Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 14 -
D
ừng xe trước cổng nhà Phương Diễm. Mạnh không phải xuống xe để bấm chuông vì chiếc cổng sắt nặng nề đã được mở ra từ lúc nào. Anh từ từ cho xe chạy vào sân, khéo léo lánh sang một bên để tránh hai chiếc xe hơi đã đậu sẳn trong sân.
Từ trong nhà Phương Diễm vội vã đi ra. Trông thấy Mạnh cô lẳng lặng đi thẳng ra đóng cổng lại. Bước xuống xe Mạnh không vội đi vào. Anh dừng lại đợi Diễm trở vào. Khi Diễm vừa đi tới bên anh. Mạnh vòng tay qua ngang lưng vô cùng đi, hỏi nhỏ:
- Ba muốn gặp anh có chuyện gì vậy em?
Phương Diễm lắc đầu:
- Em cũng không biết hình như có một người khách nào đó muốn cộng tác với anh hay sao đó.
- Vậy hả? Còn em muốn nhờ anh làm gì đây?
- Tiệm áo cưới nói chiếc áo mình may, có chuyện gì đó họ muốn mình ra coi.
Mạnh la lên:
- Sao kỳ vậy? Sắp tới ngày cưới rồi mà còn có vấn đề gì nữa? Họ không nói rỏ hay sao hở em?
Phương Diễm lắc đầu:
- Chắc là chỉ trục trặc chút đỉnh chứ không sao đâu anh. Một lát nửa mình ra đó coi sao?
Mạnh gật đầu:
- Ừ, để một lát nói chuyện với ba rồi anh đưa em đi. Em lên sửa soạn đi, một lát mình đi nghe nhạc luôn.
Phương Diễm gật đầu, cô không tỏ ra nồng nhiệt hưởng ứng nhưng cũng không lãnh đạm. Đã dứt khoát tư tưởng rồi nên khi tiếp xúc với Mạnh cô cũng thấy tâm tư mình nhẹ nhàng chứ không nặng nề như những hôm trước. Thôi thì tình yêu đã lở làng, đành làm tròn câu hiếu đạo với cha mẹ cho xong một đời.
Trở lên phòng Phương Diễm ngồi vào bàn trang điểm. Đánh phấn xong cầm cây chì vẻ mắt trên tay, cô cẩn thận kẻ một đường chì thật nhạt. Một chút má hồng lên đôi má, cô cầm tới cây son. Tất cả những thao tác đó được cô làm theo một thói quen, cái thói quen cố hửu của cô cũng như muôn ngàn người phụ nử khác.
Thoa nhẹ một lớp son, Phương Diễm nhìn màu son hồng nhạt hiện lên trên môi mà lòng chợt buồn nghiến khi nhớ đến cũng màu son này mười năm về trước Nguyễn đã trầm trồ chiêm ngưỡng khi cô vụng về tập trang điểm lần đầu. Có phải là định mệnh hay không, một thứ định mệnh oái oăm khi mà lần đầu tiên Phương Diễm trang điểm khi đi cùng với Mạnh, cô lại cầm tới chính cây son mà cũng lần đầu tiên cô tập làm đẹp với Nguyễn.
Quăng vội cây son vào ngăn kéo, Phương Diễm lấy đại một cây son khác. Cô thoa vội lên môi như để che giấu đi thật nhanh những ám ảnh ngày nào. Cũng may cây son vừ cầm lên có màu nâu đất khá đậm nên lớp son mới này đã phủ kín đi màu son hồng cũ.
Nhìn lại mình trong gương lần nửa Phương Diễm không thấy hài lòng với gương mặt cầu kỳ trong gương. Cô muốn vào toilette rửa sạch đi những màu sắc vừa tô vẽ. Nhưng rồi cô lại lười biếng ngồi im, ngắm nhìn gương mặt mình như nhìn một người nào đó thật xa lạ.
Phương Diễm đứng lên thay quần áo, một chiếc váy mầu đen và một chiếc áo thun hồng, thế là xong. Đột nhiên, Phương Diễm thấy chán nản không muốn đi đâu nữa cả. Một cái gì đó mất đi làm cô hụt hẩng, và tất cả những gì sắp xẩy đến cũng không còn làm cho cô bận tâm tới nửa.
Phương Diễm ngồi phịch xuống giường, nghĩ cách nói với Mạnh để không phải đi nửa. Ngay khi đó tiếng gỏ cửa phòng vang lên, Phương Diễm thờ ơ nói vọng ra:
- Vào đi.
Cánh cửa mở hé ra và Mạnh lách người vào. Vừa trông thấy anh Phương Diễm đã hốt hoảng kêu lên:
- Ai cho anh lên đây vậy?
Thuận tay Mạnh khép luôn cánh cửa lại. Anh vừa đi đến bên Phương Diễm vừa trả lời:
- Ba nói anh lên tìm em đó chứ.
Phương Diễm nhăn mặt:
- Sao ba em kỳ vậy, bảo anh lên đây làm gì? Mà anh cũng kỳ nửa, đợi ở dưới nhà một chút không được sao, mà lại lên tới tận đây?
Xà xuống bên Phương Diễm, Mạnh ngồi sát vào cô và choàng tay ôm vai cô âu yếm:
- Đợi em ở dưới nhà sốt ruột thấy mồ. Thấy ba với bác Hoà nói toàn những chuyện cũ rích từ hồi hai ông còn để chỏm, anh bèn kiếm cớ chuồn lên đây kiếm em.
Phương Diễm gở tay Mạnh đang để trên vai mình xuống nhăn nhó:
- Anh xuống nhà đợi em đi, một chút em xuống liền.
Chẳng những không bỏ tay xuống Mạnh lại càng siết chặt tay hơn. Kề sát mặt vào mặt Phương Diễm anh thủ thỉ:
- Anh muốn ngồi đây với em một chút rồi chúng mình đi. Mấy hôm nay không gặp em rồi nhớ ơi là nhớ.
- Nhưng mà ngồi ở đây ba sẽ la cả hai đứa đó.
Phương Diễm doa. dẩm, Mạnh lắc đầu:
- Ba không có la đâu chính ba bảo anh lên đây mà. Mà em sợ gì nữa, còn có mấy ngày nữa là chúng mình cưới nhau rồi, mình ngồi với nhau có sao đâu.
- Mà ba kiếm anh có chuyện gì sao anh không ngồi với ba mà lại lên đây?
Mạnh lắc đầu:
- Nói xong rồi.
Phương Diễm tò mò - Mà chuyện gì vậy anh?
- Chuyện làm ăn đó mà, chả là bác Hoà muốn cộng tác với anh nên ba giới thiệu cho hai bác cháu biết nhau thế thôi. Nào em chuẩn bị xong chưa chúng mình đi thôi kẻo muộn rồi.
Phương Diễm đứng lên:
- Em xong lâu rồi tại anh lộn xộn cà kê đó chứ.
Mạnh trợn mắt nhìn Phương Diễm:
- Cái gì? Em dám nói là anh lộn xộn hả? Thôi cũng được đã lở mang tiếng rồi cho mang tiếng luôn.
Vừa nói Mạnh vừa chụp tay Phương Diễm kéo mạnh. không một chút đề phòng, Phương Diễm mất đà ngã chúi vào Mạnh. Không bỏ lở thời cơ Mạnh choàng tay ôm cô thật nhanh. Và anh cúi xuống tìm ngay hai cánh môi hồng. Bất ngờ Phương Diễm hoàn toàn không có cách nào phản ứng. Cô nằm gọn trong tay Mạnh đón nhận nụ hôn nồng của anh với một cảm giác lạ lạ trong lòng.
Thật lâu Mạnh mới buông Phương Diễm ra. Chống tay ngồi dậy, cô vuốt vội mái tóc đã bị xoa? tung ra, lườm Mạnh một cái thật dài:
- Làm rối tóc của em hết rồi nè.
Mạnh nhổm dậy theo Phương Diễm:
- Để anh chải cho.
Chồm người tới trước, Mạnh vươn tay cầm chiếc lược trên bàn phấn. Anh nhẹ nhàng đưa những nhát lược luồn vào mái tóc Phương Diễm, cử chỉ thật nhẹ nhàng. Phương Diễm ngồi im đón nhận sự chăm sóc đầy âu yếm của Mạnh, và cô thấy, thật ra Mạnh cũng không đến nỗi đáng ghét cho lắm.
Đở Phương Diễm đứng lên Mạnh cười thật tươi:
- Thôi chúng mình đi nào. Ở đây một hồi anh dám ăn thịt em quá.
Phương Diễm đứng thẳng người lên cô nhăn nhó:
- Anh làm nhăn hết áo quần của em rồi nè.
Mạnh cúi xuống đưa tay vuốt lại quần áo cho Phương Diễm:
- Thì mình vuốt lại một cái là xong chứ có gì đâu mà cằn nhằn anh? nào chúng mình đi.
Khi Mạnh đưa Phương Diễm ra đường, anh phóng xe thẳng tới phía trước, không để ý tới một chiếc gắn máy cũng lao theo xe của anh nhưng luôn giử một khỏan cách vừa đủ để cho anh không phát hiện ra nmà cũng không mất dấu.
Mạnh không hề nghi ngờ một chút nào về chuyện Mỹ Hương theo dõi anh - vì chính Mỹ Hương là người ngồi phía sau chiếc xe gắn máy bảo người lái xe bám theo anh - thế nên anh cứ thản nhiên cho xe chạy thẳng tới tiệm áo cưới.
Vừa trông thấy Mạnh đưa Phương Diễm đến, bà chủ tiệm may áo cưới mừng rở chạy ra, miệng nói to:
- Tôi cứ sợ cô cậu đến trể thì tôi không sẽ kịp làm cho xong mấy chiếc áo của cô.
Choàng tay qua người Phương Diễm, Mạnh dìu cô ngồi xuống ghế, anh cau mặt nhìn bà chủ tiệm:
- Nè, bà đừng nói với tôi là áo may không kịp ngày cưới đó nha?
Bà chủ tiệm may ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hai người, lắc đầu:
- Làm sao có chuyện đó cho được. Tiệm của tôi luôn luôn làm ăn uy tín mà, không để cho cô cậu phải bực mình đâu.
- Vậy chứ hôm nay bà nhắn tụi tôi tới đây làm gì?
- chuyện là vầy, hôm qua tôi mới nhận được một lô hàng do con gái tôi ở bên Pháp gởi về, trong đó có mấy dây hoa ren hồng rất đẹp. Tôi muốn biết là cô cậu có muốn thay đổi chút ít trên cái áo cưới của cô không?
Mạnh tỏ ra không hiểu lời bà chủ tiệm.
- Bà nói vậy nghĩa là sao?
- Nghĩa là nếu tôi thay cái dây ren mà cô lựa hôm trước bằng dây ren hoa hồng tôi mới nhận được thì cái ao thật là tuyệt vời. không biết cô có chịu hay không?
Không cần biết những sợi dây ren đó ra sao, chỉ mới nghe thấy là chiếc áo sẽ thật tuyệt vời, Mạnh đã gật đầu ngay:
- Thì bà cứ thay đi coi như là tôi đồng ý. Nhưng bà nhớ là nếu chiếc áo xấu hơn thì tôi sẽ không trả tiền cho bà đâu đó.
Bà chủ tiệm mạnh dạn gật đầu ngay:
- Chuyện đó thì cậu cứ yên chí, con mắt nghề nghiệp hơn ba mươi năm của tôi không nhìn lầm đâu.
- Bà có thể cho tôi coi những sợi ren đó hay không?
Phương Diễm rụt rè đề nghị. Cô có vẻ cẩn thận chứ không vội vả như Mạnh, bà chủ tiệm lại gật đầu:
- Dương nhiên là được rồi, tôi cùng định lấy ra cho cô cậu coi đó chứ. Bây giờ cô cậu đợi tôi một chút, tồi bào lấy ra cho hai ngươi coi nha.
Nói xong bà ta đứng lên vội vả đi vào nhà trong. Mạnh ngã người ra lưng ghế, anh choàng tay qua vai Phương Diễm và thở ra một hơi nhẹ nhỏm:
- Vậy mà bà ta làm anh cũng thấy lo, cứ tưởng co chuyện gì trục trặc. Không ngờ bà ta chỉ muốn cho vợ anh đẹp thêm trong ngày trọng đại của tụi mình mà thôi.
Bà chủ tiệm đã trở ra, bà trao cho Phương Diễm một hộp carton khá lớn đã mở nắp sẳn vui vẽ nói:
- Đây hai cô cậu coi đi, có phải là đem những hoa hồng này mà gắn vào cổ áo thì chiếc áo sẽ đẹp tuyệt vời hay không?
Phương Diễm nâng nhẹ một chùm ren hoa hồng trên tay, cô nây người ra khi ngắm những chùm hoa hồng quá đẹp. Những cánh hoa mềm mại và trắng muốt trông thật xinh đẹp và tinh khiết khiến cô thích thú:
Nắm nhìn nét mặt của Phương Diễm, Mạnh viết trong đầu cô đang nghĩ gì. Anh hỏi:
- Em thích không?
Phương Diễm thành thật:
- Đẹp quá anh ạ, em thích lắm.
Mạnh quay sang bà chủ tiệm may:
- Vậy thì bà kết những chùm ren này vào chiếc áo của vợ tôi nhé.
Bà chủ tiệm hớn hở gật đầu:
- Tôi biết ngay là cô cậu sẽ ưng ý mà. Được rồi tôi sè cho làm ngay, đến đúng ngày hẹn thì cô sẽ co những chiếc áo thật là đẹp đấy.
Mạnh đột ngột nói:
- Bà chủ này
- dạ cậu muốn hỏi tôi điều gì ạ?
- Tôi muốn biết là những thứ ren này bà có nhiều không?
Bà chủ tiệm may chỉ tay vào chiếc hộp:
- Tất cả là ở đây hết đó.
- Chổ này may được mấy chiếc áo?
Bà chủ tiệm trả lời ngay với Mạnh không một chút do dự:
- Chỉ may được hai chiếc thôi?
Mạnh tính toán ngay:
- Vậy là bà may cho vợ tôi một nửa còn một nửa thì may cho người khác?
- Đúng thế!
Bà chủ tiệm vừa gật đầu thì Mạnh đã nói tiếp ngay:
- Tôi không muốn như thế.
Bà chủ tiệm may ngơ ngác nhìn Mạnh:
- Cậu nói như thế có nghĩa là...
- Nghĩa là bà may hết bao nhiêu vào áo cho vợ tôi, số còn lại tôi lấy hết. Tôi không muốn có một người khác có chiếc áo đẹp như áo của vợ tôi.
Bà chủ tiệm may ngần ngại:
- Nhưng mà nếu nhu thế thì số tiền cũng khá lớn đó.
Mạnh gật đầu:
- Tôi biết tôi sè trả cho bà ccủ như bà yêu cầu. Chỉ cần bà làm đúng như ý tôi muốn.
Phương Diễm vội niú tay Mạnh:
- Cần gì phải như thế hở anh. Tốn kém lắm.
Mạnh âu yếm nhìn Phương Diễm:
- không là bao đâu em, cả đời mình chỉ có một lần thôi mà. Anh không chịu được khi nghĩ tới chuyện sẽ có một phụ nử khác có chiếc áo giống như chiếc áo của vợ anh.
- Nhưng mà...
Phương Diễm vẩn cố gắng ngăn cản Mạnh, nhưng anh đã vổ nhẹ lên má cô:
- Thôi nào em đừng có nhiều lời như thế nữa, đó có phải là tính cách của em đâu.
Quay sang bà chủ tiệm M.anh chắc giọng:
- Bà nhớ đó nha tôi mà thấy co một người khác mặc chiếc áo có những bông hồng như thế này thì bà đừng trách tôi đấy nhé.
Bà chủ tiệm may gật đầu:
- Đương nhiên rồi tôi làm ăn có uy tín từ hồi nào tới giờ mà - bà ta đổi giọng nịnh Mạnh - Cô thật là có phước, tôi chưa thấy một người thanh niên nào yêu vợ như cậu đây.
Mạnh cười tự đắc, giọng thì làm ra vẻ khiêm tốn:
- Bà không cần phải khen tôi như vậy, vợ tôi xứng đáng hơn những gì tôi đã làm cho cô ấy mà - quay sang Phương Diễm anh hỏi - Mình về được chưa em?
Phương Diễm gật đầu, Mạnh đứng lên và cùng dìu Phương Diễm đưpng lên, nhưng cả hai chưa bước được bước nào thì từ ngoài cửa, một người phụ nữ xăm xăm bước vào, xông tới trước mặt hai người:
- Anh Mạnh!
Mạnh ngạc nhiên nhìn người mới vào miệng anh bật ra câu hỏi:
- Sao em lại tới đây, Mỹ Hương?
Mỹ Hương nhìn như đổ lửa vào Phương Diễm:
- Sao? em không được phép vào đây hở? Chẳng lẻ chỉ có những ngưo8`i có chồng đi kèm mới được vào đây?
Mạnh lúng túng với những đềiu Mỹ Hương vừa nói. Nhưng vốn là người thủ đọan, lại thêm làm ăn xưa nay nên đà trải qua nhiều tình huống bất ngờ. Mạnh lấy lại bình tĩnh được ngay. Anh cười:
- Nào ai dám nói thế bao giờ, anh chỉ thấy làm lạ vì em lại tình cờ có mặt ở đây vào lúc này thôi.
Mỹ Hương nhìn thẳng vào mặt Mạnh, cô khiêu khích:
- Thế nếu em nói không phải là tình cờ mà là em cố tình đến đây thì sao?
Mạnh không ngu ngốc gì mà kho nhận ra tín cách của Mỹ hương. Trong lòng anh đã giận lắm rồi, nhưng vì có Phương Diễm nên anh đành phải nén cơn giận xuống chứ không dám to tiếng với Mỹ Hương. Anh cười gượng:
- Thế à, vậy là em cũng sắp làm đám cưới ấy nhỉ?
Ngừng lại một chút, Mạnh tiếp:
- Sao em không nói anh ấy đi cùng với em?
Câu nói ngu ngốc của Mạnh là một cơ hội thật tốt cho Mỹ Hương, cô ta bám ngay lấy câu nói của anh:
- Làm sao anh ấy có thể đi với em được khi mà anh ấy còn bận đi với người khác.
Biết ngay là tình thế đang bất lợi cho mình, Mạnh vội cắt dứt câu chuyện. Anh lả giả với Mỹ Hương bằng một câu nói vô thưởng vô phạt:
- Thế à! - Rồi quay sang Phương Diễm, anh nói với cô - Chúng mình về nha em!
Ánh mắt sắc như dao của Mỹ Hương cứ chiếu thẳng vào Mạnh rồi lại lia sang Phương Diễm. Suốt từ nãy giờ, Phương Diễm đứng im nghe Mạnh và Mỹ Hương đối đáp, trong lòng cô không hề có một chút thiện cảm nào với cô gái này, mà ngược lại, cô thấy bực bội trong lòng quá sức. Vì vậy, khi nghe Mạnh nói như thế, cô gật đầu ngay:
- Dạ, em cũng thất hơi mệt. Em muốn về nhà anh ạ.
Mạnh quay sang Mỹ Hương, anh vừa định nói tiếng gĩa từ thì cô ta đã nói trước:
- Anh chị chưa về được đâu, tôi chưa nói tới tên người không thể đi với tôi tới đây được cơ mà.
Phương Diễn còn ngơ ngác chưa hiểu ư Mỹ Hương muốn nói gì thì Mạnh đã vội gạt đi:
- Bọn anh không cần biết đến điều đó làm gì, anh phải đưa Diễm về đây, tụi anh muộn rồi.
Vừa nói, Mạnh vừa gạt Mỹ Hương sang một bên và kéo Phương Diễm đi, nhưng câu nói và hành động của anh hầu như chẳng có một chút tác động gì đối với Mỹ Hương. Vì thế, cô ta cứ tỉnh bơ như không và bước sang bên một bước để tiếp tục chắn đường hai người.
Nhìn thẳng vào Mạnh và Phương Diễm, Mỹ Hương gằn giọng:
- Anh còn muốn dối trá đến bao giờ nữa hả anh Mạnh? Anh hẹn với tôi, rồi chỉ một cú điện thoại của con nhỏ này, thế là anh vội vã đi đến với nó sao? Còn mày - Mỹ Hương nhìn Phương Diễm hất hàm - Tao nói cho mày biết, Mạnh là của tao. Mày đừng có ảo tưởng là anh ất yêu mày đấy nhé.
Phương Diễm sững người nhìn Mỹ Hương. Cô hoàn toàn ngỡ ngàng trước những điều cô ta vừa nói. Trong lúc bất ngờ Phương Diễm cứ đứng im lặng, trân trối nhìn Mỹ Hương. Dáng vẻ ngơ ngác của cô lại làm cho cô ta điên tiết lên. Nghiến khít hai hàm răng lại, Mỹ Hương rít lên:
- Mày không tin hay sao? Cứ hỏi anh ta xem tao là ai? Tao có nói sai không?
Mạnh nhìn Mỹ Hương với ánh mắt đổ lửa. Từ nãy đến giờ anh nương nhẹ với Mỹ Hương chỉ vì anh nghĩ cũng tại mình đã từng quan hệ với cô ta. Nhưng Mạnh không ngờ anh càng nín nhịn thì cô ta lại càng lấn lướt. Và đến mức này thì Mạnh không còn chịu đựng nổi nữa rồi. Răng Mạnh nghiến lại, quai hàm anh bạnh ra chứng tỏ nỗi giận trong anh đã đến cực độ. Anh trừng mắt với Mỹ Hương:
- Cô nói đủ chưa vậy? Nếu nói đủ rồi thì cút đi chỗ khác cho chúng tôi về, và cũng đừng làm phiền bà chủ đây làm ăn - Quay sang Phương Diễm, anh nhẹ giọng - Em đừng có nghe lời cô ta, cô ta chỉ là thứ gái làm tiền, trước đây anh có quen biết với cô ta, nhưng chỉ là ăn bánh trả tiền thôi. Giờ chúng mình cưới nhau, cô ta biết là không thể moi tiền anh được nữa nên kiếm chuyện để gây xáo trộn thôi mà.
Nói xong, Mạnh đẩy Mỹ Hương sang bên cạnh bằng một cái gạt tay thật mạnh khiến cô ta lảo đảo muốn ngã. Anh kéo tay Phương Diễm đi thật nhanh ra ngoài khiến Mỹ Hương không còn cách gì để ngăn cản nữa.
Khi Mỹ Hương đứng vững lại được thì Mạnh đã đưa Phương Diễm ra tới ngoài xe. Biết là có chạy theo cũng không kịp, cô ta đành đứng lại, mắt nhìn theo hai người mà miệng thì rít lên:
- Anh giỏi lắm, Mạnh ạ. Rồi anh sẽ biết tay tôi, con Hương này không chịu thua dễ dàng như thế này đâu.
Xe đã chạy được một quãng, Phương Diễm vẫn im lặng. Mạnh cho xe chạy chậm lại, anh liếc mắt nhìn sang. Thấy vẻ mặt lặngl lẽ của Phương Diễm, anh hơi chột dạ. Cho xe ngừng sát lề nơi một quãnd đường vắng, Mạnh quay sang Phương Diễm:
- Diễm à!
Đang ngạc nhiên vì Mạnh cho xe dừng lại thình lình, Phương Diễm nhìn Mạnh như dò hỏi. Anh dè dặt:
- Diễm à, anh muốn nói với em là... chuyện hồi nãy, em đừng để ư đến nha.
Phương Diễm hiểu Mạnh muốn nói đến điều gì. Nhưng thực sự vấn đề đó đã không làm cô bận tâm, không hiểu vì lư do gì. Phương Diễm chỉ thấy lòng mình dửng dưng như không có gì trước chuyện vừa xảy ra.
Vì thế, nghe Mạnh nói như thế, Phương Diễm nhẹ lắc đầu:
- Anh đừng bận tâm tới em, em không nghĩ gì đâu.
Mạnh băn khoăn nhìn Phương Diễm, anh muốn biết trong cái đầu nho nhỏ xinh xinh của cô đang chứa đựng những suy nghĩ như thế nào biết bao. Nhưng nét mặt thản nhiên của cô không cho anh có thể biết được điều đó. Và anh vẫn cứ băn khoăn lo lắng như thường.
Xoay hẳn người lại, Mạnh nắm nhẹ bàn tay Phương Diễm. Anh nhỏ nhẹ:
- Anh muốn nói cho em biết chuyện trước đây anh đã có quan hệ với một vài người phụ nữ, trong đó có Mỹ Hương. Nhưng anh đã không có cơ hội vì thời gian chúng ta gặp nhau quá ít. Vả lại, anh cũng sợ em hiểu lầm nên cứ đắn đo mãi, không biết có nên nói cho em biết không vì sợ em hiểu lầm. Cuối cùng, anh đành chọn một cách mà anh cho rằng tốt nhất. Đó là cắt đứt hết mọi quan hệ với những người phụ nữ đó. Chính vì vậy mà cô ta đã tìm cách để phá rối chúng mình.
Phương Diễm nhìn thẳng vào mắt Mạnh, cô hiểu anh đang tìm cách đánh tan mọi nghi ngờ mà Mỹ Hương đã gây ra cho cô. Nhưng đã nói là lòng Phương Diễm hoàn toàn thản nhiên cơ mà. Anh ta còn phải đính chính làm gì nhỉ?
Phương Diễm giản dị nói:
- Anh cứ yên tâm, em không nghĩ gì đâu. Em chỉ hy vọng rằng từ hôm nay, đừng có những chuyện như thế này xảy ra nữa.
Mạnh mừng rỡ, anh không ngờ Phương Diễm lại nghĩ thoáng như vậy. Anh rối rít:
- Điều đó thì em yên tâm, anh hứa là sẽ không bao giờ có chuyện như thế này xảy ra lần nữa đâu.
Phương Diễm nhỏ nhẹ:
- Thôi mình về đi anh!
Mạnh đã yên tâm hoàn toàn, anh nhớ lại mục đích của buổi tối hôm nay:
- Đâu được, chúng mình đi ăn rồi đi nghe nhạc chứ. Sao em lại muốn về?
Phương Diễm cười hiền:
- Tùy anh, buổi tối hôm nay em dành cho anh mà.
Mạnh cười rạng rỡ, anh cho xe chạy đi mà trong lòng rộn ràng một niềm vui.