A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 879
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Kiểm Tra Việc Chấp Hành Pháp Luật.
hòng y tế tiến hành kiểm tra vệ sinh.
Người đàn ông đi đầu, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, vẻ mặt hung hãn đứng giữa quán, tay chống nạnh quát một tiếng, khiến cho mọi người cảm thấy giật mình.
trông dáng vẻ của y, như thể ko phải đến để kiểm tra mà là đến đánh nhau.
Nhưng Phạm Hồng Vũ biết, mấy người này đúng là tới kiểm tra việc chấp hành pháp luật. Thời điểm đó, cán bộ kiểm tra hành chính có khi còn khó chịu hơn cả đám du côn. Đám du côn chỉ gây rối, thường lấy cớ “ núi này do tao mở, cây này do tao trồng “ rồi làm loạn, cướp bóc. Còn đám công chức này thì lại khác, giống lưu manh nhưng lại có quyền lực, vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề, chứ không thèm dông dài với đám dân đen.
Dám ko phục sao?
Nói cho mày biết, bọn ông đây chuyên trị các loại không phục đấy.
Triệu Ca sắc mặt hơi đỏ lên, cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Lại đến rồi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Có thường xuyên đến ko?
- Ừm.
Triệu Ca gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ vừa có chút sợ hãi, vừa có chút phẫn nộ.
- Lại là Trương Đại Bảo cử đến đấy, haiz, lão ta đang ở ngoài hút thuốc kia kìa.
Mọi người ngó ra, đúng là có một người đàn ông tuổi chừng ba mươi, đang dựa vào xe jeep hút thuốc, thỉnh thoảng nhếch mép lên cười, giống như là đang “ xem xem mày chết thế nào? “
- Đây chính là Trương Đại Bảo?
 
- Đúng vậy, cứ dăm bữa nửa tháng là hắn lại kêu người đến gây chuyện. Lúc thì nói là người của phòng Y tế, lúc thì nói là người của phòng Công thương, rồi thì Chi cục thuế...
Phạm Hồng Vũ chau mày lại.
Còn đám “ quan gia “ kia thì vẫn huênh hoang, tên to cao kia bước lên đập bàn một cái, quát:
- Ai là chủ ở đây?
Tuy hỏi như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vài Triệu Ca, giống như đã biết Triệu Ca là chủ của quán này từ trước rồi vậy.
- Tôi là bà chủ ở đây.
Triệu Ca không trốn được, đành phải đứng lên trả lời.
Người đàn ông to cao liếc mắt nhìn Triệu Ca một cái, nói:
- Cô là bà chủ à? Thế còn ông chủ đâu? Gọi ra nói chuyện với chúng tôi.
 
Một người đàn ông trẻ tuổi người gầy như que củi, nhìn chằm chằm Triệu Ca, vẻ mặt vô cùng dâm đãng, cười nói:
- Ngưu Ca, anh hỏi thế là ko biết gì rồi. Quán này ấy à, chỉ có một mình bà chủ thôi, nhưng ông chủ thì có không biết bao nhiêu rồi...ha ha, nếu như mà anh muốn gọi ông chủ ra để nói chuyện thì e rằng sẽ chẳng biết gọi ai đâu.
Triệu Ca sắc mặt trở nên trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi, người khẽ run lên.
- Haiz, các anh hôm nay đến kiểm tra cơ mà, thế thì kiểm tra đi, đừng có nói năng lung tung nữa.
  
- Ồ, có kẻ lo chuyện bao đồng kìa.
Ánh mắt của đám “ quan binh “ nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ.
- Ông chủ này, xem ra cũng khá trẻ đấy nhỉ, thảo nào....
Tên này lại mở miệng cợt nhả, Phạm Hồng Vũ đảo mắt trừng lên một cái khiến y kinh hãi, đang định nói gì nữa nhưng lại thôi.
Ánh mắt của người này thật lợi hại.
 Phạm Hồng Vũ áo mũ chỉnh tề, khí vũ hiên ngang, trông đâu có giống tiểu nhân vật, nên tên này cũng có chút e dè, không dám gây hấn.
Phạm Hồng Vũ vừa đứng dậy, Hạ Ngôn cũng liền đứng dậy theo, đá chiếc ghế ra, tay vơ lấy mấy chai bia. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ hô một tiếng, Hạ Ngôn sẽ xông lên ngay. Mặc dù phòng Y tế cử đến bốn người, mà đều là thanh niên to khỏe cả, nhưng Hạ Ngôn chẳng thèm để ý.
Hạ Ngôn đánh nhau, từ trước đến giờ đều ko hỏi đối thủ có bao nhiêu người. Cho dù là có một trăm người thì gã cũng sẽ xông lên.
Có đánh thắng hay không là một chuyện, còn có dám hay không lại là chuyện khác.
  
Thấy thế, Triệu Ca cũng có chút sợ hãi. Tuy nhiên ko phải sợ người của phòng Y tế mà là sợ Hạ Ngôn. Cô biết “ hung danh “ của Hạ Ngôn, khi mà quán cô xảy ra ẩu đả, mà không may khiến người khác bị thương thì phiền to. Nhất là không được để Phạm Hồng Vũ bị thương, vì đó là công tử của Phó chủ tịch huyện Phạm.
- Mấy vị lãnh đạo, kiểm tra vệ sinh đúng ko? Hoan nghênh hoan nghênh...Tiểu Hoa, lấy giấy chứng nhận an toàn vệ sinh ra đi.
Triệu Ca cố gắng để giữ hòa khí, trên mặt còn nở nụ cười, sau đó dặn dò cô bé giúp việc.
- Không cần giây chứng nhận gì cả, hôm nay chúng tôi đến đây kiểm tra trực tiếp luôn.
Người đàn ông cao to trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, nói lớn. Y vẫy tay một cái, mấy người đi cùng lập tức xông vào bếp, mở nồi mở niêu loảng xoảng.
- Sếp, quán của cô này, điều kiện vệ sinh rất kém...anh đến xem này, chỗ nào cũng thấy rác. Điều kiện vệ sinh thế này mà cũng đòi mở quán ăn, muốn gây bệnh cho người khác à?
Không lâu sau, một tên chạy từ trong bếp ra, nói lớn.
Người đàn ông cao to hừ một tiếng, sau đó đi vào trong bếp ngó nghiêng một hồi, rồi quay ra nhìn Triệu Ca nói:
- Điều kiện vệ sinh ở đây quá kém, không đạt tiêu chuẩn. Điều kiện vệ sinh thế này mà cô cũng dám mở quán ăn, đúng là nực cười thật. Chúng tôi phạt bốn trăm, lập tức đóng cửa quán để cải tạo lại.
- Phạt 400 tệ?
Triệu Ca ngây người.
Thời điểm năm 1986, một cán bộ cấp trưởng phòng, cộng cả tiền lương tiền thưởng, một tháng cũng chỉ được gần một trăm tệ, vì thế bốn trăm tệ tiền phạt này là một con số rất lớn.
- Đúng, phải phạt bốn trăm, lập tức nộp mau, nếu không chúng tôi sẽ niêm phong nhà hàng này lại.
- Các người thật quá quắt.
Triệu Ca không thể nén giận được nữa, cắn răng cắn lợi nói.
- Triệu Ca, tôi đã nói rồi mà, đấu với tôi, thì cô không đủ sức đâu! Cô còn muốn mở tiệm ăn nữa không? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần một ngày tôi còn ở Vũ Dương, thì quán của cô đừng hòng mà yên ổn được.
Lúc này, Trương Đại Bảo bước vào, huênh hoang nói.
Phạm Hồng Vũ cười khẩy một cái, nói:
- Nghe ý của câu này là, ở Vũ Dương này trưởng ban Trương là to nhất, anh muốn cho ai sống thì người đó được sống, còn bắt ai chết thì người đó phải chết sao?
Trương Đại Bảo ngoảnh đầu lại, nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, nhếch mép cười nói:
- Cậu nhóc này là ai ấy nhỉ? Cậu muốn làm sứ giả bảo vệ hoa hay sao? Cậu còn non lắm. Tôi nói cho cậu biêt, con đàn bà này hàng đát lắm rồi, nó thích nhất là những anh chàng ít tuổi đấy.
- Bốp!
Trương Đại Bảo vẫn chưa nói xong, bóng đen phía trước........
- Làm cái gì đấy?
- Mày dám đánh người à?
Như chọc vào tổ ong vò vẽ, mấy tên phòng Y tế liền rống lên, xông về phía trước.
  
