Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Số lần đọc/download: 1107 / 25
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Chương 12
T
ôi bàng hoàng nhìn cái ống nghe. Bố mẹ chưa từng đăng ký phòng ở khách sạn Hampton à? Thế là thế nào? Hay họ đổi ý định nên thuê một khách sạn khác? Hay mẹ để nhầm số điện? Hay mẹ cố tình làm vậy?
Tôi thấy điên đầu.
Mọi thứ rối tung hết cả.
— Mình không hiểu nổi. Cái gì đang diễn ra đây? – Tôi sợ hãi, đặt trả ống nghe lại giường bà.
Tôi đứng giữa phòng bà, hoàn toàn rối trí. Tôi không biết phải đi đâu nữa. Nếu quay lại phòng ngủ, tôi sẽ lại trở thành tù nhân. Mà giá kể có thoát được khỏi đây tôi sẽ đi bằng cách nào đây? Trông tôi lúc này như một kẻ kỳ quái.
Bất giác tôi đưa tay lên mặt mình.
Chờ chút. Có gì đó đã thay đổi. Tôi nhìn xuống tay. Da tôi! Da tôi đã mịn lại. Rồi nhìn xuống chân. Không còn lớp lông dày nữa. Cả người tôi đã trở lại bình thường.
— Người tôi! – Tôi la lên, tự véo một cái vào tay mình. – Trở lại rồi!
Tôi nhìn xuống bụng. Không còn một tí lông nào.
— Tôi bình thường rồi! – Tôi sung sướng kêu lên. – Tôi đã trở lại là tôi!
Tôi chạy lại chiếc gương treo trên bàn phấn của bà. Khuôn mặt quen thuộc đang nhìn tôi trong gương. Không còn một vết tích nào của lông nữa.
— Có lẽ mình chưa từng mọc lông. – Tôi lầm bầm, đặt tay lên trán. – Mình có sốt không nhỉ? Hay mình đã tưởng tượng ra mọi thứ?
Nhưng rồi một nỗi sợ hãi lại dâng lên. Có khi bà đã bóp thứ thuốc gì đó vào nước uống làm cho mình phát điên.
— Đúng thế! – Tôi thốt lên. – Mình bị điên!
Ý nghĩ ấy làm tôi thấy căn phòng chao đảo. Tôi phải nắm chặt lấy bàn phấn để khỏi ngã.
Và cùng lúc đó tôi bỗng nghe có tiếng động.
Một giọng nói. Giọng nói yếu ớt.
— Corey! – Giọng nói thì thào. – Giúp tôi với, Corey!
Tôi ôm đầu.
— Ôi trời! – Tôi rên lên. – Giờ mình lại nghe thấy gì thế này?
— Corey! – Giọng thầm thì lại vang lên.
Lúc này bên ngoài đã tối, ánh đèn làm hắt bóng lên khắp căn phòng trông thật bí hiểm. Tôi nheo mắt cố nhìn phía góc phòng.
— V… v… âng?
— Hãy giúp tôi! – Giọng nói tha thiết.
Tôi cố nói một điều gì đó những không thốt lên nổi. Cổ họng tôi như thể bị nút bông. Tôi cố nuốt.
— Coooreeeyyy! – Giọng nói van vỉ.
Tim tôi đập thùm thụp như trống. Nhưng tôi phải nói gì đó.
— Ai… ai đó? – Tôi cất giọng khàn khàn.
— Cứu tôi với!
Ai đó hay cái gì đó đang gặp khó khăn. Tôi không muốn giúp. Tôi chỉ muốn bò xuống gậm giường bà trốn. Nhưng tôi biết mình không làm thế được.
— Xin hãy làm ơn!
Lời van nài nghe khác thường tới mức tôi phải thu hết can đảm hướng về phía có tiếng nói. Hình như nó phát ra từ trong tủ của bà.
Từng bước. Từng bước. Tôi tiến lại cánh cửa chiếc tủ. Tôi giơ một cánh tay lên ngàn ngừ.
Nhỡ có cái gì đó lao ra và tóm lấy tôi?
— Coooreeeyyy! – Giọng nói lại rên rỉ.
Tôi rụt tay lại.
— Hãy nhanh lên!
Tôi giật mạnh cánh cửa tủ.
Không có gì cả.
Không thấy gì ngoài quần áo của bà. Tôi dẹp đống quần áo sang một bên, nhìn vào đằng trong. Cũng không thấy gì.
— Corey. Ở đằng này cơ.
Tóc gáy tôi dựng đứng. Tôi vòng lại.
— Ở đâu? – Không còn chỗ nào có thể trốn trong phòng bà nữa. Tôi khom lưng, cẩn thận kiểm tra gậm giường. Cũng không thấy.
Tôi ngoái lại phía móc treo mũ. Không có.
— Hãy lại gần hơn! – Giọng nói đề nghị.
Ở trong ngăn khéo chăng? Tôi giật ngăn kéo ra. Không phải. Ở đâu được nhỉ?
— Corey… cứu tôi! – Giọng nói to hơn, thúc giục hơn.
Tôi lại vòng lại. Tiếng nói không phát ra từ tủ nhưng cũng rất gần đó.
— Corey!
Tôi nhắm mắt tập trung tư tưởng. Tôi lần theo nơi phát ra tiếng động cho tới khi trán va vào tường.
— Giúp tôi ra khỏi đây! – Giọng nói yêu cầu.
Tôi bật ngửa người lại.
— Mình không thể tin nổi. – Tôi thốt lên.
Giọng nói phát ra từ phía trong bức tường.