Số lần đọc/download: 18374 / 82
Cập nhật: 2014-11-16 23:40:14 +0700
Chương 14 -
S
áng hôm sau cô cứ nằm trên giường, quyết định hôm nay nghỉ làm . Tuần sau sẽ gọi điện báo với Triệu Nguyên, mặc anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Nhưng nhớ ra, cô tự nhiên ngồi dậy thay đồ . Nếu nghỉ làm chẳng khác nào thú nhận với Triệu Nguyên là mình đau khổ . Như thế không những anh mà cả bà Hoa cũng sẽ cười vào mũi cô . Như thể là những gì cô đã cố gắng đều thành công cốc . Dù muốn dù không cô cũng phải giữ sự kiêu hãnh chứ.
Khi cô đến công ty, Triệu Nguyên đang ngồi ở bàn cô tiếp điện thoại . Chờ anh gác máy, Nhất Phương bèn lên tiếng :
- xin lỗi giám đốc, tối qua chúng tôi đi chơi khuya quá, sáng ngủ quên không hay.
- Không có gì.
Triệu Nguyên đứng dậy, nhìn nhìn cô :
- Có lẽ mình nên nói chuyện một chút . Cô qua bên kia, tôi có chuyện cần nói với cô.
Anh bước qua ngồi xuống salon, Nhất Phương khẽ nhún vai, rồi bước qua ngồi đối diện với anh.
Có tiếng chuông reo, Nhất Phương định đứng dậy, nhưng Tn đã khoát tay ra hiệu, rồi tự anh đến bên bàn bỏ ống nghe xuống . dấu hiệu của một cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh không muốn bị quấy rầy . Nhất Phương giương mắt nhìn anh một cách ngạc nhiên, nhưng cô không hỏi.
Triệu Nguyên trở lại ngồi đối diện với cô :
- Chúng ta bắt đầu từ chuyện tối hôm qua nhé.
Nhất Phương nhìn anh, khẽ gật đầu chứ không hỏi . một nụ cười nhếch trên môi Triệu Nguyên làm cô hoang mang . Từ đó giờ cô chưa thấy anh cười như vậy bao giờ . Chắc là câu chuyện sẽ không dễ chịu rồi.
Triệu Nguyên nghiêm nghị nhìn cô :
- tôi muốn iết tối qua cô làm như vậy để làm gì ? Cô muốn chứng minh cái gì vậy ?
- không chứng minh gì cả, nói chuyện vui thôi.
Anh cười gằn :
- Như vậy mà vui lắm sao ? Theo chỗ tôi biết thì cô và chị Hoa không thích gì nhau, thậm chí đối nghịch . Vậy thì hai người kết hợp nhau tổ chức một buổi tiệc như vậy để làm gì ?
- Không mục đích gì cả . Không lẽ đi chơi mà cũng phải có mục đích nữa sao ?
- Có thật vậy không ? Tôi không tin tối qua cô vô tư mà dàn dựng một màn kịch như vậy . Nói thật đi, cô muốn chứng minh cái gì ?
Bị hỏi dồn như vậy mà Nhất Phương vẫn không mất bình tĩnh, cô nhăn mặt :
- Thế tôi phải giải thích cái gì, thưa giám đốc ?
Phớt tỉnh trước câu hỏi châm biếm của cô, Triệu Nguyên nói tiếp :
- Câu hỏi của tôi trước sau vẫn như một . Tối qua cô bố trí một cuộc gặp như vậy để làm gì ?
- Này, nếu như anh không muốn bị nhà báo quấy rầy thì thôi, tôi sẽ nói để anh Sơn không viết bài về anh . đơn giản chứ có gì đâu.
Triệu Nguyên giơ tay chặn lại :
- Đừng nói chuyện đó nữa . Tôi thấy cô tìm cách lẩn tránh hay lắm, nhưng tôi không để cô thành công đâu . Nếu cô không muốn nói thì tôi sẽ nói trước.
Nhất Phương cảm thấy tò mò thật sự :
- Là chuyện gì vậy ? Tôi cứ nghĩ tối qua đi chơi vui vẻ như thế, sáng nay anh phải dễ chịu với tôi hơn chứ ?
Không quan tâm đến câu nói của cô, Triệu Nguyên mím môi như suy nghĩ, rồi nhìn xoáy vào mặt cô :
- Tất cả những gì cô làm lúc trước tôi không có ý kiến . Tình cảm là quyền của cô và cô chọn lựa thế nào tôi vẫn không có ý kiến . Nhưng tôi không cho phép cô vì sự im lặng của tôi mà đi quá xa.
- Tôi đi xa thế nào, thưa giám đốc ? Thật tình là tôi không hiểu gì cả.
Triệu Nguyên chận lại :
- Đừng nói với tôi là cô không hiểu việc làm của mình . Tôi nhắc lại, chuyện tình cảm của cô tôi hoàn toàn không xâm phạm, và yêu cầu cô cũng đừng thô bạo thọc sâu vào đời tư của tôi . OK ?
Anh có vẻ giận thật sự :
- Cô có biết cô đã đưa tôi và Tuyết thu vào tình thế khó xử ra sao không ? Cô biết gì ề chúng tôi mà nói những điều khó nghe như vậy.
- Biết chứ ! Uyển Trang nói với tôi là hai người sắp làm đám cưới, thế thì tôi chúc mừng thì có gì là quá đáng.
- Có thật như vậy không ? Cô có vô tư như vậy không ?
Anh ngừng một lát, cười gằn :
- Tôi lại nghĩ cô muốn đem chúng tôi ra làm trò đùa đấy . Thật là thô bạo, ấu trĩ . Nếu cô hối hận vì có lúc quan hệ tình cảm với tôi thì cứ nói thẳng . Hoặc cô không nói gì cả mà cứ hành động như từ trước đến giờ vẫn làm . Tôi hiểu và không có ý kiến . Nhưng để gián tiếp cắt đứt tình cảm kiểu đó thì là một sự xúc phạm quá mức . Tôi không tha thứ cho hành động đó . Không bao giờ.
Nhất Phương chớp chớp mắt :
- Tôi không hiểu anh nói gì, cụ thể hơn đi.
Triệu Nguyên chồm người tới trước, nhìn thẳng vào mắt cô :
- Có cần cô phải đặt tôi và Tuyết Thu vào mối quan hệ tình cảm để bắt tôi trở về với vị trí của mình không . Cô muốn chứng minh cho mọi người và Thường Sơn thấy tôi và cô không có gì với nhau chứ gì . Có thiếu gì cách để chứng minh điều đó, sao lại gán Tuyết Thu vào tôi ? Cô biết cô đã đẩy tôi vào tình thế khó xử ra sao không . Tôi đâu phải là đứa trẻ để cô đem ra làm trò đùa . Đối với một người con trai thì đó là sự xúc phạm quá đáng đấy, Nhất Phương ạ.
Np ngồi im nghĩ ngợi . Rõ ràng là Triệu Nguyên đang giận ghê gớm, giận đến mức không thể kiềm chế để nói chuyện ôn hòa như tính cách của anh từ đó giờ . Cô đâm ra hoang mang về việc làm của mình . Nhưng cô có làm gì đâu, tất cả là sự xắp xếp của bà Mỹ Hoa, và cô lôi Thường Sơn vào cuộc để tự bảo vệ thôi . Còn chuyện của anh và tuyết Thu thì cô nói có gì là sai ?
Nhất Phương ngước lên, vẻ mặt vô tội :
- Uyển Trang kể với tôi anh và em của chị Hoa quen nhau đã lâu, và hai người sẽ đám cưới . Tôi hiểu tại sao chị Hoa không thích tôi, cho nên tôi phải tự bảo vệ mình chứ.
Triệu Nguyên nhìn cô đăm đăm :
- Và cô sắp đặt buổi tiệc tối qua là để chứng minh với bà ấy vô tội . Có cần thiết phải làm vậy không ?
- Cần chứ, rất cần !
1 cái gì đó rất lạ lóe lên trong mắt Triệu Nguyên, gần như sự đau khổ, phẫn nộ, nhưng anh dập tắt ánh lửa đó ngay . Và trở lại vẻ thản nhiên :
- Tôi rất ngạc nhiên khi thấy bà ấy đối với cô quan trọng như vậy.
Anh đột ngột đứng dậy, chấm dứt câu chuyện :
- Nói bao nhiêu đó là đủ . Tôi không muốn nhắc tới nữa . Cô làm việc đi.
Triệu Nguyên đứng dậy ra khỏi phòng mà Nhất Phương vẫn ngồi im . Hoang mang và rối bời . Rốt cuộc cô cũng không hiểu anh nghĩ gì qua sự giận dữ đó . Tự ái vì bị xúc phạm ? Hay là cô đã làm anh khó xử với Tuyết thu ? Và suy cho cùng, những gì cô nói hôm qua là đúng hay sai đây ?
Suốt ngày hôm nay Triệu Nguyên không về công ty . Np không hiểu anh bận công việc hay là không muốn gặp cô . Cô làm việc mà đầu óc cứ thẫn thờ nghĩ về anh, mong ngóng tiếng chân anh trở lại phòng để giãi bày mọi chuyện . Thậm chí buổi trưa cô ở lại công ty chờ . Nhưng bóng anh cứ mất tăm, làm cô thất vọng ghê gớm.
Buổi chiều về nhà cô giam mình trong phòng để suy nghĩ . Cô mang máng cảm thấy mình đã làm không đúng, bắt đầu từ buổi tối liên hoan ở công ty Hoa Lam . Nếu như lúc đó cô không tự ái một cách mù quáng . Nếu như cô không lôi Thường Sơn ra làm bình phong để giấu kín mình . Nếu không có tất cả những chuyện đó thì bây giờ mối quan hệ giữa cô và Triệu Nguyên không tệ hại thế này . Cô biết làm gì để cứu vãn bây giờ.
Hình như từ trước giờ cô chưa bao giờ hiểu Triệu Nguyên cả . cô chỉ nhìn cử chỉ bên ngoài của anh mà phản ứng, chưa khi nào cô cố tìm hiểu ý nghĩ trong đầu anh . Đến giờ cô mới hiểu anh quá kín đáo tới mức không để anh hiểu mình . Điều tệ hại là ngay cả bây giờ cô cũng không hiểu anh đang nghĩ gì . Có muộn lắm không nếu cô nói thật lòng mình ?
Dù sao thì cũng không thể dùng những cách trước nay cô vẫn làm đối với anh được.
Hôm sau Nhất Phương đến công ty khá sớm . Cô không chịu nổi sự nôn nóng muốn giải thích . Nhưng Triệu Nguyên chưa đến . Cô ngồi vào bàn chờ đợi . một lát sau cô nghe tiếng cửa mở, rồi Triệu Nguyên đi vào . Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy Nhất Phương chiếm chỗ của mình nhưng không hỏi, chỉ lẳng lặng đi đến salon ngồi hút thuốc.
Nhất Phương khẽ cắn móng tay phân vân . Thái độ xa vời của Triệu Nguyên thật không dễ nói chuyện chút nào . Những cô đang muốn giải thích, muốn ghê gớm . Nếu không nói được với anh thì thật là sự trừng phạt khổ sở.
Nhất Phương quyết định đứng lên, bước tới ngồi đối diện với Triệu Nguyên :
- Em muốn nói chuyện với anh.
- Cứ tự nhiên !
Cô hơi lúng túng một lát, rồi mở lời :
- EM nghĩ … hôm qua em thức suốt đêm nghĩ về chuyện của mình, em có cảm giác như mình đã sai lầm điều gì đó . Bây giờ không thể tiếp tục như vậy nữa . Nếu cứ như vậy sau này em sẽ hối hận ghê gớm, có thể nói là suốt đời cũng được.
Cô ngừng lại nhìn Triệu Nguyên, chờ anh phản ứng, nhưng anh chỉ im lặng nhìn cô . Np đành nói tiếp :
- Bắt đầu từ hôm trước Tết, lúc buổi tối liên hoan bên công ty Hoa Lam, em đã phát hiện anh còn có người khác, giống như anh Sơn trước kia vậy . Lúc đó em đứng trên sân thượng nên anh không thấy em . Em không biết diễn tả tình cảm lúc đó ra sao . Thất vọng ghê gớm . Em nghĩ sao số mình bất hạnh đến vậy, đi đâu cũng gặp người phản bội, dù mỗi người với một cách khác nhau.
Mắt Triệu Nguyên lóe lên như ngạc nhiên, nhưng anh không hỏi, mà cứ tiếp tục im lặng . Thái độ của anh càng làm Nhất Phương thấy hoang mang . Cô liếm môi, ráng nói tiếp :
- Đến lúc như vậy em mới hiểu tại sao trước đây chị Hoa ghét em . Em ý thức rất rõ anh là của Tuyết Thu chứ không phải của em . Rõ ràng anh chẳng hề thật tình với em… lúc ấy em thật chỉ muốn chết đi cho rồi . Đau khổ và tự ái sợ mọi người khinh mình, em không còn cách nào khác là phải lôi anh Sơn vào cuộc . Để chứng minh cho mọi người và cho anh thấy em rất hạnh phúc, không việc gì em phải đi yêu người coi thường mình . Anh có hiểu anh nói gì không ?
- Nói tiếp đi !
- Cũng không có gì đáng nói nữa, sự việc ra sao thì anh biết rồi . Em đã hành động thế nào anh thấy rồi . Có điều sự im lặng của anh càng làm em tự ái . Em nghĩ anh cũng rất nhẹ nhõm nếu em tự động rút lui, giống như Bảo Trâm vậy . Làm sao em chịu được ý nghĩ đó chứ ? Em có giống Bảo Trâm, có cố ý giành giật đâu . Tại sao em phải bị coi thường như vậy.
Nhất Phương ngừng lại, ngân ngấn nước mắt, nhưng cô lập tức quẹt mắt ngay :
- Buổi tối ở nhà hàng không phải tự ý em mời đâu, chị Hoa mời đấy . Nhưng em sợ bị giăng bẫy nên cố ý rủ anh SƠn theo . Em sợ bị bẽ mặt lắm . Không ngờ chỉ mời cả anh và Tuyết thu . lúc đó em muốn bỏ về cho rồi, may là có anh Sơn ở đó . Và em làm mọi cách để làm mọi người hiểu em không hề yêu anh . buổi tối đó em nghĩ là mình đã thành công lắm rồi, không hiểu tại sao lại bị anh quạt cho một trận như vậy . Em nói hết rồi đó . Tùy anh quyết định.
Cô nhìn anh chăm chăm, hồi hộp chờ phản ứng của anh . Cô nghĩ v sẽ ôm lấy cô mà bảo đấy chỉ là những chuyện hiểu lầm, rồi sau đó sẽ giải thích chuyện anh với Tuyết Thu, đó là điều à cô muốn biết ghê gớm . Nhưng thái độ của Triệu Nguyên làm cô bị hụt hẫng . Anh nói rất lạnh lùng :
- Cô kể với tôi chuyện đó để làm gì ? Đâu có cần thiết nữa . Hôm qua tôi đã nói là mình sẽ không nhắc nữa mà . Tôi là tôi, cô vẫn cứ là cô, có cứu vãn cũng không kịp nữa đâu.
Anh đứng dậy :
- Cô làm việc đi.
Anh bước qua bàn làm việc của mình, Nhất Phương vẫn ngồi yên như hóa đá, mặt đỏ bừng đến tận chân tóc vì nhục nhã và vì xấu hổ . Nếu biết nói ra để gặp phản ứng kiểu như vậy, thà cô bị câm còn đỡ nhục hơn.
Có tiếng chuông reo mà Nhất Phương cũng không hay, Triệu Nguyên phải đứng dậy đến nghe máy, rồi quay qua cô :
- Điện thoại của cô.
Anh đặt ống nghe xuống bàn rồi trở về chỗ của mình . Nhất Phương đứng dậy, chậm rãi bước đến cầm máy :
- A lô, Nhất Phương đây !
Bên đầu dây bên kia là tiếng của Narongchai, Nhất Phương ngạc nhiên đến mức quên mất tâm trạng nặng nề của mình :
- Sao anh biết tôi làm ở đây ?
Tiếng của Narongchai cũng tỏ ra ngạc nhiên :
- Chính cô cho tôi số phone của mình, cô không nhớ sao ? Chúng ta đã gặp nhau trong quán đó cô Phương ạ.
- À, tôi nhớ rồi, nhớ ra rồi . Xin lỗi anh.
Narongchai cười thật thoải mái :
- Tôi không nghĩ đến chuyện giận . Vào tuần sau lãnh sự làm lễ mừng sinh nhật quốc vương cho nên tôi mời cô đi dự với tôi . Cô có đồng ý không ?
Sinh nhật quốc vương ở lãnh sự à ? Khái niệm này gợi cho cô nhớ những ngày đi học vui vẻ, những lần đến nhảy múa trong lễ hội . Mới hai năm mà cô thấy như đã xa xăm lắm . Cô nói một cách trầm tĩnh :
- Vâng, tôi đồng ý !
- Vậy tôi sẽ cho người đến đón cô nhé.
- Tôi có thể mời thêm bạn được không ?
- Được chứ, thế cũng tốt lắm . Tôi hoan nghênh.
- Vậy nhé ! Thôi chào anh nhé !
- chào cô !
Nhất Phương bỏ máy xuống đứng yên nghĩ ngợi . Chợt nhớ ra, cô quay lại nhìn Triệu Nguyên, anh đang mải đọc một tài liệu nào đó rất chăm chú . Nhất Phương ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục suy nghĩ chuyện lúc nãy . Cô thấy xấu hổ với ý nghĩ cô đang rất lố bịch trong mắt Triệu Nguyên . cảm tưởng đôi mắt anh phía sau đang nhìn cô chế nhạo . Tự nhiên cô ngồi im không dám xoay trở nữa.
Lại có tiếng chuông reo, Nhất Phương nhấc máy trả lời, rồi cô buông ống nghe xuống bàn, nói mà không quay lại nhìn Triệu Nguyên :
- Tuyết Thu gọi anh.
Cô đến đứng bên cửa sổ để khỏi nghe Triệu Nguyên noichuyện . Lát sau anh gác máy và ra khỏi phòng . Cô nghĩ anh đi đâu đó rồi sẽ trở lại, vì anh không dọn giấy tờ xếp vào tủ.
Hình dung một lát Triệu Nguyên trở lại, cô sẽ tiếp tục hiện diện trước mắt anh . và cả những ngày tới nữa . Thật là điều kinh khủng . Cô hoàn toàn không có ý định làm việc với Triệu Nguyên nữa . Sự kiêu hãnh và tự ái đều đã bị sụp đổ . Cô hối hận muốn điên lên vì đã dại dột thú nhận . Uổng công cô đã tạo cho mình cái kén để chui vào . Bây giờ thì cái kén đó đã bị vỡ rồi . CÔ lấy gì chống đỡ nữa đây.
Phải nghỉ việc ngay, lập tức biến mất dù anh hay mọi người có cười vào mũi . Thừa nhận sự yếu đuối của mình vẫn dễ chịu hơ là trơ lì trong mắt Triệu Nguyên . Cô đâu có bản lĩnh đến mức đó.
Nhất Phương trở lại bàn ngồi, phân vân không biết có nên bỏ về ngay bây giờ không . Nghỉ việc một cách lặng lẽ hay báo trước ? Cái nào hay hơn . Cuối cùng cô quyết định về lập tức . Đã nghỉ làm thì với hình thức nào cũng vậy thôi.
Cô sắp xếp lại giấy tờ cho vào ngăn tủ . Đặt chùm chìa khóa lên bàn rồi khoác giỏ lên vai đi ra ngoài, không quên khép tủ lại cẩn thận.
Cô đi xuống cầu thang, biết rất rõ đây là lần cuối cùng còn ở đây . Cuộc chia tay cuối cùng diễn ra sao mà lặng lẽ, bất ngờ và giản dị quá . đến nỗi cô không cảm nhận hết nỗi buồn đang nghiến nát lòng mình.
Hôm sau Nhất Phương dậy trễ hơn thường ngày . cô đến trung tâm giới thiệu việc làm tìm việc, sẵn tìm một chỗ trọ mới . Cô lại bắt gặp cảm giác như lúc mới ra trường, như chưa hề từng đi làm . bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ một lần nữa đoạn tuyệt với quá khứ, giống như sự trốn chạy hai năm trước đây . Có điều sự đoạn tuyệt bây giờ ray rứt và dằn vặt hơn nhiều.
Nhất Phương bước vào trung tâm, kiên nhẫn chờ mọi người về bớt . Cầm cuốn sổ ghi địa chỉ, cô đắn đo không biết chọn nơi nào . Cuối cùng cô quyết định chọn một nơi khá xa với chỗ cũ, nằm sâu trong một con hẻm . Như vậy sẽ được cô lập với thế giới ồn ào.
Buổi tối về, bà chủ nhà bảo Triệu Nguyên có đến tìm cô . Nhất Phương ngồi thừ ra nghĩ ngợi . Anh đến làm gì nhỉ ? Gọi cô đi làm lại và giảng hòa ? Thật là ảo tưởng, buồn cười . Chỉ có cách giải thích đúng đắn nhất là Triệu Nguyên muốn gặp cô để bàn giao công việc.
Bây giờ cô mới nhớ sáng nay bỏ về gấp quá cô đã không nghĩ ra điều cần thiết đó . Thật ra lịch làm việc trong tuần cô đã ghi trong sổ, chỉ cần Triệu Nguyên xem qua một buổi là có thể nắm toàn bộ công việc của cô để hướng dẫn cho thư ký mới . Nhưng cô không thể im lặng một cách thiếu trách nhiệm như vậy.
Hôm sau Nhất Phương gọi điện cho Triệu Nguyên . Vừa nghe giọng nói của anh, một sự xúc động kỳ lạ như bóp nghẹt tim cô . Cô lặng đi một giây, đến nỗi Triệu Nguyên phải hỏi lại hai, ba lần . Rồi cô trấn tĩnh, nói một cách lạnh nhạt :
- Nhất Phươnghương đây ! Tôi gọi anh đến bàn giao công việc . Anh nghe đi . Có cần ghi lại không, tôi sẽ chờ.
- Không cần đâu . Khoan, cô đang ở đâu vậy ?
- Ở bưu điện . Anh nghe nha !
Nói rồi cô vắn tắt những việc làm cho Triệu Nguyên . rồi gác máy.
Vậy là xong, cắt đứt với mọi quan hệ từng làm cô sung sướng và đau khổ . Đơn giản đến mức làm cô bàng hoàng . Tự nhiên cô thấy mình muốn khóc.
Nhất Phương tì tay lên lan can tàu, tư lự nhìn những ánh đèn chiếu lấp lánh trên mặt sông . Bên cạnh cô, Narongchai cũng ngắm nghía cảnh vật, thỉnh thoảng quay lại nhìn Nhất Phương . Cô mỉm cười khi gặp ánh mắt của anh :
- Anh thấy cảnh ở đây thế nào ? Nó có giống cảnh quê hương anh không ?
Thấy Narongchai nói tiếng Việt một cách khó khăn, Nhất Phương phì cười chuyển qua tiếng Thái . Bao giờ cũng vậy, nói chuyện với anh cô cũng dùng tiếng Anh hoặc tiếng Thái, dù trước đây Narongchai có học tiếng Việt nhưng xem ra anh chẳng nhớ được bao nhiêu . Và Nhất Phương đã quen với một vai trò của một phiên dịch . Cô rất thoải mái, dù thích nghi với một người nước ngoài như Narongchai không phải là điều dễ dàng.
Nhất Phương có một tính cách rất đặc biệt mà không phải ai cũng có được . . Đó là sự hòa mình, cô tạo cho người đối diện cảm giác dễ chịu và như thân thiết từ lâu lắm . Cô không biết Narongchai cũng có ấn tượng như vậy . Nhưng anh không diễn tả được tình cảm trừu tượng đó vì vốn tiếng Việt của anh nghèo quá.
Thấy Narongchai cứ nhìn mình mãi, Nhất Phương lên tiếng :
- Hình như anh muốn nói với tôi chuyện gì hả ?
- Cô nói đúng ý nghĩ của tôi rồi - Anh hơi cười và nghiêng đầu nhìn qua mặt cô.
Nhất Phương quay lại :
- Chuyện gì thế ?
- Tôi muốn hỏi cô, vì sao cách đây hai năm tự nhiên cô không đến với chúng tôi nữa ?
- À, lúc đó tôi mới ra trường, phải về quê và phải xin việc làm.
- Tại sao cô không đến công ty tìm tôi ?
- Vì tôi nghĩ mình không thích hợp với công việc đó.
- Nếu như vậy, cô cũng có thể dạy tôi học tiếng Việt . Tôi chỉ muốn học với cô.
- Vậy hả ? Lúc đó anh không nói nên tôi không biết.
- Bởi vì tôi không biết trước là cô không đến tôi nữa.
Anh quay lại tựa lưng vào lan can để nhìn cô rõ hơn :
- Khi không gặp cô, tôi rất buồn.
- Vậy hả ? Thật là hân hạnh cho tôi vì được anh có ấn tượng tốt như vậy.
Narongchai im lặng một lát, nhíu mày như tìm cách nói thích hợp :
- Cô có biết tại sao gặp cô tôi mừng không ?
- Tại sao thế ?
Narongchai đột ngột nói một câu tiếng Việt :
- Tôi yêu cô !
- Hả ?
Nhất Phương giương mắt ngó anh, sửng sốt . Cô hỏi bằng tiếng Thái :
- Anh có biết câu đó có nghĩa gì không ?
Narongchai hơi cười, anh nói thành thật :
- Câu đó là do cô dạy tôi, cô nhớ không ?
Làm sao mà Np nhớ hết những gì cô đã dạy . Cô chỉ biết một điều là trong nhóm bạn người Thái, Narongchai lúc nào cũng thích nói chuyện với cô, tranh luận về phong tục của mỗi nước . Cô rất thích nói chuyện với anh, nhưng hoàn toàn không nghĩ giữa hai người có thể xảy ra tình yêu . Cô tin Narongchai cũng vậy.
Bây giờ nghe chính anh nói ra, cô cứ nghĩ anh nói đùa . Nhưng không biết nói thế nào, cuối cùng cô nghiêm trang nhìn anh :
- Tôi thấy rằng anh nên suy nghĩ chuyện này nhiều hơn.
Narongchai gật đầu, vẻ mặt anh cũng vô cùng trang trọng :
- Tôi nói rất thật lòng . Bởi vì tôi quyết định cầu hôn với cô đó.
- Cái gì ? - Nhất Phương buột miệng kêu lên, hai mắt mở lớn và miệng tròn xoe.
Cử chỉ của cô làm Narongchai bối rối, anh nói như thuyết phục :
- Khi gặp lại cô là tôi biết tôi không thể thiếu cô được . Cho nên tôi quyết định cầu hơn . Sau này cô sẽ về Thái Lan với tôi . Nếu cô không rành phong tục tập quán của nước tôi thì tôi sẽ hướng dẫn cô.
- Tôi có học về phong tục nước anh rồi đấy, tôi không sợ điều ấy . Vấn đề là chuyện này quá đột ngột, vì vậy tôi không thể trả lời ngay.
Anh khoát tay :
- Tôi sẽ chờ, vì tôi còn làm ăn ở đây.
Thấy Nhất Phương im lặng, anh nói như chắc chắn :
- Tôi sẽ không để cô sống nghèo khổ đâu, mà ngược lại đó sẽ là một cuộc sống đày đủ và sung sướng, cô sẽ thấy hạnh phúc.
Nhất Phương thở dài :
- Tôi biết điều đó, và không nghi ngờ gì cả . Nhưng mà nó bất ngờ quá.
Narongchai hỏi với giọng quan tâm :
- Thế ra từ trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ cô có chồng ngoại quốc à ?
- Vâng !
- Tại sao thế ?
- Vì tôi chưa yêu.
- Tôi thấy con gái Vnam có phong trào thích lấy chồng ngoại quốc . Sao cô không thích ?
Nhất Phương mỉm cười :
- Anh nói như vậy chưa chính xác, phải bảo là một số con gái Vnam chứ không phải là tất cả.
Narongchai khoát tay :
- Nhưng tôi chỉ cần biết ý kiến của một mình cô.
- Câu trả lời của tôi là để suy nghĩ.
Anh gật gật đầu :
- Thế thì tôi sẽ chờ cô.
Anh ngừng một lát, rồi mỉm cười nói một câu tiếng Việt :
- Tôi yêu cô.
Nhất Phương mỉm cười . Có lẽ vì Narongchai là người nước ngoài nên anh nói một cách rất tự nhiên . Nhưng nếu là Thường Sơn hay Triệu Nguyên nói câu đó với cô, chắc sẽ buồn cười lắm . Cô chỉ thích cách nói kín đáo và những cử chỉ biểu hiện . còn dùng chữ "yêu" thì có vẻ tiểu thuyết quá.
Tàu cập bến, mọi người bước lên bờ . Narongchai nhìn đồng hồ :
- Còn sớm lắm, cô hãy đi chơi với tôi nhé.
Nhất Phương từ chối :
- Tôi mệt quá, mình sẽ đi vào lúc khác vậy.
Narongchai nhìn cô thật lâu rồi quay qua người tài xế ra hiệu cho xe chạy đi . Anh thận trọng đặt tay lên tay Nhất Phương :
- Tôi rất muốn săn sóc cho cô.
- Cám ơn anh, nhưng tôi không sao cả . - Nhất Phương mỉm cười.
Xe dừng lại ở đầu con hẻm, Nhất Phương bước xuống, khẽ vẫy tay chào Narongchai rồi đi vào . Được vài bước, cô chợt gặp Bảo Trâm từ trong đi ra, cả hai tròn mắt ngạc nhiên :
- Phương đi đâu vậy ?
- Mình ở nhà trọ đàng kia . Còn . ..
- Mình cũng ở trong đó . Nhà ở cuối hẻm đấy . Thật là không ngờ . ..
- Mình lại ở gần nhau phải không ? - Np nói tiếp.
Bảo Trâm gật đầu, khẽ cười :
- Phương rảnh không, đi uống nước đi.
Cả hai trở ra quán sinh tố ở đầu đường . Nhất Phương nhìn Bảo Trâm, nhận ra ngay sự thay đổi của cô . Bảo Trâm gầy đi rất nhiều, cử chỉ trước đây đã trầm tĩnh, nay càng lặng lẽ hơn . Cô thấy ngay là Bảo Trâm đang thất chí, tự nhiên cô đâm ra không biết nói gì . Hỏi về Thường Sơn thì sợ không tiện . Hỏi về công việc cũng không, vì như vậy là có dính dáng đến Thường Sơn.
Bảo Trâm chủ động gợi chuyện :
- Phương với anh Sơn lcú này ra sao ?
Nhất Phương khẽ lắc đầu :
- Chẳng ra sao cả . Lâu rồi mình không gặp ảnh.
- Phương nói thật à ? Chẳng lẽ hai người . . . thì ra anh ta cũng là người thất trận . một kết cục khá bi đát đó chứ.
- Mình nghe anh Sơn bảo Trâm chủ động chia tay với anh, sao vậy ? Sao tự nhiên Trâm buông xuôi vậy ?
Bảo Trâm cười nhếch môi :
- Anh ta làm mình mệt mỏi quá rồi . Mình chỉ muốn giữ trái tim anh ta . Nhưng cái đó đã thuộc về Phương rồi, mình không kiên nhẫn nổi nữa.
- Mình thật không ngờ.
- Không ngờ giữa mình với anh ra lại tệ hại như vậy phải không.
Thấy Np không trả lời, Bảo Trâm cười lạnh lùng nói tiếp :
- Phương có biết bây giờ mình làm gì không ?
- không còn làm ở tòa soạn à ?
- Không, vào đó để gặp anh ta, mình không chịu nổi . Mình bỏ việc rồi . Bây giờ làm ở một nhà trẻ.
- Nhà trẻ ? - Nhất Phương tròn mắt.
- Kinh ngạc lắm hả ?
- Ờ, . . . mình không ngờ.
Bảo Trâm khẽ nhún vai :
- Có gì mà không ngờ . Ngành Triết của mình thì mấy công ty đâu có cần đến . Còn muốn vào cơ quan nhà nước thì mình chẳng quen ai . Lúc đó trung tâm giới thiệu việc làm chỉ cho mình một chỗ, đâu còn cách nào khác hơn là gật đầu.
Giọng cô chợt chùng xuống :
- trước đây mình phê phán lối sống thời thượng của Phương . không ngờ cuối cùng mình cũng phải như vậy . Vừa đi làm vừa học ngoại ngữ, vi tính, học đủ thứ để dễ tìm việc làm . Đôi lúc nhớ lại sự hãnh diện lúc đó, mình thấy buồn cười quá . thật là dở hơi.
- Không đến mức như vậy đâu.
- An ủi mình làm gì . Vấp ngã một lần là mình tỉnh mộng rồi . Phương biết vì sao mình đủ can đảm chia tay với anh ta không ?
- mình không hiểu.
Bảo Trâm khẽ nhún vai :
- Đơn giản là vì Phương không giành giật nữa, tự nhiên mình thấy anh ta hết qúy . Thật là kỳ lạ . Hùnh như lúc đó mình nhất định chiếm lấy anh ta vì sự kiêu hãnh nhiều hơn là vì yêu . Đến khi Phương không thèm anh ta nữa, tự nhiênmình cũng đâm ra chán . Với lại anh ra đâu có yêu mình, bỏ cho rồi.
Nhất Phương mỉm cười tư lự :
- Không ngờ có một thời hai đứa mình coi nhau như kẻ thù . Bây giờ qua rồi thấy như giấc mơ ấy . Cuộc đời có những thay đổi lạ lùng . Nhưng mình phải cám ơn Trâm, nhờ Trâm mà mình đủ sức chia tay với anh Sơn . Sau này mình nhận ra mình với ảnh không hợp.
- Thoát được nỗi ám ảnh đó rồi, thật là nhẹ phải không ?
Cả hai cùng mỉm cười tư lự, không tin là hai bên có thể ngồi bên nhau nói chuyện như bạn . Bạn chứ không phải là kẻ thù . Bây giờ mỗi người đã được giải thoát khỏi nỗi ám ảnh đen tối, nhớ lại thời gian đó thật là kinh khủng .