No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Một Cơn Bão Tàn Phá Dữ Dội
à Bhaer đã nghĩ đúng. Bess chỉ mới ra đi được hai ngày thì một cơn giông khủng khiếp đã làm chấn động Plumfield.
Thủ phạm là mấy con gà mái của Tommy. Nếu chúng không đẻ được nhiều trứng như vậy thì chủ của chúng đã không kiếm được số tiền đó. Tiền cậu bé kiếm được quá nhiều nên ông Bhaer đã đưa cho cậu một ống đựng để cậu không tiêu xài một cách bừa bãi.
Trọng lượng ống tiền của cậu tăng thật nhanh. Một ngày kia Tommy tính toán số tiền cậu để dành được: cậu có bốn đô-la. Tự hào về gia tài của mình, cậu khoe với Nat, Nat cũng để dành tiền để mua một cây đàn vĩ cầm.
– Tớ ước có mấy đồng của cậu để thêm vào ba đô-la của tớ; sẽ gần đủ tiền để mua cây vĩ cầm. - Cậu nhìn món tiền buồn bã nói.
– Tớ có thể cho cậu mượn. Tớ chưa quyết định sẽ làm gì với số tiền này. - Tommy nói.
– Ê, các chàng trai! Hãy đến con suối để xem con rắn to tướng mà Dan tìm thấy. - Một giọng nói vang lên phía sau nhà chứa rơm.
– Chúng ta đến đấy đi. - Tommy đề nghị.
Cậu đặt tiền vào trong chiếc máy đập lúa cũ và chạy đi, Nat theo sau. Con rắn thật sự gây ấn tượng. Rồi một con quạ chân đi cà thọt đã lôi cuốn Tommy đến nỗi cậu quên cả tiền. Đêm đến, cậu mới nhớ đến nó: “Không sao, chỉ có Nat biết tiền để ở đâu.” Và cậu ngủ thiếp đi mà không hề lo lắng.
Ngày hôm sau, Tommy xuất hiện ở lớp học khi tất cả đã ngồi vào chỗ của mình thở hồng hộc hỏi:
– Ai đã lấy tiền của tớ?
– Cậu nói gì vậy? - Franz hỏi.
Tommy kể lại chuyện gì đã xảy ra và Nat xác nhận điều đó. Tất cả đều bảo chúng không biết gì và xoay về phía Nat vẻ nghi ngờ. Tommy hăm dọa với nắm tay:
– Quỷ tha ma bắt! Nếu tớ bắt được kẻ ăn cắp tớ sẽ cho hắn một trận nhớ đời.
– Hãy bình tĩnh Tom. Chúng ta sẽ tìm lại được thôi, người ta luôn tìm ra kẻ cắp. - Dan nói như thể cậu biết phải làm thế nào.
– Có thể một kẻ lang thang đã ngủ trong nhà chứa rơm và đã lấy cắp tiền? - Ned gợi ý.
– Một kẻ lang thang sẽ không bao giờ có ý định tìm tiền trong cái máy cũ đó. - Emil nói.
– Và tại sao không phải là chú Silas? - Jack ướm thử.
– Bậy nào! Chú Silas là một người tử tế. Chú ấy sẽ không đụng đến một xu nếu không phải là của chú ấy. - Tommy nói.
– Dù đó là ai thì người đó nên tự thú chứ đừng chờ người ta phát hiện ra. - Demi nói với vẻ bị kích động.
– Tớ biết các cậu nghĩ là chính tớ. - Nat nói, mặt đỏ gay vì hổ thẹn.
– Cậu là người duy nhất biết tiền để ở đâu. - Franz nhận xét.
– Tớ không lấy. Tớ đã nói là không phải tớ! - Nat gào to, tuyệt vọng.
– Con hãy bình tĩnh lại, cậu bé! - Ông Bhaer đi đến nói. - Chuyện gì vậy?
Tommy kể lại mọi chuyện. Mặt ông Bhaer dần dần trở nên nghiêm khắc hơn. Mặc dù có mắc tật xấu nhưng mấy cậu bé cho đến bây giờ vẫn luôn tỏ ra lương thiện.
Ông ra lệnh tất cả ngồi xuống, ông bắt đầu nói và lần lượt nhìn thẳng vào mắt các cậu bé, điều này còn khó chịu đựng hơn hàng trăm lời nói.
– Ta sẽ hỏi mỗi người một câu và ta yêu cầu trả lời thật trung thực. Ta sẽ không tìm cách làm cho các cháu sợ, vì mỗi người trong các cháu có một lương tâm và biết rõ lương tâm để làm gì. Không cưỡng nổi sự cám dỗ bất chợt không nghiêm trọng bằng lừa gạt tất cả mọi người trong ý thức. Các cháu không nên thêm sự dối trá vào vụ ăn cắp. Tất cả chúng ta sẽ cố gắng quên chuyện này và tha thứ.
