Số lần đọc/download: 7774 / 19
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 14 -
Đ
ặt tách cà phê lên bàn, bà Thủy dò dẫm hỏi:
– Cậu vẫn còn lo chuyện thằng Thoại à?
Ngã người ra ghế, Trác mệt mỏi:
– Chị thử nói xem, tôi phải làm sao cho phải đây? Làm đơn gởi chính quyền nhờ họ can thiệp để bên đó đưa Thoại vào bệnh viện thì tôi không thể.
Thở dài, anh buồn bã:
– Dầu sao, tôi vẫn là người có lòng thương xót đối với kẻ bất hạnh mà.
Bà Thủy nói:
– Biết điểm yếu này của cậu, nên Thế cố tình dùng Thoại như một công cụ quấy rối. Thoại còn ở nhà ngày nào, trại Thùy Dương còn lộn xộn ngày đó. Và cô Phụng còn có cớ đòi cậu bán đất. Mà Thế đang mong cậu bán đất từng giờ, từng phút.
Trác cười nhạt:
– Đất đai của ông bà để lại cộng với công sức cả mười năm khai phá của tôi. Trừ khi chết thì thôi, làm sao có chuyện bán vì bất cứ lý do nào.
– Nhắm cô Phụng thông cảm với cậu không?
Trác gượng gạo:
– Điều này chị biết rồi mà, còn hỏi tôi làm chi. Phi Phụng sung sướng đã quen nên hầu như không biết thông cảm. Tôi rất tiếc về những gì cô ấy đã tuôn ra với chị và Thiên Di hôm đó.
– Cậu cũng biết chuyện này nữa à?
– Tôi nghe dì Hai kể lại và thấy mắc cỡ. Chị cho tôi xin lỗi.
Bà Thủy trầm ngâm:
– Lỗi không phải ở cậu. Thú thật, tôi làm việc cho cậu hơn mười năm rồi, nên coi nơi này như nhà mình. Tôi không câu nệ nhọc nhằn để lo tròn trong ngoài. Giờ tôi cũng mệt mỏi rồi, cậu nên tìm người để thay tôi là vừa.
Trác nhỏ nhẹ:
– Vì những lời thiếu suy nghĩ của Phi Phụng mà chị định bỏ tôi sao? Tôi lấy uy tín và danh dự của người đàn ông để bảo đảm với chị rằng: Phi Phụng không có quyền quyết đoán việc trong trang trại Thùy Dương.
Bà Thủy lắc đầu:
– Nhưng cô ấy là vợ cậu, là bà chủ của tôi. Cô ấy đã ác cảm, tôi sẽ rất khó làm việc.
Trác kêu lên:
– Chị không thể nghỉ vì lý do đó. Trang trại Thùy Dương rất cần chị và Thiên Di.
Bà Thủy đưa ra điều kiện:
– Nếu ở lại tôi và Thiên Di sẽ xuống khu tập thể dành cho công nhân. Kế bên nhà vợ chồng Lang còn một khoảng đất trống, xin cậu dựng cho dì cháu tôi một căn nhà lá.
Trác vội vã ngắt lời bà:
– Thiên Di là người thành phố, cô ấy sẽ không chịu nổi cái lạnh ở đây đâu. Vả lại, Di là cô giáo nên cần yên tĩnh để soạn bài, tôi cũng không muốn có những phiền phức khác ập đến với Di nữa.
Bà Thủy vẫn khăng khăng với đề nghị của mình:
– Chúng tôi không thể ở chung với Phi Phụng. Ngày cưới của hai người gần tới rồi. Cậu nên quyết định cho sớm.
Trác im lặng. Lát sau, anh nói:
– Được. Nhưng tôi sẽ cất cho chị và Thiên Di một căn nhà nhỏ sau vườn, chớ không phải ở khu tập thể của công nhân.
Bà Thủy chép miệng:
– Vậy cũng như không. Tôi nghĩ kỹ rồi mới đề nghị với cậu, mong cậu hiểu cho.
Trác có vẻ dỗi:
– Nếu thế, cứ làm theo ý chị đi.
Vờ như không biết anh giận, bà Thủy nói:
– Cảm ơn cậu.
Trở về bàn làm việc, bà bắt đầu xem lại sổ sách, nhưng trong đầu vẫn không dứt khỏi những điều vừa nói với Trác.
Rời căn nhà lớn đầy đủ tiện nghi để về khu trại dành cho công nhân là cả một thiệt thòi. Nhưng không làm thế không được, bà không muốn Thiên Di bị Phi Phụng xúc phạm thêm lần nữa. Với lại bà cũng muốn phòng xa chuyện lửa gần rơm. Không có lửa, làm sao có khói? Đàn ông vốn tham lam và dễ xao lòng. Nếu Trác vô tư với Thiên Di, Phi Phụng đã không nổi máu Hoạn Thư như thế.
Bà Thủy chợt thở dài. Thiên Di còn quá trẻ, lứa tuổi này phải sống ở nơi buồn hắt buồn hiu, thiếu thốn mọi nhu cầu giải trí nghĩ cũng tội. Tội nhất là không tìm được người đàn ông xứng với mình. Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Trác là không ai bằng. Cậu ta chiếm địa vị độc tôn trên cao, nếu không sớm tách Thiên Di ra, con bé yêu Trác thì còn khổ hơn.
Trước đây, bà từng cấm Di giao du với Cần. Con bé đã cô đơn lắm rồi, bà không thể để Di sa đà vào một cuộc tình không có đoạn kết được. Tương lai của Di là ở Sài Gòn, chớ đâu phải chôn hết cuộc đời đơn độc lẻ loi như bà.
Xếp cuốn sổ chi thu lại, bà xuống bếp. Nhìn Di đang phụ bà Hai rửa rau, bà Thủy nói:
– Dì đã nói với cậu Trác rồi. Chúng ta sẽ dời xuống khu tập thể của công nhân, chớ không ở trong nhà này nữa. Cậu ấy đã đồng ý.
Thiên Di mím môi im lặng, trong khi bà Hai kêu lên:
– Tôi cũng xin ra ngoài. Nghĩ tới việc suốt ngày hầu hạ Phi Phụng, tôi chán ngắt.
Di hỏi hỏi bằng giọng dửng dưng:
– Chừng nào chúng ta dời đi?
– Chắc khoảng tuần sau, khi đã dựng xong nhà. Nhưng sớm muộn gì cũng trước khi cậu Trác làm đám cưới.
Thiên Di khỏa tay vào nước lạnh buốt để vớt những cọng rau còn sót lại. Cô để rổ rau lên bếp rồi bảo:
– Con về phòng đây.
Đóng ập cửa lại, Di úp mặt xuống gối, lòng buồn muốn khóc. Những nỗi buồn của cô thật vô duyên khi dì Thủy làm thế là đúng. Cả dì lẫn Di phải tránh xa Phi Phụng vì miệng lưỡi cô ta rất sâu độc. Mà tránh xa Phi Phụng cũng có nghĩa là tránh xa Trác. Điều này làm tim Di đau.
Giọng bà Thủy vang lên:
– Xuống ăn cơm, Di ơi!
– Dạ. Con xuống ngay.
Miệng thì dạ, nhưng Di vẫn nằm trên giường. Cô tưởng tượng tới lúc rời khỏi ngôi nhà này mà ngậm ngùi.
Uể oải bước vào phòng ăn, cô liếc chỗ Trác ngồi, nhưng không dám thắc mắc coi anh đâu.
Bà Hai ca cẩm:
– Lại uống rượu. Trước kia, cậu ấy đâu có như vậy, gần cưới vợ mà tự nhiên đổ đốn thế kia. Thật chả hiểu cậu ấy đang nghĩ gì.
Thiên Di lầm lũi ăn cơm, cô không muốn nghe bàn tán về Trác nữa.
Thấy Di buông đũa, bà Thủy nhíu mày:
– Sao ăn ít vậy?
Di đáp:
– Con no rồi.
Không kịp uống cả nước, Di vội vã trở về phòng. Cô phải đối mặt với nỗi niềm riêng, với tâm sự đầy ắp mà không người bày tỏ. Chưa bao giờ Di cô đơn như lúc này. Rồi khi rời xa ngôi nhà này, Di còn cô đơn cỡ nào nữa?
Nằm mãi cũng chán, Di ra bàn ngồi soạn bài. Soạn cho cả một tuần, viết rã rời tay vẫn không sao ngủ được.
Khoác chiếc áo len vào, Di mở cửa ra ngồi ngoài salon. Căn nhà im ắng đến não lòng. Dì Thủy và bà Hai đã ngủ sau một ngày vất vả. Ước gì cô cũng dễ ngủ như hai bà nhỉ.
Ngả người trên chiếc sô pha rộng êm. Di bỗng nghe tiếng côn trùng rền rĩ, tiếng lá cây xào xạc rồi tiếng bước chân quen thuộc của một người.
