Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Chương 12
K
hi Fernanda mở cửa cho Ted và Rick vào, bà cười chào họ, rồi đứng sang một bên để tránh lối cho họ vào. Bà nhận thấy lần này người đồng sự với Ted là người khác và giữa hai người có không khí rất thân mật, hòa hợp nhau, bà thấy không khí ấy hiện ra rất rõ trước mắt bà. Và bà thấy ngay Ted có vẻ lo âu.
- Có các cháu ở nhà chứ? - Ted hỏi khi bà mời họ vào phòng khách, bà cười. Tiếng nhạc trên lầu phát ra oang oang đến nỗi gần làm cho ngọn đèn chùm lung lay.
- Tôi thường không nghe nhạc to như thế. - Bà cười và mời họ uống cái gì, nhưng họ từ chối.
Bà nhận thấy người đàn ông đi với Ted có vẻ có uy quyền, bà phân vân không biết phải chàng ông ta là thượng cấp của Ted, hay chỉ là người thay người đồng sự trước đây. Ted thấy bà nhìn Rick, bèn nói cho bà biết ông ta là nhân viên mật vụ của cơ quan FBI và là bạn cũ của ông. Bà không hiểu có chuyện gì mà khiến ông cho nhân viên FBI đến nhà bà và bà bỗng ngạc nhiên khi nghe Ted hỏi lại các con bà có nhà không. Bà gật đầu.
- Ngày mai Will sẽ đi dự trại, nên tôi đã chuẩn bị đầy đủ và bỏ hết đồ đạc dụng cụ vào xách cho nó để nó có thể lên đường. - Trông đồ đạc của cậu như là đồ đạc của vận động viên Olympic, chưa bao giờ bà thấy dụng cụ chơi bóng lacrosse cho một cậu bé mà lại quá nhiều như thế. - Ngày mốt Ashley sẽ đi Tahoe, chỉ còn Sam và tôi ở nhà với nhau trong hai tuần. - Ngay trước khi Ashley và Will lên đường, bà đã nhớ con rồi. Kể từ khi Allan qua đời đến giờ, bây giờ là lần đầu tiên các con bà xa nhà và đối với bà thì cảnh chia ly hiện nay buồn hơn trước kia rất nhiều. Bà ngồi nhìn hai người đàn ông với vẻ chờ đợi, lòng tự hỏi tại sao họ đến gặp bà. Bà không sao biết lý do.
- Bà Barnes à, tôi đến đây vì có linh cảm không hay cho bà - Ted thận trọng nói - Chỉ có thế thôi. Chỉ là trực giác của người cảnh sát già. Tôi nghĩ vấn đề này rất quan trọng, vì thế mà chúng tôi đến. Tôi có thể lầm, nhưng hiện tôi nghĩ tôi không sai.
- Chuyện gì mà có vẻ quan trọng? - Bà hỏi, cau mày đưa mắt nhìn người này, rồi nhìn qua người kìa. Bà không thể nghĩ ra chuyện gì và cách đây hai giờ, họ cũng không biết.
- Tôi nghĩ chuyện này quan trọng. Công việc của cảnh sát là ghép nhiều mảnh thành bức tranh tổng thể, chuyện này là một trong một ngàn mảnh. Bức tranh có đến tám trăm mảnh là bầu trời, những mảnh còn lại là nước. Mới nhìn vào, không thấy được hình thể gì trong một hồi lâu, rồi dần dần, người ta thấy một phần lớn của bầu trời, hay là một phần nhỏ của biển, rồi sau đó, các phần ghép lại với nhau và người ta hình dung ra được điều họ thấy. Ngay bây giờ? chúng tôi chỉ có một mảnh của bầu trời, một mảnh rất nhỏ, nhưng tôi e ngại điều tôi thấy. - Bỗng bà tự hỏi ông đang nói gì thế, phải chăng bà hay các con bà đã làm điều gì sai trái, mặc dù bà thấy họ chẳng làm gì sai hết. Nhưng khi bà nhìn ông, bà cảm thấy có cảm giác bất ổn, hoang mang nhoi nhói trong tim. Ông có vẻ năng nổ, lo âu và thành thật. Và bà thấy Rick đang nhìn bà.
- Có phải chúng tôi đã làm gì không tốt? - Bà hỏi thẳng, mắt nhìn vào mắt Ted và ông lắc đầu.
- Không. Nhưng tôi e rằng có người sẽ làm điều không tốt cho bà, vì thế mà chúng tôi đến đây. Tôi chỉ có cảm giác thôi, nhưng tôi sợ điều không hay sẽ xảy đến cho bà. Chuyện này có thể không xảy ra, mà cũng có thể xảy ra nghiêm trọng. - Ông hít vào một hơi, còn bà lắng nghe. Rồi bỗng bà có vẻ hoảng hốt và ông muốn bà phải cảnh giác cao.
- Tại sao có người muốn làm điều không tốt cho chúng tôi? - Trông bà có vẻ sợ sệt. Ted nhận thấy bà chất phát biết bao. Bà sống trong cảnh thiếu người bảo vệ che chở, nhất là trong những năm vừa qua. Trong thế giới của bà, không có người làm việc xấu, không ai làm những việc mà Ted và Rick nghĩ đến. Bà không bao giờ biết loại người gian ác, nhưng chúng biết bà.
- Chồng bà là người rất thành công. Ngoài đời có rất nhiều người nguy hiểm, đó là những kẻ không ngại làm điều xấu, vô đạo đức và sống trên xương máu người khác. Chúng rất gian ác và nguy hiểm không như bà nghĩ đâu. Tôi nghĩ có kẻ đang theo dõi bà, dò xét bà, nghĩ đến chuyện làm hại bà. Chúng có thể lắm những việc trái lương tâm. Tôi chưa biết chắc sự thể ra sao, nhưng cách đây vài giờ, tôi đã thấy những mảnh ấy ráp vào bức tranh tổng thể. Cho nên tôi đến đây để nói cho bà biết. Tôi sẽ nói cho bà biết những gì tôi biết và những suy nghĩ của tôi, để chúng ta tìm cách đề phòng đối phó - Rick ngồi lắng nghe người bạn từng là đồng nghiệp của mình nói, ông nhìn bạn khâm phục tính dịu dàng và phong cách của bạn. Ted thẳng thắn nhưng không làm cho bà lo sợ quá đáng. Rick biết ông sẽ nói hết sự thật cho bà biết. Ted luôn luôn làm thế. Ông tin những nạn nhân được ông báo tin và hứa sẽ bảo vệ họ hết mình. Rick yêu bạn vì điều đó. Ted là người tận tụy, làm việc hết mình và trọng danh dự.
- Ông làm tôi lo sợ. - Fernanda nói nho nhỏ, nhìn vào mắt Ted cố tìm xem có gì đáng sợ trong ánh mắt ông và bà thấy đáng sợ thật.
- Tôi biết tôi làm cho bà sợ, tôi xin lỗi. - Ông dịu dàng nói. Ông muốn đưa tay chạm vào tay bà để trấn an bà, nhưng ông đã không làm.
