Số lần đọc/download: 131 / 20
Cập nhật: 2020-06-24 21:50:40 +0700
Chương 12
V
ợ Thoại là một người đàn bà trẻ tên Hoa. Cô ta lấy Thoại sau khi sang Mỹ được năm tháng. Hoa vốn là một cô gái bar nhan sắc, nhưng hơn thế là cơ thể cô ta. Cơ thể Hoa luôn luôn tỏa ra sự quyến rũ đến khó có thể cưỡng nổi đối với đa số cánh đàn ông. Thường ngày cô ta mặc áo pun. Cặp vú căng tròn và nhức nhối cứ rung lên ngạo nghễ và ma quái sau lần áo pun ấy. Mới gặp Hoa lần đầu ở Sài Gòn, Thoại như lú lẫn hết. Trong giấc ngủ, Thoại luôn luôn cảm thấy bộ ngực nõn nà và căng tròn kia áp vào mặt Thoại nóng hổi. Thoại bị Hoa “bỏ bùa”. Mỗi lần về đến nhà, nằm cạnh người vợ già hơn hắn ba tuổi, hắn lại thở dài. Tất nhiên hắn không thể bỏ vợ mà lấy Hoa. Trước hết, cái cơ ngơi đồ sộ đầy vàng bạc đầu tiên và cái chức của hắn một phần lớn là do vợ hắn làm nên. Sau đó là hắn sợ cái danh giá của hắn trong giới lãnh đạo Sài Gòn bị lăng nhục. Hắn tìm mọi cách để chạy khỏi bà vợ già của hắn, nhưng không sao làm được. Và cuộc di tản hỗn loạn tháng tư năm 1975 đã giúp hắn thực hiện được âm mưu của mình. Trong lúc quân tướng của chế độ Sài Gòn đang cuống cuồng trên xe máy, xe hơi để lao đến các điểm di tản do quân cảnh Mỹ kiểm soát thì Thoại kết thúc cuộc đời người vợ già xấu số của hắn.
Khi nhìn vào tấm lưng to bè và ngắn ngủn của người vợ già, bàn tay hắn khẽ run lên trên vỏ súng thép. Hắn hoảng hốt quay ra cửa. “Không được thương hại, sự thương hại chốc lát sẽ làm mi ân hận”, trong đầu hắn vang lên tiếng nói và tiếng cười sằng sặc của một con quỷ. Hắn quay ngoắt lại nhìn như mắt chó dại vào vợ hắn. Hắn liếc đồng hồ. “Chậm mất, hãy làm đi, mày cũng biết thương hại ư? Làm đi, đồ giả dối”. Tiếng nói ấy lại vang lên trong óc hắn. “Không còn lúc nào nữa đâu, nào! Rút súng ra”.
Hắn rút khẩu súng giảm thanh chĩa thẳng vào gáy người vợ.
Như linh cảm được, mụ vợ hắn quay lại tròn mắt:
- Ông làm gì vậy, điên hả? Bỏ súng đi.
- Lạy Chúa. Chúng ta chỉ đi với nhau được đến đây thôi. Tôi sẽ làm lễ cầu siêu cho bà ở Mỹ. Bà sẽ sang kiếp khác. Tôi sẽ lấy Diệu Hoa. Như vậy cả hai đều toại nguyện.
Lúc đó vợ Thoại không kêu được gì nữa. Đôi mắt mụ trợn tròn. Mụ run lẩy bẩy. Và đôi vú già cũng như run lên.
Những viên đạn tới tấp cắm phập vào ngực mụ. Máu phun vồng lên như nước từ chiếc thùng phuy bị bắn thủng.
Thoại đóng cửa buồng lại và vứt chùm chìa khóa ra vườn. Hắn vác những va li đựng tiền, vàng xếp lên xe. Rồi hắn lái xe phóng ra phi trường. Ở đó Diệu Hoa đang chờ hắn.
- Xong chưa anh? - Diệu Hoa hỏi.
- Xong rồi - Hắn nói và thở.
- Mang hết được đi không? - Diệu Hoa hỏi và liếc vào xe.
- Đủ cả - Nói xong Thoại rú lên cười. Diệu Hoa cũng cười rú theo.
Sang đến Mỹ, Thoại dùng tiền mang theo mua một vi-la loại sang. Xoay đủ nghề làm ăn và cuối cùng vì nhiều mục đích, hắn mở tiệm rượu.
Sau một vài năm sống với Thoại thì Diệu Hoa cảm thấy chán chường. Tất nhiên mụ vẫn sống hòa thuận và chiều chuộng Thoại, bởi mụ vẫn thèm muốn cái danh bà tổng thống hay thủ tướng gì đó trong tương lai của Thoại. Nhưng Diệu Hoa đang ở cái tuổi thèm khát những cơ thể đàn ông có thể làm tình một cách cuồng bạo như trong các phim sex mà thị đã xem.
Những ngày đi tắm biển, mụ thích ngắm cơ thể của Biền - vệ sĩ của Thoại. Mụ thèm khát những bắp thịt như bện bằng những sợi dây thép của Biền. Bởi nhiều lý do nên Hoa luôn luôn phải giấu đi những thèm khát về một cuộc tình vui thú bên Biền vào trong những cử chỉ của một bà chủ.
Thế nhưng, cái vỏ đoan trang ấy mụ giữ được không lâu.
Vào một ngày Thoại đi vắng xa. Biền vẫn thường xuyên có mặt ở vi-la này như người nhà. Hoa tự tay pha rượu và ngồi uống với Biền. Chỉ sau cốc rượu đầu tiên, Biền đã nhận thấy đôi mắt Hoa dại hẳn. Hoa kêu mệt và nhờ Biền đỡ vào phòng ngủ. Khi vừa vào đến phòng thì Hoa ôm ghì lấy Biền và hôn hắn như mưa. Biền sững người trong sự sợ hãi và khoái cảm. Hoa cuồng loạn cởi quần áo Biền và giật tung chiếc váy mỏng của mình ra. Hoa ôm lấy Biền và ưỡn người chờm da thịt hừng hực nóng của thị lên khối cơ bắp cứng như đá của Biền.
Sau một vài phút sững sờ, Biền đột nhiên như một con hổ đói. Hắn ngoạm hàm răng khỏe của hắn lên hai bầu vú căng nhức của Hoa. Hắn cố há mồm để nuốt trọn bầu vú kia vào bụng. Bàn tay hắn chà lên da thịt Hoa. Cả cơ thể Hoa cứ cong lên như một con cá tươi bỏ vào chảo mỡ nóng.
Sau khi từ phòng tắm bước ra, Diệu Hoa mở tủ lấy một xấp tiền đưa cho Biền. Mặt của cả hai người ửng đỏ. Họ không thể là một cặp tình nhân được, nhưng ngầm hợp tác với nhau để chìm đắm vào những cuộc tình bí mật. Gặp được Biền, Diệu Hoa càng chán ngấy những cơ bắp nhão nhoét và những hơi thở đứt quãng mệt mỏi của Thoại. Cứ mỗi khi Thoại đi vắng, Diệu Hoa và Biền liền lao vào nhau như hai đoàn tàu hỏa chạy ngược chiều hết tốc độ.
Rồi thì Thoại cũng “ngửi” thấy chuyện của vợ mình với tên vệ sĩ đầy thú tính trong những cuộc bắn giết. Thoại bí mật đặt máy ghi âm ở phòng ngủ, phòng khách và cả phòng tắm. Khi nghe lại những băng ghi âm nhỏ xíu, hắn hộc lên hung dữ. Song hắn không dám ngược đãi Biền. Hắn sợ những bí mật của hắn mà Biền biết được. Hắn sợ sự điên khùng của Biền. Và, hắn tự hiểu rằng hắn không đủ sức để làm cho vợ hắn được rống lên trong phòng ngủ. Hắn nén đau đớn và uất hận vào trong lòng chờ thời cơ để thanh toán.
