Số lần đọc/download: 17006 / 120
Cập nhật: 2014-12-20 22:38:28 +0700
Chương 13 -
B
à Công bỏ mấy thứ túi xách linh kinh xuống giường Ban Mai, rồi ngồi xuống xoa xoa chân. Sáng nay, hai mẹ con đi suốt cả buổi sắm đồ cho Ban Mai. Đầu tuần sau cô phải theo đoàn ra Đà Lạt thực hiện vài cảnh quay. Rồi sau đó nữa, phải xuống miền Tây. Xem ra đóng bộ phim này cô cực hơn rất nhiều.
Ngồi một lát, bà đứng dậy đi xuống bếp. Ban Mai loay hoay xếp lại mớ đồ ngổn ngang trên giường. Cô đang treo tất cả lên tủ, thì nghe tiếng bà Công gọi vọng lên; - Mai à! Có khách nè con.
- Dạ.
Ban Mai đóng cửa tủ, chạy xuống phòng khách. Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trường ngồi đó. Thật là chuyện khó tin. Cô lạ lùng bước đến ngồi đối diện với anh:
- Anh Trường đi đâu vậy?
Trường hơi nhún vai, không trả lời. Anh không có vẻ gì là giận hay tự ái. Nhưng hìn như không đồng ý với cách hỏi của cô.
Ban Mai liếm môi, nói như đính chính:
- Em nghĩ anh sẽ kkhông gặp em nữa, nên em thấy lạ, có chuyện gì vậy anh?
- Em định đi ngày nào?
- Đi đâu? - Ban Mai hỏi ngơ ngác.
- Không phải đi theo đoàn làm phim ra Đà Lạt sao?
- À, tuần tới. Nhưng sao anh biết?
- Còn ba ngày nữa phải không?
- Dạ. Ba ngày nữa đoàn làm phim mới đi. Nhưng and Định rủ em và vài người nữa ra trước một ngày đi chơi.
Trường cười với vẻ gì đó rất đặt biệt, rồi hỏi thản nhiên:
- Ngày mai anh ra ngoài đó giải quyết vài việc, em có đi với anh không?
- Hả?
- Anh có nhà nghỉ ở đó, anh muốn em ở nhà anh trong mấy ngày đó, ở khách sạn không thoải mái lắm đâu.
Ban Mai hết sức bất ngờ, cô ngồi im ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Em thấy không tiện đâu.
- Không tiện cho ai, anh hay Ban Mai?
- Cho anh đấy. Anh không nên phí thời giờ cho em như vậy. À, anh biết chị Lan đóng chúng với em phim này không?
- Biết.
Thấy Ban Mai ngồi im, anh hỏi tiếp:
- Đóng chung thì sao, có gì không?
Ban Mai liếm môi:
- Chị không có cảnh quay ở Đà Lạt.
Trường ngắt lời:
- Và cô ấy cũng không muốn đi chơi.
- Vậy hả?
- Anh muốn Ban Mai đi với anh.
- Em cũng không muốn vậy lắm, nhưng anh cũng biết là không nên mà, em nghĩ chị Lan sẽ không thích em đi như vậy. Và em rất lạ vì anh có vẻ... thay đổi như thế.
Trường nhìn cô hơi lắm, rồi chợt cười:
- Ban Mai thấy anh vô trách nhiệm?
- Vâng, nó gần gần như vậy. Làm như vậy không phải là anh.
- Đừng quan tâm chuyện đó, vấn đề là Ban Mai có thích đi với anh không?
- Hôm nay anh Trường lạ ghê.
Trường chợt mỉm cười:
- Anh cũng thấy mình có vẻ áp đặt, nhưng bây giờ anh bận quá, nếu nói chuyện, anh phải mất đến vài giờ. Trong khi anh chỉ đủ thời gian tranh thủ ghé em.
- Vậy sau đó anh có nói với em những gì em muốn biết không?
- Nói nhiều hơn những gì em nghĩ.
Ban Mai mím môi:
- Em thích đi chơi với anh lắm.
Trường nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy:
- Em hỏi mẹ em đi, nếu có gì thay đổi thì gọi điện cho anh.
Ban Mai cũng đứng dậy:
- Bộ anh có việc gấp lắm hả?
Trường gật đầu chứ trả lời. Cái kiểu ít nói hoặc nói quá vắn tắt của anh làm Ban Mai không dám hỏi lôi thôi. Cô tiễn anh ra cổng và không tránh được cái nhìn tò mò về anh. Trường hình như hiểu ý nghĩ của cô, nhưng chỉ nói ngắn gọn.
- Mai anh đến đón em.
- Dạ.
Ban Mai trả lời và vẫn đứng yên nhìn Trường mở cửa xe. Phong cách của anh... Cô nhớ lại bề ngoài giản dị trước kia, đến giờ cô mới hiểu tại sao mình có cảm giác Trường xa cách. Vì anh thay đổi rất nhiều, không hiểu là anh thay đổi hay trước kia cố ý làm mình khác đi trong mắt cô.
Ban Mai vào nhà, cô đi xuống bếp tìm mẹ. Định kể về chuyện của Trường, nhưng cô chưa kịp nói thì bà đã lên tiếng trước; - Thật ra, mẹ không muốn con tiếp xúc với thằng Định. Nếu có lý do chính đáng thì con nên gọi điện từ chối nó đi.
- Dạ.
Ban Mai không đi gọi điện ngay, cô ở lại trong bếp phụ với mẹ. Nhưng đầu óc lại cứ quanh quẩn chuyện của Trường. Đến giờ cô vẫn có cảm giác mình nằm mơ, khi lúc nãy Trường đến tìm cô. Thậm chí anh không có vẻ gì là muố cắt đứt. Chẳng lẽ mối hệ này cứ kéo dài mãi.
Buổi tối, khi Ban Mai chuẩn bị đồ thì Trường gọi điện đến, giọng anh có vẻ không vui:
- Anh bận phải đi gấp, nên không thể đưa em đi vào ngày mai bao giờ về, anh sẽ gọi cho em. Đừng buồn anh nhé Ban Mai.
Ban Mai chợt có cảm giác thất vọng kỳ lạ, cô hỏi ỉu xìu:
- Anh đi đâu vậy? Và chừng nào đi?
- Anh sẽ ra sân bay trong một nữa, em thể ra gặp anh một chút không?
Giọng Ban Mai khô khan:
- Em không biết. Thôi, chào anh.
- Ban Mai...
Nhưng cô đã bỏ máy xuống. Chính cô cũng không hiểu được tại sao mình làm vậy. Cô có cảm tưởng mình bị đùa. Hai là Trường không nghiêm chỉnh. Cảm giác đó làm cô phản kháng. Mà cũng không biết mình giận hay là thất vọng.
Ban Mai trở lại giường, máy móc xếp đó. Bây giờ cô mới nhớ, lúc nãy không hỏi Trường đi đâu. Cô rất muốn biết về bất cứ chuyện gì liên quan đến anh. Nhưng bây giờ không thể gọi để hỏi. Đúng hơn là không dám. Lúc nãy phản ứng kỳ cục quá thà là im luôn.
Hai hôm sau, Ban Mai theo nhóm làm phim lên đường đến Đà Lạt lúc xế chiều. Một nhóm ba người ở cùng phòng sát bên phòng Định.
Ban Mai xếp đồ vào tủ, rồi đến mở tivi. Băng Hà và Mỹ Trân kéo cô đi chợ. Nhưng cô một mực từ chối. Thế là hai cô nàng kia kéo đi.
Ban Mai xem một lát cũng thấy chán, cô đứng dậy, lấy thêm áo rồi đi ra ngoài. Nhưng cô vừa xuống đến cầu thang, thì xem tiếng Định phía sau:
- Ban Mai!
Định đi nhanh đến phía cô:
- Em đi đâu vậy?
- Định ra ngoài một chút.
- Anh cũng định rủ em đi đấy. Mấy cô kia đâu rồi?
- Tụi nó đi chợ.
- Hình như em không hứng lắm, phải không?
- Em cũng không biết nữa. Sao anh hỏi vậy?
Định không trả lời, anh ra hiệu cho cô đi. Rồi cũng đi song song bên cạnh cô. Cả hai lững thững khỏi khách sạn, đi về phía hồ. Định đứng lại nhìn Ban Mai:
- Em có muốn xuống dưới không?
Ban Mai nhìn những đôi tình nhân đang ngồi trên thiên nga, ai cũng bơi ra xa như tìm một chỗ vắn riêng. Tự nhiên cô thấy mình với Định sẽ lạc điệu nếu cũng chơi như vậy, thế là cô lắc đầu.
Và cô đi bộ thơ thẩn dọc bờ hồ. Định cũng đi theo cô. Anh cười khẽ một mình.
- Em có vẻ muốn tránh anh?
Ban Mai thờ ơ hỏi lại:
- Sao anh nghĩ như vậy?
- Anh biết, em làm gì và nghĩ gì, chẳng lẽ anh không biết sao?
Ban Mai vẫn hỏi thờ ơ:
- Vậy anh biết lúc này em nghĩ gì không?
- Nghĩ về Trường.
- Sao anh lại cho làm em nghĩ về anh ấy?
- Anh tự biết. Và em đang thất vọng vì anh ta không có mặt bên em.
- Em không đòi hỏi vậy đâu. Từ đây về sau, tụi em không còn là anh em như trước nữa. Không là gì với nhau nữa. Anh có biết không, chị Lan là vị hôn thê của anh ấy đó.
Định mỉm cười:
- Điều đó làm em buồn ghê gớm. Đúng không?
Ban Mai thoáng cau trán, như phủ nhận:
- Em buồn, nhưng không phải như anh nghĩ đâu. Giống như người bạn thân, tự nhiên một người có gia đình người đó sẽ dành toàn bộ tình cảm và sự chăm sóc cho gia đình riêng. Dĩ nhiên là người còn lại sẽ buồn chứ.
Định cười thành tiếng:
- Không phải, em đang tự dối lòng. Chính xác hơn là em không nhận ra, cái buồn đó kkhông phải chỉ dừng lại ở chỗ mất người bạn, nó sâu hơn em tưởng nhiều.
Ban Mai hơi đứng lại:
- Anh nói cái gì vậy?
Định cũng đứng lại theo cô, anh cố ý nhìn vào mặt cô mỉm cười, nhưng là nụ cười kkhông vui.
- Em đang ở ranh giới lấp lửng, nửa mến, nửa yêu. Nếu bảo quý mến thì quá nhẹ. Vì những gì anh ta làm cho em đều vượt quá tình bạn. Còn như bảo yêu, thì chưa có gì khẳng định.
Ban Mai nguẩy đầu một cái, tiếp tục đi; - Anh suy luận xa vời quá, em không nghĩ như vậy đâu. Từ đó giờ cả em lẫn anh ấy đều không tình cảm xa xôi đó. Em biết anh ấy không phải là người lăng nhăng.
- Thế nào là lăng nhăng?
- Anh ấy có chị Linh Lan rồi.
Định cười khẽ, hình như anh cảm thấy bị tổn thương. Anh hỏi bằng giọng đặc biệt:
- Anh ta có Linh Lan, có giống như anh có em không?
- Không đâu, không đâu. Anh Trường không phải là người như thế. Và em cũng không có ý giành giật. Cả em và anh ấy đều tự thấy mình trong sáng. Thậm chí...
- Thậm chí như thế nào?
- Thậm chí khi anh ấy kể là đã có người yêu, em lập tức không muốn liên lạc, sợ chị ấy không vui. Còn anh Trường thì cũng chủ động chia tay với em.
Định nheo mắt như suy nghĩ:
- Nếu thật sự muốn chia tay, thì anh ta tiếp tục quan tâm em làm gì? Có thật sự anh ta vô tư không? Theo anh biết, thì anh ta quen với Linh Lan trước em.
Thấy vẻ tư lự của cô, anh nói tiếp:
- Vấn đề là tại sao đã có người yêu, mà anh ta còn tấn công em?
Ban Mai khẽ lắc đầu:
- Đừng dùng từ đó, nặng quá anh Định ạ.
- Cho là anh nói hơi quá, nhưng một người con trai đã có người yêu, còn đi chăm sóc một cô gái khác, thì phải xem lại ý đồ của anh ta.
Anh nhún vai, nói thêm.
- Anh ta là con một ông chủ lớn, lại đóng vai một người không nghề nghiệp ổn định để tiếp cận em. Viết kịch bản cho riêng em, đưa em từ một diễn viên vô danh lên thành ngôi sao. Và bất cứ lúc nào em gọi anh ta đều có mặt. Chưa kể đến việc anh ta âm thầm bảo vệ em. Nói thật nhé, Ban Mai, trừ phi là người yêu hoặc anh em ruột, không ai làm chuyện dư thừa vậy đâu.
Ban Mai hơi bậm môi, im lặng suy nghĩ. Cách nói của Định làm cô hoang mang, đến nỗi không tự chủ được. Cô nhìn anh đăm đăm:
- Em không tin anh ấy thích đùa với tình cảm.
- Vậy chuyện anh ta tới với em là cái gì?
- Em không biết. Nhưng linh tính mách bảo em, là anh ấy rất thật lòng, hoàn toàn không lợi dụng.
Cả hai đã đi hơi xa, và Định vô tình ngừng lại dưới gốc cây thông. Ban Mai cũng đứng lại theo. Cô hơi dựa người vào thân cây. Định đứng bên cạnh cô, một tay chống trên cây, anh nhìn xoáy vào mặt cô, nhấn giọng:
- Vậy còn với Linh Lan, anh ta cư xử thế nào?
Ban Mai không trả lời được. Cử chỉ của cô làm Định cười khẽ:
- Anh ta đeo đuổi em, sau đó tránh né em vì đính hôn với cô ta. Rồi sau đó lại tiếp tục theo đuổi. Vấn đề đặt ra là giữa em với Linh Lan, anh ta thật lòng với ai.
Ban Mai im lặng ngẫm nghĩ. Chợt cô ngẩng đầu lên, lắc mạnh đầu:
- Đừng nói chuyện này nữa, em không muốn nghe.
Cô định bỏ đi, nhưng Định đã giữ tay cô lại:
- Tại sao em phải trốn tránh, không dám nhìn vào thực tế, hay là sợ đau lòng?
Ban Mai gỡ tay anh ra:
- Anh đừng xen vào chuyện của em mà.
- Anh quan tâm đến em, nên không muốn bỏ mặc em cứ lẩn quẩn vì anh ta. Em khổ một lần là đủ rồi.
- Em không có lẩn quẩn, em đang tìm cách quên mà.
- Tìm cách quên à? Như vậy chứng tỏ em buồn vì anh ta, nếu không thì tại sao muốn quên. Rõ ràng em bị dẫn vào một quan hệ nhập nhằng, mà người thiệt thòi sẽ là em.
Ban Mai chợt khóc lên, cô nói như hét:
- Để cho em yên, em đang muốn điên lên đây, anh biết không?
Cô hất tay Định ra, bỏ đi. Nhưng anh cản lại như muốn bảo cô bình tĩnh. Hai người đang giằng cô thì nghe tiếng gọi phía sau:
- Ban Mai!
Cả hai quay phắt lại nhìn. Trường đang đứng một khoảng rất gần hai người. Khuôn mặt nghiêm nghị và cặp kính màu tối làm cho gương mặt càng nghiêm nghị và bí ẩn hơn. Anh chỉ gọi Ban Mai một tiếng, rồi đứng yên như chờ đợi.
Định buông tay Ban Mai, anh chào Trường một cách lạnh nhạt. Trường cũng gật đầu đáp lại. Và không nói gì thêm, rõ rang anh muốn Ban Mai đến với anh.
Thái độ đó đối với Định là bất lịch sự, làm anh cảm thấy bị coi thường. Cho nên dù tính tình luôn nhã nhặn, anh vẫn không vượt qua sự ác cảm, và lầm lì bảo Ban Mai:
- Đừng làm gì mù quáng nữa, Ban Mai.
Ban Mai đứng phân vân. Ngay cả cô cũng thấy Trường có thái độ kiêu ngạo, xấc xược. Hoàn toàn không đúng tính cách của anh. Lẽ ra cô đã chạy đến anh rồi, nhưng vì câu chuyện đang nói với Định làm cô choáng váng, nên cô cảm thấy muốn đề phòng anh.
Thế là cô bỏ đi thẳng, mặc cho anh gọi thêm lần nữa.
Ban Mai trở về khách sạn. Trường đi theo kịp cô trong sân, anh đứng chặn trước mặt cô:
- Sao vậy Ban Mai?
Ban Mai ngó đi chỗ khác, giọng hơi xúc động:
- Em đang không vui, em muốn ngồi đâu đó một mình, xin lỗi anh.
- Ngay cả nói chuyện với anh cũng không muốn sao?
- Thật tình là vậy, bây giờ em chỉ muốn một mình thôi.
- Hình như em và anh ta có chuyện gì không vui, phải không? Thôi được, em cứ suy nghĩ một mình đi, bao giờ bình tĩnh lại thì gặp anh.
Ban Mai không trả lời, cô lách qua Trường, đi vào gian tiền sảnh. Anh đứng yên một lát suy nghĩ, rồi đi theo cô.
- Tối nay, anh sẽ đến tìm Ban Mai, em lên đi.
Ban Mai hơi đứng lại, ngần ngừ. Nhưng Trường đã quay người đi ra phía cổng. Thế là cô lặng lẽ đi lên phòng.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn về phía những ngọn đồi xa xa. Sương chiều phủ lên cảnh vật, tạo một vẻ buồn trầm mặc rất đặc trưng của sứ sở sương mù. Đứng nhìn cảnh chiều, tự nhiên bao nhiêu khúc mắc trong lòng dịu lại, cô nghĩ về câu chuyện lúc nãy, cảm giác bị lừa gạt, không còn làm cô day dứt nữa, mà có màu sắc lãng đãng như đám mây ở xa kia.
Rồi cô lại nghĩ về Trường. Trong khung cảnh buồn thế này, cô rất muốn có anh bên cạnh. Nhưng rồi nhớ những gì Định phân tích, cô lại quay ra buồn.
Buổi tối, Định không đến tìm cô. Hai cô nàng cùng phòng rủ cô đi chơi không được, lại tiếp tục đi đâu đó. Một mình cô ăn tối dưới nhà hàng. Rồi lên phòng ngồi một mình.
Đến khá khuya, Trường mới gọi điện thoại cho Ban Mai. Nhưng không phải hẹn gặp mà là xin lỗi vì đã không đến được.
"Giống như trò chơi cút bắt để nhử mình vậy. Cứ muốn mình quan quẩn người ta. Nhưng không cho mình ở gần để hiểu người ta nghĩ gì về mình". Ban Mai chán nản nghĩ thầm. Và dù giận Định, cô vẫn thấy điều anh nói là đúng. Trường không thành thật với cô.
Hôm sau là ngày đầu tiên. Buổi sáng quay cảnh của Ban Mai. Diễn chung với một diễn viên nam. Và điều Định lo sợ là thừa. Bởi vì dù đang có tâm lý bất ổn, Ban Mai vẫn diễn xuất rất tốt. Đến nỗi Định phải ngạc nhiên về bản lĩnh của cô.
Buổi trưa, đoàn vẫn ở lại nơi quay phim, vì từ đó trở về khách sạn khá xa. Lúc nghỉ, Ban Mai ngồi vào một góc cây tẩy trang. Xong, cô định đi ăn với Băng Hà, thì Định đã bước vào chỗ cô:
- Em xong chưa?
- Dạ rồi.
Anh chìa cho cô hộp cơm. Ban Mai ngạc nhiên:
- Ở đâu mà anh mua nhanh vậy?
- Anh nhờ người đi mua giùm. Mình ra ngoài kia ăn đi.
Ban Mai lững thững đi theo Định ra phía gốc cây có bóng mát. Cả hai ngồi xuống thảm cỏ. Định khui lon nước đặt trước mặt cô, hỏi một cách săn sóc:
- Ăn thế này, em có chịu nổi không?
- Em sao cũng được.
Định cười mỉm:
- Nếu mẹ em biết anh chăm sóc em thế này, mẹ em sẽ trách anh đấy. Anh nhớ lúc trước, mỗi lần em đi diễn, cả nhà phải xúm lại dỗ em ăn.
Ban Mai cười gượng:
- Anh nhắc mấy chuyện đó làm gì? Lúc đó em con nít quá.
- Bây giờ mẹ em còn ép em ăn không?
- Cũng còn - Ban Mai nói lơ đãng.
- Sao, ăn không nổi hả? Hay là bỏ đi, anh đưa em đi nhà hàng.
- Thôi thôi, em lười lắm. Ăn thế này được rồi.
Định đưa mắt nhìn cô, như quan sát. Rồi nhận xét:
- Em lúc nào cũng kén ăn.
Ban Mai nói lảng đi:
- Liệu quay kịp ngày không anh? Em sợ mưa bất tử.
- Em trông về lắm hả?
- Đâu có, em chỉ hỏi vậy thôi.
Định không trả lời cô, cả hai im lặng ăn. Ban Mai mệt quá, nên ăn không nổi. Chưa hết hộp cơm, cô đã uống cạn lon nước. Nhưng cô vẫn ráng ăn, vì không muốn Định phải chăm băn săn sóc mình.
Bất chợt cô nhớ đến Trường, không biết anh đã về Sài Gòn chưa, và không biết tối nay, có gọi điện cho cô nữa không?
Ban Mai không để ý Định đang nhìn cô. Rồi an lên tiếng với giọng chậm rãi:
- Anh ta ra tận đây với em, vì không yên tâm để em một mìn với anh, em suy nghĩ thế nào, Ban Mai?
- Anh ấy có công việc, chứ không phải vì em.
- Em tin điều anh ta nói à?
- Tại em không có cách giải thích nào khác.
- Anh cũng rất muốn anh ta bận công việc chứ không phải quá mức quan tâm tới em. Anh chỉ sợ những gì anh ta làm gây cho em ảo tưởng. Để cuối cùng em không biết phải nhìn về ai.
Ban Mai nhíu mày:
- Anh muốn nói gì?
Định điềm tĩnh nhìn cô:
- Đừng phóng tầm mắt theo dõi anh ta nữa, quay trở lại nhìn anh đi. Anh không muốn em khổ vì anh ta. Em không thể gạt Linh Lan ra đâu.
Ban Mai cũng nói với vẻ trầm tĩnh:
- Chuyện ngày trước với anh, em cho qua rồi. Em có thể quay lại nhìn anh, nhưng nhìn với tư cách bạn bè, hoặc anh em, anh hiểu không?
- Như nếu em yêu anh ta, em sẽ chịu khổ lần nữa, tỉnh táo lại đi Ban Mai.
- Em đã mù quáng đâu mà phải tỉnh táo. Tụi em chỉ quý nhau như anh em thôi, tại anh đẩy cho sự việc đi xa hơn đó.
- An không tin Trường quý em như em gái. Anh là con trai nên anh biết. Không ai cư xử với em gái như vậy cả. Vấn đề là anh ta muốn bắt cá hai tay. Còn em thì cứ thành thật tin anh ta.
Ban Mai chợt nhắm mắt lại:
- Anh biết không, anh làm em bị rối vì cách can thiệp của anh. Tại sao anh cứ gán ghép tình cảm của tụi em, rồi quay ra thương hại? Em đã nói là em không yêu anh Trường.
Định lầm lì:
- Anh cũng mong như vậy.
- Và anh ấy cũng không hề yêu em.
- Anh ta yêu em, đồng thời yêu cả Linh Lan. Anh khẳng định như vậy.
- Thì có sao đâu.
- Thôi được, em đã một mực tránh né như thế, anh không có lý do gì để nói nữa, nhưng anh chỉ muốn em nhớ điều này, lúc nào anh cũng mong em quay lại. Dù anh biết mình không đủ tư cách nói điều đó.
Ban Mai cắn môi, cười gượng:
- Em sẽ coi như anh không hề nói gì hết, em không hề nghe gì hết.
Định im lặng không nói nữa. Lòng tự trọng bắt anh phải dừng lại. Anh hiểu dù có thuyết phục đến mấy, cô vẫn không còn tin anh nữa, nói nhiều chỉ làm cô muốn tránh né mà thôi. Anh trở lại với thái độ thản nhiên:
- Em ra xe nằm một chút đi.
- Thôi khỏi. Em ngồi đây cũng được rồi.
Định đứng dậy, đi chỗ khác, như để cô được tự do. Cách cư xử đó làm Ban Mai thấy dễ chịu. Chứ nếu mà anh cứ riết róng giữ cho được cô, chắc cô sẽ quay ra coi thường chứ không còn tôn trọng nổi.
Cô dựa mình vào gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngở một chút. Sau đó lại làm việc đến gần tối mới trở về khách sạn.
Buổi tối, cô không có cảnh quay. Trong khi nhóm làm phim làm việc ở thung lũng, thì cô lại ở khách sạn một mình. Đúng là một ngày vô vị và buồn chán. Cô cứ nghĩ chuyến đi này sẽ vui lắm. Hay đúng hơn là Trường đã làm cho cô nghĩ như vậy. Cuối cùng thì anh chỉ gây cho cô sự hụt hẫng. Còn Định thì khắc họa thêm ý nghĩ mình bị lừa dối.
Ban Mai đứng bên cửa sổ một mình. Cô chợt thấy chiếc xe màu kem quen thuộc chạy vào sân. Và hơn năm phút sau, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cô lưỡng lự bước ra.
Trường đứng trước mặt cô, nụ cười nhẹ tênh:
- Tối nay em có một mình phải không?
- Sao anh biết?
- Chỉ cần muốn là có thể biết những gì cần biết.
Không đợi Ban Mai mời, anh tự đẩy cửa bước vào phòng và đến thẳng phía cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài.
- Ở đây nhìn ra thấy hay lắm. Nhưng ra ngoài sẽ vui hơn. Có thích đi chơi với anh không?
Ban Mai đứng dựa vào tường, im lìm nhìn anh. Cô đang bị ám ảnh những gì Định nói. Nên thái độ thản nhiên của Trường gây cho cô cảm giác không nghiêm chỉnh. Nó làm cô không vui.
Thấy vẻ im lìm của cô, Trường cười hờ hững:
- Ban Mai không thích ra ngoài, hay thích có anh ở đây?
- Hôm nay anh không bận gì sao?
- Nếu có, anh cũng thu xếp được. Còn em? Đã lấy lại tâm trạnh bình thường chưa?
- Em lúc nào cũng bình thường cả.
- Hôm qua, em có chuyện gì vậy? Có thể nói với anh không?
- Anh Trường này! Anh ra đây chi vậy?
Trường im lặng một lát, rồi khẽ nheo mắt nhìn cô:
- Sao không trả lời câu hỏi của anh?
- Anh nói trước đi.
- Nếu như an bảo ra đây vì Ban Mai?
- Tại sao anh phải làm như vậy?
- Tại sao anh không thể làm như vậy?
- Em biết là anh không rảnh đâu, trở thành ông chủ rồi, anh không còn nhiều thời gian để lông bông nữa.
Trường cười thành tiếng:
- Đúng là anh rất bận, bận đến mức có lúc không biết mình là ai, nhưng với em lại là chuyện khác.
Ban Mai chợt đi nhanh đến đứng đối diện với Trường, nhìn anh chăm chăm:
- Anh nói như vậy, em càng thấy sợ anh hơn.
- Ban Mai sợ anh cái gì? Vì bỗng nhiên anh thành người khác, trong khi em thì chỉ cần một người lè phè không danh phận để em có thể trút bất cứ chuyện buồn của em, em muốn vậy phải không?
- Em thích đơn giản như vậy, và chỉ dừng ở mức đó, không tiến xa hơn.
Trường nói giản dị:
- Em vẫn có thể xem anh như vậy, trừ phi em thích làm cho sự việc rắc rối đi.
Ban Mai cười không vui:
- Không thể xem anh như trước được đâu. Có thể anh không cảm nhận được cái mất mát của em đâu.
Trường nhìn về cô rất lâu. Mãi một lúc sau, anh mới nói với vẻ thản nhiên:
- Anh vẫn như ngày trước và anh muốn Ban Mai cũng vậy. Chỉ nhìn anh thôi, đừng nhìn những gì xung quanh anh.
- Không được đâu. Anh gây ra mọi chuyện, làm cho em bị quay cuồng, làm sao bắt em nhìn anh như trước được.
- Thật ra vấn đề đâu có gì nghiêm trọng, sao cứ làm cho nó rối tung lên vậy. Mấy lúc sau này, Ban Mai lúc nào cũng ủ rũ buồn bã, anh không muốn như vậy. Anh thích em cườ hơn.
- Thật ra, em tới với anh trong thời kỳ buồn đó chứ. Hìn như vì em buồn nên anh mới đến với em.
- Đó là chuyện khác, và nó đã qua rồi.
Ban Mai cúi đầu ủ rũ:
- Chuyện này qua thì chuyện khác tới. Số em là luôn gặp chuyện buồn. Sau anh rồi không biết sẽ đến ai nữa.
Trường đưa tay kép mặt cô lên:
- Nếu vì anh mà Ban Mai có tâm trạng đó, thì anh ân hận lắm. Thật ra, anh muốn nói hết, muốn kể về anh cho em nghe, cho nên anh theo em ra đây.
- Theo em ra đây xong rồi bỏ mặc em để giải quyết công việc của anh.
Trường khẽ nhún vai:
- Không có công chuyện nào cả, nhưng muốn thử xem Ban Mai có cần anh nữa không. Hình như là không, hôm qua anh chờ em gọi điện, kết quả là sự im lặng đáng buồn.
Ban Mai mở lớn mắt, ngạc nhiên:
- Anh không đến rồi lại muốn em gọi điện, anh có nói dối không?
Trường hỏi một câu như không dính gì đến chuyện đang nói:
- Chuyện của em với anh ta, đã giải quyết xong chưa?
- Anh muốn nói gì?
- Anh muốn Ban Mai trả lời thật, em nghĩ gì về anh?
Ban Mai thẳng thắn:
- Anh không phải là người thành thật, em muốn hiểu về anh, nhưng không tài nào nắm bắt được. Đúng như anh ấy nói, anh không thật lòng với em.
Trường khẽ nhíu mày, rồi cười thản nhiên:
- "Anh ấy" là ai vậy? Người đó có đủ sức chi phối mọi suy nghĩ của em sao?
Ban Mai định nói thì anh chận lại:
- Người đó có thể điều khiển để em nghĩ rằng anh còn tệ hơn anh ta, phải không? Anh cảm thấy bị xúc phạm quá.
- Em không muốn tin anh ấy đâu. Nhưng anh thì như chứng minh cho em thấy anh ấy nói đúng. Em hoang mang lắm.
Trường nhìn cô một cách rất kỳ lạ. Rồi chợt bước ra đóng cửa lại. Ban Mai nhìn theo không hiểu. Cô đứng im như chờ biết anh sẽ làm gì.
Và Trường đã hành động y như lần đưa cô về lúc đêm khuya ở trước cổng nhà cô. Nhưng lần này sự thể hiện không hề ngập ngừng. Cán hôn môi trầm ngâm không vội vã. Rồi anh hơi ngẩn lên, nhìn Ban Mai dò xét.
Kỳ lạ, lúc này cô không hề có cảm xúc nào, vì bị mối nghi ngờ dày vò trong lòng, và cũng không xác định được mình đang nghĩ cái gì. Thế là cô lùi ra phía sau, lắc đầu cự tuyệt:
- Xin lỗi anh, nhưng lúc này em không cảm nhận được gì hết. Em muốn một mình mà không có anh lẫn anh Định. Em không bị lầm lẫn vấp ngã nữa.
Khuôn mặt Trường chợt cau lại, lầm lì:
- Em đặt anh và anh ta ngang nhau để chọn lựa à? Anh thật thất vọng. Anh nghĩ Ban Mai sáng suốt hơn.
- Không phải vậy. Nhưng thật tình là em...
Nhưng Trường không để cô nói hết câu đã bỏ đi ra ngoài cửa. Ban Mai vội đi theo:
- Anh làm gì vậy?
Trường cười lạnh:
- Em không cần chọn lựa, mệt lắm. Anh không cho em điều kiện đó đâu. Anh tưởng em rất bản lĩnh, nhưng có lẽ anh đã lầm.
Ban Mai ngắc ngứ không nói được. Cô đứng im ở cửa nhìn theo Trường. Anh băng qua dãy hành lang, rồi đi thẳng xuống cầu thang, không hề ngoái lại, dù biết Ban Mai còn đứng nhìn.
Ban Mai thẫn thờ quay vào phòng. Muốn chết được vì cách phải ứng của Trường. Khi giận lên, anh cũng không kiềm chế như ai. Càng ngày, cô càng thấy nhiều khía cạnh khác trong tính cách của anh. Cũng gai góc, cũng biết coi thường và cũng phản ứng thẳng thừng. Anh không phải là mẫu người chỉ thụ động trong cách cư xử với người yêu. Thật không giống hình ảnh Trường lúc cô mới quen. Nhưng khổ nỗi cô không sao gạt anh ra khỏi tâm trí được.
Ban Mai ở lại hai ngày nữa, rồi cùng đoàn làm phim trở về nhà. Mấy ngày đó, và cả mấy ngày tiếp theo, Trường không đến tìm cô, cũng không gọi điện. Thái độ của anh làm cô khổ sở vô cùng.
Để thay đổi một mối quan hệ, giai đoạn chuyển biến từ tình cảm này sang tình cảm khác cao hơn, thật không đơn giản chút nào. Nó cứ làm người trong cuộc bị khắc khoải mù mờ, không hiểu nổi mình cần phải làm sao. Ban Mai đã luôn sống trong tình trạng như thế. Nhưng cô chỉ biết thụ động chờ.
Trở về thành phố, cô bắt đầu diễn chung với Linh Lan. Trong phim này, Linh Lan cũng là diễn viên chính. Nhưng nhân vật mờ nhạt hơn nhân vật của Ban Mai. Ban Mai rất ngạc nhiên khi thấy Linh Lan coi điều đó thật bình thường. Nếu là Phù Dung, chắc sẽ lẳng nhẳng không dễ dàng gì.
Mặc dù có tâm lý e dè Linh Lan, Ban Mai cũng rất mến và dễ chịu khi làm việc chung với diễn viên đàn chị này. Cô không kiêu kỳ vì hào quang và thân thế của mình. Trong khi các cô khác hết sức nể trọng cô với tính cách con dâu tương lai của bà chủ hãng phim.
Hôm nay diễn xong một cảnh, trong thời gian ngồi chờ mọi người chuẩn bị cho cảnh khác, Ban Mai có dịp ngồi riêng với Linh Lan ở góc sân. Đoàn làm phim đang quay cảnh trong ngôi biệt thự. Nên hai cô ngồi ở đó mà vẫn có thể nhìn được mọi người phía ngoài.
Linh Lan tỏ ra thân mật và dễ thương. Cô bắt chuyện với Ban Mai một cách bất ngờ.
- Anh Trường rất dễ thông cảm, bao dung nhưng không sa đà, chị thích tính cách đó của ảnh, tuy có buồn, nhưng rồi mình sẽ quên.
- Dạ.
Ban Mai nhìn Linh Lan ngỡ ngàng. Cái nhìn khiến cô phải cười và nói tiếp; - Ban Mai không phải ngại với chị. Thật tình là lúc ở bệnh viện, chị ngạc nhiên lắm. Trước đây chị có nghe ảnh nói về một cô bạn mà ảnh quen khi mới về nước, chị không ngờ người đó là Ban Mai, chị thấy em xứng đáng lắm.
Ban Mai dè dặt:
- Chị nói về chuyện em đó hả? Thật ra không có gì cả, thật tình xin lỗi, trước đó em không biết anh Trường đã có người yêu.
Linh Lan lắc đầu chỉnh lại:
- Không phải là người yêu, bắt buộc phải hứa hôn thì phải làm thế. Tình yêu cũng có đó, nhưng chỉ một chiều thôi.
- Một chiều thôi sao? - Ban Mai thốt lên.
- Nhưng cuối cùng chị cũng vượt qua được, dù không dễ dàng gì.
Cô khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế tư lự:
- Lúc bác Ninh đem chị về nuôi, chị hãy còn nhỏ lắm. Bảo xem là anh em, chị thấy rất dễ dàng. Nhưng lớn lên rồi thì khác. Sống bên cạnh người con trai có tính cách hay, lại không phải là anh ruộc mình, làm sao có thể không yêu.
"Ôi trời! Chuyện anh ấy thật lạ lùng". Ban Mai nghĩ thầm. Và cô nhìn Linh Lan chăm băm. Cử chỉ rõ là náo nức muốn nghe.
Linh Lan nhìn cô, không thể không cười vì cử chỉ đó. Cô hỏi một cách lạ lùng.
- Em không biết những chuyện đó hay sao?
- Thật tình em không biết, em thấy nó lạ quá, giống như trong phim vậy. Ngoài đời cũng có chuyện đó thật hả chị?
Linh Lan mỉm cười, cô chú ý đến khía cạnh khác hơn là để tâm sự tò mò của Ban Mai:
- Chẳng lẽ anh Trường không kể về đời tư của mình, thật lạ.
"Vì anh ấy không thật lòng". Ban Mai nghĩ như thế và nét mặt cô buồn hẳn đi.
Linh Lan không để ý sự thay đổi đó, cô cười tư lự:
- Lúc nhỏ tụi chị sống chung như hai anh em. Chị rất tôn thờ ông anh lý tưởng của mình. Tình cảm đó từ từ chuyển qua tình yêu. Ba ảnh hài lòng lắm, nhưng mẹ thì không.
- Sao vậy chị?
- Mẹ không ưa chị từ nhỏ, vì có thành kiến, sau này lớn lên chị mới hiểu.
- Thành kiến gì chứ? Chắc bà ấy khó lắm.
Linh Lan cười một cách ý nghĩa:
- Rồi sau này em sẽ biết. Còn chị thì có thể thông cảm. Vì mẹ chị trước đây là người yêu của ba anh Trường. Tự nhiên phải nuôn con của người mình không thích, mẹ ghét là đúng thôi.
- Vậy sao?
- Nhưng vấn đền không phải ở mẹ. Chủ yếu là ở anh Trường, anh ấy không yêu chị, anh ấy bảo không thể quay ra yêu em gái mình, ảnh chịu không nổi chuyện đó. Thế là ảnh đi.
- Đi đâu? - Ban Mai buột miệng.
Linh Lan ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ em không biết. Suốt mấy năm đại học, anh ấy sống với người dì bên Pháp.
Ban Mai làm thinh. Trường đã không kể cho cô biết tí gì về anh, không hề cho cô biết anh có sống tình cảm phức tạp để chính Linh Lan nói ra. Cô cảm thấy bị xúc phạm. Thấy cô cứ làm thinh, Linh Lan nói tiếp:
- Lúc ra trường rồi ảnh cũng không chịu về. Ảnh làm bên đó mấy năm, đến lúc ba nghỉ hưu ảnh mới chịu về. Đến tận lúc đó chị cũng còn hy vọng, chỉ đã chờ suốt mấy năm...
Giọng cô trở nên rời rạc:
- Sự chờ đợi mới thật làm người ta mòn mỏi, cuộc sống không có ý nghĩa gì cả.
Ban Mai nhìn Linh Lan đăm đăm. Cô không hiểu được tại sao Trường không bị quyến rũ, Linh Lan quá đẹp, tài năng, tính tình dịu dàng, khiêm tốn, kiên nhẫn. Mẫu người như vậy, chẳng lẽ chưa đủ yêu?
Khi cô nói ý nghĩ đó, Linh Lan trả lời một cách triết lý:
- Tình yêu không có tiêu chuẩn cụ thể đâu. Có thể chị hay trong mắt người khác. Hay trong cái nhìn của anh Trường nữa. Nhưng nó không làm trái tim rung động. Không phải ai hay cũng yêu được đâu.
"Có lẽ vậy". Ban Mai lẩn thẩn nghĩ trong đầu. Nhưng rồi cô lại nghĩ ngược lại. Sự quyến rũ có thể lôi kéo để người khác sa ngã đấy chứ. Điển hình là Định.
Linh Lan chợt nói khẽ:
- Có lẽ chị với Ban Mai giống nhau đó. Tình yêu đầu đời rất buồn, nên quên nó đi. Nếu có người nào đó yêu mình thì phải biết nắm lấy, đừng để mất.
- Chị nói như vậy chẳng lẽ có một người nào đó đã đến với chị?
- Người tán tỉnh thì nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể yêu được.
Cô ngừng lại, cười mỉm:
- Ban Mai biết anh Trần mà.
- Anh Trần đóng chung với chị hả?
Nụ cười thừa nhận của Linh Lan làm Ban Mai ngớ người. Lạy chúa! Thế mà cô không biết gì hết. Lẽ ra vai của cô phải để Linh Lan đóng mới đúng. Anh Trần là diễn viên sáng giá nhất trong giới điện ảnh. Nổi tiếng nhưng có cuộc sống rất nghiêm túc. Tính lại trầm tĩnh. Ban Mai chỉ mới đóng chung với anh lần đầu, nhưng cô có cảm tình rất nhiều. Bây giờ nghe Linh Lan nói, cô mới nhận ra hai người có tính cách giống nhau.
Cô buột miệng:
- Chị với anh ấy tương xứng lắm, nhưng có lâu chưa chị?
- Mới đây thôi, cả ảnh cũng không biết chị đã đính hôn.
Nhắc lại chuyện đó, Ban Mai vô tình tiu nghỉu:
- Vậy sao? Dù sao chị cũng nên nói cho người ta biết. Một người bị người khác không thành thật với mình, buồn lắm chị ạ.
Linh Lan không hiểu ý nghĩ riêng của Ban Mai, cô nói chậm rãi:
- Anh ấy tỏ tình, còn chị thì chưa dứt khoát hẳn với anh Trường. Tụi chị định hủy hôn ước, nhưng chưa phải lúc.
- Sao vậy chị?
- Em thử nghĩ xem, đính hôn trước lúc ba mất. Thế mà mồ chưa xanh đã hủy bỏ, cả chị lẫn anh Trường đều không thể làm được. Đành phải chờ thời gian vậy.
Ban Mai nói như suy luận:
- Đính hôn nhanh như vậy, có phải do ý muốn của bác không chị?
Linh Lan gật đầu:
- Lúc đó mọi người rối lắm, ba bệnh như vậy, không ai dám làm ba buồn. Anh Trường không còn cách nào khác, còn chị thì cứ nhắm mắt đưa chân.
Cô quay lại nhìn Ban Mai một cái:
- Em có biết lúc đó tâm trạng chị như thế nào không? Vừa biết mặt người yêu của anh Trường dở sống dở chết, vậy mà vẫn nhắm mắt đính hôn. Biết rằng sau đó có tan vỡ mà vẫn làm.
Ban Mai lặng thinh. Cô bỗng thấy thông cảm đến mức thương được Linh Lan. Tâm trạng đó khổ hơn cô nhiều. Tự nhiên cô nói như thanh minh:
- Nhưng em với anh Trường đâu có ràng buộc với nhau, thậm chí chưa gọi là tình yêu.
- Cho là như vậy cũng không cứu vãn được cuộc hôn nhân mù mờ này. Chị quyết định rồi, chọn người yêu mình dù saoa cũng hạnh phúc hơn. Có thất vọng rồi mới biết sợ.
Cô vỗ nhẹ lên tay Ban Mai:
- Cả em cũng vậy. Hãy nắm giữ cái đang có trong tay. Đừng tiếc cái đã mất. Đạo diễn Hoàng Định không phải là người để em yên tâm, nhưng anh Trường thì có thể đó.
- Em cũng không biết nữa, với mọi chuyện đều có phía trước, em cũng không biết chừng nào đi đến kết thúc nữa.
Linh Lan hỏi đột ngột:
- Thật ra bây giờ em yêu ai?
Ban Mai nói nhỏ:
- Em quên anh Định rồi.
- Và bắt đầu xem anh Trường là quan trọng?
- Em không biết, đúng hơn là không dám. Em có cảm tưởng anh ấy không thành thật.
- Nếu anh ấy không nói ra, có thể là vì lý do nào đó, chứ không phải không thật lòng. Em phải chủ động tìm hiểu chứ.
Rồi cô chủ động nói thêm:
- Chuyện anh ấy đính hôn, không có ý nghĩa gì cả. Cả chị và anh ấy đều không thể hy sinh cuộc đời khi người muốn có cuộc đính hôn đó đã chết.
Cô giơ tay lên, ngắm chiếc nhẫn rồi cười buồn:
- Một ngày nào đó, chiếc nhẫn này là của em đó Ban Mai. Anh ấy sẽ đeo nó vào tay em mà.
Ban Mai ngẩn người nhìn Linh Lan. Quả thật là không nói được gì, không biết phải nói cái gì trước tình huống này. Nó giống như một sự trao duyên vậy.
Mọi chuyện cứ như muốn cuốn phăng cô đi. Trogn mắt người khác, cô sẽ là của Trường. Nó diễn biến nhanh quá, đến nỗi cô không có thời gian nhận ra tình cảm của mình là cái gì.