Trác đã về, anh đang gọi dì Thủy mở cửa. Ngần ngừ một thoáng, Thiên Di đứng dậy, làm nhiệm vụ thay dì mình. Trác ngạc nhiên khi thấy cô.
Anh hỏi:
– Tôi làm em thức giấc à?
Thiên Di lắc đầu. Cô vừa dợm bước thì bị Trác nắm tay ghị lại:
– Ở lại với tôi một chút.
Di nóng bừng cả người,cô ấp úng:
– Khuya lắm rồi. Tôi phải ngủ để mai còn lên lớp.
Không buông tay Di ra, Trác nói:
– Tôi dám chắc rằng em không ngủ được đâu. Nào, ngồi xuống đây với tôi!
Trái tim như nhũn ra, Thiên Di riu ríu làm theo lời Trác. Hai người không vào nhà mà ngồi xuống bậc tam cấp cao trước hiên. Đêm như đẫm hương ngọc lan làm đêm chợt sâu hơn. Gió khuya làm Di ớn lạnh, cô co ro như mèo con mắc mưa trông thật tội. Khao khát được ôm cô vào lòng chợt bùng lên dữ dội trong tim Trác. Anh dịu dàng khoác chiếc áo gió của mình lên vai cô.
Thiên Di lí nhí:
– Anh sẽ lạnh đấy.
Trác hạ giọng:
– Ngồi gần em, tôi được sưởi ấm rồi.
Thiên Di gượng gạo:
– Xin đừng nói thế, tội nghiệp tôi.
– Tôi nói thật đó.
Di vội vàng đứng dậy:
– Anh uống rượu hơi nhiều, nên vào nghỉ đi.
Trác đứng theo cô:
– Tối nay, tôi không hề uống rượu và rất tỉnh táo. Em đừng bắt tôi vào ngủ. Người ta có ba trăm sáu mươi lăm ngày để ngủ, nhưng cả đời đâu dễ có một đêm như vầy. Dì Thủy muốn ra ngoài ở, tôi sẽ không được trông thấy em thường xuyên như bây giờ. Tại sao chúng ta không có một đêm thức trắng với nhau nhỉ?
Thiên Di bàng hoàng với những lời của Trác. Tim đập thình thịch, cô lắc đầu:
– Tôi không hiểu ý anh. Thức trắng một đêm để làm gì cho mệt cơ chứ?
Trác mỉm cười:
– Nếu sợ mệt, em đã không chờ để mở cửa cho anh.
Thiên Di tránh cái nhìn cháy bỏng của Trác, cô nghiêm giọng:
– Chỉ là tình cờ thôi. Tôi không hề chờ ông, thưa ông chủ. Giữa chủ và tớ lúc nào cũng có khoảng cách. Ông đã từng nói thế, xin ông hãy giữ cái khoảng cách ấy.
Di vừa quay đi, Trác đã kéo mạnh cô vào lòng. Anh giữ Di trong đôi tay rắn chắc, giọng gấp rút:
– Giữa chúng ta sẽ không tồn tại khoảng cách nào cả. Hãy tin anh!
Thiên Di cố sức đẩy Trác ra:
– Tất cả đã muộn rồi.
Trác lì lợm:
– Anh sẽ bắt đầu trở lại từ em.
Di chưa kịp nói lời nào, Trác đã bảo:
– Em đã nghĩ tới anh rất nhiều.
Di phản đối yếu ớt:
– Không có.
– Đừng dối lòng nữa. Hãy nhìn thẳng vào mắt anh rồi trả lời!
Đầu Thiên Di gục xuống thổn thức. Trác dịu dàng nâng cằm cô lên và đặt lên môi cô một nụ hôn. Đất trời như nghiêng ngả, Di khép mi bấu vào vai anh rồi hoảng hồn đẩy mạnh anh ra, chạy vội về phòng.
Úp mặt trên gối, cô cảm thấy tim đập mạnh như muốn rơi ra ngoài. Vừa rồi Di đã làm gì thế kia? Sao cô lại mềm yếu đến thế?
Vùng dậy, bước tới trước gương, cô đặt tay lên môi. Nụ hôn của Trác như lửa còn nóng trên môi cô, nó đốt cháy hết những cố gắng lâu nay của Di một cách nhẹ nhàng và lãng mạn.
Thật ra, Trác có yêu cô không? Tại sao anh lại làm thế?
Di chợt nhớ tới lần vô tình nhìn thấy anh hôn Phi Phụng, và đau đớn nhận ra anh chỉ xem cô như trò đùa, hoặc vật thế mạng khi không có Phi Phụng ở kế bên. Di đúng là con ngốc không biết lượng sức mình. Có lẽ lúc này Trác đang thích thú với trò chơi vừa rồi. Nếu đúng thế Trác là một gã đểu giả, đáng khinh.
Di nên tỉnh mộng là vừa.
Nằm mở mắt trừng trừng, Di nghe gà gáy từng đợt cho đến tận sáng. Loạng choạng, cô bước xuống giường với cảm giác chông chênh của người mất ngủ. Hốt hoảng Di ngồi phịch xuống khi thấy trời đất quanh mình chao nghiêng. Cô bị chóng mặt rồi, cảm giác quay cuồng làm cô buồn nôn.
Cố gắng mở cửa, cô gọi bà Thủy và ngồi gục luôn ngay hành lang. Gọi mãi, Di vẫn không thấy bà đâu. Trái lại, cô nghe giọng Trác thảng thốt:
– Em làm sao vậy?
Vừa nói anh vừa quỳ xuống đỡ Di lên. Vùng mạnh khỏi tay Trác, cô lảo đảo té vào tường:
– Hãy để tôi yên!
Rồi cô lại gọi bà Thủy. Trác nói:
– Chị ấy xuống khu tập thể để xem chỗ đất sắp dựng nhà từ lúc trời còn tờ mờ sáng. Em gọi chị ấy làm gì?
Thiên Di gục đầu vào tay:
– Tôi không được khỏe, nên sáng không đến lớp được. Xin ông cho tôi nghỉ.
Trác lo lắng:
– Em thấy trong người thế nào?
Mắt nhắm lại, Di đáp:
– Chóng mặt lắm.
Vừa nói, cô vừa vịn vào tường lần về phòng. Trác vội chạy theo đỡ. Di không còn hơi sức đâu để phản ứng, cô đành để anh dìu đến tận giường.
Đợi Di nằm xuống xong, trác mới đặt tay lên trán cô:
– Hình như em sốt. Phải gọi y tá mới được.
Tự dưng, Thiên Di gắt gỏng:
– Ông để mặc tôi!
Quay mặt vào vách, Di cố nén tiếng nấc trong khi Trác thở dài:
– Anh xin lỗi về hành động hồi tối.
Thiên Di chua chát cười một mình. Trác xin lỗi cô, nghĩa là anh nhận hành động ấy là sai, nghĩa là anh chỉ đùa chớ không hề thật lòng. Trời ơi! Sao tới lúc này, Di vẫn còn mong anh thật lòng chớ?
Căn phòng bỗng im ắng lạ thường. Trác đã đi rồi. Anh xin lỗi cô và thấy lòng thanh thản nên bỏ đi không cần từ giã. Lẽ nào Trác nhẫn tâm đến thế?
Đầu óc cứ quay cuồng, Di nằm thiêm thiếp nhưng không ngủ. Cô khó chịu đến mức không dám trở mình. Vì mỗi lần nghiêng người, cô lại thấy đất trời chao đảo.
Di nằm mãi trong mê mê tỉnh tỉnh, mãi tới khi nghe bà Thủy gọi, cô mới hé mắt nhìn rồi nhắm lại ngay.
Cô mệt mỏi:
– Con chóng mặt vì hồi tối không ngủ được, chớ có bệnh gì đâu.
Bà Thủy càu nhàu:
– Ăn như mèo ngửi, ngủ không đủ giấc. Con đừng ỷ y mình còn trẻ, còn khỏe, đến hồi nằm xuống là hết gượng dậy nổi đó.
Rồi bà dịu giọng:
– Đã ăn gì chưa?
– Dạ, chưa.
– Để dì khuấy cho ly sữa hột gà. Tuần sau mình rời khỏi đây rồi. Sức khỏe con yếu như vầy, ở nhà tranh sợ chịu lạnh không được quá.
Thiên Di ngập ngừng:
– Liệu làm nhà kịp không hả dì?
Giọng bà Thủy thật vô tư:
– Kịp chớ. Sáng nay, cậu Trác đã cho người đo đất, đắp nền. Nếu xong sớm, mình sẽ dọn sớm.
Nhắm mắt lại, Di nghe tiếng chân dì Thủy mỗi lúc một xa dần, nhỏ dần. Trác đã huy động mọi người, chắc chắn ngôi nhà sẽ xong sớm.
Rồi cô cũng phải rời khỏi đây. Càng nghĩ tới lúc phải đi, lòng Di càng đau đớn.