Hắn căm thù cả Diệu Hoa. Nhưng mỗi khi thấy vợ từ trong buồng tắm trần truồng bước ra thì mặt mày hắn lại xây xẩm.
Một lần trong lúc nằm với Thoại, Diệu Hoa khẽ thì thào gọi tên Biền. Thoại không kìm được nữa, tát vào mặt thị. Thị ngồi bật dậy và đi ra khỏi giường, chống tay vào hông hỏi, giọng lạnh ngắt:
- Ông có quyền gì mà tát tôi? Đồ chó!
- Quyền gì ư? Quyền đánh một con đĩ.
- Đĩ. Ha... ha... ha...
Thị cười rũ ra. Hai bầu vú tròn căng như ở tuổi dậy thì cũng rung lên.
- Nếu ông thích thì ly hôn. Tài sản sẽ được chia đôi, kể từ cái dép trở đi, thích thì làm thử coi, tôi không có ngán.
Sau câu nói của thị, Thoại càng thấy bất lực. Hắn đổ gục xuống ghế và bắt đầu nốc rượu cho đến khi say mèm. Nhưng sáng sau khi tỉnh dậy, hắn lại thèm muốn được ngắm cơ thể vợ hắn từ phòng tắm bước ra.
- Em có làm hại gì anh đâu. Đêm đó, em xin lỗi anh. Lúc đó em chợt mơ thấy có kẻ đang cưỡng hiếp em. Em sợ quá gọi thằng vệ sĩ của anh thôi mà.
Thị thường nói với Thoại như thế sau này. Thoại nghe mà uất trong lòng nhưng vẫn phải im lặng. “Đồ đĩ”. Thoại lầm rầm chửi khi nghĩ đến Diệu Hoa. Rất nhiều lần nhìn thấy Biền cười tình tứ với vợ, Thoại chỉ muốn rút súng ra mà bắn cho vỡ hết răng Biền. Nhưng Thoại biết, Thoại chẳng thể nào bóp cò trước Biền được. Riêng cái nghề rút súng và bóp cò thì Thoại chỉ là học trò của Biền. Vả lại hắn biết vợ hắn cũng báo cho Biền biết việc của chúng bị Thoại phát hiện, vì vậy Biền luôn luôn cảnh giác. Nhưng hơn Biền, Thoại là một con cáo già và hắn biết chờ đợi.
o O o
Đội quân kháng chiến trở về giải phóng Việt Nam lần thứ hai đã rời Mỹ đi Thái Lan. Trong đó có Biền. Hai ngày trước khi đi Biền đến thăm tôi. Hắn được cử làm chỉ huy phó đội quân này. Tôi và hắn ngồi im lặng nghe nhạc. Hắn uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác. Khi hắn ra về, tôi phải gọi taxi. Vì hắn không thể lái xe được.
- Chúc anh lên đường chiến thắng - Tôi nói.
- Tôi sẽ hân hạnh được đón Phụng ở khu căn cứ Tây Nguyên - Hắn lè nhè.
- Tôi cũng mong như vậy.
Đội quân thứ hai gồm 150 tên, hầu hết là bọn lính dù cũ. Chúng bay thành từng tốp nhỏ đi Băng Cốc. Ở đó có một trạm đón tiếp bí mật. Tất cả phương tiện và điện đài được cấp tại đó. Nhóm đầu tiên đã xâm nhập được vào vùng rừng núi biên giới Lào - Việt Nam. Tôi không hiểu trong nước kế hoạch đối phó được triển khai như thế nào. Mọi tin tức công khai trên các báo chí Việt Nam không có một dấu hiệu gì cả.