Bịch một tiếng, Hạ Ngôn đập chai bia xuống bàn vỡ tung tóe, chạy đến bên cạnh Phạm Hồng Vũ, lạnh lùng nói:
- Không sợ chết thì lên đi.
  
Chai bia bị đập một nửa với những mảnh sắc nhọn, những người từng đánh nhau đều biết loại “ binh khí “ này còn đáng sợ hơn so với dao bình thường nhiều.
Trưởng ban Vương thấy tình hình căng thẳng như vậy, liền nói lớn:
- Này, các người làm cái gì đấy? Đây là con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm, các người muốn làm gì?
Trưởng ban Vương vừa nói ra những lời này, là vì ông sợ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ông ko thể gánh nổi trách nhiệm được.
- Phó chủ tịch huyện Phạm?
  
Câu nói này uy lực còn lớn hơn những chai bia đập dở với những mảnh sắc nhọn kia.
 Mấy tên kia đang định xông đến, nghe thấy vậy thì lập tức dừng lại, sắc mặt biến đổi.
  
- Không sai, ba tôi là Phạm Vệ Quốc, mấy người các anh là ở ban nào của phòng Y tế huyện?
Phạm Hồng Vũ nhìn người đàn ông cao to, hỏi.
  
- Cái này, hì hì, cậu Phạm, cái này, chỉ là hiểu lầm thôi...
  
Người đàn ông cao lớn này ko hổ danh là cán bộ của đơn vị chấp pháp, sắc mặt biến đổi nhanh hơn chớp, đang từ hung hãn trong nháy mắt đã chuyển thành nụ cười, sau đó còn cúi người trước Phạm Hồng Vũ nữa.
  
Tuy mới đầu còn chưa biết thật giả thế nào, nhưng việc này cứ phải cẩn thận thì hơn. Hơn nữa, lần này đến đây cũng chỉ vì “ chấp pháp “ mà đến chứ ko phải vì việc riêng của mình. Nếu như vì Trương Đại Bảo mà đắc tội với con trai của Phó chủ tịch huyện thì chẳng đáng chút nào,
Phạm Hồng Vũ chau mày nói:
- Hiểu lầm? Tôi thấy hình như đâu phải vậy. Mấy người hôm nay đến kiểm tra, hình như có vẻ quá lỗ mãng rồi đấy. Vị trưởng ban Trương này, nếu như tôi nhớ không nhầm thì là cán bộ của phòng Cơ khí nông nghiệp, chẳng có liên quan gì đến phòng Y tế các người cả. Vì sao anh ta cũng đến kiểm tra chứ? Việc này có chút kỳ lạ đây, về nhà tôi hỏi ba tôi xem là phòng Cơ khí nông nghiệp bắt đầu 'liên kết' với phòng Y tế từ bao giờ?
  
Trương Đại Bảo kinh ngạc trợn tròn mắt, nhất thời quên luôn cả đau đớn trên mặt, vội vàng cung kính nhìn Phạm Hồng Vũ, cười làm lành nói:
- Phạm công tử, xin lỗi xin lỗi, hôm nay tôi không biết cậu ăn cơm ở đây, hiểu lầm hiểu lầm...
- Anh Trương, việc hôm nay anh phải cho tôi một câu trả lời hợp lý, cách làm việc này rất không hợp pháp. Ức hiếp người khác, anh tính thế nào đây?
- Dạ, tại tôi có mặt như mù...
Trương Đại Bảo đổ mồ hôi lạnh.
- Về nhà suy nghĩ cho kỹ. Huyện Vũ Dương này không phải do nhà họ Trương các anh lập nên. Sau này tôi hy vọng không phải chứng kiến chuyện này xảy ra nữa, hiểu chưa?
- Dạ, dạ, xin lỗi xin lỗi.
Trương Đại Bảo bái Phạm Hồng Vũ một cái rồi nhanh chóng chuồn đi.
Mấy người của Phòng y tế vẫn lúng túng đứng ở trong quán, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Mấy người cũng về đi, sau này nên ít giao du với Trương Đại Bảo thôi, chẳng tốt đẹp gì đâu.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói.
- Vâng, vâng…
Mấy người kia vội vàng lủi mất.
- Thật lố bịch.
Nhìn mấy người này Hạ Ngôn nhổ luôn một bãi nước bọt xuống đất.
Triệu Ca cắn môi, nước mắt cô đã chảy dài
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối