Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 11 - Tấm Kính
S
eptimus bồn chồn đứng trước tấm kính, cố ý nhìn tịt xuống đôi ủng của mình để tránh nhìn vào kính. Nó nhớ rõ ngài Alther đã kể về cái lần ngài nhìn vào một tấm kính và thấy Cô hồn Mai phục mình. Nó sợ mình có thể sẽ thấy thứ tương tự. “Làm sao mụ biết anh có nhìn vào Tấm Kính hay không?” Nó hỏi.
“Em không biết,” Jenna đáp, ỉu xìu lặn vặn túm lông viền áo khoác mới của mình. “Em không hỏi. Em sợ mụ sẽ đảo ngược phép Giành Lại đến nỗi em bảo đảm với mụ là sẽ bắt anh nhìn vào Tấm Kính.”
“Mụ có nói tại sao anh phải làm thế không?”
“Không. Mụ chỉ… đe dọa thôi. Kinh khủng lắm. Liệu mụ có làm thật như mụ nói không, Sep? Mụ có đảo ngược phép Giành Lại không?”
Septimus tức giận lê đôi ủng trên sàn đá hoa cương. “Có chứ, mụ sẽ làm đấy, Jen. Trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu mụ có khả năng làm điều đó thì anh cá là mụ sẽ làm. Anh dám chắc là trước kia mụ đã nhiều lần cứu một người tội nghiệp nào đó, xong rồi giữ họ lại để đòi tiền chuộc.”
“Mụ ấy khủng khiếp quá,” Jenna làu bàu. “Em ghét mụ.”
“Bà Marcia bảo ta không nên ghét ai cả,” Septimus nói. “Bà thường dặn là hãy xỏ vào giày của họ trước đã rồi hẵng phán xét họ.”
“Bà Marcia không chịu xỏ vào giày của ai đâu,” Jenna nói với nụ cười nhăn nhó, “trừ đôi ủng da trăn tía, mũi nhọn, đính đinh khuy duyên dáng của bà.”
Septimus cười phá lên sau đó im bặt. Cả Jenna cũng vậy. Chúng cảm thấy bị hút về phía Tấm Kính nhưng không đứa nào dám nhìn nó. Bỗng dưng Septimus buột mồm. “Anh nhìn nó đây, Jen.”
“Giờ à?” Giọng Jenna bị lạc thít lên.
“Ừ. Làm xong cho rồi. Rốt cuộc điều tệ hại nhất sẽ xảy ra là gì? Có thể anh sẽ thấy một cô hồn hoặc một Cái Vật già cú đế gớm ghiếc, nhưng đến thế là cùng. Cái ta nhìn đâu thể làm đau ta, đúng không?”
“Ờm. Em mong là vậy…” Jenna coi bộ không vững tin lắm.
“Thế thì anh làm đây. Em trở lên buồng trên đi rồi anh sẽ lên ngay. Nhé?”
“Không, em không để anh ở đây một mình đâu,” Jenna phản đối.
“Nhưng nếu có một Cô hồn Mai phục anh, Jen à, thì cấm em không được nhìn nó đấy. Kẻo nó sẽ Ám cả em nữa. Anh biết cách xử trí bọn cô hồn chứ em thì không.”
“Nhưng…” Jenna chù chừ.
“Đi đi, Jen. Nhé.” Septimus nhoẻn cười với Jenna. “Đi mau nào.”
Jenna lưỡng lự đi tới chân cầu thang bạc dẫn lên buồng độc dược. Khi cô bé đã an toàn ra khỏi phòng Hoàng Bào, Septimus hít một hơi thật sâu để ổn định thần kinh.
Sau đó nó nhìn vào Tấm Kính.
Mới đầu chẳng thấy gì. Tấm Kính đen xỉn, như ao sâu sình lầy. Septimus cúi xuống sát hơn, thắc mắc sao không thấy bóng mình và, dù cố hết sức cưỡng lại, nó tưởng tượng ra đủ loại Linh hồn khiếp đảm bám vào vai mình, đang Mai Phục mình.
“Anh ổn chứ? Anh nhìn vào gương chưa?” Tiếng Jenna từ buồng vọng xuống.
“Ờm… rồi. Giờ anh đang nhìn…”
“Anh thấy gì vậy?”
“Không… không có gì… chỉ tối đen… à, khoan… giờ anh thấy gì đó… nó, nó quái đản… một ông già… nhìn anh trừng trừng. Ông ta có vẻ rất ngạc nhiên.”
“Một ông già?” Jenna hỏi.
“Ồ, quái lạ…”
“Hả?” Giọng Jenna lo lắng.
“Ờ, nếu anh giơ tay phải lên ông ấy cũng giơ tay phải lên. Anh nhíu mày ông ấy cũng nhíu mày.”
“Giống như anh soi gương vậy?”
“Ờ, ừ. A, anh biết nó là gì rồi… Nó thuộc loại Gương-Bảo-Việc-Xảy-Tới. Rất phổ biến thời xưa. Hay bán dạo ở chợ trời. Chúng cho ta biết diện mạo của mình sẽ thế nào khi ta sắp chết.”
“Ghê quá, Sep,” Jenna nói vọng xuống.
“È. Đời nào mình muốn giống thế. Eo ơi. Coi, nếu anh thè lưỡi, ông… hây!”
“Gì đó?” Jenna không thể chịu nổi nữa. Cô bé hấp tấp xuống cầu thang và vào phòng Hoàng Bào đúng lúc thấy Septimus bật bắn ra khỏi Tấm Kính, rớt huỵch xuống sàn nhà đá hoa cương bóng loáng, té tuột luốt. Trong khi nó lồm cồm bò dậy và tránh xa ra, Jenna thét kinh hãi. Một đôi bàn tay nhăn nheo, khô đét thò ra khỏi Tấm Kính. Những ngón tay xương xẩu, dài ngoằng, móng vàng khè, cong vếu tóm lấy áo chẽn của Septimus, giữ rịt lấy, xong chúng quấn mấy vòng vào đai lưng Học Trò và kéo nó về phía Tấm Kính. Hồn xiêu phách lạc, Septimus cố giẫy giụa, cự tuyệt lại đám vuốt chim đang túm chắc lấy mình.
“Jen! Cứu, Je…” nó thét lạc giọng, thế rồi nín bặt luôn. Đầu Septimus đã biến mất vào Tấm Kính, như chìm lút xuống một ao mực.
Jenna phóng lẹ xuống cầu thang, trượt băng qua sàn, kinh hoàng chứng kiến vai của Septimus biến phụt vào Tấm Kính. Cô bé nhoài tới, chộp được hai chân thằng anh và lôi hết sức lực. Từ từ, từ từ, Septimus bắt đầu ló ra khỏi Tấm Kính. Jenna bám chắc như con chó giữ cục xương của nó, quyết không bao giờ, không khi nào để tuột mất Septimus. Từng tí từng tí một, như được rút lên khỏi bãi lún của đầm Cỏ Thô, đầu Septimusbật thoắt ra. Nó quay lại hét. “Cẩn thận, Jen! Đừng để lão ấy bắt em!”
Jenna ngước lên, thấy ngay một bộ mặt mà suốt đời cô bé không bao giờ quên. Đó là cái mặt của một lão già – một Cổ Nhân – mũi dài khoằm khoằm, đôi mắt lõm hốc trổ đờ ra kinh ngạc nhìn Jenna, làm như có quen biết cô bé vậy. Từng lọn tóc dài, vàng đục xõa xượi xuống, phủ kín đôi tai già nua to bành. Hốc miệng chứa ba cái răng cải mả há to ra méo mó vì tập trung cố kéo Septimus khỏi cô bé. Bất thình lình, bằng một cú giật hoành tráng, lão đã thắng. Septimus bay chíu qua Tấm Kính, còn Jenna bị bỏ trơ lại trong phòng Hoàng Bào, trợn trạo, kinh hồn bạt vía nhìn những gì còn lại của Septimus – đôi ủng nâu cũ, trống lốc trong tay mình.
Mặc kệ những ngón chân bị toác vì đá Tấm Kính và cổ họng đau rát do thét gào đòi trả Septimus lại đây. Jenna lao bắn lên cầu thang, vẫn cầm chặt đôi ủng của Septimus. Khi đã an vị trong phòng độc dược bất định, cô bé đóng sầm cửa sập lại, mở chiếc ngăn kéo cuối cùng bên dưới những kệ trống ra. Cô bé nghe tiếng kim loại xủng xoảng quen quen, và rồi, cố thở lấy hơi, Jenna nôn nóng chờ cho đến khi cái gì đó trong buồng dịch chuyển, và cô bé ngửi thấy mùi bắp cải nấu quen thuộc.
Jenna đẩy mở cửa và bước ra ngoài trời, vào ngôi nhà tranh của dì Zelda.
“Ôi,” một giọng giật mình từ tấm thảm bên lò sưởi thốt lên. Một thằng bé tóc dài rũ rượi, bận áo chẽn thô màu nâu, thắt sợi dây da cũ mèm, đứng bật dậy và kinh hãi nhìn. Nhận ra Jenna, thằng Sói giãn người ra, nói, “Hây, lại là cô. Không thể đi chỗ khác được hả?” Đến chừng để ý vẻ nhớn nhác hoảng loạn của Jenna, nó liền hỏi: “Jenna, chuyện gì vậy?”
“Ồ… 409,” Jenna thở dốc, cô bé đã nhiễm thói quen của Septimus gọi thằng Sói bằng số hiệu Thiếu sinh quân hồi trước của nó. “Dì Zelda đâu? Em phải gặp dì Zelda. Khẩn cấp.”
Thằng sói không cần hối tiếc cái việc phải bỏ lại quyển nhập môn điều chế thuốc bên lò sưởi để chạy ra với Jenna. Nó vốn không bao giờ quán triệt nổi kỹ năng đọc, và luôn sợ khiếp vía ông thầy dạy đọc và viết cho nó trong Thiếu sinh quân. Còn giờ, dầu nó có cố gắng đến đâu chăng nữa, và dầu dì Zelda có kiên nhẫn với nó thế nào, thì cách kết hợp những chữ cái với nhau để tạo thành từ - hoặc không thành từ – vẫn còn rất lơ mơ đối với thằng Sói. “Bà không có ở nhà, Jenna,” nó giải thích. “Bà đi hái thảo dược đầm lầy với các thứ rồi. Ủa, đó là ủng của 412 phải không?”
Jenna đau khổ gật đầu. Lúc này cô bé đã không chắc là dì Zelda sẽ biết phải làm gì, giờ thì… Cô bé dựa hẳn người vào cửa buồng, bất giác mệt rũ ra.
“Tôi giúp gì được không?” Thằng sói lẳng lặng nói, vẻ lo âu đượm trong đôi mắt nâu đậm của nó.
“Em không biết…” Jenna suýt gào toáng lên, nhưng kịp nén lại được. Mình phải bình tĩnh, cô bé tự nhủ. Mình phải nghĩ ra cách gì đây. Phải nghĩ thôi.
“412 gặp nạn hả?” Thằng Sói hỏi.
Jenna lại gật đầu không biết phải nói gì bây giờ. Thằng Sói quàng tay qua vai Jenna. “Thế thì chúng ta sẽ đi cứu cho nó thoát nạn… nhé?”
Jenna gật đầu.
“Tôi sẽ đi với cô. Khoan đã, tốt hơn tôi nên viết một mẩu nhắn cho dì Zelda để dì biết chúng ta đi đâu.” Thằng Sói xông tới chiếc bàn viết của dì Zelda, cái bàn lố bịch với những cẳng chân vịt làm chân và có thêm đôi cánh tay để phụ sắp xếp giấy tờ – cả hai đều được Bà Marcia Overstrand đã ưu ái tạo ra. Dì Zelda ghét mấy thứ rườm rà thêm thắt đó lắm, nhưng thằng Sói đã học cách tận dụng chúng cho mình.
“Làm ơn, giấy,” nó bảo hai cánh tay. Lập tức đôi bàn tay vùng về ở đầu hai cánh tay khoắng tít vào ngăn kéo bàn, lôi ra một tờ giấy nhàu nhĩ, vuốt thẳng nó lại và đặt ngay ngắn trên bàn.
“Bút, vui lòng,” thằng Sói nói.
Bàn tay phải chộp lấy cây bút lông trong khay để trên bàn và cầm bút khéo một cách đáng ngạc nhiên, nhấp nhấp phía trên tờ giấy.
“Nào viết: Kính gởi dì Zelda… gì đó?” Bàn tay trái nóng nảy gõ lóc cóc ngón tay vào tờ giấy. “Ồ, xin lỗi. Mực, vui lòng. Nào viết: Kính gởi dì Zelda, Jenna và con đi giải cứu 412. Gởi dì tình yêu thương của 409. À, và Jenna. Tình yêu của Jenna nữa. Xong rồi, cảm ơn. Cảm ơn, mi ngừng được rồi. Cất bút đi. Không, không cần thấm mực, cứ để trên bàn của bà và phải bảo đảm bà nhìn thấy.” Đôi bàn tay líu quíu cất cây bút đi, xong rồi hai cánh tay khoanh lại đầy bức bối, ra điều không hài lòng vì bị sai viết ít quá.
“Đi thôi,” Jenna giục giã, bước trở lại cánh cửa buồng Độc dược bất định và Độc dược đặc biệt.
“Tới ngay,” thằng Sói nói, bỗng rồi nhớ ra gì đó, nó chạy ù lại lò sưởi và nhặt lên cái bánh mì bắp cải chưa ăn.
Jenna rầu rĩ nhìn miếng bánh. “Anh thật sự thích nó hả?”
“Không. Chịu không nổi. Nhưng 412 rất thích. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích cái này.”
“Anh ấy sẽ cần một số mệnh hơn cái bánh mì bắp cải nhiều, 409,” Jenna thở dài.
“Ờ. Rồi, tôi sẽ đi với cô và cô sẽ kể cho tôi nghe sự việc, được chứ?”
Thằng Sói và Jenna từ căn buồng bước vào phòng Nữ hoàng, với thằng Sói mang trong mình tâm trạng ủ ê. Jenna đã kể cho nó xong sự việc xảy ra. Chúng bước ngang qua ghế của nữ hoàng, không nhận ra vẻ choáng sốc của bà trước sự thay đổi quá sức đột ngột của Septimus – từ một cậu Học Trò chỉnh tề tới một thằng bé trông hoang dại. Khi thằng Sói đi qua con ma, nó cảm thấy lông đằng sau gáy mình nổi hết cả lên, nó dáo dác nhìn quanh như một con thú hoảng sợ, từ sâu trong cổ họng vuột ra một tiếng gừ. “Có gì đó kỳ kỳ ở đây, Jen,” nó thì thào.
Jenna rùng mình, thất kinh vì tiếng tru man rợ của thằng Sói. “Đi nào. Chúng ta ra khỏi đây mau.” Cô bé nắm lấy tay thằng Sói và lôi nó qua cánh cửa.
Jillie Djinn, người vừa Được Chọn là Tổng trưởng Sao chép Mật đang chờ chúng.