Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Norton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Borrowers (The Borrowers #1)
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2675 / 62
Cập nhật: 2018-03-18 01:33:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ng Pod không nói gì cho đến khi họ đã vào phòng khách. Ông cũng không nhìn cô bé. Cô bé phải hấp tấp đi nhanh hết sức theo ông. Ông phớt lờ nỗ lực của cô bé khi giúp ông đóng các cổng vào, nhưng có một lần, khi cô bé bị vấp ngã, ông đợi đến khi cô đứng lên, nhìn cô với vẻ gần như không quan tâm trong khi cô bé phủi bụi trên đầu gối.
Bữa ăn tối đã được bày ra, quần áo là ủi đã được cất dọn và bà Homily từ bếp chạy vào, ngạc nhiên khi nhìn thấy họ đi cùng nhau.
Ông Pod ném chiếc túi đi mượn xuống. Ông nhìn vợ chằm chằm.
“Có chuyện gì thế?” bà Homily ấp úng nói, nhìn từ người này sang người kia.
“Nó đã vào phòng trẻ đêm,” ông Pod khẽ nói, “nói chuyện với cậu bé đó!”
Bà Homily bước lên, hai tay run rẩy áp vào tạp dề, đôi mắt hoảng hốt liếc qua liếc lại. “Ôi, không...” Bà thở hắt ra.
Ông Pod ngồi xuống. Ông đưa bàn tay mệt mỏi vuốt mắt và trán; khuôn mặt ông có vẻ nặng nề như một cục bột nhão. “Bây giờ thì sao?” ông nói.
Bà Homily đứng im, cúi đầu trên đôi tay siết chặt, và nhìn chằm chằm vào Arrietty. “Ôi, con không thể...” bà thì thầm.
“Họ sợ hãi,” Arrietty nhận thấy, “họ không cáu giận chút nào - họ rất, rất sợ hãi.” Cô bé bước lên. “Không sao đâu...” cô bé lên tiếng.
Bà Homily ngồi sụp xuống trên cái ống chỉ bông; người bà bắt đầu run rẩy. “Ôi,” bà nói, “chúng ta sẽ phải làm gì đây?” Bà bắt đầu đu đưa người, rất nhẹ, bên này qua bên nọ.
“Ôi, mẹ, đừng!” Arrietty van xin. “Không tồi tệ đến thế đâu. Thực sự là không mà.” Cô bé lần sờ bên dưới lớp áo len của mình; lúc đầu không tìm thấy lá thư - nó đã bị trượt quanh người cô bé ra đằng sau - nhưng cuối cùng cô bé rút được nó ra, nhàu nhĩ. “Nhìn này,” cô bé nói, “đây là một lá thư từ bác Hendreary. Con đã viết thư cho bác ấy và cậu bé đem lá thư...”
“Con viết cho bác ấy!” bà Homily kêu lên với một tiếng thét kìm nén. “Ôi,” bà than van, và nhắm mắt, “rồi tiếp theo nữa sẽ là cái gì! Chúng ta sẽ phải làm gì?” rồi bà yếu ớt quạt quạt cho mình bằng bàn tay xương xẩu.
“Lấy cho mẹ một cốc nước, Arrietty,” ông Pod gắt gỏng. Arrietty đem nước đựng trong một cái vỏ hạt phỉ cưa - nó đã bị cưa ở đầu nhọn và có hình giống một cốc rượu brandy.
“Nhưng điều gì khiến con làm một việc như thế, Arrietty?” bà Homily nói với giọng đã bình tĩnh hơn, đặt cái cốc rỗng xuống bàn. “Con bị làm sao thế?”
Rồi Arrietty kể cho họ về chuyện bị “nhìn thấy” - hôm ở dưới cây anh đào đó. Và cô đã giấu họ như thế nào vì không muốn làm họ lo lắng. Và điều cậu bé đã nói về “tuyệt chủng”. Và - còn hơn cả quan trọng - việc biết chắc rằng gia đình Hendreary vẫn còn sống cấp bách đến thế nào. “Bố mẹ hiểu không,” Arrietty van nài, “xin bố mẹ hãy hiểu! Con đang cố gắng cứu giống loài chúng ta!”
“Nghe từ ngữ nó dùng kìa!” bà Homily nói với ông Pod thật khẽ, tuyệt chẳng có chút tự hào.
