Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2314 / 4
Cập nhật: 2015-10-26 18:46:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
hả Di dù biết Tử Quân được Vĩnh Hưng thương yêu đeo đuổi, nhưng lòng anh vẫn luôn mong nhớ. Được tin mẹ Tử Quân không vừa ý Vĩnh Hưng điều gì đó, và mẹ của cô cùng ba Vĩnh Hưng dan díu tình cảm, Khả Di mừng và quyết lòng tiến đến mục đích của mình không e ngại.
Đón Tử Quân, dù mưa hay nắng gió anh cũng không ngại. Chiều nay Tử Quân một mình đến giáo đường, cô quỳ nguyện cầu trong không khí thênh thang vắng lặng. Khả Di quỳ bên cạnh Tử Quân. Nét trang nghiêm của cô luôn đem lại sự xao động trong anh.
Tử Quân làm dấu thánh trước khi rời không gian tĩnh lặng ấy. Khả Di nghiêng mặt, nhỏ nhẹ hỏi:
- Mình uống cà phê nhá Tử Quân?
Cô cúi đầu bước chậm. Khả Di lặng lẽ theo:
- Tử Quân! Anh muốn chia sẻ cùng em thật mà.
- Chuyện gì?
- Đến quán cà phê "Giọt Đắng" đi, anh có nhiều chuyện bàn với em.
- Bàn với em?
Cô vươn mắt nhìn anh dò hỏi. Khả Di cười:
- Không phải nhân vật chính là em, anh theo làm cái đuôi cả tuần nay à?
- Em quan trọng vậy sao?
- Dĩ nhiên rồi. Nếu không, anh chịu thiệt thòi từ ngày gặp em sao chứ.
Tử Quân dừng lại nhìn anh cười:
- Anh biết nịnh phái nữ lâu năm, nghe cũng ngọt ngào quá chứ.
- Em nghe ngọt ngào là anh mừng rồi.
Khả Di nheo mắt, môi khẽ cười. Tử Quân hỏi:
- Một ngàn lẻ một hay hai ngàn lẻ hai cô như em đây, hả anh "La Bất Vi"?
- Làm gì có. Một mình Tử Quân đã làm Khả Di này điêu đứng từng ngày đi qua rồi. Nếu yêu một lúc hai ba cô nữa, chắc ngã quỵ tại chiến trường còn sướng hơn à.
- Nghe cũng xuôi tai quá chứ.
Tử Quân nhún vai cười. Được dịp, anh cười theo:
- Vậy là em chịu đi nhấm nháp cà phê với anh rồi há.
- Không đi cũng đâu có được.
- Em sợ anh làm cái đuôi khó chịu phải không?
Tử Quân cười, theo anh vào quán "Giọt Đắng". Họ ngồi dưới tàn cây bên thóang mát. Khả Di hỏi nhỏ:
- Có phải bác gái không vừa ý Vĩnh Hưng nên từ chối lời cầu hôn ấy không, Tử Quân?
- Tin tức đó anh bắt cũng chính xác quá há.
Khả Di thành thật đáp:
- Được tin Vĩnh Hưng đưa cha tới cầu hôn em cho con trai mình. Đậu xe bên đường, nhìn vào nhà em mà lòng anh rối như tơ vò. Nửa mong hôn nhân đến với em suôn sẻ, nửa sợ duyên nợ em thành, anh không được tự do yêu em, tỏ tình cùng em...
- Sao không vào nhà làm kỳ đà luôn cho có kết qủa tốt hơn, ai kêu ngoài ấy mà lòng hồi hộp?
- Nếu em không có cảm tình với Vĩnh Hưng và anh bạn ấy không đeo đuổi em, thì dễ gì Khả Di này im lặng trong từng giây phút đau khổ ấy chứ.
Tử Quân cúi đầu nhìn ly cà phệ Anh tiếp:
- Ba Vĩnh Hưng trò chuyện bao lâu là trái tim anh se thắt bấy nhiêu. Đến lúc Vĩnh Hưng từ trong nhà băng ra mưa với thái độ chán nản, thất vọng, là anh...
- Mừng chứ gì? Hứ!
Tử Quân cau mày liếc anh. Khả Di giả lả:
- Đâu có ác vậy.
- Chứ gì nữa. Vĩnh Hưng bị từ chối là anh có hy vọng làm "Mã Văn Tài" đến rước dâu về "Nam Sơn Tiểu Lộ", không đúng sao?
- Anh đưa em thăm Paris hưởng tuần trăng mật, chứ ai cho em đến Nam Sơn Tiểu Lộ chứ.
- Từng đem bao nhiêu người sang đó rồi?
- Nếu có ai, anh chờ đợi em chị Thấy Vĩnh Hưng cùng em cười cười nói nói là tim anh muốn suy sụp rồi. Tại em không biết, chứ khi yêu bằng trái tim đau khổ lắm nếu không được gần nhau.
- Vậy sao không được kết hôn với Vĩnh Hưng, em vẫn sống bình thản vậy. Và anh chẳng phải đã theo dõi em từ hai tuẫn nay sao?
Khả Di cười nheo mắt: vietlangdu.com
- Biết anh theo mệt mỏi mà em vẫn đành lòng làm ngơ à?
- Tự nguyện mà, than thở làm gì?
- Đâu có than, chỉ muốn em hiểu ước mơ của anh. Bởi anh hiểu rằng: em vẫn bình thản sống, chứng tỏ một điều là tình yêu của em không dành cho Vĩnh Hưng hoặc đó chỉ là sự ngộ nhận từ sự thương hại, tội nghiệp ấy thành hình.
- Sao anh biết? Học qua khóa tâm lý rồi à? hay kinh nghiệm tích tụ lại sau nhiều cuộc tình đi qua?
Bắt gặp nét bướng bỉnh, giọng chanh chua của cô, Khả Di bật cười:
- Em đó, chuyên gia "kê" người tạ Làm như không châm biếm anh, em không vui vậy?
Chậc lưỡi, Khả Di tiếp:
- Thấy em không khóc là anh mừng, vì tình yêu đó không có gì sâu nặng. Vậy là anh có quyền hy vọng.
- Hy vọng bị từ chối thì có đó.
- Sao em nói vậy Tử Quân?
Cô nhún vai hỏi:
- Anh biết em và Vĩnh Hưng không thành vì lý do nào không?
- Em không nói sao anh biết?
- Đó là cái bệnh nói nhiều đấy.
- Ồ! Không phải đâu. Mà là mẹ em muốn gắn bó với ba anh, nên không chấp nhận anh bằng mọi cách. Đúng vậy không, em suy nghĩ đi Tử Quân.
Khả Di và Tử Quân đều giật mình ngẩng lên, bắt gặp nét giận dữ của Vĩnh Hưng chiếu thẳng vào hai người. Tử Quân thản nhiên, nhưng Khả Di bối rối ngượng ngập. Đưa mắt nhìn Vĩnh Hưng, Tử Quân hỏi:
- Anh đến đây làm gì?
- Để xem khi xa anh, em vui thế nào, có nhân tình mới hạnh phúc ra sao. Không được ư?
- Không phải là không được. Nhưng chúng ta không thể thành thân được thì níu kéo làm gì nữa.
- Em thật sự muốn dứt khoát với anh?
- Đâu phải em muốn, mà à duyên phận giữa chúng ta không có. Nếu vậy thì mình có đến với nhau chỉ ngắn ngủi rồi chia tay, chừng ấy còn khổ đến dường nào. Thà là mỗi chúng ta tự rẽ lối, không phải là điều tốt hay sao?
Nhìn Khả Di, Vĩnh Hưng cười gằn:
- Có phải em có người khác rồi, nên khoảng trống vắng ấy không còn nữa chứ gì? Em hay lắm, oai phong lắm, thêm sự hỗ trợ của thằng bạn tốt của anh, không thành một đôi sao được. Thật là vui vẻ, thoải mái quá còn gì.
Khả Di định lên tiếng phân buạ Vĩnh Hưng khoát tay cộc cằn:
- Tôi không muốn nghe anh thanh minh. Ngay từ đầu, tôi đã biết anh cố ý chinh phục Tử Quân rồi. Nay cô ấy có ý xa lánh tôi, đây không phải là cơ hội tốt cho anh sao?
- Vĩnh Hưng à! Anh nghe tôi nói đây...
- Tôi không muốn nghe, hãy cút xéo cho tôi.
Vẻ hầm hừ của Vĩnh Hưng khiến Khả Di cúi đầu ngượng ngập. Tử Quân trừng trừng Vĩnh Hưng, gằn từng lời.
- Khả Di hay bất cứ chàng trai nào đều có quyền đeo đuổi chinh phục em. Còn được em thương hay không đó là do em, đâu có ai bắt buộc em yêu, phải yêu họ. Anh đủ điều kiện để được các cô gái thương yêu và nể phục. Tự em không đủ phước để hưởng thôi.
- Em quá lời rồi. Anh không xứng đáng với em thì có đó.
Cất giọng thật êm, cô đáp:
- Anh Hưng! Trong lòng em lúc nào cũng tôn trọng, kính nể anh như người anh của mình vậy. Bây giờ em không thể nói với anh lý do gì anh và em không thể... Nhưng sau này, nhất định anh sẽ biết.
- Khi nào Khả Di làm chồng rồi chứ gì? Chuyện này xưa rồi. Lòng em đã ngã, ý em đã xuôi thì có lý do nào không chính đáng chứ. Em cũng hay thật đấy, biết chọn mặt gởi vàng à. Khả Di giàu đâu thua ai.
- Giàu hay nghèo đâu thành vấn đề, chỉ cần thương nhau, yêu nhau là đủ rồi. Em mong anh gặp được người con gái ngàn lần tốt hơn em. Hãy xem Tử Quân là cô em gái đi. Có như thế, tình anh em mình sẽ bền vững mãi. Vĩnh Hưng! Anh hứa với em đi.
Gạt tay cô, Vĩnh Hưng càng cáu lên:
- Đừng có thoa đường lên môi em cho anh những lời giả dối ấy. Giờ em khẳng định di, có phải em yêu Khả Di, chia tay Vĩnh Hưng là vì anh chàng này không?
- Vĩnh Hưng! Anh bình tĩnh lại đã.
- Không cần dài dòng văn tự. Em trả lời đi!
Tử Quân cau mày:
- Vĩnh Hưng! Anh nghe đây. Sau khi mẹ em suy nghĩ kỹ và em cũng chấp nhận ý mẹ là cắt tình cảm trai gái với anh. Giữa chúng ta chỉ có tình anh em mà thôi. Em quen với Khả Di và cảm mến...
- Yêu thì nói đại đi, em có quyền mà.
Sự căng thẳng trên gương mặt ấy khiến cô giận:
- Yêu thì đã sao nào. Chẳng lẽ mẹ em không vui, em chống đối bà sao. Mẹ đâu thể tìm chứ.
- Còn anh thì dễ dàng đúng không. Khả Di đấy, có liền tay. Em đừng tưởng ai cũng yêu em như anh vậy. Bạn gái của Khả Di đếm đầu ngón tay 10 lần chưa hết đấy.
- Em chấp nhận bất cứ lời cầu hôn của ai.
- Ngoại trừ anh chứ gì? Nhìn ánh mắt của hai người là anh biết lòng em ra sao rồi. Được được, chia tay thì đã chia tay mấy tuần nay rồi. Anh không trách em, chỉ oán hận kẻ mượn gió bẻ măng mà thôi.
Ánh mắt chuyển sang Khả Di như hăm doạ:
- Hạnh phúc của mình tạo nên còn không giữ được, huốn gì tìm đủ cách, lợi dụng hoàn cảnh, sơ hở của người ta mà chiếm đọat. Rồi đây hậu quả ắt có thôi, chờ đi. (179)
Vĩnh Hưng bước ra cửa bằng những gót chân gõ mạnh. Cho Tử Quân biết tức giận trong lòng cao đến chừng nào. Khả Di thở dài, Tử Quân trông theo bóng Vĩnh Hưng, lắc đầu. Khả Di nắm tay cô, cười buồn:
- Tử Quân! Đừng giận anh ấy. Tình cảm dành cho em quá nặng, nên Vĩnh Hưng mới có thái độ đó.
- Đâu có gì. Đó là phản ứng tự nhiên khi mình thất vọng một điều gì đó. Tự em xét mình chưa yêu anh ấy đúng nghĩa, mà chỉ là cảm động khi anh Hưng miệt mài đeo đuổi em. Nếu yêu bằng trái tim thì có bị cha mẹ cách ngăn, người ta vẫn bằng mọi cách thoát ly mà.
Khả Di không chớp mắt, khi Tử Quân trấn tĩnh:
- Em không ghét anh chứ?
- Không. Ngay ánh mắt đầu tiên... là em không ghét rồi.
- Vậy trái lại thì thế nào? Có trong em không Tử Quân?
Thở dài, cô nhẹ giọng:
- Qúy anh thì có, còn yêu thì chưa.
- Sao em không bảo rằng: Khả Di, trong lòng Tử Quân, anh mới bắt đầu thôi... cho anh hy vọng nhỏ để sống chứ.
Cô cười bởi nét nhăn nhó ấy:
- Tử Quân chưa kết hôn với ai, thì anh có quyền đeo đuổi và hy vọng, đúng không?
- Nhưng nếu có sự đòi hỗ trợ của em tim anh sẽ bớt se thắt hơn.
- Yêu trong đau khổ, tình sẽ thắm hơn.
- Với Vĩnh Hưng thì thế đó sao?
Tử Quân lắc đầu:
- Vĩnh Hưng thì khác. Nếu yêu, em xuất cảnh với sự hỗ trợ của ba anh Hưng rồi, đâu còn ngồi đây mà uống cà phê vói anh chứ.
- Cũng phải. Vậy là anh đóng vai cận vệ, em không khó chịu chứ.
- Dĩ nhiên. Nếu không, ai cho phép một tuần nay theo chân giám sát em.
Khả Di có vẻ e ngại:
- Tử Quân à! Vĩnh Hưng không làm khó em chứ?
- Làm gì có. Bộ trên đời này chỉ có mình Tử Quân sao? Nhất thời anh ấy hùng hổ cư nự, chứ suy cho kỹ ra thì tình yêu đâu thể miễn cưỡng được, đúng không?
- Đành vậy. Em không nghĩ rằng: Qúa yêu, quá thất vọng. Vĩnh Hưng bốc đồng làm bậy không?
Tử Quân ngớ ngẩn hỏi:
- Làm bậy là sao, em không hiểu?
Khả Di chép môi:
- Thí dụ những chuyện... đã nói rồi vậy mà?
- Không đâu. Anh ấy là người tốt. Tại Vĩnh Hưng ghét thái độ thẳng thừng của em thôi.
- Anh có cảm nhận Vĩnh Hưng sẽ không để yên cho anh, Tử Quân à. Bởi bọn anh là bạn với nhau từ nhỏ, anh biết.
- Từ nhỏ? Vậy là anh từ bên ấy về?
- Ồ không! Ngày xưa, Vĩnh Hưng ở cạnh nhà anh... Sau này, anh ấy theo ba đi xa.
Tử Quân nhìn Khả Dị Anh cười:
- Em muốn gì ở anh mà đánh dấu hỏi?
- Sao anh biết?
Khả Di ngọt ngào hơn:
- Đã yêu em, anh phải hiểu trong song mắt em muốn gì, nghĩ gì chứ.
- Dữ vậy sao? Văn chương bóng bẩy, ý tứ dồi dào...
- Vậy cho điểm mười đi.
- Cho hột vịt thì có, ở đó mà đòi hỏi. Giờ về được chưa?
Khả Di nhìn ra đường cười:
- Có khi nào bước ra khỏi đây bị một trận nên thân không?
Tử Quân liếc anh cười:
- Cũng đáng lắm chứ. Nhìn anh là Vĩnh Hưng muốn cho một trận rồi.
- Cứ đánh, cứ mắng cho hả hơi đi, chỉ cần định mệnh đừng bắt anh xe em là đủ rồi.
Tử Quân không ngờ Khả Di dám nói lên tấm chân tình của mình trong lúc này. Dù biết anh thương yêu cô từ lâu, nhưng anh vẫn giúp Vĩnh Hưng bước đến cầu hôn Tử Quân. Nhưng tình bạn bè và là kẻ đến sau nên Khả Di đè nén tình cảm của mình để hỗ trợ cho Vĩnh Hưng tròn duyên phận.
Khi nghe mẹ cô từ chối lời cầu hôn của Vĩnh Hưng, Khả Di luôn gọi điện an ủi, khuyến khích để cô vui vẻ chịu đựng và chờ đợi mẹ Tử Quân nghĩ lại. Anh an ủi bằng lời ngọt ngào vui vẻ. Tử Quân thầm biết trong lòng anh luôn cầu mong mẹ Tử Quân và cô quan tâm đến thành ý của anh.
- Vĩnh Hưng trách anh đâu có oan ức. Đợi bạn mình quay đi là anh vào thế vị trí ấy. Bởi vì ở đời, sự đau khổ, buồn phiền đến với người này, là niềm vui đến với người kia, đúng không?
Khả Di cười khì:
- Nhưng có một điều anh không hề phạm tội là sự dang dở của hai người đó không liên quan đến anh. Yêu em là anh có ngay lúc gặp ban đầu, còn quyến rũ em thì không hề. Tự em xúc động thôi, đúng không?
Tử Quân liếc anh:
- Nói nhiều quá đi. Còn chưa cho xe nổ máy, định ở đây mãi sao?
Khả Di vừa cười vừa đưa xe ra bãi:
- Tử Quân! Chưa lúc nào anh cảm thấy hạnh phúc như bây giờ. Sau này dù thế nào đi nữa, anh cũng không buồn.
- Em đâu có chấp nhận anh mà hạnh phúc?
- Tuy không bằng lời, nhưng ánh mắt của em đã cho anh hy vọng. Tin rằng: ngày không xa em sẽ là của anh.
Tử Quân nhún vai:
- Chắc chắn khi anh ăn mừng "lục tuần", sẽ có em bên cạnh.
- Chừng ấy chết rồi còn gì. Nhưng dù sao có cũng còn hơn không.
Tử Quân cười theo chân anh.
o O o
Không ngờ Khả Di bị tai nạn giao thông được đưa vào bệnh viện Chợ Rẫy cấp cứu. Được tin, Tử Quân không đến bệnh viện, cô lại tìm gặp Vĩnh Hưng tại nhà anh. Ông Khang đón cô với ánh mắt ngạc nhiên, bởi khuôn mặt trắng xanh, vẻ giận dữ của Tử Quân khi đối đáp hằn học khi tỏ ý muốn gặp Vĩnh Hưng. Biết cô đang giận điều gì đó nên không tiện hỏi. Khi Vĩnh Hưng từ trên phòng bước xuống, Tử Quân bước nhanh lại, tát mạnh vào ngực anh. Vĩnh Hưng nắm tay cô:
- Em làm gì vậy? Sao tự nhiên đến đây hàm hồ với anh?
- Tự nhiên hả? Em hỏi anh, tại sao cho xe đụng Khả Di?
Vĩnh Hưng giật mình kêu lên:
- Khả Di bị xe đụng?
- Đừng giả nai, đóng kịch với em nữa. Anh không thuê người gây thương tích cho Khả Di thì ai vào đây? Nói đi!
- Em tin? - Vĩnh Hưng trừng mắt.
- Dĩ nhiên. Anh không từng hăm doa. anh ấy sao?
Vĩnh Hưng càng kêu lên vẻ tức giận:
- Đồng ý là anh có giận vì em ngã lòng bởi anh ta quyến dụ. Nhưng anh giận nên bảo vậy, chứ anh không có ý đó.
- Đừng nói nhiều. Anh biết ai đụng anh ấy không?
- Ai vậy?
- Còn ai khác hơn là em nuôi của anh. Khiêm "bụi đời" đấy.
- Khiêm "bụi đời" mắc mớ gì đến anh. Biết đâu đây là chuyện tình cờ thì sao.
Tử Quân nhún vai cười cay cay, giận dữ:
- Tình cờ? Sao đời anh có nhiều chuyện tình cờ vậy? Cho anh hay, anh biết tại sao em không nhận lời kết hôn với anh không?
- Tại sao? Đó là điều mà anh vừa tức giận vừa mong đợi đấy.
Tử Quân nhìn ông Khang và Vĩnh Hưng. Cô cao giọng với anh mắt xoe tròn.
- Em đã nói với anh thế nào? Dù duyên phận không có, nhưng em vẫn kính trọng, thương anh như tình em gái vậy, chứ em đâu có ghét anh.
- Nhưng anh không cần thứ tình đó.
- Không cần cũng phải nhận... vì...
- Vì thế nào? Vì yêu anh ta hơn anh chứ gì? Biết mà.
Tử Quân xô Vĩnh Hưng thật mạnh. Ông Khang lặng người nhìn cộ Tử Quân bật dậy kêu lên:
- Biết gì... Anh có biết anh là gì của tôi không? Anh với tôi có cùng một dòng máu, một ông cha đó, biết chưa?
Tử Quân khóc to và tay chỉ về ông Khang.
Ông giật mình bật đứng dậy như cái lò xọ Vĩnh Hưng xiêu ngả lưng dựa vào tường nhìn cô.
- Phải. Mẹ tôi có thai với ba anh trước khi về sống với ba Tử Dụ Chuyện này chỉ có mẹ và ba Tử Du biết, Tử Kỳ không hề haỵ Mẹ tôi không muốn anh cưới tôi cũng vì lý do đó...
Ông Khang giơ tay lên, lắp bắp hỏi:
- Tử Quân! Con nói thật chứ?
- Nếu muốn biết nên hỏi mẹ tôi... nhưng nên nhớ, chuyện không hay này, bà giấu kín không muốn ai biết. Cho nên, sự chia tay hôm nay nhất định không lọt ra ngoài. Nếu...
- Nếu sao? - Vĩnh Hưng cố gắng lắm mới hỏi được câu ấy.
Tử Quân đưa tay gạt nước mắt đáp:
- Nếu Tử Kỳ biết thì tình cảm và tất cả có ở mẹ trong lòng anh ấy không còn nữa. Đó là chưa nói đến danh dự của mẹ trên thương trường, sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh của công tỵ Anh hiểu không?
Vĩnh Hưng gật đầu, trong khi ông Khang lặng người nhìn Tử Quân. Vĩnh Hưng lay ông thật lâu, ông mới giật mình.
- Ồ! Ba nghe rồi...
Hướng về Tử Quân, ông lắp bắp:
- Tử Quân! Ba xin lỗi con, thành thật xin lỗi. Ba không hề biết chuyện này. Nếu biết có con, ba đâu bỏ đi chứ.
- Ba... Ờ... ba xin lỗi mẹ con đấy.
- Ồ! Ba nhất định... ba nhất định sẽ đến.
Tử Quân vẫy tay ra cửa. Bỗng cô đứng lại:
- Ba đừng làm ì xèo, nhớ đó.
Vĩnh Hưng lên tiếng khi cô quay lưng đi:
- Tử Quân! Khả Di nằm ở đâu, có sao không?
- Hỏi thằng em trời đánh của anh đó. Nhớ nhá.
T!!!hành phố, cuối năm 2001.!!!Khả Di!!!!Khi anh đọc thư này là tôi đã vượt nghìn trùng xa xăm rồi. Dòng trần tình này thay tôi đến với anh mong tất cả giữa chúng ta như ngày nào không có gì thay đổi Khả Di nhé.!!!Biết anh yêu Tử Quân bằng trái tim nồng ấm của mình, suy cho kỹ, tôi nghĩ đến Tử Quân không bằng anh, nên không thành ắt là phải. Có lẽ mẹ của Tử Quân nhìn suốt trong trái tim lẫn tâm hồn của Vĩnh Hưng. Vì thế bà từ chối mà lại nhận anh, thương yêu và vui vẻ gả Tử Quân cho anh. Mong rằng anh trân trọng thương yêu cô bé - cô em gái Tử Quân của tôi đời đời kiếp kiếp nhá.!!!Đi xa là cách tốt nhất cho sự tắm gội, xoá tẩy nỗi buồn trong lòng tôi. Anh đừng lo, tình cảm cho Tử Quân là sự ngộ nhận thôi, rồi tôi sẽ yêu và lập gia đình với người con gái khác.!!!Mong rằng, sau khi xuất viện anh và Tử Quân sẽ vui vẻ bên nhau. Có gì cần cứ gửi thư cho tôi nhá. Khả Di! Tai nạn này là do bất ngờ... chứ Vĩnh Hưng dù không được Tử Quân nên duyên, cũng không co ý xấu xa với anh đâu Khả Dị Chúc may mắn.!!!Thân ái!!!Vĩnh Hưng.
Nằm trên giường với cánh tay bó bột, Khả Di dùng bàn tay còn lại đẩy cánh thư lại cho Tử Quân. Ánh mắt nồng ấm, anh ngọt ngào bảo:
- Em đọc đi, Tử Quân. Cảm động lắm đó.
- Ai trao cho anh vậy?
- Cô hộ lý. Anh đợi em vào mới xem đấy.
- Em cũng có một lá nên hiểu anh ấy nói gì mà.
Khả Di gật gù:
- Em còn giận Vĩnh Hưng không?
- Không. Vì em tìm hiểu, không phải anh ấy gây tai nạn cho anh. Tất cả đã qua rồi, hãy quên đi.
- Anh ấy đi, anh cũng buồn.
- Phải đi thôi. Thà xa cách nhờ thời gian xóa đi vết hằn cũ, còn hơn ở lại nhìn anh và em, ai không ngượng ngập chứ. Từ đây, đừng nhắc đến Vĩnh Hưng nữa. Chuyện gì đã qua hãy quên nó đi, vì dĩ vãng không phải là hiện tại.
Khả Di không ngờ Tử Quân sâu sắc như thế.
- Anh hiểu mà. Anh cũng muốn em nghĩ về anh trọn vẹn vậy. Ai chẳng trải qua thời gian yêu thương và dang dở, phải không?
- Thì anh cũng vậy. Đây đâu phải là lần đầu tiên anh yêu em? Tuổi của anh tình yêu đếm đầu ngón tay không hết, đúng không?
Khả Di cười âu yếm hướng về cô:
- Nhưng em chỉ cần anh có yêu em thành thật hay không thôi, đúng không? Còn ngày hôm qua anh yêu ai, em nhớ ai, không thành vấn đề đúng không?
- Tất nhiên rồi.
- Còn ba mẹ thì sao?
Tử Quân lắc đầu giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn:
- Tùy ba thuyết phục và mẹ em nghĩ lại. Xem bà có chấp nhận thành ý của ba anh Vĩnh Hưng không. Theo em, mẹ cũng nên gắn bó với ba, cho ông ấy có cơ hội bù đắp lại những ngày đau khổ đã qua. Vả lại, đời người có bao lâu mà cố chấp chứ. Mẹ cũng cần người ở bên đời mình để chăm sóc và chia sẻ mà. Anh nghĩ đúng không?
- Và anh cũng muốn được cùng em chia nồng sưởi ấm như ba Vĩnh Khang vậy, Tử Quân.
Bàn tay anh nắm lấy những ngón búp măng ấy đưa lên má mình. Ánh mắt của Tử Quân chớp nhanh. Ngoài kia nắng ấm lên cao, xoá đi khoảng không gian lạnh lùng xưa cũ giữa hai người.
Gió đưa dang dở đổ xuôi
Tiễn bước tình xưa luống ngậm ngùi
Anh đến, đem về hương ấm mới
Xóa buồn, môi nở nụ cười vui
Vĩnh Long đầu năm 2002
Phi Oanh
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên