That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11267 / 36
Cập nhật: 2015-07-28 10:08:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hị nghĩ đi, anh Khang đã muốn chia tay như thế, chị đau khổ níu kéo thì được gì ngoài sự thương hại, mà cuối cùng thì chẳng đi đến đâu.
Kim Thu cúi mặt nhìn xuống tay, nước mắt bắt đầu nhỏ giọt. Diễm Quỳnh thấy hết nhưng vẫn thản nhiên:
- Em nói thật. Chị đau khổ vì thất tình thì ít. Mà phóng đại sự bất hạnh thì nhiều. Hết anh Khang, rồi đến anh Văn, anh Dũng, mọi người đều an ủi thương hại chị. Nhưng chị biết họ đã vô tình hại chị không?
- Đừng nói nữa Quỳnh. Chị xin em.
Nhưng Diễm Quỳnh vẫn bướng bỉnh:
- Không, em phải nói để chị hiểu. Vâng, họ làm hại chị hơn là giúp đấy. Vì chị cứ thấy mình quá bất hạnh, quá đáng thương.
- Em đẹp, và được nhiều người yêu, làm sao em hiểu được sự đau khổ của người khác chứ.
- Chị lầm rồi, em cũng đã bị bỏ rơi. Chị nhớ cách đây hai năm không, lúc anh Khang về thăm em, chị đã thuyết phục thế nào đó. Thế là anh ấy lập tức bỏ đi, không thèm cả chào em. Nhưng rồi em đã bắt mình nhìn thẳng vào sự thật, và không được đau khổ nữa.
Kim Thu vẫn không ngừng khóc, cô lắc đầu:
- Chị không tin, em là người chứ không phải là đá.
- Vâng, em là người, chính vì thế em nên phải suy nghĩ. Lúc chị và anh Khang đi rồi, em mất tự chủ suốt mấy tháng. Sau đó em nghĩ mình phải vươn lên, và em xin đi làm, em không được tình yêu, thì phải được công danh. Thế là em ráng không nghĩ đến anh ta nữa.
- Em có cá tính mạnh mẽ lắm. Còn chị, cuộc đời coi như hết rồi.
Diễm Quỳnh lắc đầu:
- Đấy, mấy người đó hại chị đấy. Cứ an ủi. Lẽ ra họ phải khuyên chị cứng rắn lên mới phải. Chị đừng có ngồi đấy mà ủ dột nữa. Hãy nghĩ rằng anh ta không phải là của chị. Sao chị không thử nghĩ xa hơn, là chị sẽ đến với người khác, khóc lóc nhiều như vậy thì có ích gì.
Kim Thu ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhìn Diễm Quỳnh bằng cặp mắt căm thù:
- Cô hạnh phúc quá nên đến đây lên mặt dạy tôi phải không. Nói cho cô biết tôi căm ghét cô nhất trên đời. Và sẽ không bao giờ để cô có anh Khang trọn vẹn đâu.
- Nếu cứ bám lấy ý nghĩ đó, chị sẽ tự thiệt thòi thôi.
Kim Thu run giọng:
- Tôi chấp nhận thiệt thòi. Và sẽ tìm cách lôi kéo anh Khang. Anh ấy nhân hậu lắm, sẽ không bao giờ anh ấy bỏ tôi đâu.
- Vâng, ảnh sẽ không bỏ, bằng chứng là đã bám lấy chị khi chị bệnh. Nhưng rồi anh ấy có cưới chị không?
- Tôi không cần cả chuyện đó, nhưng tôi sẽ làm cho cô không có ảnh hoàn toàn đâu.
Diễm Quỳnh bực mình nhún vai:
- Chị hiểu lầm em, hay cố tình không hiểu? Em đã có con đường của em. Em chỉ đến khuyên chị vì dù sao mình cũng là con gái với nhau. Còn chị hiểu hay không là tùy chị.
Ngay lúc đó, một giọng nói giận dữ vang lên sau cô:
- Quỳnh.
Diễm Quỳnh giật mình quay lại, Hồ Văn và Hoài Khang đang đứng ở cửa. Vẻ mặt anh là vẻ mặt một người khổng lồ đang thịnh nộ. Trong phút thoáng qua, Diễm Quỳnh rùng mình vì vẻ cuồng nộ của anh và định giải thích. Nhưng không biết nói thế nào, cả Hồ Văn cũng nhìn cô một cách phê phán.
Diễm Quỳnh biết mình bị hiểu lầm. Cô đang định giải thích, thì Hoài Khang đã gằn giọng:
- Cô không thấy người ta đang bệnh mà còn đến quấy rối, nói đi, cô đã nói những gì?
Diễm Quỳnh nói rành rọt:
- Tôi chỉ nói những điều tôi thấy cần. Còn thế nào là tùy chị ấy.
- Cô phải xin lỗi cô ấy ngay, nhanh lên.
Diễm Quỳnh mở lớn mắt:
- Anh biết tôi nói gì chưa mà bảo xin lỗi. Đừng có quá đáng như vậy.
- Nếu chỉ là đến thăm bình thường cô cũng không được đến. Ai cần cô đến đây chứ, cô không thể tế nhị một chút sao. Xin lỗi cô ấy mau.
- Anh quá đáng thật, không bao giờ có chuyện đó đâu.
Hoài Khang mím môi, xô mạnh cô vào tường:
- Đúng là đồ vô lương tâm, về đi.
Hồ Văn lên tiếng:
- Đừng làm vậy, Khang. Chuyện đâu còn có đó, đừng nóng nảy thế.
Diễm Quỳnh bị văng vào tường, cái tay chống của cô đau buốt. Cô bóp bóp cổ tay cho bớt đau. Và không nhìn đến ai, cô bỏ đi thẳng.
Hoài Khang quay lại Kim Thu:
- Tính cô ấy lanh chanh từ đó giờ, cổ nói gì thì em đừng để ý.
Kim Thu vẫn gục mặt, khóc nức nở như bị xúc phạn nặng nề. Hoài Khang ngồi cạnh xuống giường, nói nhỏ:
- Anh xin lỗi, đừng khóc nhiều quá ảnh hưởng tới sức khỏe đó Thu.
Hồ Văn cũng dỗ dành:
- Cứ coi Diễm Quỳnh là con nít, đừng để ý đến cổ, Thu ạ.
Hai người thay phiên nhau dỗ dành. Mãi một lúc sau Kim Thu mới nguôi ngoai. Cô sụt sịt khe khẽ nín dần, giọng cô tức tưởi:
- Anh Khang về đi. Mai mốt anh đừng đến đây nữa. Cứ thế này hoài em chịu không nổi đâu.
Hoài Khang ôm đầu khổ sở. Không biết làm sao để an ủi cô. Anh không ngờ Diễm Quỳnh xông thẳng đến đây. Và thấy giận cô ghê gớm. Anh cảm thấy không đủ kiên nhẫn chiều theo tính nết hiếu thắng của cô, giá mà Diễm Quỳnh nhẫn nại một chút, tình cảm một chút để đừng làm khó, có lẽ anh biết ơn cô thật nhiều.
Anh và Hồ Văn ở lại khá lâu mới về. Thấy Hoài Khang lầm lì lái xe, Hồ Văn nói như an ủi:
- Rồi Kim Thu cũng sẽ quên thôi. Tính cổ... và dễ tha thứ, cổ không giận Diễm Quỳnh lâu đâu.
Hoài Khang cười gằn:
- Cô ta thật quá quắt, hôm qua đến công ty hỏi cung tôi như một tội phạm. Cô ta làm tao tức nghẹn cả người, không ngờ bây giờ lại đến nặng nhẹ với Thu. Đúng là quá quắt.
- Nhưng mà mày cũng không nên căng với Diễm Quỳnh quá. Đáng lẽ mày phải năn nỉ cổ.
- Có chuyện đó nữa sao, cô ta chỉ biết làm theo ý mình, năn nỉ để cô ta lấn tới à.
- Nhưng mày cứ lấp lửng như thế này, coi chừng Diễm Quỳnh goob bye mày luôn đó.
Hoài Khang nói ngang ngang:
- Càng tốt, tao cũng chịu hết nổi cô ta rồi.
- Tao biết, mày đứng giữa như thế là khó xử, nhưng dù sao cũng không nên nổi nóng với Diễm Quỳnh, tối nay tới giải thích với cổ đi.
Hoài Khang nhún vai:
- Tao không muốn để cho cô ta lấn lướt người khác, cứ để cho cô ta giận tùy thích.
Anh im lặng khá lâu. Và như vẫn chưa hết giận, anh gằn giọng nói tiếp:
- Cô ta quen được nuông chiều rồi, từ đây về sau tao cũng không chiều chuộng gì cả. Tao chán tính đỏng đảnh đó lắm rồi.
- Chẳng lẽ vì Kim Thu mà mày nổi giận với cổ vậy sao. Trong chuyện này mày có hơi bậy đó.
Hoài Khang làm thinh, anh đang quá bực mình, nên cũng không buồn nghĩ đến tâm trạng của Diễm Quỳnh. Sự giằng xé giữa hai người làm anh thấy bực bội. Nếu cô hiểu mà cư xử mềm mỏng hơn, có lẽ anh không thấy căng thẳng như vậy.
Bây giờ anh mới nhận ra trong tình yêu, chỉ có hai người với nhau thì thanh thản vô cùng.
Mấy hôm sau Diễm Quỳnh không đến tìm anh. Cũng không thấy gọi điện. Không bị cô mè nheo, anh cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Thậm chí nhẹ nhàng như giảm bớt một sự rắc rối. Mỗi ngày đến thăm Kim Thu, anh không còn phải lo lắng sợ cô phát hiện nữa.
Tối nay anh đến thăm Kim Thu về quá khuya, Hồ Văn cũng đi đâu đó chưa về. Khá lâu sau anh mới nghe tiếng xe ngoài sân. Anh nằm dài trên ghế, chỉ hơi ngóc đầu lên:
- Đi đâu khuya vậy.
Hồ Văn có vẻ lo ngại:
- Mấy hôm nay không biết Diễm Quỳnh đi đâu. Đến nhà thì thấy cửa khóa. Đến phòng tư vấn thì cô thư ký nói cổ không vào.
- Chắc về quê rồi chứ gì.
- Không có về, trưa hôm qua mẹ cổ lên đứng chờ cả buổi ở ngoài đường, tao đến gặp chứ đâu.
- Hay là đi chơi với Thái My.
- Thái My cũng không biết luôn.
Anh ngồi xuống ghế, có vẻ suy nghĩ:
- Nếu cổ vắng mặt thì cũng phải báo với văn phòng chứ. Tao sợ cổ giận lên rồi làm gì tầm bậy, mầy phải chịu trách nhiệm đó. Cổ không phải đơn giản đâu.
Hoài Khang nhíu mày ngồi yên. Anh rất hiểu tính Diễm Quỳnh khi bị trái ý. Cô sẽ làm mọi cách cho hả giận, sẽ bắt mọi người phải điên đầu. Chuyện này cũng đã xảy ra một lần rồi. Lần đó anh và Tấn Dũng đi kiếm phát khùng lên. Không biết bây giờ cô giở trò gì nữa.
Tự nhiên anh nổi nóng:
- Cô ta làm gì mặc cô ta. Tao không quan tâm nữa. Lớn rồi, hãy chịu trách nhiệm về việc làm của mình đi.
Anh đứng dậy chuẩn bị đi ngủ. Bỏ mặc Hồ Văn còn ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi ngoài phòng khách.
Nhưng Hồ Văn đã tắt đèn khá lâu mà anh vẫn không ngủ được. Ý nghĩ Diễm Quỳnh làm chuyện dại gì đó khiến anh thấy bồn chồn. Tính cô rất dữ, bướng bỉnh, và không quen bị trái ý. Gặp lần này tức lên, chắc chắn cô sẽ không chịu ngồi một chỗ mà khóc đâu.
Tại sao cô bỏ đi như thế. Và đã đi đâu. Nếu như cô tự tử thì sao? Ý nghĩ đó làm Hoài Khang lạnh người. Anh ngồi lên bật đèn. Giờ này khuya quá, khó mà đến nhà bạn bè cô. Nhưng anh không thể nén lòng chờ đến sáng được.
Hoài Khang mặc áo, đi ra khỏi phòng. Bên kia Hồ Văn đã ngủ say sưa. Anh đốt điếu thuốc. Ngồi một mình ngoài phòng khách với tâm trạng hối hận. Anh tự trách mình nóng nảy vô lý với Diễm Quỳnh. Và hoàn toàn bỏ qua những hành động quá quắt của cô. Trong anh chỉ còn một sự ân hận xót xa. Nếu vì anh như vậy mà Diễm Quỳnh có chuyện gì, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Không nén được cảm giác quay quắt. Anh mặc đồ ra đường. Nhà Diễm Quỳnh vẫn khóa cửa. Đường phố im ỉm dưới ánh đèn. Anh thở dài lái xe lang thang quanh thành phố đến tận sáng mới về.
Suốt hai ngày liền anh và Hồ Văn đến khắp những nhà bạn bè tìm Diễm Quỳnh. Không ai biết cô đi đâu, thậm chí đã lâu không gặp. Hoài Khang muốn điên người lên và định bay ra Nha Trang. Nhưng Tấn Dũng gọi điện về bảo là không gặp. Cuối cùng cả hai đành quyết định sẽ đến báo công an.
Buổi tối hai người về nhà, mặt mày phờ phạc và mệt mỏi. Vừa ngã lưng xuống salon, Hồ Văn đã vội ngóc đầu lên vì có tiếng chuông reo. Anh chăm chú nghe một lát. Anh cứ đứng ở cửa nói vọng vào:
- Thái My mới gọi điện đến, cổ nói Diễm Quỳnh về rồi.
Hoài Khang đứng bật dậy:
- Có nói cổ đi đâu không?
- Đi Sapa.
Hoài Khang nhíu mày:
- Cái gì? Đi chơi hả?
- Sáng hôm đó cổ gặp cô bạn cũ, thế là kéo đi chơi. Thôi, vậy là yên ổn rồi khỏi lo nữa.
Hoài Khang mặc ngay áo vào, đi ra sân. Hồ Văn hỏi theo:
- Mày đến Diễm Quỳnh hả?
- Chờ với, tao đến thăm xem cổ ra sao.
Không đầy hai mươi phút, cả hai đã đến nhà Diễm Quỳnh. Chờ khá lâu cô mới ra mở cửa. Cô tròn mắt ngạc nhiên khi thấy hai người đứng đó. Rồi nhìn Hồ Văn:
- Sao khuya rồi mà anh còn đến đây. Anh vô nhà đi.
Hoài Khang giữ tay cô lại, giọng trầm trầm:
- Em đi chơi tại sao không nói với ai vậy Quỳnh?
Diễm Quỳnh gỡ tay anh ra. Rồi đi vào nhà. Cả ba ngồi đối diện nhau qua bàn. Hồ Văn lắc đầu nhìn cô:
- Em biết mấy ngày nay tụi anh tìm em nháo nhào lên không? Em đi sao không nói với ai vậy?
Diễm Quỳnh có vẻ ngơ ngác:
- Anh lạ thật đó, sao tự dưng lại tìm em. Lúc chiều nghe nhỏ My nói em hết sức ngạc nhiên. Em đi chơi bình thường mà, nói làm gì.
Hoài Khang lầm lì:
- Nhưng em có biết em làm cho mọi người lo không?
Diễm Quỳnh làm thinh nhìn chỗ khác, như không muốn nói chuyện với anh. Cô quay qua Hồ Văn:
- Bình thường em cũng ít gặp anh, sao tự nhiên lần này anh tìm kiếm thế. Anh làm em ngạc nhiên ghê.
- Lúc trước thì không đáng nói. Nhưng hôm đó tự nhiên em biến mất, em với thằng Khang đang xích mích mà lại bỏ đi như vậy, làm sao anh không lo.
Diễm Quỳnh tròn mắt ngó anh, rồi cười phá lên:
- Trời ơi, vậy là anh tưởng em buồn nên quậy lên hả, không có đâu. Em không dại dột đâu, em nói thật đó. Chuyện đó đâu có đáng để em bận tâm mà phải quậy.
Hoài Khang nhìn cô chăm chú:
- Em bảo em không dại dột, nhưng em có biết làm vậy chẳng khác lên dây thần kinh người khác không, mấy đêm nay anh không ngủ được. Nếu đi chơi thì cũng phải báo với chỗ làm chứ. Ở đó cũng không biết em đi đâu, em vô tổ chức lắm Quỳnh.
Diễm Quỳnh ngồi yên, rõ ràng là không muốn trả lời. Cũng không quan tâm đến sự có mặt của anh. Cử chỉ của cô làm Hồ Văn ái ngại. Anh kín đáo trao đổi bằng mắt với Hoài Khang. Rồi nhìn đồng hồ:
- Khuya rồi, anh về nhé, hôm nay tụi anh mệt lắm.
Anh đứng đậy, Diễm Quỳnh cũng đứng theo. Cô nhìn Hoài Khang như muốn đuổi về. Nhưng anh vẫn ngồi yên như không thấy, Diễm Quỳnh tiễn Hồ Văn ra cửa rồi quay vào. Nhưng không ngồi mà chỉ đứng dựa tường:
- Sao anh không về. Xin lỗi nghe, hôm nay em mệt lắm.
- Anh có thể ở lại đêm nay không?
- Không, không được – Diễm Quỳnh trả lời lập tức.
- Tại sao?
- Em không muốn.
- Anh muốn giải thích chuyện hôm trước.
Diễm Quỳnh lắc đầu:
- Em không cần, bây giờ anh trách hay xin lỗi, em cũng chẳng quan tâm. Vì em quyết định rồi, em không muốn quan hệ với anh nữa, anh đến với chị Thu hay không tùy anh.
Hoài Khang đứng bật dậy, bước tới lắc mạnh tay cô:
- Em nói gì, nhắc lại đi.
- Em không muốn quen biết với anh nữa.
- Cứ mỗi lần giận là đòi chia tay, đừng làm anh tự ái nhe Quỳnh.
Diễm Quỳnh lắc đầu thản nhiên:
- Em không giận, cũng không nói vì tự ái, nhưng em quyết định như thế.
Hoài Khang bóp mạnh mặt cô, giọng gằn gằn:
- Em nói lý do đi.
Diễm Quỳnh gỡ tay anh ra, nhăn mặt:
- Anh đừng có thô bạo như vậy, em đâu có gây hấn với anh.
- Nếu em cắt đứt vô lý, anh sẽ giết em, rồi anh tự giết anh luôn, đừng để xảy ra kết cục bi đát như vậy.
- Anh đừng dọa em, em không nhát như anh tưởng đâu.
Hoài Khang không trả lời, anh ấn cô ngồi xuống ghế:
- Em nói lý do đi.
- Lý do rất đơn giản, em không thích quen tay ba. Còn anh với chị Thu thì có vẻ thích trò đó, vậy thì em nhường vị trí của em cho chị Thu: Chỉ có hai người với nhau đi, đừng lôi em vào cuộc nữa.
Khuôn mặt Hoài Khang nghiêm nghị một cách bất mãn:
- Em thừa biết anh không yêu cô ấy.
- Nhưng cũng không thể bỏ?
Hoài Khang đứng lên, đi tới đi lui trước mặt cô, có vẻ suy nghĩ rất căng thẳng, Diễm Quỳnh ngồi im, cắn móng tay. Nhìn cô bình tĩnh lạ lùng. Thậm chí rất dửng dưng. Cô không biết cử chỉ đó làm Hoài Khang bực mình:
- Em nói chuyện chia tay một cách thoải mái như vậy sao? Có thể thản nhiên đến vậy à?
- Khóc cũng không ích gì, em thấy chị Thu khóc mà phát bực. Cho nên em không làm như vậy. Em không thích ủy mị nữa đâu.
Cô ngừng lại một chút, rồi cười khẽ:
- Chị Thu khỏe hẳn chưa?
- Đừng hỏi kiểu đó.
Diễm Quỳnh nhún vai:
- Anh không muốn nhắc chị ấy trước mặt em, tưởng như là rất vô tư. Nhưng bên trong lại lo cuống lên khi chị ấy vào bệnh viện, cái nào cũng em bất mãn cả.
- Người ta đổ bệnh vì mình, em có thể làm được không?
- Em sẽ không làm ngơ. Nhưng... tại sao giấu em. Nếu em thật tình kể với em, em sẽ im lặng. Còn anh giấu thì... điều đó nói rằng lòng anh không trong sáng.
Hoài Khang phẩy tay:
- Anh không kể vì sợ em buồn, thưa em.
- Không phải, vì anh không muốn em biết tình cảm riêng tư của anh.
- Em giỏi suy luận lắm, nhưng toàn nghĩ bậy, em như vậy làm sao anh dám nói thật.
- Cho nên cách hay nhất là chia tay.
Hoài Khang nhìn cô thật lâu, rồi nói với vẻ mệt mỏi:
- Anh biết lúc đó anh hơi nóng, lẽ ra không phải lỗi em. Nhưng thái độ của em kỳ quá. Em cư xử anh giống như một tội phạm, bảo anh không tức sao được.
- Từ đây về sau anh sẽ chẳng còn phải bực gì cả, có thể yên tâm.
- Đừng mà Quỳnh, anh xin em, em có thể dằn vặt anh bao nhiêu cũng được, nhưng bỏ ý nghĩ chia tay đi.
Diễm Quỳnh vẫn không hề bị lây chuyển. Cô lắc đầu thản nhiên.
- Em không muốn làm mấy chuyện đó nữa, đã không cần đến thì hỏi han làm gì. Từ đây về sau anh cứ đến với chị ấy thoải mái coi như em không ảnh hưởng gì đi, em nói thật đó.
Hoài Khang nói như đe dọa:
- Em nghĩ anh chịu thua dễ dàng như vậy à?
Diễm Quỳnh nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nếu không chịu như vậy, anh sẽ làm gì? Như anh đã nói, em chưa phải là vợ anh. Anh dùng quyền lực nào để bắt buộc em thế? Anh thừa biết tính em không yếu mềm như chị Thu mà.
Hoài Khang cúi xuống sát mặt cô, nói gằn từng chữ:
- Em có tin anh dám giết em không?
Diễm Quỳnh cười coi khinh:
- Cứ việc làm, nếu anh muốn.
Hoài Khang đứng thẳng người lên:
- Không nói chuyện này nữa. Anh cho em một tuần để suy nghĩ. Từ đây tới đó em muốn dằn vặt anh bao nhiêu cũng được, anh chịu đựng hết. Nhưng sau đó bỏ ý định điên đó đi, và gọi điên cho anh.
- Không bao giờ suy nghĩ hay gọi điện. Đừng chờ mất công.
- Thôi được, muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ, chuyện gì cũng từ từ giải quyết, anh không cãi với em nữa.
Anh nhìn đồng hồ, rồi hất mặt về phía cô:
- Vào ngủ đi, anh về.
- Không tiễn nghe.
- Khỏi cần.
Hoài Khang lững thững đi ra đường. Vừa đưa mắt tìm một chiếc taxi. Nhưng không chiếc nào chạy ngang. Anh chậm rãi đi bộ trên hè. Gió đêm như làm dịu bớt cái đầu đang phừng phừng của anh. Anh thấy mình bỏ về thật sáng suốt. Nếu cứ ở lại, chắc chắn anh sẽ nổi nóng rồi lại có chuyện ầm ĩ nữa.
Quả thật, Diễm Quỳnh rất biết cách làm nổi điên. Trước khi đến cô, anh đã chuẩn bị tinh thần nghe trách móc cãi cọ. Vì tính cô ra sao anh đã quá hiểu.
Thế mà Diễm Quỳnh không hề làm ầm ĩ. Mà dụng chiêu khác. Cái đó còn đau đầu gấp mấy lần hơn so với nghe cô kể tội. Đúng là đầu óc cô rất phong phú trong chuyện trả thù.
Lúc nãy anh nói đủ thứ để hăm dọa cô. Nhưng thật ra anh không hề nao núng. Khi hết giận thì mọi chuyện sẽ qua. Anh không tin Diễm Quỳnh có đủ dũng khí như vậy.
Suốt cả tuần Hoài Khang không đến Diễm Quỳnh. Anh giữ đúng lời hứa là yên lặng cho cô suy nghĩ. Nhưng Diễm Quỳnh hình như không có ý định làm hoà. Chiều nay anh gọi điện hẹn đi chơi. Nhưng cô lập tức từ chối. Anh hỏi gặn:
- Em có hẹn với bạn à, vậy thì bao giờ về, anh sẽ đến nhà.
- Em không hẹn với ai hết, nhưng không muốn đi.
- Tại sao?
- Đã quyết định dứt khoát thì gặp tới gặp lui làm gì? Tính em không thích nhập nhằng.
- Đó là quyết định cuối cùng của em đó hả.
- Vâng.
-Này, lần này em định giở trò gì vậy Quỳnh?
- Không phải giở trò, mà là không muốn kéo dài. Bộ anh không hiểu sao.
Hoài Khang sẵng giọng:
- Anh không muốn hiểu.
- Tùy.
- Em chuẩn bị về chưa?
- Sắp về.
- Chờ đó đi, anh sẽ qua đón.
- Anh đừng có qua mất công, tôi không chờ anh đấy.
Giọng Hoài Khang như quát lên:
- Đủ rồi nghe Quỳnh, em làm trò gì vậy?
- Anh làm tôi bực mình không chịu được, cúp đây.
Nói xong, cô cắt ngang, Hoài Khang giận dữ cúp ống nghe xuống bàn. Anh bắt đầu bực mình vì hành động cố chấp của cô. Và không cần nhớ đến lỗi của mình nữa. Đúng là cô ta kiêu kỳ quá mức. Không chịu nổi mấy cô gái đỏng đảnh như vậy.
Anh rời công ty, lái xe đến thẳng nhà Diễm Quỳnh. Nhưng cô vẫn chưa về. Anh vào một quán cafe ngoài đường ngồi chờ. Nhưng buổi chiều đi qua. Rồi lại tối. Thậm chí đến khuya cô vẫn chưa về. Đó là cái tránh mặt quyết liệt. Hoài Khang hiểu như thế, nó làm anh càng muốn gặp cô một cách quyết liệt.
Hoài Khang đến nhà tìm Thái My. Vừa thấy anh đã hỏi ngay:
- Anh tìm nhỏ Quỳnh phải không?
- Vậy là đúng như anh nghĩ, cổ đang ở đây phải không?
- Nó đến từ chiều, bộ hai người giận nhau nữa hả?
Hoài Khang ngồi xuống ghế, vò đầu mệt mỏi:
- My gọi cổ giùm anh đi, bảo là nếu không ra anh sẽ không về đâu, dù cho đây là nhà của em.
- Chờ em chút nha.
Thái My vào nhà khá lâu. Rồi trở ra với vẻ mặt bất lực, cô đang hai tay chịu thua:
- Nó nhất định không chịu gặp anh, em năn nỉ gãy cả lưỡi cũng không, làm sao bây giờ?
- Đây là nhà em, cổ không ngại làm phiền người khác sao.
- Em có nói ý của anh, nó bảo nếu biết ngại thì anh về đi. Còn nó thì nhất định không ra.
Hoài Khang cúi đầu, tay tì trán như suy nghĩ. Rồi chợt ngẩng lên:
- Từ chiều giờ cổ làm gì?
- Không làm gì cả. Chỉ xem phim. Nó mang về mấy cuộn băng có xem đến sáng vẫn chưa hết.
Thấy Hoài Khang lắc đầu chán nản, Thái My tò mò:
- Hai người có chuyện gì nữa vậy?
-Cổ không kể với em sao?
- Nó chỉ bảo sẽ cắt đứt với anh. Không nói lý do gì cả.
Hoài Khang không trả lời, anh hất mặt lên.
- Em vào hỏi Diễm Quỳnh giùm, liệu cổ tránh mặt anh luôn được không? Nếu không đừng làm trò con nít đó nữa.
Thái My hăng hái đứng dậy đi vào. Mãi lúc sao cô mới trở ra:
- Nó không chịu ra, làm sao bây giờ. Thật là không hiểu được, anh và nó cứ lục đục suốt. Mấy năm trước thì bảo tại tính nó con nít, bây giờ cũng không khác được chút nào.
- Bây giờ cổ làm người lớn theo cách của cổ. Cách nào cũng làm anh điên đầu cả.
Chợt nhớ ra, anh nhìn vào nhà:
- Nãy giờ anh quên, chồng em có nhà không?
- Ảnh đi công tác rồi, tuần sau mới về?
Hoài Khang ngẫm nghĩ một lát, rồi cười khẩy.
- Không chừng Diễm Quỳnh sẽ ở đây suốt tuần này. Nếu trốn tránh kiểu đó, sau đó cổ sẽ đi đâu hay đến ở nhà người khác à?
Thái My liếm môi:
- Em đâu có biết, nhưng ai chứ nó thì dám lắm.
- Em giúp anh đi My, bảo cô ta về nhà đi, nếu em chiều cổ có nghĩa là em hại anh đó.
- Đuổi nó về rủi nó giận em thì sao. Không được đâu.
Hoài Khang cười gằn:
- Nếu anh không chịu thua cô ta?
- Là sao?
- Anh sẽ đứng chờ ngoài cổng, còn cô ta ra hay không là tùy.
Thái My xua tay rối rít:
- Ê, ê, đừng làm vậy. Anh mà đứng ngoài đó là nó cho đứng suốt đêm luôn đấy, đừng có thách thức nó.
- Cô ta đủ gan góc không?
- Đủ đấy, ngày trước nó cũng đã để anh Thắng chờ kiểu đó rồi, em khuyên anh, đừng có dại dột. Hay là anh về đi.
Hoài Khang đứng lên:
- Được, anh sẽ ra xe chờ cô ta.
Anh đi ra cổng. Và đứng tựa người vào xe như chờ. Thái My khó xử thật sự. Cô vào phòng, nói như năn nỉ:
- Làm ơn ra tiếp ảnh chút đi Quỳnh, một chút thôi cũng được, ảnh đứng chờ mày ngoài đường đó.
Diễm Quỳnh vẫn thản nhiên xem film:
- Anh ta thích thì cứ đứng. Không liên quan đến tao.
- Mày chịu nổi cảnh đó à?
- Tại sao không?
- Ảnh đứng suốt đêm thì sao?
- Thì kệ anh ta.
Thái My nhăn mặt:
- Đừng có ác như vậy mà.
- Họ còn ác với tao hơn vậy nhiều.
- Này, mày có nhớ mày đã ân hận vì anh Thắng không? Lúc đó mày hối hận vì để ảnh chờ, giống như anh Khang bây giờ vậy.
- Mày chẳng hiểu gì cả, anh Khang không yếu đuối như vậy đâu. Anh ta đáng bị đối xử như vậy lắm.
Thái My thở dài:
- Có nghĩa là mày nhất định không ra?
- Không.
- Mày làm tao khó xử chết được.
Diễm Quỳnh hơi quay lại, nhún vai:
- Mày cứ đi ngủ đi, đừng để ý đến anh ta.
- Làm sao mà không để ý được, hai người giằng co nhau. Không lẽ tao làm ngơ. Nhưng mà để ảnh đứng ngoài đường như vậy, tao chịu không có nổi.
- Không nổi thì ra đó tiếp đi.
- Tao không hiểu mày là người hay là đá nữa.
Vừa nói, Thái My vừa đứng dậy đi ra cổng. Hoài Khang vẫn còn ở đó, anh đứng tựa vào đầu xe hút thuốc. Thấy Thái My nhăn nhó đi ra. Anh mỉm cười, quăng điếu thuốc ra xa:
- Hy vọng cô ta vẫn chưa ngủ.
Thái My nói như năn nỉ:
- Anh về đi anh Khang. Thấy anh đứng kiểu này em không chịu nổi. Em sẽ nghĩ cách giúp anh gặp nó, bây giờ anh về đi.
Thấy anh cười như khó lay chuyển, cô xuống giọng:
- Quỳnh nó không nao núng, nhưng em thì ngại lắm, em đứng giữa hai người, mà người nào cũng quyết liệt như nhau. Rốt cuộc chỉ mình em là khó xử, anh chịu thua nó đi mà.
Hoài Khang nhìn cô như hiểu. Rồi gật đầu:
- Thôi được, anh không muốn làm My khó xử, anh về đây, em nói với Diễm Quỳnh giùm, là anh không buông tha cổ đâu.
Anh lên xe. Thái My nhìn theo khá lâu rồi mới vào nhà. Diễm Quỳnh vẫn còn ngồi đó xem film. Cô lắc đầu không có ý kiến. Nếu có một nhân xét, thì cô chỉ có thể bảo một câu "Diễm Quỳnh là người bằng thép".
Hồ Văn và Kim Thu ngồi trước hai ly cà phê đã cạn. Cả hai đến đây khá lâu. Nhưng vẫn chưa nói hết câu chuyện. Trông Kim Thu đã khá hơn. Nhưng vẻ suy sụp vẫn toát lên trên khuôn mặt. Cô khỏi bệnh và đã đi làm. Hoài Khang lúc này hoàn toàn bặt tăm. Đó là sự thiếu vắng mà dù cố gắng đến mấy, cô vẫn không sao làm quen được.
Không cần giấu lòng mình nữa, cô hỏi thẳng Hồ Văn:
- Theo anh, có phải Diễm Quỳnh làm vậy để bắt anh Khang cắt đứt tuyệt đối với em không?
Hồ Văn lắc đầu:
- Trước đây thì có thể. Nhưng bây giờ thì hình như không. Cổ bỏ cuộc thật sự đấy.
Kim Thu buồn buồn nhìn xuống ly nước:
- Tôi không hiểu tại sao anh Khang không chọn con đường yên ổn. Diễm Quỳnh đã chủ động chia tay, tại sao anh ấy không quay lại với tôi chứ.
- Tình cảm không lý giải đơn giản vậy được Thu à.
Anh ngừng lại như suy nghĩ, rồi nói tiếp:
- Thời gian này thằng Khang chán đời lắm. Thu không hiểu nó yêu Diễm Quỳnh đến mức nào đâu.
Thấy đôi môi cắn lại của cô. Anh xua tay:
- Tôi nói thế không phải cố ý làm Thu buồn đâu. Mà tôi muốn cô thức tỉnh lại, đừng bao giờ hy vọng ảo tưởng nữa. Nói thật, Thu có một phần trách nhiệm trong chuyện đổ vỡ của thằng Khang đó.
Kim Thu nhắm mắt lại:
- Tôi biết.
- Biết thì nên dứt khoát tư tưởng đi Thu ạ. Khang nó yêu Diễm Quỳnh. Nhưng lại có trách nhiệm với cô. Giữa hai người nó cứ bị giằng xé như vậy. Nếu Thu sáng suốt một chút thì đã không xảy ra chuyện này.
- Đến giờ tôi mới hiểu những gì Diễm Quỳnh đã nói, lúc đó tôi giận lắm, vì nghĩ rằng cổ lên mặt. Tôi không chịu nổi cách ban bố đó. Bây giờ tôi mới hiểu lúc đó cổ đã quyết định bỏ cuộc. Cô bé có bản lĩnh lắm.
Hồ Văn ngước lên trần nhà, tư lự:
- Hành động của Diễm Quỳnh mới nhìn tưởng có vẻ vô lý. Nhưng nghĩ kỹ mới thấy cổ hay. Thu cố nghĩ đi. Cổ quen với thằng Khang nhưng cứ mỗi lần Thu có chuyện gì thì lại lôi kéo nó. Cổ làm sao yên tâm là mình hạnh phúc. Thật ra thằng Khang là người khổ nhất. Thu có nghĩ đến chuyện đó không?
- Tôi biết. Lẽ ra tôi không nên làm phiền anh Khang như vậy. Anh nói với Diễm Quỳnh đi, tôi không xen vào hai người nữa đâu.
- Cổ không tin đâu. Cô và thằng Khang bảo dứt khoát. Vậy nhưng thực tế lại diễn ra như vậy. Diễm Quỳnh có tâm lý đề phòng rồi. Tôi nói thì có giá trị gì.
Kim Thu chợt ngước lên, đôi mắt long lanh:
- Còn nếu Diễm Quỳnh cứng rắn dứt khoát, tại sao anh Khang không quay lại với tôi. Anh đeo đuổi cái bóng thì được gì chứ.
- Thu...
Hồ Văn bỏ ngang câu nói, lắc đầu ngán ngẩn. Vừa bảo tự rút lui đã lập tức thuyết phục. Cô ta lúc nào cũng tự mâu thuẫn, tự làm khổ mình vì ảo tưởng. Vậy rồi làm khổ luôn người khác. Nếu không phải là bạn lâu năm với Kim Thu, chắc anh không thể nào không coi thường cô. Bây giờ thấy Hoài Khang đau khổ, anh chợt nhận ra sự hy sinh đó là quá vô lý. Vậy mà cô ta vẫn không chịu hiểu.
Tự nhiên anh cảm thấy chán nói chuyện với cô và đề nghị về. Kim Thu đang muốn nói nữa. Nhưng thấy anh có vẻ bận nên thôi.
Khi ra sân lấy xe, cô hỏi Hồ Văn:
- Bây giờ anh đi đâu?
- Đi công chuyện một chút.
- Giờ này anh Khang về chưa nhỉ?
Hồ Văn nhún vai:
- Tôi không biết, có gì không?
- Tôi định đến thăm ảnh.
Hồ Văn không nói gì. Đúng hơn là không có ý kiến. Anh chào cô với một chút lơ là. Rồi phóng đi.
Kim Thu gọi điện cho Hoài Khang. Anh đang ở công ty và sắp về. Cô nói như năn nỉ.
- Vậy tối nay mình đi ăn với nhau được không anh?
Giọng Hoài Khang có vẻ mệt mỏi:
- Có chuyện gì không Thu?
- Em cần nói với anh một chuyện quan trọng. Rất cần.
- Em bệnh nữa à?
- Không, nhưng em cần nói chuyện với anh. Em biết anh không hứng thú nghe. Nhưng chẳng lẽ em mời anh đi ăn như một người bạn không được sao?
Hoài Khang buông thõng:
- Thôi được. Chiều nay sáu giờ đến nhà hàng Minh Hưng, anh có hẹn vài người ở đó, em cứ đến sẽ gặp.
- Nhưng... đông qúa làm sao mà nói chuyện được.
- Bàn công chuyện xong họ sẽ về, bọn anh không nói chuyện lâu đâu. Thôi, vậy nhé.
- Vâng, hẹn chiều gặp.
Kim Thu hối hả về nhà. Cái hẹn chiều nay làm cô thấy hồi hộp kỳ lạ. Đối với cô thì cũng long trọng như một buổi tiệc lớn. Và cô đâm ra lo âu cho hình dạng của mình. Cô loay hoay lựa hết bộ áo này đến bộ áo khác. Thử làm cả một vài kiểu tóc. Nhưng cuối cùng cô thất vọng nhận ra rằng, tất cả, những thứ màu mè đó cũng chẳng làm mình đẹp lên thêm chút nào.
Cô cố nhớ những kiểu đồ Diễm Quỳnh đã mặc. Cả những kiểu tóc cô bé đã làm. Cuối cùng cô quyết định sẽ làm mình khác đi, để Hoài Khang hiểu rõ cũng có cái hay, chứ không chỉ nhàn nhạt tầm thường.
Khi Kim Thu đến nhà hàng thì Hoài Khang ở đó từ lúc nào. Anh giới thiệu cô với mấy người ngồi cùng bàn. Rồi tiếp tục bàn công việc với họ. Kim Thu lẳng lặng ngồi bên anh, ăn một cách nhỏ nhẹ. Cô đang sống lại cảm giác Hoài Khang thuộc về cô. Như lúc cả hai ở Nhật. Cảm giác đó làm cô thấy lâng lâng hạnh phúc và ảo tướng mình đang rất đáng yêu.
Cuối cùng thì mọi người trong bàn ra về. Hoài Khang quay qua cô:
- Thế nào?
- Ý anh muốn hỏi gì?
- Em cần gặp anh có chuyện gì?
Kim Thu im lặng một lát. Quả thật cô đã nghĩ trong đầu rất nhiều. Đó là những lời lẽ thuyết phục nhất. Và cô tin anh sẽ xiêu lòng. Nhưng bây giờ... thái độ thản nhiên của anh làm cô đâm ra khớp.
Hoài Khang nhìn Kim Thu chăm chú. Không phải anh không nhận ra vẻ khác lạ của cô. Tối nay cô trang điểm có vẻ lộng lẫy. Nó không giống bản chất của cô. Cô làm anh thấy một chút bực mình tội nghiệp. Giống như phải nhìn một bức tranh không hoàn chỉnh. Mà người ta tạo ra bức tranh đó chỉ vì mình.
Bất giác, anh nhìn đi chỗ khác:
- Lúc này em khỏe không?
- Em cũng không biết thế nào là khoẻ nữa, không ngủ được nên lúc nào cũng mệt mỏi.
Hoài Khang hiểu điều đó. Cả anh cũng thường xuyên mất ngủ vì Diễm Quỳnh. Bây giờ nhìn Kim Thu ra nông nổi này, anh có cảm giác tội nghiệp và vướng víu. Thứ cảm giác không dễ chịu chút nào.
Kim Thu chợt hỏi khẽ:
- Anh và Diễm Quỳnh đã chia tay rồi phải không?
- Có thể đó là ý nghĩ của cổ, chứ không phải của anh.
- Còn anh thì sao?
Hoài Khang uể oải châm một điếu thuốc:
- Anh không muốn chuyện đó xảy ra.
- Nhưng thực tế nó đã xảy ra rồi.
Hoài Khang khoát tay như không muốn nói.
- Đừng nhắc chuyện của anh. Nói về em đi. Lúc này em thế nào, có gì mới không?
- Cuộc sống của em là do anh quyết định, vui hay buồn là tùy thuộc vào anh, anh hiểu điều đó mà.
Hoài Khang như đã quá ngán với điệp khúc này. Nhưng vẫn im lặng chịu đựng. Cử chỉ của anh làm Kim Thu hiểu theo cách khác. Giọng cô trở nên hùng hồn hơn:
- Nếu như anh và Diễm Quỳnh hợp nhau, thì em sẽ đành phận em, nhưng cổ đã bỏ anh rồi, đã chia tay không luyến tiếc như thế, anh còn hy vọng gì nữa?
- Anh vẫn hy vọng và sẽ tiếp tục đeo đuổi, trừ phi cổ có chồng.
Kim Thu nhìn sững anh. Đó là những lời nói tàn nhẫn nhất với cô. Nó tàn nhẫn vì nó quá thành thật. Giọng cô lạc đi:
- Khi nói như vậy, anh có nghĩ đến em không? Có hiểu đã gây cho em đau khổ ra sao không?
- Chuyện này mình đã nói rồi. Và anh không có ý nghĩ thay đổi, tại sao em nhắc nó lúc này?
- Vì bây giờ tình thế đã khác đi rồi. Diễm Quỳnh không cần anh nữa, anh đâu có sợ bị khó xử, anh tự do mà, sao không đến với em. Dù sao thì mình cũng đã thân nhau mười mấy năm rồi, anh không nhận ra sao?
Hoài Khang chặn cô lại, thở dài:
- Có lẽ em không hiểu gì về ý nghĩ của anh. Cả tình cảm trong lòng anh em cũng không hiểu được.
- Hiểu chứ, em hiểu hết đấy, nhiều hơn anh tưởng. Anh cứ tưởng là anh thương Diễm Quỳnh. Nhưng có phải đó chỉ là say mê không? Để em vạch cho anh thấy. Cô bé đó không có điểm nào hợp với anh cả. Anh nhớ ngày trước anh đã từng than thở với em không?
Thấy Hoài Khang không trả lời, cô hùng hồn nói tiếp:
- Cô ta cứ làm khổ anh hết chuyện này đến chuyện khác. Và không hề chung thủy. Anh nhớ lý do vì sao anh bỏ qua Nhật không? Em rất thất vọng vì lúc đó anh chẳng chịu nhận ra sự hy sinh của em.
- Có đấy Thu, anh rất tôn trọng tình cảm đó, em hiểu rồi đấy.
- Nhưng anh vẫn cứ dửng dưng, mà em thì đang cần lòng thương hại.
Giọng Hoài Khang đầy vẻ chán chường, mệt mỏi:
- Đừng nói chuyện đó Thu ạ. Trong anh bây giờ là cảm giác trống rỗng, anh không muốn nhớ đến chuyện tình cảm nữa, thông cảm cho anh.
Kim Thu mím môi:
- Anh đang hận em lắm phải không, và hối hận vì đã săn sóc lúc em nằm viện, vì nó mà Diễm Quỳnh giận anh.
- Anh không ti tiện như vậy. Nhưng không muốn nhắc tới. Cái gì đã qua rồi thì đừng nên nhắc lại nữa.
Kim Thu vẫn khôg chịu thua:
- Có lẽ vì em nhẫn nhục quá nên anh coi thường. Em chỉ biết chịu đựng chứ không làm anh quây cuồng như Diễm Quỳnh. Anh có biết điều này không, là anh rất cần em, nhưng anh không nhận ra. Bằng chứng là anh đã bỏ mặc Diễm Quỳnh khi em bệnh nặng.
Thấy anh không trả lời, cô nói tiếp:
- Tỉnh mộng lại đi anh Khang. Khi yêu, người ta cần những thứ như sắc đẹp, cảm giác rung động. Nhưng khi sống đời với nhau thì là sự yên ổn, được tận tụy vì mình, anh hiểu không? Làm sao anh có thể hạnh phúc với một người như Diễm Quỳnh chứ. Cô ta nông nổi lắm. Và kiêu hãnh. Bằng chứng là cô ta sẵn sàng bỏ anh vì tự ái, anh có nhận ra không?
Hoài Khang dựa người ra ghế, nhìn cô hơi lâu:
- Anh nhận ra tất cả điều đó, nhưng với một góc độ khác, em khôg hiểu được đâu Thu ạ.
Kim Thu có vẻ hơi thất vọng:
- Hình như anh không hiểu điều em nói, hoặc là cố tình không hiểu.
- Không, anh hiểu hết đấy, nhiều hơn cả em tưởng. Tất cả những gì em nói đều có lý, rất lô-gíc. Nhưng anh có nguyên tắc sống của anh. Và anh bằng lòng với những gì Diễm Quỳnh gây ra.
- Anh mù quáng lắm.
- Anh không lý giải với em những gì anh nghĩ. Nhưng anh khuyên em, quên anh đi Thu, và tìm cho mình đối tượng khác để yêu, anh khôg phải là tất cả với em đâu.
- Anh vẫn hy vọng Diễm Quỳnh trở lại với anh?
- Không phải là hy vọng, mà anh sẽ làm mọi cách để cổ thấy cổ vô lý.
Kim Thu hỏi tới:
- Còn nếu cổ không thấy, và sẽ lấy chồng?
Hoài Khang nhún vai:
- Lúc đó anh vẫn cứ là anh, sẽ không có ý định tìm kiếm tình cảm nào khác.
Kim Thu thở dài:
- Thôi được, em biết có thuyết phục cũng vô lý. Em sẽ chờ đến khi anh nghĩ lại.
Hoài Khang nghiêm nghị:
- Tại sao em phải tự làm khổ mình như vậy, hy vọng là em hiểu và đừng gây áp lực cho anh.
Anh chợt im bặt, nhìn về phía cầu thang. Diễm Quỳnh đang đi xuống, cùng với một phụ nữ lớn tuổi. Cô đang nói say sưa, còn bà ta thì nghe chăm chú. Hoài Khang dằn xấp tiền lên bàn. Rồi quay qua Kim Thu:
- Em thanh toán giùm anh. Xin lỗi là không đưa em về được.
- Sao tự nhiên anh...
Kim Thu ngơ ngác nói. Cô nhìn theo hướng mắt Hoài Khang, sự thất vọng làm cô muốn khóc. Cô định nói nhưng anh đã đứng dậy:
- Xin lỗi em nghe.
