Số lần đọc/download: 923 / 12
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:52 +0700
Chương 12
K
ristoff, Sven và Anna cùng rảo bước trong đêm tối. Khi bình minh ló rạng nơi đường chân trời, cả ba đã thấy mình ở phía trên rìa ngọn núi. Nhìn xuống, họ có thể thấy Arendelle xa xa.
Nhưng đó không phải khung cảnh mà họ mong đợi. Cả vương quốc chìm trong giá lạnh và bị bao phủ bởi băng trắng xóa.
Anna há hốc miệng kinh ngạc. Rồi nàng kéo bản thân trở về thực tại. “Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Nàng nói. “Elsa có thể làm tan băng.”
“Cô ấy ư?” Kristoff hỏi, giọng hoài nghi. “Có thể không nhỉ?”
“Chắc chắn là được.” Anna trả lời, nàng chỉ về phía trước. “Đi nào. Đây là đường tới Núi Bắc đúng không?”
“Có vẻ đường này thì đúng hơn.” Kristoff nói, đẩy ngón tay đang chỉ của nàng về hướng ngược lại. Một ngọn núi cao và dốc đứng sừng sững phía trên họ.
Không còn sự lựa chọn nào khác, cả đoàn tiếp tục di chuyển về phía trước và leo lên ngọn núi. Khi mặt trời đã hoàn toàn lên cao, họ đi vòng qua một góc quẹo và bắt gặp một vùng đất trống được bao quanh bởi rặng cây cao.
Cả ba sửng sốt khi trông thấy ở phía trước, các tia sáng đang nhảy nhót trên nền tuyết trắng. Một khung cảnh thật khác biệt với những gì họ đã gặp ở phần còn lại của khu rừng. Họ đã tìm thấy một vùng đất mùa đông tuyệt đẹp.
Khung cảnh khiến Anna nín thở. “Tôi chưa bao giờ biết rằng mùa đông... có thể đẹp đến thế!” Nàng nói và nhìn lên một cây liễu phủ đầy băng. Cành cây sáng long lanh với các tinh thể băng. Bất chợt nàng thấy Sven, chú tuần lộc bị vướng gạc vào các dây leo phủ đầy băng, và thế là trông chú ta y như một cây thông Nô-en lấp lánh.
“Ồ, nhưng nó quá chói!” Một giọng nói đến từ hư không. “Nó có làm mọi người đau mắt không thế? Còn tôi đang bị lóa hết cả mắt đây. Sẽ thế nào nếu thêm một chút sắc màu nhỉ?”
Anna và Kristoff nhìn quanh. Rồi họ nhìn chằm chằm Sven. Chú ta có thể nói được ư?
“Chúng ta cứ phải tẩy trắng mọi trò vui như thế à?” Giọng nói lại cất lên. “Tôi đang nghĩ có thể là đỏ sẫm hay lục nhạt. Còn màu vàng thì sao? Ồ, không, không phải vàng. Vàng và tuyết trắng? Ừm... không không.”
Một người tuyết nhỏ, trông vẻ ngốc nghếch với tay làm bằng hai cành cây, nhưng không có mũi, xuất hiện. Câu ta cười nhạo trò tuyết-vàng của mình. “Tôi đúng chứ?” Cậu hỏi Anna.
“Á Á Á…!” Anna hét lên. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một người tuyết biết nói cả, vì thế nàng lập tức phản ứng lại. Nàng đá vào cậu ta khiến cái đầu tuyết bay trúng Kristoff.
“Xin chào!” Cái đầu tuyết nói.
“Anh bạn trông thật đáng sợ.” Kristoff nói với cái đầu. Chàng ném nó trở lại phía Anna.
“Tôi không muốn nó!” Anna rú lên, ném trả Kristoff.
“Trả lại cô này!” Kristoff gọi, ném cái đầu ấy về phía Anna lần nữa.
“Xin đừng làm rơi tôi!” Cái đầu tuyết nài nỉ.
Anna cau mày nhìn Kristoff. “Đừng!”
Kristoff cười toe toét. “Thôi nào, nó chỉ là một cái đầu.” Chàng nói.
“Tốt thôi.” Người tuyết nói với họ. “Chúng ta đã có một sự khởi đầu tồi tệ.”
“Cái thân kìa!” Anna kêu lên. Nàng vội vàng đặt cái đầu vào thân của người tuyết, nhưng thật rối rắm khi nó đã bị lộn ngược và cứ mắc kẹt như vậy.
“Đợi đã!” Người tuyết nói, nhìn chằm chằm thế giới bị lộn ngược xung quanh cậu ta. “Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này? Tại sao mấy người lại treo ngược như những con dơi thế kia?”
Anna tiến đến gần người tuyết. “Được rồi.” nàng nói. “Đợi một giây nhé.” Nàng xoay cái đầu lại cho đúng chiều.
“Ồ, cảm ơn!” Olaf nói.
“Không có chi.” Anna trả lời và mỉm cười với người tuyết nhỏ. Nàng nhận ra rằng cậu ta trông chẳng đáng sợ nên nàng có thể nhìn thẳng vào cậu ta.
“Giờ tôi đã hoàn chỉnh rồi.” Người tuyết tiếp tục.
