Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hương 14.
Một lần nữa, khi Christopher tỉnh dậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm đó nó lắng nghe Flavian giảng bải với vẻ mặt lơ đãng lịch sự trong khi vẫn băn khoăn về con rông. Dòng suy nghĩ của nó cứ luôn bị chen ngang bởi cảm giác khốn khổ cứ dội lên từng cơn – nó sẽ không bao giờ gặp lại Tacroy nữa – và nó phải gắng hết sức để không nghĩ đến con rồng. Thật đáng sợ. Gần như mất một mạng sống cũng đáng để được nhìn thấy một cảnh như vậy. Nó tự hỏi không hiểu bao lâu nữa thì một ai đó ở Lâu đài này mới biết được là nó đã làm mất một mạng nữa. Và một phần nhỏ lo lắng trong người nó cứ dai dẳng nói: có thật mình đã mất một mạng nữa chưa?
-Ta đã bảo gói bữa trưa cho cả hai chúng ta – Flavian vui tươi nói – và bà quản gia đã kiếm đâu ra được một bộ quần áo đi mưa vừa cho em. Sau khi học xong tiết tiếng Pháp chúng ta sẽ bắt đầu cuộc đi bộ ngay.
Trời mưa rất to. Christopher cứ lần lữa mãi trong giờ tiếng Pháp, hy vọng Flavian quyết định trời mưa to quá không đi dạo được. Nhưng khi thấy Christopher không thể nghĩ ra cách nào nữa để kéo dài lịch sử cái bút của bà cô của nó thì Flavian nói:
-Ướt mọt tí cũng chẳng hại gì cho ai cả.
Vậy là quá trưa một tí hai người bắt đầu ra đi trong trời mưa nặng hạt.
Flavian rất vui tươi. Rõ ràng với anh ta thì đi lang thang trong trời mưa với đôi tất nặng trịch và ba lô trên vai là cả một thiên đường. Christopher liếm những giọt nước từ tóc chảy xuống mũi và nghĩ rằng ít nhất nó cũng đã ra khỏi được Lâu đài. Nhưng nếu như phải đi ra ngoài trời trong mưa gió thì nó sẽ thích được đến Chỗ Trung Gian không. Điều đó khiến nó nghĩ đến Tacroy, và nó lại phải chống chọi với nỗi khốn khổ. Nó cố nghĩ đến con rồng, nhưng trời quá mưa. Trong khi hai người vất vả đi vượt qua hàng dặm dài toàn những cây thạch nam, Christopher chỉ nghĩ được đến mỗi một điều là nó nhớ Tacroy vô cùng, và những bụi cây kim tước trông lẻ loi cô độc chẳng kém gì nó bây giờ. Nó chỉ mong sớm được nghỉ chân ăn trưa để cho nó có thể nghĩ đến một điều gì khác.
Hai người đi đến rìa một bụi thạch nam. Flavian hồ hởi và thoải mái chỉ tay lên một ngọn núi xám xịt xa xa:
-Đến đó chúng ta sẽ nghỉ ăn trưa. Trên núi ấy có củi.
-Phải xa đến hàng dặm ấy – Christopher khổ sở nói.
-Chỉ khoảng năm dặm thôi. Chúng ta sẽ đi xuống cái thung lũng dưới kia rồi lại leo lên – Flavian nói và vui vẻ sải bước đi xuống dốc.
Còn rất xa mới đến ngọn núi đó mà Christopher đã thôi không nghĩ đến Tacroy nữa và chỉ còn nghĩ được sao mình lạnh, ướt, mệt và đói đến thế này. Cuối cùng khi nó vất vả đi theo Flavian vào một bãi cỏ trong cái rừng xa tít tắp đó thì Christopher nghĩ chắc đã đến giờ uống trà chiều chứ không phải giờ ăn trưa.
-Nào – Flavian nói và hất ba lô xuống, xoa hai tay vào nhau – Chúng ta sẽ làm vài phép thuật thực hành thật sự. Em đi nhặt củi về đây và chất thành một đống. Sau đó cố lau tay cho khô và làm ra lửa. Bao giờ em nhóm được một đống lửa to chúng ta sẽ nướng xúc xích và ăn trưa.
Christopher nhìn những cành cây trên đầu đầy những giọt nước trong suốt to tướng. Nó nhìn bãi cỏ ướt sũng. Rồi nhìn Flavian xem anh ta có định độc ác đến thế thật không? Không, Flavian chỉ nghĩ như vậy thì rất vui mà thôi. Christopher nói:
-Củi chắc ướt lắm. Cả rừng lướt thướt thế kia.
