Số lần đọc/download: 1144 / 3
Cập nhật: 2018-03-18 01:35:48 +0700
Chương 14
[4.7] (1)
Hai ngày sau, tôi xuất viện. Tôi không gọi điện thoại cho Hứa Dặc, Hứa Dặc cũng chẳng gọi cho tôi. Cả tuần nay, vào buổi tối, tôi đến làm việc tại một tiệm cà phê để bán bánh ngọt. Từ 9 giờ đến 11 giờ tối mỗi ngày, là thời gian tiệm cà phê đặc biệt bán bánh ngọt. Tôi sẽ đứng ở dưới tấm bảng quảng cáo, hướng đến những khách hàng qua lại gần cửa tiệm chào hàng.
Hôm nay, sau khi bánh ngọt đã bán gần hết, tôi nghe được tiếng sấm rền vang, nhìn lên bầu trời, tôi liền vội vàng dọn dẹp quầy hàng.
Một giọng nói vang lên: “Còn lại bao nhiêu tôi mua hết.”
Tôi cúi đầu, xoay người định rời đi, nhưng anh đi theo phía sau giữ chặt cánh tay tôi, kéo tôi đến gần.
Trời ạ, đang ở trên đường lớn đó. Mí mắt của tôi không hề nâng lên chút nào, nhưng tôi biết anh chính là Hứa Dặc. Tôi vẫn không đành lòng ngước mắt nhìn con người này, anh chính là Hứa Dặc, anh đã đến đây rồi, tôi chạy trời không khỏi nắng.
Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thở dài nói: “Lý Nhị, quái lạ, tôi rất nhớ em.”
Anh ôm tôi nhẹ nhàng đến vậy, như có như không, cái bánh ngọt ở trong tay rốt cuộc cũng rơi xuống. Có lẽ chút bơ còn sót lại trên đầu ngón tay làm cho không khí bỗng nhiên có hương vị của tình yêu, tôi cứ thế nhắm mắt lại tận hưởng.
Thật lâu sau, anh buông tôi ra, nói: “Theo tôi đi nào.”
Tôi ngây ngốc đi theo anh, chúng tôi sóng vai đi trên con đường Thượng Hải lúc nửa đêm. Khu phố này không được tính là tấp nập, trời lại sắp đổ mưa, nên trên đường không có nhiều người qua lại. Tiếng sấm và tiếng gió rít gào, tán cây ngô đồng của tháng 11 rậm rạp, phát ra âm thanh xào xạc dữ dội trong gió.
Tôi 17 tuổi, từng khát khao cỡ nào khi cùng anh sóng vai đi như thế này. Tôi lén lút nhìn anh, cái mũi của anh cao vút, trong nháy mắt tôi cảm thấy chính mình như bừng tỉnh sau một kiếp.
Đi một lúc lâu sau, anh vẫn không ngừng tiến về phía trước, tôi đứng lại, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy, nếu về trễ, em không vào trường được.”
Hứa Dặc dừng lại, không chút để ý, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn lên bầu trời. Tiếp theo, anh nhanh chóng kéo tôi đến dưới tán cây, dùng ánh mắt đẹp mơ màng dịu dàng nhìn tôi, nói rõ ràng từng chữ: “Lý Nhị, làm bạn gái của anh đi!”
Mưa, đúng lúc này, giàn giụa rơi xuống.
Tôi dùng sức đẩy anh ra.
Tay của tôi lập tức bị anh nắm chặt lại, đặt lên ngực, không thể cử động. Mưa đánh vào đầu tôi, tôi liều mạng nhắm mắt lại, đầu không ngừng quay lắc giống như chính mình đang bị nguyền rủa.
Anh nắm chặt tôi, cũng giống như kẻ đang bị nguyền rủa khiến tôi không thể nhúc nhích, liên tiếp nói: “Đồng ý với anh đi, đồng ý đi, đồng ý đi.” Tôi không chịu được, liều lĩnh hướng về phía anh, hung hăng cắn lên vai của anh một cái.
Anh trước sau vẫn không một chút động đậy, ngay cả run rẩy cũng không có. Búi tóc của tôi rốt cuộc cũng rơi xuống, nhất định là rất khó coi, lõa xõa trước mặt tôi, khuôn mặt của tôi bây giờ trông giống như một con bạch tuộc xấu xí.
Tôi khóc.
Tôi rốt cuộc vẫn khóc. Tôi vừa khóc, vừa dùng đôi giày thể thao cũ rích hung hăng giẫm lên chân của anh, đôi giày 25 đồng ấy, đã từng thất tha thất thiểu bước đi trên còn đường đầy tuyết. Tay của anh hơi thả lỏng, tôi liền rút tay lại.
“Làm bạn gái của anh đi.” Anh vẫn tiếp tục nói, nhưng giọng nói đã trở nên dịu dàng, bàn tay nắm chặt của anh rốt cuộc cũng buông ra. Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống, hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy anh cõng tôi trên lưng, hướng về trường mà chạy. Trong mơ hồ, tôi nghe thấy anh nói: “Tôi sẽ không thích em.” Trong mơ hồ, tôi ôm thân thể gầy gò của chính mình đứng một bên, nhìn đến Hứa Dặc bị vô số bàn chân đấm đá trên mặt đất, đầu của anh toàn là máu tươi… Đầu của tôi vừa nặng vừa đau, tất cả, liền giống như bị ném vào nồi nước sôi, cứ sôi trào sùng sục ở bên trong.
Trời long đất lở, không thể bình yên.
“Đi, mưa lớn quá, chúng ta qua bên kia!” Anh vừa kéo tôi đứng lên, vừa lôi tôi đến dưới mái hiên của một cửa hàng, giúp tôi vuốt sạch nước mưa trên người, nhưng thật sự vô ích, bởi vì hai người chúng tôi đều đã hoàn toàn ướt sũng.
Tôi lạnh đến phát run, đột nhiên muốn hút thuốc, vì thế cầu xin anh: “Cho em một điếu thuốc đi.”
Những hình ảnh ẩn hiện thấp thoát trong đầu, cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng, tôi nhớ dáng vẻ hút thuốc của Ba Lạp. Cô ấy đứng trên sân khấu nhỏ ca hát than thở, sau đó đi xuống, cô độc cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của cô ấy, giống như cô ấy đang đốt lên khát vọng ấm áp của chính mình.
Hứa Dặc hỏi tôi: “Em nói cái gì?”
“Em muốn hút thuốc.” Tôi nói.
Anh lấy trong túi ra vài điếu thuốc, chính mình châm một điếu, sau đó cũng châm cho tôi một điếu. Tôi run rẩy, điếu thuốc rất nhanh bị tắt. Hứa Dặc lại giúp tôi châm lửa, tôi đẩy anh ra. Tay anh đột nhiên nắm lấy năm ngón tay của tôi. Tôi theo bản năng rút tay lại, anh vươn người, kéo tôi ôm vào lòng. Tôi quay đầu đi, trên miệng anh đang ngậm điếu thuốc, vẫn cố chấp ôm ghì đầu của tôi vào ngực mình.
Tôi cảm thấy chính mình thật quá giả dối, vì thế không nhịn được trong lòng nghĩ đến hành động tiểu nhân, liền hung hăng tát chính mình một cái.
“Em có chịu nghe anh nói không?”
“Không muốn.”
“Ba anh, bởi vì tham ô, nên phải vào tù.”
“Em biết.”
“Mẹ anh bị ung thư, đã qua đời.”
“Em cũng biết.”
Anh hét lên với tôi: “Tiểu yêu tinh, rốt cuộc em còn biết gì về anh nữa, em nói đi, nói đi!”
Tôi tuyệt vọng nói: “Hứa Dặc, xin anh đừng như vậy.” Tôi cảm thấy ngôn từ đều bất lực, ở trước mặt anh, tôi sợ hãi không thể nói được điều gì.
Hứa Dặc bình tĩnh một chút, liền ngẩng đầu nói với tôi: “Em vẫn còn yêu anh, đúng không? Em sẽ không gạt anh, đúng không?”
[4.7] (2)
Tôi không nói gì, đầu vẫn cách xa một bên.
Anh tiếp tục cầm tay của tôi, nói: “Ngày đó anh đến bệnh viện, nhìn thấy em đang nằm trên giường bệnh, em đang ngủ, anh nhìn em thật lâu, dáng vẻ của em rất quen thuộc, một thời gian dài, anh đã không được nhìn thấy gương mặt quen thuộc đến vậy.”
Đầu của tôi vẫn còn cách xa một bên, tư thế này rất khó coi lại khó giữ được lâu. Những lời nói của anh làm tôi xúc động, rốt cuộc tôi không giữ được tư thế liền quay đầu lại, trong nháy mắt, Hứa Dặc đột ngột áp sát lại gần, sau đó, cắn, vào môi, của tôi.
Tim của tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi muốn đẩy anh ra, anh lại thuận thế nắm chặt bàn tay của tôi, gắt gao để nó lên ngực của mình, không chịu buông tay.
Trong nháy mắt đó, môi của tôi đau đớn không thể diễn tả, những ngón tay lạnh lẽo dán sát vào làn da ấm áp nơi ngực của anh, tôi muốn thoát ra, nhưng lại bị anh chặt chẽ giữ lại.
Trong trí nhớ của tôi, người thiếu niên mang tên Hứa Dặc, tao nhã trầm tĩnh, giờ đây đã lột xác thành một nam tử ích kỷ bướng bỉnh. Nụ hôn đầu đời của tôi, trong cơn mưa tầm tã, dưới mái hiên của một khu phố xa lạ giữa đêm tối không người, rốt cuộc đã hiến dâng cho Hứa Dặc thân yêu. Tôi chảy nước mắt hoàn thành nó, trong lòng thật sự rất đau, rất đau.
Thật lâu về sau, tôi đọc được trên một quyển tạp chí, trên đó nói rằng, trong lúc hôn nhau, người nam đặt tay người nữ lên ngực, chứng tỏ anh ta thật sự yêu cô ta.
Lúc đó tôi đang ở bên cạnh Hứa Dặc, chúng tôi cùng nhau ngồi trên ghế trong công viên, tôi đọc được mấy lời này liền một mình cười rộ lên, anh dựa vào ghế ghé sát đầu lại, ôm tôi nói: “Em xem cái gì mà vui quá vậy?”
“Không có.”
“Có.”
“Đã bảo là không có.”
“Có, có!” Anh dùng tay nhéo vào hai má tôi lắc qua lắc lại, sau đó nghiêm túc nói: “Em ngày càng béo ra, Tiểu Nhĩ Trư.”
“Anh mới là Trư.”
“Tiểu Nhĩ Trư, Trư Tiểu Nhĩ.” Anh vì cái tên nghe thuận miệng đắc ý cười to, cười đến bả vai run lên không ngừng.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, như tia chớp, tôi hướng đến vai của anh, hung hăng cắn một cái.
“A——“ Hứa Dặc ngửa mặt lên trời hét lên thất thanh.
“Bé trư này, đợi ta làm thịt mi nha.” Tôi hung hăng đáp lễ, sau đó hi hi cười, quay ra tiếp tục đọc tạp chí.
Cứ như vậy, rốt cuộc tôi thành bạn gái của Hứa Dặc.
Đoạn tình cảm này dường như là thứ đã chờ đợi từ rất lâu, nên khi đến được thành công, tôi lại có một loại cảm giác bất an khó hiểu. Thời gian càng dài, loại cảm giác bất an này càng phát triển lớn mạnh, có đôi khi không kềm chế được, nó dường như khống chế hoàn toàn thân thể tôi. Có một ngày, Hứa Dặc gọi điện thoại nói với tôi: “Lý Nhị, trên đời này, có lẽ em không phải là cô gái đẹp nhất, nhưng em nhất định là cô gái tốt nhất.”
Tôi chuyển điện thoại qua tai trái của mình, thấp giọng đề nghị: “Anh có thể nói lại lần nữa được không?”
Có lẽ anh đã nói, nhưng tôi không nghe được.
Tai trái của tôi lại bị như thế, cứ đến lúc cần thiết thì không nghe được gì. Nhưng tôi không nói cho Hứa Dặc biết chuyện này, giống như kỳ thật tôi cũng không hiểu tất cả về anh, tôi biết chúng tôi là những đứa bé đáng thương, mẫn cảm, yếu ớt, lại đa nghi. Điều tôi hy vọng duy nhất chính là, tình yêu với anh có thể phát triển tốt đẹp như tôi muốn, không cần phải tiến trển thật nhanh, cứ chậm rãi thoải mái, bình bình an an, như vậy là tốt rồi.
Hứa Dặc nghe theo lời tôi đề nghị, bỏ công việc ở quán bar, cắt đứt quan hệ với đám bạn không ra gì, ngoài thời gian đi học, anh sẽ đến một công ty máy tính, chuyên tâm làm việc, điều này khiến cho tôi cảm giác có được một chút thành công.
Lúc không phải bận bịu công việc, chúng tôi sẽ gặp nhau. Chúng tôi ở bên nhau hoàn toàn khác với các sinh viên khác, có đôi khi chúng tôi ở văn phòng nhỏ phụ trách phân phối hàng của công ty máy tính, anh vùi đầu làm việc của anh trên máy tính, tôi vùi đầu đọc sách của tôi. Cũng có khi chúng tôi đến McDonald’s, mặt đối mặt, tự mình ăn xong món khoai tây chiên, cũng có lúc ở trên đường, trong những con hẻm cũ kỹ của Thượng Hải, anh nắm tay tôi cùng tản bộ. Tôi rất thích được anh nắm tay, bởi vì mỗi khi anh nắm tay tôi, đều là nắm rất chặt, không chịu thả lỏng, nó khiến cho lòng tôi an ổn. Tôi tâm sự với Lâm chuyện này, chị cười nói: “Con bé đáng thương này, chứng tỏ em đang thiếu cảm giác an toàn đấy.”
Có lẽ là thật. Cảm giác an toàn của tôi thực sự xuất phát từ chính bản thân tôi, sâu trong nội tâm của tôi giống như có một sợi dây đàn đang căng ra nguy hiểm, có thể sẽ đứt bất cứ lúc nào, tôi biết rõ không thể đụng vào nó, nếu không hậu quả thật sự không chịu nổi.
Vì thế tôi tự đấu tranh với chính mình, học được cách sống an ổn.
Nhưng Hứa Dặc cũng không phải không mang đến cho tôi phiền toái, cuộc sống của anh chỉ toàn dựa vào bản thân, cho nên anh luôn luôn thiếu tiền, có lẽ từ nhỏ anh đã được nuôi dạy thói quen tiêu tiền như nước, nên lúc anh có tiền không bao giờ lo lắng lúc thiếu tiền sẽ như thế nào. Chẳng hạn, khi mùa đông vừa đến, anh mua cho tôi một cái áo măng tô màu đỏ đến hơn 1000 đồng, dĩ nhiên rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy rất tiếc, anh chẳng hề để ý nói: “Yên tâm đi, anh đang viết một chương trình phần mềm mới, rất nhanh sẽ có tiền.” Kết quả, anh viết không thành công, tiền cũng không có, thêm vào đó, bởi vì phải mua thêm thiết bị máy tính, anh lại lâm vào cảnh khủng hoảng kinh tế. Tôi không ngừng đi vay tiền cho anh, bản thân tôi cũng không đủ tiền sinh hoạt, đành phải không ngừng nhờ Lâm tìm giúp công việc làm thêm. Có khi Lâm tức giận, nói rằng về sau sẽ không lo đến chuyện của tôi nữa, nhưng chị nói thì nói vậy, vẫn là đi tìm việc giúp tôi.
Có một hôm, tôi đang học thì nhận được một cuộc điện thoại lạ, là của một cô gái, cô ta nói Hứa Dặc muốn tặng tôi một món quà, bảo tôi đến cổng trường nhận, cũng may hôm đó giáo sư đang giảng bài, đúng lúc tôi ngồi cạnh cửa ra vào, vì thế đã lén lút đi ra ngoài. Tôi đi đến cổng trường, nghĩ xem Hứa Dặc sẽ tặng cho tôi cái gì khiến tôi kinh ngạc, nhưng nếu nói theo một cách nào đó, thì sự kinh ngạc này đáng sợ hơn tôi tưởng tượng nhiều.
[4.7] (3)
Sự việc đúng là như thế, ngày đó tôi thật sự rất “kinh ngạc”, có một nữ sinh ăn mặc rất đẹp đi đến trước mặt tôi, cô ta hỏi tôi có phải là Lý Nhị không, tôi nói phải, cô ta liền nhào tới, cười ha ha, dùng sức tát tôi một cái thật mạnh, sau đó cô ta gọi xe taxi, nghênh ngang mà đi.
Tôi che mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đất. Khoảng 2 phút sau, tôi mới đứng dậy đi về ký túc xá.
Đến giờ cơm trưa, tôi gặp Lâm ở căng tin, chị giật mình hỏi tôi: “Mặt của em bị sao vậy, sao lại sưng lên như thế?”
“Không có gì.” Tôi cố gắng bình tĩnh đáp.
“Không đúng.” Lâm kiên quyết nói, “Khẳng định là có chuyện gì rồi, mắt của em cũng sưng nữa.”
“Thật sự không có gì mà.” Tôi nói.
Tôi không muốn nói chuyện bị người khác đánh vào mặt cho bất kỳ một ai nghe, kể cả Lâm, kể cả Hứa Dặc. Nhưng Lâm đã biết tất cả, chuyện này bị người chứng kiến kể lại nhưng khác hoàn toàn, đối với tôi là cực kỳ bất lợi. Lâm gạt tôi đi gọi điện thoại cho Hứa Dặc, hung hăng mắng Hứa Dặc một lúc, việc này tôi hoàn toàn không biết.
Đến cuối tuần, Hứa Dặc bảo tôi đến trường học tìm anh. Anh ở cổng trường đón tôi, vừa nhìn thấy tôi liền ôm tôi thật chặt. Mặt của tôi ửng đỏ, anh yêu thương vuốt ve mặt của tôi, nói: “Mấy hôm nay em thế nào?”
Tôi nói: “Rất tốt.”
Anh mỉm cười, sau đó dẫn tôi đi qua khoảng sân rộng trong trường đại học của anh. Khi đi qua từng đám nữ sinh, bọn họ nhìn chúng tôi với ánh mắt quái lạ, đây cũng chính là nguyên nhân tôi không thích đến trường của anh, tại đây, ở trường đại học rộng lớn, Hứa Dặc anh tuấn cũng giống như ở Thiên Trung, bất cứ lúc nào, cũng đều là tâm điểm gây chú ý và đề tài bàn tán không mệt mỏi cho người khác.
Giống như Lâm đã từng nói: “Tên tiểu tử đó là một kẻ xấu xa, có hơi thở giết người của loài quỷ giả danh quý tộc.”
Chị gọi anh là tên tiểu tử xấu xa. Tôi hiểu Lâm, tình yêu của chị cũng không hề tiến triển, tôi biết nhất định chị thích một nam sinh, nhưng người đó hẳn là không thích chị. Nam sinh béo ú kia vẫn còn kiên trì theo đuổi Lâm, nhưng chị vẫn không có phản ứng gì, người mình thích không thích mình, còn người mình không thích cứ phải đối mặt, chuyện trên đời này thật sự không thể vẹn đôi đường.
Hứa Dặc dẫn tôi đến sân thể dục lớn nhất trong trường, trên sân có một vài nam sinh đang chơi bóng rổ, bên cạnh có một nhóm nữ sinh hò hét cổ vũ, anh kéo tôi đi thẳng về phía trước, đi đến nhóm nữ sinh đang hò hét lớn tiếng kia, chỉ vào một người trong số đó, hỏi tôi: “Hôm đó, có phải người này đánh em không?”
Tôi nhìn nữ sinh kia, cô ta đã thay bộ quần áo khác, nhưng dáng vẻ của cô ta tôi sẽ không bao giờ quên.
Tôi lắc đầu, lôi kéo Hứa Dặc, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hứa Dặc bình tĩnh nói: “Anh hỏi lại em lần nữa, có phải cô ta đánh em hay không?”
Tôi còn chưa lên tiếng, nữ sinh kia đã nhảy dựng lên: “Chính là tôi đấy, tôi đánh người yêu quý báu của anh đấy, thì thế nào, anh đánh lại tôi sao? Đánh đi!”
