Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Liên Tâm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1288 / 5
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ây cối ngoài cửa sổ, đa số đều đã rụng hết là,chỉ còn những cành cây khẳng khiu trơ trọi giữa trời. Dư tiên sinh gắng sức ngẩng đầu lên, đứng im lặng. Dư phu nhân đứng bên cạnh an ủi ông: "Ông đừng nghĩ nhiều quá"
Dư tiên sinh chỉ ngẩng đầu, không nói. Gió thu xào xạc, lá vàng rơi xối xả, bầu trời xanh biếc màu ngọc lưu li, cảnh vật thật giống như một bức tranh thuỷ mặc yên bình. Dư phu nhân nói: "Tôi biết chuyện của con gái khiến ông khó chịu, nhưng ông cũng đừng tự trách mình, nó không thể trở về nữa"
Hồi lâu sau, ông mới chậm rãi nói: "Đúng là đã bắt được hung thủ rồi sao?"
Dư phu nhân gật đầu: "Là cha của Trình Gia Mĩ tự đi đầu thú"
Cuối cùng ông cũng quay lại nhìn bà, cổ ông như nuốt phải thứ gì đó chua chát đến đau đớn, nhưng đau thế nào cũng không thể bằng nỗi đau trong tim ông! Ông nói giọng nặng nề: "Tôi muốn đi gặp hắn, ít nhất,tôi phải biết lý do hắn giết con gái tôi"
Dư phu nhân lưỡng lự một lúc, mới miễn cưỡngnói: "Việc này tôi đã hỏi giúp ông, hắn nói... hắn lỡ tay. Cảnh sát cũng đã dẫn hắnđến để diễn lại các tình tiết của vụ án mạng, đúng là hắn lỡ tay".
"Lỡ tay?" Người ông run lên bần bật, mặt bỗng trởnên đáng sợ vô cùng, "Chỉ là hai từ đơn giản thôi nhưng đã khiến ông mất đi đứacon gái mà ông yêu thương nhất". Ông dường như không trụ được nữa, tay trái ôngvịn vào tường, dùng hết sức ấn móng tay vào tường: "Tôi muốn hắn lấy mạng đền mạng"
Dư phu nhân lo lắng đỡ lấy ông: "Ông đừng nghĩnhiều quá, chuyện này để cho cảnh sát giải quyết"
Móng tay ông trắng bệch toàn vôi, vôi nhét đầy kẽmóng, khó chịu vô cùng. Ánh mắt ông trở nên lạnh lẽo. Ông liên tục lắc đầu: "Lỡtay giết người, chỉ ngồi tù vài năm, tôi nhất định phải nghĩ cách, để hắn phảiđền mạng". Ông dừng lại một lúc rồi dặn dò: "Gọi điện thoại cho Hà Văn Hiêngiúp tôi"
Dư phu nhân dìu ông vào giường, cầm lấy điện thoại,vừa bấm số gọi thì đã bị Dư tiên sinh giật lấy. Ông tức giận nói: "Hà Văn Hiên,Trình Minh Lãng liệu có thể bị phán quyết bao lâu, sẽ là tù chung thân hay xử bắn"
Hà Văn Hiên lặng người đi chốc lát, sau đó mớitrả lời: "Hắn lỡ tay giết người, điều 233 bộ luật hình sự quy định: Lỡ tay giếtngười phải ngồi tù trên 3 năm và dưới 7 năm; tình tiết được giảm nhẹ, có thể chỉbị phạt tù dưới 3 năm"
Ông phẫn nộ quát lớn: "Tôi không hỏi anh hắn sẽbị nhốt bao lâu, tôi muốn hỏi hắn sẽ bị tù chung thân hay bị xử bắn"
Hà Văn Hiên nói: "Cái này, chỉ sợ tôi không giúpđược ông"
Dư tiên sinh tức tối trợn mắt, gào lên: "Anh nóigiúp không nổi? Trước đây thì tại sao lại có thể? Khi anh cầm tiền của tôi saokhông nói là không thể giúp? Bây giờ, con gái tôi chết rồi, thị anh lại nói hắnchỉ bị giam 3 năm? Anh có phải là luật sư của hắn không? Anh không phải là đangnghĩ cách để hắn bị tù chung thân hay xử bắn à?"
