Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ối với trẻ con, ta không nên nói dối. Nhưng Vĩ Long và Thảo Nguyên hiện nay, cả hai đã lâm vào tình thế bắt buộc phải nói dối rồi. Bây giờ, mỗi tối Vĩ Long phải dỗ cho bé Thảo Vy ngủ xong, anh mới về nhà với Cát Phượng. Tuy có trễ chút ít, nhưng chưa bao giờ Vĩ Long bỏ nhà đêm nào. Tính ra từ ngày cưới tới giờ, hai người chưa phải xa nhau đêm nào cả. Không biết có phải vì vậy mà Cát Phượng tin tưởng ở chồng mình không? Thấy chồng về khuya, Cát Phượng loa nấu thức ăn nhẹ cho chàng. Đã nhiều lần nàng khuyên:
- Anh à! Hay là anh nghỉ bớt công việc đi để dành thời gian nghỉ ngơi nữa.
- Em yên tâm, anh vẫn khỏe mà. Bây giờ công việc trở thành niềm vui của anh rồi, Phượng à.
Không biết vô tình hay cố ý Vĩ Long nói câu đó. Cát Phượng buồn trong lòng khi nghe chồng nói. Rõ ràng gia đình bây giờ không là niềm vui của anh nữa rồi. Anh không thiết tha việc về nhà bằng ở công ty. Có lẽ tám năm chung sống, Phượng đã không làm tròn chức năng của người đàn bà nên Vĩ Long buồn. Dù biết vậy nhưng nàng chỉ biết cắn răng chịu đựng, chứ lý do gì mà trách phiền chồng được. Bây giờ thời gian của hai vợ chồng gặp nhau chỉ để nói vài ba câu rồi mạnh ai nấy lăn vùi ra ngủ, để trời chưa sáng Long đã ra khỏi nhà, đêm xuống thật lâu Long mới về. Cảnh sống coi có vẻ êm đềm, nhưng còn đâu là hạnh phúc? Sự gắn bó không còn nữa, mặc dù mỗi tuần Long đều danh trọn ngày chủ nhật cho vợ. Cát Phượng chỉ còn thấy được tình vợ chồng một ngày duy nhất đó thôi. Tiền bạc không thiếu, nhưng nó đâu bù đắp được. Bây giờ Vĩ Long đã có nhiều phần hùn ở nhiều công ty xí nghiệp, thu nhập hàng tháng quá thừa thãi cho cả hai, trong khi Long không phải là người ăn chơi xa xỉ. Bởi thế nên sự nghiệp danh vọng càng lên cao, hạnh phúc gia đình tỷ lệ nghịch lại. Những tiệc tùng chiêu đãi, liên hoan, Vĩ Long luôn đưa vợ đi bất cứ dịp nào có thể được. Bây giờ không còn một chồng một vợ nữa rồi, mà đúng là "1 kiểng, hai huê", nhưng Vĩ Long luôn đối xử công bằng đúng mực. Tất cả nỗi khổ bây giờ hình như là ở trên đầu của Vĩ Long thôi. Chủ nhật dành cho Cát Phượng. Thứ năm chàng dành cho Thảo Nguyên và Thảo Vy.
o O o
Vĩ Long thấy Thảo Nguyên còn ở phía sau, nên chàng đi chậm lại để chờ, trong khi Thảo Vy tung tăng phía trước. Long đỡ Nguyên xuống băng đá dưới gốc cây, rồi gọi:
- Thảo Vy! Con đừng đi xa quá đó, hãy trở lại đây. - Long vẻ lo lắng hỏi Nguyên - Em mệt hả? Ngồi đây nghỉ chút đi. SAo tay chân em lạnh quá vậy?
Thảo Nguyên mở bóp lấy chai dầu gió đưa cho Long. Long xoa bóp cho Nguyên, một lúc sau nàng có vẻ đỡ hơn.
- Em đang đi bỗng dưng thấy chóng mặt.
- Giờ em đỡ chưa?
- Đỡ rồi anh. Em ngồi đây, anh đưa con đi chơi đi.
Long mua nước đem đến cho Nguyên rồi nói:
- Em uống nước đi. Anh chỉ đi gần đây thôi, có gì gọi anh nhé.
Thảo Nguyên gật đầu, nhìn theo thấy con kéo tay Long đi xem mấy con thú, tung tăng như con chim non trên cành. Cô bé đòi Long bế lên để cô nhìn cho rõ. Nguyên ngồi dựa vào ghế nhìn cảnh hai cha con đang vui chơi, lòng chợt nhớ đến Cát Phượng. Mình đang đánh cắp hạnh phúc của Phượng đây sao? Mình còn xứng đáng với lòng tin của cô ấy không?
Thảo Nguyên lòng buồn bã lo âu không biết việc này rồi sẽ tới đâu? Nàng hình dung rồi có một ngày sẽ đổ vỡ, nhưng chẳng biết lúc nào. Nghĩ đến đó, Thảo Nguyên nghe như tim nghẹn lại, hơi thở khó khăn, viễn ảnh đen tối chụp xuống trước mắt nàng. Nguyên phải đưa tay lần tìm lưng băng đá tựa đầu vào, cố nhắm mắt mà vẫn không xua đuổi được.
Đằng kia, Long cho con chơi, nhưng mắt không quên quan sát nàng. Chàng vội bồng con chạy đến.
- Em sao vậy Nguyên?
- Chúng ta về đi anh.
- Được rồi. Em có đi nổi ra xe không?
Thảo Nguyên cố gắng đứng lên, nói:
- Em tựa vào anh đi được.
Trên đường về, Long đưa Nguyên ghé vào một phòng mạch ngoài giờ. Sau khi khám, vị bác sĩ nói:
- Ông nên đưa bà đi khám lại ở bệnh viện chuyên khoa, vì bà có triệu chứng mang thai.
Không biết cảm giác Long ra sao? Còn Thảo Nguyên, nàng không vui vẻ gì cho lắm. một đứa con đã đủ cho nàng vui và khốn đốn rồi. Nay thêm một đứa, rồi sẽ ra sao?
Thảo Nguyên ngồi yên, mắt nhìn ra phía trước không nói gì. Thấy vậy, Long hỏi:
- Em mệt lắm không?
Nguyên lắc đầu không đáp. Long biết nàng đang nghĩ gì rồi, nên nói:
- Một đứa cũng vậy, hai đứa càng tốt, có gì mà em phải lo.
Thảo Nguyên biết Vĩ Long đã liều rồi, chàng đã đem hạnh phúc của chàng và Cát Phượng để lên bàn đánh cuộc rồi.
Về đến nhà, Nguyên đi thẳng vào buồng nằm, để luôn cả áo quần. Từ lúc nghe vị bác sĩ nói, Nguyên buồn lo nhiều hơn là tình trạng của cơ thể. Thảo Vy thấy mẹ như vậy bèn hỏi Long:
- Ba Long! Mẹ Nguyên con bị bệnh hả?
Long cố tình đáp cho Nguyên an tâm:
- Mẹ Nguyên con sắp có em bé cho con nè, con có vui không?
Thảo Vy nhảy cẫng lên, la:
- Thích quá, thích quá! Bé có em nè. Em bé sẽ khóc cho con dỗ, không như em bé búp bê, ngu lắm.
- Bây giờ con ngoan, ra ngoài chơi với ngoại để mẹ Nguyên nằm nghỉ nghe chưa.
Thảo Vy hí hửng chạy ra gọi bà ngoại inh ỏi. Vĩ Long quay lại thấy từ trong mắt Thảo Nguyên hai giọt lệ lăn dài xuống gối. Thảo Nguyên nói:
- Số kiếp đã bắt em là một người đàn bà tội lỗi.
o O o
Đức Vĩnh hít một hơi thuốc thật sâu, rồi nhả ra một làn khói trắng. Anh nhìn theo làn khói bay tan dần trong không khí, chợt nghĩ đến mối hận trong lòng mình đã vơi bót đi. Bên kia đối diện với Vĩnh, Bảo Lan đang khóc. Những giọt nước mắt của nàng bây giờ đâu còn làm cho chàng xúc động nữa. Tuy nhiên, Vĩnh cảm thấy có chút gì tội nghiệp.
Hơn tám năm nay mà mối hận của thằng con trai nghèo lần đầu tiên bị tình phụ vẫn còn cháy bỏng trong lòng chàng, vì thế mà Vĩnh chưa lập gia đình, nếu như mình chưa được sự nghiệp lớn. Sau lần thất vọng với Bảo Lan, Vĩnh không nhìn con gái, đàn bà bằng cái nhìn thiện cảm nữa, mà cho rằng họ là hiện thân của mọi tham vọng trên cuộc đời. Vì vậy nếu muốn không phải là kẻ chiến bại lần thứ hai, thì phải đạt được nhiều tiền tài, địa vị. Vết thương đầu đời quá lớn đã làm cho anh không còn nghĩ rằng trên đời còn có chuyện tình yêu lý tưởng, hạnh phúc ngọt ngào trong nghèo đói được.
Bây giờ, cái yêu cầu của Vĩnh nhằm để trả hận nhiều hơn là tình yêu hay sự ham muốn. Còn gì là tình yêu đâu chứ.
Vĩnh lặp lại lần nữa khi thấy Bảo Lan chỉ khóc mà không trả lời yêu cầu của chàng:
- Sao, bà giám đốc hãy trả lời tôi đi chứ. Tôi không có thời gian ngồi đây để thả ký ức trôi về thời quá khứ đâu nhé.
Bảo Lan bớt khóc, nàng nói trong tiếng nấc:
- Anh Vĩnh! Tôi không nghĩ là anh có thể tàn nhẫn đến như vậy. Nếu hết yêu thương cũng vì nhau...
Vĩnh không để Bảo Lan nói hết:
- Vì cái gì chứ? Khi cô ra đi, cô để lại trong lòng tôi cái gì nào? Toàn là sự tủi nhục, sự uất hận. Nỗi khổ đau nó giày vò tôi suốt tám năm nay, cô có biết không? Trong khi đó cô lập gia đình hạnh phúc. Còn tôi? Bây giờ luật bù trừ thôi, cô à.
Vĩnh đứng dậy đi lại bên cửa sổ, nói tiếp:
- Cuộc đời đã dạy tôi: muốn có hạnh phúc phải đánh đổi thôi, chứ không ai cùng có hai thứ trong một lúc cả.
- Và bây giờ anh muốn tôi phải đánh đổi?
- Xin lỗi, tôi không bao giờ bắt buộc cô đâu nhé. Đây là do cô yêu cầu tôi. Cô đã điện thoại mời tôi đến đây mà. Tôi cũng đánh đổi như cô vậy thôi.
- Anh đánh đổi cái gì chứ?
- Tiền. Tiền là thứ ngày xưa tôi không có, nên đã bị cô dạy cho bài học. Bây giờ muốn có cô, tôi cũng phải đánh đổi bằng tiền vậy. Những đồng tiền còn in đậm mồ hôi lẫn nước mắt tôi trong ấy, cô à.
Bảo Lan nấc lên vì tủi nhục, đau đớn vì những lời của Vĩnh, thế mà anh ta hình như chưa thỏa mãn:
- Tôi còn nhớ như in câu cô đã nói với tôi hơn tám năm về trước. "Muốn có hạnh phúc phải có tiền. Lấy anh về, tôi cạp đất để sống sao? Người ta nói có tiền là có mọi thứ. Vì vậy, tôi khuyên anh nên kiếm tiền đi... " Cám ơn những lời chỉ dạy của cô. Suốt thời gian qua, tôi đã cố vùi đầu tìm kiếm nó. Bây giờ tôi có nó rồi thì tôi phải thực hiện ước vọng của tôi. Như lời cô nói "Có tiền là có mọi thứ mà".
Bảo Lan nói trong tiếng nấc nghẹn nào:
- Và cả xác thân tôi nữa à?
Đức Vĩnh rút vai, làm ra vẻ bắt buộc nói:
- Dĩ nhiên. Vì đó là ước vọng của tôi mà.
Bảo Lan thấy mà khó thuyết phục được Vĩnh đừng truy tố chồng nàng được. Trừ khi... cô chịu ngủ với anh. Đó là cái giá mà chàng đã đưa ra. Không truy tố ra tòa, chứ không hẳn xóa hết nợ đâu. Cái giá quá đắt, mà bây giờ Lan không còn lựa chọn được. Nếu muốn bảo vệ cho chồng, cả danh dự của nàng nữa, thì không còn cách nào khác là bằng lòng để cho Vĩnh thỏa mãn cái nhục ngày xưa. Nếu không, Tâm sẽ bị Vình đưa ra tòa về tội bội tín, với số nợ lên đến hàng tỉ đồng. Bảo Lan cố vớt vát lần cuối cùng:
- Anh Vĩnh! Tôi xin nhận là ngày trước tôi đã cư xử quá đáng với anh... Nhưng dù sao, anh cũng nghĩ đến chúng ta có những ngày hạnh phúc, mà anh hãy dung tha cho tôi. Anh bây giờ thành đạt, có nhiều tiền, anh cần gì mà không có. Anh cần làm gì cái thân xác bệ rạc này? Tôi van anh... anh Vĩnh à.
Vĩnh điềm tĩnh:
- Cô nói đúng. Bây giờ tôi cần gì cũng có. Chỉ có cái mà tám năm trước người ta cướp đi của tôi là không có mà thôi. Vì vậy mà bây giờ tôi muốn vớt vát lại chút nào còn có thể.
Vĩnh quay lại ngồi đối diện với Lan, nói:
- Cô nên hiểu đó là mục đích mà suốt thời gian qua tôi đeo đuổi. Bao giờ tôi còn chưa chiếm được cô là tôi còn ăn không ngon, ngủ chẳng yên. Cô suy nghĩ kỹ đi rồi gọi điện cho tôi. Đó là con đường duy nhất mà cô còn có thể đi để bảo vệ cái tổ ấm hạnh phúc này của cô. Thời gian qua tôi đã khổ nhiều rồi, mong cô hiểu cho.
Đức Vĩnh dứt câu đứng dậy, toan bước ra. Lan lo sợ gọi lại:
- Anh Vĩnh...
Vĩnh quay lại nói lần chót với Lan:
- Tôi nhắc lại với cô... Trong tuần này mà tôi không nhận được câu trả lời của cô, thì tuần sau, tôi sẽ gởi đơn khởi tố chồng cô thôi, mong cô nhớ cho.
Dứt lời, Vĩnh bỏ đi luôn. Lan nhìn theo lòng nghe uất nghẹn, nhưng làm sao hơn. Lời Vĩnh nói đúng: Muốn có hạnh phúc thì phải đánh đổi thôi, không ai có hai thứ cùng lúc cả.
o O o
Đức Vĩnh ra về lòng cảm thấy thỏa mãn tự ái. Hình ảnh của Bảo Lan vẫn ám ảnh chàng, ít nhiều lòng chàng vẫn thấy có cái gì đó tội nghiệp. Đúng là thân gái "12 bến nước". Đâu ai muốn gởi gắm thân phận vào tay một kẻ ăn chơi trác táng đâu.
Dụng ý của Vĩnh cũng chỉ nhằm thỏa mãn sự nhục nhã mà ngày xưa mình gánh chịu, chứ thật ra chàng chẳng nỡ nhẫn tâm phá tan gia đình của Bảo Lan mà nàng đang cố bám víu đó đâu. Nhưng để thử xem họ xử sự ra sao? Đúng, Bảo Lan nói đúng. Dù gì trong lòng chàng vẫn còn giữ được những hình ảnh của cuộc tình đẹp thuở học trò. Nên còn hận thù, tức là còn yêu thương.
Trong khi đó, Bảo Lan tuyệt vọng sau lần gặp lại Vĩnh. Hy vọng chàng tha thứ, nhưng nàng đã hoài công thuyết phục chàng vô ích. Vĩnh vẫn căm thù nàng. Bảo Lan đã tâm sự với Cát Phượng về hoàn cảnh của nàng hiện tại. Phượng thấy tội nghiệp bạn quá, cô an ủi:
- Hay là để mình nói lại với ông xã mình, xem anh ấy có cách gì giúp bạn được chăng.
Bảo Lan nói, vẻ chán nản:
- Không hy vọng đâu Phượng à.
- Vậy bạn định thế nào?
Bảo Lan đáp không nhìn Phượng, nhưng có vẻ cương quyết:
- Mình đã có cách giải quyết của mình.
- Mình thật khó chịu khi không giúp được gì cho bạn. Nhưng mà bạn đã nói cho anh Tâm biết việc này chưa?
Lan lắc đầu buồn bã. Phượng cảm tưởng Lan sắp khóc:
- Chính anh ấy... khuyên mình... nên bằng lòng thỏa mãn yêu cầu của anh Vĩnh.
Phượng giật nảy người lên khỏi mặt ghế:
- Sao, anh Tâm khuyên bạn nên... chấp nhận à?
Lan gật đầu, mắt lạc thần. Nàng như người không còn sức sống, giống một bức tượng thì đúng hơn. Phượng bực dọc đứng lên:
- Thật, Phượng không sao hiểu nổi là tại sao anh Tâm lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Vừa lúc đó có tiếng xe gắn máy của Tâm về trước ngõ. Lan vội lau nước mắt, sửa lại tóc, làm như không có việc gì. Phượng khó chịu ngồi yên chờ đợi. Tâm vào nhà hơi lảo đảo, có lẽ uống rượu. Anh nhìn thấy Phượng, giọng giễu cợt:
- Ồ! Chào bà tổng giám đốc. Bà còn dám đến nhà này sao? Coi chừng ông nhà dính líu vào tai tiếng xấu của thằng này đấy.
Phượng đáp với vẻ bực dọc:
- Lan là bạn của tôi. Chúng tôi chia sẻ cho nhau mà không sợ bất cứ cái gì.
Vẫn giọng giễu cợt nhã của người say:
- Hay! Can đảm gớm nhỉ. Chia sẻ? Bà chia sẻ được gì với bạn nào?
- Điều ấy anh không cần biết, cái anh cần biết là tình trạng của gia đình hiện tại.
Tâm cười trêu tức:
- Ha... ha. Cái đó thằng này đã quá biết rồi. Chẳng lẽ bà lại hiểu rành hơn tôi sao?
Phượng nhìn thẳng vào mắt Tâm, làm chàng lúng túng:
- Phải. Có những điều mà anh không biết hơn tôi đâu, anh Tâm à. Anh nên tỉnh táo trong lúc này để cùng Lan tìm cách gỡ rối, sao anh lại còn có thể say sưa như vậy?
- Ai bảo với bà rằng tôi say?
- Chính bản thân anh đã tố cáo điều đó.
- Lầm! Lầm to rồi bà giám đốc ơi. Chính lúc này là lúc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tỉnh nên tôi mới nhận ra bản chất thật của từng người chứ, thưa bà.
Phượng thấy không thể nói chuyện với Tâm trong trạng thái thế này, nên cô với tay cầm chiếc túi đứng dậy.
- Sao, bà về sao? Bà sợ Ở đây sẽ lộ ra cái bản chất thật của bà và của ông tổng giám đốc đáng kính ở nhà à?
- Chúng tôi không có gì phải sợ, kẻ sợ là anh nên anh mới nhờ rượu che đậy nó.
- Tôi thì cần gì che đậy nữa chứ? một thằng ăn chơi trác táng làm kinh tế dở phải sạt nghiệp và sắp vào tù, có gì đâu cần che đậy thưa bà? Tôi không như ông nhà, nổi danh là một người đứng đắn, mực thước, chung thủy... nhưng hay xem lại đi. Cái đó mới cần che đậy thật khéo đó, bà à.
Phượng không còn kiên nhẫn nói chuyện với người say được, cô ức tới cổ. Thật là một người trơ trẽn đến kinh tởm:
- Tôi tiếc cho con Lan nó lấy lầm anh, một con người vô trách nhiệm.
Tâm tỉnh bơ:
- Vô trách nhiệm nhưng không đạo đức giả, không lừa dối vợ.
- Anh Tâm! Anh nên tôn trọng tôi một chút chứ.
Bảo Lan hét lênvì cô hết chịu đựng nổi. Cô khuyên Phượng:
- Mày về đi! Đừng buồn tao, cuộc sống tao bây giờ là vậy đó.
Tâm nghe vợ nói, anh ngả mình xuống ghế xa lông, nói với theo:
- Vẫn thật hơn là thứ hạnh phúc giả tạo mà người ta đang ôm ấp, rồi tưởng mình đang ở thiên đàng, rồi ném cho kẻ khác những cái nhìn thương hại. Ha... ha... Chẳng biết ai thương hại ai? Ha... ha...
Lan kéo Phượng ra trước ngõ để không còn nghe lời Tâm, nhưng Phượng nghe không sót một lời nào. Lan đưa bạn ra tận đường, trước khi trở vào, Lan còn nhắc nhở:
- Nhớ lời tao dặn nghe Phượng.
Phượng nhìn bạn thương xót, linh cảm như lần gặp này rồi lâu lắm mới còn có thể gặp lại, hoặc là vĩnh viễn. Phượng nói:
- Nhớ lời tao hãy bình tĩnh, không được làm bậy nhé.
Lan gật đầu mỉm cười héo hắt. Phượng cho xe chạy đi, trong đầu vẫn còn ám ảnh nụ cười buồn thảm, mang màu sắc chết chóc của Bảo Lan. Tâm hỏi trong khi thấy vợ vào nhà:
- Con mụ ấy đến đây làm gì đấy?
Lan bực dọc:
- Anh nên lịch sự một chút, dù sao nó cũng là bạn tôi.
- Bạn cô? Ha... ha... Tôi rất tiếc là cô có cô bạn ngu như vậy.
- Thôi đi. Đủ rồi! Anh không còn tư cách gì nữa cả.
- Cô không tin hả? Phải mà, tôi có bạn bè hay mèo mỡ gì cũng chỉ là qua đường, thì các bà lại tru tréo lên như vỡ chợ. Trong khi đức ông chồng họ lập đệ nhị phòng có cả lô con mà họ nào hay biết chi đâu, còn làm ra vẻ thương hại kẻ khác không may mắn, buồn cười thật.
Lan hết chịu nổi việc Tâm nói xấu bạn mình, cô cũng cho là anh ta ganh ghét với Long mà nói vậy thôi. Vả lại, giờ phút này cô đâu còn đầu óc đâu mà phán đoán nữa. Lan hét lên:
- Chuyện của người khác, anh lo làm gì? Anh lo việc của anh kìa.
Tâm nói, vẻ bất cần:
- Việc của tôi có gì phải lo chứ? Cô lo chuẩn bị đi thăm nuôi tôi là vừa rồi đấy.
- Anh có thể dửng dưng như vậy sao?
Tâm gục đầu trong hai tay:
- Dửng dưng à? Từ ấy để cho cô thì đúng hơn.
- Vậy anh muốn tôi làm sao nữa đây?
- Cái đó thì cô biết hơn tôi. Cha cô đã coi đồng tiền hơn tính mạng của thằng con rể. Còn cô, cô vì cái danh dự hảo, thì để tôi vô khám là yên chuyện.
- Anh làm ăn cách gì mà từ ông chủ trở thành người tay trắng, trong khi thiên hạ thì ngược lại?
Tâm chua chát:
- Cuộc đời mà cô ơi... Chưa chắc thằng nào giỏi đâu? Chẳng qua hơn nhau là có chút may mắn thôi. Vả lại, thói đời mà cô lạ gì. Giậu đổ bìm leo. Được nước phất cờ thôi.
Tâm đứng dậy đi ngả nghiêng ra cửa.
- Giờ này anh còn đi đâu nữa?
- Đi kiếm rượu uống, để mai mốt vô tù có đâu mà uống.
Nhìn theo dáng chồng ngả nghiêng đi ra đường, Bảo Lan chán nản, thấy cuộc đời không còn gì để luyến tiếc. Có một mối tình thuở đầu đời đã trở thành thù hận. Gởi phận trao thân vào kẻ ăn chơi chẳng biết chăm sóc gia đình. Bảo Lan chậm chạp bước tới nơi để điện thoại, nàng đưa tay cầm ống nghe...
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