- Hôm qua ông mật vụ Holmquist có bắt một người - Ông dịu dàng nói. Ông Rick gật đầu. Ted nói tiếp - Người này điều hành công việc kinh doanh rất lớn. Y làm ăn thành công, nhưng trốn thuế và có lẽ rửa tiền, cho nên y gặp phải nhiều chuyện rắc rối. Tôi nghĩ chưa ai biết hết toàn bộ chuyện làm ăn của y. Y tham gia các tổ chức từ thiện ngoài xã hội, nên có vẻ được mọi người kính trọng. Y có vợ con và đối với mọi người thì y làm ăn rất thành công. - Bà gật đầu, lắng nghe và ghi nhớ những điều ông nói - Sáng nay chúng tôi đã kiểm tra một số việc, thì hình như không phải công việc của y đều tốt đẹp. Y mắc nợ ba mươi triệu đô-la. Có thể ba mươi triệu đô-la của người mà y hợp tác làm ăn và có lẽ người này là dân lừa đảo, sống ngoài vòng pháp luật. Những người này không muốn bị mất tiền, chúng theo đuổi y. Tình hình có vẻ nguy ngập cho y. Theo tin tức tình báo của chúng tôi thì y đang rất cần tiền.
- Hắn đang ở tù à? - Bà nhớ khi mới bắt đầu câu chuyện, Ted có nói y bị bắt vào hôm qua.
- Hắn được tại ngoại hầu tra. Có lẽ còn lâu mới đưa hắn ra tòa được. Hắn có luật sư giỏi, có quan hệ với những người có uy quyền, hắn tài tình trong nhiều lĩnh vực. Nhưng dưới bề mặt giàu sang ấy, hắn có rất nhiều chuyện bê bối, có lẽ nhiều bê bối ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Hắn cần tiền để vượt qua được nguy hiểm, thậm chí để sống còn và phải có nhanh. Gặp trường hợp nguy kịch, ai mà không làm những việc điên khùng!
- Hắn sẽ làm gì tôi? - Bà thấy chuyện này quá vô nghĩa.
- Tôi chưa biết. Hắn tên là Phillip Addison. Bà nhớ có quen biết tên này không? - Ông nhìn vào mặt bà, nhưng bà lắc đầu, không tỏ vẻ nhận ra người có tên này.
- Chắc tôi đã đọc tên này trên báo, nhưng tôi chưa hề gặp hắn. Có lẽ Allan biết hắn là ai. Anh ấy quen biết rất nhiều người, nhưng tôi không biết hắn.
Ted gật đầu, vẻ trầm tư, rồi nói tiếp:
- Trong hộc bàn hắn làm việc, có tập hồ sơ về chồng bà. Tập hồ sơ rất dày, dày gần cả tấc đấy. Theo tập hồ sơ này thì hình như hắn bị sự thành công của chồng bà ám ảnh. Có lẽ hắn khâm phục chồng bà, cho ông ấy là anh hùng. Nhưng tôi nghĩ hắn theo dõi các công việc chồng bà làm.
- Tôi biết nhiều người làm thế - Fernanda cười nói - Anh ấy làm cho mọi người mơ ước được như thế. Mọi người đều tin anh ấy gặp may. Đúng vậy, nhưng may một mà khả nặng mười. Mọi người không thấy thế. Anh ấy có giác quan thứ sáu tài tình trong kinh doanh, trong các hợp đồng có tính phiêu lưu cao. Anh gặp nhiều thời cơ tốt trong kinh doanh. - Bà buồn bã nói tiếp - Và mọi người thấy thế đều cho là anh đã thành công lớn. - Bà không muốn phản bội chồng bằng cách nói đến những thất bại của ông, chồng bà cũng thất bại ê chề và thất bại lần cuối rất lớn. Nhưng trước mắt mọi người, những người đã đọc báo viết về chồng bà, thì Allan Barnes là nhân vật điển hình để cho người Mỹ mơ ước, học hỏi.
- Tôi không hiểu tại sao hắn lại có hồ sơ về Barnes đầy đủ như thế. Hồ sơ về thành quả của ông ấy trong nhiều năm về trước. Có thể hắn sưu tập một cách vô tư, mà cũng có thể có ý đồ bất chính. Hồ sơ rất đầy đủ, hoàn toàn. Thậm chí hắn có cả những bức hình của chồng bà in trong các tạp chí và nhật báo và có một tấm chụp bà với các con bà.
- Có phải vì thế mà ông lo lắng không?
- Một phần. Chính vì một mảnh nhỏ trong bức hình mà tôi lo cho bà, một mảnh của bầu trời, có lẽ hai mảnh mới đúng. Chúng tôi tìm thấy trong bàn làm việc của hắn một cái tên. Ông mật vụ Holmquist tìm thấy. Số cảnh sát già thường có bản năng rất thính, nhiều lúc chúng tôi không biết tại sao. Họ quen trông thấy những điều tiềm ẩn hiện ra bên ngoài, nó kích thích đến trực giác của họ. Chúng tôi cảm thấy hắn có cái gì đấy đáng nghi. Chúng tôi thấy hắn đáng nghi khi bắt gặp miếng giấy trong bàn hắn có cái tên Peter Morgan. Thằng này là tên cựu tù. Hắn chỉ mới ra tù cách đây mấy tuần thôi. Hắn là nhà doanh nghiệp nhỏ, nhưng lý lịch rất hấp dẫn. Hắn tốt nghiệp đại học ở Duke, có bằng cử nhân Quản trị kinh doanh ở Harvard và trước đó theo học các trường tư thục rất nổi tiếng. Mẹ hắn lấy chồng giàu có nhiều tiền. - Ted đọc hồ sơ của Peter, có ghi đầy đủ chi tiết về đời hắn, nên ông mới biết về hắn. Ông đã đọc hồ sơ ấy trước khi đến gặp bà. - Khi hắn ra trường Harvard, hắn làm về thị trường chứng khoán, hắn đã gây nhiều chuyện bê bối ở đây, rồi chuyển sang ngành ngân hàng đầu tư và lấy vợ trong giới sang giàu. Hắn lấy con gái của giám đốc công ty hắn làm, có hai con, rồi gây nên chuyện bê bối ở đấy. Hắn sử dụng ma túy, tham gia buôn bán, nhưng bắt đầu nghiện ngập và có lẽ vì quá nghiện nên hắn đã tham gia buôn bán ma túy. Hắn thụt két công ty, gây ra nhiều chuyện bê bối, nên vợ hắn đã bỏ hắn và hắn mất quyền nuôi giữ con, mất cả quyền đến thăm viếng chúng, rồi đến đây và làm một chuyện hết sức bê bối. Cuối cùng hắn bị bắt vì buôn bán ma túy. Hắn là nhà doanh nghiệp nhỏ muốn làm ăn lớn, nên đã thất bại, nhưng hắn thất bại là đáng đời. Hắn có vẻ như con nhà lành lầm đường lạc lối. Ở đời thỉnh thoảng có người lợi dụng địa vị may mắn của mình để làm những việc sai trái và Peter là người như thế. Hắn ở trong tù bốn năm. Hắn làm việc cho người quản lý nhà tù và ông ta nghĩ hắn là người tốt. Tôi không biết hắn có mối liên hệ gì với Addison hay không, nhưng lão này có tên của Morgan. Tôi không biết tại sao. Và trên sổ địa chỉ của Morgan cũng có tên của Addison. Tên của Addison trong sổ của Morgan mực đã cũ, viết lâu rồi.
- Cách đây mấy tuần, Morgan ở trong nhà tạm trú của tù nhân mới ra tù, nghèo xơ nghèo xác. Bây giờ hắn ở trong khách sạn loại hai tại Tenderloin, trong tủ có nhiều áo quần mới. Tôi không tin hắn có của từ trời rơi xuống, nhưng rõ ràng hắn đang có tiền. Chúng tôi kiểm tra thì biết hắn có xe hơi, hắn trả tiền thuê phòng khách sạn. Từ khi ra tù, hắn không gặp chuyện gì bê bối và hiện đang có việc làm. Chúng tôi không biết hắn có liên lạc gì với Addison không. Có thể chúng đã quen nhau trước khi hắn đi ở tù, hay là Morgan đã gặp lão mới đây. Nhưng việc hai người này có quan hệ với nhau làm cho tôi cảm thấy bất an và ông mật vụ Holmquist cũng vậy.
- Thêm việc nữa khiến cho tôi e ngại là Morgan ra tù cùng ngày với một người tên là Carlton Waters. Tôi không biết việc này có làm cho bà e ngại hay không. Waters ở tù vì tội giết người từ khi mới mười bảy tuổi.
Hắn đã viết một số bài về sự vô tội của hắn, hắn đã cố minh oan cho mình cách đây vài năm mà không được. Nhiều lần hắn kháng án đều thất bại. Cuối cùng, sau hai mươi bốn năm trong tù hắn mới được ra. Hắn và Morgan cùng ở với nhau trong một nhà giam và Morgan có số điện thoại của Waters trong phòng hắn. Giữa hai tên này có mối liên kết, có thể là mối liên kết hời hợt, nhưng vẫn là liên kết. Chúng tôi không thể bỏ qua chuyện này.
- Có phải hắn là người ông cho chúng tôi xem ảnh sau ngày bom xe nổ không? - Nghe tên Waters bà liên nhớ. Ted gật đầu.
- Chính tên ấy. Tôi đã đến gặp hắn tại Modesto, hắn đang ở trong nhà tạm trú tại đây. Chuyện đến gặp hắn này không có kết quả gì cụ thể, nhưng tôi nhận thấy rằng bà ở cùng đường với ông chánh án McIntyre và tôi nghi hắn cài bom trong xe ông chánh án. Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi có linh cảm như thế. Tôi linh cảm chính hắn đặt bom. Tại sao hắn đến đây? Vì ông chánh án hay vì bà? Có lẽ hắn muốn dùng một viên đá giết được hai con chim. Bà có để ý có ai theo dõi quan sát bà không? Có thấy ai nhìn bà nhiều lần không? Có sự ngẫu nhiên kỳ lạ nào khiến cho kẻ nào đấy gặp bà nhiều lần không?
Bà lắc đầu và ông định sẽ đưa ảnh Morgan cho bà xem.
- Tôi có linh tính rằng chính bà là người chúng đang theo dõi. Morgan có địa chỉ của bà trên miếng giấy trong khách sạn của hắn. Addison rất phục chồng bà và có lẽ mê mẩn bà. Tôi rất lo về tập hồ sơ ấy. Addison đã liên kết với Morgan và Morgan kết nối với Waters. Morgan có địa chỉ của bà, bọn này là người xấu. Waters đã có thành tích tàn bạo. Hắn cùng thằng bạn giết chết hai người, mà theo hắn nói thì chỉ để lấy hai trăm đô-la và một ít bạc lẻ. Hắn rất nguy hiểm, Addison thì rất cần tiền, còn Morgan là kẻ lừa đảo không quan trọng và có lẽ hắn là mối dây liên kết giữa hai tên kia. Chúng ta đã chứng kiến vụ bom xe, chúng tôi chưa tìm ra nghi can, nhưng tôi nghi chính Waters là thủ phạm, mặc dù tôi không chứng minh được. - Nghe ông nói, bà thấy sự nghi ngờ của ông có vẻ cường điệu, ngay cả ông cũng thấy thế và ông e ngại có lẽ bà trông mình không được bình thường. Nhưng ông tin chắc đã có gì đấy bất ổn đang diễn ra, cái gì đấy rất sai trái sắp xảy ra và ông muốn thành thật nói cho bà biết - Tôi nghĩ điều khiến cho tôi tin chắc là Addison rất cần tiền, cần rất nhiều. Ba mươi triệu trong thời gian rất ngắn trước khi y bị chìm xuống đáy bể. Và tôi lo việc hắn cùng đồng bọn tìm cách để kiếm ra số tiền đó. Tôi e ngại hồ sơ về chồng bà, về tấm ảnh của bà với các cháu.
- Hắn cần tiền thì sao lại theo dõi tôi? - Bà hỏi với vẻ ngây thơ khiến cho Rick Holmquist phải cười. Bà là người xinh đẹp, Ted thích bà, bà là loại người đàng hoàng tử tế và rõ ràng bà cảm thấy thoải mái khi có ông, nhưng bà đã sống được che chở suốt đời đến nỗi không ý thức được rằng mình đang gặp hoạn nạn. Bà không thể hình dung ra được điều này. Suốt đời bà không bao giờ bị những người như Waters, Addison và Morgan nhòm ngó và theo dõi.
- Bà ngồi đây như cả một đống vàng - Ted đáp - Đối với những kẻ vô đạo đức như thế này, bà là một mỏ vàng. Chồng bà đã để lại cho bà rất nhiều tiền, bà không có ai che chở. Tôi tin bọn chúng xem bà là thùng bạc, chúng có thể tìm cách lấy của bà để giải quyết những vấn đề khó khăn của chúng. Nếu chúng bắt bà hay bắt các con bà, chúng tin đối với bà thì ba chục triệu hay thậm chí năm chục, cũng chẳng có nghĩa lý gì. Bọn người ấy đầy hoang tưởng, chúng rất tin vào những điều chúng nghĩ ra. Chúng đã nói chuyện với nhau trong tù, chúng mơ đến những chuyện mà chúng nghĩ là chúng có thể thực hiện được. Ai biết Addison đã nói gì với chúng, hay chúng nói gì với nhau? Chúng ta chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Có thể chúng nghĩ rằng đối với bà số tiền như thế chẳng nhằm nhò gì, hay chúng lấy của bà không có gì sai trái. Chúng nó chỉ biết bạo động và nếu chúng dùng đến bạo lực để lấy được cái chúng muốn, thì chúng nghĩ dùng bạo lực là hành vi đáng giá là đúng đắn. Chúng không nghĩ như bà và tôi. Có thể Addison cũng không biết chúng đang nghĩ gì trong óc. Thỉnh thoảng những người như y thường quay như con cù, không kiềm chế nổi mình và hậu quả thì chắc bà biết rồi, nhiều người hoặc là chết chóc hoặc là đau khổ. Tôi không thể chứng minh cho bà thấy cụ thể điều tôi nghĩ, nhưng tôi có thể báo cho bà biết có cái gì đấy sai trái trong bức tranh này. Bỗng nhiên bầu trời sầm lại và tôi nghĩ sẽ có bão tố ập đến, có thể là rất ác liệt. Tôi không muốn thấy cảnh tượng sắp xảy đến. - Thậm chí còn hơn thế, ông không muốn nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra.
- Ông nghĩ tôi và các con tôi đang gặp nguy hiểm à? - Bà muốn biết, muốn nghe ông nói rõ vấn đề này. Bà rất khó tin có chuyện như thế, đến nỗi bà phải ngồi yên một chút để định thần. Hai nhà thám tử nhìn bà.
- Vâng, tôi tin như thế - Ted đáp - Tôi nghĩ là một trong số bọn này hay tất cả bọn chúng đang theo dõi bà, thậm chí còn nhiều đứa khác nữa. Có thể chúng đang quan sát bà, tôi nghĩ sẽ có nhiều chuyện xấu xảy ra, ở đây người có nhiều tiền đang làm mồi cho chúng, có lẽ chúng nghĩ rằng bà không nên có nhiều tiền và chúng muốn lấy bớt của bà đi. - Bà hiểu ông.
Bà nhìn vào mắt Ted và nói:
- Không có đâu.
- Không có cái gì? Không có nguy hiểm à? - Ông hỏi, lòng đau đớn vì ông nhận thấy bà không tin ông. Rõ ràng bà nghĩ ông điên rồi.
- Không có tiền. - Bà đáp.
- Tôi không hiểu. Bà muốn nói bà không có tiền à? - Rõ ràng bà có rất nhiều tiền còn những người khác không có, tất cả đều biết thế.
- Tôi không có tiền, không có gì hết. Tất cả chỉ là số không. Chúng tôi tìm cách che giấu báo chí, để giữ uy tín cho chồng tôi, nhưng chúng tôi không thể giữ kín chuyện này mãi mãi được. Thật vậy, anh ấy đã để mất tất cả những gì anh ấy làm ra, anh ấy nợ người ta hàng trăm triệu đô-la. Anh ấy đã tự tủ; hay cố gây cho mình tử vong ở Mexico, chúng tôi không biết chắc, vì anh ấy không thể đối diện với cảnh suy sụp này. Sự nghiệp của anh ấy đã tiêu vong, không còn gì hết. Từ khi anh ấy chết, tôi đã bán các thứ, máy bay, du thuyền, nhà cửa, trang trại, nữ trang, họa phẩm. Chúng tôi sẽ rao bán nhà này vào tháng Tám. Chúng tôi không có gì hết. Thậm chí tôi không có đủ tiền trong ngân hàng để sống cho đến cuối năm. Có lẽ tôi phải cho các con tôi thôi học ở các trường tư. - Bà vừa nói vừa nhìn Ted một cách chán nản. Bà đã sống trong cảnh kinh hoàng lâu quá rồi, đến nỗi sau năm tháng lo sợ triền miên, bà trở thành người đờ đẫn như kẻ mất hồn. Bây giờ cuộc đời của bà như thế đấy, bà đang cố thích nghi với hoàn cảnh này, với tình trạng mà Allan đã để lại cho bà, dù bà không thích. Bà vẫn muốn chồng sống với mình chứ không cần số tiền ông đã mất. Nhưng thực tế phũ phàng; chồng bà đã để lại cho bà tình trạng quá tồi tệ. Ted có vẻ quá kinh ngạc.
- Bà không có tiền à? Không đầu tư hùn vốn ở đâu hết à? Không mở tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ để gửi vài triệu à? - Chuyện bà không có tiền là điều vô lý đối với Ted.
- Thú thật với ông tôi không có tiền để mua giày nữa. Và đến tháng Mười một, chúng tôi sẽ không có tiền để mua tạp phẩm. Sau khi đã giải quyết xong nợ này, tôi phải kiếm việc để làm. Ngay bây giờ tôi phải dốc toàn lực vào việc xem còn gì bán được thì đem bán, phải xem nợ nần bao nhiêu, trả thuế bao nhiêu và các thứ khác cần phải chi tiêu. Ông thanh tra Lee à, nói thật cho ông biết là tôi không có gì hết. Hiện tôi chỉ còn lại ngôi nhà này và nếu may mắn bán ngôi nhà này được giá, tôi sẽ chỉ trả hết nợ nần cho chồng tôi và nếu quá may mà bán được giá cao hơn cùng với đồ đạc trong nhà, tôi mới có thể dư được một ít. Các luật sư của anh ấy sẽ tuyên bố chồng tôi phá sản, có vậy chúng tôi mới thoát khỏi sự nguy hiểm. Nhưng dù vậy, tôi cũng phải mất nhiều năm mới thoát hiểm được, vì tôi không còn đủ sức để thuê luật sư giỏi. Nếu ông Addison nghĩ rằng có thể lấy của tôi được ba mươi triệu đô-la, hay thậm chí ba chục ngàn thôi, thì ông ta sẽ thất vọng. Có lẽ ai đấy nên nói cho ông ta biết. - Trông bà nhỏ nhắn và cao quý khi ngồi trên ghế nệm dài.
Trông bà thật tội nghiệp, đáng thương và bối rối khi nói xong. Bà rất thực, Rick Holmquist bị gây ấn tượng mạnh và Ted cũng vậy. Họ quá xúc động khi nghe chuyện nghèo trở nên giàu và giàu trở nên nghèo một cách quá nhanh như vậy. Theo họ thì bà rất thành thật. Chồng bà đã để lại cho bà cái bao không, thế mà bà không oán trách chồng. Theo Ted nghĩ, bà là vị thánh. Nhất là nếu bà nói thật về chuyện sắp đến bà không có đủ tiền để nuôi con. Ông và Shirley so với bà quả sung sướng hơn nhiều, cả hai vợ chồng đều có công ăn việc làm, đều có nhau. Nhưng điều làm cho ông buồn hơn hết là hoàn cảnh của bà hiện tại rất nguy hiểm. Mọi người cứ tin là bà có hàng trăm triệu đô-la, vì thế mà bà trở thành mục tiêu cho kẻ gian nhắm đến, trong khi thực ra bà không có gì hết. Chúng sẽ không ngần ngại dùng bạo lực để bắt bà hay các con bà để đòi tiền chuộc mạng.