Nhưng ông Pod không nghe thấy. “Cứu giống loài chúng ta!” ông nhắc lại một cách dứt khoát. “Chính những người như con, con của bố, làm những chuyện bất thình lình không tôn trọng tập quán, sẽ giết chúng ta những Người Vay Mượn một lần và mãi mãi. Con không nhận ra con đã làm gì à?”
Arrietty bắt gặp ánh mắt trách móc của bố. “Có,” cô bé ấp úng nói, “con đã - con đã liên hệ được với những người duy nhất khác còn sống. Để,” cô bé dũng cảm nói tiếp, “từ nay trở đi tất cả chúng ta có thể đoàn tụ với nhau...”
“Tất cả đoàn tụ với nhau!” ông Pod giận dữ nhắc lại. “Con nghĩ rằng có ngày cái lũ nhà Hendreary sẽ về lại đây ở ư? Con có thể tưởng tượng mẹ con sẽ di cư đến ở trong một cái hang con lửng, cách đây hai cánh đồng, giữa đồng không mông quạnh và không có nước nóng à?”
“Không bao giờ!” bà Homily kêu lên bằng giọng sôi sục, chan chứa làm cả hai bố con quay lại nhìn bà.
“Hay con có thể tưởng tượng được mẹ con đi bộ qua hai cánh đồng và một khu vườn,” ông Pod nói tiếp, “hai cánh đồng đầy quạ, đầy bò, đầy ngựa và đủ thứ khác, để uống một tách trà với bác Lupy của con, người mà mẹ con dù sao cũng không ưa lắm? Nhưng đợi đã,” ông nói khi Arrietty định lên tiếng, “đó không phải là điều quan trọng - bởi vì dù tất cả điều đó xảy ra thì chúng ta cũng chỉ quay lại như cũ thôi - điều quan trọng,” ông nói tiếp, cúi về phía trước và tuyên bố một cách vô cùng nghiêm nghị, “là thế này: bây giờ thì cái cậu bé đó biết chúng ta ở đâu rồi!”
“Ồ không,” Arrietty nói, “con chưa bao giờ kể cho cậu ấy điều ấy. Con...”
“Con đã kể cho nó,” ông Pod cắt lời, “về cái ống nước ở trong bếp bị vỡ; con đã kể với nó về chuyện tất cả đồ đạc của chúng ta bị trôi đến cái lưới sắt như thế nào.” Ông ngồi ngửa người ra và nhìn cô bé với vẻ giận dữ. “Nó chỉ cần suy đoán,” ông nói. Arrietty im lặng và ông Pod nói tiếp, “Đó là điều chưa bao giờ xảy ra từ trước đến nay, chưa bao giờ, trong cả chiều dài lịch sử của Người Vay Mượn. Những Người Vay Mượn đã bị ‘nhìn thấy’ - phải; những Người Vay Mượn đã bị bắt - có thể: nhưng không một con người nào từng được biết nơi Người Vay Mượn ở. Chúng ta đang ở một tình thế rất nguy hiểm, Arrietty ạ, và con đã đẩy chúng ta vào tình thế đó. Đó là sự thật.”
“Ôi, ông Pod,” bà Homily khóc thút thít, “đừng làm con bé sợ.”
“Không đâu, bà Homily,” ông Pod nói nhẹ nhàng hơn, “cô gái già đáng thương của tôi! Tôi tuyệt chẳng muốn làm ai sợ cả, nhưng việc này rất nghiêm trọng. Giả dụ tôi nói với bà phải sắp xếp hết đồ đạc trong đêm nay, tất cả những thứ lặt vặt của chúng ta, thì bà sẽ đi đâu?”
“Không đến nhà Hendreary,” bà Homily kêu lên, “không đến đó đâu, ông Pod! Tôi không bao giờ có thể dùng chung bếp với Lupy...”
“Không,” ông Pod đồng ý, “không đến nhà Hendreary. Và bà không biết tại sao à? Cậu bé cũng biết về chỗ đó rồi!”
“Ôi!” bà Homily kêu lên mất hết tinh thần.
“Phải,” ông Pod nói, “hai con chó săn khôn ngoan hay một con chồn sương được huấn luyện tốt, thế là nhà đó sẽ tiêu đời.”
“Ôi, ông Pod...” bà Homily kêu lên và lại bắt đầu run rẩy. Ý nghĩ phải sống trong một cái hang con lửng đã đủ khủng khiếp rồi, nhưng ý nghĩ ngay cả chỗ đó cũng không có để mà đến lại còn tồi tệ hơn nữa. “Và tôi dám nói rằng cuối cùng thì tôi cũng sẽ sắp xếp mọi chuyện tốt đẹp,” bà nói, “nếu chúng ta ở khá tách biệt...”
“Ừ, nhưng nghĩ về chuyện đó lúc này cũng chẳng ích gì,” ông Pod nói. Ông quay về phía Arrietty, “Bác Hendreary của con viết gì trong thư?”
“Đúng rồi,” bà Homily kêu lên, “lá thư đâu?”
“Bác ấy không viết nhiều lắm,” Arrietty nói rồi đưa lá thư ra, “bác ấy chỉ viết, ‘Nói với bác Lupy của cháu về nhà đi.’ “
“Cái gì?” bà Homily kêu thé lên, nhìn ngược lá thư. “Về nhà đi? Ý ông ấy là thế nào?”
“Ý ông ấy,” ông Pod nói, “là Lupy chắc hẳn đã lên đường tới đây thế nhưng bà ấy đã không đến.”
“Lên đường tới đây?” bà Homily nhắc lại. “Nhưng bao giờ?”
“Làm sao tôi biết được?” ông Pod nói.
“Bác ấy không viết là khi nào,” Arrietty nói.
“Nhưng,” bà Homily kêu lên, “có thể là từ nhiều tuần trước rồi!”
“Có thể,” ông Pod nói. “Đủ lâu để ông ấy muốn bà ta quay về.”
“Ôi,” bà Homily kêu lên, “còn đám trẻ con nhỏ bé đáng thương nữa!”
“Bây giờ chúng nó cũng lớn lắm rồi,” ông Pod nói.
“Nhưng chắc hẳn đã có điều gì đó xảy ra với bà ấy!” bà Homily kêu lên.
“Phải,” ông Pod nói. Ông quay về phía Arrietty. “Con hiểu ý bố chưa, Arrietty, về những cánh đồng đó ấy?”
“Ôi, ông Pod,” bà Homily nói, ứa nước mắt, “tôi tuyệt chẳng nghĩ rằng có ai trong chúng ta sẽ còn gặp Lupy tội nghiệp nữa!”
“Ừm, có hay không có chuyện xảy ra với Lupy thì chúng ta cũng chẳng bao giờ gặp lại mà,” ông Pod nói.
“Ông Pod,” bà Homily trấn tĩnh lại nói, “tôi sợ. Tất cả mọi thứ như đang xảy ra cùng một lúc. Chúng ta phải làm sao đây?”
“Ừm,” ông Pod nói, “đêm nay thì chúng ta chẳng làm được gì rồi. Điều đó là chắc chắn. Ngoài ăn tối một chút và ngủ một giấc ngon.” Ông đứng lên.
“Ôi, Arrietty,” bà Homily đột nhiên rền rĩ, “đứa con gái hư hỏng xấu xa! Sao con có thể khơi nguồn tất cả chuyện này? Sao con lại đi nói chuyện với một con người? Nếu...”
“Con bị ‘nhìn thấy’,” Arrietty kêu lên. “Đâu phải lỗi của con khi bị ‘nhìn thấy’. Bố cũng bị ‘nhìn thấy’. Con không nghĩ rằng việc này tồi tệ như bố mẹ đang cố gắng dựng lên. Con không nghĩ con người lại tồi tệ như thế...”
“Có người tốt và có người xấu,” ông Pod nói, “có người thật thà và người tinh ranh - tùy người tùy lúc. Và thú vật, nếu biết nói, chúng sẽ nói giống như bố. Hãy tránh xa họ - đó là điều bố luôn được dạy. Dù họ có hứa hẹn gì đi nữa. Tuyệt chẳng có điều gì hay ho đến từ bất kỳ con người nào đâu.”
Những Người Vay Mượn Tí Hon Những Người Vay Mượn Tí Hon - Mary Norton Những Người Vay Mượn Tí Hon