-Càng là một thách thức lớn hơn – Flavian nói.
Christopher thấy có nói với Flavian rằng nó đang đói nhủn ra thì cũng chẳng ích gì. Nó lầm lì đi nhặt củi. Nó chất củi thành một đống ướt sũng, đống củi đổ sụp, nó lại xếp lại, rồi quì xuống để làm lửa. Nước mưa lạnh buốt ngấm vào đầu gối và bò vào cổ áo. Thật lố bịch. Nó tạo được một làn khói mỏng vàng vọt. Làn khói tồn tại được khoảng một giây. Thậm chí củi chưa kịp nóng lên.
-Em giơ cao tay lên một tí thì sẽ làm ra được nhiều lửa hơn – Flavian nói.
-Em biết rồi! – Christopher nói và mong muốn điên cuồng. Cháy lên! Cháy lên! CHÁY LÊN!
Đống củi cháy bùng gầm lên thành một ngọn lửa cao đến mười feet. Một lần nữa Christopher nghe thấy da nó khô rốc đi, bộ quần áo đi mưa kêu rắc rắc và cũng bùng cháy. Gần như ngay lập tức nó trở thành một phần của đêm pháo hoa. Cái này chính là mạng sống mà con rồng đang thiêu cháy! Christopher nghĩ trong cơn đau xé.
Khi mạng sống thứ năm đến nhận chỗ, hình như khoảng mười phút sau thì phải, Christopher nghe thấy Flavian đang cuống cuồng nói:
-Vâng, tôi biết, nhưng lẽ ra phải rất an toàn mới đúng! Củi ướt sũng. Chính vì thế tôi mới bảo nó thử.
-Đúng hơn là Tiến sĩ Pawson đã nói một khi dính đến Christopher thì rất ít an toàn chứ! - một giọng khô khan nói, rõ ràng là từ xa hơn.
Christopher lăn ngửa lại. Nó đang được đắp bằng bộ áo mưa của Flavian, và bên dưới bộ quần áo đó da nó có vẻ rất mềm và mới mẻ. Mặt đất trước mặt nó cháy đen thui, ướt và sực mùi nước mưa. Trên đầu, những cái lá ướt sũng trên cây bị sém vàng quăn lại. Gabriel de Witt ngồi trên một cái ghế gấp cách đó vài mét, dưới một cái ô màu đen, trông có vẻ rất bực mình và lúng túng. Khi Christopher nhìn ông ta, đám cỏ úa vàng bên cạnh chiếc ghế bùng lên thành một ngọn lửa nhỏ màu vàng cam. Rồi lại co lại thành một làn khói.
-A, có vẻ như cháu đã lấy lại được sợi chỉ sống – ông ta nói - Làm ơn dập hộ vụ cháy rừng này của cháu đi. Nó dai dẳng lạ thường và ta không muốn để cả vùng này cháy rụi.
-Cháu có thể ăn gì trước đã không ạ? –Christopher nói – Cháu sắp chết đói rồi.
-Cho nó một cái sandwich – Gabriel nói với Flavian – Ta nhớ mỗi lần mất đi một mạng sống, lúc đến nhận chỗ mạng sống mới cần rất nhiều năng lượng.
Ông ta chờ cho Flavian đưa cho Christopher một cái bánh sandwich kẹp trứng. Trong khi Christopher ngốn ngấu miếng bánh, ông ta nói:
-Flavian nói rằng anh ta nhận hoàn toàn trách nhiệm về vụ ngu si mới nhất này. Cháu có thể cảm ơn anh ấy vì lần này ta tha cho cháu. Ta chỉ nói cho cháu biết rằng cháu đã khiến ta bị gọi đi đúng lúc chúng ta sắp bắt được một thành viên của băng Hồn Ma mà ta đã nói với cháu. Nếu hắn thoạt được qua kẽ tay của chúng ta thì đó là lỗi của cháu đấy, Christopher. Bây giờ hãy ngồi lên và dập lửa đi.
Christopher đứng dậy một cách nhẹ nhõm hơn. Nó vẫn sợ rằng Gabriel sẽ cấm nó không được tham gia vào việc làm bảng ghi điểm cho trận cricket ngày mai.
-Dập lửa cũng giống như làm lửa, nhưng ngược lại – Flavian đã nói cho nó biết như thế. Thế là Christopher làm như vậy. Quá dễ, có điều cảm giác nhẹ nhõm về trận cricket gây ra những lưỡi lửa nhỏ cứ liên tục phụt ra khắp bãi cỏ.
Cuối cùng khi khói đã hết hẳn, Gabriel nói:
-Christopher, bây giờ ta phải báo trước cho cháu biết rằng nếu cháu mà còn bị một tai nạn nữa, dù nguy hiểm hay không thì ta sẽ phải thật sự tiến hành những bước nghiêm khắc – Nói xong, Gabriel đứng lên và gập cái ghế gấp lại tách một tiếng. Cắp chiếc ghế dưới tay, ông ta chui vào ô và bắt đầu cụp ô xuống. Trong khi chiếc ô cụp xuống, Christopher thấy mình và bên cạnh là Flavian đã đứng ngay ở giữa ngôi sao năm cánh trong sảnh của Lâu đài. Cô Rosalie đứng trên cầu thang.
-Gabriel, hắn trốn rồi – cô nói – Nhưng ít nhất bây giờ chúng ta cũng biết được bọn chúng đang làm gì.
Gabriel quay lại và nhìn Christopher, vẻ khinh miệt:
-Flavian, đưa nó về phòng nó – Ông ta nói - rồi quay lại họp – ông ta gọi cô Rosalie - Bảo Frederick chuẩn bị thôi miên ngay lập tức. Ta muốn từ giờ trở đi Rìa Thế giới phải được tuần tra liên tục.
Christopher lộp cộp đi bên cạnh Flavian, rùng mình vì lạnh trong bộ quần áo mưa. Ngay cả giày của nó cũng đã cháy.
-Em khô như một cái bánh quy! – Flavian nói – Tôi sợ quá!
Christopher tin lời anh ta. Con rồng đó đã nướng giòn cả người nó. Giờ đây nó tuyệt đối tin là nếu như nó đã đánh mất thêm một mạng sống ở Thế Giới Nào Đó thì cái đó không được tính, và nó sẽ phải mất mạng đó theo đúng cách ở thế giới của mình, và phải thật giống cách nó bị chết ở Thế Giới Nào Đó. Đúng với đạo lý, nó nghĩ trong tương lai sẽ phải rất cẩn thận ở Thế Giới Nào Đó. Và trong khi mặc thêm quần áo nó cứ nhảy quẫng lên vì sung sướng vì Gabriel đã không cấm nó không đi dự trận cricket. Nhưng nó sợ mưa sẽ ngăn cản trận đấu. Trời vẫn mưa như trút nước.
Đến đêm thì mưa tạnh, mặc dầu trời vẫn xám xịt và lạnh buốt. Christopher đi tới bãi cỏ của làng vùng với đội cricket của Lâu đài, một đám pha tạp gồm nhiều phù thuỷ của Lâu đài, một người hầu, một cậu bé ở tàu ngựa, tiến sĩ Simonson, Flavian, một phù thuỷ trẻ mới từ Oxford, và Christopher rất ngạc nhiên thấy có cả cô Rosalie. Trông cô Rosalie hồng hào và hầu như rất quyến rũ trong bộ quần áo trắng và đôi găng tay một ngón màu trắng. Cô nhẹ nhõm bước đi trong đôi giày nhỏ xíu màu trắng và lớn tiếng ca thán về việc cái bẫy dùng để bắt bọn Hồn Ma đã hỏng:
-Tôi vẫn bảo Gabriel là chúng ta phải đi tuần ở Rìa Thế giới mà – cô nói - Tới lúc bọn chúng đưa được các thứ đến London thì chúng có biết bao chỗ để cất giấu.
Gabriel gặp mọi người ở bãi cỏ, một tay xách cái ghế gấp và tay kia cầm một bức điện. Nhân dịp này ông ta mặc một chiếc áo gió kẻ sọc và đội chiếc mũ Panama rộng vành khiến trông ông ta như già đến một trăm tuổi.
-Tin không lành rồi – ông ta nói – Mordecai Roberts bị trật khớp vai và sẽ không đến.
-Ôi, không thể! - Mọi người kêu lên vẻ thất vọng ghê gớm.
-Và thật điển hình làm sao! – cô Rosalie nói thêm. Cô nhảy đến bên cạnh Christopher – Em bé, em có chơi được không? Chỉ cần đủ để cầm cự đến cùng, nếu cần thiết?
Christopher cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng không thể:
-Em hy vọng là có thể - nó nói.
Buổi chiều hôm đó chỉ toàn hạnh phúc. Một trong mấy anh chàng làm ở tàu ngựa cho Christopher mượn bộ đồ trắng rộng thùng thình mà một phù thuỷ đã hoá phép lấy từ Lâu đài đem tới, rồi nó được cử ra đánh ở đường biên. Phía làng đi bóng trước – và bọn họ phải chạy khá nhiều vì thiếu Mordecai Robert vốn là tay đập giỏi nhất của Lâu đài. Christopher bị lạnh cóng dưới làn gió lạnh, nhưng cứ như trong một giấc mơ, nó nhận được một quả ở biên để xua anh thợ rèn đi. Mọi người của Lâu đài, trong những bộ quấn áo ấm áp, đứng quanh bãi cỏ đều vô tay điên cuồng.
Khi đội của Lâu đài bắt đầu lượt của mình thì Christopher ngồi với mọi người trong đội chờ đến lượt mình – đúng hơn là hy vọng sẽ đến lượt mình. Nó say mê phát hiện ra rằng cô Rosalie là một nữ cầu thủ chơi hay và nhanh như chớp. Cô quật bóng quanh sân đúng như cách mà Christopher vẫn ao ước có thể quật được. Nhưng không may hoá ra anh thợ rèn lại là một cầu thủ tinh ranh xuất quỷ nhập thần. Anh ta có đủ ngón láu cá mà Tacroy vẫn thường miêu tả cho Christopher. Chỉ bằng một loạt bóng anh ta đã loại được tiến sĩ Simonson, còn anh chàng phù thuỷ Oxford thì bằng hai loạt. Sau đó cả đội Lâu đài dồn vào quanh cô Rosalie. Nhưng cô Rosalie vẫn kiên cường, tóc xoã xuống một bên vai và mặt ửng lên vì cố gắng. Cô chơi hay đến nỗi khi Flavian đi ra để quật vào số mười thì Lâu đài chỉ còn cần để đánh hai loạt nữa là thắng. Christopher cứng người sau miếng đệm chân đi mượn, tin chắc mình sẽ chẳng bao giờ có dịp thi thố.
-Cậu không biết đâu – anh chàng đánh giày của Lâu đài nói, lúc này đang cầm bảng ghi điểm thay cho Christopher – Nhìn kìa! Anh ta thật vô vọng!
Flavian vô vọng thật. Christopher chưa bao giờ thấy ai chơi tồi đến thế. Cây gậy của anh ta hoặc là mò mẫm xung quanh như cây gậy của một người mù hoặc quật nhưng nhát dớ dẩn lạc chỗ. Rõ ràng anh ta sẽ bị loại vào bất cứ lúc nào. Christopher khấp khởi cầm cây gậy đi mượn lên. Nhưng hoá ra cô Rosalie lại bị loại chứ không phải Flavian. Anh chàng thợ rèn quật cho cô trắng tay. Dân làng đứng đông nghịt quanh bãi cỏ ồ lên vì biết họ đã thắng. Giữa tiếng hò reo đó, Christopher đứng dậy.
-May mắn nhé!- dân cư Lâu đài quanh nó đều nói. Chỉ mỗi anh chàng đánh giầy là nói cứ như Christopher cũng có cơ may.
Christopher lội ra giữa sân về phía có tiếng la hét và huýt sáo ầm ĩ– đôi đệm chân quá rộng.
-Cố hết sức nhé, bạn thân mến – cô Rosalie nói khá là tuyệt vọng trong khi đi ngang qua nó. Christopher lội tiếp và ngạc nhiên thấy mình không hề hồi hộp.
Trong khi nó đứng vào vị trí, cả đội phía làng liếm môi. Họ vây sát quanh Christopher, khom người chờ đợi. Chỉ cần nó nhìn sang hướng nào là đã có những bàn tay to tướng nhọn hoắt xoè ra và những khuôn mặt nâu sạm với những nụ cười nhạo báng.
-Ồ, tôi đã bảo rồi. Nó chỉ là một đứa bé – Flavian nói.
-Chúng tôi biết rồi - Đội trưởng của làng nói và càng cười ngoác rộng hơn.
Chẳng kém khinh khỉnh, anh chàng thợ rèn đánh cho Christopher một quả chậm và ngoắt ngoéo. Trong khi nhìn quả cầu bay vòng lên Christopher đã kịp nhớ lại từng lời dạy của Tacroy. Và vì toàn bộ đội phía làng đứng vây quanh nó thành một vòng tròn, nó biết chỉ cần đánh quả cầu qua được cái vòng đó là thắng điểm. Nó điềm tĩnh nhìn quả cầu bay tới và rơi vào gậy. Quả cầu hơi xoay một tí, nhưng không nhiều lắm. Nó quật mạnh.
-Hai! – Christopher gọi giật Flavian.
Flavian giật mình nhìn nó và chạy. Christopher cũng chạy, mỗi bước cái đệm chân lại kêu lịch phịch. Cả đội phía làng quay lại và cuống cuồng đuổi theo quả cầu, nhưng Flavian và Christopher có thừa thì giờ để chạy hay vòng. Ngay cả với đôi đệm chân đi mượn họ cũng kịp chạy ba vòng. Lâu đài thắng. Christopher nóng bừng lên vì tự hào và vui sướng.
Khán giả của Lâu đài reo hò. Gabriel chúc mừng nó. Anh chàng đánh giày bắt tay. Cô Rosalie, tóc vẫn còn sổ tung, phát vào lưng nó. Mọi người vây quanh Christopher và nói rằng rốt cuộc thì không cần Mordecai Roberts nữa. Và lần đầu tiên trong cả ngày hôm đó mặt trời ló ra sau tháp nhà thờ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó Christopher cảm thấy rốt cuộc sống ở Lâu đài cũng không đến nỗi tệ lắm.
Nhưng đến bữa ăn trưa ngày Chủ nhật thì mọi sự lại trở về như cũ. Câu chuyện quanh bàn ăn chỉ xoay quanh những kế hoạch lo âu để bắt băng Hồn Ma, ngoại trừ ông Wilkinson - thủ thư của Lâu đài - cứ nói đi nói lại:
-Ba cuốn sách quý đó vẫn mất tích. Tôi không thể nào hình dung nổi ai là người muốn lấy ba cuốn sách con gái của thế giới B đó đi, nhưng không thể nào tìm thấy chúng ở bất cứ chỗ nào trong Lâu đài cả.
Bởi vì đó là sách dành cho bọn con gái nên rõ ràng ông Wilkinson không hề nghi cho Christopher. Thực tế, cả ông ta lẫn mọi người đều không ai nhớ đến Christopher nếu họ không nhờ nó đưa muối gium.
Ngày thứ Hai, Christopher chua chát nói với Flavia:
-Không hiểu có ai tình cờ nghĩ rằng em có thể giúp bắt bọn Hồn Ma được không nhỉ?
Nó chỉ dám mon men nhắc đến Thế Giới Nào Đó với Flavian như vậy. Ngày Chủ nhật đã khiến nó làm thế.
-Trời ơi! Cái bọn đã có thể cắt nhỏ cả tiên cá ra ấy chỉ cần loáng một cái là xử lý xong em thôi! – Flavian nói.
Christopher thở dài:
-Tiên cá không sống lại được, nhưng em thì có thể - Nó nói.
-Tất cả cái bọn Hồn Ma ấy khiến tôi chán ngấy! – Flavian nói và đổi đề tài.
Hơn bao giờ hết Christopher cảm thấy nó ở trong một đường hầm không lối thoát. Nó còn khốn khổ hơn cả Nữ thần bởi vì khi nào lớn lên thì cô không phải làm Asheth Sống nữa, trong khi nó vẫn phải tiếp tục và trở thành một người giống như Gabriel de Witt. Cuối tuần đó, những ý nghĩ của nó cũng chẳng hề vui lên khi nhận được thư ba nó. Bức thư này cũng đã bị mở rồi sau đó dán lại, nhưng khác với thư của má, nó được dán một con tem rất thú vị. Ba đang ở Nhật.
Con trai,
Những bùa phép đoan chắc với ba rằng một mối nguy hiểm tột cùng đang đến với con. Ba xin con phải cẩn thận và đừng làm nguy hại đến tương lai.
Yêu con.
Ba.
Ngày tháng ghi trên thư cho thấy bức thư được viết cách đây một tháng.
-Mặc xác tương lai của mình!- Christopher nói - Chắc bùa của ba muốn nói đến những mạng sống mình vừa đánh mất.
Và tệ nhất là nó không còn được mong gặp Tacroy nữa – Christopher nghĩ và trở lại nỗi khổ sở của mình.
Nhưng dù sao đêm thứ Sáu đó Christopher cũng bước qua chỗ rách của tấm bùa Lâu đài và hy vọng Tacroy đã đứng chờ nó. Nhưng thung lũng vắng tanh. Nó đứng đó một lúc, lòng cảm thấy trống rỗng. Rồi nó quay về phòng, mặc quần áo và bắt đầu đi qua Chỗ Trung Gian để đến thăm Nữ thần. Đó là người duy nhất trên đời nó biết sẽ thử không sử dụng mình
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị