If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 35
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ù có những chuyện nằm ngoài kế hoạch - vì phải dừng ở Stonehenge, cỗ xe của Dain vẫn dừng trước lối vào cổng chính của Athcourt lúc tám giờ đúng, như lịch đã lên. Tám giờ hai mươi phút, chàng và phu nhân đã khảo qua đội ngũ gia nhân, tất cả đều vận lễ phục và đều ngầm dò xét lại chủ nhân. Đa số gia nhân chưa từng bao giờ thấy mặt chủ nhân, trừ một số rất ít ngoại lệ. Dù sao đi nữa, bọn chúng được huấn luyện rất kỹ và trả lương rất hậu để không lộ ra một chút cảm xúc nào, kể cả tò mò.
Mọi thứ đều sẵn sàng, chính xác như những gì Dain đã yêu cầu, và mỗi yêu cầu được đáp ứng chính xác đến từng phút, theo như thời khóa biểu mà Dain đã gửi từ trước. Nước tắm được chuẩn bị trong khi Dain và phu nhân điểm qua bọn gia nhân. Áo quần dùng bữa tối được là phẳng và gọn gàng trải sẵn.
Món khai vị được dọn lên ngay khi đức ngài và phu nhân ngồi vào hai đầu bàn dài đối diện nhau trong phòng ăn sâu hun hút. Món nguội và món nóng được dọn lên riêng rẽ và chính xác. Andrews, tên hầu cận, đứng bên cạnh ghế của đức ngài trong suốt bữa ăn để giúp đỡ các hoạt động cần cả hai tay.
Jessica không hề tỏ ra nao núng trước một căn phòng ăn với kích cỡ của tu viện Westminster, hay trước một tá gia nhân mặc chế phục đứng chờ sẵn sàng phục vụ cạnh chiếc tủ đựng chén đĩa trong khi chủ nhân dùng bữa.
Đến mười một giờ kém mười lăm nàng đứng lên khỏi bàn để Dain ngồi một mình với ly rượu của chàng. Thật điềm đạm như thể nàng đã là nữ chủ nhân của nơi này hàng thế kỷ, nàng bảo tên hầu Rodstock rằng nàng sẽ dùng trà trong phòng đọc sách.
Nàng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì bàn ăn đã được dọn sạch, và ngay lập tức một bình rượu được dọn lên trước mặt Dain. Ly của chàng được rót đầy cũng với quy cách kín đáo im lặng ấy, và đoàn người giúp việc của chàng nhanh chóng im lặng biến mất khi chàng nói, “Hôm nay thế là đủ rồi.”
Đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay Dain có được khoảnh khắc yên tĩnh một mình, và là dịp đầu tiên để suy nghĩ cặn kẽ về vấn đề phá trinh cô dâu của mình kể từ khi chàng nhận ra đấy thực sự là một vấn đề.
Những gì chàng nghĩ là hôm nay quả là một ngày dài, cánh tay mang tật của chàng đang đau giật, phòng ăn quá im lặng, chàng không thích màu sắc của những chiếc rèm, còn bức tranh phong cảnh treo trên ngọn đèn quá nhỏ so với căn phòng.
Mười một giờ kém năm, chàng đẩy ly rượu mình chưa hề đụng tới ra, đứng dậy và đi về phòng đọc sách.
Jessica đứng cạnh kệ sách, nơi một quyển gia phả to tướng được mở ra đến trang ghi chú theo truyền thống về ngày sinh tháng đẻ, ngày cưới hỏi và ma chay. Khi chồng bước vào, nàng ném cho chàng một cái nhìn quở trách. “Hôm nay là sinh nhật của ngài,” nàng nói. “Sao ngài không nói cho tôi biết?”
Chàng tiến đến gần, gương mặt lạnh lùng của chàng mang vẻ giễu cợt cố hữu khi chàng liếc vào dòng mà nàng đang chỉ. “Không tưởng tượng được. Người cha đáng kính của tôi đã không xóa tên tôi. Thật ngạc nhiên làm sao.”
“Tôi phải tin rằng ngài chưa từng bao giờ đọc qua quyển sách này sao?” nàng hỏi. “Rằng ngài chẳng quan tâm gì đến các vị tổ tiên của mình - trong khi lại biết tường tận nguồn gốc cái tên Guy de Ath sao?”
“Gia sư của tôi nói cho tôi biết về cha ông ta,” chàng nói. “Ông ấy cố làm cho giáo trình lịch sử thêm sinh động bằng việc bước dọc phòng trưng bày chân dung. ‘Bá tước đầu tiên xứ Blackmoor’, ông ấy trịnh trọng giới thiệu khi dừng lại trước một tấm chân dung một hiệp sĩ với những lọn tóc dài xoăn vàng. ‘Được lập nên dưới triều vua Charles thứ hai’. Rồi ông ấy giảng giải chi tiết những sự kiện ở triều đại ấy và giải thích vị tổ tiên đáng kính của tôi liên quan thế nào đến bối cảnh ấy và đã làm gì để được phong tước.”
Gia sư của chàng bảo cho chàng biết, chứ không phải là cha chàng.
“Tôi cũng muốn được chỉ bảo như thế,” nàng nói. “Có lẽ ngày mai ngài sẽ dẫn tôi dạo quanh một vòng trong phòng chân dung. Tôi nghĩ căn phòng ấy dài có đến mười hay mười hai dặm.”
“Một trăm tám mươi mét,” chàng nói, đưa mắt nhìn lại trang gia phả. “Cô có vẻ hay phóng đại các loại kích cỡ của Athcourt.”
“Tôi sẽ quen với nó thôi,” nàng đáp. “Tôi đã cố không há mồm trợn mắt khi được chỉ cho cái nhà thờ to như cái làng hay gọi cách khác là Khuê phòng của Lệnh bà.”
Chàng vẫn nhìn chăm chăm vào trang gia phả nơi ghi ngày tháng năm sinh của mình. Vẻ mặt khinh khỉnh của chàng vẫn không thay đổi, nhưng trong đôi mắt đen tuyền của chàng có một nỗi xốn xang. Jessica tự hỏi phải chăng dòng chữ ngay bên dưới ngày sinh của chàng đã làm chàng khó chịu. Nàng thấy thật buồn và đau khổ cho chàng.
“Tôi cũng mất cả bố lẫn mẹ ngay sau khi mẹ ngài qua đời,” nàng nói. “Họ chết trong một tai nạn xe ngựa.”
“Sốt,” chàng nói. “Bà ấy chết vì bệnh sốt. Ông ta cũng ghi cả điều này vào nữa.” Dain nói giọng ngạc nhiên.
“Thế ai đã ghi chú ngày mất của cha ngài?” nàng hỏi. “Đây không phải chữ viết tay của ngài.”
Chàng nhún vai. “Viên thư ký của ông ta, tôi nghĩ thế. Hoặc cha xứ. Hoặc mấy tên chuyên lăng xăng lo chuyện thiên hạ nào đấy.” Chàng đẩy tay nàng ra và đóng sầm cuốn Gia phả lại. “Nếu cô muốn biết lịch sử gia đình, chúng ta có cả đống sách trong mấy cái kệ ở cuối phòng. Trong đấy ghi lại đến từng chi tiết tẻ nhạt nhất, từ mãi thời chinh phạt La Mã ấy, tôi dám cá là thế.”
Nàng lại mở cuốn Gia phả ra. “Ngài là người đứng đầu trong gia đình và ngài phải viết tên tôi vào ngay,” nàng nhẹ nhàng nói. “Ngài đã cưới vợ, và ngài phải ghi chú điều đó.”
“Tôi phải làm thế à, thật chứ, ngay trong lúc này sao?” Chàng nhướn mày. “Và giả dụ như sau này tôi không muốn giữ cô lại thì sao? Lúc đó tôi lại phải giở nó ra để xóa tên cô.”
Nàng dời bước khỏi kệ sách, đi đến bên bàn giấy, cầm cây bút và bình mực lên, và quay lại chỗ chàng. “Tôi rất muốn xem ngài sẽ làm thế nào,” nàng nói.
“Tôi có thể được phép bãi hôn,” chàng nói. “Trên cơ sở là khi cam kết kết hôn đầu óc tôi không được minh mẫn. Cuộc hôn nhân của ngài Portsmouth đã được bãi bỏ trên cơ sở ấy, chỉ mới hôm kia thôi.”
Cùng lúc ấy, chàng cầm lấy cây bút từ tay nàng, trang trọng ghi chép cuộc hôn nhân của họ bằng nét bút thẳng đậm, được tô vẽ thêm với vài nét cong cong bay bướm.
“À há, viết rất đẹp,” nàng nói, tựa người trên tay chàng để nhìn vào dòng chữ. “Cảm ơn, Dain. Giờ đây tôi là một phần trong lịch sử dòng họ Ballister.” Nàng biết ngực nàng đang tì lên tay chàng.
Và chàng cũng biết thế. Chàng giật nảy người tránh xa như thể hai bầu ngực nàng là hai cục than nóng đỏ.
“Vâng, cô giờ thành bất tử trong cuốn Gia phả rồi,” chàng nói. “Tôi cho là tiếp theo cô lại đòi được vẽ chân dung, và tôi phải cho dời một vị tổ tiên nổi tiếng vào nhà kho để lấy chỗ cho chân dung của cô.”
Jessica đã mong rằng sau khi tắm rửa, ăn uống và làm một vài ly rượu thì chàng phải bình tĩnh hơn mới đúng, thế nhưng chàng lại vẫn cứ dở chứng như từ lúc họ bước chân vào cổng Athcourt.
“Thế Athcourt có bị quỷ ám không?” nàng hỏi, cố làm vẻ tự nhiên bước dạo đến những cái kệ sách cao cao. “Tôi có nên chuẩn bị tinh thần cho những tiếng xích sắt kêu loảng xoảng hay những tiếng la khóc rợn người vào nửa đêm hay những quý ông quý bà ăn mặc kỳ quặc lang thang ngoài hành lang không nhỉ?”
“Trời ạ, không. Ai nhét cái ý tưởng ấy vào đầu cô thế?”
“Ngài chứ ai.” Nàng nhón gót lên nghiên cứu kệ sách chứa đầy sách thơ. “Tôi chẳng thể phân biệt được là ngài đang gồng mình lên để kể cho tôi nghe điều gì đấy khủng khiếp, hay ngài đang trông chờ điều gì đấy khủng khiếp. Tôi nghĩ cái điều gì đấy ấy có lẽ là những hồn ma dòng họ Ballister nhảy bổ ra từ đống đồ gỗ.”
“Tôi chẳng gồng mình lên vì cái gì cả.” Chàng bước vội tới lò sưởi. “Tôi không gồng mình. Tôi hoàn toàn thoải mái. Mà phải thế chứ, tôi đang ở trong nhà mình mà.”
Nơi mà chàng học qua lịch sử gia đình với gia sư, thay vì với cha mình, nàng nghĩ. Nơi mà mẹ chàng mất đi khi chàng mới được mười tuổi... một sự mất mát dường như vẫn còn làm chàng đau đớn tột cùng. Nơi có một quyển Gia phả cổ xưa, to đùng mà chàng chưa bao giờ để mắt tới.
Nàng thắc mắc không biết chàng có biết tên những anh chị em cùng cha khác mẹ đã khuất của chàng không, hay là chỉ đến hôm nay chàng mới đọc đến, lần đầu tiên, giống như nàng vậy.
Nàng lấy ra cuốn Don Juan, một quyển sách dày được đóng bìa đẹp đẽ đắt tiền.
“Quyển này chắc hẳn là ngài mua rồi,” nàng nói. “Những vần thơ cuối cùng về Don Juan chỉ mới được xuất bản cách đây bốn năm thôi. Tôi không biết là ngài lại thích thơ của Byron kia đấy.”
Chàng đã bước đến bên lò sưởi. “Không, tôi không thích. Tôi gặp anh ta trong một chuyến đi Ý. Tôi mua quyển đấy vì tác giả của nó là một anh chàng ranh mãnh và nội dung của nó nổi tiếng là sỗ sàng.”
“Có nghĩa là, ngài chưa từng đọc nó.” Nàng mở quyển sách ra và chọn một khổ thơ từ bản trường ca đầu tiên. “ ‘Nàng ta đã lấy, được vài năm, một ông chồng / năm mươi tuổi, và loại chồng như thế nhiều như muỗi; / Thế mà, ta nghĩ, thay vì chỉ cưới MỘT tên / Tốt hơn là cưới HAI tên hai mươi lăm tuổi.’”
Khuôn miệng khắc khổ của Dain cong lên. Jessica lật qua vài trang. “ ‘Một thoáng đấu tranh, một trời hối hận, / Nàng khe khẽ “Không khi nào em bằng lòng” - và ta được chấp nhận.’”
Một tiếng khúc khích được nén lại. Nhưng Jessica biết, nàng đã làm chàng chú ý. Nàng ngồi xuống chiếc trường kỷ và lật lướt qua đến bản trường ca thứ hai, nơi mà tối qua nàng đọc dở.
Nàng giảng giải, chàng thanh niên mười sáu tuổi Don Juan được gửi đi xa vì lỡ dan díu với mệnh phụ Donna Julia xinh đẹp, là vợ của một quý ông năm mươi tuổi.
Rồi Jessica bắt đầu đọc lớn lên.
Đến chương Ba, Dain rời lò sưởi.
Đến chương Tám, chàng đã đến ngồi cạnh nàng. Chương thứ mười bốn, chàng đã nằm ườn ra, đầu gối lên nệm, chân gác lên chiếc ghế đệm chân. Trong quá trình đó, bàn tay trái mang tật của chàng bằng cách bí ẩn nào đó đã đặt hờ lên đầu gối phải của nàng. Jessica vờ như không để ý, vẫn đọc tiếp - về nỗi đau khổ của Don Juan khi con thuyền rời xa đất mẹ, về quyết tâm sửa đổi của mình, và về tình yêu bất diệt dành cho Julia, và rằng hắn không bao giờ quên nàng và sẽ không nghĩ đến ai khác ngoài người đàn bà ấy.
“ ‘ “Khi tâm trí đau thương không phương thuốc nào cứu chữa...” / Đến đây con thuyền chòng chành, và chàng ta phát mửa.” ’ ”
Dain khúc khích cười.
“ ‘ “Đất trời sẽ sớm gặp nhau... ” (đến đây chàng thêm đau) / “Còn nỗi đau nào hơn, hỡi Julia? - (Vì Chúa, hãy hãy để ta được uống một ly; Pedro, Battista, hãy xuống đây mà cứu ta)” ’ ”
Nếu đang đọc một mình thì Jessica sẽ cười ngặt nghẽo, như đêm qua vậy. Nhưng để Dain thấm, nàng ngâm nga những đoạn thơ thất tình của Don Juan với giọng lâm li thống thiết mà mỗi lúc lại bị phân tâm hơn bởi mal de mer(46) của chàng nhân vật chính dần lất át tình yêu bất diệt của hắn.
Nàng vờ như không chú ý đến một thân thể to lớn đang rung bần bật vì cười trong câm lặng, thân thể ấy rất gần nàng, hay tiếng cười thầm không thể kìm nén đang tạo nên luồng gió nhột nhạt trên đầu nàng.
“ ‘ “Julia yêu dấu, xin nàng nghe ta van lơn!” / (Đến đây chàng ú ớ vì chàng mải nôn oẹ.)” ’ ”
Luồng gió làm tai nàng buồn buồn, và nàng không cần phải nhìn lên cũng biết được chồng mình đang dựa sát vào mình, nhìn xuống trang sách qua vai mình. Nàng đọc đến khổ thơ tiếp, cảm nhận rõ hơi ấm từ chàng tỏa lên tai mình, và những luồng rung động bên trong do tiếng cười thầm thâm thấp, ùng ục của chàng gây ra.
“ ‘Chàng có lẽ thêm lâm ly thống thiết,...’ ”
“ ‘Nhưng biển cả làm chàng nôn mải miết,’ ” chàng nghiêm giọng đọc kết khổ thơ. Lúc này nàng cho phép mình ngước nhìn lên, nhưng ngay lúc đó chàng nhìn đi chỗ khác và vẻ mặt đẹp khắc khổ của chàng không biểu lộ điều gì.
“Thật không thể tin được ngài mua sách mà chẳng bao giờ đọc,” nàng nói. “Ngài chẳng thể nào biết là mình đã bỏ lỡ điều gì, đúng không?”
“Tôi chắc là nghe một giọng nữ đọc lên thì thú vị hơn nhiều,” chàng nói. “Rõ ràng là đỡ nhọc công hơn.”
“Vậy thì tôi sẽ thường xuyên đọc cho ngài nghe hơn,” nàng nói. “Tôi sẽ làm cho ngài lãng mạn hơn vậy.”
Chàng lùi ra xa, bàn tay bị liệt của chàng trượt rơi xuống trường kỷ. “Cô gọi đấy là lãng mạn ấy à? Byron là một gã vô luân.”
“Trong từ điển của tôi, lãng mạn không phải là thứ tình cảm sướt mướt ủy mị,” nàng nói. “Lãng mạn là một món cà ri, được gia chế bằng niềm phấn khích bởi tính khôi hài và thật nhiều những lời chế giễu chẳng hại đến ai.” Nàng cụp mắt xuống. “Tôi nghĩ dần dà rồi ngài cũng nấu được một món cà ri ngon lành đấy, Dain ạ... với một vài điều chỉnh nêm nếm nho nhỏ.”.
“Điều chỉnh á?” chàng nhại lại, cứng người. “Điều chỉnh tôi hả?”
“Dĩ nhiên.” Nàng vuốt nhẹ bàn tay đặt bên cạnh nàng. “Hôn nhân đòi hỏi sự điều chỉnh, từ cả hai phía.”
“Không phải cuộc hôn nhân này đâu, thưa quý cô. Tôi đã trả tiền - một cái giá rất đắt - để đổi lấy sự phục tùng tuyệt đối, và đấy chính xác là những gì...”
“Đương nhiên, ngài là chủ nhân trong ngôi nhà của ngài,” nàng nói. “Tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào thạo việc quản lý mọi người và mọi chuyện như thế. Nhưng ngay cả ngài cũng không thể nghĩ hết mọi chuyện, hay tìm kiếm những gì mà ngài chưa từng trải nghiệm. Tôi dám khẳng định là có rất nhiều lợi ích khi lấy vợ mà ngài không bao giờ tưởng tượng ra.”
“Chỉ có một lợi ích duy nhất thôi,” chàng nheo mắt nói, “và tôi cam đoan với cô rằng, phu nhân của tôi ạ, là tôi đã nghĩ đến điều đó. Rất thường xuyên. Vì đó là điều chết tiệt duy nhất...”
“Tôi đã chế ra phương thuốc cho sự khó ở của ngài sáng nay,” nàng nói, cố dập tắt cơn bực bội... và lo lắng đang trào lên. “Ngài thì nghĩ là chẳng có gì cứu chữa được. Nhờ tôi mà chàng vừa phát hiện ra Byron. Và điều ấy làm ngài khôi hài hơn.”
Dain đá văng cái ghế để chân đi chỗ khác. “Tôi hiểu rồi. Đấy là những gì cô muốn làm chứ gì - làm tôi khôi hài. Làm tôi yếu lòng - hay cố làm tôi yếu lòng.”
Jessica gấp sách lại để sang một bên.
Nàng đã cố kiên nhẫn, cố thực thi mọi nghĩa vụ cho chàng, chăm sóc chàng vì chàng rất cần điều ấy, dù chàng có nhận ra hay không. Giờ đây nàng thắc mắc tại sao mình lại quan tâm cơ chứ. Sau đêm qua - sau sáng nay - sau khi tự đày mình tới chân của cái bàn ăn dài cả dặm - tên đần lì lợm này lại vô liêm sỉ hạ thấp những nỗ lực phi thường của nàng thành mánh khóe thao túng. Lòng kiên nhẫn của nàng nổ tung.
“Cố... làm... yếu... lòng... ngài.” Nàng kéo dài giọng, và mỗi chữ đập mạnh vào ruột gan nàng, làm tim nàng đập rộn lên vì giận dữ. “Đồ kiêu căng, đần độn, vô ơn.”
“Tôi không mù,” chàng nói. “Tôi biết cô muốn làm gì, và nếu cô nghĩ rằng...”
“Và nếu ngài nghĩ là tôi không thể làm được điều ấy,” nàng nghiến răng nói, “rằng tôi không thể khiến ngài ăn trên tay tôi, nếu như đó là những gì tôi muốn làm, thì tôi đề nghị ngài nên suy nghĩ lại đi, ngài Beelzebub ạ.”
Một khoảng lặng ngắn ngủi đáng sợ.
“Ăn trên tay cô à,” chàng lặp lại rất, rất khẽ.
Nàng nhận ra giọng nói khẽ khàng ấy và biết nó báo trước điều gì, và một phần trí óc nàng gào lên, Chạy đi! Nhưng toàn bộ phần trí não còn lại là một mớ phẫn nộ rực đỏ. Từ từ, chầm chậm, nàng ngửa bàn tay trái của mình lên, đặt lên gối. Ngón tay trỏ bên tay phải của nàng vẽ một vòng tròn nhỏ vào giữa lòng bàn tay trái của nàng.
“Đây này,” nàng nói, giọng nàng cũng khẽ khàng đe dọa như chàng, môi cong lên thành một nụ cười châm chọc. “Như thế này này, Dain. Trong lòng bàn tay tôi. Và rồi thì,” nàng tiếp tục, tay vẫn vẽ vòng vòng trên lòng bàn tay, “tôi sẽ làm ngài bò lết. Và van xin.”
Một khoảng lặng khác như sấm rền bao bọc căn phòng làm nàng thắc mắc vì sao những quyển sách không rơi khỏi giá.
Rồi, mượt như nhung, một câu trả lời mà nàng không trông đợi đã đến, và là câu trả lời mà ngay lập tức nàng nhận ra rằng đáng lý mình phải đoán được mới phải.
“Tôi rất muốn xem cô sẽ làm thế nào,” chàng nói.
Đầu óc Dain đang cố mách bảo điều gì đấy, nhưng chàng không thể nghe thấy được gì ngoài tiếng loảng xoảng chát chúa bên tai: bò lết... và van xin. Chàng không thể suy nghĩ được gì ngoài điệu bộ châm chích mà chàng nghe được trong giọng nói dịu êm của nàng và cơn nóng giận đang cuộn thắt ruột gan chàng.
Và thế là chàng nhốt mình trong cơn phẫn nộ băng giá, biết rằng nơi ấy chàng rất an toàn, không gì có thể đả thương chàng được. Chàng đã không bò lết và van xin gì cả kể từ khi thế giới tuổi lên tám của chàng bị đập vỡ vụn, khi điều giống tình yêu thương duy nhất mà chàng biết đã rời bỏ chàng và khi cha chàng ném chàng đi chỗ khác. Thế giới đã nhét đầu chàng vào nhà xí, chửi bới chế giễu và đánh đập chàng. Thế giới đã bỏ rơi chàng và buộc chàng phải trả giá cho bất cứ sự dối lừa đẹp đẽ nào mà chàng phải chấp nhận để có được chút hạnh phúc. Thế giới đã cố gắng khuất phục chàng, nhưng chàng không tuân lệnh, và thế giới ấy phải tập sống chung với chàng theo ý chàng.
Nàng cũng phải như thế. Và chàng sẽ chịu đựng bất cứ thứ gì mà chàng cần phải chịu đựng, để dạy cho nàng điều đó.
Chàng nghĩ đến những rặng đá to lớn mà chàng đã chỉ cho nàng thấy vài tiếng trước, những rặng đá mà mưa tuôn gió giật và giá rét đã không thể làm cho chúng tan vỡ hay xói mòn. Chàng biến mình thành một tảng đá như thế, và, khi cảm nhận được nàng di chuyển đến cạnh mình, chàng tự dặn lòng rằng nàng sẽ không bao giờ tìm được chỗ đặt chân: nàng không thể làm chàng trầy xước, tan chảy hay xói mòn gì được.
Nàng quỳ gối xuống cạnh chàng, và chàng chờ đợi trong khoảnh khắc dài lê thê mà nàng bất động. Nàng đang do dự, chàng biết thế, vì nàng không hề mù. Nàng biết đấy là một tảng đá khi nàng nhìn thấy nó, và có lẽ, nàng cũng đã nhận ra sai lầm của mình... và sẽ sớm thôi, nàng sẽ đầu hàng.
Nàng nhấc tay lên chạm vào cổ chàng - và rụt tay lại gần như ngay lập tức, như thể nàng cũng cảm nhận thấy điều ấy, như chàng đã cảm nhận: một cơn chấn động đang phóng ra lách tách từ dưới da để gào thét đến từng đầu dây thần kinh của chàng.
Dầu cố giữ cho mắt mình nhìn thẳng về phía trước nhưng từ khóe mắt mình, Dain vẫn nhận thấy phản ứng bối rối của nàng, thấy nàng cau mày quan sát bàn tay mình, thấy nàng trầm ngâm liếc nhìn cổ chàng.
Rồi thì, tim chàng chùng xuống, chàng nhận thấy khóe môi nàng chầm chậm cong lên. Nàng tiến đến sát hơn, và đầu gối phải của nàng trượt ra sau tì lên mông chàng, trong khi gối trái của nàng đè lên đùi chàng. Rồi nàng choàng tay phải qua vai chàng và đặt tay trái lên ngực chàng, và tựa người sát hơn. Bầu ngực tròn trịa của nàng đè lên tay chàng khi môi nàng khẽ chạm vào vùng da thịt thật nhạy cảm bên góc mắt chàng.
Chàng cố giữ người căng cứng, tập trung giữ cho hơi thở đều nhịp, để không hú lên.
Nàng mềm mại và ấm nóng, và mùi táo thơm thoang thoảng của hoa cúc bao quanh chàng như một tấm lưới... như thể cái thân thể căng tròn thanh mảnh bao quanh thân mình chàng chưa đủ là một cái bẫy vậy. Nàng lướt đôi môi hé mở của mình xuống dưới, lên má chàng, dọc quai hàm ương ngạnh của chàng đến tận khóe môi chàng.
Ôi thật là Ngu ngốc! chàng câm lặng tự nhiếc móc mình, vì đã thách thức nàng, khi biết rằng nàng không đời nào lùi bước trước thách thức và chàng không đời nào thoát thân vô sự sau khi đã lên tiếng thách thức nàng.
Chàng lại chui vào bẫy, lần thứ một trăm, và lần này còn tồi tệ hơn nữa. Chàng không thể xoay mình lại mà uống lấy cái ngọt ngào của nàng, bởi vì thế là thèm khát, mà chàng sẽ không thèm khát nàng. Chàng phải ngồi im như một khối granit, khi khuôn ngực êm ái của nàng trồi lên trụt xuống trong tay chàng, và khi hơi thở ấm nóng của nàng, đôi môi mềm mại của nàng bỡn cợt làn da chàng bằng những nụ hôn sởn cả gai ốc.
Chàng ngồi đấy như một khối đá, trong khi nàng nhè nhẹ thở dài bên tai chàng, và tiếng thở dài rít lên trong máu chàng. Và thế là chàng tiếp tục, bên ngoài thì bất động, bên trong thì quằn quại, khi nàng chầm chậm nới lỏng nơ cổ chàng và quẳng đi.
Chàng nhìn thấy chiếc nơ cổ rơi khỏi những ngón tay nàng và cố gắng tập trung vào đống vải trắng nhàu nhĩ dưới chân mình, nhưng nàng đang hôn lên gáy chàng, cùng lúc ấy trượt tay vào bên trong áo chàng. Chàng không thể tập trung cả đôi mắt lẫn tâm trí vì nàng ở khắp nơi, một cơn sốt bùng lên khắp người chàng và giần giật bên trong chàng.
“Chàng thật êm mượt,” giọng nói thì thầm của nàng vọng từ bên trên, hơi thở ấm áp của nàng phả vào gáy chàng khi nàng cào lên vai chàng. “Êm mượt như một khối cẩm thạch sáng bóng, mà lại rất ấm áp.”
Chàng bùng cháy dữ dội, và giọng nói trầm trầm khản đặc của nàng là những giọt dầu nhỏ lên ngọn lửa.
“Và mạnh mẽ,” nàng tiếp tục, khi đôi tay quấn quýt như rắn độc của nàng tiếp tục vờn trên những thớ thịt vạm vỡ đang run rẩy thít lại theo từng cái vuốt ve của nàng.
Chàng là một con bò ngu xuẩn, to xác mà yếu ớt, đang chìm vào bãi lầy cám dỗ của một trinh nữ.
“Chàng có thể nhấc em lên bằng một tay,” giọng nói khàn đặc ấy tiếp tục. “Em yêu bàn tay to lớn của chàng. Em muốn bàn tay ấy ở khắp nơi, Dain à. Khắp nơi.” Nàng đánh đầu lưỡi trên tai chàng, làm chàng run rẩy. “Trên da em. Như vầy.” Dưới làn áo của chàng, những ngón tay nàng lướt qua trái tim chàng đang run bần bật. Nàng khều ngón tay cái qua núm vú cứng ngắc của chàng, và hơi thở chàng rít qua hàm răng đang nghiến chặt.
“Em muốn chàng làm thế,” nàng nói, “với em.”
Chàng muốn chứ, ôi Đức mẹ ngọt ngào, chàng muốn chứ. Những đốt xương trên bàn tay đang nắm chặt của chàng trắng bệch, và hàm răng nghiến chặt của chàng đau đớn, và so với cơn rần rật độc ác dưới hạ bộ chàng thì những cảm giác ấy chỉ thuần là khoái cảm.
“Làm gì?” chàng hỏi, những âm thanh ấy bật ra từ lưỡi chàng đặc quánh. “Ta... phải... cảm thấy gì sao?”
“Đồ quỷ.” Nàng rời tay ra, và chàng thấy một đợt khuây khỏa rợn người, nhưng trước khi chàng kịp hít vào một hơi khác, nàng đã trườn lên lòng chàng, vừa kéo váy lên vừa chen vào giữa hai chân chàng.
“Chàng muốn em,” nàng nói. “Em cảm nhận được điều ấy, Dain ạ.”
Nàng không thể không nhận ra. Chẳng có gì ngăn giữa phần đàn ông nóng hổi cương cứng và mảnh đàn bà ấm nóng, ngoài một lớp len và một miếng lụa. Quần chàng. Quần lót của nàng... cặp đùi mềm mại áp sát đùi chàng. Xin Chúa cứu giúp chàng.
Chàng biết nó ở đấy, giữa lần quần lót của nàng: vài phân vớ dạ bên trên đầu gối nàng, chiếc gút nịt vớ, và làn da lụa là bên trên ấy. Ngay cả những ngón tay bên cánh tay trái tàn tật của chàng cũng co giật.
Như thể nàng có thể đọc được ý nghĩ của chàng, nàng nhấc bàn tay vô dụng ấy lên và chà xát nó lên lần lụa nhàu nát của váy nàng.
Xuống dưới ấy, chàng chỉ muốn khóc lên. Chiếc vớ dạ, chiếc nịt vớ, làn da lụa là ngọt ngào... ta xin em.
Chàng ngậm chặt miệng câm lặng.
Chàng sẽ không van xin, không bò lết.
Nàng xô chàng ngã xuống chiếc gối nệm trên trường kỷ và chàng dễ dàng sụp đổ. Mọi sức lực của chàng được tập trung giữ cho tiếng kêu trong chàng không thoát được ra.
Chàng thấy bàn tay nàng chuyển về những móc khóa trên áo của nàng.
“Hôn nhân đòi hỏi sự điều chỉnh,” nàng nói. “Nếu chàng muốn một con điếm, em sẽ là một con điếm vậy.”
Chàng cố nhắm mắt lại, nhưng ngay cả chút sức lực cho việc ấy chàng cũng chẳng còn. Chàng dán mắt vào những ngón tay thanh mảnh duyên dáng của nàng và cái công việc tinh quái mà chúng đang thực hiện... những dải băng và móc khóa mở bung ra, mảnh vải tuột xuống... vùng da thịt tròn căng trắng ngà lộ ra sau những dây nhợ và lụa là nhàu nhĩ.
“Em biết... vẻ đẹp của em... không được tròn đầy như những gì chàng quen thấy,” nàng nói, đẩy chiếc áo xuống khỏi eo.
Chàng nhìn thấy cặp song nguyệt, mượt mà và trắng tuyết.
Miệng chàng khô khốc, đầu chàng nặng trịch, như nhét đầy bông len.
“Nhưng nếu em đến gần hơn, có lẽ chàng sẽ thấy thôi.” Nàng nhấc mình lên và cúi xuống chàng... rất gần, quá gần chàng.
Một nụ hồng cương cứng... chỉ cách đôi môi khô nứt của chàng vài phân... mùi hương đàn bà, thật nồng, sục sôi trong sống mũi chàng, quay cuồng trong óc chàng.
“Ôi Jess.” Giọng chàng đứt quãng, khô kiệt, nứt nẻ.
Đầu óc chàng là một hoang mạc. Không còn suy nghĩ gì nữa. Không còn kiêu hãnh gì nữa. Chàng chỉ còn là hoang sa, quay cuồng trong một cơn giông gió.
Với một tiếng kêu tắc nghẹn, chàng kéo nàng xuống, và ngoạm vào môi nàng... ốc đảo ngọt ngào... ôi phải rồi, ta xin em... và nàng hé môi khi chàng điên cuồng van vỉ. Chàng thèm khát cưỡng đoạt sự ngọt ngào từ nàng. Chàng khát khô, cháy rát, và nàng vừa hạ nhiệt vừa thổi lửa vào chàng. Nàng là mưa, mà cũng là rượu mạnh.
Chàng lê tay xuống vùng lưng mượt mềm của nàng, và nàng run rẩy, và rên rỉ trong miệng chàng. “Em yêu đôi tay chàng.” Giọng thì thầm mơn trớn của nàng, thật khẽ.
“Sei bella(47),” giọng chàng khàn đặc, những ngón tay chàng uống cong siết chặt eo nàng. Vùng eo rắn chắc mềm mại, nhưng ôi, lại thật nhỏ nhắn trong tay chàng.
Nàng thật nhỏ bé, nhưng chàng muốn có tất cả, và thèm muốn trong tuyệt vọng. Chàng vồ vập đôi môi đói khát của mình quanh mặt nàng, vai nàng, cổ nàng. Chàng chà xát má mình lên vùng đồi trơn mượt giữa hai bầu ngực nàng và hít hà lấy mùi hương thung lũng. Chàng rê lưỡi đến núm vú hồng tươi vừa đây đã trêu chọc chàng, và ngoạm lấy nó. Chàng mơn trớn nó bằng môi, bằng lưỡi, và ghì nhanh lấy thân thể run rẩy của nàng.
Một tiếng rên nhẹ nhàng thảng thốt vọng lại từ bên trên chàng. Nhưng những ngón tay nàng đan vào tóc chàng, điên loạn vò tóc chàng, và chàng biết tiếng kêu ấy không phải vì đau, mà vì phấn khích.
Sự hành hạ mà cô nàng quỷ quái rất thích.
Rồi thì, dù đang điên cuồng và nóng bỏng, chàng nhận ra mình không hề mất đi quyền lực.
Chàng có thể làm cho nàng cũng phải van xin.
Tim chàng đập dồn, đầu óc chàng đặc quánh và xây xẩm, nhưng bằng cách nào đó chàng dồn được một chút kiểm soát, và thay vì vội vã tiếp tục, chàng lại bủa vây bên ngực còn lại của nàng, từ tốn và chậm rãi hơn...
Nàng vỡ tan thành từng mảnh.
“Ôi. Ôi Dain. Làm ơn đi.” Những ngón tay nàng rối rít vò lấy vai, lấy cổ chàng.
Phải rồi, van xin đi. Chàng nhẹ nhàng cắn lấy núm vú đang cương lên, và nhẹ nhàng kéo.
“Ôi Chúa ơi. Xin mà... đừng mà. Vâng. Ôi.” Nàng bất lực uốn éo, cong ưỡn người về phía chàng rồi thoắt cái vặn vẹo người tránh xa chàng.
Chàng luồn tay vào dưới chiếc váy nhàu nát và vuốt nhẹ lên chiếc quần lót lụa. Nàng rên lên.
Chàng thả bầu ngực nàng ra, nàng rơi người xuống và rê đôi môi mời gọi của mình lên môi chàng cho đến khi chàng hôn đáp trả, nuốt lấy lưỡi nàng, để những cơn khoái cảm rung bẩy thân mình khi nàng cưỡng đoạt miệng chàng.
Và khi chàng đang uống trọn những giọt rượu nóng bỏng từ nụ hôn của nàng, chàng đẩy phần ống quần lụa mỏng dính của nàng lên, vuốt qua phần vớ chân và vuốt lên nữa, cho đến chiếc gút của chiếc nịt vớ. Chàng nhanh tay tháo gút và đẩy nịt vớ ra, kéo vớ xuống, và trườn tay vào đùi nàng, luồn lên trên nữa, lên trên phần quần lót đã dồn thành đống của nàng, để vồ lấy cặp mông tròn lẳn của nàng.
Nàng nhả môi chàng ra, hơi thở nàng hụt hẫng, gấp gáp.
Tay vẫn giữ lấy mông nàng, chàng xoay chuyển vị trí, lôi nàng theo, để nàng nằm nghiêng một bên, kẹt giữa thân hình đồ sộ của chàng và lưng chiếc trường kỷ. Chàng lại hôn nàng, say đắm, trong khi di chuyển tay để nới lỏng quần lót của nàng, tháo nó ra, tuột nó xuống. Chàng thấy thân mình nàng căng cứng, nhưng chàng vẫn ngậm chặt môi nàng, làm nàng phân tâm bằng một nụ hôn dài, thắm thiết, trong khi những ngón tay chàng vẫn lướt trên đùi nàng, vuốt ve, mơn trớn, luồn lách đến vùng ngây thơ của nàng.
Nàng lại vặn vẹo người, cố kéo người ra khỏi môi chàng, nhưng chàng không để cho nàng chạy thoát, và chàng không thể ngừng ve vuốt nàng... làn da mịn căng nơi giao điểm giữa hai đùi nàng... những nếp cong mượt dâm đãng... và vùng đàn bà ngọt ngào, ấm nóng, mềm mại như bơ... trơn láng như bơ... bằng chứng tuyệt vời của đam mê.
Chàng đã khơi dậy nàng, kích thích nàng. Nàng thèm muốn chàng.
Chàng bắt đầu vuốt nhẹ những nếp thịt đàn bà, và nàng nằm im, bất động.
Rồi, “Ôi.” Giọng nàng nhẹ nhàng ngạc nhiên. “Ôi. Thật là... ma mị. Em đã không...” Phần còn lại câu nói chìm trong tiếng kêu được kìm nén, và vùng ấm nóng ngọt ngào tì lên ngón tay chàng. Cơ thể mảnh dẻ của nàng quằn quại liên tục, về phía chàng, rồi rời xa chàng. “Ôi, Chúa ơi. Làm ơn.”
Chàng chẳng thể nghe được lời cầu khẩn. Chàng không còn nghe được gì cả. Máu chàng đập dồn trong mạch, dội ầm ầm trong tai.
Chàng tìm thấy nhụy hoa nhỏ nhắn, và phần lối vào chật hẹp bên dưới, nhưng lối ấy quá nhỏ, quá khít khao so với ngón tay to lớn đang lấn vào của chàng.
Chàng mân mê đỉnh nhạy cảm, và nó trồi lên. Nàng đang bấu víu vào áo chàng, rên rỉ những tiếng nhẹ nhàng ngắt quãng, cố giấu mình vào trong thân thể căng cứng của chàng. Như con mèo con đang sợ hãi. Nhưng nàng không sợ hãi. Nàng tin tưởng chàng. Con mèo con đầy lòng tin của chàng. Thật ngây thơ. Thật mong manh.
“Ôi Jess, nàng thật khít khao,” chàng thì thầm, tuyệt vọng.
Chàng nhẹ nhàng vuốt ngón tay vào trong nàng, nhưng dù trơn ướt và nóng bỏng, lối vào trong nàng vẫn quá nhỏ, quá khít cho ngón tay chàng.
Khối thịt cứng căng vì thèm muốn của chàng phẫn uất chọc vào quần chàng, một kẻ xâm phạm to lớn, khổng lồ như thế sẽ xé nát nàng mất. Chàng chỉ muốn bật khóc, chỉ muốn tru lên.
“Khít quá,” chàng nói, giọng chàng thô ráp vì đau khổ, vì chàng không thể ngừng sờ mó, không thể ngừng vuốt ve cái nơi mà chàng không thể, và không dám, chiếm hữu.
Nàng không nghe thấy chàng. Nàng đã lạc lối trong cơn sốt mà chàng đang nuôi dưỡng. Nàng đang vuốt ve chàng, hôn hít chàng.
Đôi tay nàng, bờ môi đầy dục tình ngây thơ của nàng thật rối rít. Nàng đang tan chảy trong ngọn lửa chàng tạo nên để chinh phục nàng, và chàng không thể ngừng châm dầu vào đó.
“Ôi, đừng... vâng... làm ơn đi.”
Chàng nghe thấy nàng nấc lên, rồi một tiếng nức nở... và thân mình nàng run rẩy, và những thớ thịt khít khao ấy nghiến lấy ngón tay chàng... rồi giãn ra... rồi lại thắt lại... một cơn cực khoái lại làm cho thân hình mảnh mai của nàng run lên bần bật.
Chàng rút tay ra và thấy tay mình run rẩy. Từng thớ thịt trên mình chàng căng bóng, đau đớn vì nỗ lực chàng đã bỏ ra để không xé tan nàng. Háng chàng như thể bị chính chiếc kềm của Satan cặp lại.
Chàng hít vào một hơi thật sâu. Một hơi nữa. Rồi một hơi nữa, chờ nàng quay trở lại với thực tại, và hy vọng hạ bộ mình trước lúc đó sẽ bình tĩnh lại, trước khi chàng phải di chuyển.
Chàng chờ đợi, nhưng chẳng có gì xảy ra. Chàng biết nàng không chết. Chàng có thể nghe thấy, cảm thấy nàng thở... chầm chậm, nhịp nhàng, thanh thản... quá thanh thản.
Chàng nghi hoặc nhìn nàng. “Jess à?”
Nàng lẩm bẩm và rúc đầu, tựa trên bả vai chàng.
Thêm tròn một phút sau chàng vẫn há hốc nhìn, vào gương mặt đẹp tuyệt trần, thanh thản, yên ngủ của nàng.
Như một thằng đáng nguyền rủa, chàng cáu tiết nghĩ. Nàng ta đã có được thứ mình muốn, rồi cuộn người lại ngủ ngon lành.
Đáng lý ra đó là những gì mà chàng làm chứ nhỉ, cái cô nhỏ láo xược chết bầm này. Và giờ thì - đồ vô ơn ích kỷ - chàng phải tính sao để - với chỉ một tay lành lặn - mang nàng vào giường mà không làm nàng thức giấc.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