We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Molnár Ferenc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: A Pál Utcai Fiúk
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 154 / 12
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ột vài trang trong sổ của Hội mát-tít.
“Ghi chép
Trong buổi họp hôm nay chúng tôi đã thống nhất mấy quyết định sau đây và ghi ngay những quyết định đó vào sổ cái của hội.
§1.
Trên trang thứ 17 của sổ cái có một dòng chữ viết là: ne-me-tréc ét-nuê, bằng chữ thường. Dòng chữ này bây giờ không có giá trị, bởi vì việc ghi nhận này dựa trên cơ sở nhầm lẫn. Hội nghị đã tuyên bố ngay rằng hội đã xúc phạm vô duyên cớ đến hội viên có tên trên. Hội viên đã kiên tâm chịu đựng và anh đã tham dự chiến tranh như một vị anh hùng có thật. Đó là một thực tế lịch sử. Vì vậy hội đã tuyên bố rằng lời ghi nhận lần trước là khuyết điểm của hội, đồng thời thư ký phải viết ngay tên hội viên bằng chữ in hoa.
§2.
Tôi lập tức viết ngay tên toàn bằng chữ in hoa:
NE-ME-TRÉC ÉT-NUÊ
Chính tay thư ký viết, Le-xích
§3.
Cuộc họp của Hội mát-tít đồng thanh tỏ lời cám ơn tướng quân Bô-со I-a-nốt đã chỉ huy cuộc chiến đấu hôm qua như một thủ lĩnh trong sách lịch sử, và để tỏ lòng kính trọng, chúng tôi quyết định mỗi hội viên Hội mát-tít có nhiệm vụ về nhà ghi vào quyển sách lịch sử của mình ở trang 168 dòng thứ 4 từ trên xuống bên cạnh đầu đề “Hu-nho-đi I-a-nốt” (Vị thống tướng Hung-ga-ri (1407-1456) xuất sắc nhất trong các cuộc chiến tranh chống Thổ Nhĩ Kỳ) phải ghi thêm “và Bô-со I-a-nốt” bằng mực đỏ. Chúng ta quyết định như vậy vì chủ tướng rất xứng đáng được trân trọng như thế, vì nếu ngài chỉ huy không tốt lắm thì bọn áo đỏ đã đánh tan chúng ta rồi. Trong chương nhan đề “Tai họa Mô-hát” (Chỉ trận Mô-hát, xảy ra ngày 29-8-1526 giữa quân phong kiến Hung-ga-ri với quân Thổ Nhĩ Kỳ) mọi người phải dùng bút chì ghi thêm “và A-trơ Phe-ri” bên cạnh tên của tổng giám mục Tô-mô-ri vì ngài cũng bị đánh tơi bời.
§4.
Tuy rằng chúng tôi phản đối, nhưng ngài tướng quân Bô-со I-a-nốt vẫn dùng bạo lực cướp lấy số tài sản của hội, vì ai có gì cũng phải nộp cho hội để dùng vào các mục đích chiến tranh. Với số tiền đó mà họ chỉ mua được một chiếc kèn giá 1 phô-rinh 40 cơ-rai-xa, trong khi đó họ có thể chỉ mua với giá 60 hoặc 50 cơ-rai-xa. Ở hiệu tạp hóa Ruê-de họ đã phải mua đắt hơn vì tiếng kèn kêu to hơn. Chúng ta đã chiếm được chiếc kèn của quân áo đỏ. Bây giờ đã có hai kèn, nhưng cũng chẳng cần nữa, nếu cần, thì chỉ một chiếc cũng đủ. Vậy chúng tôi quyết định là hội đòi lại số tài sản của mình. Tốt hơn hết là tướng quân hãy đem bán kèn đi, còn chúng tôi thì cần số tiền mà tướng quân đã hứa trả.
§5.
Chủ tịch hội - Côn-nay Pan - lập tức nhận kỷ luật trước các hội viên vì đã để mát-tít của hội khô đi. Sau khi đưa cuộc bàn cãi vào biên bản, tôi ghi ngay toàn bộ ra đây:
Chủ tịch: Tôi không nhai mát-tít vì tôi bận chiến đấu.
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Ồ, đây không phải lời bào chữa.
Chủ tịch: Во-го-ba-sơ luôn nói chọc tức. Tôi yêu cầu trật tự. Tôi sẵn sàng nhai mát-tít vì tôi biết danh dự là gì và tôi làm chủ tịch là để nhai mát-tít theo các quy luật cơ bản, nhưng tôi không để cho người khác chọc tức tôi đâu!
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Tôi không trêu tức ai cả!
Chủ tịch: Nhưng mày chọc tức!
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Không mà!
Chủ tịch: Đúng mà!
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Không mà!
Chủ tịch: Ừ, thì cho là thế!
Hội viên Ri-khơ-te: Kính thưa hội! Tôi đề nghị ghi kỷ luật đối với chủ tịch vào sổ cái vì chủ tịch đã lơ là trách nhiệm của mình.
Các hội viên: Đúng thế! Đúng thế!
Chủ tịch: Tôi yêu cầu, chỉ một lần thôi, là bây giờ hội hãy tha lỗi cho tôi, bởi vì ít ra ngày hôm qua tôi đã chiến đấu rất cừ, như một con sư tử hung dữ, tôi là sĩ quan tùy tùng. Tôi phóng ra chiến hào trong lúc nguy hiểm nhất. Tôi đã bị kẻ thù giúi xuống đất. Tôi đã chịu đựng để bảo vệ khu chủ quyền. Vậy bây giờ vì sao tôi lại phải chịu đựng vì chuyện nhỏ nhặt là không nhai mát-tít?
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Đó là chuyện khác!
Chủ tịch: Đây không phải là chuyện khác!
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Khác chứ!
Chủ tịch: Khác đâu!
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Khác đấy!
Chủ tịch: Ừ, thì cho là thế!
Hội viên Ri-khơ-te: Tôi yêu cầu chấp nhận đề nghị vừa rồi.
Hội nghị: Chúng tôi chấp nhận! Chúng tôi chấp nhận!
Phía bên trái: Nhưng chúng tôi không chấp nhận!
Chủ tịch: Chúng ta lấy biểu quyết đi!
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Tôi yêu cầu lấy biểu quyết theo tên!
Biểu quyết được tiến hành.
Chủ tịch: Cả hội có ba phiếu chênh lệch giữa hai ý kiến. Chủ tịch Côn-nay Pan bị kỷ luật. Láo toét không?
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Chủ tịch không có quyền nói thô lỗ đối với đa số phiếu như vậy!
Chủ tịch: Có chứ!
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Không có quyền!
Chủ tịch: Có chứ!
Hội viên Bo-ro-ba-sơ: Không có quyền!
Chủ tịch: Ừ, thì cứ cho là thế!
Cuộc họp đã bàn hết các vấn đề trong chương trình, chủ tịch liền bế mạc.
Chính tay thư ký, Le-xích
Chính tay chủ tịch, Côn-nay
Đến bây giờ tôi vẫn cho là láo toét.”
Những Cậu Con Trai Phố Pan Những Cậu Con Trai Phố Pan - Molnár Ferenc Những Cậu Con Trai Phố Pan