- Nếu kẻ nào bắt cóc tôi hay các con tôi, họ sẽ không có được mười xu - Bà nói - Tôi không có gì để trả. Cũng không có ai để trả. Allan và tôi không có gia đình, chỉ sống trơ trọi với nhau và chúng tôi không có tiền ở đâu hết. Hãy tin tôi đi, hiện tôi chỉ còn ngôi nhà này, thế thôi, chứ không có tiền mặt - Bà không nói dối, không than van. Ted cảm thấy thương bà, phục bà vì trong hoàn cảnh như thế mà bà vẫn tỏ ra cao quý, bình tĩnh - Đáng ra chúng tôi không nên giấu diếm báo chí chuyện này làm gì. Nhưng tôi nghĩ tôi phải làm thế cho Allan chừng nào có thể làm được. Tôi muốn giữ tiếng tăm cho anh ấy lâu chừng nào hay chừng ấy. Nhưng cuối cùng, chuyện này không thể giữ lâu hơn được nữa. Tôi nghĩ sẽ rất gần thôi, vì không còn cách nào nữa. Anh ấy mất hết mọi thứ. Anh ấy phiêu lưu bằng những hợp đồng nguy hiểm, tính toán sai và phán xét tình thế lầm lẫn. Tôi không biết chuyện xảy ra như thế nào. Có lẽ anh ấy mất trí, hay không sáng suốt, suy nghĩ sai lầm, hay cho mình quá tài giỏi. Không ai vô địch hết. Anh ấy đã sai lầm kinh khủng. - Căn cứ vào thực tế, chồng bà không để lại cho vợ con đồng xu nào, vì ông ta đã mắc nợ đến hàng trăm triệu. Bà vì quá yêu chồng nên không nói ra sự thật với báo chí để mọi người biết ông đã hoàn toàn thất bại. Bà và các con bà phải gánh lấy hậu quả ấy. Ted phải mất mấy phút mới hiểu hết tình thế của bà, mới nghĩ ra được cách để giúp đỡ bà.
- Vấn đề các cháu thì sao? - Ted hỏi, cố không để lộ vẻ hoảng hốt ra mặt - Chúng có giấy tờ bảo hiểm gì về bắt cóc không? Bà có không? - Ông biết các loại bảo hiểm này xuất phát từ công ty bảo hiểm Lloyd ở London. Nhưng ông nghĩ những người như Allan có loại bảo hiểm này, để đề phòng họ hay gia đình bị bắt cóc. Thậm chí còn có cả loại bảo hiểm về tống tiền.
- Không có gì hết. Tất cả chế độ bảo hiểm của chúng tôi đều không được áp dụng. Thậm chí hiện giờ chúng tôi không có bảo hiểm y tế, mặc dù luật sư của tôi đã cố kiếm cho chúng tôi một số. Còn công ty bảo hiểm của chúng tôi thì trả lời rằng họ không trả bảo hiểm nhân mạng cho Allan được. Bức thư anh ấy để lại thật tai hại, qua bức thư, người ta cho là anh ấy tự tử và chúng tôi nghĩ họ nói thế cũng đúng. Cảnh sát tìm thấy bức thư. Tôi không nghĩ là chúng tôi sẽ lâm nguy. - Chúa mới biết ông ta nghĩ gì, Ted nghĩ vậy và Rick cũng nghĩ như bạn. Với số tiền mà ông ta đã làm ra, mọi người đều biết, thế mà họ lại lâm vào hoàn cành nguy hiểm. Gia đình ông ta là nơi dễ bị tấn công nhất, nhất là khi ông không còn sống nữa. Rõ ràng chồng bà không nghĩ đến chuyện này, khiến cho Ted bỗng thấy tức giận, nhưng ông không để lộ sự giận dữ ra ngoài. Tuy nhiên ông bồn chồn trong dạ khi nghe bà kể chuyện gia đình và chính Rick Holmquist cũng khó chịu trong lòng.
- Bà Barnes này, - Ted bình tĩnh nói - tôi tin chuyện này đang đẩy bà vào vòng nguy hiểm. Vì bọn người này hay bất kỳ ai biết bà, đều nghĩ rằng bà có rất nhiều tiền, mọi người đều nghĩ thế, mà thật ra thì bà lại không có. Tôi nghĩ là chúng tôi loan báo tin này ra ngoài nhanh bao nhiêu thì bà càng chóng khỏi gặp nguy hiểm bấy nhiêu, nhưng người ta có thể lại không tin. Chắc không ai tin bà không có tiền đâu. Ngay bây giờ, bà đang bị bọn người xấu trong xã hội theo dõi. Bà là mục tiêu cho chúng tấn công và bà không có gì để che chở. Tôi nghĩ rõ ràng bà đang bị nguy hiểm. Bọn người này sắp làm cái gì đấy. Tôi không biết chúng làm gì, tôi cũng không biết chúng đông bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ chúng đang hoạch định kế hoạch gì đấy. Ba tên này đều là người xấu và ai biết chúng đang dự tính chuyện này với ai. Tôi không muốn làm cho bà hoảng sợ, nhưng tôi xin báo cho bà biết là bà và các cháu đang lâm nguy. - Fernanda ngồi yên lặng một hồi lâu, nhìn ông, cố làm ra vẻ can đảm. Rồi bỗng vẻ can đảm, bình thản trên mặt bà lần đầu tiên biến mất và mắt bà rưng rưng ngấn lệ.
- Tôi phải làm gì bây giờ? - Bà hỏi nhỏ, trên lầu âm nhạc vẫn oang oang dội xuống, hai nhà thám tử nhìn bà ái ngại, không biết làm gì cho bà. Bà đang gặp lúc rất khó xử, chỉ vì chồng - Tôi có thể làm gì để bảo vệ con tôi?
Ted hít vào một hơi dài. Ông biết hiện ông đang nói theo ý của mình, chưa nói gì với ông chỉ huy trưởng, nhưng ông cảm thấy rất lo cho bà và tin vào bản năng của mình.
- Đấy là công việc của chúng tôi. Tôi chưa nói gì với ông chỉ huy trưởng hết. Rick và tôi từ văn phòng FBI đi thẳng đến đây. Nhưng tôi muốn cử hai người đến đây trong một hay hai tuần, cho đến khi chúng tôi đã kiểm tra rõ ràng hơn, đã thấy được chúng làm gì. Có thể đây là chuyện do tôi tưởng tượng ra cũng nên. Nhưng tôi nghĩ để mắt canh chừng gia đình bà là hơn hết. Tôi sẽ gặp ông chỉ huy trưởng để xem ông ta nghĩ như thế nào, nhưng chúng tôi thế nào cũng đề nghị việc cử hai nhân viên đến đây để làm nhiệm vụ bảo vệ bà. Tôi có cảm giác là có ai đấy đang quan sát bà. - Rick gật đầu, đồng ý - Anh nghĩ sao? - Ted quay qua bạn, Rick có vẻ lúng túng - Addison là kẻ anh đang theo dõi - Cơ quan FBI đang điều tra y, nên Rick có quyền trong việc này. Hai người đều biết thế - Anh có thể cử cho chúng tôi một nhân viên trong một hay hai tuần để canh chừng nhà này và các cháu được chứ? - Rick ngần ngừ một lát rồi gật đầu. Trong hoàn cảnh này, ông có quyền quyết định. Ông có thể cử một người, có thể hai cũng được.