Ông dừng lại một chút. Người ta có thể nghe thấy con ruồi bay qua vì gian phòng thật im lặng.
Rồi chậm rãi và trịnh trọng ông đặt câu hỏi với tất cả các cậu bé và lần nào cũng nhận được câu trả lời giống nhau. Mặt cậu nào cũng đỏ bừng khiến ông Bhaer không thể dựa vào đó để xét đoán. Các cậu bé nhất hoảng sợ, nên nói lắp như thể chúng là thủ phạm. Đến lượt Nat, ông Bhaer nói dịu giọng: cậu bé đáng thương quá khổ sở nên ông giáo sư cũng thấy chạnh lòng, ông nghĩ em là thủ phạm và ông muốn tránh cho cậu bé chìm sâu vào sự dối trá. Ông khuyến khích cậu không ngại ngùng nói sự thật.
– Giờ thì cậu bé, hãy cho ta một câu trả lời trung thực. Con có lấy tiền không?
– Thưa ông, không. - Nat nói nhìn ông vẻ van lơn.
Có người nào đó huýt sáo khi môi cậu run run nói lên câu đó.
– Hãy thôi đi! - Ông Bhaer thét lên, đập mạnh xuống bàn và nhìn nghiêm nghị về phía Ned, Jack và Emil.
Hai cậu kia tỏ vẻ xấu hổ, nhưng Emil lên tiếng:
– Không phải con! Con sẽ rất xấu hổ khi dẫm lên một tay đang nằm dưới đất.
– Ơn trời! - Tommy nói to, vẻ khó chịu vì sự lộn xộn mà số tiền của cậu đã gây ra.
– Im nào! - Ông Bhaer ra lệnh trước khi bình tĩnh nói tiếp. - Ta rất lấy làm buồn, Nat, nhưng mọi thứ đều chống lại con. Và những lỗi lầm ngày trước không biện hộ cho con. Nhưng hãy nghe đây, con trai, ta không gán cho con tội ăn cắp. Ta sẽ không phạt con khi ta không chắc chắn và ta sẽ không nói lại chuyện này với con nữa. Ta sẽ để cho con tự đối mặt với lương tâm mình. Nếu con là thủ phạm, hãy đến tìm ta bất cứ lúc nào, ngày cũng như đêm, hãy thú nhận với ta lỗi lầm của con. Ta sẽ tha thứ và giúp con chuộc lỗi. Nếu con vô tội thì sự thật trước sau gì cũng sẽ phơi bày ra ánh sáng và ta sẽ là người đầu tiên xin lỗi vì đã nghi ngờ con.
– Không phải con! Không phải con! - Nat khóc to, giấu đầu trong hai cánh tay vì em không thể chịu đựng được những cái nhìn thiếu tin tưởng về phía em.
– Ta hi vọng là như vậy.
Ông Bhaer ngừng một lát, như thể định cho thêm thủ phạm một cơ may. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thút thít của nhóm trẻ.
– Chúng ta không thể làm gì hơn. Ta xin nói thêm: ta sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, và ta mong các con cũng vậy. Ta không thể hi vọng các con sẽ tử tế với kẻ bị nghi ngờ, nhưng ta muốn các con không được hành hạ nó bất cứ dưới hình thức nào. Cuộc sống của kẻ đó đã đủ khổ sở rồi. Giờ thì làm việc nào.
– Bố Bhaer để yên cho Nat một cách quá dễ dàng. - Ned nói khẽ với Emil khi lấy sách ra.
– Hãy giữ mồm giữ miệng! - Emil làu bàu và xem việc này như một vết nhơ trên danh dự của gia đình.
Gần như tất cả các cậu bé đều đồng ý với Ned. Nhưng ông Bhaer có lí. Nat sẽ xử sự khôn ngoan hơn nếu như em thú tội ngay và mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Em đã đau khổ như vậy suốt một tuần, mặc dù không ai đánh cũng như nói động chạm gì.
Người duy nhất còn tin tưởng em và kịch liệt phản đối mấy người kia là Daisy. Em không thể giải thích được tại sao em tin ở Nat mặc dù chứng cứ rành rành. Em chỉ biết mình không thể nghi ngờ bạn. Em không chịu được khi nghe người ta nói xấu về bạn và em cũng mắng Demi thân yêu khi cậu này cố gắng thuyết phục rằng Nat là thủ phạm vì không ai ngoài cậu ấy biết chỗ giấu tiền.
– Có thể mấy con gà mái đã ăn số tiền đó! Đó là những mụ tham ăn!
Demi bật cười.
Em mất bình tĩnh, khóc òa và hét lên:
– Không phải anh ấy! Không phải anh ấy!
Cả chú và dì em đều không thể làm mất sự tin tưởng của em về người bạn. Cả hai chỉ hi vọng bản năng thơ ngây của em không nhầm lẫn. Họ càng yêu em hơn. Khi chuyện này qua đi, Nat nhắc đi nhắc lại là em không thể chịu đựng nổi nếu không có nụ cười của Daisy. Trong khi mấy cậu khác lánh xa cậu thì em đến bên cậu. Em không ngồi trên các bậc cầu thang khi cậu tự an ủi với cây vĩ cầm cũ mà đến ngồi cạnh cậu trong gian phòng và lắng nghe với một sự trìu mến, tin tưởng khiến Nat nguôi ngoai phần nào nỗi bất hạnh của mình. Em đề nghị giúp cậu trong bài vở, em làm những món ăn mà cậu ăn một cách ngon lành cả khi không phải lúc nào cũng ngon. Thậm chí em còn đề nghị cậu cùng chơi cricket hoặc bóng đá khi thấy cậu không dám đến nhập bọn với các cậu kia. Em đặt những bó hoa nhỏ hái từ vườn của em lên bàn học của cậu. Nói tóm lại, em cố gắng tỏ cho cậu biết em không những là người bạn của những ngày tốt đẹp mà cũng là bạn cả trong những ngày xấu. Nan nhanh chóng làm theo Daisy. Em giữ gìn cái mồm mép sắc nhọn của mình và không nhăn mũi khinh bỉ, mặc dù tin chắc về sự có tội của Nat.
Phần lớn các cậu con trai quay lưng lại với Nat. Nhưng Dan theo dõi rất sát sao và ngăn chặn những kẻ dám cả gan đối xử không tốt hoặc chỉ làm cho cậu bé sợ. Quan niệm của cậu về tình bạn cũng cao cả như Daisy và cậu cho đây đơn thuần chỉ là vấn đề của sự trung thực. Một buổi chiều, khi cậu ngồi bên bờ suối, chìm đắm trong việc nghiên cứu thói quen của mấy con nhện nước thì bỗng nghe thấy giọng nói từ bên kia bờ tường. Đó là Ned, cậu ta đang tò mò muốn biết ai là thủ phạm; nhiều cậu bắt đầu hồ nghi vì Nat vẫn giữ vững lập trường. Sự hồ nghi cũng lan đến Ned. Mặc dù ông Bhaer cấm, cậu đã hỏi Nat nhiều lần. Thấy cậu bé đang ngồi đọc sách dưới bờ tường, Ned không thể cưỡng lại được sự cám dỗ nói về đề tài bị cấm đoán. Cậu đã quấy rầy Nat khoảng mười phút trước khi Dan nghe thấy tiếng cậu bé nài nỉ:
– Tớ xin cậu, Ned! Tớ không thể nói gì vì tớ không biết gì cả. Và cậu đừng hành hạ tớ nữa, nếu không tớ sẽ đến gặp ông Bhaer buộc cậu để yên cho tớ. Cậu sẽ phải hối tiếc nếu như Dan có mặt ở đây.
– Tớ không sợ Dan. Cậu biết, chính cậu ta đã lấy tiền của Tommy và cậu không muốn nói ra!
– Không phải cậu ấy! Và cả khi đúng là thế thì tớ sẽ vẫn bênh vực cậu ấy. Cậu ấy luôn là một người bạn thật sự với tớ. - Nat tin tưởng nói khiến Dan quên mấy con nhện và muốn đứng lên cảm ơn bạn, nhưng lời nói của Ned đã giữ cậu lại.
– Tớ biết là Dan đã làm chuyện đó. Tớ không ngạc nhiên nếu như cậu ấy đã từng ăn cắp trước khi đến đây, còn cậu, cậu là người duy nhất biết được chỗ giấu…
Cậu không tin những gì mình nói nhưng hi vọng sẽ làm cho Nat điên tiết lên và sẽ thú thật mọi chuyện. Nat thét lên:
– Nếu cậu lặp lại lời đó một lần nữa thì tớ sẽ kể hết cho ông Bhaer. Tớ không muốn gây chuyện, nhưng tớ sẽ làm nếu cậu không để yên cho Dan!
– Vậy cậu sẽ là một tay mách lẻo ngoài việc là một tên ăn cắp và nói láo. - Ned bình thản chế nhạo cậu bé.
Cho đến lúc này Nat đã nhún nhường chịu đựng sự sỉ nhục và Ned không nghĩ cậu bé dám đến gặp ông giáo sư để bênh vực Dan. Nat mất bình tĩnh. Ngay lúc đó một cánh tay mạnh mẽ chộp cổ Ned và một giọng nói vang lên:
– Hãy lặp lại xem nào!
Dan đưa quả đấm lên vẻ đe dọa.
– Chỉ để đùa thôi mà! - Ned nói.
– Cậu chỉ là một tên mách lẻo! Tớ mà bắt gặp cậu một lần nữa thì tớ sẽ dìm cậu xuống suối!
Ned vội vàng bỏ chạy. Dan xoay về phía Nat trông như có vẻ kiệt sức.
– Lần này, tớ nghĩ nó sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu. Nhưng nếu nó còn tiếp tục thì hãy bảo tớ, và tớ sẽ tính sổ với nó. - Dan nói thêm.
– Tớ cóc cần những gì cậu ta nói về tớ. Tớ đã quen rồi. - Nat buồn bã đáp. - Nhưng tớ không chịu được khi cậu ta đụng đến cậu!
– Làm sao cậu biết chuyện không đúng như thế? - Dan vừa hỏi vừa ngó sang phía khác.
– Về vụ tiền à? - Nat ngước nhìn Dan ngạc nhiên.
– Phải.
– Cậu không hề quan tâm đến tiền! Tất cả những gì cậu muốn là mấy con vật bé nhỏ và các đồ đạc lỉnh kỉnh đó! - Nat nói và cười.
– Tớ muốn mua một cái lưới bắt bướm, không khác gì cậu muốn một chiếc đàn vĩ cầm. Thế thì tại sao tớ không ăn cắp tiền chứ? Tớ có những lí do làm việc đó cũng như cậu. - Dan nói mặt vẫn ngoảnh đi chỗ khác.
– Tớ không nghĩ đó là cậu. Cậu thích đánh nhau nhưng cậu không nói dối và tớ không tin cậu có thể ăn cắp. - Nat nói giọng tin tưởng.
– Tớ đã từng làm hai việc đó. Tớ đã nói dối như cuội và đã lấy cắp rất nhiều thứ để ăn trong các vườn cây lúc tớ bỏ trốn khỏi chỗ ông Page. Cậu thấy đấy, tớ là một tên xấu xa! - Dan thốt lên giọng cục cằn mà từ lâu cậu không dùng đến nữa.
– Ôi Dan, cậu đừng nói chính cậu là thủ phạm! Tớ mong đó là một ai khác! - Nat thốt lên tuyệt vọng khiến Dan thấy hạnh phúc.
– Đừng lo, Nat. Tớ không lấy tiền đâu. Nhưng hai chúng ta ở bên nhau sẽ thoát khỏi thế kẹt này!
Sự khác lạ trên gương mặt Dan khiến Nat có linh tính:
– Tớ nghĩ cậu biết kẻ cắp là ai. Nếu đúng vậy thì hãy bảo cậu ta tự thú đi, Dan. Thật tệ khi tất cả mọi người đều ghét bỏ tớ một cách oan ức. Mặc dù rất yêu Plumfield, nhưng tớ đã bỏ đi từ lâu rồi nếu như có một chỗ để đi. Tớ không can đảm như cậu. Vì vậy tớ phải ở lại đây và chờ ai đó chứng minh là tớ không nói dối.
Nat có vẻ tuyệt vọng khiến Dan không thể chịu đựng tình trạng này lâu hơn nữa, cậu nói khẽ giọng lạc đi:
– Cậu sẽ không phải đợi lâu đâu, tớ hứa đấy!
Cậu bỏ đi mà không chào bạn và suốt mấy tiếng liền người ta không nhìn thấy cậu đâu cả.
– Dan làm sao vậy? - Mấy cậu bé hỏi nhau ngày chủ nhật sau một tuần lễ quá dài với chúng.
Dan thường buồn, nhưng chủ nhật đó, cậu im lặng và không nói năng gì cũng không ai biết thêm thứ gì cả. Trong lúc đi dạo, cậu tách ra khỏi nhóm và trở về nhà rất muộn. Cậu không tham dự vào cuộc chuyện trò buổi tối mà ngồi trong bóng tối, chìm đắm trong suy nghĩ và dường như không nhìn thấy những gì xảy ra quanh cậu. Khi bà Jo đưa cho cậu xem bản tường thuật thật đáng khen trong quyển sách ghi chép của bà thì cậu nhìn bà không cười và nói giọng sôi nổi:
– Bà thấy là con đã tiến bộ?
– Phải, Dan à! Và điều này khiến ta thật vui vì ta luôn nghĩ là con chỉ cần được giúp đỡ một chút xíu là có thể trở thành người ta có thể tự hào.
Cậu nhìn bà với cặp mắt đen khác thường, một sự trộn lẫn giữa tự hào, tình yêu và buồn phiền mà ngay lúc đó bà không hiểu, nhưng bà sẽ nhớ lại mãi về sau.
– Con sợ bà sẽ phải thất vọng. - Cậu nói và đóng quyển sổ lại, không hề tỏ chút thỏa mãn nào.
– Con có bị ốm không, con yêu? - Bà Jo hỏi.
– Chân con hơi đau một chút. Con muốn đi nằm. Chúc ngủ ngon, thưa mẹ. - Cậu nói thêm, đưa tay sờ lên má bà trước khi rút lui.
– Tội nghiệp Dan! Nó thật sự quan tâm đến nỗi khổ của Nat. Đó là một cậu bé kì quặc. Mình tự hỏi không biết mình có hiểu rõ cậu ta không. - Bà Jo tự nhủ và vui mừng nghĩ đến tiến bộ của cậu bé.
Ngày chủ nhật đó, Nat nhận được một tin đau nhất trong đời cậu. Tommy báo cho cậu biết công ti mà cả hai đã thành lập cho việc tìm trứng phải giải tán.
– Cậu nghĩ điều đó cần thiết hả, Tom?
– Rất cần thiết! Emil, người biết rõ về chuyện này bảo, khi một thành viên công ti ăn cắp của người khác, thì người này có quyền giải tán công ti. Tớ sẽ không đưa cậu ra tòa, nhưng tớ không thể chịu được việc cậu tiếp tục đi tìm trứng cho tớ.
– Tớ có thể trả số tiền mà cậu bị mất bằng tiền dành dụm của tớ, mặc dù tớ không lấy cắp.
– Sẽ không giống như trước.
– Được rồi. Tớ có thể tìm trứng cho cậu mà cậu không cần phải trả tiền. Tớ biết tất cả mọi chỗ và đây là công việc tớ thích. - Nat nài nỉ.
– Không, như vậy không nghiêm túc.
– Thế chúng ta không còn là cộng sự nữa à?
– Không! Và tớ không muốn cậu làm lợi cho bản thân bằng việc đầu cơ trứng của tớ.
Cậu bé Nat đáng thương bị xúc phạm kinh khủng. Cậu có cảm tưởng, không những cậu mất đi đối tác cũng là ông chủ của mình, mà còn mất đi danh dự và từ đây cậu sẽ bị loại khỏi những việc của cộng đồng. Không còn ai tin tưởng cậu mặc dù cậu đã cố hết sức để chuộc lại những lỗi lầm xưa. Cậu chỉ là một người phá sản. Cậu không thể đi vào nhà chứa rơm, trung tâm sinh hoạt của bọn trẻ. Chỉ có mấy con gà mái là biện hộ cho cậu, chúng có vẻ quan tâm đến nỗi bất hạnh của cậu, vì chúng đẻ ít hơn và một vài con đã đẻ vào những ổ mới mà Tommy không tìm ra.
– Chúng tin tưởng ở mình. - Nat tự nhủ khi suy nghĩ về mọi chuyện. Khi một con người bị hắt hủi, sự tin tưởng của một sinh vật, cả khi đó là một con gà mái, cũng an ủi ta.
Tommy không nhận cộng sự mới vì cậu rất hoang mang bởi chuyện này. Ned đề nghị giúp, nhưng cậu từ chối, cậu nghĩ:
“Rất có thể Nat không lấy tiền. Vậy thì chúng mình lại cộng tác với nhau nữa. Mình không nghĩ chuyện như thế sẽ xảy ra, nhưng mình muốn cho cậu ấy một cơ hội. Mình giữ chỗ cho cậu ấy thêm một thời gian nữa.”
Billy là người duy nhất mà Tom còn tin tưởng. Thế là cậu dạy cho cậu bé tìm trứng và thao tác như thế nào để không làm vỡ. Để trả công, cậu bé nhận được một quả táo hoặc một cái kẹo. Ngày hôm sau của ngày chủ nhật đau buồn kia, Billy bảo với người thuê em và đưa cho cậu ta chiến lợi phẩm sau một cuộc tìm kiếm dài:
– Chỉ có hai quả thôi.
– Càng ngày càng tồi tệ. Tớ chưa bao giờ thấy những con gà mái tồi như thế. - Tommy làu bàu nghĩ đến những ngày tươi đẹp. - Hãy để chúng vào cái mũ và đưa cho tớ một mẩu phấn để đánh dấu.
Billy leo lên một cái đấu để lấy mẩu phấn Tommy để trong một cỗ máy cũ.
– Có một đống tiền ở đây. - Billy nói.
– Không, không có. Cậu không nghĩ là giờ đây tớ lại để tiền khắp nơi chứ. - Tommy đáp.
– Tớ nhìn thấy: một, bốn, tám, hai đô-la. - Billy nói chắc chắn, và em chưa biết tất cả các loại tiền.
– Cậu ngốc lắm! - Tommy nói và cậu đến để tìm mẩu phấn.
Nhưng suýt nữa thì cậu ngã ngửa vì ở đấy thật sự có bốn đồng tiền thật đẹp, xếp thành hàng, và bên cạnh có một mảnh giấy viết cho Tommy Bangs: KHÔNG THỂ NHẦM LẪN ĐƯỢC.
– Quỷ thần ơi! - Tommy thốt lên rồi cầm lấy mấy đồng tiền. Cậu vừa chạy vào nhà vừa hét như một tên man rợ. - Tốt cả rồi! Tớ đã tìm được tiền! Nat đâu rồi?
Người ta tìm thấy cậu bé rất nhanh. Sự ngạc nhiên và vui mừng thật lòng khiến ít ai còn nghi ngờ khi cậu lại nhắc lại những gì cậu đã nói:
– Làm sao tớ có thể đặt các đồng tiền trở lại, khi mà tớ không lấy chúng? Giờ thì các cậu tin tớ rồi chứ, và các cậu sẽ trở lại tử tế với tớ chứ? - Cậu nói với vẻ van lơn khiến Emil vỗ lên lưng cậu và nói:
– Anh tin em và anh thật vui mừng vì không phải em.
– Nhưng mà như vậy thì ai lấy? - Tommy hỏi, sau khi bắt tay Nat thật niềm nở.
– Không có gì quan trọng, chúng ta sẽ biết thôi. - Dan nói, mắt nhìn gương mặt hạnh phúc của Nat.
– Chúng ta sẽ tìm thấy thủ phạm một ngày kia. - Franz nói. - Mặc dù nó đã cố viết bằng chữ in để người ta không thể nhận ra nét chữ của nó.
– Anh Demi viết mấy chữ in rất tốt. - Cậu bé Rob nói chen vào, vì em chưa hiểu tình hình.
– Không ai lại có thể nghĩ Demi chính là tên ăn cắp! - Tommy nói.
Nat buồn vì thấy Tommy không tin tưởng cậu như đã tin tưởng Demi. Em sẵn sàng đổi hết những gì em có được sau này để lấy một lòng tin như thế. Ông Bhaer vui mừng vì mọi việc tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Ông kiên nhẫn chờ đợi những phát hiện tiếp theo. Chúng đến nhanh hơn ông nghĩ…
Tối hôm đó, trong khi cả nhà dùng cơm, người ta mang đến một gói đồ cho ông Bhaer, của bà Bates, một người hàng xóm gửi. Một mảnh giấy nhỏ kèm theo. Ông Bhaer bắt đầu đọc trong khi Demi mở gói đồ.
– Đây là quyển sách chú Teddy đã cho Dan! - Em thốt lên.
– Ôi chao! - Dan thốt lên và không thể kiềm chế được.
Ông Bhaer nhìn cậu. Dan cố gắng nhìn thẳng vào ông nhưng không được, môi cậu run run và mặt cậu đỏ lên vì xấu hổ.
– Tất cả việc này là thế nào? - Bà Bhaer lo lắng hỏi.
– Ta có ý định sẽ nói chuyện riêng với đương sự, nhưng Demi đã để lộ. Vậy thì ta phải nói ngay bây giờ. - Ông Bhaer nói, vẻ nghiêm nghị như thường lệ khi ông phải quyết định một việc quan trọng. - Thư do bà Bates gửi. Bà bảo con trai bà, Jimmy đã mua quyển sách này với giá một đô-la từ tay của Dan. Và vì bà nghĩ giá quyển sách đắt hơn nhiều, nên bà gửi nó lại cho ta. Cháu có bán quyển sách không Dan?
– Có, thưa ông. - Dan trả lời chậm rãi.
– Vì sao?
– Cháu cần tiền.
– Để làm gì?
– Để trả cho một người.
– Cháu đã thiếu tiền ai?
– Thiếu Tommy.
– Bạn ấy chưa bao giờ mượn xu nào của cháu cả. - Tommy thốt lên, vẻ sợ hãi, vì cậu có thể tưởng tượng việc gì sẽ xảy ra.
– Có thể cậu ấy đã lấy mà không hỏi. - Ned nói.
– Chúng ta đã đi đến một tình trạng không thể chịu đựng được nữa. Phải làm cho ra lẽ thôi. Dan, cháu đã đặt đồng đô-la đó trở lại nhà chứa rơm hồi sáng nay phải không? - ông Bhaer hỏi.
Dan nhìn thẳng vào mắt ông và trả lời bình tĩnh:
– Vâng.
Những tiếng thì thầm vang khắp quanh bàn; Tommy làm đổ bát sữa. Daisy thốt lên:
– Cháu biết rõ không phải Nat mà!
Nan bắt đầu khóc. Bà Jo đi ra khỏi phòng, thất vọng, buồn và xấu hổ. Dan không thể chịu đựng điều đó. Cậu giấu mặt trong đôi tay một lúc, lắc vai như thể cậu mang một gánh nặng và nói với giọng cậu hay nói khi mới đến Plumfield:
– Chính cháu đấy! Giờ thì làm gì với cháu cũng được, nhưng cháu sẽ không nói gì nữa.
– Cháu cũng sẽ không nói là cháu lấy làm tiếc à? - Ông Bhaer bàng hoàng hỏi vì sự thay đổi bất ngờ của cậu bé.
– Cháu không hối hận gì cả.
– Tớ tha lỗi cho cậu, mà không cần cậu xin lỗi. - Tommy nói vì cậu thấy thật khó khăn khi nghĩ cậu bé Dan can đảm là thủ phạm hơn là cậu Nat rụt rè.
– Tớ không muốn ai tha thứ cho tớ cả. - Dan đáp giọng cục cằn.
– Có lẽ cháu sẽ muốn khi đã bình tĩnh nghĩ lại. Bây giờ ta không nói với cháu sự thất vọng của ta, nhưng ta sẽ nói chuyện riêng với cháu trong phòng.
– Sẽ không thay đổi gì đâu. - Dan nói, cố làm vẻ thách thức.
Nhưng không còn thách thức nào khi cái nhìn của cậu dừng lại trên gương mặt buồn của ông Bhaer. Dan rời khỏi phòng. Sẽ tốt cho cậu nếu cậu ở lại. Các chàng trai nói thật tốt về cậu có thể khiến cậu cảm động. Không ai vui mừng khi biết cậu là thủ phạm. Nat cũng như mấy cậu kia; mặc dù những tật xấu của cậu - và tật xấu thì nhiều lắm - tất cả mọi người đều yêu Dan, dưới vẻ cục cằn che giấu nhiều đức tính tốt. Bà Jo là chỗ dựa chính của cậu. Bà thật buồn khi thấy cậu bé của bà, trường hợp đáng chú ý nhất theo nhận xét của bà, đã hành động như thế. Dĩ nhiên ăn cắp là một việc làm xấu xa, nhưng nói dối, khiến cho người khác phải chịu sự nghi ngờ một cách oan uổng còn tồi tệ hơn. Nhưng điều khiến ta chán nhất là cách trả lại tiền, vì nó nói lên không những sự thiếu can đảm mà báo hiệu khả năng lừa gạt trong tương lai. Còn khó xử hơn nữa là sự từ chối kiên quyết của cậu bé khi không chịu xin lỗi hoặc nói lên sự hối hận.
Ngày lại ngày trôi qua. Cậu học bài, làm việc của mình, lặng lẽ và không chịu hối cải.
– Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sợ nó lại bỏ trốn một lần nữa, vì nó còn quá trẻ để chịu đựng một cuộc sống như vậy. - Ông Bhaer nói, rất lo lắng.
– Gần đây em đã tin chắc không gì có thể khiến nó rời xa nơi này. Nhưng bây giờ thì em không còn tin chắc điều gì nữa, nó đã thay đổi quá nhiều! - Bà Jo đáng thương đáp thật buồn bã.
Khi bà tìm cách nói chuyện với cậu thì Dan nhìn bà với cặp mắt dữ dằn và tuyệt vọng của một con vật bị mắc bẫy. Nat theo cậu như một cái bóng. Dan không xua đuổi nhưng không chấp nhận sự bầu bạn của cậu.
– Cậu đừng lo cho tớ. - Cậu nói với bạn. - Tớ có thể chịu đựng được nhiều hơn là cậu nghĩ.
– Những tớ không muốn cậu ở một mình. - Nat nói buồn bã.
– Tớ thích như thế.
Một hôm, chúng đi qua khu rừng nhỏ thì gặp một nhóm cậu bé đang leo lên cây đùa nghịch. Dan dừng lại nhìn chúng nhưng chúng không hề đề nghị cậu đến chơi cùng. Đến lượt Jack. Không may là cậu đã chọn một cây quá to, không quằn được đến đất. Jack bị treo lơ lửng ở một độ cao rất nguy hiểm.
– Hãy leo trở lên đi, cậu không thể nhảy được! - Ned nói.
Jack thử, nhưng cành cây tuột khỏi tay và cậu không thể bám chân vào thân cây. Cậu đá, vặn vẹo đủ kiểu, không bám được và cuối cùng không thể cố đành kêu cứu:
– Hãy giúp tớ nếu không thì tớ sẽ ngã!
– Cậu sẽ chết nếu ngã xuống! - Ned hét lên và mất bình tĩnh.
– Hãy giữ chặt! - Dan nói to.
Cậu leo lên cây, trước cặp mắt lo ngại và tuyệt vọng của Jack.
– Cả hai hãy nhảy xuống đi. - Ned khuyên, trong khi Nat dang tay ra như để đỡ hai bạn.
– Được rồi. Hãy đứng bên dưới cây đi! - Dan nói bình tĩnh rồi treo mình trên cành cây. Trọng lượng của cậu khiến cành cây cong xuống. Jack nhảy xuống mà không hề bị đau. Nhưng vì mất đi phân nửa sức nặng nên cái cây bất ngờ bật lên khiến Dan thả tay và rơi xuống một cách nặng nhọc.
– Không sao. Một chút là hết thôi mà. - Cậu nói và ngồi dậy, hơi tái mặt vì choáng váng.
– Cậu là một chàng trai tốt Dan à, và tớ thật biết ơn cậu. - Jack thốt lên.
– Không có gì đâu. - Dan nói khẽ, từ từ đứng dậy.
– Tớ không nghĩ thế và tớ muốn bắt tay cậu, dù cho cậu là ai.
– Nhưng tớ thì không muốn bắt tay một tên bép xép!
Dan xoay lưng lại và phẫn nộ bỏ đi. Nat đi theo Dan, mặc cho các cậu kia bàn luận.
Sáng hôm sau, khi ông Bhaer bước vào phòng học, trông ông thật hạnh phúc khiến các cậu bé tự hỏi không biết có chuyện gì. Chúng nghĩ ông đã mất hết lí trí khi đi về phía Dan và nói một cách hồ hởi:
– Ta đã biết tất cả mọi việc, ta xin lỗi con! Và khen con, mặc dù nói láo là xấu, cả khi làm thế để bảo vệ một người bạn!
– Thế này là thế nào? - Nat thốt lên.
Dan không nói lời nào. Cậu chỉ ngẩng đầu lên, như thể đã cất được gánh nặng.
– Dan không lấy tiền của Tommy! - Ông Bhaer thông báo gần như hét lên vì quá hạnh phúc.
– Thế thì ai vậy? - Mấy cậu bé đồng thanh.
Ông Bhaer chỉ chiếc ghế trống. Im lặng một lúc vì sự ngạc nhiên quá lớn.
– Jack đã về nhà rất sớm sáng nay và đã để lại mấy chữ, ông Bhaer tuyên bố, và trong sự im lặng như tờ, ông đọc mảnh giấy mà ông đã tìm thấy kẹp nơi cửa phòng ông:
Cháu đã lấy tiền của Tommy. Khi nhìn qua khe hở cháu thấy nơi bạn ấy giấu số tiền. Cháu sợ không dám nói với ông, mặc dù cháu rất muốn. Cháu không ngại đổ tội cho Nat, nhưng Dan là một tay rất cừ và cháu không thể chịu đựng tình trạng này thêm nữa. Cháu chưa dùng số tiền ấy. Nó nằm dưới tấm thảm trong phòng cháu, phía sau bồn rửa mặt. Cháu thật lấy làm tiếc. Cháu về nhà. Cháu nghĩ là sẽ không trở lại nữa. Ông hãy đưa các đồ dùng của cháu cho Dan.
Jack
Thư viết xấu và lem nhem vết mực. Nhưng nó thật quý giá đối với Dan. Khi ông Bhaer đọc xong, cậu bé đi về phía ông nói giọng cảm động với cái nhìn trong sáng và thành thật:
– Giờ thì cháu có thể nói cháu lấy làm tiếc và xin ông tha lỗi, thưa ông.
– Đó là lời nói dối cao thượng, Dan à, và ta tha thứ cho cháu. Nhưng cháu thấy không, nó đã mang lại hậu quả. - Ông Bhaer nói và đặt tay lên vai cậu trìu mến.
– Nó đã làm cho các bạn không quấy rầy Nat nữa. Chính vì vậy mà cháu làm điều đó. Nat thật khổ sở, còn với cháu thì không ảnh hưởng lắm. - Dan nói và có vẻ hạnh phúc vì cuối cùng có thể nói ra sau thời gian khá lâu giữ im lặng.
– Làm sao cậu có thể làm thế? Cậu luôn rất tử tế với tớ. - Nat nói và ôm lấy bạn khóc, sự mềm yếu khiến Dan ngạc nhiên!
– Giờ thì mọi việc đều tốt rồi, cậu ạ. Đừng nói điều xằng bậy nữa! Thưa ông, bà Bhaer đã biết chuyện chưa? - Cậu hỏi sốt ruột.
– Rồi. Bà ấy rất hạnh phúc. - Ông Bhaer nói.
Ông bị cắt ngang bởi các cậu bé bao quanh Dan trong cơn vui sướng. Rồi một giọng vang lên:
– Hoan hô Dan ba lần!
Đó là bà Jo đang đứng nơi ngưỡng cửa vẫy vẫy cái khăn, nom bà quá hạnh phúc khiến người ta có thể nghĩ bà chuẩn bị nhảy múa như khi còn bé.
– Hoan hô! - Ông Bhaer hét lên.
Dan đứng đó một lúc, nhưng sự vui mừng của bà Jo khiến cậu xúc động chạy vào phòng khách. Bà đi theo cậu và không ai biết việc gì xảy ra ở đấy trong suốt nửa tiếng đồng hồ.
Ông Bhaer rất khó khăn mới làm cho các cậu bé bình tĩnh lại. Vì thấy không thể học hành trong hoàn cảnh đó nên ông cho nghỉ giải lao. Tommy lập lại công ti của cậu. Nat thán phục Dan hơn bao giờ hết. Và tất cả các cậu bé cố gắng chuộc lại cách cư xử không tốt của mình đối với hai bạn.
Những Chàng Trai Nhỏ Những Chàng Trai Nhỏ - Louisa M. Alcott Những Chàng Trai Nhỏ