôi cứ ở nhà, loay hoay với những ý nghĩ quanh quẩn mà không biết rằng mình đã phạm sai lầm thật lớn.
Trưa nay mẹ tôi đến, có vẻ giận:
- Tại sao mấy hôm nay con không vào săn sóc chồng con? Bận bịu gì thì con cũng phải ghé thăm nó, mẹ không tin con bận đến độ không vào bệnh viện được.
- Con có vào đó cũng không ích lợi gì cả mẹ ạ. Anh ấy không thèm nói đến con nữa, làm sao con săn sóc được gì hả mẹ?
- Hai đứa có chuyện gì vậy? Mẹ thấy giận hờn thì dàn xếp sau, còn lúc nó bệnh con phải lo cho nó chứ. Lúc nãy vô thăm nó mẹ thấy không có ai ngoài cái cô gì em của bạn nó, làm gì kỳ vậy chứ?
Cái gì? Thế là Phúc Yên vẫn tiếp tục đến đó à? Không thể được. Tôi không chấp nhận như vậy và không ai trên đời này có thể chấp nhận một hành động quá quắt như thế.
o O o
Tôi đến bệnh viện trong tâm trạng phẫn nộ, rối loạn. Khi đứng ở cửa tôi đã thấy Phúc Yên loay hoay kề ly nước vào miệng Trường Duy, rồi giúp anh ngồi dựa vào thành giường. Ôi, tất cả những cử chỉ đó lẽ ra phải là của tôi. Tôi bước nhanh đến, nhìn họ bằng cặp mắt đổ lửa, cả người run bắn vì cơn thịnh nộ đau đớn.
Phúc Yên đứng nép vào tường, có vẻ rụt rè sợ hãi. Trường Duy khoanh tay trước ngực, như chờ phản ứng của tôi, rõ ràng anh không hề bối rối. Trời! đối với tôi, đó là một cử chỉ thách thức đáng nguyền rủa, giá mà anh lúng túng một chút, có lẽ tôi đỡ đau đớn hơn vì ít ra anh vẫn còn e ngại tôi. Trời ơi, trên đời này tôi chưa thấy người chồng nào dám điềm nhiên thừa nhận sự phản bội như ông chồng của tôi, chưa bao giờ trong đời mình tôi rơi vào cơn giận điên người như thế này. Tôi quắc mắt nhìn Phúc Yên:
- Yêu cầu chị ra khỏi đây ngay. Nè nếu chị còn đến đây một lần nữa tôi sẽ không để yên đâu.
Phúc Yên đưa mắt nhìn Trường Duy, như cầu cứu. Tôi thét lên:
- Đi khỏi chỗ này ngay.
Cô ta giật mình và chạy bay ra ngoài, hình như cô ta khóc. Tôi nhìn Trường Duy một cách căm hận và thật lạ, tôi đọc thấy trong mắt anh lấp lánh một tia hài lòng, vậy mà tôi ngỡ anh sẽ phản ứng gay gắt hơn. Nhưng cơn giận đã lấn át mọi nhận thức, môi tôi run run:
- Anh hay lắm, bản lĩnh lắm, có lẽ tôi sẽ học bản lĩnh ấy để cư xử với anh đấy. Tôi cũng sẽ dối trá, ngoại tình và vẫn cứ im lặng khi bị nhìn thấy.
-...
- Người ta nói một nhà thông thái im lặng cũng khó phân biệt với một thằng ngu không biết nói gì. Còn tôi thì thấy anh xảo trá, tinh vi trong cách né tránh, đừng tưởng đó là rào chắn của anh, tôi không phải là loại người ngu ngốc đâu.
Hình như tôi đã nói năng lộn xộn lắm, không thể kiểm soát nổi ý nghĩ của mình nữa, vậy mà Trường Duy vẫn cứ lặng thinh. Tôi gào lên:
- Anh là đồ ma quỷ, đểu giả, một tên Don Juan đời mới. Anh là...
Trường Duy nói một cách nhẹ nhàng mà đầy châm chọc:
- Đây là bệnh viện.
Tôi mím môi nhìn anh, bỗng nhiên tôi thấy mình lố bịch quá và từ nãy giờ tôi đã làm con rối, một con rối trong cặp mắt phán xét lạnh lùng của chồng tôi. Phúc Yên lúc nào cũng dịu dàng, tận tuỵ đáng yêu. Còn tôi thì gai góc, bướng bỉnh và chẳng biết chăm sóc lo lắng cho chồng. Chẳng ai có thể yêu thương nổi một con người quá quắt như tôi. Có lẽ vì vậy mà hôm nay Trường Duy tuyên bố không muốn quan hệ với tôi nữa, sao tôi ngu ngốc đến độ không nhận ra điều đó chứ? Tôi mím môi:
- Rất tiếc là nãy giờ tôi đã để mình làm trò cười cho mấy người.
Nhìn thấy nụ cười nhếch môi của Trường Duy, tự ái bốc lên hừng hực, tôi ngẩng mặt:
- Anh đừng nghĩ nãy giờ tôi ghen với Phúc Yên nhé, không có chuyện đó đâu, nếu mà ghen được thì tôi cũng còn thấy anh quan trọng đấy. Nhờ anh nói với Phúc Yên là tôi rất biết ơn vì cô ta giúp tôi thoát được một người chồng như anh.
Trường Duy như giễu cợt:
- Nghĩa là sao thế, thưa em?
Chưa bao giờ tôi căm thù anh như hôm nay, tôi run lên vì một ý nghĩ trả thù:
- Nghĩa là anh làm ơn ký dùm tôi vào tờ ly dị, tôi đã viết xong rồi kìa.
Mặt Trường Duy biến sắc như choáng váng, tôi nhìn anh, hả hê vì thấy anh đau đớn. Vài phút đi qua, Trường Duy như bình tĩnh lại, anh cười gằn:
- Được lắm, tôi cũng nóng lòng muốn nói với cô như thế. Đơn đâu, cô đưa đây.
Tôi choáng người không ngờ có thể nhận được câu phũ phàng như thế ở anh, cả người căng thẳng vì nỗi uất hận tột cùng. Tôi muốn làm hơn thế nữa, muốn đè bẹp mọi phản ứng của anh để thoả mãn sự kiêu ngạo trong tôi.
- Cô về nhà lấy đơn chứ? Sao lâu thế, đổi ý rồi à?
- Không cần phải về nhà, như thế lâu lắm, viết ngay bây giờ cũng được mà.
Và tôi đứng dậy, đi nhanh ra cổng bệnh viện mua giấy. Trước đôi mắt căm hận và mỉa mai của Trường Duy, tôi viết một mạch lá đơn ly dị, rồi ném trước mặt anh.
- Ký đi.
Trường Duy không trả lời, anh ký tên rồi lẳng lặng quăng quyển tập về phía tôi, lạnh lùng thách thức:
- Rất tiếc tôi không thể đi đến tòa án được, cô ráng lo thủ tục dùm tôi, nhanh lên nhé, càng sớm càng tốt.
- Vâng, tất nhiên tôi phải lo sớm rồi, anh không biết tôi nóng lòng thế nào đâu, nhờ có Phúc Yên đời tôi mới tươi sáng trở lại. Nghĩ thấy tội nghiệp cô ta quá, tôi sẽ nhớ ơn cô ta suốt đời - Càng nói càng bị khích động, tôi run lên - Quên nữa, tôi phải cảm ơn Phúc Thanh nữa chứ. Trước đây nhờ nhận ra cái tính ngớ ngẩn, dở hơi của anh ta nên tôi không lấy làm chồng, chứ nếu làm vợ anh ta chắc suốt đời tôi phải có mối quan hệ gia đình với Phúc Yên và anh, chắc suốt đời tôi chẳng ra gì, nghĩ lại mà giật mình.
- Cô nói nhiều quá, về đi.
- Thế anh không nhận thấy tôi ghê sợ ở đây sao, vĩnh biệt nhé.
Đi vài bước, tôi ngoái lại:
- À, quên, rất mang ơn anh vì đã cho tôi sự tự do - Rồi tôi đi ra cửa, đầu cố ngẩng cao, kiêu hãng và thách thức.
o O o
Tôi lao vào nhà như người điên, lôi hết quần áo trong tủ quăng vào valy. Cả mớ sách vở và kịch bản tôi cũng cố lấy cho kỳ hết, không để lại một thứ gì cả, tôi mang hết tất cả về nhà mẹ.
Cả buổi tối tôi nằm vùi trên giường, đau khổ, tự ái lẫn tức giận... Cả một mớ tình cảm hỗn độn làm tôi quay cuồng như cơn sốt, rồi mệt mỏi tôi ngủ thiếp đi.
Cho đến khuya tỉnh giấc, tôi nằm im nghe sự thanh vắng im lặng của đêm, bây giờ hoảng sợ về những điều mình đã làm, nước mắt chảy lặng lẽ. Ôi, ước gì có thể làm lại được tất cả.