Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Thay Đổi Kế Hoạch
ọn trẻ xuống cầu thang, chạy thật nhanh ra khỏi cửa, đến cánh cổng và cuối cùng quay về chỗ trốn giữa bãi cỏ cao. Chúng nhìn quanh quất đầy nghi hoặc, cố tìm hiểu xem có ai nhận ra chúng không... Đúng lúc đó cả bọn nghe thấy tiếng xe ủi đất khởi động. Chúng im lặng nhìn trân trối Ngôi Nhà Gương và cả ba đều cảm thấy một nỗi bất lực ùa đến bất chợt nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Sau đó xảy ra một điều lạ thường: cả một đàn cú bay mòng mòng xung quanh mái nhà.
“Mình chưa từng thấy nhiều cú như vậy!”
“Chúng có bao nhiêu con nhỉ?”
“Và chúng đang làm gì vậy?”
Những con chim bị quấy rầy vì tiếng ồn và ánh sáng mặt trời đang bay nháo nhác thành những vòng nhỏ xung quanh ngôi nhà. Chúng bay ra từ cửa sổ ở tầng hai, cất lên những tiếng thét chói tai và liệng vòng vòng trong sân.
Oblivia gào lên:
“Cút khỏi đây! Cút đi, mấy con vật gớm ghiếc!”
“Mình nghĩ chúng đang cố bảo vệ ngôi nhà,” Rick nói. Xe ủi đất vẫn tiếp tục nổ máy.
“Họ sẽ đánh sập ngôi nhà thật sao?”
“Chúng ta phải ngăn việc này lại!” Rick thốt lên.
“Đi thôi, lẹ lên! Mình không muốn nhìn nữa!” Julia thốt lên và rảo bước thật nhanh để tránh xa cảnh tượng đó. “Chúng ta chẳng thể làm gì... Và nếu bị phát hiện bây giờ thì quá mạo hiểm...”
Jason và Rick vẫn ở lại đó nhìn chiếc xe ủi đất bắt đầu di chuyển giữa những tiếng gào rú của đàn cú.
“Quỷ tha ma bắt Oblivia Newton và cái kẻ đã sinh ra ả!” Jason gầm gừ khi nó nghe thấy tiếng rên rỉ đầu tiên của ngôi nhà khi bị quả cầu sắt dội vào.
“Không!” Julia hét lên và bịt hai tai lại.
“Chúng đang đập mái nhà!”
“Bọn mình phải làm cái gì đi chứ!” Jason đề nghị.
Ấy vậy mà bọn trẻ cứ như bị tê liệt. Cứ mỗi một nhát đập chúng thấy ruột gan mình như thắt lại.
Cuối cùng chúng đầu hàng trước ý nghĩ mình chẳng thể làm gì: người phụ nữ kia và tên tài xế của ả cực kỳ nguy hiểm. Và chúng thì chỉ là ba đứa trẻ.
Chúng tìm lại những chiếc xe đạp giấu lúc nãy và đạp xa khỏi chỗ đó, cố không quan tâm tới những tiếng ồn nghe thấy từ phía sau lưng.
Jason tím tái vì giận dữ. Rick cố tự an ủi bằng ý nghĩ nó đã hạ Manfred. Julia thì bối rối và buồn rầu.
Những chiếc cối xay gió trên đỉnh đồi dường như đã ngừng chạy, chúng bị bất ngờ trước sự hung hãn của chiếc xe ủi và giờ chúng chẳng có cớ gì để tồn tại.
Đậu trên đỉnh mỗi chiếc cối xay gió là một con cú.
“Mình muốn đánh sập ngôi nhà của ả!” Julia gầm gừ khi bọn chúng đã ở khá xa và có thể tìm được một chỗ an toàn để dừng xe.
Ngồi bệt xuống đất, qua những cọng cỏ, chúng thấy biển im lìm và sâu thăm thẳm.
“Mình muốn... mình chẳng biết mình muốn gì nữa, nhưng mình muốn có người ngăn chúng lại! Và trừng phạt mụ phù thủy Oblivia!”
Rick lượm một viên đá và ném thật mạnh thật xa. Rồi cậu chia phần nước cuối cùng cho các bạn. Nước ấm áp và dính dớp.