Anh đi nhanh ra cửa, đứng chờ Diễm Quỳnh ở cuối bậc tam cấp. Và chặn ngang trước mặt cô:
- Quỳnh.
Diễm Quỳnh đứng sững lại, ngạc nhiên. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Hoài Khang đã quay qua người phụ nữ:
- Xin lỗi bà, tôi có chuyện riêng với cô ấy.
Diễm Quỳnh nhìn anh bằng cái nhìn cảnh cáo, rồi nói nhỏ:
- Bà ấy là thân chủ của tôi, anh đừng làm gián đoạn công việc của tôi.
Nhưng Hoài Khang vẫn thản nhiên:
- Anh cũng đã từng là thân chủ của em, anh biết nếu nói chưa xong thì em đã không về, đi với anh.
Diễm Quỳnh có vẻ rất tức. Nhưng không dám gay gắt. Cô chưa kịp trả lời thì người phụ nữ đã nói với vẻ hiểu biết:
- Cô Quỳnh cứ về với cậu ấy. Có gì cần trao đổi thì gọi điện cho tôi nhé, chào cậu.
Rồi bà ta đi về xe mình. Diễm Quỳnh quay lại Hoài Khang:
- Anh quá đáng lắm, nhưng tôi không để anh đạt được ý muốn đâu, đừng có làm phiền tôi.
Cô bỏ đi nhanh ra sân, Hoài Khang cũng đi bên cạnh cô. Đến gần cổng anh cương quyết kéo cô đi về phía dãy đậu xe:
- Đừng trốn kiểu đó nữa, anh không chịu thua em đâu.
Diễm Quỳnh quát nhỏ:
- Buông ra.
- Anh đang liều, và bất chấp người ta nghĩ gì về mình, nếu em biết ngượng thì đừng chống đối kiểu đó.
Diễm Quỳnh nhìn quanh. Thấy vài cặp mắt tò mò quay lại nhìn mình. Cô cố nén giận:
- Được rồi, đừng có cưỡng bức như thế, tôi không phải là con nít.
- Vậy thì tốt.
Hoài Khang buông tay cô ra. Cả hai đi về phía cuối dãy đậu xe. Trong bóng tối lờ mờ. Hoài Khang ngang nhiên kéo cô lại, ghì lấy cô mà hôn:
- Anh rất nhớ em.
Nhưng Diễm Quỳnh đứng yên. Không phải đối cũng không hưởng ứng. Khi anh buông cô ra, cô thản nhiên nhìn anh:
- Đây là lần cuối anh được phép làm như vậy với tôi, nếu có lần thứ hai tôi sẽ không lịch sự đâu.
Cô đưa tay quẹt ngang môi. Cử chỉ của cô làm Hoài Khang sững sờ. Hụt hẫng. Anh quay mặt chỗ khác, tự ái:
- Tùy em, anh cũng không thích cưỡng bức.
Anh mở cửa ngồi vào xe. Diễm Quỳnh cũng lẳng lặng đi vòng qua mở cửa xe. Cô quay lại phía anh:
- Báo trước là tôi không đi chơi đâu.
Hoài Khang không trả lời, anh cho xe chạy vòng ra cổng. Hoàn toàn không nói chuyện. Một lát Diễm Quỳnh chợt lên tiếng:
- Anh bỏ chị ấy như vậy, lương tâm không áy náy sao. Thế ai sẽ đưa chị ấy về?
Hoài Khang nói mà mắt vẫn nhìn thẳng phía trước:
- Nếu em giận thì anh sẽ giải thích. Còn hỏi chỉ vì tò mò thì anh không trả lời đâu.
Diễm Quỳnh cũng không vừa:
- Vậy thì thôi, khỏi giải thích, mất công lắm.
Im lặng một lát, cô nói tiếp với vẻ thờ ơ:
- Nếu anh cần hỏi về công chuyện thì mời anh về nhà. Còn không thì thôi, ngoài ra tôi sẽ không nghe bất cứ chuyện nào liên quan tới tình cảm đâu đấy.
Hoài Khang không trả lời. Cách cư xử của cô nãy giờ khiến anh tự ái ngùn ngụt. Nhưng anh có kiềm chế lấy mình. Anh đã quá ngán đấu khẩu với cô rồi. Trong khi cái mà anh cần đâu phải là gặp cô để cãi cọ.
Về đến nhà. Diễm Quỳnh mở tủ lấy hai lon coca đặt ra bàn:
- Mời anh.
- Có nước lạnh không, anh khát lắm.
Cô đứng dậy mang ra chai nước và chiếc ly. Hoài Khang mở nút chai:
- Đâu cần phải lịch sự như vậy.
Anh ngửa cổ ra uống một hơi. Rồi đặt xuống bàn. Thấy cái nhìn của cô, anh quẹt môi:
- Sao em không bảo thẳng là anh bê bối, nhìn cái gì?
- Anh tự ý thức rồi, nói làm chi!
Rồi thấy mình đi quá đà, cô nghiêm mặt lại:
- Anh cần hỏi chuyện gì?
- Tại sao em tránh mặt anh?
Diễm Quỳnh nói thật đơn giản:
- Tại anh không giống anh Văn hay anh Dũng.
- Nói cụ thể đi.
- Mấy anh đó không nói chuyện tình cảm với tôi, còn anh thì bắt tôi phải yêu anh. Tôi không muốn như vậy nữa.
- Em vô trách nhiệm thật, vậy còn anh thì sao, em có nghĩ tới tình cảm hay suy nghĩ của anh không?
- Nếu có, thì đó là cái giá mà anh phải trả. Anh không thể cùng một lúc quan tâm tới hai người. Tính em ích kỷ lắm, nên thà là em không có.
- Em nghĩ vô lý kinh khủng, anh đâu có bắt cá hai tay.
- Nhưng em cũng không chịu nổi nếu anh còn nghĩ tới chị ấy, dù là bất cứ hình thức nào.
- Chuyện này đã nói đến hàng chục lần, vậy mà em vẫn khư khư theo ý em, anh phải làm sao đây?
- Anh làm ơn buông tha em, vậy là đủ rồi. Nói thật, em không thích cái kiểu phải trốn chui trốn nhủi anh. Cuộc sống của em mất tự do lắm. Em nói lần cuối cùng, em không muốn quan hệ với anh nữa.
- Nhưng em có dám khẳng định là em không còn yêu anh không?
Diễm Quỳnh gật đầu:
- Còn, nhưng em không xem nó là quan trọng. Từ từ em sẽ quen, chứ em không chịu nổi cái cách vừa yêu vừa nghi ngờ, em đâu có mù quáng để anh lừa dối mình như vậy.
- Anh xin thề là không gặp Kim Thu nữa.
- Lời thề không có giá trị bằng thực hành, bằng chứng là em vừa gặp hai người ở nhà hàng. Anh vừa củng cố thêm quyết tâm của em đó, anh biết không?
Mưa Trên Phố Lạ Mưa Trên Phố Lạ - Hoàng Thu Dung Mưa Trên Phố Lạ