- Tôi không thể quả quyết chuyện này kéo dài một hay hai tuần. Chúng ta cứ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
- Tóm lại, bà là nhân vật chính, chồng bà là người quan trọng. - Điều quan trọng hơn nữa, Addison là con cá lớn nếu họ bắt được y tại trận, buộc y vào tội âm mưu bắt cóc thì những chuyện kỳ lạ có thể xảy ra trong sự nghiệp của cả hai người. Ted tin rằng ông đúng, Rick cũng vậy.
- Tôi muốn biết chắc chắn có ai theo dõi bà hay các cháu không. - Bà gật đầu. Bỗng đời bà gặp cơn ác mộng còn khủng khiếp hơn cơn ác mộng mà bà đã trải qua từ khi Allan chết. Allan mất rồi, những kẻ đáng sợ theo dõi bà, những đứa trẻ đang có nguy cơ sẽ bị bắt cóc. Chưa bao giờ trong đời bà cảm thấy lạc lõng và yếu đuối như thế này, ngay cả khi Allan chết. Bà bỗng cảm thấy sự chết chốc đang lởn vởn trước mặt, nhưng bà không thể làm gì để bảo vệ được gia đình, bà lo sợ con bà sẽ có đứa bị hãm hại, chết chóc. Bà đã can đảm tự kiềm chế mình, nhưng dù cố hết sức, nước mắt vẫn chảy xuống hai má và Ted đã tỏ ra thương xót bà.
- Còn việc Will đi dự trại thì sao? - Bà nói qua màn lệ - Nó đi có được không?
- Có ai biết cậu ấy đi không? - Ted hỏi lại.
- Chỉ có bạn bè nó và một giáo viên của nó.
- Báo chí có đăng gì về tin này không? - Bà lắc đầu Chẳng có lý do gì để báo viết về họ nữa. Bà không rời khỏi nhà đã năm tháng nay. Sự nghiệp vẻ vang của Allan đã hết. Bây giờ họ không còn là tin tức sốt dẻo nữa và bà mừng vì được yên ổn. Bà không thích chuyện báo chí đăng tin bà và bây giờ càng không thích nữa. Jack Waterman đã báo cho bà hay rằng, khi tin không hay về sự phá sản của Allan được tung ra, sẽ có nhiều tờ báo không tốt viết về họ và bà phải can đảm để đón nhận những tin xấu này. Ông ta nghĩ rằng tin này sẽ làm cho mẹ con bà hết sức đau đớn, bây giờ lại thêm chuyện này nữa - Tôi nghĩ cậu ấy có thể đi - Ted trả lời bà về chuyện Will có đi trại được không - Bà phải dặn dò cậu ấy vào trại cẩn thận đề phòng. Nếu có ai hỏi cậu ấy, hay có người lạ xuất hiện giới thiệu là bà con hay bạn bè, thì họ phải trả lời cậu ấy không có ở đấy, rồi gọi cho chúng tôi biết ngay. Bà cần phải nói cho Will biết trước khi cậu ấy đi. - Bà gật đầu, lấy khăn giấy trong túi ra, hĩ mũi. Bây giờ bà luôn luôn mang theo khăn giấy, vì bà thường gặp những thứ nhắc bà nhớ đến Allan, chúng ở trong hộc bàn hay trong tủ để ly tách, như đôi giày chơi gôn, hay cuốn sổ ghi chép, hay cái mũ. Hay lá thư mà ông đã viết trước đây nhiều năm. Ngôi nhà hình như đầy dẫy những kỷ niệm khiến cho bà dễ khóc - Con gái bà đi Tahoe như thế nào? Cô bé sẽ đi với ai?
- Với người bạn học và gia đình của bạn. Tôi biết bố mẹ cô bạn của cháu. Họ rất tử tế.
- Tốt. Vậy cứ để cho cô ấy đi. Chúng tôi sẽ cử lực lượng cảnh sát địa phương canh chừng họ. Chỉ cần một nhân viên ngồi trong xe đậu bên ngoài nhà họ là được. Có lẽ cô bé nên đi khỏi nhà thì hay hơn. Chúng ta sẽ bớt lo cho một người. - Nghe ông nói thế, lòng bà thắt lại, Ted tỏ vẻ ân hận. Theo ông thì đây là vụ chống tội phạm quan trọng, không riêng gì cho gia đình nào hay cá nhân nào và Rick cũng nghĩ giống như bạn. Đối với Rick, đây là cơ hội để ông có thể tóm Phillip Addison với đầy đủ bằng chứng để buộc tội y. Đối với Fernanda, việc này chỉ để bảo vệ con bà. Bà không nghĩ đến bản thân mình. Chưa bao giờ trong đời, bà thấy lo sợ như bây giờ. Ted nhìn bà, ông biết được điều ấy - Khi nào hai cháu đi? - Ted hỏi, nghĩ đến phương pháp hành động của mình. Ông muốn có hai người đàn ông kiểm tra ngoài đường khi hai con bà đi. Ông muốn biết có người nào ngồi trong xe đậu ngoài đường hay không và nếu có thì những kẻ ấy là ai.
- Còn bà và Sam thì sao? Hai mẹ con có đi đâu không? Có kế hoạch gì không?
- Tôi chỉ đưa Sam đi dự trại trong ngày thôi. - Bà không thể nào làm việc gì nhiều hơn thế nữa. Will sẽ đi dự trại trong thời gian lâu, nhưng bà không muốn cản trở cậu. Các con bà không có đứa nào biết về việc tài chính gia đình bị kiệt quệ, mặc dù chúng ý thức được rằng tình hình không được sáng sủa như trước đây. Bà có bổn phận phải nói cho chúng biết nguyên do khiến cho kinh tế gia đình kiệt quệ, nhưng bà đợi cho đến khi rao bán ngôi nhà rồi sẽ nói. Bà biết sau đó sẽ xảy ra cảnh khốn đốn. Thực ra thì hiện bà đang sống trong cảnh ấy, chỉ có con bà không biết thôi.
- Tôi không thích Sam chỉ đi trại trong một ngày thôi - Ted thận trọng đáp - Ta hãy xem việc này sẽ tiến hành ra sao. Còn hai cháu kia khi nào đi?
- Will mai đi. Ashley ngày mốt.
- Tốt. - Ted thẳng thừng nói. Ông rất muốn chúng đi khỏi nhà, để giảm bớt mục tiêu cho kẻ gian tấn công. Một nửa trong gia đình sẽ đi. Ông nhìn Rick - Tôi nên cử nhân viên thường phục đến canh chừng hay cử cảnh sát đồng phục? - Ông nghĩ mình đang hỏi một người khác ý kiến với mình. Hai ông thường bất đồng ý kiến về phương cách bảo vệ người có khả năng là nạn nhân. Cảnh sát thường thích mặc đồng phục để cho kẻ gian biết họ đang bảo vệ con mồi của chúng, để chúng sợ mà lẩn tránh. Còn cứ quan FBI lại muốn giấu mặt theo dõi, để đưa tội phạm vào tròng. Nhưng trong trường hợp này, Ted muốn xem các nghi can sẽ làm gì và ông có xu hướng làm theo kế hoạch của Rick. Khi hai người vào nhà, ông đã nghĩ bụng như thế rồi.
- Việc này cần không? - Fernanda hỏi, bà bối rối khi nghe ông hỏi. Đầu óc bà quay vòng.
- Cần, rất cần. - Ted bình tĩnh đáp - Việc này sẽ tạo nên sự khác biệt lớn. Nếu chúng ta cho nhân viên mặc thường phục đến, chúng ta sẽ thấy hoạt động của bọn gian phi nhanh hơn. - Bà hiểu tầm quan trọng của vấn đề.
- Để không ai biết họ là cảnh sát phải không? - Ông gật đầu. Tình thế có vẻ làm cho bà hoảng sợ.
- Tôi không muốn người nào trong nhà đi đâu cho đến khi tôi đưa hai nhân viên đến đây để canh chừng cho bà, có lẽ vào khuya đêm nay. Bà có ý định đi đâu ra ngoài không?
- Tôi định đưa các cháu đi ăn bánh pizza, nhưng bây giờ chúng tôi ở nhà cũng được.
- Tôi muốn bà ở nhà thì hơn - Ted cương quyết nói - Khi tôi nói chuyện với ông chỉ huy trưởng xong, tôi sẽ gọi cho bà. May ra tôi có thể cử nhân viên đến đây vào lúc nửa đêm. - Bỗng ông trở nên hấp tấp.
- Họ sẽ ngủ ở đây à? - Bà có vẻ hoảng hốt. Bà không muốn thế và Ted cười, rồi Rick cười theo.
- Hy vọng sẽ không ngủ đây. Tôi muốn họ thức để xem có chuyện gì xảy ra không. Tôi không muốn có kẻ nào leo qua cửa sổ phòng bà trong khi mọi người ngủ hết. Bà có hệ thống báo động chứ? - Ông hỏi. Rõ ràng có, bà gật đầu - Bà hãy dùng hệ thống báo động cho đến khi họ đến đây. - Rồi ông quay qua Rick - Anh nghĩ sao?
- Tôi sẽ gửi đến hai nhân viên mật vụ vào sáng mai. - Nếu trước đó mà bà đã có người của Ted rồi, thì chắc bà không cần họ. Ông phải rút hai người đang làm công tác khác đến và thay phiên cho họ trong một thời gian ngắn. Ông quay qua Fernanda, mắt đầy vẻ thương xót. Trông bà rất dễ mến, ông cảm thấy lo lắng cho bà như Ted vậy. Ông biết tình thế như thế này rất đáng sợ. Ông đã thấy rất nhiều trường hợp như thế này, khi còn làm trong ngành cảnh sát cũng như bây giờ trong cơ quan FBI. Họ là nạn nhận có khả năng bị bọn gian phi tấn công. Họ là nhân chứng phải được che chở. Công việc có thể rất nguy hiểm và thường thì như thế. Ông hy vọng không có gì tai hại xảy đến cho bà, nhưng luôn luôn có nguy cơ tai hại xảy đến - Như thế tức là bà sẽ có bốn người canh chừng cho gia đình bà, hai cảnh sát và hai mật vụ. Họ có thể giữ cho bà được bình an. Còn về chuyện hai người con của bà, tôi nghĩ là thanh tra Lee nói đúng. Để cho cô và cậu ấy đi khỏi nhà là tốt.
Bà gật đầu rồi hỏi câu hỏi đã làm day dứt bà trong nửa giờ qua:
- Nếu chúng cố bắt cóc chúng tôi thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chúng sẽ thực hiện việc ấy như thế nào?
Ted thở dài, ông không thích trả lời câu hỏi này, vì ông biết chúng sẽ làm gì. Nếu chúng muốn lấy tiền của bà thì chúng sẽ không giết bà, để bà có thể trả tiền chuộc.
- Có lẽ chúng sẽ dùng vũ lực để bắt bà, phục kích khi bà đang lái xe, nếu bà có con bên cạnh, chúng sẽ bắt đứa con, hay chúng sẽ đột nhập vào nhà bà. Việc chúng vào nhà khó có thể xảy ra nếu lúc nào chúng tôi cũng cử bốn người đến với bà. - Và nếu chúng đột nhập, thì theo kinh nghiệm của ông cho biết, thế nào cũng có người bị giết chết, hoặc là cảnh sát hoặc là kẻ bắt cóc, hoặc cả hai. Hy vọng không có bà hay con bà. Những người được giao nhiệm vụ này chắc biết rõ nguy hiểm họ đang gặp phải. Đấy là nghề của họ, họ phải làm công việc này để sống.
Rick nhìn Ted.
- Chúng ta cần dấu tay và tóc của các cháu trước khi chúng đi khỏi nhà. - Ông cố nói một cách nhẹ nhàng, nhưng lời ông nói ra không nhẹ nhàng chút nào hết, nên Fernanda có vẻ hoảng sợ.
- Tại sao? - Mặc dù hỏi nhưng bà biết câu trả lời, vì bà thấy đây là điều hiển nhiên.
- Chúng ta cần các thứ này để nhận diện các cháu nếu chúng bị bắt. Và chúng tôi cũng cần dấu tay và tóc của bà nữa. - Ông ân hận nói. Rồi Ted nói xen vào:
- Lát nữa chúng tôi sẽ cho người đến lấy. - Ted bình tĩnh nói còn Fernanda thì suy nghĩ lung tung đến chuyện có thể xảy ra cho bà và cho các con. Thật là điều ngoài sức tưởng tượng, bà không hiểu nổi, phân vân không biết tại sao bà lại lâm vào hoàn cảnh như thế này. Có thể họ chỉ tưởng tượng ra việc này thôi. Có lẽ cả hai người đều điên và đã nghĩ ra như vậy lâu rồi. Hay tệ hại hơn, có lẽ chuyện này đang xảy ra và họ nói đúng, không có cách nào biết được cả.
- Tôi sẽ cho người đến đường này ngay để kiểm tra các biển số xe - Ông nói với Rick hơn là với bà - Tôi muốn biết ai ở ngoài này. - Rick gật đầu. Fernanda tự hỏi phải chăng có người đang quan sát bà và nhà bà? Bà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Sau đấy một lát, hai người đứng dậy. Ted nhìn bà, thấy bà quá căng thẳng. Trông bà có vẻ như bị một cú đập mạnh vào người vậy.