Jason lắc đầu chán nản. Cậu ngậm trong miệng một ngọn cỏ dài và nghiến lại đầy giận dữ.
“Bọn mình đã đúng về tấm bản đồ,” một lúc sau cậu nhóc nói.
Rick ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Và cả về những cánh cửa. Không chỉ có cái ở Biệt thự Argo và ở nhà bác Biggles. Còn có những cái khác nữa được giấu quanh vùng.”
“Bọn mình phải lấy lại tấm bản đồ đó và tìm ra có bao nhiêu cánh cửa. Chúng đang ở đâu. Và chúng dùng để làm gì.”
Cả ba đứa trẻ không nói rõ ra nhưng đều cảm thấy phải quay trở lại Ngôi Nhà Gương trong lúc nó đang bị giày xéo. Dù sao chúng cũng đã phần nào nhụt chí với việc theo đuổi kế hoạch ban đầu là đến nhà Oblivia Newton. Giống như khi chứng kiến cảnh mở màn trong cuộc phá hủy ngôi nhà, chúng đột nhiên nhận thấy người phụ nữ đó độc ác đến nhường nào.
“Theo các cậu tại sao Oblivia lại đi tìm một cánh cửa mới? Cánh cửa ở nhà bác Biggles chưa đủ với cô ta sao?”
“Mình không biết!” Jason ôm đầu thốt lên. “Mình chẳng còn hiểu được gì cả! Oblivia là ai, cô ta muốn gì, những cánh cửa này là gì, có bao nhiêu chiếc, chúng ở đâu, chúng dùng để làm cái quái gì! Khỉ thật! Tại sao chẳng có ai giúp chúng ta?”
Cậu ném ngọn cỏ đi và ngắt một ngọn khác, nhưng ngọn cỏ bám quá chắc.
“Chị giúp nhé!” Julia mỉm cười.
Bị chạm vào lòng tự ái, Jason làm xước ngón tay chỉ để giật cho bằng được ngọn cỏ. Rồi sau đó, mặc dù ngọn cỏ to đến tức cười, nó vẫn bỏ vào giữa hai hàm răng.
Một con chim mòng biển rít lên những tiếng the thé và đập cánh tại chỗ phía trên đầu chúng, mặc cho gió cứ thổi. Giống con chim mòng biển đó, Rick dường như không thể cử động hay nói năng gì, cậu đang chìm trong những suy nghĩ riêng.
“Mình biết ai là chủ nhân ngôi nhà đó...” Rốt cuộc cậu nói. “Ông ấy là thợ làm đồng hồ ở Kilmore Cove. Ông từng có một cửa hiệu ở Ngõ Kẹo Chubber. Mình từng vào đó một lần với bố.”
Ánh mắt của Rick lập tức trở nên bừng sáng.
“Đó... đó là ngày đầu tiên mình đi học. Bố con mình đi bộ tới tận cửa hiệu. Chỉ đến giờ mình mới nhớ ra hình vẽ trên tấm biển Đồng Hồ Cú mình từng nhìn thấy ở đâu: con cú màu trắng ngậm một chiếc đồng hồ trên mỏ. Đó là tấm biển cửa hiệu của ông ấy. Và bên dưới có viết:
Peter Dedalus
Chuyên đồng hồ, quả lắc và những thứ
giết thời gian vô bổ khác”
Jason ngừng nhai ngọn cỏ và nhổ nó ra.
“Trên cánh cửa có treo một chiếc chuông nhỏ, loại vẫn kêu mỗi khi mở cửa,” Rick tiếp tục hồi tưởng. “Bây giờ thì ai cũng có nhưng thời ấy người thợ đồng hồ là người duy nhất có nó, và mình cứ đứng yên đấy cả mấy phút chỉ để mở và đóng cửa cho nó kêu. Cuối cùng bố buộc lòng phải đưa mình lên trên. Trong cửa hiệu toàn đồng hồ. Đồng hồ nhỏ, đồng hồ to, đồng hồ khổng lồ. Mọi kiểu dáng và màu sắc. Mỗi chiếc lại kêu tích tắc theo kiểu khác nhau... Ông Peter Dedalus lúc ấy đang ở phía sau cửa hiệu. Có một tấm rèm, hình như thế, và từ phía sau phát ra một bản nhạc. Dù chưa từng được nghe lại bản nhạc đó nhưng mình chắc chắn sẽ nhận ra nó ở bất kỳ đâu.”