Hà Văn Hiên lạnh lùng nói: "Dư tiên sinh, cảnhsát đã phán quyết hắn lỡ tay giết người. Thêm nữa tôi là luật sư bào chữa cho hắnnên được nhiên muốn tội xử càng nhẹ càng tốt". Ngực Dư tiên sinh đập dữ dội, cảmặt trắng bệch như chết, "Anh đang cố ý bảo vệ cho kẻ họ Trình kia, rốt cuộc hắnđã cho anh cái gì hay ho?" Hà Văn Hiên cười, nhưng không tiếp lời. Dư tiên sinhnghiễn răng hỏi: "Hà Văn Hiên, anh sẽ không làm chuyện không tốt chứ, những thứmà Trình Minh Lãng cho anh hoàn toàn không nhiều, tôi có thể cho anh gấp ba, gấpbốn thậm chí gấp năm lần như thế cũng không thành vấn đề"
Hà Văn Hiên không quan tâm, bình thản nói: "Dưtiên sinh, chỉ sợ ông đang tự tìm rắc rối cho mình, nếu như tôi đoán không lầmthì chỉ lát nữa thôi cảnh sát sẽ đến tìm ông, lúc đó xin ông hãy tự trọng"
Mắt Dư tiên sinh rực lửa: "Anh bán rẻ tôi?" HàVăn Hiên cười ha hả: "Dư tiên sinh, tình hình trước mắt, phạm tội tham ô phủ bạibị xử rất nặng, tôi chỉ đang cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một công dân tốt,tiến cử ông mà thôi". Dư tiên sinh giận run người, xương cốt kêu răng rắc. "Saoanh lại đối xử với tôi như thế, tôi đối xử với anh trước giờ vẫn rất tốt. Tôi xảyra chuyện thì có gì tốt với anh?"
Hà Văn Hiên cười nói: "Tôi và ông, mặc dù cóquan hệ hổ và con mồi nhưng dường như bây giờ vị trí đã bị đảo ngược, tôi mớilà hổ còn ông mới là con mồi"
Dư tiên sinh thực sự không thể in: "Anh trướcnay vẫn lợi dụng tôi?" Hà Văn Hiên nói: "Lời này của ông khó nghe quá, ông vẫnluôn lợi dụng tôi, không phải thế nào? Bao năm qua, tôi giúp ông không ít, saunày, chúng ta như hai đầu lưỡi dao, không nợ gì nhau cả"
"Hà Văn Hiên" Dư tiên sinh nghiễn chặt răng. Némchiếc điện thoại xuống đất. Hai tay Dư phu nhân ôm chặt lấy eo ông: "Cho dù tấtcả đã hết thì ông cũng nên quan tâm đến sức khoẻ của mình, ông không nên tiếp tụcdằn vặt bản thân nữa"
Hai mắt Dư tiên sinh đỏ mọng, không dám tin: "Hắnlại dám bản rẻ tôi lúc quan trọng này, kẻ đó, không đúng, con sói đó, hắn đúnglà một con sói". Lòng ông trở nên u uất, cả người như sắp phát điên "Con gáitôi chết rồi, tiền đồ của tôi cũng xong rồi, tất cả đều đã hết"
Có tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng bệnh. Ôngtrợn mắt nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra, cảnh sát lấy ra lệnh bắt giữ, đọc lớnngay trước mặt ông: "Có người tố cáo ông tham ô, bây giờ mời ông theo chúng tôitiếp nhận điều tra". Ông ta như bị điên, đột nhiên lao lên trước mặt viên cảnhsát, hai tay bóp chặt cổ anh ta, hét lớn "Hà Văn Hiên, con sói này, tao phải liềuchết với mày"
Dư phu nhân hoàn toàn mơ hồ, loạng choạng đi đếntrước mặt Dư tiên sinh, gắng sức gỡ tay ông ta ra: "Ông đừng như vậy, đừng nhưvậy. Anh ta không phải là Hà Văn Hiên, anh ta là cảnh sát". Mắt ông đỏ gay,quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dư phu nhân. Ông đột nhiên ôm chặt lấy bà, siết chặt,dồn hết sức lực của mình: "Giai Lệ, cha sẽ không ép con nữa, con đừng rời xacha"
Dư phu nhân bật khóc, nước mắt giàn giụa, nhẹnhàng vỗ lên lưng chồng an ủi: "Vâng, cả đời này, con sẽ không rời xa cha". Ôngta cười ngây dại, càng ôm chặt lấy bà, chặt đến mức ngạt thở, "Cha nhất định sẽbảo vệ con, không ai dám bắt nạt con"
Dư phu nhân nghẹn ngào trả lời: "Vâng". Viên cảnhsát cũng sững sờ: "Dư tiên sinh...". Dư phu nhân khóc không thành tiếng: "Anh yêntâm, chúng tôi sẽ đi với anh, sẽ tiếp nhận điều tra, nhưng hiện tại, tôi muốn gọibác sĩ đến kiểm tra bệnh tình cho ông ấy"
Viên cảnh sát nghĩ ngợi một lúc đành nói: "Đểtôi hỏi ý kiến cấp trên đã". Dư phu nhân lau nước mắt, đỡ Dư tiên sinh nằm lêngiường. Ông ta vẫn siết chặt lấy bàn tay bà, sợ nếu buông ra thì bà sẽ biến mất.Những giọt lệ vẫn còn vương lại trên khoé mắt bà lại tuôn rơi, bà nhẹ nhàng vỗvề: "Con sẽ không đi đâu cả". Nước mắt rơi xuống chăn, thấm ướt cả một vùng. Dưtiên sinh bối rối trấn an, dường như nhận thức được tình hình hỗn loạn lúc này:"Con đừng khóc"
Bà mỉm cười, nhưng nước mắt lại càng tuôn tơi àoạt "Tôi nhất định sẽ mời bác sĩ đến chữa trị cho ông"
Dư tiên sinh hình như thấy mệt, hơi nhắm mắt lạinhưng vẫn nắm chặt lấy tay bà lẩm bẩm: "Giai Lệ, con đừng khóc. Cha đang ở đâyrồi, cha sẽ không đi đâu cả, sẽ luôn ở đây". Khoé miệng khẽ cười: "Con có nhớkhi còn nhỏ, con và cha đã cùng nhau chơi trốn tìm, kết quả con tìm không racha, rồi lo lắng khóc lớn. Thực ra cha vẫn đứng cách con không xa nhìn con, vẫnluôn đứng ở đó, không cử động. Tại sao con lại không tìm thấy cha? Con gái cha,Giai Lệ của cha rất thích khóc thật to, từ nhỏ đến lớn đều thích khóc"
Dư phu nhân bịt lấy mồm, không dám khóc thành tiếng,sợ sẽ làm kinh động đến ông. Dư tiên sinh vẫn tiếp tục nói không ngừng, mỗi chữđều cắm sâu vào lòng bà, khiến trái tim và càng tan nát tuyệt vọng. Bao nămqua, tất cả những gì ông làm bà đều biết. Xấu có, tốt có, bà đều giả bộ khôngbiết, tất cả chỉ vì ông.
Thậm chí ngay cả khi con gái chết, bà cũng khôngcó cả dũng khí để oán trách ông.
Bà vẫn còn nhớ lần đều tiên gặp ông, trên con đườngbốn bề người qua lại tấp nập, ông chủ động tiến lên trước làm quen, hỏi làm thếnào để liên lạc với và, Lúc đó mặc dù thấy đường đột nhưng bà vẫn cho ông địachỉ trong mơ hồ. Vài ngày sau, ông hẹn bà đi ăn, xem phim, dạo phố.
Tình yêu, đến một cách bất ngờ như thế, khiếnngười ta không kịp trở tay.
Bà vẫn luôn cho rằng đó là nhân duyên mà ông trờiđã đem đến cho bà.
Nhưng giờ đây, tất cả đều thay đổi. Hình ảnh ông trong quá khứ hiện ra, nụ cười rạng rỡ, hào hoa sung mãn. CÒn bây giờ, khuôn mặt ông đầy nếu nhắn, giữ hai hàng lông mày đã xuất hiện một vế lõm lớn. Bà áp tai vào ngực ông, nghe tiếng tim đang đập, kiên cười và mạnh mẽ. Bà mỉm cười, nhưng mặt vẫn giàn giụa nước mắt.
Hà Văn Hiên nhìn tờ nhật báo sáng, mới có vài ngày ngắn ngủi mà mọi chuyện đã thay đổi. Ngay cả bản thân Hà Văn Hiên dường như cũng đang nằm mơ, là một giấc mơ không tỉnh dậy được, giống như một cơn ác mộng, cũng may có Trình Minh Lãng cứu hắn.
Bây giờ cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng.
Chuông cửa bất ngờ reo, hắn lặng người đi mộtlúc, rồi đi ra mở cửa. Giọng Liễu Vân lạnh lùng: "Hà luật sư, là Trình Minh Lãng bảo tôi đến tìm ông". Hà Văn Hiên quay người mở cửa, nói: "Cô không đến thì tôi cũng đang định đi tìm cô". Liễu Vân đi vào phòng, ngồi xuống ghế sô-pha, đi thẳng vào câu chuyện: "Minh Lãng không giết người. Dư Giai Lệ chết lúc hay rưỡi chiều, nhưng chiều hôm đó Minh Lãng đang ở nhà"
Hà Văn Hiên pha trà cho cô, ánh mắt hơi khác lạ,ánh mắt khiến người ta không thể không cảnh giác. Hắn nhíu mày: "Những gì cô nói liệu có đúng không? Chiều hôm đó, Trình Minh Lãng ở cùng cô? Cho dù vậy thì tại sao hắn lại nhận tội?"
Liễu Vân lo lắng nói: "Vừa rồi tôi đi thăm anh ấy,khuyên nên nói ra tất cả"
Tình Yêu Bên Trái Tình Yêu Bên Trái - Liên Tâm Tình Yêu Bên Trái