- Lát nữa tôi sẽ gọi cho bà, cho bà biết chuyện gì xảy ra và kẻ đáng nghi là ai. Trong lúc chờ đợi, bà hãy khóa cửa, mở hệ thông báo động, đừng để cho các cháu ra ngoài bất cứ vì lý do gì. - Ông vừa nói vừa đưa cho bà tấm danh thiếp. Ông muốn đưa cho bà từ trước, nhưng ông biết bà sẽ để mất. Bà sẽ để trong hộc tủ hay đâu đó rồi quên mất không tìm ra. Bà không nghĩ đến chuyện sẽ cần đến nó - Nếu có chuyện gì bất thường xảy ra, gọi cho tôi ngay. Trên thiệp có số điện thoại di động của tôi và cả số máy nhắn tin nữa. Tôi sẽ đến gặp bà trong vài giờ thôi. - Bà gật đầu, không trả lời được, rồi tiễn họ ra cửa. Hai người bắt tay bà và khi đi ra, Ted quay đầu nhìn bà với vẻ trấn an. Ông không có lòng nào ra khỏi nhà bà mà không nói lời nào để trấn an bà. - Mọi việc rồi sẽ ổn thôi. - Ông nói nhỏ, rồi theo Rick xuống thềm nhà. Bà đóng cửa và mở hệ thống báo động.
Khi họ ra ngoài, Peter Morgan thấy họ, gã không suy nghĩ gì nhiều. Đây là lần đầu tiên gã làm công việc thám sát, thật là may cho họ. Nếu là Waters thì hắn đánh hơi ra ngay sau khi thấy họ năm phút, Peter thì không như thế.
Rick bước vào xe của Ted, nhìn bạn với vẻ bàng hoàng, kinh ngạc.
- Lạy Chúa, anh tin có người mất hết một số tiền như thế không? Báo chí viết ông ta có đến nửa tỷ đô-la, số tiền như thế không thể hết nhanh được. Thằng cha ấy điên mới tiêu hết số tiền trong thời gian ngắn như thế.
- Phải - Ted đáp, vẻ đau khổ - Hay ông ta chỉ là loại người vô trách nhiệm. Nếu bà ấy nói thật thì quả bà ấy đang lâm vào hoàn cảnh ngặt nghèo - Ông không có lý do gì để tin bà nói dối với ông, bà có vẻ không phải là loại người nói dối - Hoàn cảnh bà lại ngặt nghèo hơn nữa khi Addison và đồng bọn theo dõi bà, nếu quả thật chúng làm thế. Chúng chắc không tin bà không có tiền.
- Rồi sao đây? - Rick trầm tư hỏi.
- Tình hình quá xấu. - Cả hai đều biết họ sẽ cần đến đội cảnh sát đặc nhiệm, rồi có những cuộc thương thảo về con tin và sử dụng đến lính biệt kích. Ông hy vọng không đến mức đó. Nếu có chuyện gì xảy đến, Ted Lee sẽ sử dụng hết quyền lực của mình để ngăn chặn việc đó - Chỉ huy trưởng của tôi sẽ nghĩ là chúng ta tưởng tượng viển vông. - Ông cười nói với Holmquist - Hình như mỗi khi chúng ta gặp nhau là có chuyện gì đấy xảy ra.
- Tôi nhớ mãi những lúc ấy. - Rick cười nói. Rồi sau đó Ted cám ơn bạn đã cho hai nhân viên mật vụ đến giúp việc này. Ông biết bạn không thể cho phép họ tham gia lâu nếu không có gì xảy ra, Ted không biết bao lâu, nhưng ông có linh cảm rằng có cái gì đấy sắp xảy ra. Có thể việc Addison bị bắt hôm qua đã làm cho chúng lo sợ, thậm chí còn hoảng sợ. Ông cũng có cảm giác rằng việc Addison rời khỏi nước có dính dáng đến việc sắp xảy ra này. Nếu việc y đi có liên quan đến việc này, thì việc gì đấy sẽ xảy ra trong vòng hai ngày sắp đến hay sau đó một thời gian ngắn, có lẽ sớm thôi.
Ted lái xe đưa Rick về văn phòng của bạn và nửa giờ sau, ông đi vào văn phòng của mình.
- Chỉ huy trưởng có mặt trong phòng không? - Ông hỏi cô thư ký hạ sĩ quan, cô gái mặc đồng phục xanh xinh xắn, cô ta gật đầu.
- Ông ấy đang bực bội chuyện gì đấy. - Cô gái nói nhỏ.
- Tốt. Tôi cũng vậy. - Ted đáp, cười toe toét, rồi đi vào văn phòng mình.
• • •
Will từ trong phòng nhảy xuống cầu thang, chạy ra cửa trước. Fernanda đang ngồi nơi bàn làm việc, liền lên tiếng chận cậu lại.
- Dừng lại, hệ thống báo động đang mở. - Bà hét thật to ngoài sự cần thiết, khiến cậu sửng sốt dừng lại.
- Có chuyện gì vậy mẹ? Con chỉ ra ngoài một phút thôi. Con cần lấy bộ giáp che ống quyển ngoài xe. - Bà cũng để chiếc xe có thùng chở hành lý ngoài đường đi vào nhà và bà nghĩ không thể đi ra ngoài cho đến khi cảnh sát đến đêm nay.
- Con không thể ra được. - Bà đáp, vẻ nghiêm khắc và Will nhìn bà lấy làm lạ.
- Có gì không ổn à mẹ? - Cậu nhìn mẹ và biết là đang có chuyện gì đó. Bà gật đầu, nước mắt chảy ra.
- Phải… Không… mà có thật. Mẹ phải nói cho con, Ashley và Sam biết.
Bà ngồi nơi bàn làm việc, cố nghĩ đến cách phải nói gì cho các con biết và khi nào thì nên nói. Bà vẫn đang cố tin những gì đã xảy ra, hay sẽ xảy ra, cố tin những gì mà Ted và Rick đã nói với bà. Có nhiều chuyện cần phải ghi nhớ và các con bà cần phải biết. Chúng không cần phải biết thêm nhiều hơn những gì chúng đã biết, vì trong sáu tháng qua chúng đã quá ê chề trước cảnh tang tóc của gia đình và bà cũng vậy. Nhưng bây giờ bà không nên che giấu con cái làm gì nữa, bà phải nói cho chúng biết và bà cảm thấy đã đến lúc cần phải nói, vì Will có lẽ đã biết có chuyện gì đấy bất ổn đã xảy ra.
- Con lên gác gọi các em xuống để mẹ nói cho các con biết chuyện này được không? Chúng ta cần có buổi họp gia đình. - Bà nói với vẻ buồn rầu và giọng tức tưởi nghẹn ngào. Buổi họp gia đình mới đây diễn ra khi chồng bà mất, bà tập hợp các con để báo cho chúng biết. Cái tin khủng khiếp ấy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của Will. Cậu nhìn bà đăm đăm một lát, sự kinh hoàng hiện ra trong mắt cậu, rồi cậu vùng chạy lên cầu thang để tìm các em. Fernanda ngồi yên nơi ghế, người run rẩy. Bây giờ bà chỉ còn việc phải làm là giữ cho các con bà bình an. Bà cầu sao cảnh sát và FBI sẽ làm được điều đó cho bà.