“Ông Peter này là người thế nào?”
“Mình quá say mê những chiếc đồng hồ đến mức không để ý gì đến ông ấy. Nhưng... có vẻ đó là một người đàn ông nhỏ bé với cái mũi dài, một chiếc áo khoác ngoài bị lấm lem hết cả và một nụ cười tươi. Mình còn nhớ bố mình đã nói: ‘Chào anh Peter, tôi mang con trai tôi tới với anh đây.’ Rồi bố nói với mình: ‘Rick, chào bác Peter đi con.’ Rồi bố giải thích cho mình mọi việc: bố con mình tới đây bởi vì ông muốn tặng cho mình một chiếc đồng hồ để đi học. Bố nói với mình là tất cả những đứa trẻ quan trọng đều có một chiếc đồng hồ, để lúc nào cũng đến lớp đúng giờ. Thế là ông ấy làm riêng một chiếc cho mình.”
Rick gỡ khỏi khung xe đạp một chiếc đồng hồ đeo tay và cho hai chị em sinh đôi xem.
“Bây giờ thì dây đeo quá nhỏ rồi, mà ông Dedalus không còn ở đây nữa để thay nó.”
Đó là một chiếc đồng hồ tự động có mặt khắc rõ ràng với hình vẽ một con cú trắng ở chính giữa. Dưới con cú có hai chữ cái đầu trong tên của người làm ra nó: P.D.
“Nó thật đẹp,” Julia thốt lên.
Jason thì chưa từng đeo đồng hồ trong đời, cậu nhóc chỉ đặt trên tay ước lượng.
“Và rất nhẹ.”
Rick nhún vai.
“Nó chưa từng chậm một giây nào. Ông Peter là người cực kỳ chính xác trong những điều ông ấy làm.”
Đột nhiên, cả ba đứa đều hoảng sợ khi tưởng tượng những gì đang diễn ra lúc ấy trong ngôi nhà của ông.
“Có lẽ bọn mình nên báo cho ai đó... để tìm cách ngăn chúng lại,” Julia gợi ý.
“Ai chứ? Hôm nay là Chủ nhật đấy,” Rick nhắc cho cô bé nhớ và lấy lại chiếc đồng hồ. “Và trong mọi trường hợp sẽ chẳng có ai bận tâm tới điều xảy ra với ngôi nhà của ông Peter Dedalus đâu. Tội nghiệp ông Peter!”
“Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với ông ấy vậy?”
“Chẳng ai biết. Một ngày nọ ông ấy biến mất hoặc, chí ít đó cũng là những gì mẹ mình kể lại.”
“Ông ấy chỉ biến mất như thế thôi, mà chẳng để lại lời nào với ai ư?”
“Đúng là như thế: ông cứ bỏ lại cửa hiệu như vậy và không quay về nữa.”
Đột nhiên Jason phán đoán điều có thể đã xảy đến với ông ấy:
“Ông ấy đã phát hiện ra cánh cửa.”
“Như thế nào?”
“Một hôm ông Peter Dedalus phát hiện ra Cánh Cửa Thời Gian ở nhà mình. Ông ấy đã mở nó ra và không quay lại nữa. Đó chính là những gì xảy ra với ông ấy.”
Đơn giản mà lại rất khó tin.
Một phán đoán hoàn hảo.
Jason đứng bật dậy và dạ dày cậu sôi lên vì đói.
“Nhân tiện chuyện mấy cái đồng hồ, các cậu có biết mấy giờ rồi không?”
“Ba rưỡi.”
“Các cậu thấy thế nào nếu bọn mình đi ăn gì đó?”
Nhưng Julia vẫn ngồi nguyên ở đó tưởng tượng về câu chuyện của Rick.
“Còn cửa hiệu? Nó vẫn còn chứ?”
“Ồ, có chứ. Tất nhiên là nó vẫn còn...”
Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương