Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 15
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 13
C
hỉ là thói quen thôi đã đưa Mary ra khỏi giường vào mỗi sáng. Nàng mặc chiếc áo tắm cũ kỹ nhất của nàng, xỏ vào đôi dép không hình thù gì cả và đi vào phòng ngủ của con nàng. Trong lúc nàng đánh thức chúng, nàng cảm thấy hình như mình không còn muốn sống, không thể đối diện với ngày sắp đến nữa.
“Đến giờ đi học rồi, Billy”, nàng vừa nói vừa lay nó.
“Đến giờ đi học rồi, Susie”. Đôi lúc những cánh tay nhỏ vòng lên ôm cổ nàng làm nàng muốn kiệt sức và khóc.
Thói quen đưa nàng xuống tầng dưới, nơi nàng chuẩn bị bữa ăn sáng cho chúng, cho Joe nữa nếu chàng có ở đây. Nhưng có vài đêm chàng không về nhà và nàng không biết chàng ở đâu và đang làm gì.
Những xúc động làm nặng trĩu tâm hồn nàng quá nhiều, quá tương phản, quá đen tối để phân loại. Nàng không thể nào theo kịp hoặc chấm dứt chúng. Chúng không chịu lìa bỏ nàng nên đóng lại bên trong người nàng, bên trong nhà nàng. Đã bao ngày nàng không mặc quần áo hoặc chải mái tóc rối của nàng. Áo tắm và dép trở thành bộ đồng phục của nàng, ngày nào cũng thế. Bên ngoài - mặt trời chiếu lên khu vườn của nàng. Hoa nở, mặt đất bốc mùi thơm ngào ngạt của mùa xuân. Nhưng nàng sống bên trong những khung cửa sổ đóng và sau những cánh cửa khóa kín. Những chiếc giường không dọn dẹp. Bình lọ chất đống trong chậu rửa. Nàng không quét dọn hoặc chùi rửa gì cả.
Nàng chỉ trông thấy sự vô giá trị của riêng nàng và nàng tin tưởng điều ấy. Nàng ghét thân thể nàng. Nàng tự khinh bỉ nàng và tin rằng Joe cũng khinh bỉ nàng, thấy nàng ghê tởm. Thái độ của chàng trên giường đã chứng minh điều ấy. Cái tội rách nát của nàng không thể nhìn thấy lời giải thích nào cả. Mỗi đêm nàng nằm quay mặt vào tường và Joe, dù chàng có vào giường đi nữa, cũng chẳng có nỗ lực nào để ôm ấp nàng cả. Ác cảm của chàng đối với nàng, khi chàng đã tìm ra điều chàng muốn tìm ra, sẽ còn mạnh hơn nữa. Không những nàng bị nhơ bẩn nhưng còn tội lỗi nữa và như thế chẳng xứng đáng gì cả. Chẳng ai, một khi đã biết bí mật nhơ bẩn của nàng, lại có thể say mê nàng được nữa. Nàng tuyệt vọng.
Nỗi xúc động chủ yếu kia của nàng là sợ hãi. Nó thuộc hai loại, loại thứ nhất tương đối giản dị - người đàn ông da đen mắt xanh ấy sẽ đến cửa nhà nàng, xông vào người nàng và lại cưỡng hiếp nàng - hoặc lần này sẽ giết nàng. Nỗi sợ hãi này đến rồi đi, nhưng khi nó tấn công nàng, nó có vẻ như lột hết cả lương tri của nàng.
Vào ngày hôm sau vụ hiếp dâm, sau khi ở một mình trong nhà độ sáu giờ đồng hồ, nàng đã quyết định đi tắm. Nhưng khi trong buồng tắm hơi, với nước xối xuống người nàng, nàng cảm thấy thật dễ bị tấn công, thật vô phương tự vệ, trần truồng thật sự đến nỗi sự kinh hoàng bỗng tràn ngập lòng nàng và nàng bắt đầu hét lên. Không thèm cả việc vặn tắt nước, nàng chạy ra khỏi buồng tắm và trong vài phút đứng run rẩy giữa tấm thảm của phòng ngủ. Nàng lắng tai nghe kỹ, tìm kẻ xâm phạm mà nàng tin đang ở bên trong ngôi nhà. Nước nhỏ giọt khỏi người nàng. Nàng quá kinh hoàng đến nỗi không thể nhấc chân lên được.
Joe có một khẩu súng dự trữ. Nó được giấu trong một chiếc hộp khóa trên một ngăn trong tủ của chàng. Nàng chạy đến lấy nó ra. Cánh cửa phòng ngủ của nàng đóng lại. Với thân thể trần truồng, cầm khẩu súng bằng cả hai tay, ngón tay đặt ở cò súng, nàng đợi kẻ xâm nhập vào cửa. Nếu thật sự có ai xông qua đấy, chẳng hạn một trong những đứa con của nàng, cổ lẽ khẩu súng đã tự động nhả đạn rồi.
Nhưng chẳng có ai đến. Tuy nhiên, có lẽ kẻ xâm phạm vẫn còn trong nhà và Mary chạy vội qua các phòng tìm bắn, khẩu súng vẫn gắn chặt vào đôi tay. Nàng không nhận ra nàng đang trần truồng, tóc nàng đang dán sát vào đầu nàng. Cơn sợ hãi của nàng quá mạnh đến nỗi nàng chỉ có thể chấm dứt bằng cách tìm ra kẻ xâm phạm và giết hắn thôi và nàng định làm như thế. Nhưng ngôi nhà không có ai.
Từ đây trở đi, nếu nàng thôi tắm, thôi hút bụi trong nhà, một phần chỉ vì hoạt động này gây quá nhiều tiếng ồn. Nàng sẽ không nghe được tiếng động của tên xâm nhập khi hắn xông vào. Nàng sẽ không được báo trước. Nàng bỗng sợ ngay cả việc mở TV - âm thanh của nó có thể át tiếng động của kẻ xâm nhập. Những cánh cửa dẫn đến mỗi phòng đều phải mở luôn luôn, vì nàng muốn cảm thấy rằng nhà nàng trống rỗng, tất cả mọi nơi, dù nàng đứng trong phòng nào cũng vậy. Ngay lúc Joe và lũ trẻ đã ra đi lúc sáng, nàng chất đồ đạc trước cửa và cửa sau và những thứ này vẫn ở tại chỗ cho đến lúc những người trong gia đình nàng phải trở về nhà khi chiều xuống. Đôi khi nàng quên dời nó đi hoặc dọn dẹp chậm trước khi con nàng có thể vào nhà được. Lúc chúng nó trèo qua các chướng ngại vật, chúng nó nhìn nàng hoang mang, nhưng khi nàng tránh né các câu hỏi, chẳng bao lâu sự chú ý của chúng dồn đi nơi khác. Đối với trẻ con hầu như bất kỳ thái độ nào cũng có vẻ bình thường, ngay cả những thái độ kỳ quặc nhất.
Nàng không bao giờ trông thấy hoặc nhận được tin của Loftus cả, và chỉ nhận được tin tức của hắn một cách gián tiếp thôi, qua trung gian của Billy. Bóng chày rõ ràng là không tốt đẹp mấy. Huấn luyện viên Loftus đã bắt đầu hành hạ Billy tàn nhẫn. Hắn còn đe dọa đuổi nó nữa.
Mary dọn cho con ăn tối bữa ăn mà nàng đã chuẩn bị từ những món đồ hộp. “Ông ấy có nói gì về mẹ không?” Nàng ngắt lời. Nàng đang nghĩ ngợi về nàng, chứ không phải con nàng. “Ông ấy không hỏi mẹ như thế nào à? Bất kỳ cái gì như thế ư?”
“Huấn luyện viên để ý con mãi đấy.”
Loftus cũng đang có những vấn đề, nàng nghĩ. Mỗi lần hắn nhìn Billy, hắn trông thấy mình đấy và hắn không chịu được. Hắn không được trả thù con mình, nàng nghĩ thế.
“Mẹ có thể nói chuyện với ông ấy không?”
Nhưng vấn đề của Billy chẳng là gì cả so với những vấn đề của riêng nàng. Nàng đập lên tay nó, nhìn đăm đăm ra cửa sổ và những sự rắc rối của nó lướt qua mặt nàng.
Vì nàng không đi mua thức ăn, chạn thức ăn đã cạn và nàng buộc lòng phải ra khỏi nhà. Nàng mặc quần áo, kéo một nhát lược qua mái tóc và mua lặt vặt trị giá sáu mươi đô la tại siêu thị. Vì tập trung vào việc mua sắm, nàng cảm thấy gần bình thường lại được một lúc, nhưng ngay khi nàng rẽ xe vào đường xe riêng nhà nàng, cơn sợ hãi cứ trở lại. Kẻ xâm nhập có thể đã vào nhà lúc vắng nàng, có thể đang chờ ở đấy. Nàng ra khỏi xe, đi bộ vòng quanh nhà tìm bằng chứng cho vấn đề xông vào nhà. Nàng chẳng tìm thấy gì cả và cánh cửa sau mở ra bình thường theo chìa khóa của nàng. Lúc đầu nàng không thể buộc mình đi vào bên trong được và đứng kinh hãi ở ngưỡng cửa mở toang lóng tai nghe kỹ, khi chẳng nghe thấy có gì nghi ngờ cả, nàng gọi to:
“Có ai ở đấy không?” Và rồi chuyển giọng cao gần như hét: “Có ai đấy không?”
Nàng bỏ khẩu súng của Joe dưới những chiếc khăn lau đĩa trong một ngăn kéo ở nhà bếp. Nàng lao vào bên trong, chụp lấy nó, cầm chặt bằng cả hai tay và vừa đi từ phòng này đến phòng khác vừa vẫy nó lên không, vừa gọi lớn, “Tao biết mày ở đấy rồi nhé”.
Nàng lục soát mọi góc nhà, mọi chiếc tủ và buộc mình phải nhìn kỹ dưới mỗi chiếc giường.
Sự kinh hoàng của nàng đi cùng với sự nín thở, cứ như nàng vừa chạy vượt qua một quãng đường xa. Tim nàng đập thình thịch, những dải băng thép bó chặt ngực nàng, nàng không thể đưa không khí vào buồng phổi. Những cơn xúc động mạnh như thế khó mà chịu đựng được. Mỗi cơn như thế qua đi và trong vài phút sau đấy, nàng bình tĩnh nhất, sáng suốt nhất - đồng thời dễ bị tấn công nhất đối với sự sợ hãi lớn thứ hai của nàng: Cuộc điều tra của chồng nàng. Còn bao lâu nữa chàng sẽ biết rõ những sự dối trá của nàng, tìm ra mọi việc, vứt nàng ra khỏi nhà nhỉ? Cuộc sống đã trở nên hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng hầu như không bao giờ thoát được nỗi kinh hoàng này hoặc nỗi kinh hoàng kia.
Cuộc điều tra tiến hành tương đối nhanh, quá nhanh. Mỗi ngày Joe xích đến gần sự thật hơn, trong lúc nhìn nó xảy ra, nàng bước đi trên sàn nhà và cố gắng hình dung ra một lối thoát, một cách nào đó để ngăn chàng lại.
Chàng đã mang về nhà tấm thẻ đăng ký khách sạn. “Thằng đã ký vào đây là hắn đấy, anh nghĩ thế.”
Maty nhìn xuống tấm thẻ, nhìn xuống nét chữ của Loftus. Nàng bắt đầu rùng mình.
“Anh sẽ tìm ra hắn”, Joe bảo: “Anh sẽ bắt hắn.”
Nàng thấy rằng chàng cũng đang đau khổ.
“Chữ ký hơi khó hiểu đấy”, chàng bảo. “Có vẻ như là Martin Larkin. Đó là một cái tên giả, anh chắc chắn như thế”.
Anh ngu đấy, “Marty”, Mary nghĩ thế. Nàng rùng mình như đang lên cơn sốt và khuôn mặt nàng hình như đỏ lên.
Joe lên tiếng, “Hắn không đủ ngu xuẩn để ký tên riêng của hắn rồi lôi một người đàn bà từ ngoài đường vào và cưỡng hiếp đâu.”
“Joe”, Mary van, “Hãy bỏ qua chuyện ấy đi. Em đang cố quên nó đây. Anh cũng hãy cố gắng quên nó đi. Em van anh đấy, Joe.”
Chồng nàng không chịu ăn tối. Chàng phải trở về căn phòng, chàng bảo thế. Cuộc điều tra đang tiến hành, có những việc phải làm.
Lần sau chàng về nhà, chàng đã tìm ra được những chiếc còng tay. Chàng chìa ra cho nàng xem.
“Em không muốn nhìn thấy nó”, nàng bảo và lập tức bắt đầu run rẩy. Joe đang cầm lên hai cặp. “Anh hãy cất đi”, nàng bảo. Mình không thể chịu đựng được điều này nhiều hơn nữa, nàng nghĩ thế.
Joe hiểu sai phản ứng của nàng. “Chẳng có gì để sợ cả”, chàng bảo. “Hắn sẽ không theo dõi em đến đây đâu”, chàng nhìn kỹ nàng. “Người tình mới ao ước người đàn bà tương tự, kinh nghiệm tương tự một lần nữa, còn những tên hiếp dâm không như thế đâu. Hắn đã không làm tình với em, Mary. Em chỉ là một mục tiêu ngẫu nhiên thôi. Ở đây em được an toàn như bất kỳ người đàn bà nào trong thành phố này”.
Chàng gật đầu với nàng, cố gắng nở nụ cười. Khi nàng không chịu nhìn chàng, chàng bảo. “Tốt hơn là anh nên ở nhà.”
“Em không muốn có anh ở nhà đâu, anh hãy đi đi.”
“Em chắc rằng em không việc gì chứ?”
Nàng tin rằng chàng muốn tránh xa nàng. “Em khỏe rồi.”
Nàng cũng sợ Joe như sợ tên hiếp dâm. Đêm đến, nàng nằm trên giường trong bóng tối và đợi người này hoặc người kia đến tiêu diệt nàng. Sự sợ hãi của nàng giống như một cơn đau răng mà nàng có thể chịu đựng được vào ban ngày. Nhưng nó không bao giờ thuyên giảm và đêm đến nó trở nên hoàn toàn không thể chế ngự được. Nàng đi ngủ càng lúc càng sớm hơn. Nàng nuốt hai viên thuốc và hy vọng mê đi trước lúc Joe về nhà. Nếu Joe về nhà, nàng hy vọng được thoát khỏi những cơn ác mộng của đêm nay, cả cơn ác mộng đang diễn đi diễn lại trong những giấc mơ của nàng và cuộc chạm trán ác mộng với Joe sắp đến, không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
Có vài đêm chồng nàng đã đánh thức nàng hoặc cố gắng làm như thế.
“Phải tên ấy đây không?” Đấy là vào cuối tuần lễ đầu.
Nàng bỗng ý thức được giọng nói của chàng và hét lên về phía ấy. “Gì thế?”
Sau khi lay tỉnh nàng, đỡ nàng ngồi dậy, chàng đã ném ra một tấm ảnh trước mặt nàng. Nhưng đôi mắt nàng không bao giờ tập trung vào đấy cả. “Hãy để em yên”, nàng lẩm bẩm và cố gắng ngã lại trên gối. Nàng thật bình thản và mềm nhũn trong cánh tay chàng. Khi nhận ra như thế chàng có vẻ kích động.
“Việc gì thế, Mary?” Chàng lên tiếng. “Tỉnh lại đi, Mary.”
Nhưng nàng vẫn bị hút chặt vào trạng thái lờ đờ vì thuốc ngủ của nàng với tất cả ý chí của nàng và không trả lời.
Sáng hôm sau Joe hình như đang đợi con đi học với vẻ sốt ruột.
“Phải thằng ấy đây không?” Chàng hỏi ngay khi chỉ còn lại hai vợ chồng. Chàng đưa tấm ảnh lên.
Họ đang ở trong nhà bếp. Chàng ngồi ở bàn, đã mặc quần áo, một tách cà phê đã cạn trước mặt. Mary mặc chiếc áo tắm đứng cách đó ba thước, mông ép vào quầy bếp. Nàng không chịu nhìn cả chàng hoặc tấm ảnh. “Em không biết có phải không?”
“Em đã lấy thuốc ngủ ở đâu?”
“Bác sĩ đã cho em để trị những com ác mộng của em đấy.”
“Ồ, Mary.”
“Ông ấy nói chúng sẽ hết sau một thời gian.”
“Em mang một cơn ác mộng, em làm anh thức đấy.”
Mary đặt tách cà phê và đĩa của nàng vào chậu. Họ cách xa nhau bằng chiều rộng của nhà bếp và bằng một tác động của bóng tối nhưng Joe không đến ôm lấy nàng. Nhưng chàng lại đưa tấm ảnh lên.
Nàng bảo, “Không phải hắn.”
“Nào, hãy đến xem đây, cái này.”
“Không phải hắn, em đã bảo anh rồi mà”. Nàng có trí nhớ của một họa sĩ về các khuôn mặt và nhận ra người này từ nơi nàng đang đứng - viên thư ký đã nhận tiền của Loftus.
“Tên hắn là Willie Johnson”, Joe gợi ý.
“Willie Johnson không cưỡng hiếp em.”
Đầu Joe bắt đầu gục gặc một lúc. “Bây giờ chúng ta đã đi đến một điểm nào đấy”, chàng bảo.
Mary nhìn chàng.
“Lúc đầu”, chàng giải thích “Em bảo rằng em tuyệt nhiên không trông thấy kẻ - kẻ tấn công em”. Chàng gõ mạnh vào tấm ảnh bằng ngón tay trỏ. “Nhưng nếu em biết tên Johnson này không phải là tên ấy, vậy thì có lẽ em sẽ nhận ra tên ấy khi anh tìm ra hắn.”
Mary trố mắt nhìn chàng.
“Johnson là chìa khóa của vụ án đấy”, Joe bảo. “Hắn biết ai là kẻ tấn công em đấy. Khi nào anh tìm ra Johnson, anh sẽ phá được vụ án.”
Mary tin chàng. Nàng quyết định van xin lần cuối cùng. Giống như một lời cầu xin khoan hồng. “Em muốn anh thôi đi, Joe. Em muốn anh quên rằng điều ấy đã xảy ra. Em muốn anh bỏ qua việc ấy.”
Chồng nàng đi ngang qua căn phòng và lần này ôm lấy nàng, nhưng nàng chỉ đứng trơ trơ trong cánh tay chàng. “Khi anh tìm ra hắn mọi việc sẽ xong thôi”, chàng lên tiếng, “xong thật sự”. Và chàng bắt đầu liệt kê những điều lợi lúc ấy sẽ nẩy sinh. Khi tên ấy bị bắt giam, Mary sẽ không còn sợ hắn nữa, không còn thuốc ngủ, không còn ác mộng nữa. Họ có thể làm lại cuộc đời. “Em sẽ thấy khỏe mạnh thật sự, Mary ạ?
“Nếu anh bắt hắn”, nàng cố chấp bảo “Anh chỉ có thể thả hắn đi mà thôi vì em không nhận diện được hắn.”
“Chắc chắn em nhận diện được. Rồi em xem.”
Một sự im lặng bao trùm lấy họ. Joe nhìn đăm đăm vào giày của chàng. Đôi mắt chàng nhìn lên rồi lại hạ xuống. Sự căng thẳng của chàng thái quá đến nỗi Mary nhận ra rằng chàng đang tìm cách để bắt đầu cuộc thấm vấn nàng lại.
Chàng cẩn thận lên tiếng, “Em cảm thấy em có thể nói về điều ấy chưa nhỉ.”
Chàng muốn nàng nói lên những động tác nào mà tên hiếp dâm đã buộc nàng thi hành và thi hành bằng cách nào.
“Em không nhớ.”
“Em phải cho anh một điều gì đấy để tiến hành chứ”.
Chàng muốn biết những chi tiết chính xác của các động tác mà nàng quyết tâm muốn xóa khỏi ký ức nàng, không bao giờ có ý định thừa nhận với bất kỳ ai cả, đặc biệt là chàng. Nàng nhận ra nỗi thống khổ đã len vào trong giọng nói của chàng. Chỉ riêng việc hỏi những câu như thế, cũng đủ để tưởng tượng ra một người đàn ông khác đã đặt tay lên người nàng và nàng thấy như thế. Những chi tiết mà chàng muốn biết có lẽ sẽ làm chàng đau đớn.
“Mà thôi, ít ra hãy cố nhớ lại hắn trông như thế nào đi.”
“Em không nhớ được.”
Nhưng Joe kiên trì tiếp tục, “Vậy em có nhận ra được sự biến dạng nào hoặc vết sẹo nào không?”
“Anh định nói”, Mary giận dữ hỏi, “trên những chỗ kín của hắn phải không? Có phải anh định hỏi em đã có một cơ hội nào đó để nhìn kỹ hắn, phải không?”
Joe chẳng nói gì cả.
Mary bảo, “Em không muốn nói đến điều ấy.”
Chàng gật đầu. Nàng có thể thấy được chàng đau khổ như thế nào. “Joe”, nàng dịu giọng, “Em bị bịt mắt mà”.
Ngày ấy là ngày nàng để ý thấy bức ảnh chân dung nàng bị lấy mất khỏi khung đặt trên bàn giấy của chàng trong căn phòng mà chàng dùng làm phòng riêng. Có nghĩa là chàng định đưa nó ra cho các nhân viên khách sạn, Chàng định tìm ra một nhân chứng đã trông thấy nàng - và Loftus - vào khách sạn. Chàng hy vọng có được một sự mô tả về gã đàn ông đã đưa nàng vào khách sạn.
Mặc dầu Mary đã chờ đợi chàng trở về với niềm lo sợ, chàng vẫn không có vẻ gì là tìm ra nhân chứng nào như thế cả. Nhưng dù thế nào, khi chàng về đến nhà chàng có vẻ xơ xác, đầy thất vọng. Đối với Mary, hình như chàng đã cạn hết thì giờ, cạn hết những đầu mối khả dĩ để theo dấu tên kia. Nàng chắc chắn rằng sự thất bại và mệt nhọc của chàng là điều khiến chàng lại phải quấy rầy nàng để tìm những chi tiết về những gì đã xảy ra với nàng. Nàng không nhớ gì cả về diện mạo, trọng lượng, tầm vóc của tên hiếp dâm ư?
“Anh muốn nói, hắn có nặng hoặc gì đấy không?”
“Anh muốn nói khi hắn nằm trên mình em phải không? Em không phải trả lời điều ấy”. Tại sao chàng cứ mãi hành hạ mình với những câu hỏi như thế nhỉ?
“Anh van em đấy, Mary.”
“Hãy quên rằng anh vừa hỏi điều ấy đi.”
“Em hành động như thể em không muốn tìm hắn đấy. Em không muốn giúp anh tìm ra hắn sao?” Nàng nghĩ rằng nàng đã không bao giờ nghe được nỗi thống khổ như thế trong giọng nói của một người đàn ông.
“Anh chẳng có gì để ghen cả, Joe ạ”, nàng bảo chàng. “Hắn không có được điều anh đã có. Đấy là hiếp dâm, Joe ạ. Em không làm tình với hắn đâu.”
Với cuộc điều tra thất bại rõ ràng của Joe, Mary bắt đầu lấy lại can đảm, nàng bắt đầu bỏ qua điều ấy, vững dạ hơn. Nhưng Joe lại đi đường khác. Sự ám ảnh của chàng, mức độ đau khổ của chàng, có vẻ mỗi ngày mỗi tệ hại hơn.
Chàng về nhà với các quyển album ảnh của những tên tội phạm tình dục thông thường. Chàng muốn nàng chỉ ra khuôn mặt của tên hiếp dâm, nếu nó có ở đấy.
“Em đã bị bịt mắt. Em không thấy hắn mà.”
Có thể trong lúc nhìn ảnh hắn, Joe gợi ý, nàng sẽ nhận ra hắn.
Cuối cùng nàng đã ngồi với chàng trong nhà bếp và chàng lật các trang album. Nàng biết rất rõ gã đàn ông ấy trông như thế nào. Nàng nhớ hắn một cách sống động và thêm vào đấy đã nhìn thấy khuôn mặt hắn thường xuyên trong những cơn ác mộng của nàng - hắn thường đuổi theo nàng qua các phòng trong nhà nàng. Nàng đã có thể chỉ ra tấm ảnh giống ảnh của hắn.
Trong lúc những tấm ảnh căn cước nối tiếp nhau lướt qua mắt nàng, nàng bỗng thích thú dù nàng không thích thế. Nàng nhận ra rằng một tấm ảnh không thể làm hại nàng, nếu nó có trong đó, và nàng có thể biết được nhiều hơn về bản thân hắn: tên hắn, thành tích của hắn: Nàng nhận ra nàng muốn biết nhiều hơn về hắn và điều này làm nàng kinh ngạc. Trong lúc Joe tiếp tục lật qua trang, nàng để ý rằng các tên hiếp dâm có đủ mọi loại hình dáng và tầm vóc, đủ mọi kiểu tóc, đủ mọi làn da. Họ chẳng có gì chung trừ việc họ đều là đàn ông. Điều ấy và chính hành động ấy.
“Không”, nàng bảo. Joe đã lật đến trang cuối cùng của tập album cuối cùng.
“Em chắc chứ?”
“Vâng.”
“Em có phiền nếu xem lại lần nữa không?”
Chàng không đợi trả lời. Những khuôn mặt đã lướt qua mắt nàng một lần thứ hai. Một lần nữa, nàng lại bỗng thấy mình nhìn chúng kỹ lưỡng, những khuôn mặt của những kẻ lệch lạc tình dục này. Tất nhiên nàng không phải là người đàn bà duy nhất đã bị hãm hiếp. Dần dần sự kiện này len vào đầu óc nàng và nó mang đến một điều an ủi nào đấy. Đấy là một loại an ủi kỳ lạ, nhưng nó vẫn tồn tại. Nàng không đơn độc trong sự việc này. Những người đàn bà khác đã bị nhưng vẫn còn sống. Đàn bà vẫn sống được sau khi bị hãm hiếp từ hàng triệu năm rồi và nếu họ sống được thì nàng cũng có thể sống được.
“Có cái nào giống hắn không?” Chồng nàng gạn hỏi.
“Không.”
“Ngay cả hơi hơi chứ?”
“Em đã bảo anh rằng em không nhận diện hắn được.”
Joe gấp album lại. Có quá nhiều thất bại trên khuôn mặt chàng và trong vẻ ủ rũ của đôi vai chàng, Mary nôn nóng níu lấy một ý nghĩ mới - cuộc điều tra đã chấm dứt hoặc gần như thế. Trong ít ngày nữa, Joe sẽ buộc lòng phải xếp nó lại, chàng đã hết đầu mối để theo dõi. Trong ít ngày nữa nàng sẽ ra an toàn. Có lẽ nàng đã an toàn rồi đấy. Nàng đến đứng bên cạnh ghế của chàng, áp đầu chàng vào bụng dưới của nàng. “Anh phải thôi đi, Joe ạ. Anh cần một bữa ăn ngon và một giấc ngủ ngon. Anh cần nghỉ một tuần. Anh có thể làm được điều này. Cả hai chúng ta đều làm được đấy.”
Dù đang là đêm, Joe vẫn đứng dậy, thu thập các tập album dưới cánh tay chàng. “Anh phải trở lại thành phố.”
“Hãy để em dọn bữa ăn tối cho anh đã.”
“Anh sẽ ăn một miếng xúc xích ở đâu đấy. Tối nay anh phải mang trả lại mấy tập album.”
Mặc dù những xúc động nàng dành cho chàng - tình yêu pha trộn với lòng thương hại - mãnh liệt vào lúc ấy, Mary vẫn không tìm cách ngăn chàng. Nàng nhìn chàng ra khỏi nhà. Đối với chàng cũng gần như xong, nàng nghĩ, và tốt hơn nên để chàng tiếp tục cho đến khi chàng tự chấp nhận điều này - một hoặc hai ngày nữa thôi. Em sẽ đền bù cho anh, Joe ạ, nàng tự nhủ. Nàng sẽ không bao giờ nói sự thật với chàng cả, nhưng nàng sẽ đền bù cho chàng, nàng hứa như thế.
Bắt đầu ngày hôm sau, nàng bắt đầu chăm sóc nhan sắc trở lại. Nàng gội đầu và chải tóc. Nàng mặc quần áo - thực ra, nàng thay quần áo nhiều lần thôi. Nàng ra ngoài, đứng trong vườn của nàng, và cảm thấy ánh nắng trên mặt, trên lưng bàn tay. Sự thay đổi tâm tính lúc đầu tỏ ra quá đáng. Nàng hay ngồi hàng giờ trước gương trang điểm của nàng nghịch tóc thành những kiểu hình mái, đánh phấn cẩn thận, rồi chùi đi tất cả và bắt đầu trở lại. Nhà nàng, bây giờ được nới rộng ra tới khu vườn, vẫn còn là nơi ẩn náu của nàng và nàng ít khi rời nó. Nhưng nàng đã hai lần đi vội ra siêu thị, chiếc xe chở về đầy kem lạnh, và những thùng vật liệu làm bánh, vì nàng muốn chăm sóc con cái sau một thời gian khá lâu. Nàng cũng muốn chìu chuộng Joe nữa. Và thế là nàng mua gấp đôi những miếng sườn cừu mà chồng rất thích và nàng cất những thứ này vào tủ lạnh để dùng khi nào chàng bắt đầu về nhà đều đặn. Trong cả hai lần đi đến siêu thị, nàng mặc quần áo không thích hợp, lần đầu là chiếc áo dự tiệc cốc-tai màu đen, rồi đến chiếc áo xa-tanh thêu kim tuyến mà nàng đã mặc để làm chủ tọa danh dự ở tiệc cưới của em nàng, nàng đã quên rằng nàng đã mặc nó, và nó dài gần đến giày nàng.
Nhưng chính khả năng đương đầu với Loftus của nàng mới là điều báo hiệu cho Mary sự bình phục hầu như hoàn toàn của nàng. Cuộc sống của Billy đã tiếp tục tan rã. Nó đã bị đổi từ vị trí thứ ba sang sân phải và rồi giáng xuống vị trí số chín theo thứ tự đánh bóng. Hai ngày sau Loftus bắt nó ra khỏi sân và hai ngày sau đấy nó được cho biết phải trả lại đồng phục - Loftus đã đuổi nó khỏi đội và trong lúc nó giải thích vấn đề này cho mẹ nó, nó bật khóc.
Nó nhận ra có điều gì sai quấy đấy. Mary nghĩ, và ôm lấy nó. Nếu không nó sẽ không xin mình can thiệp đâu. Nước mắt nó thấm ướt cổ nàng và nàng bỗng nổi giận.
“Mẹ sẽ nói chuyện với ông ta.”
Thẳng bé lau nước mắt. “Khi nào hở mẹ?”
“Bây giờ đây”, nàng nói một cách dữ dằn.
Đấy là ngày nàng mặc chiếc áo bằng xa tanh và nàng vẫn còn mặc nó. Bây giờ nàng lên phòng, cởi chiếc áo ra và ném nó vào đáy tủ. Vừa trố mắt nhìn những bộ đồ đang treo, nàng cân nhắc phải thay thứ gì. Có một chiếc gương soi gắn vào sau cửa. Khuôn mặt của chính nàng đập vào mắt nàng, nàng giật mình khi nhận rằng nàng trang điểm như một con điếm. Thế là công việc đầu tiên của nàng là chùi sạch lớp phấn đi. Khi chùi mặt, má nàng đỏ lên và khuôn mặt nàng trông như đã làm tình được một giờ. Tệ thật, nàng nghĩ thế. Nàng chỉ lợm giọng khi nghĩ đến bản thân mình thôi, xấu hổ vì nàng đã đắm mình lâu quá trong niềm tự thương hại. Nàng mặc một chiếc quần, và một chiếc áo thun và chạy xuống tầng dưới vào nhà bếp để nhặt chìa khóa xe và ví tay của nàng. Billy muốn đi theo nàng, nhưng nàng ngăn nó lại. “Hãy đợi ở đây đi.”
Lúc nàng lái xe đến trường, cơn giận của nàng chỉ có gia tăng thôi, và lúc đậu xe vào trong khoảng đất trống ra sân vận động, nàng thực sự phẫn nộ. Nàng bước ra khỏi xe, đập cửa lại và tiến đến vị trí đánh bóng.
Buổi tập vừa chấm dứt. Các cậu bé đang chùi dấu đường chạy. Loftus đang đứng nhìn họ. Hắn trông to lớn và mạnh khỏe. Hắn có vẻ rất tự phụ, điều mà nàng biết là đúng. Ước muốn mạnh nhất của nàng, nàng nhận ra, là đánh ngã hắn và điều này làm nàng kinh ngạc. Nhưng trong đời nàng, nàng không thể nào nhớ được là đã giận như thế này bao giờ chưa.
Loftus nghe tiếng nàng và quay lại. Dù vẻ mặt hắn có vẻ sững sờ lúc trông thấy nàng, hắn vẫn gắng nở một nụ cười niềm nở, nhưng nó phai đi nhanh chóng.
“Tôi muốn nói chuyện với ông đấy”
“Xin vui lòng, nói khẽ thôi.”
“Ồ, vâng”, nàng hét lên. Nàng lắp bắp và phải dừng lại để lấy hơi. “Tôi sẽ nói khẽ đây”, nàng hét lên.
“Ngày ấy bà về nhà có việc gì không?”, Loftus chen vào. Những cầu thủ của hắn, sau khi chùi xong, đang đi rời rạc ra khỏi sân và kêu to gì đó với hắn. Đầu hắn giật lên đảo quanh. Hắn cố gắng giải tán họ bằng những cái vẫy tay càng lúc càng mạnh.
“Tôi không muốn anh trút chuyện ấy lên đầu con tôi.”
“Bà hãy chờ một tí được không?” Loftus hỏi.
“Nó là con trai tôi. Chuyện xảy ra giữa tôi và ông chẳng liên quan gì đến con trai tôi cả.”
“Ít nhất hãy chờ bọn trẻ con ra khỏi sân đã nào.”
“Không, tôi không thể đợi được”. Và nàng tiếp tục hét với hắn.
“Tôi xin lỗi về ngày ấy”, Loftus cắt ngang. “Bà không biết đã bao nhiêu lần tôi định gọi bà để nói rằng tôi hối hận như thế nào vì tôi đã bỏ bà ở đấy đâu.”
Mary cảm thấy sững sờ khi nghe hắn xin lỗi. “Tôi không tin ông.”
“Tôi đã xử tệ”, Loftus bảo. “Tôi đã xử tệ quá.”
Mũi giày của Mary bấm xuống đất. “Chúng ta đang nói chuyện về con tôi. Ông đã đày đọa nó đã bao ngày.”
“Tôi cho rằng tôi phải làm như thế.”
“Định gỡ huề với tôi đấy mà.”
“Nó đã phạm một sai lầm và chúng tôi thua một trận.”
“Chuyện đó là do đội bóng.”
“À, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện ấy, được chứ?”
“Có gì để suy nghĩ nữa chứ? Ông có nói hoặc không có nói với tôi rằng nó là một trong những cầu thủ giỏi nhất của ông không? Hoặc đấy chỉ là - là -” Mary tìm một từ thật thô lỗ để bày tỏ thái độ của nàng. “Những lời thối tha đấy?” Ngay khi từ ghê tởm ấy thoát qua môi nàng, Mary cảm thấy xấu hổ. Nàng chưa bao giờ dùng một loại ngôn ngữ như thế cả.
Loftus nhìn qua bên kia sân bóng vắng.
“Ồ, tôi hiểu”. Mary lẩm bẩm “Nói dối. Đó chỉ là một điều gì ông nói để tìm cách ngủ với mẹ nó thôi. Điều ấy chứng tỏ ông là một tên nói dối, ngoài ra còn là kẻ hèn nhát nữa.”
Loftus cúi đầu xuống đứng đấy chịu đựng.
“Tôi không hiểu được ông”, Mary bảo hắn. “Đây là một lời nói dối. Trong cuộc đời nàng, nàng đã hiểu Loftus hơn ai hết”.
Thôi được”, hắn nói và bắt đầu bỏ đi. “Bây giờ tôi phải đi đây.”
Điều này làm nàng thêm phẫn nộ. “Ông không được đi đâu cả cho đến khi nào tôi nói xong đã.”
“Bà gây sự đấy nhé”, Loftus vừa nói vừa liếc quanh với vẻ căng thẳng. Một số giáo viên đang từ trường đi về bãi đậu xe.
“Tôi sẽ cho ông thấy một cuộc cãi nhau”, Mary gắt lên. “Tôi sẽ cho ông thấy một cuộc cãi nhau thật sự.”
“Khi bà giận bà càng đẹp hơn đấy”, Loftus gượng nở một nụ cười nữa. “Bà biết điều ấy không?”
Nếu mình cho ai biết về người đàn ông này, Mary nghĩ, họ sẽ chẳng tin mình đâu. Nàng thốt lên một tiếng cười ghê tởm, “Chúng ta không nói chuyện về tôi, nhưng về con trai tôi. Nhưng nếu bây giờ ông nghĩ rằng tôi đang gây sự, hãy đợi cho đến lúc tôi gây sự ở trong ấy đã”. Nàng hất hàm về văn phòng hiệu trưởng.
“Bà sẽ không dám vào đấy đâu.”
“Thách tôi đi.”
Thái độ Loftus bỗng trở nên hùng hổ. “Bà sẽ nói gì với ông ấy nào? Rằng tôi chơi bà à? Một thằng da đen nào đấy chơi bà, chứ không phải tôi đâu nhé.”
Mary tát hắn. Nàng tát hắn thật mạnh. Tay Loftus vội đưa lên khuôn mặt đau đớn, ngay cả lúc hắn liếc quanh để xem thử có ai đã nhìn thấy cái tát không.
Mary, trong lúc ấy, đã bắt đầu dằn bước về phía văn phòng. Nhưng Loftus vội chạy theo nàng. “Dừng lại đã. Hãy nói chuyện này cho xong đã.”
Mary dừng lại. “Tôi muốn con tôi trở lại đội. Trận đấu sau lúc nào?”
“Ngày mai”.
“Tôi muốn nó khởi sự ở vị trí thứ ba và tôi sẽ đến đấy để xem.”
Họ trừng mắt nhìn nhau. Mary không có ý định nào hạ đôi mắt xuống cả. Cuối cùng Loftus hạ đôi mắt hắn xuống, Mary bỏ hắn và bước đi. Nàng mỉm cười vì tin rằng nàng đã thắng và nàng bước nhanh về bãi đậu xe. Cuộc chạm trán đã xong. Nhiều việc đã xong, nhưng bây giờ nàng cảm thấy khá mạnh để bắt đầu lại.
Nhưng lúc ấy cuộc điều tra của Joe cũng xong. Lúc ấy chàng đã theo dõi nàng suốt ba ngày. Bây giờ chàng đang tìm người tình của nàng, chứ không phải tìm tên hiếp dâm. Chàng đã ngồi thụp xuống trong xe chàng ở cuối đường trong ba ngày, với ý định theo dõi nàng đến bất kỳ nơi đâu mà nàng đưa chàng đến lúc nàng đi ra khỏi nhà. Chàng đã theo đuôi nàng cả hai lần đến siêu thị với những chiếc áo điên rồ, và bây giờ, lần thứ ba đến sân vận động của trường trung học nơi nàng đã giáng một cái tát tai ác liệt vào mặt huấn luyện viên bóng chầy. Phụ nữ thường không đi quanh quẩn để tát vào mặt những người quen tình cờ, nên Joe, sau khi quan sát cái tát này, cuối cùng chàng đã có câu giải đáp, chàng nhận dạng được người tình của vợ chàng: Loftus.
“Ồ, Mary”, chàng kêu lớn, gục mặt xuống tay lái và bắt đầu khóc.