“Ừm, gần như vậy.” Anna trả lời. Nàng lấy một củ cà-rốt trong túi của Sven và cắm nó vào mặt Olaf để tạo thành mũi cho cậu. Nhưng vì nàng hơi mạnh tay nên củ cà-rốt xuyên qua cả cái đầu tuyết. “Ồ, quá tay rồi!”Anna nói. “Tôi xin lỗi! Tôi, tôi chỉ...”
Người tuyết xoay vòng. “Ồi!” cậu kêu lên. “Chóng mặt quá!”
Anna cúi xuống gần cậu ta. “Cậu không sao chứ?”
Người tuyết tươi cười. Mặc dù củ cà-rốt trên mặt cậu chỉ nhô ra một chút xíu, nhưng cậu cảm thấy vui lắm. “Không sao.” Cậu nói. “Thật tuyệt vời làm sao! Tôi luôn mong mình có một chiếc mũi.” Cậu liếc nhìn xuống cái mũi mới của mình. “Rất dễ thương. Nó giống như một con kỳ lân vậy.”
Anna vội chỉnh lại củ cà-rốt vào đúng vị trí.
“Gì thế? Ồ, ôi chao!” Người tuyết kêu lên. “Thậm chí giờ tôi còn thích hơn! Tốt rồi. Vậy mình làm quen lại từ đầu nhé.” Cậu nở một nụ cười tươi. “Xin chào mọi người! Tôi là Olaf, và tôi thích những cái ôm ấm áp.” Cậu mở rộng hai cánh tay làm bằng cành cây của mình chờ đợi một cái ôm.
Cái tên làm Anna sững lại. “Olaf?” Nàng hỏi. Anna nghĩ một lúc. Nàng nhớ mình đã từng chơi trò nặn người tuyết với Elsa khi hai chị em còn bé. Elsa cũng đặt cho người tuyết cái tên như vậy.
Olaf nhìn chằm chằm Anna. “Và cô là?”
“Tôi là Anna.” Nàng trả lời.
“Còn con lừa xớn xác kia thì sao?” Olaf hỏi.
“Cậu ấy là Sven.” Anna giới thiệu.
“Ừ hứ!” Olaf nói. “Và thế còn con tuần lộc?”
“Sven!” Anna trả lời, buồn cười sự nhầm lẫn của Olaf.
Và tất nhiên, vì bị nhầm lẫn, nên Olaf nhìn cả Sven và Kristoff, suy nghĩ về việc họ có cùng một cái tên. “Ồ, hay quá. Càng tiện cho tôi.” Cậu ta nói.
Sven tiến lại gần cậu người tuyết và cố ngoạm vào chiếc mũi cà-rốt của cậu ta.
“Á!” Olaf cười nói. “Hãy nhìn cậu ta kìa, cậu ta đang cố hôn lên mũi tôi.” Thế rồi, cậu mỉm cười với chú tuần lộc. “Tôi cũng thích cậu đấy!”
“Olaf, có phải Elsa tạo ra cậu không?” Anna hỏi.
“Ừ, sao?” Người tuyết trả lời.
“Cậu biết chị ấy ở đâu chứ?” Anna hỏi, tiến lại gần hơn.
“Ừ, sao?” Olaf lặp lại. Hoàn toàn mù tịt về các câu hỏi.
“Cậu có thể chỉ đường cho chúng tôi không?”Anna hỏi đầy hy vọng.
“Ừ, sao?” Người tuyết hỏi lại.
Kristoff bận rộn xem xét một cánh tay cành cây của Olaf bằng cách bẻ cong nó. “Thứ này hoạt động như thế nào ấy nhỉ?”
Lập tức, cánh tay đập mạnh vào mặt Kristoff.
“Thôi nào, Sven!” Olaf nói, gọi Kristoff bằng cái tên bị nhầm. “Chúng ta phải tập trung vào đây!” Cậu quay trở lại với Anna. “Tại sao?”
“Để tôi giải thích.” Kristoff nói. “Chúng tôi cần Elsa mang mùa hè trở lại.”
“Mùa hè á?” Olaf thốt lên. “Ôi, tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi thích mê cái ý tưởng về mùa hè, mặt trời và mọi thứ ấm áp!”
Kristoff chớp mắt. “Thật sao? Cá là cậu chưa được thử cái nóng rồi.”
Olaf lắc đầu. “Chưa từng, nhưng thỉnh thoảng, tôi thích nhắm mắt và tưởng tượng mọi thứ sẽ thế nào khi mùa hè đến.”
Và trong khi Olaf đang bận tưởng tượng và chìm đắm vào những điều tuyệt vời mà cậu có thể làm trong mùa hè, thì Kristoff quay nhìn Anna, chàng thì thầm. “Tôi chuẩn bị nói với cậu ta đây.” Điều này sẽ giết chết Olaf bởi cái nóng mùa hè mà cậu ta mơ ước thực sự là cơn ác mộng tồi tệ nhất với một người tuyết.
“Anh dám ư?” Anna mắng Kristoff. Nàng không thể chịu nổi nếu làm tan nát giấc mơ của Olaf với sự thật khắc nghiệt ấy.
“Tôi đi đây!” Anna nói. Nàng mặc kệ Kristoff.
“Ai đó phải nói cho cậu ta biết chứ?” Kristoff càm ràm, lắc đầu. Rồi chàng cùng Sven lẽo đẽo theo sau Anna và người tuyết nhỏ.