Hứa Dặc liền tát một bạt tai thật mạnh lên mặt của nữ sinh kia, đánh xong, anh cảm thấy chưa đủ, còn muốn nhào lên đánh tiếp.
“Đừng đánh, đừng đánh mà!” Tôi hét lên, liều mạng kéo anh lại.
Chuyện Hứa Dặc động thủ đánh nữ sinh làm cho nhân cách của anh ở trường bị giảm xuống, nhưng anh không để ý, anh ôm tôi vào lòng, nói: “Lý Nhị, cả đời này, anh sẽ không ức hiếp em, ai dám ức hiếp em, anh tuyệt đối không tha cho người đó!”
Tôi hỏi anh: “Tại sao lại đối tốt với em như vậy?”
“Bởi vì em rất tốt với anh.” Anh khẽ cắn vào đầu ngón tay của tôi, nói: “Anh biết, em là cô gái duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với anh mà không cần phải báo đáp.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, tôi nghĩ rằng anh sẽ hôn tôi, nhưng anh không có, anh nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng vất vả quay đầu đi. Tôi biết giữa chúng tôi có một chút ít chướng ngại nào đó, nhưng chẳng sao cả, chỉ cần anh có kiên nhẫn, thì tôi sẽ càng có kiên nhẫn.
Tết âm lịch đã đến, tôi lên kế hoạch cùng Hứa Dặc về nhà, tôi đã nghĩ rất lâu, cô gắng dùng lời nói thản nhiên để đưa ra yêu cầu, nhưng đúng như tôi đoán, anh kiên quyết từ chối, hơn nữa, anh hy vọng tôi có thể ở lại Thượng Hải cùng anh đón năm mới. Nhưng đây là chuyện duy nhất tôi không thể làm cho anh, ba mẹ tôi đã sớm chuẩn bị đón tôi về, còn có Vưu Tha, nếu không về nhà, cho dù là có lý do hợp lý, tôi cũng tin rằng cả nhà tôi sẽ cùng nhau chạy đến Thượng Hải. Tôi xin lỗi Hứa Dặc, anh dường như không có việc gì, lắc đầu nói: “Không sao cả, chắc chắn là em phải về rồi, em có nhà của mình mà.”
“Hứa Dặc.” Tôi cảm thấy có lỗi nói, “Em sẽ nhanh trở lại.”
“Không sao cả.” Anh nói, “Em về nhà chơi vui vẻ.”
Ngày tôi rời khỏi Thượng Hải trời rất rất lạnh, Hứa Dặc đưa tôi đến nhà ga, anh dùng cái áo bành tô lớn ôm lấy tôi, anh và tôi lúc đó có thể nói là vô cùng gần gũi, ngày đó, anh đưa tôi đến sân ga, lúc chui ra khỏi áo bành tô, bước lên xe, xoay người nhìn anh, bỗng nhiên tôi xúc động muốn khóc, tết âm lịch sẽ đến, nhà nhà người người đoàn viên, anh vẫn sẽ lẻ loi như vậy, cô độc như vậy. Vì thế tôi liền kéo đống hành lý nặng nề, nhảy xuống xe.
“Em làm gì vậy?” Anh hỏi tôi.
“Em không muốn đi.” Tôi nói.
“Nha đầu ngốc!” Anh kéo mạnh tôi vào lòng, phủ cái áo bành tô lên đầu tôi, hôn tôi say đắm. Tiếng còi xe lửa vang lên, anh lập tức giật mình, đột nhiên buông tôi ra, sau đó giúp tôi kéo hành lý, thô bạo đẩy tôi lên xe.
“Về đi!” Anh nói.
“Không!” Tôi nói, “Em muốn ở lại với anh.”
“Em về đi! Về đi!” Anh không để ý đến lời cầu xin của tôi, lôi kéo tôi lên xe, sau đó, anh xoay người, sải bước dài trên sân ga.
[4.7] (4)
Xe lửa chuyển bánh, đứng trước mặt nhân viên soát vé, nước mắt của tôi chảy dài. Người nhân viên có lẽ đã nhìn quen cảnh chia ly, nên không hề đồng cảm, hối hả giục tôi: “Nhanh vào bên trong đi, đừng đứng ngoài này!”
Cứ như vậy, nhớ thương Hứa Dặc, tôi trải qua một cái tết âm lịch không yên lòng. Ngay cả khi Vưu Tha dẫn tôi đến quảng trường đốt pháo hoa, tôi cũng không thấy hứng thú. Nếu tôi vui sướng liền giống như cười chế giễu tình yêu của chúng tôi vậy. Cuối cùng, Vưa Tha hỏi tôi: “Rốt cuộc em bị sao vậy Lý Nhị?”
“Em yêu rồi.” Tôi nói với anh ấy.
“Thật sao?”
“Với Hứa Dặc.” Tôi nói.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ nổi trận lôi đình, nhưng quả thật sai lầm, Vưu Tha chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng.
Tôi không thể nào quan tâm anh giận hay vui, mà điều quan trọng là, sau khi Hứa Dặc gửi cho tôi một cái tin chúc năm mới vui vẻ, thì liền tắt luôn điện thoại, tôi hiểu ý của anh, anh muốn tôi yên tâm vui vẻ đón tết với gia đình. Nhưng ông trời biết, đối mặt với những điều này, tôi hoàn toàn bất lực.
Sáng ngày mồng hai, tôi đi thăm mộ Ba Lạp
Trên mộ xanh cỏ của cô ấy, có ai đó đã đặt một bó hoa hồng vàng rực rỡ, còn vương vài giọt sương. Tôi cúi xuống vuốt ve đóa hoa, một hơi thở quen thuộc đột ngột ập đến, khiến tôi sợ tới mức đứng lên bỏ chạy, một bóng người chặn tôi lại.
“Tiểu Nhĩ Đóa.” Anh nói, “Em muốn chạy đi đâu vậy?”
“À!” Tôi thật vất vả mới khiến chính mình trấn tĩnh lại: “Năm mới vui vẻ, Trương Dạng.”
Anh mỉm cười nhìn tôi: “Em có vẻ cao hơn rồi.”
“Sao có thể được?” Tôi nói, “Sau năm 16 tuổi em không còn cao thêm được nữa.”
Anh vươn tay, nhẹ vỗ lên đầu tôi một chút, nói: “Năm mới vui vẻ!”
“Anh về nhà đón năm mới à?” Tôi thật sự là vô nghĩa hết lần này đến lần khác.
“Đúng vậy.” Anh nói, “Về nhà đón năm mới.” Anh cũng vô nghĩa hết lần này qua lần khác.
“Chúng ta rất nhanh sẽ đến khai giảng.” Tôi tiếp tục vô nghĩa hết lần này đến lần khác.
“Hẳn là vậy.” Anh sờ sờ sau ót, phối hợp với tôi.
“Anh còn ở đây làm gì vậy?” Tôi hỏi anh.
Anh chỉ về phía trước: “Anh chờ ba anh, ông ấy đang ở phía trước.”
“Ừ.” Tôi nói, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tôi đi về phía trước vài bước, muốn quay đầu lại, nhưng tôi biết chính mình cho dù có thế nào cũng không thể quay đầu. Tôi nghe anh từ phía sau gọi: “Tiểu Nhĩ Đóa.”
Tôi dừng bước.
Anh nói: “Nếu ngày nào đó em thay đổi hộp thư hay số điện thoại, nhớ kỹ nhất định phải cho anh biết.”
Tôi quay đầu lại, cố gắng mỉm cười nhìn anh, nói: “Được, em nhất định sẽ nhớ.”
Anh giơ tay lên, nói lại lời chào tạm biệt. Tôi cũng hướng về phía anh mỉm cười vẫy vẫy tay. Không biết vì sao, một khắc đó tôi bỗng nhiên nhớ tới Lương Gia Huy đến khó hiểu, tôi vừa bước nhanh xuống núi, vừa suy tư một điều cực kỳ triết lý: một người ở trong phim và ở đời thực dĩ nhiên là hoàn toàn khác nhau, nhưng điều này không đáng sợ, đáng sợ nhất là, bạn không thể phân biệt được rốt cuộc chính mình đang ở trong phim hay ở ngoài đời.