Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4462 / 8
Cập nhật: 2015-11-12 13:22:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
goài trời, cơn mưa ngày một nặng hột. Từng cơn gió mạnh vẫn ào ào thổi đến, mang đến cho con người cái lạnh thật khủng khiếp. Thế mà Các Vi vẫn thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi mà nàng không hề thấy bóng dáng của bạn đâu, trong khi ngòai trời mưa bảo thế này. Vi có cảm giác lạnh nơi sống lưng: Hay là nhỏ Hân đã gặp chuyện gì chăng? Câu hỏi ấy cứ nhảy múa trong đầu nàng, đôi chân Vi run lên bần bật.
Không còn chờ đợi được nữa, nàng đưa tay nhấc ống nghe điện thoại, bấm số một cách vội vã. Đầu dây bên kia là tiếng reo từng hồi của tiếng chuông điện thoại tiếp theo là một giọng nói của người thanh niên có vẻ ngạc nhiên:
- Alô. Ai đó?
Đầi dây bên đây là tiếng thở dồn dập, cuối cùng rồi cô gái cũng đáp lại lời anh với một giọng lạc đi vì mất bình tĩnh.
- Anh Bảo đó à! Em đây mà.
Dù giọng nói có khác đi, nhưng Thái Bảo vẫn nhận ra tiếng nói của người yêu. Anh cảm thấy lạ lắm sao giờ này đã khuay mà nàng gọi đến với một trạng thái mất bình tĩnh thế này? Giọng anh lo lắng:
- Cát Vi phải không? Có chuyện gì thế hả em?
- Em muốn hỏi anh là hôm nay Thúy Hân có đến nhà anh chơi không? Và nó vẫn còn ở đó chứ?
Thái Bảo sững sờ:
- Không. Hôm nay em gái của anh không có đến chơi. Chiều này anh thấy Thúy Hân có vẻ mệt mỏi, nên anh đã mua thuốc và cho Hân về sớm dưỡng bệnh. Đến bây giờ mà em gái anh chưa về à? Thế thì nó có thể đi đâu nhỉ?
Hơi thở của Cát Vi vẫn khó nhọc, dù nàng đã cố lấy lại sự bình tĩnh:
- Thúy Hân vẫn chưa về nhà anh à, cho nên em rất lo. Đi về tối thế này để mọi người lo nó không thích. Là bạn thân nên em rất hiểu nó, nhất định là nó gặp chuyện gì rồi, anh ơi.
Thái Bảo tỏ ra bình tĩnh, anh vội trấn an Vi:
- Em cứ yên tâm đi, không có chuyện gì xảy ra với Hân đâu. Vì em gái anh là một người vừa hiền lại vừa tốt bụng mà, phải không? Anh nghĩ vì trời mưa lớn qúa, nên cô ấy trú mưa nơi nào đó mà chưa về đấy thôi.
Cát Vi vẫn không yên tâm:
- Nhưng linh tính và giác quan đã báo với em như thế.
Thái Bảo gượng cười và nói:
- Do em qúa lo lắng mà nghĩ quẩn dó thôi. Em quên rằng anh là anh trai của Hân sao? Nếu em gái anh có gì thì linh tính sẽ báo cho anh biết chứ.
Nói là nói như thế cho Cát Vi yên lòng, chứ anh cũng thấy lo lắm. Chiều này thấy Hân cảm là anh đã không yên tâm rồi, nói chi đến đêm khuya trời mưa thé này ma em anh vẫn chưa về đến nhà, hỏi sao không lo lắng. Tuy không là tình an hem ruột thịt, nhưng kể từ sau ngày hôm ấy, anh đã dành hết tình yêu thương của người anh trai cho cô gái của mình rồi.
Đầu dây bên kia, giọng nói dồn dập của Vi:
- Bây giờ em phải làm sao đây?
- Em yêu à! Em cứ ngồi ở nhà đi, anh sẽ đến đó ngay.
Cát Vi vẫn sụt sùi:
- Xin anh hzy giúp em với …
Sauk hi đã cúp máy, Thái Bảo khoác lên người chiếc áo và đi nhanh ra ngoài.
Nghe tiếng ồn, mẹ anh từ trên lầu bước xuống. Thấy con với thái độ hấp tấp, trên người khoác chiếc áo chuẩn bị ra ngoài trongkhi trời vẫn còn đổ cơn mưa, bà nói:
- Có chuyện gì thế con?
- Không có chuyện gì mẹ ạ. Mẹ hãy đi ngủ sớm kẻo bệnh.
- Thế mà mẹ sợ Thúy Hân đã xảy ra chuyện gì. Đêm nay mẹ không tài nào nhắm mắt được, mẹ cứ linh tính là nó gặp chuyện gì đó. À, Thái Bảo! Con có điện thoại hỏi thăm em con chưa?
- Dạ rồi, mẹ ạ. Em con khỏe rồi. Ít hôm nữa con sẽ rủ Hân về nhà chơi cho mẹ vui nhé.
- Như thế cũng tốt. Nhưng bây giờ con lại đi đâu đấy?
Thái Bảo tìm cách giải thích cho mẹ yên lòng:
- Đúng ra, sáng mai con có cuộc nói chuyện với một vị khách hàng quen. Vừa rồi con có nhận điện thoại của ông ấy, hẹn đến khách sạn bàn một số công chuyện. Vì ngày mai ông ấy lên máy bay về nước sớm hơn dự định, nên con sợ không kịp hợp đồn với ông ấy. Vả lại, con không muốn để mất lòng khách hàng quen của chúng ta mẹ à.
Vì ngay từ khi còn bé Thái Bảo luôn tỏ ra là một đứa trẻ ngoan ngoãn và chưa bao giờ dối mẹ điều gì cả, nên khi anh đưa ra lý lẽ qúa hợp lý là mẹ anh đã tin ngay:
- Thế thì con cứ đi đi, nhưng phải nhớ cẩn thận đó nhé.
Thái Bảo cảm thấy áy náy khi phải dối mẹ, nhưng chỉ vì anh không muốn mẹ qúa lo lắng, nên mới bịa ra chuyện như thế.
- Vâng. Con đi đây, chúc mẹ ngủ ngon nhé.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, thỉnh thoảng nó dừng lại khi có những bóng người lờ mờ ướt đẫm dưới những gốc cây to nơi công viên. Thái Bảo cứ ngỡ là của em gái anh nên dừng lại, nhưng mỗi lần như thé là anh càng thất vọng thêm, họ chỉ là những người ăn xin, hoặc những đứa trẻ lang thanh đường phố. Thật tội nghiệp. Nhưng anh không giúp được gì họ cả, vì trong giờ phút này, anh cần phải làm là phải tìm cho được Thúy Hân.
Thái Bảo cho xe dừng ngay trươóc căn phòng của Cát Vi. Anh vừa bước xuống xe thì đã nghe tiếng nức nở. Cát Vi ào ra ôm choàng lấy anh:
- Anh ơi! Em sợ qúa.
- Hân vẫn chưa về nhà sao?
- Về rồi, nó vừa về đến nhà đấy. Tóc tai rối bù, toàn thân ướt đẫm. Bước chân đến cửa là đã ngã nhào không nó được lời nào cả. Em đã tìm cách dìu nó lên giường và thay quần áo, nhưng đến giờ nó vẫn chưa tỉnh, dường như nó lại lên cơn sốt cao nữa nên em sợ lắm.
Nghe Cát Vi kể lại, Thái Bảo hốt hoảng, anh nắm chặt cánh tay của người yêu rồi chạy nhanh vào nhà.
Thúy Hân vẫn nằm đấy bất động, thỉnh thoảng lại lên cơn co giật, khuôn mặt nàng đỏ bừng, vầng trán lấm tấm mồ hôi, đôi rem mi vẫn còn đọng lại những giọt nước rất nhỏ, cả hai đều không biết đó là nước mưa hay nước mắt của nàng. Thế như ng họ rất lấy làm xót xa vì đã không giúp gì được cho bạn.
Đưa tay lên trán Hân, Thái Bảo giật thót người, anh hốt hoảng la lên:
- Nóng qúa.
Sụ lo sợ tột cùng, Thái Bảo bế nàng lên và chạy nhanh ra xe. Cát Vi ôm bạn vào lòng, còn anh cho xe tăng tốc vọt nhanh trên đường, trongkhi mưa vẫn còn rơi rớt. Dù đã co xe chạy hết tốc độ, nhưng Vi vẫn luôn miệng hối thúc Bảo tăng tốc. Đối với ngày thường chỉ cần Bảo cho xe chuyển bánh nhanh một chút là nàng đã cảm thấy sợ rồi, thế mà hôm nay, nàng cảm thấy anh lái xe sao mà chậm qúa.
Cuối cùng, chiếc xe cũng đưa họ đến nơi. Thúy Hân được nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu. Bên trong người bác sĩ vẫn tìm cách giúp nàng hạ bớt con sốt cao. Bên ngoài phòng cjáp cứu, Bảo và Vi đứng ngồi không yên, cứ mãi đi qua đi lại trông chờ kết qủa từ bên trong phòng cấp cứu. Chốc chốc, họ chắp tay lại cầu nguyện cho Hân thoát qua cơn bệnh nguy hiểm này.
Sau mấy đêm liền mất ngủ, Chấn Nguyên cảm thấy uể oải, cơn buồn ngủ kéo đến làm cho anh mệt mỏi hơn. May mà phần lớn các bệnh nhân của nh cũng an giấc cả rồi nên cũng đỡ lo ngại hơn. Ngồi xuống chiếc ghế dựa để nghỉ lưng được vài phút, anh quyết định đi vòng quanh nơi hành lang của bệnh viện để đầu óc được tỉnh táo hơn. Trong cơn buồn ngủ, Chấn Nguyên vẫn nghe rõ tiếng của một cô y tá đang gọi đến tên mình. Phản ứng tự nhiên anh xoay đầu lại, bắt gặp ánh mắc của các cô y tá đang nhìn mình. Họ nhìn anh với ánh mắt như dò xét:
- Chấn Nguyên! Lúc chiều tối này có một cô gái đến tìm anh. Cô ấy có nhờ em chỉ giùm nơi làm việc của bác sĩ Chấn Nguyên. Nhìn khuôn mặt cô gái có vẻ xanh xao, em đoán là bệnh nhân của anh nên đã chỉ cô ấy nơi làm việc của anh. Anh đã gặp cô ấy chưa?
Chấn Nguyên đang đứng suy nghĩ, anh nhớ lại buổi chiều này xem có cô gái nào đến tìm mình không? Thế nhưng anh không ài nào hiểu nổi người con gái ấy là ai. Trong thời gian gần đây, đa số những bệnh nhân của anh đều là người đã đứng tuổi, chỉ duy nhất Tiểu Quyên là người nhỏ tuổi nhất trong bọn họ. Thấy anh vẫn đứng lặng yên suy nghĩ, cô ý tá vẫn tiếp tục đùa.
- Chà! Hôm nay bác sĩ Chấn Nguyên có bệnh nhân đến tìm đến mà lại là một cô gái xinh đẹp nữa chứ. Nhưng có điều này em lấy làm lạ lắm …
Câu nói bỏ lửng giữa chừng làm cho mấy cô y tá càng tò mò hơn và Chấn Nguyên càng thêm thắc mắc. Anh hỏi:
- Điều gì thế hả cô Châu?
- Thì cũng là chuyện cô gái ấy đó. Không hiểu sao, sau khi cô ấy vào tìm anh chưa đầy năm phút sau, nàng chạy ra như ma đuổi, còn đâm sầm vào người tôi, làm cho cả hai ngã lăn ra, và đứng dậy chạy tiếp, mặc cho tôi cố hỏi thăm, nhưng cô ấy vẫn bảo không có gì, và cố chạy nhanh hơn như đang chạy trốn một cái gì đó. Em suy nghĩ mãi mà vẫn không thể hiể nổi.
Chấn Nguyên vữa đi, vừa nghĩ ngợi: Việc gì vậy kìa? Sao cô ta lại đến tìm mình không gặp được mà lại bỏ chạy như thế? Điều này có bí ẩn gì chăng? Anh không thể có ly giải được về hành động kỳ lạ của cô gái. Bước chân đều đều nơi dãy hành lang, Chấn Nguyên vẫn mãi suy nghĩ về câu chuyện ấy. Thế rồi một hình ảnh khác lại đập vào mắt anh, pha lẫn chút bỡ ngỡ và ngạc nhiên: Hai người bạn thân của anh đang đi qua lại trước cửa phòng cấp cứu với thái độ rất lo lắng.
Bước nhanh đến chỗ hai người bạn đang đứng, Chấn Nguyên hỏi bạn với thái độ lo lắng:
- Thái Bảo à! Mày và Cát Vi đứng đây có chuyện gì thế?
Thấy Chấn Nguyên, Cát Vi mừng rỡ, giọng nghẹn ngào:
- Chấn Nguyên! Anh hãy mau cứu lấy Thúy Hân, nó sẽ chết mất. Đã hơn một giờ rồi, mà sao nó vẫn không tỉnh lại, có khi nào nó sẽ đi luôn mà không trở lại nữa không? Anh ơi! Em sợ mất nó lắm.
Thái Bảo ôm người vào lòng. Chấn Nguyên chưa kịp hiểu hết sự việc, anh nôn nao hỏi:
- Cát Vi à! Em đứng qúa xúc động, bây giờ hãy kể lại chuyện gì đã xảy ra với Hân, nào?
Giọng Vi vẫn run run và đầy xúc động. Thấy thế, Thái Bảo liền xen vào kể lại câu chuyện vừa xảy ra chuyện vừa xảy ra với Hân:
- Mấy hôm nay tao thấy em gái tao có gì đó rất lạ. Cứ ngỡ vì bệnh, nên em nó không được vui. Nhưng chiều này tao thấy sắc mặt của Hân kém lắm, nên đã cho về nhà sớm để nghỉ ngơi. Chẳng hiểu sao Hân không chịu về nhà, mà đi đâu đó đến khuya mới về nhà, mà đi đâu đó đến khuya mới về, người ngợm ướt như chuột lột, lại còn lên cơn sốt dữ dội. Thấy không ổn nên tao và Vi đã đưa Hân vào đây, nhưng tao đến giờ vẫn chưa có kết qủa.
Liên kết câu chuyện vừa nghe được giữa cô y tá và người bạn thân, Chấn Nguyên dần dần hiểu ra câu chuyện. Chẳng lẽ người đến tìm anh chiều nay lại là nàng sao? Nếu thế thì có chuyện rắc rối to rồi, vì chiều nay Nguyên và Quyên nói chuyện với nhau một cách rất vui vẻ. Anh còn hứa là đã tha thứ những lỗi lầm mà nàng đã gây ra, cốt là để cho nàng tâm mà làm lại cuộc đời sau bao ngày lêu lổng. Không cả nàng đã vùng chạy ra ngoài như lời kế của cô y tá. Nếu đúng như thế thì tội này do chính Nguyên đã gây ra rồi. Tự dưng anh cảm thấy mình vô cùng có lỗi với Hân. Một cảm giác sợ sệt gì đó đã nảy ra trong đầu anh, anh cố xua đuổi nhưng nó càng tăng thêm.
Ba người bạn trẻ vẫn đứng yên lặng. Họ không nói thêm lời nào cả, mỗi người vẫn đang theo đuổi ý nghĩ của riêng mình. Vừa lúc đó cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, vị bác sĩ bước ra, nở một nụ cười tươi và không quên kèm theo lời chúc mừng:
- Cô ấy không sao! May nhờ mọi người đã đưa bệnh nhân đến kịp lúc, nên cô ấy đã qua được cơn nguy hiểm. Tôi nghĩ mọi người nên chuẩn bị ăn mừng đi nhé.
Ánh mắt của người bác sĩ lướt nhẹ qua từng khuôn mặt hớn hở của người nhà bệnh nhân. Bắt gặp ánh mắt quen thuộc của người bạn đồng nghiệp đang nhìn mình tỏ ra cởi mở, nên anh hỏi:
- Chấn Nguyên! Anh có quen biết với cô gái đang nằm trong đó à!
- Vâng, đúng thế! Bây giờ cậu hãy cho mình biết là cô ấy ra sao rồi?
- Cậu yên tâm đi. Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi. Có lẽ do sự nén về mặt tâm lý, cộng với sốt cao vừa qua làm cô ấy mê man, nhưng bây giờ đây nàng đã không sao rồi.
- Thế thì tôi cảm ơn anh nhiều lắm.
Vị bác sĩ vẫn vui vẻ nói:
- Bây giờ các anh chị có thể vào thăm cô ấy được rồi đấy. Tôi nghĩ chẳng lâu đâu, cô ấy sẽ tỉnh lại.
Sau khi vị bác sĩ đi khỏi cả ba người bạn đều bước chân nhanh vào phòng Hân. Họ để ý từng cử chỉ nhỏ của nàng, thậm chí từng thở nhẹ nhàng hay khó nhọc của nàng họ đều nhận biết cả. Hân vừa trở nhẹ mình thì đã nghe tiếng nói của những người quen:
- A! Thúy Hân đã tỉnh lại rồi.
Nàng cố mở mắt lên nhìn, trước mắt nàng giờ đây là những gương mặt quen thuộc: Chấn Nguyên, Thái Bảo, Cát Vị Nàng tự hỏi tại sao mình có mặt nơi đây, mà lại có mặt đầy đủ tất cả họ nhỉ? Rồi Hân cũng lờ mờ nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua.
- Tại sao Hân lại nằm ở đây?
Cát Vi tỏ ra nóng nảy:
- Cũng tại hôm qua mày …
Thái Bảo lay nhẹ người yêu, anh vội vàng giải thích:
- Vì hô, qua em lên cơn sốt nặng, nên bọn anh đã đưa em đến đây, cũng may là em không sao. Thôi, bây giờ em cứ nằm yên nơi đây, bọn anh ra ngoài một chút nhé.
Nói xong, anh quay về phía Chấn Nguyên và nói:
- Bây giờ tao để em gái tao lại cho mày giữ đó, mày nhớ canh chừng cẩn thận đó nhé. Bọn tao ra ngoài có việc.
- Vâng. Mày và Vi cứ yên tâm đi.
Sau khi Thái Bảo và Cát Vi đi khỏi, anh bước lại ngồi bên cạnh người yêu. Không biết là vô tình hay cố ý, vừa lúc ấy Hân cũng trở nhẹ người, quay đối diện về phiá vách tường.
Rồi Chấn Nguyên cũng lên tiếng:
- Em đang giận anh, phải không?
Thúy Hân không đáp lại lời anh, nàng vẫn nằm yên đó và thấy khóe mắt mình cay cay khi nhớ đến sự việc xảy qua hôm qua.
Thấy người yêu vẫn yên lặng, Chấn Nguyên giải thích:
- Anh biết chiều qua em đã đến tìm anh, nhưng những điều em trông thấy chỉ là một sự hiểu lầm thôi. Anh và cô gái anh chỉ là bạn bè, vì cô ấy gặp chuyện không may nên anh mới giúp đỡ. Qủa thật, anh chỉ yêu có mình em thôi, Hân ơi ~
- Anh đừng nói nữa, em sẽ không nghe đâu.
Chấn Nguyên xoay nhẹ gương mặt người yêu về phía mình, bốn mắt của họ nhìn thẳng vào nhau. Ánh mắt nhìn triều mến của anh làm tan biến những cơn nóng giận trong lòng Hân, từng giọt nước mắt tủi hờn đã chảy dài trên khuôn mặt nàng. Chấn Nguyên ngả nhẹ đầu người yêu vào lòng mình, vội đưa tay lau nhanh những giọt lệ ấy, anh nói mà như thổn thức:
- Anh hứa là kể từ đây sẽ không làm cho em nóng giận nữa, xin em hãy tha lỗi cho anh nhé.
Không hiểu sao, Hân không có một hành động nào chống lại anh cả, nàng vẫn nằm yên trong lòng ngực và đôi cánh tay thật ấm áp của người yêu.
Thái Bảo và Cát Vi bước vào, trên tay họ cầm bát cháo nóng còn bốc khói nghi ngút. Nhìn khuôn mặt của hai người bạn không còn căng thẳng nữa, họ cũng thấy vui lây. Cát Vi nhìn Thái Bảo như muốn hỏi bạn chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ nhìn nhau rồi yên lặng. Thái Bảo lên tiếng để phá tan không khí đó.
- Cháo còn nóng, em gắng ăn cho khỏe. Mau chóng khỏi bệnh để còn giúp anh nữa chứ.
- Vâng, em sẽ cố gắng.
Trong khi Hân đang cố ăn những bát cháo để cho anh yên lòng, Thái Bảo và Cát Vi vẫn cố nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chắc rằng điều đó họ sẽ không thể biết được. Tuy chưa nói với nhau, nhưng Chấn Nguyên và Thúy Hân đã ngầm hiểu là câu chuyện của ngày hôm qua sẽ cho nó vào qúa khứ. Từ hôm nay trở về sau, cuộc sống họ sẽ vui vẻ hơn, trên bước đường của đôi bạn trẻ đầy hương hoa ngọt ngào vẫn đang chờ đón.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở